Chap 17 - PION - H
Chaeyoung hít một hơi thật sâu nhận lấy hai chiếc phong bì chứa tờ giấy đỏ quá quen thuộc trên đôi tay run rẩy, hồi hộp muốn biết điều gì đang chờ đợi mình. Đó là một ngày bình thường khi nàng đến kiểm tra thư của mình. Đã mấy ngày rồi, nàng không nhận được những lá thư dày vò đầu óc của mình.
Chaeyoung đã đi đến kết luận rằng người pha trò cuối cùng đã cảm thấy buồn chán khi thấy rằng nàng không bận tâm tới nó, nàng đã không sợ hãi để bị kéo vào chơi trò chơi nhỏ của hắn. Nhưng cuộc đời của nàng sẽ trở nên vô nghĩa và nhạt nhẽo nếu nàng không gặp phải những kẻ ngốc như thế này. Bây giờ nàng đang ở đây với hai chữ cái, nàng không biết tại sao hắn không thể viết tất cả trong một bức thư mà tốn công chia ra làm 2 như vậy.
Đáng lẽ Chaeyoung nên nghiên cứu thêm và xem xét các camera giám sát, tuy nhiên, nàng đã không may mắn vì camera của tòa nhà không hoạt động nữa. Những gì nàng sẽ phải làm là đống đô trước tòa nhà cả ngày lẫn đêm, quan sát những người có khuôn mặt không quen thuộc với nàng và bắt họ để tra khảo, buộc họ phải nhận tội. Hơi vi phạm pháp luật nhưng sự thật là nàng đã mua một khẩu súng nhỏ trên web đen vào đầu tuần này. Tự trang bị vũ khí là biện pháp bảo vệ cho đến khi nàng hoàn thành công việc điều tra của mình.
Chaeyoung cẩn thận giấu phong bì dưới cánh tay khi bước nhanh về chỗ. Nàng chỉ mở chúng khi cửa đã được khóa đôi. Nàng không muốn Jisoo về nhà bất ngờ và phát hiện ra đống phong bì đó. Nàng sẽ không biết phải nói gì với Jisoo, và một lần nữa, không đời nào nàng để bạn thân của mình lại dính líu đến chuyện này. Nếu tên bày trò này thực sự là một trong những kẻ mà nàng lừa đảo, hắn sẽ đuổi theo gặp thẳng mặt nàng chứ không phải chỉ lấp ló xung quanh nàng.
Đột nhiên, Chaeyoung nghĩ về Lisa và nụ cười quyến rũ của cô. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp giữa cô và nàng, mối quan hệ không xác định này đã diễn ra trong nhiều tuần và đôi khi nàng tự hỏi mình đang làm gì. Nhưng mỗi khi trái tim nàng nghi ngờ, như thể Lisa có thể cảm nhận được và bằng cách nào đó sẽ trấn an nàng bằng một vài hành động rất ôn nhu, lúc đó, nỗi sợ hãi và lo lắng của nàng tan biến, cứ như thể chúng chưa từng tồn tại.
Nhưng sự lo lắng trở lại khi Chaeyoung nhìn vào hai phong bì trên bàn, nàng có thể đơn giản đốt chúng và phớt lờ chúng, nhưng nàng sẽ không bao giờ bình yên nếu nàng không tìm ra kẻ đứng sau. Đôi khi nàng nghĩ cuộc sống của mình thật buồn cười vì cái ngày mà nàng tính đến từ việc bỏ vai diễn đầy thù hận này - một vai diễn đã phá vỡ sự yên bình trong cuộc sống của nàng.
- Mở nó ra, Chaeyoung, đừng sợ!!!!
Chaeyoung tự nhủ, chất lượng của giấy sẽ luôn làm nàng ngạc nhiên. Thư khủng bố có cần sử dụng loại giấy xịn và thơm như thế này không. Có lẽ nếu nàng tìm kiếm các cửa hàng bán nó, nàng có thể được lần ra người bí ẩn này.
" Cô ta có làm hài lòng em trên giường không? Cô ta có gì mà tôi không có? Nói cho tôi biết đi, Roseanne Park! "
Lông trên cơ thể Chaeyoung dựng đứng khi nhìn thấy tên thật của mình được viết bằng chữ thư pháp thực sự khiến nàng sợ hãi. Nàng đột nhiên cảm thấy như nàng đang bị theo dõi và lắng nghe. Cả cuộc đời nàng dường như phơi bày khi nàng thấy người này biết rất rõ danh tính của nàng.
" Em không thích bất ngờ? Tôi ước em có thể giữ được nụ cười như ý khi ở bên cô gái đó. Em không biết tôi phải mất bao nhiêu thời gian để tìm những hiểu những thứ mà em yêu. Tôi không thích viết thư nhiều, nhưng tôi khó chịu!!!
Tại sao em lại dễ dàng như vậy? Tôi hy vọng em không ngốc như vậy vì em sẽ thực sự thất vọng đó. Thành thật mà nói, Roseanne Park, em thông minh hơn thế. Chơi thám tử không thấy mệt sao? Khi nào em mới có thể bắt được tôi......
Em biết không, tôi sẽ rất chán khi không có em, em yêu. Nhưng tôi đoán đó là một phần của trò chơi, phải kiên nhẫn, đúng không?
Hắn đã nâng trò chơi lên một tầm cao mới, hắn chưa bao giờ gọi Chaeyoung bằng tên thật của nàng trước đây. Có phải hắn muốn làm nàng sợ? Nếu đúng như vậy thì lần này, hắn thành công. Nàng tiếp tục đến bức thư thứ hai nhưng nàng không chắc liệu mình có thực sự muốn biết hay không.
Hắn ta biết Chaeyoung quá nhiều. Câu nói của hắn khiến nàng rùng mình với một tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Nàng cảm thấy như hắn đã biết nàng mãi mãi và nàng không thể ngăn bản thân nghĩ về người yêu cũ của mình, nhưng tại sao bây giờ hắn mới trả thù? Nó không có ý nghĩa gì khi đó là hắn vì hắn phải nên biết ơn vì sẽ hạnh phúc khi nàng rời xa. Thêm vào đó, người yêu cũ ngốc của nàng sẽ không thể thể hiện bản thân theo cách đó, anh ta thậm chí không thể xếp ba từ lộn xộn đúng thành một câu.
Vì vậy, rõ ràng đó phải là một trong những người đàn ông mà Chaeyoung đã thao túng. Thật ra, sẽ không lạ nếu một trong số họ tìm ra danh tính thật của nàng vì họ đều có tiền. Thuê thám tử là trò trẻ con, đó là lý do tại sao nàng ngạc nhiên khi nàng vẫn ra ngoài nhưng không bị ai ám sát. Sau đó, không phải như thể nàng chơi với bọn mafia nữa, nhưng một số gã vẫn rất nguy hiểm và biến thái.
Chaeyoung đã bị phân tâm khi chuông cửa reo, thoáng bối rối, nàng đi tới mở cửa, lẽ ra nàng nên nhìn qua lỗ nhìn trộm của mình vì Lisa đang đứng ở cửa ra vào với một túi đầy đồ ăn vặt. Khi mở cửa ra thì nàng to mắt ngạc nhiên...
- Lisa? Em làm gì ở đây? Em không đi làm à????
- Bệnh nhân của em đã được lên lịch cho một ca phẫu thuật nhỏ hôm nay, nhưng cô ấy đã hủy vào phút cuối khiến em phải mất một tiếng dư thừa ở phòng khám! Cho nên em đến cửa hàng ở góc phố để mua một ít thức ăn nhẹ này cho chị vì em biết chị thích những món này.
cô chu môi tôi trước khi cô ấy cho phép mình vào vị trí của tôi. Nàng mở to mắt há hốc mồm khi nhớ về những bức thư còn phơi bày trên bàn. Trong sự hốt hoảng, nàng phải đánh lạc hướng Lisa, lúc cô đang luyên thuyên hỏi ý nàng, đôi chân thì dần tiến gần hơn với chiếc bàn...
- Chị muốn ăn paprika crisps hay là..........
Chaeyoung túm cổ Lisa trước khi cô tiến đến bàn và phát hiện ra những bức thư, nàng áp môi mình vào môi cô khiến túi thức ăn vặt rơi xuống sàn nhà một cái "bịch". Cô nhanh chóng tỏ ra nhăn nhó khi nàng cắn chặt môi cô trước khi đưa lưỡi vào khoang miệng cô một cách thô bạo. Quá bất ngờ trước tình huống này, nàng chủ động một cách mạnh bạo khiến cô tưởng ai nhập nàng...
- Mmmh cưng.........có chuyện gì với chị...........
- Đừng hỏi nhiều~~!
Chaeyoung vừa ôm Lisa vừa quyện đôi môi của cả hai vào nhau, nàng đẩy cô về phía chiếc ghế dài và trong lúc đi ngang qua bàn, nàng liếc mắt bắt gặp những lá thư. May mà cô chỉ tập trung vào đôi môi của nàng đến nỗi không nhận ra động thái lạ của nàng - nàng đã lấy các lá thư. Sau đó, nàng bắt cô ngồi xuống ghế, nàng nhanh chóng đặt các lá thư dưới cái gối, tuy nhiên, Lisa định lấy cái gối lên và muốn đặt nó dưới sau lưng cô.
Mọi hành động dự định của Lisa ngay lập tức bị chặn lại bởi Chaeyoung...
- Đừng cử động, nếu không chị sẽ làm em đau đó!!!
Lisa nuốt nước bọt trước lời đe dọa của Chaeyoung và lập tức gật đầu như một đứa trẻ ngoan. Nàng kéo khóa quần của cô xuống, cởi những thứ cản trở xuống đến mắt cá chân của cô. Rõ ràng, cô có một chút gì đó trông rất lạ khi nàng trở nên hoang dã và mất kiểm soát, gọi là hoang mang, sợ hãi hay là thích thú??? Cô có thể là người lăng nhăng, nhưng sâu thẳm bên trong cô cần một người nhưng nàng để có thể thuần hóa cô.
Mắt Lisa nhắm lại khi Chaeyoung bắt đầu đưa lưỡi quét ngang hạt đậu nhỏ của cô, nàng quỳ gối trong tư thế ưỡn người, và đang chăm sóc phần dưới của cô...
- Chaeng~~~ Tại sao chị lại dâm đãng như vậy. Aa~~~~ chết tiệt!
Chaeyoung cảm thấy để những lá thư ở dưới gối không ổn cho lắm nên nhân cơ hội Lisa đang tận hưởng những cảm giác sung sướng mà nàng đem lại, nàng đã lấy những lá thư dưới gối và đặt nó dưới tấm thảm sang trọng kế bên. Thật không hiểu tại sao nàng có thể đa nhiệm đến vậy, vừa chăm chỉ "làm việc" vừa giấu được những lá thư.
Chaeyoung liên tục nhấp nhô đầu lên và xuống, màn phục vụ của nàng phải nói là tuyệt vời vì Lisa liên tục rên rỉ và tụng tên nàng như thể đó là kinh thánh của cô vậy. Nàng bắt đầu trêu chọc cô, chăm sóc cô như một người chuyên nghiệp...
- Em sẵn sàng để đụ chị nhưng chúng ta không có quá nhiều thời gian, phải không?
Mặc dù Lisa đang phê pha trong cơn khi được Chaeyoung phục vụ cô bé của mình nhưng cô vẫn tỏ ra cau có vì rây rức, hận không thể đè nàng xuống và đâm nàng bằng những ngón tay, biểu cảm trên khuôn mặt cô khiến nàng muốn bật cười nhưng sự gợi cảm của cô đang tuôn trào khiến nàng cũng ướt hết cả.
Chuyện đang xảy ra được cho là một động thái để đánh lạc hướng Lisa, để cô không nhìn thấy những tờ giấy đó, nhưng, Chaeyoung đã bị phản tác dụng bởi kế hoạch của chính mình.
- Omg~~~~ shitt, chị làm em sướng quá~~~~~
Lisa rên rỉ và nắm chặt lấy một búi tóc của Chaeyoung, giữ đầu nàng ở giữa chân một hồi lâu để cho nàng dùng lưỡi tạo cho mình một cơn cực khoái. Cô rên lên một tiếng cuối cùng trước khi xuất tinh, sau đó cơ thể cô như muốn co cứng lại, lưng ưỡn ra, âm hộ co thắt vào và dồn thành từng cơn.
Nhìn thấy Lisa đạt đến đỉnh điểm và xuất tinh y như một thằng đàn ông, Chaeyoung một lần nữa cúi xuống nếm sạch hết tất cả - nó ấm và mặn. Nàng ước mình có thể cảm nhận được nó bên trong âm hộ của mình vì nàng chắc chắn rằng, cảm giác đó sẽ thật tuyệt vời,
Lồng ngực Lisa vẫn đang nâng lên hạ xuống, cô đang cố gắng lấy lại hơi thở của mình...
- Đáng lẽ em nên đến nhà chị sớm hơn~~~, một tiếng đồng hồ rảnh rỗi của em trước khi em đến nhà chị..........thật lãng phí~~~~
Chaeyoung nở nụ cười đầy vẻ khoái chí, quẹt ngang vệt tinh còn sót lại trên khóe miệng trước khi cùng Lisa nằm trên ghế dài âu yếm nhau, nàng hít một hơi dài, ngửi thấy mùi nước hoa cay nồng của cô làm nàng cảm thấy thật dễ chịu, nhắm mắt và tận hưởng khoảng không gian ấm áp bên nhau.
Chaeyoung bĩu môi khi Lisa kéo quần lên, nhưng ít nhất nàng đã tận hưởng khung cảnh trong giây lát - âm hộ của cô quả thật làm người khác ghiền bởi vì nó trông sạch sẽ và thơm tho đến lạ thường, và đặc biệt - nó đẹp. Cô xoa đầu nàng, rồi nhẹ nhàng nói...
- Bây giờ hãy ăn đồ ăn vặt của chị kìa~~!
Đôi mắt của Chaeyoung lại liên tục chớp chớp như muốn chọc ghẹo Lisa tiếp, cô giả vờ ho khan rồi chỉ vào cái túi vẫn còn trên sàn...
- Ý em là đồ ăn vặt thật sự của chị!!!!
Chaeyoung cười khúc khích trong khi Lisa đang chuẩn bị thức ăn nhẹ ra dĩa gọn gàng, còn chu đáo chuẩn bị thêm vài dụng vụ ăn uống cho nàng.
Không gì tuyệt vời hơn là đi tản bộ một chút trước khi mặt trời vừa mọc. Thành phố vắng lặng, những con đường ít xe cộ qua lại nhưng chỉ có những phiên chợ buổi sáng là đông đúc. Những người dậy sớm thích đi dạo giữa những con hẻm có mùi trái cây hòa quyện vào nhau. Thật sảng khoái khi đưa một quả chanh lên mũi và ngửi, một cách tốt để nâng cao tinh thần cho cả ngày.
Sự vui vẻ của các cô dì chú bác xung quanh đủ để làm sáng bừng buổi sáng của Chaeyoung.
Họ dường như tràn đầy năng lượng và tuổi tác chỉ là một con số đối với họ. Họ lưu giữ truyền thống văn hóa này và chia sẻ nó với những du khách đến đất nước Hàn Quốc. Họ là những người đại diện cho các món ăn truyền thống, và điều khiến nàng có chút lo sợ là thế hệ mới sẽ không tiếp nhận những truyền thống đó. Thành thật mà nói, có bao nhiêu bạn trẻ để tâm học hỏi ông bà mình những thứ gọi là truyền thống. Đơn giản như những công thức nấu ăn? Không còn ai quan tâm nữa - đó là một điều xấu hổ.
Một lần nữa, Chaeyoung nghĩ cha mẹ mình và tất cả những khoảnh khắc mà nàng thấy ngày hôm nay khiến nàng đôi khi nàng thầm ghen tị với những người xung quanh khi đi chơi cùng gia đình hoặc nhìn thấy niềm tự hào hiện rõ trong mắt bố mẹ của người khác. Nàng nhớ cha mẹ nàng kinh khủng. Đôi khi nàng tưởng tượng mẹ nàng đến ôm nàng khi nàng kiệt sức trong công việc hoặc cha nàng sẽ bảo vệ nàng trước tất cả những người con trai cố tình tiếp cận nàng.
Đây là một trong những lý do tại sao Chaeyoung muốn quát vào mặt bon hỗn hào để chúng có thể mở mang tầm mắt nhận thấy lỗi khi chúng vô lễ với cha mẹ. Chúng không nhận ra rằng chúng may mắn như thế nào khi có một người thân quan tâm đến chúng. Nhưng như nàng luôn nói, chỉ khi mất đi thì mới biết trân trọng.
Chaeyoung đi bộ cuối cùng trong khu phố của mình, chạy bộ xuống một con hẻm dài, nơi nàng có thể nhìn thấy tòa nhà của mình từ xa. Chỉ có một vài ngọn đèn được bật sáng, phần lớn thời gian là những người phải dậy từ sớm để chuẩn bị đi học và đi làm. Một số đã làm việc chăm chỉ sáng đêm đến mức nàng tự hỏi liệu họ có cơ hội để tận hưởng cuộc sống của mình hay không.
Bản nhạc cuối cùng trong danh sách phát của Chaeyoung đã được phát thông airPods của nàng cho thấy rằng nàng đã đạt được mục tiêu tập thể dục trong ngày - một tiếng chạy bộ để duy trì tim mạch của nàng. Nàng nóng lòng muốn ngâm mình trong bồn tắm và sau đó ăn một bát ngũ cốc ngon lành với một vài viên sô cô la để giảm cơn thèm ăn.
Chaeyoung đang dần đến gần tòa nhà thì giảm tốc độ và nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, đội chiếc mũ lưỡi trai mà bây giờ nàng mới nhận ra. Đó là thời điểm hoàn hảo để khiến hắn ta bất ngờ. Nàng đã chuẩn bị khẩu súng mà nàng có trên người, nàng luôn chạy theo một gói fanny với điện thoại và súng của mình để đề phòng trường hợp đụng phải một số người không sạch sẽ trên đường.
Chaeyoung bước chầm chậm từ phía sau, có vẻ như hắn ta đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc ai đó - là hắn đang tìm nàng. Khi nàng còn cách người đàn ông vài cm, nàng bắt đầu chĩa súng và dí súng vào sau đầu hắn. Hắn lập tức sững người và từ từ giơ hai tay lên trời cho thấy sự thất bại của mình. Thái độ hắn trông không giống mội kẻ lén lút theo dõi người khác nhưng không vì vậy mà nàng mất cảnh giác...
- Anh là ai? Tại sao bạn theo dõi tôi?
- Xin đừng bắn! Tôi sẽ nói!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro