
01;
tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ vang khắp hogwarts, lan vào từng lớp gạch lạnh. năm nay, không khí trong trường lạ lắm - trĩu nặng như mưa sắp đổ.
trong đại sảnh, giáo sư mcgonagall đứng giữa bàn dài, giọng bà vang lên rõ ràng:
"cuộc thi phép thuật giữa các nhà sẽ được tái khởi động sau mười năm tạm ngưng. mỗi nhà sẽ cử ra một đại diện chính thức, người có năng lực cao nhất và phẩm chất phù hợp nhất"
học sinh xôn xao. người ta lưu truyền rằng cuộc thi này từng là niềm kiêu hãnh của hogwarts, cho đến khi xuất hiện một thí sinh mất tích trong vòng cuối cùng. không ai dám nhắc đến vì họ cho rằng đó là cấm kỵ, nhưng cái bóng của quá khứ vẫn treo lơ lửng như màn sương độc khiến bất kỳ ai nghe đến cũng đều run sợ
ở bàn slytherin, thảo linh ngồi thẳng lưng, mắt lướt qua dòng chữ chiếu sáng giữa không trung. mcgonagall đọc danh sách ứng viên
"đại diện slytherin - trần thảo linh, năm bảy"
"gryffindor - han sara, năm sáu"
bàn gryffindor bùng tiếng vỗ tay. bên đó, han sara huýt sáo, rồi lại che miệng cười khi bị bạn bè ngồi cạnh huých khuỷu tay.
và rồi ánh mắt hai người gặp nhau ở trong thoáng chốc. sara cười, thảo linh vẫn cái nét vô cảm
;
sau buổi lễ, thảo linh đi dọc hành lang tầng ba, áo choàng bay nhẹ. phương lan, diễm hằng và hiền mai đi phía sau.
"chị thực sự định tham gia à?" - diễm hằng hỏi, giọng pha chút lo lắng
"nếu không thì ai? em à?"
"em không dại" - diễm hằng cười nhạt. "nghe nói năm đó người xuýt chiến thắng đã bỏ mạng ngay vòng cuối."
thảo linh quay lại, mắt tối đi. "thì vì thế người khác mới cần tiếp tục"
phương lan nhướng mày, nửa cười. "vì điều gì? hiếu kỳ hay danh dự slytherin?"
thảo linh không trả lời. cô quay bước đi, bóng áo đen lẫn vào hành lang đá.
;
ở phía đối diện, han sara cùng bạn mình - thanh thảo, thuỳ dương và trần dung tụ tập trong phòng sinh hoạt.
"chị nghe nói năm đó người mất tích là một học sinh slytherin," thanh thảo nói, giọng nhỏ nhưng đầy hứng thú. "có lẽ cô ta biết gì đó"
sara nhướn mày. "ai cơ? trần thảo linh?"
thuỳ dương gật. "nghe bảo chị ta là người duy nhất có thể đọc được cổ ngữ salazar. không phải ngẫu nhiên mà được chọn đâu."
trần dung im lặng nghe, tay nghịch sợi dây bùa trên cổ. "cô ta trông có vẻ nguy hiểm, tốt nhất là né xa"
han sara cười. "nguy hiểm cũng có cái đẹp của nó."
"em nói gì cơ?"
"không nói gì cả." sara quay đi, nhưng khóe môi nhếch nhẹ
;
buổi tối hôm đó, tại phòng giáo viên, mcgonagall và snape nói nhỏ với nhau.
"có chắc là khôi phục cuộc thi là ý hay, severus?"
"chúng ta không có lựa chọn nào khác" - snape đáp. "lời nguyền salazar đang yếu dần, nhưng vẫn lan trong nền đá. cần một linh hồn trẻ đủ mạnh để mở kết giới cuối cùng, nếu không... hogwarts cũng sẽ sụp đổ"
mcgonagall nhìn bức tường khắc rắn uốn lượn. "và ngươi tin con bé slytherin của ngươi làm được?"
"còn ai đủ khả năng ngoài con bé sao?"
;
tối muộn, sân trường phủ sương. thảo linh đứng một mình trước hồ đen, nước phản chiếu mặt trăng vỡ vụn. cô đưa tay chạm vào mặt nước, cảm giác lạnh như máu.
từ phía sau, một giọng nói vang lên:
"chị hay ra đây một mình hả?"
thảo linh quay lại. han sara đang đứng dưới ánh trăng, áo choàng đỏ hắt ánh sáng như lửa.
"tôi không thích bị theo dõi"
"ai rảnh làm chuyện đó. tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi" - sara cười, tiến lại gần thảo linh - "nghe nói chị là đại diện slytherin. chúc mừng nha"
"đó là hiển nhiên rồi. và tôi cũng không cần lời chúc từ đối thủ đâu"
"thế chị cần gì?"
"em im mồm"
sara bật cười. "chị đúng kiểu slytherin điển hình. khó ưa thật đấy"
linh nhìn thẳng vào mắt em. "tò mò hại thân đấy"
"vậy chị định giết tôi sao?"
"có lẽ"
cả hai đứng nhìn nhau giữa gió đêm. có gì đó vừa như thách thức, vừa như trò chơi nguy hiểm.
trên mặt hồ, trăng vỡ thêm một mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro