Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

{lhnc2}he lo thien co

trạng: Khoái chí

Liệt Hỏa Như Ca phần 2 - Mở đầu

Đăng ngày: 19:48 15-06-2010

Thư mục: Truyện tuyển dịch

Mở đầu

Chuyện trọng đại nhất võ lâm!

Cả chốn giang hồ nhốn nháo, hai giới hắc bạch đều suy đoán, sau chuyện hỉ sự này kết thúc, thế cuộc của thiên hạ sẽ thay đổi như thế nào? Nhưng bất kể áng chừng ra sao, những kẻ nhận được thiếp mời đều đã chuẩn bị lễ vật chu đáo, số ở xa thì bắt đầu lục tục lên đường.

Lúc này, Như Ca đang ngồi dưới tán quế hoa.

Ngày thu, tại phủ Tĩnh Uyên Vương.

Lá rụng vàng rực.

Trong làn gió đang cuốn rơi những chiếc lá héo úa ấy, tà áo đỏ của Như Ca nhẹ nhàng phe phất.

Ngón tay của nàng khẽ chạm lên đóa băng hoa lạnh lẽo thấu xương nơi lòng bàn tay, băng hoa lóng lánh trong suốt, hào quang lan tỏa, chạm vào cánh hoa sẽ khiến nàng mơ hồ nhớ về một con người xinh đẹp như băng tuyết.

Lặng lẽ, có tiếng người đến gần.

Nàng quay đầu lại.

Một cỗ xe lăn bằng gỗ.

Trong xe, vị nam tử áo xanh ôn hòa như một viên ngọc, vầng trán tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Hai chân của y không thể tự đi lại, nhưng khí thế điềm đạm tự nhiên khiến cho cả thế giới xung quanh tức thì lặng im phăng phắc.

Nụ cười như có phép thuật thắp sáng gương mặt Như Ca!

Nàng bật chạy đến, đỡ lấy xe lăn của y, khẽ cười bảo: "Xong việc rồi ư? Huynh cứ suốt ngày ở trong phòng xử lí công văn sẽ không tốt cho thân thể đâu!" Tuy rằng hàn độc trong người y đã được hút cạn, nhưng cơ thể thì vẫn phải cẩn thận chăm sóc chứ.

Ngọc Tự Hàn mỉm cười.

Nàng ngắm nhìn y, lại tiếp: "Sao huynh lại ăn mặc phông phanh như thế? Tiết trời trở lạnh rồi, huynh phải mặc ấm thêm chút nữa mới được!"

"Ừ."

Gương mặt Như Ca nhăn tít lại: "Ta biết! Sư huynh đang cười ta có phải không? Cười ta phiền phức như một bà cụ... " Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại ngồi xuống, trừng mắt nhìn y: "Tuy nhiên, dù có thành một con ma phiền phức, ta cũng muốn quấn chặt lấy cái kẻ không biết tự chăm sóc bản thân là huynh, huynh chấp nhận số phận đi thôi!"

Ngọc Tự Hàn cúi thấp đầu xuống.

Nụ cười nơi khóe môi y dịu dàng đến mức làm tan cả băng tuyết.

Tuy nhiên,

Y nhìn vào lá thư trong tay.

Nụ cười dần lặng tắt.

Ngón tay siết chặt phong thư.

Như Ca nhận ra vẻ khác lạ của y bèn hỏi: "Huynh sao thế?"

Đáy mắt Ngọc Tự Hàn phảng phất một nét u buồn.

"Có tin tức xấu ư?"

Y nhìn xuống lá thư.

Lắc lắc đầu.

"Chiến Phong bảy ngày nữa sẽ kết hôn"

Y nói với nàng.

Bất chợt, một làn gió thu thổi tới, cuốn đám lá rụng rơi dưới sân đình xoay tít.

Như Ca chớp chớp mắt, cười bảo: "Thế thì chúng ta cần phải mau chóng trở về Liệt Hỏa sơn trang rồi. Sư huynh, chúng ta nên tặng món quà gì mới thích hợp đây nhỉ?"

"Ca Nhi..." Ngọc Tự Hàn khẽ gọi.

"Sư huynh, huynh đang lo lắng hay sao?" Nàng rạp người trên gối y, bờ má trong sáng áp vào vạt áo xanh, cười bảo: "Mọi chuyện trước đây ta đều đã quên cả rồi, huynh ấy thành thân sẽ không phiền nhiễu gì đến ta đâu."

Ngọc Tự Hàn khẽ vuốt ve mái đầu nàng.

Y có một thứ cảm giác kỳ lạ.

Như Ca đã không còn là Như Ca trước đây nữa.

Một tháng trước, lúc y tỉnh lại sau ba ngày mê man thiêm thiếp, bắt gặp Như Ca, y có cảm giác như nàng đã trở nên xinh đẹp thành thục hơn chỉ trong một đêm. Nàng vẫn mỉm cười và quan tâm đến y như trước, chỉ là nụ cười ấy đã không còn ánh lên trong đáy mắt như ngày nào nữa.

"Ca Nhi, nói cho huynh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vì sao nàng đã không còn mỉm cười rạng rỡ, không còn vẻ hạnh phúc đơn thuần.

"Có gì đâu chứ." Như Ca tránh ánh nhìn của y, cười nói: "Sư huynh hình như đã trở nên đa nghi rồi thì phải, huynh xem, mọi thứ chẳng phải rất tốt hay sao? Làm sao có chuyện gì xảy ra cho được."

"Tuyết đâu?"

Ngọc Tự Hàn cuối cùng cũng hỏi đến.

Hàn chú của y được Tuyết hút ra ngoài, thế nhưng Tuyết lại hệt như bốc hơi khỏi cõi đời, bặt tăm bặt tích. Trong cung cũng chẳng còn tin tức về Tuyết Y Vương nữa.

Tuyết...

Trái tim Như Ca đập vang thình thịch.

Đêm ấy, thân thể của Tuyết dần trở nên trong suốt, hóa thành ngàn vạn điểm sáng, từng điểm từng điểm tan biến khỏi lòng nàng...

"Hắn đi rồi."

Tiếng của Như Ca thật nhẹ, nhẹ như hoa tuyết tháng mười, chưa kịp rơi xuống đất đã vội hòa tan.

Nàng cười gượng nói: "Hắn đi rồi, ta không rõ hắn đi đâu về đâu nữa."

"Ca Nhi..."

Hàng mi xa xăm của Ngọc Tự Hàn khẽ nhíu lại.

Như Ca mỉm cười thật dịu dàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay y: "Sư huynh, huynh biết không? Ta hy vọng mọi người có thể sống vui vẻ. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, chuyện qua rồi hãy để nó trôi qua, có thể thật nghiệt ngã, nhưng ta thật không muốn để sự việc của quá khứ gây khổ lụy đến những người mà ta yêu quý."

Nàng mỉm cười ngước mắt nhìn y.

Ráng chiều khắp trời dịu dàng ánh lên đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai.

Tà áo xanh của Ngọc Tự Hàn bị gió thổi phất lên.

Y nhẹ vỗ vỗ đầu nàng, quyết định sau này sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa. Y biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, tuy nhiên, nếu đây là mong muốn của nàng, y thà vĩnh viễn không biết thì hơn.

Nàng mỉm cười cúi đầu xuống.

Nước mắt lặng thầm đong đầy đôi mắt nàng.

Cuối thu, dưới tán quế hoa.

Hương hoa nhạt nhòa.

Như Ca trong bộ áo đỏ, yên ả nép đầu lên gối Ngọc Tự Hàn.

... Nha đầu, không được quên ta đó...

Cổ họng Như Ca mặn đắng, nghẹn ngào.

Xin lỗi, ta sẽ không cho phép bản thân mình nhớ đến ngươi nữa. Bởi nếu ta buồn, những người yêu thương ta cũng sẽ buồn lắm

trạng: Hớn hở

[LHNC2] - Hé lộ thiên cơ C1...

Đăng ngày: 22:23 04-07-2010

Thư mục: Tổng hợp

...

Ánh trăng như nước.

Nụ cười Như Ca dần se sắt lại.

"Vậy thì, Chiến Phong, xin ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi vì sao lại trở thành loài ma quỷ như vậy."

Lời nói của nàng hệt như tuyết bay mùa đông, khiến cho thân thể Chiến Phong trở nên đông cứng!

"Có thể bóp chết một thằng bé chỉ mới chín tuổi, có thể cầm dao đâm vào bụng người con gái đã mang cốt nhục của mình, ngươi rốt cuộc là kẻ tàn nhẫn đến mức nào đây!"

Nàng chằm chằm nhìn y.

Nhìn thật sâu vào đáy mắt của y.

"Cốt nhục của ta?"

Chiến Phong đột nhiên bật cười giễu cợt.

Nàng nhíu mày: "Sao chứ, không phải ư?"

"Trên đời này, vĩnh viễn không có cốt nhục của ta đâu. Ma quỷ, chỉ cần có một là đủ rồi."

Nàng nghe mà cảm thấy mơ hồ.

Chiến Phong đứng dậy, tay cầm lấy thanh đao.

Ánh trăng soi chiếu lên bộ y phục màu lam sẫm của y, mái tóc xoăn xanh đậm khẽ bay phất, viên bảo thạch màu lam nơi tai phải lập lòe tia sáng kỳ dị.

Ánh mắt của y đột nhiên xanh thẳm như biển lớn:

"Nếu như có một ngày, ta thật sự hóa thành loài ma quỷ thì cô sẽ giết ta chứ?"

Gió, lạnh đến thấu xương.

Như Ca cả người vận áo đỏ, lá phong rợp cây reo múa đằng sau. Gương mặt nàng sáng trong, khóe môi khẽ mím, đôi mắt như có ngọn lửa bừng cháy.

"Sẽ."

Ta sẽ giết ngươi.

Thanh âm dường như phát ra từ trong cơ thể Như Ca, có mùi vị của sự tuyệt tình. Thanh âm này khiến cho chính bản thân nàng còn phải ngạc nhiên, nàng không ngờ mình lại có thể nói một cách lạnh lùng và bình tĩnh như vậy.

Chiến Phong dường như đang mỉm cười.

Sau đó, y rời khỏi ao sen.

... Hé lộ thiên cơ C2...

Đăng ngày: 03:12 25-07-2010

Thư mục: Tổng hợp

...

Đỉnh núi Côn Luân, tuyết trắng ngút ngàn quanh năm chẳng đổi.

Ánh trăng soi rọi lên mặt tuyết ở chóp núi.

Ánh sáng thuần khiết chói lọi.

Tại nơi tuyết phủ chim chóc cũng hiếm khi bay đến này, có một động băng vĩnh viễn thần bí.

Tương truyền tại động băng này đã từng hình thành nên một vị tiên nhân.

Tiên nhân áo trắng như tuyết...

Tiên nhân có một dung mạo tuyệt mỹ, vẻ thanh nhã khi hé cười có thể khiến cho vạn vật trên thế gian này nghiêng ngã...

Trong màn đêm lấp lánh ánh băng tuyết.

Một mũi băng như thiểm điện xé nát bầu trời, xuyên sâu vào tòa băng động thần bí đầy biến ảo.

Lớp băng dày đặc ngàn vạn năm.

Tinh thể trong suốt mỹ lệ như ngọc lưu ly.

Mũi băng ấy xuyên qua cái lạnh ngàn năm, dường như mang theo nỗi lo âu, lướt trôi qua những tinh thể lóng lánh trong suốt.

Tỉnh lại đi...

Mau tỉnh lại đi...

Là ai đang âu lo thét gọi...

Tỉnh lại nào...

o0o

Khí lạnh từ đóa băng hoa khiến cho ngực Như Ca trở nên căng thẳng.

Trong vòng tay ấm áp của y, nàng bất chợt cảm thấy lành lạnh.

Ngọc Tự Hàn đã nhận ra vẻ run rẩy của nàng, thế nên y càng đắp áo lông cho nàng thêm kín, tay trái nhẹ nhàng xoa nóng cánh tay cho nàng.

"Đừng kết hôn nghị hòa huynh nhé."

Tai nàng khẽ chạm vào cổ y, cảm giác mát lạnh, hệt như những viên sỏi vụn soi bóng bên dòng nước trong đêm khuya. Tiếng nói của nàng như sóng gợn đáy nước, nhẹ nhàng mà ấm áp.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trán "binh" một tiếng đụng vào cằm của y!

"Úi!"

Nàng đau quá bật kêu khe khẽ, trán lập tức nổi lên một vết màu hồng nhạt. Nàng đưa tay muốn xoa nhưng lại bị y nắm lấy. Nàng giật mình ngước mắt nhìn y, không trông thấy ánh mắt của y mà lại cảm giác được...

Y đã hôn lên trán nàng.

Y hôn lên vết hồng nơi nàng bị chạm đau ấy.

Thân thể nàng cứng đờ ra.

Hơi lạnh từ đóa băng hoa trong lòng kiến nàng nảy sinh một cảm giác nghèn nghẹn như phạm lỗi.

Ngẩng ra một thoáng, nàng liền giãy dụa, muốn thoát ra khỏi lòng y.

Y ôm nàng thật chặt.

Chặt như thể nàng là toàn bộ sinh mệnh của y vậy.

Thế nhưng, cái ôm chặt chẽ ấy lại dịu dàng đến mức khiến người ta phải nhói lòng.

Chiếc kiệu màu xanh dưới ánh trăng trong rừng cây khẽ lắc lư.

Than lửa trong lò tỏa ánh hồng sáng rỡ.

Ngọc Tự Hàn dịu dàng ôm Như Ca trong lòng, ánh mắt trong veo nhưng vẫn chứa vẻ cố chấp. Y hôn lên trán nàng, nụ hôn khẽ khàng ấy như ánh trăng sáng soi chiếu cả khu rừng.

Chiếc áo lông màu xanh cũng đã trượt xuống.

Trong bộ cẩm bào xanh nhạt, y tuấn tú hệt như một viên ngọc tuyệt thế.

"Sư huynh..."

Trái tim Như Ca co thắt thành một khối, nàng bất lực nhắm mắt lại. Cái hôn của y phảng phất như đã chạm đến đáy lòng nàng, vậy mà sao, nàng lại có cảm giác phạm lỗi mãnh liệt đến như vậy.

Ngón cái và ngón trỏ của y nâng cằm nàng lên, y lẳng lặng nhìn nàng:

"Ta... vẫn một mực yêu muội."

Nàng ngoảnh mặt đi, khổ sở nói: "Huynh phải kết hôn rồi." Kết hôn cùng trưởng công chúa của cái Uy Quốc gì đó.

"Muội thích hay không?"

"Gì chứ?"

"Mang ta ra để kết hôn." Y nín thở nhìn nàng chăm chú.

"Ngốc ơi là ngốc..."

Nàng nghiến răng, thanh âm thật mơ hồ. Y nhìn không rõ nàng đang nói gì cho nên hỏi lại lần nữa:

"Muội có thích mang ta ra để kết hôn hay không?"

Trong giọng nói có vẻ gì đó mỏng manh và đứt quãng.

"Đồ ngốc! Kết với chả hôn!" Nàng nhịn không được quát khẽ: "Cái gì mà Uy Quốc công chúa, tên gọi khó nghe chết đi được! Đó nhất định là âm mưu của Cảnh Hiến Vương rồi!"

Y mỉm cười.

Nàng trừng mắt nhìn y: "Huynh còn cười! Uy Quốc luôn chăm chăm chực chờ đối với chúng ta, có quỷ mới tin sau khi kết hôn hòa giải xong bọn họ sẽ thu tay! Cảnh Hiến Vương thật là âm hiểm, nếu huynh không chịu kết hôn, mọi thương vong tạo nên do Uy Quốc đánh vào sẽ trở thành trách nhiệm của huynh. Còn nếu huynh thành thân rồi, ngày sau Uy Quốc lại khởi binh, chỗ đứng của huynh tất bị lung lay dữ dội." Nàng thật ra không ngốc chút nào, tuy nhiên chiêu này của Cảnh Hiến Vương thật sự ác độc vô cùng.

"Nếu như chỉ là kết hôn đơn thuần thì sao?" Nếu như chỉ là một cuộc hôn nhân bình thường, không chứa đựng âm mưu, liệu nàng có phản đối như vậy hay không? Ngọc Tự Hàn chợt nhiên muốn biết câu trả lời của nàng.

Như Ca trừng mắt nhìn y.

Hồi lâu sau, nàng cắn môi đáp: "Vậy thì huynh cứ cưới đi là xong. Công chúa gì gì đấy cũng xứng với huynh lắm đấy."

Ánh mắt của y ảm đạm, nụ cười buồn bã:

"Thật chứ?"

"Phải đó!" Nàng cười thật nhẹ, "Có sư tẩu rồi, sau này ta không cần phải quan tâm đến huynh nữa. Huynh có ăn cơm hay không, có mệt mỏi nhiều không, y phục có mỏng manh hay không đều đã có sư tẩu tương lai lo lắng cả rồi."

Ngọc Tự Hàn trở nên trầm mặc.

Y buông bả vai nàng ra, sắc mặt thoảng tái nhợt.

Nàng nhìn lướt qua y thật nhanh, giọng rầu rầu bảo: "Này.." Chẳng vui gì cả, thần sắc của y sao lại giống như phải chịu sự tổn thương như vậy chứ "... Ta gạt huynh đó."

Ngọc Tự Hàn thừ người ra nhìn nàng.

Như Ca nhăn nhăn mũi, cười gượng: "Ta gạt huynh đó, sư huynh ngốc! Chỉ cần huynh không thích chuyện kết hôn nghị hòa, ta đều sẽ phản đối, kiên quyết phản đối đến cùng, mặc kệ là công chúa hay nha đầu!"

"Vì sao lại gạt ta chứ?"

Giọng nói trầm thấp mang theo chút âm mũi, khóe môi của y lại xuất hiện ánh ngọc tuyệt mỹ.

"Bởi vì..." Nàng vắt óc suy nghĩ, đột nhiên cười khì một tiếng, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: "Bởi vì sư huynh là để ta ăn hiếp mà, nếu không ta biết ăn hiếp ai đây?" Nàng vô cùng khâm phục bản thân mình khi đã nghĩ ra được một lý do quái đản như vậy, không nhịn được bật cười đến nghiêng ngả.

Trong kiệu ấm áp như mùa xuân.

Nàng cười đến hai má đỏ hồng.

Tiếng cười của nàng phảng phất như cơn gió đầu tiên buổi chớm xuân.

Ngọc Tự Hàn cũng mỉm cười, nụ cười như lan tỏa đến đáy mắt trong veo của y.

"Ca Nhi..."

"...?"

"Huynh sẽ không kết hôn đâu."

Nàng chớp chớp mắt: "Thế phải giải quyết ra sao đây?" Cảnh Hiến Vương sợ rằng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Y mỉm cười không đáp, lại hỏi tiếp:

"Ta muốn ôm muội có được không?"

Ngọc Tự Hàn ghì lấy bờ vai nàng, gương mặt sáng sủa có một vẻ nghiêm nghị đến bướng bỉnh, y nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, giống như có bùa phép khiến cho nàng không thể động đậy.

Như Ca sững người.

Cổ họng của nàng khô rát, trong ngực như có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Y nhẹ nhàng ôm trọn nàng vào lòng.

"Ta muốn ôm muội như thế này có được không?"

Bên vành tai nóng hổi của nàng, thanh âm của y đã mất đi sự bình tĩnh vốn có, y hồi hộp như bất cứ vị thiếu niên nào trên cõi đời này.

Y hôn lên vành tai nhỏ nhắn của nàng, thầm thì như say:

"Muốn vĩnh viễn ôm muội như vậy..."

Ánh trăng sáng ngời xuyên qua bóng cây loang lổ, dịu dàng soi chiếu lên chiếc kiệu ấm áp.

Thời khắc này.

Thế gian cũng yên tĩnh như ánh trăng vậy.

...Hai canh giờ sau.

Khi Ngọc Tự Hàn rời khỏi rừng cây, dáng vẻ phong trần mệt mỏi cất bước về phương xa thì trời đêm cũng vào lúc mờ mịt nhất.

Hoàng Tông đỡ lấy Như Ca, hiếu kỳ nhìn nàng: "Ồ? Mới chỉ một lúc thôi mà khí sắc của cô dường như đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Như Ca ho khẽ đáp: "Nào có nhanh như vậy."

Hoảng Tông mỉm cười tinh ranh: "Ta chỉ biết, Vương Gia vừa tới, bệnh tình của cô đã giảm đi nhiều lắm."

Sao chứ, nói cứ như thể nàng vương bệnh tương tư vậy. Có điều, vừa rồi nằm trong lòng sư huynh khóc ngất một hồi, quả thực những uất ức trong lòng cũng đã vơi đi, đầu óc cũng có vẻ thanh thản hơn nhiều.

Hai người chầm chậm bước đi.

Thực ra lần này Ngọc Tự Hàn đến đây là đã làm trái với kỷ cương quân đội, cho nên hành động của y vô cùng bí mật. Hai nàng ra ngoài gặp mặt cũng không ngồi kiệu hay cưỡi xe, chỉ ở trong rừng cây cách hậu viện của Liệt Hỏa sơn trang khá gần, bọn họ trò chuyện trong giây lát thì đã về đến nơi.

Dọc theo con đường nhỏ uốn khúc quanh trang là một hồ nước cạnh bên.

Sương mù trong hồ tỏa ra ngày thêm dày đặc.

Ánh trăng dường như bị che phủ.

Màn đêm trở nên đen kịt.

Hoàng Tông vừa đi vừa xoa xoa tay, phà hơi bảo: "Lạnh quá, lạnh đến cóng tay người ta mất thôi."

Như Ca nhường đôi găng ấm cho cô.

"Như vậy sao được, cô còn đang mắc bệnh mà!"

Như Ca siết chặt áo choàng lên người: "Ta mặc dày hơn cô, không lạnh đâu."

Hoàng Tông rối rít cảm tạ, đeo chiếc găng tay ấm áp làm bằng da cáo vào, hít hít cái mũi đỏ ửng nói: "Lạnh thế này, ngoại trừ chúng ta ra, sợ rằng trong trang chẳng còn ai dám đi lại nữa..."

Ánh mắt Như Ca đột nhiên nhìn xa xa về phía trái.

Đôi chân cũng ngừng lại.

Một giọng nam vang lên: "Cũng không hẳn."

Mặt hồ trong bóng đêm, sương mù bốc cao ngùn ngụt.

Màn sương trắng mênh mông trong màn đêm đen kịt có vẻ thần bí và quỷ dị vô cùng.

Bên hồ, có hai người.

Một người áo lam, tóc xoăn, viên bảo thạch bên tai phải ngầm ngầm chớp sáng.

Người còn lại áo đỏ, chân trần, tóc dài đến nỗi có thể xõa ra đất, ngón tay y nâng một chén rượu bằng hoàng kim tinh xảo, vẻ như đang cười nhưng lại không phát ra một chút thanh âm nào.

Trên con đường nhỏ.

Như Ca kéo kéo Hoàng Tông, chỉ về phía người áo đỏ hỏi: "Cô nhìn thấy y chứ?"

"Đương nhiên!" Hoàng Tông cười nói: "Gần đây Chiến công tử hầu như cả đêm không ngủ, nghe bọn nha hoàn nói, y thường xuyên ở bên hồ sen hoang phế này ngồi lặng im đến sáng."

Như Ca giật mình.

Sau đó, nàng thở dài: "Ta đang hỏi, cô có thể trông thấy người mặc áo đỏ kia không?"

"Người mặc áo đỏ nào?"

Hoàng Tông trợn tròn mắt, nhìn về phía màn đêm. Cô dụi dụi hai mắt, trông lại lần nữa rồi cười nói: "Cô hoa mắt rồi sao? Ở đó chỉ có Chiến công tử, rõ ràng y mặc áo lam, sao lại trở thành người áo đỏ được chứ?"

Như Ca kinh ngạc hỏi: "Cô nhìn không thấy ư?" Người áo đỏ này mỗi lần xuất hiện đều quỷ mỵ như vậy.

"Chẳng có gì hết, ta phải nhìn cái gì bây giờ?" Hoàng Tông lẩm bẩm nói, đột nhiên gắt: "Ối, Chiến công tử hình như đã thấy chúng ta rồi!"

Chiến Phong bên bờ hồ xoay người lại.

Từ xa, ánh mắt của y tập trung lên người Như Ca.

Y nhìn nàng khoác áo choàng trắng nhưng vẫn lộ ra bờ vai gầy guộc như trước, hốc mắt nàng đỏ mọng cùng đôi má vẫn còn lưu lại tàn dư của những vệt nước mắt.

Chiến Phong đi đến gần, cách Như Ca chỉ khoảng một bước chân.

"Cô vừa khóc?"

Giọng nói của y trầm trầm, ánh mắt chăm chú.

Như Ca chợt cảm thấy vệt nước mắt trên gương mặt mình nhói đau.

Nàng lảng tránh ánh mắt của y: "Ta phải trở về."

"Cô vừa đi đâu khi nãy?"

Chiến Phong hỏi.

Như Ca ho khẽ, choàng kín chiếc áo choàng trắng lại, chầm chậm ngẩng đầu lên bảo: "Phong sư huynh, ta cảm thấy hơi mệt, muốn trở về."

Chiến Phong đờ người.

Một lúc lâu sau, nhìn nàng, đáy mắt y dần dần hiện lên một sắc lam dịu nhẹ.

"Phong hàn chưa khỏi, đừng thức khuya quá."

Như Ca trong lòng ngạc nhiên vô cùng, Chiến Phong từ trước tới giờ rất cố chấp, nếu không có được câu trả lời như ý muốn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nàng không kiềm được liếc mắt nhìn y, nhưng lại đúng lúc chạm vào đôi mắt màu lam sậm ấy.

"Cảm tạ."

Nàng xoay người muốn bỏ đi, nhưng sau cùng nhịn không được lại nhìn về phía con người mặc màu áo đỏ như máu bên bờ hồ kia.

Hồ nước buổi khuya quẩn quyện sương trắng.

Người áo đỏ ngửa đầu nhấm nháp chén rượu trong tay. Chén rượu bằng vàng vô cùng tinh xảo, trong bóng đêm lập lòe phát sáng, chén rượu kia vốn không rót đầy rượu lắm, nhưng y dường như đã phảng phất men say.

Đôi chân trần đạp trên nền đất buốt giá.

Bộ y phục đỏ tươi bay phần phật theo gió đêm.

"Y là ai vậy?"

Như Ca nhìn người áo đỏ.

Đôi đồng tử của Chiến Phong đột nhiên nhíu chặt!

Người áo đỏ vẻ như đã nghe thấy thanh âm Như Ca, chầm chậm quay mặt lại.

Màu da y trắng bệch đến trong suốt, hệt như đã từng chung sống với ác ma trong địa ngục; nơi khóe môi mỏng mảnh đẹp như sinh mệnh ấy ứa ra một dòng máu tươi.

Giữa trán là một hạt chu sa đỏ.

Ánh mắt y phảng phất như lấp đầy một mối thâm tình vô hạn, thế nhưng nếu nhìn kỹ, phía sau ấy là một vẻ lạnh lùng và vô tình đến tàn nhẫn.

Trên con đường nhỏ, Hoàng Tông ra sức dụi dụi mắt.

Vì sao Như Ca luôn cho rằng bên bờ hồ có "người áo đỏ" chứ?" Nơi đó rõ ràng chỉ có một màn sương trắng dày đặc.

Thanh âm của Chiến Phong vô cùng kỳ lạ: "Cô... có thể trông thấy hay sao?" Kết giới mà người ấy thiết lập, thế gian này vốn dĩ chẳng ai có thể nhìn xuyên thấu được.

Bên bờ hồ.

Người áo đỏ cũng đang quan sát Như Ca.

Áo choàng trắng tinh, khuôn mặt xinh xắn có chút ốm yếu, ánh mắt kiên cường ngời sáng, trên má còn lưu dấu lệ vương.

Nàng vốn không nên mặc đồ trắng.

Người áo đỏ nhấc lấy chén rượu, đong đưa về phía Như Ca, giọng nói mềm dịu và mỵ hoặc như sóng nước dưới đáy hồ:

"Ta là Ám Dạ La."

Chu đình nằm ở giữa hồ.

Rèm xanh buông rũ xung quanh.

Mặt nước đã kết thành băng.

Ánh mặt trời phản chiếu lên lớp băng mỏng tạo cảm giác chói mắt.

Xuyên qua tấm màn trúc, ánh sáng đã nhạt đi đôi chút.

Ám Dạ La đứng trong bóng tối, tà áo đỏ bị cơn gió lạnh trên hồ thổi thốc lên, đôi chân trần dường như đẹp đến mức không chút tì vết.

Chiến Phong đứng ở bên cạnh y.

Y trầm mặc không nói gì, nhưng viên ngọc bích bên tai phải lại lóe sáng dị thường.

Ám Dạ La thong dong đùa nghịch với chén hoàng kim trên tay, liếc xéo Chiến Phong hỏi:

"Tiến triển thế nào rồi?"

Chiến Phong đáp: "Có ba mươi bảy môn phái ủng hộ chúng ta, mười chín môn phái ủng hộ Phích Lịch Môn, còn hai mươi hai môn phái khác đứng ngoài quan sát. Cơ Kinh Lôi và Quách Dương Nhạn dẫn theo đệ tử trong trang và đệ tử Thiên Hạ Vô Đao thành đã san bằng và tiếp nhận hơn nửa số phân đà và sản nghiệp của Phích Lịch môn. Có điều, thương vong của đệ tử chúng ta cũng rất nhiều."

Ám Dạ La nở một nụ cười đẹp đến đáng sợ.

"Giỏi lắm! Phong Nhi quả nhiên xuất sắc, không hổ là cháu của Ám Dạ La ta!" Y vỗ vỗ vai Chiến Phong, lực vỗ rất lớn nhưng cũng rất êm dịu, tựa như một làn nước ấm áp, thoắt cái đã tràn vào người Chiến Phong.

Chiến Phong quay đầu lại.

Sắc lam hỗn loạn nơi đáy mắt khiến y trông bối rối như một đứa trẻ.

Viên bảo thạch bên tai phải phát sáng lập lòe.

Nụ cười của Ám Dạ La dần dần ngưng lại.

Y sờ nhẹ lên khối bảo thạch xanh sẫm nơi vành tai phải ấy, lẩm bẩm:

"Phong Nhi, ngươi cũng biết, đây là thứ mà khi ngươi sinh ra ta đã tự tay phong ấn vào."

Bảo thạch màu xanh.

Ngón tay trắng bệch của Ám Dạ La đột nhiên như tràn đầy sức sống trở lại.

Ánh sáng xanh thẳm lưu động nhấp nháy.

Viên bảo thạch mỹ lệ ấy đẹp như một đại dương sâu thẵm.

Ám Dạ La thở dài: "Viên bảo thạch này là của mẹ ngươi."

Thân thể Chiến Phong chấn động: "Mẹ của ta?" Y từ nhỏ đã không cha không mẹ... Mẹ... Không biết cảm giác có mẹ sẽ ra sao...

Ám Dạ La thở dài, tình cảm chan chứa như biển cả: "Mẹ của ngươi là người phụ nữ đẹp nhất, tốt nhất trên thế gian này..."

Ánh sáng xanh của viên bảo thạch hắt lên hạt chu sa đỏ thẫm chất ngất tương tư trên vầng trán y.

Chu sa vụn vỡ hệt như giấc mộng xưa.

...

...

Mùa xuân, bên dòng suối nhỏ trong vắt.

Bàn tay trắng ngần thon thả.

Một nhánh trâm cài bằng bảo thạch.

Khe suối róc rách chảy xuôi.

Gương mặt thùy mị xinh đẹp in lên làn nước khiến cho những cánh hoa dại màu phấn hồng bên suối cũng phải ngượng ngùng hổ thẹn.

Nàng đang trang điểm.

Đột nhiên, một bóng hình màu đỏ lao đến ôm choàng lấy tấm lưng mềm mại của nàng.

Nàng quay đầu lại, mỉm cười, ôm đứa bé mặc áo đỏ kia vào lòng: "La Nhi, lại đến làm nũng ư?"

Ám Dạ La mới chỉ mười tuổi, dung mạo tuấn tú ngầm chứa mỵ lực tà ác. Cậu bé nằm trong vòng tay vừa thơm vừa mềm ấy, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý và cuồng vọng: "Đệ vừa đánh bại một trưởng lão Võ Đang chỉ bằng năm chiêu."

Nàng hôn lên trán của cậu bé.

"La Nhi thật giỏi!"

Cậu bé Ám Dạ La vui sướng hả dạ, cười toe miệng bảo: "Tỷ tỷ, tỷ có thích La Nhi mạnh hơn tất cả mọi người trên đời này không?"

Nàng nở nụ cười dịu dàng: "La Nhi khi lớn lên rồi nhất định là người giỏi nhất trên đời."

"Khi đó tỷ tỷ sẽ gả cho đệ chứ?"

Cậu bé Ám Dạ La kéo kéo vạt áo của nàng, hỏi với vẻ mong chờ.

"La Nhi ngốc, tỷ là tỷ tỷ của đệ đó." Nàng gõ trán cậu bé mắng yêu.

"Là tỷ tỷ thì sao chứ?" Cậu bé Ám Dạ La không phục nói: "Đệ chỉ thích tỷ tỷ thôi, đệ chỉ muốn tỷ tỷ lấy đệ thôi! Đệ muốn mãi mãi ở bên cạnh tỷ tỷ."

"Được, được." Nàng cười: "Tỷ tỷ thích La Nhi nhất, tỷ sẽ không rời khỏi La Nhi đâu."

Cậu bé Ám Dạ La đột nhiên rút thanh trâm hoa mai trên búi tóc của nàng xuống, viên bảo thạch lấp lánh sắc lam phản chiếu ánh mắt bướng bỉnh của cậu: "Tỷ tỷ đã đồng ý rồi nhé, cây trâm này hãy giao cho đệ làm tín vật vậy?"

Nàng giật mình.

Cậu bé Ám Dạ La cẩn thận cất thanh trâm hoa mai ấy vào lòng, ngước khuôn mặt nhỏ của mình lên cười nói:

"Tỷ tỷ, đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đấy."

Bên khe suối năm ấy.

Ám Dạ Minh mười lăm tuổi.

Ám Dạ La mười tuổi.

....

....

Trong chu đình.

Hạt chu sa giữa trán Ám Dạ La chợt tối sầm lại: "... Nhưng rồi nàng lại gả cho Chiến Phi Thiên."

Y quay lưng lại.

Chiến Phong không nhìn được vẻ mặt của y nữa, chỉ có thể trông thấy đôi chân trần của Ám Dạ La phảng phất như đã đóng băng, những ngón chân nhỏ xinh đã đông cứng đến tím tái.

"Lão tặc Liệt Minh Kính trước tiên lợi dụng nàng đến dụ ta xuất hiện rồi hạ sát, tiếp đó lại giết luôn cả nàng và Chiến Phi Thiên."

Giọng nói của Ám Dạ La sặc mùi thù hận!

Hai tay Chiến Phong siết chặt.

Máu huyết của y đông lạnh như băng.

Năm đó Liệt Hỏa Sơn trang càng ngày càng thịnh vượng, Liệt Minh Kính lo ngại võ công và mưu trí của Chiến Phi Thiên, sợ y sẽ thế chỗ của mình. Thế nên, y nhân lúc Ám Dạ Minh chuyển dạ, Chiến Phi Thiên không phòng bị, bèn sát hại cả đôi vợ chồng họ đi.

Mọi người đều cho rằng Chiến Phi Thiên tự vẫn mà chết.

Thế nhưng, có ai lại nhẫn tâm ra đi lúc con trai mình vừa chào đời kia chứ?

Ám Dạ La ngửa đầu uống cạn chén rượu, thanh âm văng vẳng như tiếng tiêu vọng đến từ một nơi tối tăm xa thẵm:

"Trên thế gian này, ngươi là người thân duy nhất khiến ta phải bận lòng đấy."

Yết hầu Chiến Phong dâng lên một luồng máu nóng.

Người - Thân...

Y nhìn Ám Dạ La trong bộ áo dỏ như máu, đôi mắt ngập tràn sắc lam kích động. Người thân của y, mười chín năm qua, người thân duy nhất của y...

Không ai hiểu cảm giác của một cô nhi.

Cảm giác lạnh lẽo cô độc, ban đêm luôn bất chợt tỉnh lại, giật mình nhận ra cho dù mình có chết đi lúc này cũng chẳng ai quan tâm đến. Cho dù là người con gái có nụ cười đẹp như hoa kia cũng không cách nào san lấp được khoảng trống chơi vơi trong lòng y....

Ám Dạ La quay người lại, bộ y phục đỏ khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt của y thêm phần cao quý.

"Phong Nhi, đêm đó khi đâm xuyên qua ngực Liệt Minh Kính, sao ngươi lại quay đầu đi?!"

Thân thể Chiến Phong cứng đờ!

Một đao đâm vào ngực Liệt Minh Kính ấy!

Máu tươi phun trào như suối!

Đôi mắt Liệt Minh Kính đột nhiên trợn tròn!

Trong đôi mắt ấy dường như lấp lánh ánh lệ...

Liệt Hỏa sơn trang.

Đại sảnh đường.

Thời gian phảng phất như ngưng đọng lại.

Bụi trần như khói chầm chậm phiêu đãng vô mục đích trong ánh trời lành lạnh.

Mọi người kinh ngạc nhìn Như Ca.

Tựa như những lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng ban nãy là điều khó lý giải và khó tin nhất trên đời này.

Quạt giấy của Đao Vô Hạ khựng lại trên tay.

Phương trượng Phổ Quang ngừng lần tràng hạt.

Thiết Đại Hồng phảng phất như bị người ta bất chợt giáng cho một cái bạt tai, gương mặt phồng lên đỏ bừng, nhưng vì nể nang thân phận của Như Ca nên cũng không dám nói ra những lời khó nghe, miệng mồm cứ há hốc cả ra.

Bộ áo xám của Duệ Lãng phát ra làn hơi như dã thú.

Chiến Phong căng mắt nhìn Như Ca.

Y cách nàng rất gần, có thể nhận ra mặc dù nàng đang mỉm cười nhưng thân thể lại khẽ phát run. Viền áo lông trắng tôn lên khuôn mặt trong sáng của nàng, tròng mắt đen trắng rõ ràng ánh lên vẻ sắc sảo, quật cường như đóa mai trắng duy nhất giữa trời đông.

Đôi mắt của y dần dần biến thành màu lam thẫm.

Y nhận ra bản thân đột nhiên rất muốn ôm nhẹ nàng vào lòng.

Lôi Kinh Hồng ngửa mặt cười to, giữa tràng cười khản đặc không ngừng hộc ra máu tươi.

"Ha ha ha ha, có nghe thấy không? .... Ha ha ha ha, còn không phải là thông đồng với nhau hay sao? Vu cáo bổn thiếu gia đến mức lộ ra trăm ngàn sơ hở kia kìa! .... Ha ha ha ha....." Y thóa mạ - Lại đang diễn trò gì chứ! Thiếu gia đã bị mắc lừa một lần rồi, chẳng lẽ còn bị thêm lần thứ hai hay sao? Phì!

Như Ca điềm nhiên nói: "Thả Lôi Kinh Hồng ra."

Hai tên đệ tử phụ trách trông giữ Lôi Kinh Hồng tức thì ngớ người không biết phải làm gì. Liệt Như Ca là trang chủ, theo lý thì lời của nàng không thể không nghe. Nhưng mà công việc trong sơn trang luôn là do Chiến phó trang chủ và Duệ đường chủ xử lý, Liệt Như Ca chỉ hơn đồ trang trí một tí mà thôi.

Đúng lúc này, Duệ Lãng cung kính nói:

"Tiểu thư, người nói là tối hôm qua người ở cạnh Lôi Kinh Hồng à?"

Trong đám đông bật ra mấy tiếng cười khúc khích.

Lời của Duệ Lãng dường như khiến người ta liên tưởng đến một số việc mờ ám.

Như Ca nhìn Duệ Lãng, giọng rất bình tĩnh: "Đêm qua ở núi hoang bên ngoài trấn Miêu Hà, ta nhờ Lôi thiếu gia chỉ dạy cho cách sử dụng Kỳ Lân Hỏa Lôi."

Duệ Lãng nhíu mày nói: "Có phải tiểu thư nhớ nhầm thời gian rồi không?"

"Ta nhớ rất rõ ràng."

"Thật sao?" Duệ Lãng vỗ nhẹ tay, chỉ thấy cửa đại sảnh lại bị đẩy ra, một nha hoàn mặc trang phục tím rụt rè bước vào.

Như Ca nhận ra cô.

Cô chính là nha hoàn Bình Y trong viện của mình.

Duệ Lãng hỏi: "Thường ngày ngươi làm việc gì?"

Bình Y thì thào nói: "Tôi là nha hoàn của tiểu thư, mỗi ngày đều hầu hạ tiểu thư."

"Đêm qua ngươi có hầu hạ tiểu thư không?"

"Có!"

"Lúc đó tiểu thư đang làm gì?"

"Đêm qua tiểu thư cứ tựa bên song cửa mà ngơ ngẩn, lại không ngừng thở dài."

"Là cả đêm sao?"

"Dạ. Tiểu thư không ngủ, tôi cũng không dám ngủ." Bình Y cúi đầu nói.

Mọi người ồ lên xôn xao.

Ánh mắt Như Ca dần hóa lạnh.

Dáng ngồi của nàng càng ngày càng vươn thẳng.

"Vì sao tiểu thư lại ngơ ngẩn cả đêm không ngủ?"

"Cái đó ...." Bình Y ấp a ấp úng.

"Nói."Thanh âm của Duệ Lãng khiến người ta không lạnh mà phát run.

"Tiểu thư đang nhớ một người."

"Ai?"

Bình Y co rúm lại hé mắt nhìn Như Ca.

"Tiểu thư đang nhớ tới ai?" Duệ Lãng hỏi lại một lần.

"...Lôi thiếu gia." Hai chân Bình Y run rẩy, vầng trán toát đầy mồ hôi.

"Lôi thiếu gia nào?"

"Lôi Kinh Hồng Lôi thiếu gia."

"Tại sao lại nhớ y?"

"Bởi vì.... Bởi vì...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Y tái nhợt đến mức dường như lúc nào cũng có thể té xỉu.

"Nói!"

"Bởi vì tiểu thư thích y... Tiểu thư thường nói, vì Lôi thiếu gia, người có thể làm bất cứ việc gì... Chỉ cần trong lòng Lôi thiếu gia có người...." Bình Y thao thao một tràng, sau đó lảo đảo ngã vật ra đất.

Ánh mắt của mọi người nhìn Như Ca kỳ lạ vô cùng.

Đao Vô Hạ phe phẩy quạt khẽ thở dài:

"Xưa nay nhi nữ vốn si tình, đáng tiếc, đáng tiếc mà!"

Thiết Đại Hồng giáng mạnh thiết côn xuống đất, giận đến đỏ bừng mặt:

"Chỉ vì tư tình nhi nữ tầm thường mà thờ ơ với cái chết của mấy chục mạng người hay sao? Con bà nó chứ! Tức chết lão phu mất thôi!"

Viên bảo thạch bên tai phải Chiến Phong lấp lóe sắc lam liên tục.

Y siết chặt "Thiên Mệnh" đao, trong mắt lóe lên vẻ thống khổ khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: