LHBG246
Chương 240 : Việc thiện lớn bị cắt đứt.
Dịch :lanhdiendiendiemla
Biên dịch : lanhdiendiemla
Nguồn : www.tangthuvien.com
Bên ngoài, Đỗ Trần đang trình bày đơn giản với Porter trạng thái thân thể của Tuyết Ni, sắc mặt vẫn rất âm trầm, Cảm giác trong lòng, giống với khi sư phụ đạo môn kiếp trước của mình thân nhiễm trọng bệnh, sắp buông tay rời bỏ thế giới.
Trên ngực như có một khối đá lớn đè lên, Porter thấp giọng giải thích cho Đỗ Trần bệnh sử của Tuyết Ny, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, một là Đỗ Trần nghe không hiểu tên căn bệnh kỳ kỳ quái quái kia, hai là Tuyết Ny bị bệnh lâu năm tình trạng sớm suy sụp rồi, nếu tự nàng không có cao cấp đầu khí, hơn nữa tinh thông ý thuật, sợ rằng sớm đã ...
Tóm lại tình huống của Tuyết Ny là, thiên mệnh đã cạn, vạn vật trong trời đất này không có cách nào trốn tránh được sinh lão bệnh tử, quy luật đó đang phủ xuống đầu Tuyết Ny.
Lúc sau, trong mật thất truyền đến một tiếng ho khan, Porter vội vàng chạy vào chăm sóc, Đỗ Trần không hề tiến vào, mà thấp giọng hỏi Dịch Cốt vừa tiến đến." Có cách nào có thể kéo dài thọ mệnh không ?"
Dịch Cốt cười bất đắc dĩ :" Thiếu gia, người cách lục cấp đấu thần không xa nữa, hẳn là đã hiểu được, điểm cuối cùng của con đường đấu thần là vĩnh sinh bất diệt. Trước khi đi tới dược điểm cuối của con đường đấu thần, không một ai có thể vĩnh viễn sống được !" Hắn thở dài mất mác :" Ta sẽ chết, thiếu gia người cũng thế, thậm chí năm đó tục truyền thần hoàng Prince đã hợp nhất được năm nguyên tó, thống lĩnh thần thánh liên minh chiến thắng vẫn thần đại chiến, không phải sau vẫn thần đại chiến cũng thọ tàn an giấc sao ?"
" Vậy sau khi biến thành vong linh, ta dùng thánh khí chuyển hóa nàng thì sao ?" Đỗ Trần nói ra, lập tức tự mình vứt bỏ cái tưởng đó ---- kỳ thực, người chết biến thành vong linh, điều kiện cực kỳ hà khắc ---- thực sự ngoài tấm thân thiên tứ thực vật, không một ai nắm chắc sau khi chết biến thành vong linh, mà kéo dài cuộc sống. Nếu không mỗi người sau khi chết đều biến thành vong linh, vậy tam đại lục đã sớm biến thành thiên hạ của vong linh rồi. Phillip cũng không cần phí tâm chế tạo đại quân vong linh, những lão tổ mẫu năm đó vì trấn áp Mark Cuban mà chuyển hóa vong linh, cũng cần rất nhiều tướng quân thực vật hệ liên thủ làm phép.
Căn cứ vào lý luận đấu thần, Tuyết Ny là đấu thần hệ kim chúc, với điều kiện trược tiếp biến thành vong linh ---- đấu thần thực vật hệ nguyên tố hoàn toàn tương khắc , sau khi nàng chết, ngay cả cơ hội biến thành vong linh cũng không có !
Hơn nữa vong linh cũng không phải là vĩnh sinh bất diệt, bọn họ cũng chỉ là dạng năng lượng thôi, cũng có một ngày phải tiêu vong !
" Ài, vĩnh sinh bất diệt.... có ý nghĩ gì chứ ?" Đỗ Trần đột nhiên lắc đầu thở dài .
Dịch Cốt ngạc nhiên nói :" Thiếu gia vĩnh sinh bất diệt sao lại không có ý nghĩa chứ ? bao nhiêu năm nay, lịch đại đấu thần truy cầu chính là vĩnh sinh bất diệt a !"
Đỗ Trần không giải thích. Những lời này, Dịch Cốt không hiểu. Mà bất luận kệ nào cũng không hiểu, chỉ có chính Đỗ Trần mới trải nghiệm qua loại cảm giác này ----- ta không chết, nhưng người thân của ta sẽ chết .... Đây chính là bi ai của kẻ vinh sinh bất diệt.
Ở lại đồ thư quán một đêm, ngày hôm sau thân thể Tuyết Ny đã tốt hơn một chút, được Porter chiếu cố nàng khôi phục rất nhanh, nhưng nhìn qua, bệnh của Tuyết Ni so với trước kia càng thêm nghiêm trọng.
Đỗ Trần tâm tình trầm trọng trở lại Beirkesy. Nhưng theo đó tới một tin tức không tốt. Đại hội kén rể đêm qua không biết vì sao không có kết thúc, cuối cùng không một ai có thể cưới Linda. Mà Betty và Ropemi cũng theo nhau rời khỏi đấu thần đảo, ngay cả dặn Đỗ Trần một câu cũng không, tựa hồ quên mất một người như hắn.
Đỗ Trần rất kỳ quái. Hắc, ta còn chưa đưa ra người trong lòng, các ngươi sao đã đi rồi !?
Hắn không biết, một sự hiểu lầm tuyệt vời đã xảy ra, mà sự hiểu lầm tuyệt vời còn đang tiếp tục.Sau này, nó còn dẫn tới ' hậu quả' còn tuyệt vời hơn, Đỗ Trần hiện tại càng không biết
( Lão bánh bao tiết lộ thiên cơ Athox đâu vandai đâu giết ....)
Bất quả có thể thoát khỏi dây dưa với hai nhà, Đỗ Trần rất là vui vè.
Nhưng hắn cũng chẳng vui được bao lâu, tâm tình thoái mãi của hắn bị một phong thư tiêu diệt triệt để ...
Tin không phải do bưu ký mang đến, mà là do một vị quan viên ở lãnh địa New Zealand tự mình mang đến tay lĩnh chủ !
Lúc này đây, quan biên kia đang run run rẩy rẩy dưới ánh mặt bạo nộ của Đỗ Trần ," lĩnh, lĩnh chủ đại nhân, ngài không có nhầm đâu, lãnh địa của ngài địch xác biến thành như vậy !" Trời ạ, vì sao mình lại gặp phải cái nhiệm xui xẻo ----- đem tình hình tệ hại trong lãnh địa trình bày với Đỗ Trần.
" Đáng chết " Xem qua tình hình trình bày trên bức thư. Đỗ Trần luôn luôn cho ngoại nhân thấy một hình tượng lịch sự nho nhã, hòa ái tự nhiện cũng nhịn không được chửi mắng. Bởi vì trên thư câu đầu tiên là ..... Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, thủ phủ của ngài, có hơn một nửa nhân khẩu của cảng Niu trải qua nạn cướp bóc, bình dân tử vong hơn một ngàn, người bị thương không kể siết, hơn nữa.... nền kinh tế trong cảng vừa mới có chút khởi sắc đã bị trở lại nguyện trạng, thậm chị trước cả thủy tai cũng không bằng !
Có thể nói, Đỗ Trần không tiếc mồ hôi sương máu, vì bình dân hai bên bờ New Zealand , hơn mười vạn kim tệ phần lớn làm 'sạch' nước.
Đơn giản hơn, siêu cấp việc thiện Đỗ Trần ' để ba mươi vạn binh dân có cuộc sống hanh phúc' . Cơ hồ bị người ta chặt ngang lưng, chết từ trong trứng nước.
Trời đất bao la, việc thiện lớn nhất của Đỗ Trần, sao có thể không giận !?
Lén nhìn đánh giá khuôn mặt phẫn nộ của Đỗ Trần, viên quan thấp giọng giải thích :" Đại nhân, ngài biết đó, duyên hải New Zealand luôn có ba vấn đề khó khăn lớn ---- đạo phỉ hoành hành, thủy tai không ngừng, còn có ngư nhân quấy nhiễu. Lần này, chính là một lượng lớn ngư nhân cướp phá thủ phủ của ngài ..."
" Đủ rồi !" Đỗ Trần vỗ bàn, tức giận nói :" quân đội trong lãnh địa làm cái gì? hải quân đế quốc làm cái gì ? vi sao ngư nhân ngu xuẩn cũng có thể công phá pháo đài phòng biển của cảng Niu , dễ dàng cướp phá trong thành !? Còn cơ hồ hủy mất thủ phủ lãnh địa của ta ? Chẳng lẽ quân đội của ta và hải quân đế quốc đều là đồ trưng bày phải không !?"
Viên quan bị dọa tới mức không dám nói tiếp, mặc dù thiện danh của Đỗ Trân dương xa, nhưng là đối với bình dân mà thôi. Thái độ lĩnh chủ đại nhân đối với viên quan nghiêm khắc vô cùng, thậm chí nói là hà khắc. Đỗ Trần sau một lần xử quyết hơn mười tham quan, cũng ban bố pháp lệnh ' kẻ tham ô hơn mười kim tệ giết không tha ' , hắn trong lòng quan viên có thêm một danh xưng ---- lĩnh chủ đồ tề thiếu quý tộc nhất !
Đồ Trần nén hỏa khí, thấy viên quan này cũng không phải là thân tín xuất thân từ từ thiện cơ kim, liền không kiên nhẫn nói :" Rốt cục là xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta !"
Viên quan cúi đầu nhỏ giọng :" Mười ngày trước, không biết bao nhiêu ngư dân lợi dụng khả năng ẩn dấu khí tức của chúng lẻn vào vào gần bến cảng, đột nhiên làm loạn, khi quân đội bảo vệ bến cảng phát giác hải tộc đánh lén, chuẩn bị phòng ngự thì bọn họ lại phát hiện ...." Hắn sắn mặt nhăn nhó.
" Phát hiện cái gì ?" Đỗ Trần không kiên nhẫn nói.
" Phát hiện được.... trong lãnh địa của ngài bọn đạo phỉ đã tiềm nhậm trong thành, cùng ngư nhân nội ứng ngoại hợp, không chế pháo đài phòng biển, kết quả, kết quả sau nửa giờ cảng Niu thất thủ !" Dừng một chút, len lút xem xét sắc mặt của Đỗ Trần, hắn mau mắn bổ xung :" Bất quả quân đội của ngài dưới chỉ huy của chúng ta thực hiện nguyện tắc của ngài nhân mạng là quan trọng nhất, bỏ qua tài sản cùng công trình trọng yếu, bảo vệ bình dân triệt thoái, cho nên lúc đó chỉ có không đầy một nghìn bình dân gặp nạn ..."
Đỗ Trần bị lời bổ xung của viên quan tức đến phát cười, đây là điển hình của việc trốn tránh trách nhiệm hơn nữa còn nhân cơ hội tâng công ! Bất quá nếu tình huống theo lời viên quan này nói là thật, vậy sự tình thật sự không hề tầm thường rồi.
" Tình huống ngư nhân nổi loạn ta có thể hiểu, nhưng những dã thú này trước kia nhiều nhất cũng chỉ cướp bóc thôn trang duyên hải, bắt nhân loại làm lương thực. Nhưng lần này tại sao bọn họ lại tập kích đại quy mô bến cảng, chẳng lẽ hải tộc muốn tuyên chiến với Lanning đế quốc sao ? Còn nữa, hải quân đế quốc đâu ? việc này không liên quan đến các lĩnh chủ khác, họ không gửi quân đội chi viện còn có thể hiểu được, nhưng hải quân đế quốc vì sao không bảo vệ lãnh địa của ta !? Điều này đã ngươi tra ra rõ chứ ?"
Viên quan bị hỏi đến cứng họng không trả lời được " Cái , cái này, chúng ta đang điều tra !" Thấy sắc mặt Đỗ Trần không vui, hắn cuống quít bổ xung :" Bất quá hải quân đế quốc giải thích với chúng ta ---- bọn họ cũng muốn bảo vệ bình dân, nhưng Baergena bệ hạ đối với việc ngư nhân phương nam làm loạn duy trì chính sách ' Kiên Bích Thanh Dã ' ( vườn không nhà trống ), cho nên gần lãnh địa của ngài căn bản không có bao nhiêu chiến thuyền của hải quân, đợi hạm đội chi viện của hải quân đến, ngư nhân đã triết thối rồi..."
" Sự thật thực sự là thế sao ? Hừ ! Baergena bệ hạ đối với sự kiện này có thái độ thế nào ?"
" Ài, Đại nhân, ngư nhân làm loạn căn nguyên từ xưa, lần này chúng cấu kết với đạo phỉ trên mặt đất, mặc dù mang đến nguy hại rất lớn, nhưng bệ hạ cũng chỉ có thể trấn an phủ tuất ( cho tiền người chết ), ra lệnh cho hải quân đế quốc tăng cường bảo hộ gần cảng Niu..." Lời hắn nói rơi vào tai Đỗ Trần biến thành hai ý tứ khác ---- thứ nhất, ngư nhân làm loạn với đế quốc nhiều năm, nếu có biện pháp giải quyết, Beargena bệ hạ đã sớm giải quyết rồi .
Thứ hai, Francis ngươi là chủ nhân duyên hải New Zealand, hai chữ lĩnh chủ này là để ngươi thể hiện khả năng, thân là lĩnh chủ, phải phụ trách bách tính trong lãnh địa. Bất quá việc này có chút kỳ quái, cứ phóng tay mà làm, đế quốc sẽ chống lưng cho ngươi !
Đỗ Trần từ trong miệng viên quan hỏi không ra được bao nhiêu tin tức ---- đây là quan lại cũ trong lãnh đại, bản lĩnh kiếm gái uống rượu ai ai cũng tinh thông, nhưng nói dến quân chính đại sự, bọn họ không tăng thêm phiền toái cho chỗ này đã là tốt rồi.
"Đối với chuyện này, các ngươi thương lượng giải quyết như thế nào? có ý kiến như thế nào ?" Đỗ Trần lại hỏi.
"Chúng, chúng ta hi vọng ngài tự mình trở về xử lý chuyện này, dù sao, lần này tổn thất phi thường lớn, xử lý cũng cần quyền hạn phi thường lờn, trừ phi là ngài, nếu không chúng ta xử lý sẽ gặp nhiều chỗ không tiện !"Lời nói mặc dù hợp lý, nhưng nghe thế nào, cùng đều là đẩy đống hỗn loạn này cho Đỗ Trần.
" Ừm, ta biết rồi, ngươi có thể lập tức trở về lãnh địa, ta sẽ tự mình đi xử trí chuyện này ...."
Đuổi viên quan đi rồi, Đỗ Trần không nhìn được chửi mắng vỡ họng :" #%#$^$%^, cấu kết với đạo phỉ trên đât liền tập kích thành thị nhân loại, ngư nhân cũng giống dã thủ có thể làm ra chuyện này !?" Hắn xoay người hướng ra cửa quát :" Dịch cốt, tìm Goethe đang làm việc thiện lại đây, ta muốn hỏi, hải tộc vương tử hắn giải thích như thế nào về việc ngư nhân của hải tộc hùy đi thủ phủ của lão tử !"
Liên hoa bỏa giám 241 ca đức hải đồ
rất nhanh, vẻ mặt kinh hoàng và bất đắc dĩ của Goeth liền bị ánh mắt âm sâm của dịch cốt tìm về, hắn từ miệng dịch cốt đã biết được sự tình gì, vừa thấy Đỗ Trần, liền lập tứuc hét lớn: "Đỗ Trần thần tại thượng, Francis, ta bị oan a."
ngay tiếp đó hai cái tay cá của hắn ôm trước ngực, tiểu vương tử hải tộc như một tín đồ trung thành với tín ngưỡng 'Đỗ Trần', nhưng ý nghĩ thực tế trong lòng hắn, mỗi ngày gần đây làm việc thiện, thật là vất vả mới kiếm được chút thiện cảm của sư phụ Brook, nếu bởi vì việc này mà ảnh hưởng tới ấn tượng của sư phụ đối với mình, từ đó không chịu truyền thụ bí pháp, vậy chính mình chẳng phải chết oan sao?
hắc, trời đất bao la, học được bản lãnh cao nhất! nhanh hướng tín ngưỡng đỗ trần thần của sư phụ cáo tội a.
hắn giải thích: "Francis, cảng new zeland của đại lục Beins tại góc đông nam, hic!" hai tay giơ lên, huyễn hóa ra thủy mạc hải đồ trước mặt Đỗ Trần: "ta trước hết giải thích rõ ràng phân bố thế lực của hải tộc...."
ba khối đại lục của đấu thần thế giới, tách ra tứ đại hải dương, trogn đó cảng antwerp của đại lục beins, Emir của Ya Qin, còn có kim sa giác của tiêu vân kinh, hợp thành đại tam giác hải vực do cha hắn khống chế. đại tam giác hải vương uy danh hiển hách, nhưng nói rõ, bất quá là một đại lĩnh chủ dưới tay hải hoàng Sainz mà thôi, hắn nắm trong tay đại tam giác nhưng chỉ có thể nắm trong tay đại tam giác, ba hải vực khác không ai gọi hắn là vương, sự khác biệt, hải tộc tứ đại hải vương còn có cừu oán không nhỏ....
mà cảng new zewland của Đỗ Trần ở Đông Hải hải vực, không thuộc phần phụ thân Goeth quản lý, cho nên Đỗ Trần thực ra thật sự đổ oan cho tiểu vương tử, ngư nhân căn bản không có liên quan gì tới hắn.
"tình huống là như thế!" Goeth thản nhiên nhìn Đỗ Trần, hình dáng tựa hồ muốn nói. xem đi, ngươi đổ oan cho ta rồi, vậy còn không mau mời sư phụ truyền cho ta mấy chiêu bí pháp bổ thường bổ thường sao?
Đỗ Trần tựa hồ không nhìn ra ánh mắt goeth, cười nói: "xem ra chuyện này đích xác không quan hệ với ngươi, a, phải biết rằng, việc thiện ở new zeland, sư phụ ngươi cũng có phần, nếu chuyện này có quan hệ vớii đại tam giác hải vực của ngươi, vậy sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới quan hệ thầy trò các ngưoi à."
Đỗ Trần làm ra dáng vẻ lo lắng của Goeth, tiểu vương tử cười hắc hắc. suy nghĩ chốc lát, đột nhiên hình như rất khó khăn nói: "ngươi nói đi. nếu ta có thể giúp ngươi giải quyết ngư nhân phiền toái này, sư phụ có phải sẽ thật sự dạy ta không?"
Đỗ Trần tâm niệm chuyển động: "ta nghĩ hẳn là sẽ, ngươi thật sự có biện pháp giải quyết ngư nhân không thuộc đại tam giác hải vực chứ?"
Goeth gật đầu, lại lắc đầu: "Francis, mặc dù ta rất muốn học bí pháp, nhưng ta sẽ không bán đứng lợi ích căn bản của chủng tộc chúng ta, càng sẽ không giúp nhân loại chĩa đồ đao vào đông lại xuất sinh từ đại dương... cho nên, trước kia ngươi hỏi ta làm sao giải quyết vấn đề ngư nhân, ta đều từ chối, chỉ nói rát khó khăn, nhưng lần này ngư nhân tập kích thành thị nhân loại, nguy hại thật sự quá lớn - đáng chết, bọn họ giết hơn một ngàn nhân loại phụ nhụ(phụ nữ trẻ em người già)! ta... có lẽ có thể giúp ngươi một phần."
"điểm này ta hoàn toàn hiểu, tín đồ trung thành của Đỗ Tràn thần. goeth vương tử điện hạ, ngươi có thể cho ta sự trợ giúp gì, xin nói ra, ba mươi vạn dân sông newzeland cảm kích ngươi." Đỗ Trần trong lòng vui vẻ.
Goeth chần chừ nói; "tình huống nam phương beins ta có nghe qua, so với tin tức nhân loại nắm giữ bất đồng, ta biết ngưu nhân nơi đó phi thường quái dị, hình như Đông Hải hải vương đều không có biện pháp bắt bọn họ! nếu ngươi hòan toàn giải quyết bọn họ, ta có thể thể trợ giúp nguơi chút ít."
nói xong, hắn hai tay lại huyễn hóa ra một bản đồ, nhưng có chút bất đông, nó là một bản đồ lập thể biển sâu, triển hiện ra cảnh sắc thần bí dưới hải dương.
"nhiều năm qua, cao cấp đầu thần trong các tộc, nhiều nhất là nhân loại không có cách nào bắt được hải tộc, trong đó có một nguyên nhân là không biết hòan cảnh của biển sâu - ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được, trên chiến trường nếu có bản đồ tương tận thì có ý nghĩa trọng yếu thế nào! đây là hải đồ hải vực phụ cận new zeland...."
Goeth nói đến nơi này, thần sắc buồn bã, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều: "vốn Đông Hải hải đồ đối với vương thật đại tam giác chúng ta cũng là cơ mật, nhưng mười năm trước, đại ca đã qua đời của ta xảo hợp có được...."
Đỗ Trần kinh hãi, ánh mắt tập trung vào hải đồ, cũng không có lưu tâm tới vẻ mặt goeth khi nhắc tới đại ca đã khứ thế, hắn lập tức thúc đẩy trí nhớ lực siêu xuất thường nhân ghi nhớ mỗi điểm trên hải đồ vào trong trí nhớ - goeth nói đúng, hải đồ cũng không rõ, phạm vi triển hiện cũng rất nhỏ, còn dẩn đi nhiều địa phương trọng yếu đối với hải tộc, nhưng Đỗ Trần chỉ muốn biết tình báo của ngư nhân, lại không muốn dụng binh đối với hải tộc, vậy hải đồ này đã là đủ rồi, đã quá trân quý rồi.
có thể nói, nếu lãnh địa của Đỗ Trần là một căn phòng lớn, thì bây giờ, hắn rốt cục thấy rõ trước cuẳ phòng là cái dạng gì, cũng biết địch nhân của hắn - địa lý tình báo của đại bộ phận ngư nhân.
sau khi dụng tâm ghi nhớ, Đỗ Trần không đợi goeth mở miệng, liền nghiêm túc nói: "Goeth, phi thường cảm tạ tín nhiệm của ngươi, ta với anh nghĩa Đỗ Tràn thề, cả đời tuyệt không giao hải đồ cơ mật này của hải tộc cho nguời nào khác,"
goeth cười cười, không nói gì, nếu đại ca còn sống, biết mình giao hải đồ của hắn cho một nhân loại, sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
ai, đại ca a, bí truyền tuyệt kí của đại tam giác vuơng thất đều theo ngươi biến mất, ngươi lưu lại cũng chỉ có một phần hải đồ tứ hải....
Tống đi Goeth, xoay người đi tìm thánh giáo gián điệp Mina, từ nàng, Đỗ Trần hiểu rõ không có từ trong miệng cựu quan liêu của lãnh địa biết được tình huống chân thật, tiếp theo, lửa giận của hắn lại bốc cao lên một tầng - vốn lần này gặp nạn chỉ có cảng Antwerp, nhưng sau khi tai nạn phát sinh, quan viên cảng bỏ lại bình dân chạy trối chết, đều chạy vào trong lục địa nơi không có nguy hiểm, kết quả trong lãnh địa không có nhân viên chính phủ duy trì trật tự, lúc ấy lâm vào hỗn loan... tai hại ngư nhân, biến thành nhân họa.
trong lòng như có lửa đốt, Đỗ Trần ngày thứ hai liền xử lý hết thủ tục, bước lên Bierkesi.
trên sàn thuyền, Đỗ Trần cau mày nói với dịch cốt; "cái gì? bác bì nói hắn có chuyện gì, không theo ta đi sao? đáng chết, sao lại bây giờ."
Dịch cốt gật đầu một chút; "bác bì chẳng biết suy nghĩ gì, , thiếu gia giải quyết ngư nhân cùng đạo phỉ trong lãnh địa, là tạo phục cho dân chúng một phương, là thiên đại việc thiện, tán dướng giáo nghĩa của Đỗ Trần thần giáo..." hắn không tiếp tục nói xong, mà sửa lời nói: "bất quá, bác bì còn chuyển cáo ngài một câu."
"cái gì?'
dịch cốt bắt chước ngữ khí của bác bì, lạnh nhạt nói; "do dự không nên thuộc về ngươi, những lời này ngươi hẳn đã nhớ kỹ, vậy, nhơ skỹ câu thứ hai ta nói với ngươi..." cao giọng "Francis, ngươi đã phụ rất nhiều người, thủ đoạn quá ôn nhu... càng phải khôn ngoan, càng phải tâm địa cứng rắn, muốn đánh bại đối thủ, chỉ có càng tàn nhẫn so với đối thủ mà thôi."
Đỗ Tâần trong mắt tinh quang chợt lóe, sờ sờ cái mũi.
dịch cốt tiếp tục nói: "đáng chết phải giết, đó là các thánh vương thượng cổ, cũng không phải là mãn thủ huyết tinh sao, trải qua núi xương biển máu bước lên vuơng tọa sao? ngưoiư không giết địch, địch liền giết ngươi, có đôi khi, một thành đồ đao so với trăm ngàn mưu kế hiệu quả hơn."
Đỗ Trần khép hờ hai mắt, suy nghĩ thật lâu, gật đầu lạnh nhạt nói; "ta biết rồi."
biết rồi sao? ý tứ gì vậy? dịch cốt trong lòng nghi hoặc, thiếu gia đến tột cùng là cùng quan điểm với bá bì, nhưng liệu nó có lọt tai không?
dát chi, dát chi, tiếng động vang lên từ Biekersi, Đỗ Trần nhìn biển rộng, chuẩn bị rời tới lãnh địa của mình, lúc này thì, trên bến cảng có người gọi: "Francis, chờ ta.'
Poster vác theo một túi nhỏ, mang theo một quyền sách từ xa chạy tới, đứng trên bén cảng, vỗ ngực thở dốc nói; "hòan hảo tới kịp, thật sự xin lỗi, ta chuẩn bị một chút đồ vật, tới chậm một chút."
Đỗ Trần ngạc nhiên nhìn Poster; "ngươi sao không chiếu cố tuyết ny a di, ngược lại tới nơi này?"
"ngốc tử này sao cũng muốn đi?" Chesini đang giúp harry điều khiển thuyền cũng chỉ vào Poster kêu to - Đỗ Trần muốn cho Chesini tự mình thể hội một chút tật khổ của dân sinh, liền mang hắn bên người, dù sao mình có liên hoa bên người, tùy thời đều có thể đánh ngất hắn mang theo, không lo lắng tiểu tử phiền toái này gặp phải nguy hiểm.
mấy ánh mắt tập trung vào, phản ứng của Poster so với tiểu nam sinh ngượng ngùng trước kia có chút bất đồng, hắn ngẩng mắt, mỉm cười: "thư ngốc tử không thể đi sao?'
"chúng ta muốn khai chiến cùng ngư nhân, chiến tranh, đây là chiến tranh.' Chesini hưng phấn phất tay kêu to, khinh thường nhin Poster yếu nhược: "thư ngốc tử, đối với chiến tranh không hữu dụng."
Poster trừng mắt liếc hắn: "ngươi biết ngư nhân phân làm ba loại không? loại thích ăn rong biển, có thể dụng điểm này dẫn dụ bọn chúng tới? biêt không...." Poster liên tiếp nói mấy vấn đề, lại cuời bĩu môi; "thư ngốc tử không hữu dụng sao? tiểu bằng hữu>?"
Chesini á khẩu không trả lời được.
Poster cười với Đỗ Trần; "tuyết ny sư phụ biết ngư nhân mang đến cho ngươi phiền toái rất lớn, nên kêu ta theo ngươi, có lẽ sẽ có trợ giúp chút ít." hắn mở túi nhỏ, bên trong có mây bộ sách về hải tộc.
từ trong đó lấy ra một phong thơ, poster lại nói: "ta đi tới túc xá của ngươi trước, kết quả đã khóa cửa, ta phát hiện phong thư này."
Đỗ Trần chỉ sửng sốt chốc lát, cười nói; "cũng tốt, ngươi đi theo ta, ta sẽ chiếu có ngươi... bây giờ tuyết ny a di ai chiếu cố?'
Biekersi đã khởi hành, xa xa, dưới chân ôn tuyền sơn, trên quan tinh đài của đồ thư quán, bác bì đang đứng bên tuyết ny: "poster này, thật sự có thể giúp Francis?'
khuôn mặt trắng bệch của tuyết ny lộ ra vẻ tươi cười: "Green, không nên đánh giá thấp đệ tử của ta, năm đó khi ta bằng tuổi nàng, cũng là một tiểu cô nương không hiểu gì cả." thở dài "hài tử này không thích chịu ân huệ của ngươi khác, Francis giúp nàng cứu rất nhiều hài tử, nàng cũng tưởng thường hoàn lại một chút....'
"không nên gọi là là Green, ta đã nói rồi..." bác bì lại nhắc lại câu nói mà hắn đã nói qua nhiều lần, bất quá, thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ....
Liên hoa bảo giám 242 lão bằng hữu đích vị đạo
Biekersi thuận gió mà đi, Đỗ Trần trong lòng lại có vài phần mất mác, Poster chuyển giao cho hắn lá thứ này là của athur lưu lại, rất xảo hợp athur vương trữ hôm nay cũng muốn về nước, hơn nũa lại phi thường vội vàng, hắn tới túc xá mười tám bên thượng thủy àh tìm Đỗ Trần cáo biệt nhưng lại không ặp, không thể làm gì khac shoăn là lưu lại phong thưu anỳ, chuẩn bị để cho quản lý viên giao cho Đỗ Trần, mà Poster xảo hợp lại thuận tay mang theo.
trên thư viế, thực lực athur đã đạt tới năm cấp đấu sĩ, mà ahứn không có đấu khí, tiếp tục ở lại học viện học tập năm năm cấp là vì bồi dưỡng đấu hồn mà không có ý nghĩa thực tế, cho nên, thời đại đệ tử của hắn xem như kết thúc, Đỗ Trần cso thể trợ giúp hắn tới cuối, đường ngày sau phát triển thế nào, chỉ có thể đê athur tự mình tìm kiếm - dù sao Đỗ Trần cũng không biết làm sao dùng ngoại công luyện xuất đấu hồn.
lần từ biệt này, athur xa tít tiêu kinh đại lục, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, bất quá trên thư athur còn nói, hắn sau khi về nuớc, việc đầu tiên phải làm là tham gia quân đội tại kim sa giác phía bắc tiêu kinh đại lục, học tập tri thức quân lữ, chuẩn bị để ngày sau làm vương Renault, kim sa giác cùng new zeland cách biển, có lẽ, hắn sẽ có cơ hội gặp lại bạn tốt trên biển rộng.
đọc đi đọc lại mấy lần, Đỗ Trần cho vào trong liên hoa tùy thân, đi tới bên thành thuyền hít thở không khsi trong lành cùng hưởng thụ gío biển.
Alex đứng ở dầu thuyền, hai tay chống eo nhìn cảnh biển, phong phạm của cao thủ nhất thế không thể triển hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắm, andy ngủ bên người hắn, hai móng vuốt vô giác ôm lỗ mui... nếu không có ngư nhân đáng chết. cả nhà mình có thể an nhàn thích ý đi chơi trên biển.
Đỗ Trần thầm cảm thán, nhìn Poster đi từ trong thuyền ra gật đầu.
Poster đang cầm một chồng sách, đi với bên Đỗ Trần nói; "ta đã sưu tập tổng hợp lại tình báo về sông new zeland, theo như lời Goeth, ngư nhân này ngay cả Đông hải hải vương đèu cảm thấy khó giải quyết, chúng ta nhân loại càng khó giải quyết... "hắn hơi nghiên đầu "tổng hợp tư nguyên cùng tình báo ngươi cung cấp, ta nghĩ bây giờ ngươi có thể chú ý một phương...."
"a? nói nói xem." Đỗ Trần kinh nạgc nhìn tiểu đệ của chính mình, chưa boa giờ nghĩ đến, poster còn có bản lãnh phân tích quân chính này.
poster bị Đỗ Trần nhìn chằm chằm, da mặt đỏ ửng, ngượng ngập nói; "ách, Francis, sự kiện lần này, trong là đạo phỉ cấu kết ngư nhân cướp bóc thành thị nhân loại, mà ngư nhân bất quá là dã thú bình thường không có khả năng làm ra loại hành động quân sự có dự mưu, có tổ chức này, cho nên, ta hòai nghi sự kiện lần này có chủ mưu. ngư nhân, bất quá là một con bài mà thôi."
Đỗ Trần mỉm cuời vỗ vỗ vai poster, cười nói: "đúng vậy! chủ mưu có thể vận dụng lá bài ngư nhân này có thể là hai người - đông hải hải vương còn có đạo phỉ.'
Poster hơi nghiêng mình, để cho đầu vai tránh thoát khỏi 'ma trảo' của Đỗ Trần, gật đầu nói: "đông hải vương thân ở sâu trong đại dương, hải tộc bọn họ cũng không khuyết thiếu tài phú, ngược lại bởi vì hòan cảnh sinh tồn hạn chá mà khuyết thiếu dã tâm đối với lục địa, ta thất ự nghĩ không ra đông hải hải vương sao lại tập kích lĩnh địa của ngươi, cho nên....."
"cho nên chuyện mấu chốt, hoạc là nói tin tức. là đạo phỉ trên lục địa." Đỗ Trần mơ hồ hỏi, poster ghé mắt đánh gái Đỗ Trần, đột nhiên thấy đựoc trên người hắn có tia hàn ý, không khỏi nói nahnh hơn.
"ân, ta có thẻ nêu ra phương hướng điều tra."
"ta sẽ không buông tha đạo phỉ này, nhưng, ngư nhân ...." Đỗ Trấn sờ sờ cái mũi, thấp giọng nói;
'vì tửu dân cảu ta không thể chịu được tập nhiễu... chúng phải bị thành trừ sạch sẽ.' Poster trong lòng phát lạnh, trên mặt lại hết sức bình thản, hắn quay đầu nhìn về hướng tây.
"đích xác, ngư nhân đáng chết..."
hốt, poster nhìn bầu trời; "Francis, ngươi nhìn xem kia là gì? hình như là...."
lời chưa dứt, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu lớn: "thiếu gia, cuối cùng cũng thấy ngươi."
"là Ariza." Đỗ Trần mừng rỡ, ngửa đầu nhìn lên, một điểm đen trên bầu trời cấp tốc bay qua, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền tiên mất; "Brook, dẫn ta đuổi theo xem sao."
thánh âm Ariza lại truyền đến, có chút nghẹn ngào: " thiếu gia, sự phụ muốn đãn ta đi đánh nhau với cự long... ai nha, hắn không cho ta nói. thiếu gia người chờ ariza, ariza đã là đấu thần, rát nhanh có thể tốt nghiệp."
Dịch cốt chạy tới bên người Đỗ Trần, gneh vậy thân thể run lên: "Ariza trở thành sáu cấp đấu thần rồi sao?"
Đỗ Trần cũng khiếp sợ nhìn dịch cốt, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ý tứ không dám tin, một năm năm tháng, bất quá là năm trăm ngày, một hài tử ngốc từ nô đãi không có dấu khí tấn cấp thành sáu cấp đấu thần... nếu charleman còn sống, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
năm dó, tinh không hạ đệ nhất đấu thần, học viện anh hùng bản đệ nhất nhân, cũng dùng thời gain một năm rưỡi mới làm được điều này.
Roland trên bầu trời mang theo ariza đi xa, sau khi ariza hô lớn, Đỗ Trần không đuổi theo nữa, mỉm cười, nhìn poster nói: "hắc, nghe được không? tinh không hạ đệ nhất đấu thần charlerman bảo trì bản ghi chép ba trăm năm, giờ đã bị xé! bất quá đáng chết, roland sao lại mang ariza đi mạo hiểm."
Poster nhíu mày suy tư, nói: "sư phụ nói, núi Mi Gelie cùng giáo đình bởi vì chuyện phản nghịch cự long Constantine mà nổi lên xung đột, viện trưởng ziege cũng tham gia đàm phán... chẳng lẽ, chuyện đã trở nên căng thẳng đến mức kiếm hoàng ziege phải ra tay trợ giúp?"
quan hệ giáo đình cùng núi mi gelie là chuyện cao nhất tam đại lục, Đỗ Trần còn không có biện pháp tham gia, mang theo nỗi lo lắng cùng vui sướng đối với ariza, Biekersi đi tới cảng antwerp,sau đó, Đỗ Trần thay đổ phục sức quý tộc, cùng đoàn người theo đường đại lục tiến vào lãnh địa New Zeland.
hắn muốn xem lãnh địa của hắn đã biến thành dạng gì, mà không phải trở lại thủ phủ, nghe bọn quan liêu, chẳng biết đã che giấu bao nhiêu báo cáo thư.
trên đuờng đi tới cảng new zeland, sắc mặt Đỗ Trần càng ngày càng xấ, lãnh địa mặc dù lũ lụt khắp nơi, nhưng cũng không thẻ có vẻ hoang vu hế này, bình dân vẻ mặt tang thương cô dơn, càng tới gần cảng new zeland, tình huống càng rõ ràng.
cảng khẩu bị tấn công, như là phé khư kinh nghiệm qua một hồi chiến tranh thảm khốc, rách nát không chịu nổi, cảnh cảng khẩu phồn hoa ngày xưa đâu còn, giờ phút này người đã rất thưa thớt, sau khi chịu đại nạn, kinh nghiệm qua thủy tai mới yên ổn, bình dan có một bộ phận bước lên con đường đào nạn, còn lại, cũng dadgn trong lo lắng và sợ hãi. trên đường, cso vài đội từ thiện cơ kim đang tự tập lại sửa chữa kiến trúc bị hao tổn, bình dân thừa thớt hoặc đang vây xem, hoặc tiến lên hỗ trợ, nhưng với một tòa thành thị mà nói, lực lượng của bọn họ thật sự quá bạc nhược.
"sao lại ngay cả một lữ quán đều không mở cửa, hừ, sư huynh cũng không cho chúng ta sống trong thành phủ..." chesini một mặt nhìn đông ngó tây đánh giá cảng new zeland tàn phá, một mặt óan thán, thấy sắc mặt âm sâm của Đỗ Trần, con mắt hán chuyển, nhìn một người nằm bên cạnh đường.
nói nào đáo, mấy tên khất cái đói gục dựa vào tường, không ngừng rên rỉ, trong đó có một kẻ bị ngư nhân cắn đưt smột chân, đầy người máu me, dựa vào tường, máy đông bạn đang cho hắn ăn.
Chesini vừa tâấy hình dáng tên khất cái này không khỏi mừng rỡ, cười quái dị nói; "hắc, sư huynh ngươi nói không sai, tên khất cái cũng có cấp bậc, ha ha, tại đấu thần đảo tuyệt đối không thấy được tên khất cái xui xẻo như vậy." hắn từ trong bao lấy ra một phần thức ăn, chạy đi ; 'sư huynh, ta bố thí cho tên khất cái, hẳn là xme như việc thiện lớn lao a? ô, tên khất cái đáng chết, thối quá.'
hắn che cái mũi, đặt thức ăn xuống liền lập tức chạy về, tâấy tên khất cái này ăn thức ăn như hổ đói, không khỏi cười ha hả.
"rất buồn cười phải không?" Đỗ Trần cúi người âm trầm nhìn Chesini, kheíen hắn sợ đến ngậm chặt miệng lại. Đỗ Trần nhìn tiểu sư đệ từ trên xuống dưới, nhỏen miệng cưoiừ: "chesini, sư đệ của ta, sư huynh nghĩ tới một chuyện rất thú vị, không biết, ngươi có hứng thú hay không?'
'không, ta khôn gcó hứng thú, sư huynh ngươi đừng cười với ta như vậy..."
"ngươi không có hứng thú, nhưng ta phi thường có hứng thú.'
Đỗ Trần đột nhiên nắm gáy chesini, kéo vòa một góc phố, dụng đấu khí chế trụ miệng hắn, làm hai chân hắn không cử động được nữa: "ngươi không phải rất chán ghét tên khất cái này sao? vậy ở hcỗ này làm một tên khất cái bị bệnh đi." nói xong, Đỗ Trần xé rách quần áo chesini, trên người ngắn một tầng rách rưới, sau đó bỏ hắn lại đương truờng.
'ô! ô!" chesini tại góc đường, trợn mắt há mồm nhìn chằm chàm bóng lưng Đỗ Trần, kêu to không ngừng, nhưgn hắn lại chỉ có thể phát ra âm thanh hàm hồ.
sư huynh, ngươi đừng đi, ngươi đi, ta tìm ai xin giải dược, không có giải dược, ta không thể làm nam nhân a! Đỗ Trần sẽ không để ý tới sự phản đối của chesini, hắn trở lại với moi người, kêu harry: "ngươi ở lại chỗ này âm thầm chiếu cố chesini. những người khác thoe ta đi xem tình huống.'
"đúng vậy chủ nhân, vuằ rồi ta đã nghe qua, thành bắc tình huống tốt hơn một chút... lão thiên a." harry đột nhiên kinh nạgc há to miệng, chăm chú ngửi mùi trong không khí, chỉ chốc lát, hăn cuống quít nhỏ giọng nói; "chủ nhân, ta ngửi thấy mùi của một vị bằng hữu của ngài....'
...... làm người dựa vào chính mình.
liên hoa bảo giám chương 243 hiềm nghi, thất ức.
lão bằng hữu? lão bằng hữu của mình cũng không nhiều lắm, trong đó để cho harry kinh hoàng cảng không có mấy người, Đỗ Trần mơ hồ nghĩ tới là ai, cấp harry một ánh mắt giúp hắn trấn tĩnh, Đỗ Trần ý bảo hắn chứng thập đáp án của mình.
harry hung hăng nắm bóp cái mũi, nói thầm: "loại mùi này hẳn là không thể nhầm, nhất định là hắn." nói tuy như vậy, nhưng harry trong lòng không ngừng suy nghĩ, không muốn trước mặt chủ nhân phạm vào sai lầm ngớ ngẩn, hắn mạnh mẽ nắm lấy andy, thấp giọng nói vào tai hắn: "khứu giác của ngươi so với ta chỉ kém chút, hơn nữa ngươi càng hiểu rõ người kia so với ta! vậy, ngươi hẳn là cũng phát hiện ra ai tới."
andy đang ngủ, mơ mờ màng màng đi theo sau harry, bị bắt lấy, hắn sửng sốt chốc lát, nói thầm: "a, đại nhân harry, ngươi không thể đối đãi với một tuyết lang quý tộc có giấc mộng, có khẩu vị... a, được rồi, ta ngửi một chút... " khiếp sợ tách ra khỏi alex, đầu ngón tay móc từ lỗ mũi ra hai dòng nước mũi, hắn hít sâu một hơi: "hô... đáng chết, là hắn, ta muốn giết hắn."
andy nhất thời giận dữ, hung dữ hẳn lên, tứ chi đứng thẳng dậy, liền muốn tìm kẻ kia tính sổ.
nhưng liền tiếp đó, hắn ngẩng đầu cười nói; "ách, nếu có thể, chủ nhân, chúng ta ăn đã rồi tìm hắn tính sổ a! cái bụng andy so với báo thù trọng yếu hơn....."
Harry lập tức cầm nghiên nhân chuyên đánh vào đầu andy, cười hì hì cúc cung với chủ nhân: "chủ nhân tôn quý, vừa rồi harry còn có chút không dám xác định, nhưng có sự hiệp trợ của andy, ta dám khẳng định, lão bằng hữu của ngài, thần tứ bá tước brockman đại nhân ở ngay phụ cận."
tiếp đó, hắn cười hề hề, vì cầu bảo hiểm, mà vừa rồi nguyên nhân không dám xác định là brockman cũng nói ra: "chủ nhân, mùi vị của brockman hình như không giống trước kia. ách, là có chút khác biệt rát nhỏ, hơn nữa bên người hắn còn có mùi máu tươi phi thường nồng hậu, dưới sự ch dấu của mùi máu này, người hầu trung thành nhất của ngài suýt nữa không ngửi được mùi vị của ahứn, bất quá, chỉ cần mùi máu hoàn toàn lưu động, thì không có khả năng tránh được cái mũi của tuyết nhân."
"mùi máu tươi nồng đậm sao... chẳng lẽ gần đây brockman giết qua không ít người?" Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, vỗ đầu vai poster: "nhiệm vụ của ngươi cùng harry thay đổi một chút, , ngươi ở chỗ này coi sóc chesini, harry theo ta đi gặp lão bằng hữu.'
nói xong, Đỗ Trần từ trogn túi của alex lấy ra mấy tụi thức ăn, giao cho poster. ghé tai nói công đạo với chesini một phen, nhất thời, poster trắng mắt, cổ quái nhìn chằm chằm Đỗ Trần: "dùng việc không thể làm nam nhân uy hiếp một hài tử, ngươi làm sao nghĩ ra một biện pháp ác độc như vậy?"
Đỗ Trần đột nhiên phát hiện, Poster trong khi trắng mắt thì hai con mắt to sau cái kính dài linh mẫn chớp động, hắn cười cười. cười rất xấu, kè tai thấp giọng nói: "tất cả mọi nguời là nam nhân, ngươi hẳn là rõ biện pháp này dụng thật là tốt chứ..." hắn ghé miệng, nói máy chuyện cười mập mờ của nam nhân.
poster cúi đầu, phất tay khó chịu nói; "đừng nói nữa, mau đi làm chính sự đi." nàng nghĩ thầm rằng, nam nhân, cũng quả nhiên không phải thứ tốt, ngày thường Francis ôn văn nho nhã, sao lại khi nói chuyện này lại trở thành xấu như vậy?
cùng harry đi trước, Đỗ Trần trogn lòng còn cảm thấy là lạ, từ khi rời đấu thần đảo, poster hình như thay đổi rất nhiều, làm cho ngừoi ta có cảm giác ... rất hoạt bát, sáng sủa.
đi qua các con đường, harry theo mùi, như chó dẫn đường đưa Đỗ Trần tới trước một giáo đường rách nát trong một con đường nhỏ, giáo đường thuộc thánh giáo này giờ phút này đang cấp phát lương thực chẩn tai. người ra vào tấp nập, nhưng thật ra rất trật tự.
'chủ nhân, brockman ở ngay phía trước." harry dừng chân, chỉ vào mấy người xa xa run giọng nói, hắn trong lòng đang e ngại brockman.
Đỗ Trần gật gạt đầu, đúng vậy, phía trước hơn mười thước, bóng lưng brockman rõ ràng, hắn cùng mấy người hình dáng cổ quái đang đánh một cỗ xe, đang chậm rãi chạy đi. chính mình tuyệt sẽ không nhận lầm vị 'lão bằng hữu' này! ánh mắt chăm chú, dịch cốt ở phái sau thấy thần thái của Đỗ Trần, trong lòng thầm nghĩ, thiếu gia tiếp thu ý kiến của bác bì - đáng chết liền giết! ai, xem ra bác bí có lực ảnh hưởng với thiếu gia trên mình a.
bất quá, brockman đích xác đáng chết, new zeladn bị tẩy kiếp, bình dân phụ nhụ tử vong qúa ngàn, hết lần này tới lần khác, trên người brockman tràn ngập mùi máu tươi xuất hiện trong cảng new zeland, lại liên hệ với thân phận cùng bối cảnh của brockman, điều này sáng tỏ cái gì chứ, sợ rằng tiểu hài tửu đều sẽ có chút liên tưởng phẫn nộ.
ít nhất brockman là hiềm nghi tẩy kiếp cảng new zeland.
brockman sắp biến mất tại góc rẽ cuối đường, Đỗ Trần sắc mặt âm lãnh đổi thành uể oải cười khổ, hắn ôm alex đi nhanh vài bước, đuổi theo brockman, đưa tay lên muốn vỗ vai hắn chào hỏi.
đột nhiên, Brockman xoay nguời nhìn thẳng Đỗ Trần, lùi một bước, lạnh nhạt nói; "các hạ muốn làm gì?" nói xong, hai tay hắn cho vào trong tay áo, thần sắc đề phòng, nhìn hình dáng, chỉ cần một lời bất hòa liền cùng Đỗ Trần động thủ trên đường.
đồng thời, mấy kẻ hình dáng cổ quái bên người hắn cũng lưu tâm dánh giá Đỗ Trần, dưới chân di dộng, ẩn ẩn muốn xông tới.
"a? khiêu khích sao." đại cao thủ alex vén tay áo, lỗ mũi hếch lên tận trời, khóe mắt dư quang quét qua mấy nguời.
brockman liếc mắt nhìn alex, tựa hồ chưa bao giờ gặp qua đại cao thủ xú thía như vậy, ngược lài phì cười: "tiểu tử kia rất thú vị."
Đỗ Trần sửng sốt, lập tứuc giao alex cho dịch cốt, ngạc nhiên nói; "bằng hữu của ta, ngươi không nhận ra ta sao?"
đánh giá brockman một chút, đúng vậy, tóc vàng mắt xanh, da tay trắng hồng, vóc người cao ngất, ngọai trừ khí độ có vài tia tàn nhẫn cùng bạo lệ, hắn tuyệt đối là thần tứ bá tước đại nhân cso phong độ kia.
'chúng ta quen nhau sao?" Brockman trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn Đỗ Trần một chút, dĩ vãng brockman dù thực lực cuờng đại, nhưng luôn giữ phong độ quý tộc, tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt thất lễ bực này nhìn mình.
được rồi, brockman bên người còn không có tỉeu hài tử, chẳng lẽ, hắn không đến đây cùng tiểu thú seattle Hohman sao?
'chúng ta đương nhiên quen biết, thần tứ bá tước thân ái các hạ, bạn tốt của ta, brockman tiên sinh." Đỗ Trần vừa nói vừa đánh giá phản ứng của Brockman.
Brockman nhíu mày, thời gian quá ngắn, lại cười: "ha ha, nguyên lai là bằng hữu trước kia của ta, thật sự xin lỗi." hắn chỉ chỉ đầu mình: "ta gần đây bị trọng thương, quên rất nhiều chuyện, ngài là..." hắn rất 'quý tộc' hỏi, mặt khác, mấy người đi theo cũng thần thái hòa hoãn, cười a a gật đầu với Đỗ Trần.
"trời ạ, ngài mất trí nhớ sao? thật không tốt a, lúc trước chúng ta...' Đỗ Trần hàn huyên phu diễn, tâm nhiệm lại nhanh chóng suy nghĩ, brockman thật sự mất trí nhớ sao, hay alf cố ý làm bộ không nhận ra mình?
thân phận minh cũng không có lộ ra trong tổ chức thần bí kia, hắn không cần phải làm bộ nhận ra mình, chẳng lẽ, trên người brockman xảy ra sự tình gì?
nghĩ vậy, Đỗ Trần kết thúc bài an ủi, tiếc hận nói; "ai, không thể tưởng ngươi ngay cả Chels không nhận ra."
"tên ngài là chels sao? a, hết sức xin lỗi, ta thạt sự không rõ lắm." brockman khiểm ý cúi mình, lại hỏi; "vậy vài bị bên người ngài cũng là bằng hữu trước kia sao?"
hoàn nhìn mấy người sau lưng Đỗ Trần, đôi mắt hạ xuống dịch cốt, một tia tìn quái dị đều khôn gcó, tựa hồ, hắn thật sự không rõ chuyện trước kia.
Đỗ Trần vuốt mũi, biên tạo cho moi người một cái lai lịch, một mặt xả haong, một amựt trộm đánh giá brockman, chờ đến khi hắn xác định, brockman ít nhất trên biểu hiện đến hình dáng là thật không nhận ra những người này, hắn trong lòng càng thêm nghi hoặc.
brockman ảo não nhún vai: "ai, nói thật đi, ta cũng là mấy ngày truớc gặp phải mấy vị bằng hữu này..." hắn chỉ chỉ mấy ngừoi bên người "mới biết ta trước kia tên là brockman, tiên sinh chels, ngài rất hiểu rõ ta trước kia sao? co thể nói cho ta một chút chuyện trước kia không? a, bây giờ tửu lâu trong cảng còn không có buôn bán, không bằng hcúng ta tới nơi ở của chúng ta một chút a."
Đỗ Trần cười nói; "như vậy cũng tốt, ta phi thường nguyện ý nói cho ngươi biết hết thảy, đi, chúng ta trên đường nói."
'tốt, chúng ta nói trên đường."
một trăm lần thử, Brockman chẳng biết là quên thật hay là lừa người tới cảnh giới cực đạo, cũng không có lưu lại cho Đỗ Trần một tia sơ hở, thậm chí Đỗ Trần hàm hồ nhắc tới chuyện ba đầu mẫu bạo long núi Mi Geilie, chuyện thương đau nhất của thần tứ bá tước, nhưng nhân gia trên mặt cũng không có chút biến hóa.
tại đại hạp cốc Auerbach, brockman chính vì vậy mà bị Sonatta chọcg iạn, giết chết Fancino để hả giận.
brockman mỉm cười đi trước dẫn đường, giờ phút àny đại tai qua đi, lưu dân hòa khất cái rất nhiều, không lao lâu, tiếng chuông giáo đường vang lên, ý nghĩa của tiếng chuông là thời gian phát lương thực chẩn tai kết thúc, người dân đang đứng chờ lĩnh lương thục trước giáo đường bối rối đứng lên, đều nahnh chóng rời đi, khong cẩn thận mấy tên khất cái qùy trước trước mặt mòi người, mùi hôi thối nồng nặc.
brockman nhướng mày: "cút ngay." pâất tay liền cách khong đáng tên khất cái ngã xuống.
Đỗ Trần khẽ cau mày, thầm nói, Brockman xuống tay thật không tính là ngoan độc, đối phó với một tên khất cái, lại đánh gẫy chân sao?
trước kia brockman hẳn là không như thế, hắn hẳn cho rằng, tên khất cái quá ti tiện, động thủ với tên khát cái là mất thân phận.
'hừ, tên khất cái đáng chết!' brockman mắng một câu, lại cười với Đỗ Trần, giờ phút này, hắn nhìn qua không khác gì bọn tiểu quý tộc hỗn đản tại thành st . John..... nhưng mắt có tia âm lệ, làm cho người ta phi thường không thỏai mái.
liên hoa bảo giam 244 brockman cùng brockman
bọn người brockman ở tại tạp viện thành bắc - lữu quán trong cảng new zeland còn không có xây xong, đây đã là nơi ở tương đối tốt. ở chỗ này, Đỗ Trần tinh tâm tiên bhế một lai lịch liên quan tới mình, hơn nữa thuận miệng nói ra một chút mình biết, có thể nói ra một số việc mà brockman đã trải qua, thấy vị thần tứ bá tước cuống quít gật đầu, hí hư không thôi.
mà brockman cũng nói những việc hắn trải qua, trước khi cảng khẩu bị ngư nhân tập kích, hắn tỉnh dậu bên bờ biển, cái gì đều quên mất, độc thân đi tới cảng new zeland thì được mấy dong binh bằng hữu nhận ra, thế mới biết minh tên là brockman.
mấy dong binh đang chấp hành nhiệm vụ giao hàng trong cảng New zeland, rất bất hạnh là thành bị thị ngư nhân tẩy kiếp, người nhận hàng của họ không biết tugn tích, nếu trong vòng nửa tháng không ai nhận hàng, vậy nhiệm vụ này thủ tiêu, mà brockman liền theo bọn họ ở cũng một chỗ, chờ dong binh hội hộ tống hắn về nhà.
nghe đến đó, Đỗ Trần hỏi; "brockman, bằng hữu tốt nhất của ta, nếu ngươi không ngại, ta có thể....'
"không, ta còn muốn ở cùng mấy vị bằng hữu này, sẽ không phiền toái đến tiên sinh chels." brockman không đợi đỗ trần nói xong, liền cự tuyệt 'ý tốt' này.
'như vậy cũng tốt, ngươi cso mấy vị bằng hữu chiếu cố, ta cũng yên tâm.' đỗ trần đứng dậy, theo nghi thức quý tộc muốn cáo từ.
đứng dậy tiễn Đỗ Trần đi, sau khi đóng cửa, sắc mặt brockman lập tức trầm xuống, ánh mắt âm độc đảo qua mấy dong binh trong phòng, cười lạnh nói; "may mắn! cư nhiên lão bằng hữu rất thân mật gặp 'ta', để cho 'ta' biết 'ta' đã trải qua rất nhiều chuyện....'
"đích thật là thu hoạch lớn ngoài ý muốn." một vị dong binh đầu bóng cầm búa lớn trong tay "chels này hình như rất giàu có có, chúng ta có nên hay không..."
"ta, thần tứ bá tước, Brockman sao lại làm chuyện kiếp sát bằng hữu? hừ!' Brockman cũng cười lạnh: "chúng ta còn có chuyện trọng yếu mà - .... đi, lập tức đi tới chỗ ở chính thức của ta.
Đỗ Trần rời đi tạp viện hỏng kai, một tay ôm nhi tử, một tay sờ mũi: "xm ra brockman thật sự mất trí nhớ, hắn tới cùng là xảy ra chuyện gì?'
"ba ba ngốc.' alex trong lòng đột nhiên lắc đầu khinh thường; "vừa rồi brockman không phải brockman.'
'alex, ngươi nói gì? brockman sao không phải là brockman? đối với brockman ta thật sự quá quen thuộc, hình dáng, vóc người, khí chất không có gì bất đồng. vừa rồi là - ngoại trừ khí chất có chút bất đồng biến hóa, nhưng cũng rất hợp lý, bời vì hắn thật sự mất trí nhớ, vậy khí chất có chút biến hóa cũng là dễ hiểu.' Đỗ Trần ngạc nhiên nói.
lúc này harry vội la lên: "tiểu thiếu gia, harry trên người hắn ngửi thật lâu, mùi vị của hắn cho thấy, hắn như là giả mạo brockman, ách, mùi máu tươi trên người hắn thật quá nồng, cơ hồ kích thích cái mũi ta sắp bệnh rồi.'
Dịch cốt cũng nói: "sẽ không sai, ta tại thiên vương sơn đã thấy qua brockman ra tay, nhớ kỹ đấu khí ba động của hắn chứ, vừa rồi brockman kia ngoại trừ càng thêm huyết tinh, giết rất nhiều người. so với trên thiên vương sơn không có gì khác biệt! không có thể là giả, đấu khí cùng bí pháp đặc tính không thể giả."
alex không thể kiên nhẫn hơn trèo lên vai Đỗ Trần; "không tin sao, cao thủ, không cần giải thích! các ngươi sau này không nên nói là quen biết ta, một đám ngốc."
lai đi qua mấy con đường, đỗ trần trong lòng lòng đột nhiên nghĩ ra, dừng lại. quay về phất tay với dịch cốt: "ngươi theo ta đi thăm dò, harry mang theo andy đi theo chesini."
dịc cốt khẽ gật đầu, hai người vừa chuyển thân, đột nhiên, một người rất đột ngột chiếu diện, liếc mắt biết là ai, alex khóc lóc cúi đầu, vừa rồi mấy người phản đối hắn đều chết lặng.
phía trước người nọ cũng sửng sốt, lớn tiếp tiếp đón: "a, trời ạ, bạn tốt nhất của ta, francis bá tước thân ái! đã lâu không thấy ngươi, ta thật sự rất nhớ ngài." giờ phút này, Đỗ Trần cũng không có dịch dung, chỉ là thay đổi trang phục bình dân, cam đoan bình dân gặp qua hắn một hai lần không nhận ra hắn mà thôi, nhưng lão bằng hữu quen biế hắn thì chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Brockman từ hướng tới, có chút cúi mình trước mặt Đỗ Trần, lại cho hắn một cái ôm, nhiệt tình cười nói; "Francis, bằng hữu thân ái nhất của ta, nguyên lai ngươi đã trở lại cảng new zeland, ai, tình hình nơi này thật sự là cho nguời ta đau lòng a."
'a, a a, nguyên lai là brockman." đỗ trần sửng sốt, liền lập tức hồi lễ, nghi hoặc đánh giá hình dáng hắn.
tóc vàng mắt xanh, da tay trắng hồng, vóc người cao ngất, một thân trang phục tiêu chuẩn của thần tứ bá tước, brockman trước mặt như là đã thay đổi, nhưng.. mình rõ ràng vừa mới chia tay hắn mà, hắn sao lại nói đã lâu không gặp? chẳng lẽ trí nhớ của hắn đột nhiên khôi phục? không phải xảo hợp như vậy chứ? tiểu thuyết máu chó có khúc kế tiếp vậy sao?
'bằng hữu của ta, ngươi sao lại nhìn ta như vậy? chẳng lẽ trên người ta có gì lạ sao?" brockman rất ưu nhã nhìn lại trang phục rộng thùng thình của mình.
cử chỉ cùng giọng nói của hắn, rất qúy tộc! hơn nữa mắt có khí độ cao quý trang nhã, cũng với cái hình dáng tàn nhẫn vừa rồi có bất đồng rất lớn.
chẳng lẽ nhi tử nói thật, brockman không phải brockman? Đỗ Trần tựa hồ ý thức được cái gì.
"ngươi cũng không có gì không đúng, chỉ ta ta nghĩ tới thảm trạng của lãnh địa, có chút thất thần." Đỗ Trần đạo diễn.
'ai, cảng new zeland thạt sự có nhiều tai nạn, bất quá hòan hảo, nơi này có một lĩnh chủ thiện lương, tin tưởng ngươi rất nhanh có thể gây dựng cho nó hòa bình chính thức, ta tin vào điều này." Brockman lặng lẽ ngắm liếc dịch cốt, trong lòng thầm nghĩ, đáng chết, cư nhiên là trên đuờng gặp phải Francis, thật sự là qúa xảo hợp, trừu cân ngay phụ cận, hơn nữa mình có rấtn nhiều điểm không thể để francis phát hiện, giờ phút này tuyệt không thể cùng hắn nói chuyện nhiều, tách hắn ra sớm một chút thì tốt hơn.
lại hàn huyên chốc lát, hắn nói: "thấy lao bằng hữu thật sự rất cao hứng, nhưng ta đang muốn xử lý một chút tư sự, ngài xem, ngài khi nào tiện, ta sẽ tới thành chủ phủ bái hội ngài...'
'bằng hữu của ta, ngươi tùy thời đều có thể tìm tới ta, ta gần đây sẽ ở lại cảng new zeland." Đỗ Trần mỉm cười nhìn brockman cúi mình lui ra, đi khá xa, mới thi lễ cáo biệt, biến mất tại góc đường.
chỉ vào phương hướng brockman biến mất, Đỗ Trần tựa hồ hiểu được gì đó, bật cười: "brockman, chẳng lẽ là....'
alex noi chen vào: "brockman này, mới là brockman."
"alex, bảo bối than ái, có thể giải thích rõ cho ba ba không?' Đỗ Trần nhéo cái mũi nhỏ của nhi tử.
alex lắc đầu tránh khỏi tay Đỗ Trần, nhếch miệng nói; "cao thủ, khinh thường giải thích. ta nói ba ba, các ngươi thật sự quá choáng váng, đừung cho alex ngốc nghếch giống các ngươi có được không? chúng ta không cùng một cấp bậc!" tiểu tử kia dùng hình dáng đại nhân giáo huấn, khiến cho Đỗ Trần không thể không cởi giầy, hung hăng ném hắn.
trong lòng thật sự nghi hoặc brockman, Đỗ Trần mang nhi tử nơi tay, uy hiếp: "lập tức giải thích, nếu không, đêm nay để cho ngươi ăn thịt mà tỷ tỷ ngươi làm, ăn không hết không ngươi giặt quần áo."
'trời!" tiểu tử kia con mắt mở lớn, lập tức che miệng nói thầm: "trên thế giới căn bản là không tồn tại hai người giống nhau, cho dù là song bào thai, tất nhiên tồn tại chút khác biệt! vừa rồi mùi vị brockman kia, đấu khí, ngoại mạo đều giống brockman thật như đúc, nhưng... tinh thần bọn họ có chút khác biệt.
thấy Đỗ Trần có ý động, alex liền nói; 'còn có, alex cảm giác được, brockman chính thức trên người magn theo biến hóa của thú seattle! chỉ cần hán phụ cận sử dụng đấu khí sẽ bị phát hiện."
một chỗ khác nữa, vừa rồi brockman cùng trừu cân hội hợp một chỗ, brockman thấp giọng nói; "Francis đã trở lại lãnh địa, vậy trên ý nghĩa nào đó mà nói, kchúng ta bây giờ có cộng đồng địch nhân, trừu cân, ngươi nói chúng ta có thể hợp tác không?"
trừu cân cảnh giác đánh giá bốn phía, lắc đầu; "hợp sác sao, chúng ta trước mặt francis lộ ra một ít bí mật, hợp bác qua loa. vậy không bằng không hợp tác. cho nê... đại nhân, chúng ta tự mình làm đi."
brockman đưa tay lắc lắc 'ba ba", trầm ngâm nói; "cũng tốt, vậy chúng ta tự mình làm." hắn đột nhiên cuời: "Francis đáng thương còn thật sự xui xẻo, tân tân khổ khổ tu kiến lãnh địa, cũng gặp phải tai ương vô vọng anỳ... thật sự là đáng đồng tình! ta nói trong lòng, không phải là có chút hả hê, tiểu tử dáng yêu này thạt sự quá thiện lương, quá dễ tin người...."
Trừu cân cũng cười: "nguyên soái thường nói, mỗi việc đều có chánh phản hai mặt, bất đong, chỉ là ngươi nhìn ở góc độ nào đó thôi! hiện suy nghĩ những lời này thật quá chính xác. 'Đồ lạp mỗ chi tinh' bị người cướp đi, khiến cho ngư nhân bạo động, kết quả ngư nhân cuồng nộ đuổi giết cường đạo đi ngang qua cảng new zeland... giúp chung ta làm giảm bớt tiềm lực phát triển của Francis, ân, thật sự là đại thu hoạch không thể tưởng được."
"Francis không vui, phillip đại nhân sẽ vui vẻ, như vậy tốt lắm, không phải sao?" nụ cười của brockman vẫn qúy tộc như trước : "trừu cân, chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, ngư nhân đã phẫn nộ tới cực điểm, đang chuẩn bị một lần hành động đại quy mô nữa - số lượng chúng nhiều lắm, nếu chúng ta không nhanh đọat loạt vật bị cướp, một khi chúng nó phẫn nộ siêu quá khống chế của chúng ta, làm ra sự tình gì đó, sợ rằng sẽ mang lại ảnh hưởng bất lợi cho kế hoạch của tổ chức.'
trừu cân gật đầu nói; "đích xác như thế, brockman đại nhân, ngươi định làm thế nào?'
brockman nhẹ nhàng mở tay ra, mỉm cười nói; "rất đơn giản, cường đạo cướp đi nửa khôi 'Đồ Lạp mỗ chi tinh", bọn họ nhất định sẽ ở chỗ này, nghĩ biện pháp cướp lấy nửa khối 'Đồ lạp mỗ chi tinh" còn lại, nữa khối 'Đồ lạp mỗ chi tinh\' trên người ta...."
"chúng ta đây chờ bọn họ, bất quá đại nhân, theo nhân viên sống sót của tổ chức, trong cường đạo có một người che mặt tiềm hành, nhưng bí pháp hắn sử dụng cũng 'lam hải gầm' cảu ngài cực kỳ giống, vì thế, người 'trong nhà' có một số lưu ngôn không tốt với ngài, cho nên ta đề nghị mau chóng bắt được cường đạo, đoạt lại Đồ lạp mỗ chi tinh tốt nhất.'
"hừ, để cho người 'trong nhà' nói đi, có hohman bên người, bọn họ cũng không dám chính thức động đến ta." brockman giơ ngón tay cái, ngón tay cũng dài ra rất nhiều, siêu xuất ra khỏi kết cấu thường, hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói; "phỏng chừng một số người biết thân thế của ta muốn lấy cớ hại ta, dù soa, đệ đệ bảy năm trước ta đã tự thân giết , ngoại trừ hắn, trên đời không ai hiểu được thần kỹ bí truyền của gia tộc...."
trừu cân nhún vai, trong lòng thầm nghĩ, mười ba năm trước, đệ đệ ngươi chẳng phải 'thân thủ' giết ngươi sao? nhưng ngươi được phillip đại nhân từ huyết trì luyện ngục cứu ra, tại sao lại không ai có thể cứu song bào thai đệ đệ của ngươi?
brockman cũng nghĩ tới điểm này, hắn mười ngón tay lần lượt thay đổi: "nếu thân ái đệ đệ của ta còn chưa chết, ta sẽ lại một lần nữa giết hắn, hòan thành lời thề ta đã lập năm đó." hắn hít thật sâu một hơi; "điểm này, ta đã hứa trước mộ phần cha ta...."
hai người vừa đi vừa nói, đi ngang qua một ngõ tắt nhỏ liền bước nhanh hơn, mà cũng chỉ cách mấy ngã tư đường, brockman kia một tay ôm quyền, một tay xoa, chính đang cười lạnh lùng thương nghị gì đó với mấy dong binh....
Liên hoa bảo giám chương 245 điều giáo! khải tây ni!
ngay trong ngày gặp hai Brockman, thật sự là một cái vuốt mũi, trong lòng thầm cười lạnh.
brockman chính thức bên người có thú seattle nhỏ, không tiện theo dõi, mà tên giả kia cũng phi thường cẩn thận, dịch cốt mau mang tin trở về, hán cùng mấy dong binh đã rời đi căn nhà nát kia, xuất hiện tại một cứ điểm khác, bất quá,c hri cần bọn họ còn tại cảng new zeland thì chạy không thoát, dù sao, tòa thành thị này tính Đỗ.
tai nạn đã qua đi hai ngày, hiểu rõ với tình hình xảy ra, quả nhiên, tràng cảnh so với quan viên miêu tả càng thêm tồi tệ, nhưng có chút làm đỗ trần phi thường nghi hoặc, kể cả những tên khất cái lưu dân đã trải qua tai nạn, tất cả mọi người đều nói, chưa từng thấy mấy vạn ngưu nhân tập kích thành thị, nhưng cuối cùng hơn ngàn lão nhược phụ nhụ không kịp chạy nan nên chết, mấy vạn đối với một ngàn, tỉ lệ này so với kẻ khác không dáng là gì - dù cho năm ba ngư nhân ăn thịt một người, vậy thương vong cũng siêu quá con số đó.
chẳng lẽ ngư nhân đối với việc lấy nhân loại làm thức ăn, đã đại phát thiện tâm, không động tâm với nhiều 'lương thực' như vậy?
mặt khác còn thành trì bị tổn thất đích xác có, nhưng tổn thất tài vật chính thức cũng không nhiều, chỉ xem một chút, trong thành kim khố thậm chsi không có dấu vết tẩy kiếp (cướp bóc)... ý tứ chánh thứ là, tiền trong kim khố cũng không thiếu chút nào.
xem ra không có giống tin tức mà quan viên hồi báo cho Đỗ Trần, bất quá nhớ kỹ mấy con số để thuận miệng nói lão với lĩnh chủ.
đúng, poster thức mắt kính nói; "một là không có giết người số lượng lớn, hai là không có cướp bóc kim khố, chẳng lẽ ngư nhân cùng đạo phỉ cấu kết, chỉ là để đi dạo quanh cảng new zeland một vòng? hay là ...bọn họ làm chuyện khác mà lại không cướp bóc một thành thị nhân loại?"
tình báo không đủ, poster cũng không tìm ra nhiều manh mối, hắn đứng sau Đỗ Trần, cùng mọi người hứng trí nhìn một tiểu khất cái ở xa xa.
giờ phút này đã là đêm tối, sắc trời âm trầm, mây đên rậm rạp, gío lạnh thổi trên đường, rác bụi nhảy múa trên đường, thỉnh thoảng, hạ xuống trên người khất cái, mà tiểu khất cái cả nguời quần áo rách nát, đầy người bùn đất, vẻ mặt sợ ngãi ngây ngốc khóc bên đường, một đôi chân không thể cử động, môi chỉ có thể phát ra tiếng 'Ô ô"
miệng hé ra lại ngậm lại 'oa oa', tựa như một con cóc lạc đường.
khóe mắt có hai hàng nước mắt, hai ma đen thùi để lại hai vêt trắng noãn, hắn cố sức cử động thân thể, muốn tách ra khỏi ánh amứt trào phúng của ngươi đi đường, nhưng hình dáng của hắn, lại thỉnh thoảng đổi được vài tiếng 'đinh đuơng' - lại có nguời bố thí cho hắn mấy đồng tệ...
ta, ta không muốn tiền. ta không phải tên khất cái.
hắn ngây ngốc nhìn hơn mười đồng tệ trước mắt, đầu óc trống rỗng.
'đại nhân tôn quý, cứng cỏi được rồi." có mấy khất cái lớn tuổi ngồi bên người tên khất cái, bọn họ há mồng hướng người đi đường xin thức ăn, kim cung, trong đó một người bẩn thỉu, dang ăn như hổ đói, thấy tiểu khất cái ngây ngốc đáng thương, không khỏi mềm lòng, đẩy hắn 'uy, nói chuyện nha, ngươi không nói hai câu dễ nghe được sao, ai có thể cho ngươi thực vât. hiện tai dân trong thành nhiều, lương thực thánh giáo phát không đủ, chúng ta phải ăn cơm nếu không sẽ chết đói. phải...."
mạnh mẽ, tiểu khất cái hai mắt vô thần phẫn nộ trợn tròn, 'oa oa' kêu lên, hồ loạn huy vũ hai tay.
đáng chét, đáng chết! ta là vương trữ nanotimor, chesini sao có thể ăn thức ăn như các ngươi? trời ạ, quá dọa người a.
còn có, các ngươi hỗn trướng tránh xa ta một chút, thối chết mất.
chesini miệng không thể nói, chân không thể đi, không thể làm gì khác hơn là huy vũ hai tay, đẩy mấy tên khất cái bên người.
"hắc, ngươi xú tiểu tử này, ta thiện tâm nhắc nhở ngươi, ngươi còn dám đẩy ta?" tên khất cái nhất thời giận dữ, nắm lấy Chesini ; "thấy ngươi đáng thương, nhỏ tuổi như vậy phải xin cơm, mới cho chỏ địa phương 'nhiều người' của chúng ta, tốt lắm, còn dám dương oai sao, cút."
"ô! ô!" chesini nằm trên đường, cường nộ đấm xuống đất, nhưng miệng nói không nên lời.
Francis, ngươi dám để cho lão tử làm tên khất cái, ngươi chờ đấy, lão tử không để yên cho ngươi đâu, mẹ nó, ta không muốn làm tên khất cái.
không ai phản ứng với sự rên rỉ của chesini, a, trừ lão thiên, không bao lâu, sắc trời hôn ám trầm muộn, mưa nhỏ rơi tí tí tách tách trên mặt đất, rơi xuống đầu chesini.
"ô!" chesini một tay bịt mũi, trên người hắn đầy chất bẩn, giờ phút nay nước mưa gột rửa, toàn thân tản ra mùi nôn mửa hôi thối, mà một tay lại giữ chặt lấy áo - bên trong là sư huynh cấp cho, 'giải dược' trong mười ngày a, tuyệt không thể bị nước mưa làm ướt. Fráncis, ngươi điên rồi! lão tử, lão tử tuyệt sẽ không buông tha cho ngươi! ngươi chờ sự trả thù của lão tử đi! hắn cắn chặt răng.
xa xa, poster cóc hút không đành lòng nói với Đỗ Trần: "như vậy được sao? dù sao chesini còn là một hài tử, ngươi để cho hắn làm tên khất cái, sao lại còn nhờ tiên sinh brook dẫn động mưa trêu chọc hắn."
Đỗ Trần nhún vai, cười nói: "như vậy tốt hay xấu, sau một đoạn thời gian sẽ biết."
mưa trên đường càng lúc càng lớn, chesini còn nằm trên đường, không cẩn thận bị người đi đường đá phải mấy cái, đau đến mức hắn khóc lớn, nhưng thanh âm hắn vẫn kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.... chỉ có tịch mịch cô đơn.
cuối cùng, chính là một tên khất cái thấy hắn đáng thương đi đến, mang hắn về: "ai, nguyên lai mà một kẻ tật nguyền liệt chân, quên đi, hình dáng của ngươi cũng có thể khiến nhiều người đại phát từ bi, sau này theo chúng ta a, cam đoan ngươi có khẩu phần ăn."
chesini bị mấy tên khất cái kéo vào ngõ tắt nhỏ, cả kinh hai toạn loạn trảo, ánh amứt sợ hãi bấ an, hình như, ngõ tắt nhỏ hôn ám là một quái thú ăn thịt người bình thường....
nhìn thấy hết thảy, Đỗ Trần trong lògn nổi lên một cỗ cảm giác nao nao, năm đó, chính mình cũng như vậy mà tiến vào băng hội a, tiếp đó, chesini hẳn sẽ thấy sự âm u của tầng lớp thấp nhất xã hội, cũng có thể sẽ hiểu đuợc sự khốn khổ của tầng lơp thấp nhất xã hội.... về phần kết quả thì hắn sẽ hận thấu xương, nhưng cũng có thể xúc động, chỉ xem vận mệnh nữ thần an bài. a, phi phi, là tạo hóa.
ở lâu trong thế giới đấu thần, chính mình cũng nhanh chóng bị nơi này đồng hóa.
động thân đứng lên, cởi đi phục sức dân thường bên ngoài, sắc mặt Đỗ Trần trầm xuống; "tình huống không chút sai biệt, đi, về thành chủ phủ, tiếp quản tòa thành thị này.'
thành chủ phủ tọa lạc tại khu trung ương cản new zeland, là địa phương chịu tai nạn nặng nhất, nhưng cũng là nơi chữa trị xong thương tổn nhanh nhất, lúc này bốn phương hướng, nhe một trang viên quý tộc, ngay cả cửa lớn đều thay mới tốt lắm.
"đứng lại, nơi này là thành chủ phủ. người ngoài miễn tiến vào.' hai hộ vệ ngoài cửa hoành mâu cản Đỗ Trần. vốn hộ vệ những hộ vệ đã gặp qua Đỗ Trần trong cuộc tẩy kiếp của ngư nhân hoặc là bỏ mình, hoặc là chạy trốn, những người này được triệu tới cũng không nhận ra Đỗ Trần.
Đỗ Trần hừ một tiếng, trước người băng tuyết biến ảo, chấn lùi trường mâu, đi nahnh vào, âm thanh lạnh lùng: "để cho tất cả những người từ tử tước trở lên trong thành thị, những người cso chức vụ trong chính phủ đều tới gặp ta, ta là Fráncis, chủ nhân của tòa thành thị này."
harry ở phái sau lấy ra lệnh bài cùng tín vật, vệ kinh cả kinh, lập tức mừng như điên, hét lớn: "lĩnh chủ đại nhân hồi phủ! toàn viên cũng nghênh, truyền lệnh của lĩnh chủ đại nhân, thành nội tất cả tử tước...."
sau khi thành thị trải qua đại tai thì cần cái gì nhất? thực vật, vật tư, đội cứu viện... đây đều là thứ yếu, bây giờ mười vạn bình dân trong cảng new zeland cần thiết nhất phải là một lãnh đạo có thể cho họ hi vọng, một người có thể cho họ thấy tương lai! trong tai nạn, tinh thần chi trụ mới là trọng yếu nhất, điểm này, thánh giáo có thể cấp, chính phủ đế quốc có thể cấp, nhưng bọn hắn đều không bằng chủ nhân chính thức của new zeland kiêm chính hai nhà, Fráncis ba tước đại nhân.
bởi vì chủ nhân của ba mươi vạn người dân new zeland chỉ có một, Francis.
rất nhanh, hai mươi mấy quan viên xuất hiện trước mặt Đỗ Trần, một bộ phận cúi đầu sợ hãi, một một phận xuất thân từ liên hoa từ thiện cơ kim lại hưng phấn nhìn đại nhân ngồi ở chủ vị.
nhìn lướt qua các vị quan viên phía dưới, Đỗ Trần vỗ vào ghế, lạnh nhạt nói; "ta đã về ba ngày rồi, đều đã thấy hết, lần này ngư nhân công nhập từ bến cảng phía nam, từ cửa đông đánh vào, cuối cùng tiến sâu vào new zeland bốn mươi dặm mới rút vào hải dương... tẩy kiếp suốt một đêm, tòan thành mười sáu vạn dân tử vọng hơn một ngàng, thương hơn một vạn, kiến trúc hai thành khu đông nam tổn hủy vô số, tây bắc hai nơi coi như hoàn hảo.. từu lộ tuyến cùng thương vong cho thấy, lúc này đây tuyệt không phải đơn giản là ngưu nhân cùng đạo phị cấu kết, nếu không, tây bắc dân cư đông đúc, kim hành thành khu không có khả năng bị ngư nhân bỏ qua....'
Đỗ Trần một mặt nói, một mặt lạnh như băng nhìn mười mấy kẻ cúi đầu không nói, nói xong tình huống thành thị, hắn phất tay đối với quan viên,: "ngước đầu lên, các ngươi có thể sau tai nạn cùng bình dân đồng cam cộng khổ, điểm này ta rất vừa lòng."
tiếng thở phù nổi lên trong đại sảnh, sự sợ hãi lĩnh chủ sẽ giết bọn họ tạo áp lực quá lớn.
tiếp đó Đỗ Trần quát: "nhưng những người khác đâu? ngưu nhân đầu tiên, bọn họ đã bỏ chạy vào trong đại lục, bỏ lại bình dân đi tị nạn, thú vị nhất là, chưởng quản thành khu thủ bị của ta, hắn cũng trơ mắt nhìn pháo đài bị đạo phỉ công phá, sau đó để cho binh lính hộ tống thân quyến hắn chạy ra khỏi thành! kết quả ngày thứ hai sau tai nạn, bên trong không có người quản lý trị an, trật tự hỗn loạn, ngư tai biến thành nhân họa.'
các quan viên nhất thời không dám thở mạnh.
Đỗ Trần hừ một tiếng: "hắn nếu đi, vậy không cần phải trở lại, từ hôm nay trở đi, lực lượng võ trang toàn bộ tám trăm dặm new zeland do ta tự mình tiếp quản, ti lệnh trong cảng do đấu thần tùy tùng của ta brook đảm nhiệm, thành chủ phủ nội vụ giao cho poster cùng harry chưởng quản... đồng thời, ta sẽ nhờ thánh giáo phái người hiệp phòng cảng khẩu, hiểu chứ?'
'rõ, hiểu rồi." mọi người thấp giọng ứng thanh, có mấy người xuất thân từ từ thiện cơ kim liếc mắt nhìn nhau, tuyển xuất một người thấp giọng nói; "đại nhân, thánh giáo dù sao không được can thiệp vào nội chánh các nước, nhờ bọn họ hiệp trợ nhất thời có thể, nhưng không có khả năng vĩnh viễn nhờ vào họ... cảnh chịu đại nạn này, binh lực đã không đủ năm trăm người....'
Đỗ Trần gật đầu; "đây là sự kiện thứ hai ta muốn nói..." hắn liếc mắt nhìn poster.
poster tiến lên một bước, mở quyển tông trong tay, cao giọng nói; "bây giờ, ta tuyêtn bố kế hoạch khuyếch trương quân lực của lãnh địa new zeland...."
liên hoa bảo giám 246 xuất sắc đích ba đặc
khoách quân?
hai mươi mấy quan viên trong đại sảnh bàn tán, thanh âm ồn ảo nổi lên, dù sao đây không phải là chuyện nhỏ.
'ân? các ngươi có ý kiến gì không?' Đỗ Trần trầm giọng hỏi.
'đại nhân, đế quốc đối với lực lượng quân sự các lãnh địa có hạn chế nghiêm khắc, tám trăm dặm của ngài có thể được phê chuẩn danh nghạch binh lính là ba nghìn mà thôi, hơn nữa hiện tại chút danh ngạch này đã đầy rồi....'
quân viên này nói một nửa, đột nhiên phát hiện nam hài thân tín xinh đẹp bên người lĩn chủ - poster đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lập tức cúi đầu. poster nói: "vị đại nhân này, theo ta được biết, binh lính trong new zeland thật sự là ba ngàn, nhưng ba ngàn người này căn bản là không có đủ quân số! nhiều nhất cũng chỉ có một ngàn năm trăm, mà khi ngư nhân tẩy kiếp, trong cảng chỉ có tam trăm người chỉ là một đám hỗn tạp.'
cười khinh miệt 'loại tình huống này có một nguyên nhân trọng yếu, là những người này chỉ không có đủ quân lương....đại nhân, ý tứ trong câu nói của ngài, ta có thể hiểu là - lĩnh chủ đại nhân tựu mình khuyếch trương, bổ sung đủ ba ngàn danh ngạch, vậy những người này lấy đâu ra quân lương? an?"
"tiên sinh Poster..."
'xin xưng hô ta là tổng quản nội vụ đại nhân poster.'
"a, là tổng quản đại nhân, ta thật sự không có ...."
poster phe phẩy ngón tay: "ta cũng không đặc chỉ ngươi không phải sao? ta chỉ muốn nói, trong pháp lệnh của new zeland có một pháp lệnh rất rõ ràng, người tham ô hơn mười hai kim tệ.. chết." ngữ khsi hắn âm sâm, lọt vào tai mọi người, các quan viên cảm giác đựoc áp lực từ poster, áp lực đến từ người hàng năm cao cao tại thượng, ảo giác sao? "khoách quân lộ tuyến là tinh binh, hơn nữa nhân số cũng sẽ không vượt quá ba ngàn người! quyết sẽ không vượt quá hạn chế của đế quốc, mọi ngừoi có ý kiến gì khác không?'
một nguời trong từ thiện cơ kim đứng dậy; "lương thảo, quân giới, húan luyện, phí duy trì thành quân, đây là một khỏan không nhỏ. kinh nghiệm quá lần đại nạn này, tài chính trong lĩnhd dại sợ không chịu nổi."
Đối với thân tín của Đỗ Trần, poster mỉm cuời gật đầu: "ngươi nói đúng, ba ngàn người một lữ đoàn chính quy, quân phí hàng năm cũng ít nhất ba vạn kim tệ, mà lĩnh chủ đại nhân vì để không phát sinh sự kiện cùng loại, kế hoạch tổ kiến tinh duệ binh đoàn, quân phí hàng năm cũng mất mười vạn kim tệ..."
số này ra vẻ thiên văn sổ tự nhưng sự thật cũng không khoa trương, ba ngàn nguời, mừoi vạn kim tệ, bình thường mỗi binh lính trung bình bất quá ba mươi mai kim tệ. mà ba mươi mai kim tệ này nếu phát quân lương, bao ăn uống, mua binh khí khôi giáp, khí tài huấn luyện. mặt khác một khi có thương vong, phủ tuất cũng xuất ra... thật sự là không nhiều. hơn nữa trọng yếu nhất là, quân đội trong đấu thần thế giới cần chiến tranh thánh khí, loại này mới là thứ đốt tiền. một kích pháo thánh khí bình thuờng giá hơn một ngàn kim tệ...
chính tranh cùng quân đội, là mua bán đắt tiền nhất.
poster tiếp tục nói; "về vấn đề quân phí, lĩnh chủ đại nhân cơ bản sẽ không ảnh huởng tới cuộc sống bình thường của người dân, mà đối thủ chủ yếu trước mắt của chúng ta là dã thú, ngư nhân, cũng không cần thành lập thành quân đaòn chính duy có chiến tranh thánh khí đủ sức tham gia cấp chiến dịch như quân đoàn phương bắc Shigeru của đế quốc. cho nên, đối với kế hoạch khoách trương quân đội ta đưa ra ba đề nghị, đầu tiên, truân binh.. đệ nhị, đế quốc quân bộ trí hóan... đệ tam, dĩ chiễn dưỡng chiến...như vậy quân phí sẽ giảm đi ba bốn thành, với tài lực của lĩnh chủ đại nhân, hòan toàn có thể chống đỡ ba năm.'
poster dứng trong đại sảnh nối oang oang, thần thái bay bổng, thanh âm cao vút rõ ràng, những nội vụ new zeland một điều khó nói, hán tựa như cao thủ đối địch, trong hỗn độn có thể tìm ra sơ hở của đối thủ, một chiêu định thắng bại! một tiểu nam hài xinh đẹp như vậy cư nhiên nhiên có thể xuất sắc như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đỗ Trầ lẳng lặng nhìn poster biểu diễn, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác như là... ngư nhân về với biển rộng, thương ưng bây lên trời, hết thảy đều là tự nhiên, tựa hồ, poster trời sinh là để làm việc này, đây là thiên tài hành chính trong truyền thuyết sao?
không, chỉ có thiên tài mới nói rõ, phải biết rằng, một nội chánh quan viên vĩ đại tuyệt không chỉ đọc tri thức trên thư tịch mà học thành, hắn còn phải có kinh nghiệm hành chính phong phú, kinh nghiệm của poster từ đâu mà có?
Đỗ Trần lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với poster... ách, đúng là vì kinh nghiệm của tiểu đệ xinh đẹp mà nảy sinh hứng thú.
'phía dưới, chúng ta gặp một vấn đề, đó là sau khi tai nạn qua đi, lệnh trong lãnh địa phải sướng thông, nếu không chấp hành hữu hiệu, chúng ta ở đây nghiên cứu bao nhiêu pháp lệnh đều không có ý nghía thực tế....'
Đỗ Trần cấp cho mọi người một hành động, ý bảo poster chủ trì hội nghi nơi này, chờ khi hội nghị chấm dứt thì báo cáo, hắn mang theo dịch cốt lặng lẽ rừoi đi đại sảnh.
nhìn chân trời âm u, Đỗ Trần từ tay áo lấy ra một phần danh đan, chuyển cho dịch cốt phía sau; "mọi việc đều có hai mặt, trước kia, trong lĩnh địa có quan viên đế quốc nắm giữ đại bộ phận quyền lợi, ta mặc dù an bài không ít thần tín, cũng ban hành nhiều pháp lệnh, nhưng người dưới trướng dương phụng âm vi, để cho khống chế lực của ta với lĩnh địa chưa đủ, xa xa không đủ.'
dịch cốt tiếp nhận danh đan nhìn lướt qua, trên mặt viết tên những đại nhân vật của lĩnh địa đã chạy trốn khi tai nạn tới, thủ ti lệnh vừa rồi bị Đỗ Trần nêu tên cũng có trong đó.
'lần này ngư nhân gây cho ta một đại phiền toái, nhưng cũng cho ta một cơ hội thật lớn! bây giừo quyền lợi bên trong new zeland tựa hồ không có gì, cho nên ta có thể dụng mấy câu mà nắm tòa thành thị trong lòng bàn tay..." Tay Đỗ Trần vương ra ngoài hành lang, hấng mấy giọt nước mưa, nước mưa cũng lạnh như thanh âm của hắn; "dựa vào danh đan, cho bọn chúng một lý do hợp tình hợp lý để không quay về nữa, ít nhất, không để cho Baegena bệ hạ tìm ta phiền toái, hiểu chứ?'
Dịch cốt thản nhiên gật đầu; "thiếu gia, không có vấn đề, đây là việc ta am hiểu nhất.'
"ân, tốt lắm, hảy đi đi, trong vòng nửa tháng phải làm xong."
Đỗ Trần cùng poster thương nghị bước đầu - hòan toàn khống chế lĩnh địa, đã áp dụng bước đầu! chờ khi tinh duệ quân đội hoàn toàn thành lập, tám trăm dặm new zeland hòan toàn nằm trong tay ta.
dịch cốt biến mất, Đỗ Trần quay về, đi tới sân sâu trong thành chủ phủ.
cơ hồ tất cả mọi người trong thành chủ phủ đều biết, nơi này ngày thường chỉ có một người lưu lại, đó là lão Fuye người giúp đỗ trần quản lý từ thiện cơ kim. bất quá khi tai nạn phát sinh lão fuye đang ở tổng bộ từ thiện cơ kim bàn chuyện new zeland, xảo hợp không ở trong thành, coi nhưu là vạn hạnh tránh khỏi một kiếp, mà chỉ có một số ít người biết, nơi này chính là cơ địa bí mật của Đỗ Trần, phía dưới, là người Orc xây dựng cho thần sử Đỗ Trần của Auerbach.
theo mật đạo đi tới, thủ lĩnh người Orc, lão bibby đang đốt đèn trong mật thất, tiếp đón qua đi, Đỗ Trần hỏi: " lần này ngư nhân tập nhiễu rất không bình thường. cá ngươi có phát hiện gì không?'
lão bibby thật đáng tiếc, rất ảo não lắc đầu.
Đỗ Trần lại nói: "không phát hiện gì, bất quá bây giờ có một nhiệm vụ phi thường trọng yếu giao cho người Orc." lão bibby nắm chặt tay, trong lòng nổi lên cảm giác vui sướng, trời ạ, thần sử muốn ban bố thần dụ! hắn lập tức quỳ xuống; "ta muốn dưới đất cảng new zeland xây dựng một bí mật cơ địa lớn, cùng bí mật toại đạo thông ra bốn phương tám hướng...."
lão bibby sửng sốt, hỏi thăm: "không biết ngài muốn thế nào?'
"càng lớn càng tốt." Đỗ Trần vỗ vỗ lão nhân orc đang khiếp sợ, cừoi nói "các ngươi không cần vội, đây là một công trình trường kỳ, hơn nữa không có hạn định, yêu cầu duy nhất của ta là trong vòng va năm, các ngươi đào cho ta một toại đọai đi khắp thành! nhưng, tuyệt đối giữ bí ấật." đặt tay lên đầu lão nhân, hiền hòa hỏi; "có thể làm được không?'
"có thể! ta dụng sinh mệnh của tất cả người orc cam đoan với ngài." lão bibby không chút chờ đợi rống lớn. tóc bạc gìa nua, mạch máu màu tím ẩn hiện.
kiến tạo một thành phố ngầm thật lớn, chuyện này, chỉ có người orc cùng Đỗ Trần biết....
Đỗ Trần làm bước đầu tiên tại lãnh địa cũng là lúc brockman ôm thú seattle con nhàn nhã ngồi ghế, uống hồng tửu "tiên sinh trừu cân, thời gian lại qua đi ba ngày, cường đạo ti tiện thật sự khiến ta đợi rất sốt ruột." hắn cười rất thích ý.
trừu cân mới từ bên ngoài trở về, đẩy cửa nghe được thanh âm của Brockman, thích thú nói; "chẳng lẽ chúng ta che dấu tốt quá, đẻ cho cường đạo không tìm được chúng ta sao?'
dừng một chút, hắn thần sắc trịnh trọng: "đại nhân, ta mới thấy qua tư lệnh đồ lạp mỗ cơ, ý tứ của hắn là, chúng phải nhanh một chút. ngưu nhân sau khi mất đi đồ lạp mỗ chi tinh, trở nên điên cuồng vô cùng, người của chúng ta sợ rằng cũng chỉ có thể áp chế chúng mười ngày thôi... vạn nhất ngư nhân lại một lần nữa bạo động, vị trí mệnh môn rất có thể lộ ra - không lâu trước ngư nhan vì truy kích đạo phỉ mà tìm ra, cơ hồ đã khiến cho hải tộc cảnh giác.';
"ai, ngươi xem vị trí 'mệnh môn', thật sự là nơi kẻ khác không chú ý.' Brockman có chút lắc đầu, tựa hồ rất bất mãn, uông hồng tửu trong chén; "năm đó người của chúng ta đánh thông mệnh môn đồ lạp mỗ, chẳng phải không nghĩ tới, bổn tộc nhân đáng chết taho tác sinh mạng trận có thật ngộ lớn, cư nhiên để cho đồ lạp mỗ chi tính kích thích ngư nhân phồn thực (sinh đẻ lắm), ngằn ngủi vài chục năm, ngư nhân phụ cận đồ lạp mỗ cư nhiên nhiều tới mức hải tọc đều cảm thấy nhức đầu sao....'
Brockman cười mà như không cười: "buồn cười nhất là, ngưu nhân này coi mệnh môn của chúng ta - đồ lạp mỗ chi tinh là thánh vật, a, cũng không trách họ, một đám dã thú thấy một thứ gì đó có thế khiến tộc của chúng nhanh chóng sinh sôi cường đại, tự nhiên sẽ sinh ra loại sùng bái rất ngu muội.'
hắn dễ dàng thích ý, phảng phất không đặt chuyện àny trong lòng khiến cho trừu cân nhíu mày; "đại nhân, lúc này đây cường đạo đột nhiên tập kích đồ lạp mỗ cơ, cướp đi mệnh môn của chúng ta, khiến cho ngư nhân đuổi giết, cũng trên dường đuổi giết mà mang đến tai nạn không nhỏ cho cảng new zeland. chuyện này khiến nguyên soái dị thường phẫn nộ, chúng ta làm nhanh một chút a."
"tốt, tốt lắm, ta biết rồi, nhiệm vụ của ta là đoạt lại nửa khối đồ lạp mỗ chi tinh, chữa trị mệnh môn của chúng ta, đồng thời bình tức sự phẫn nộ của ngư nhân." brockman lắc lắc chén hồng tửu trong tay, nhìn chằm chằm vào chất lỏng bên trong, chậm rãi nói: "được rồi, ta chủ động phóng ra, trừu cân, tư lệnh đồ lạp ỗ cơ còn cso tin tức gì không? ý ta là, về cường đạo có vóc người cùng bí pháp giống ta...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro