Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

Những ngày ở bên Tú Lâm, Nhạn Linh đều cảm thấy vui vẻ, và cô luôn trân trọng những giây phút đó

. Lúc trước Tú Lâm luôn lạnh lùng với cô, nhưng bây giờ Tú Lâm luôn tỏ ra yêu thương cô hết mực. Như tuần trước Nhạn Linh đòi đi công viên nước, nên Tú Lâm đã dành nguyên ngày làm của mình để đưa Nhạn Linh đi.

Những gì Nhạn Linh muốn làm mà trong khả năng, Tú Lâm luôn chiều chuộng. Đôi lúc Tú Lâm đùa:

-Em là "chồng" trong mối quan hệ của chúng ta, nhưng mà sao chị phải chiều chuộng em kìa? "Chồng" gì mà nhõng nhẽo quá.

Những lúc như vậy, Nhạn Linh chỉ cười, dụi mặt vào cổ Tú Lâm làm nũng.

Lâu lâu Tú Lâm cũng có hỏi về gia đình Nhạn Linh nhưng Nhạn Linh luôn tìm cách lãng tránh nên cô cũng không hỏi nữa. Cô nghĩ khi nào Nhạn Linh muốn nói thì Nhạn Linh sẽ nói.

Còn Nhạn Linh, cô chưa biết phải nói với Tú Lâm như thế nào. Nhất là khi Tú Lâm nói với cô rằng Tú Lâm rất sợ những gia đình giàu có. Họ luôn khinh thường những người nghèo như cô. Tú Lâm cũng đã kể về mối tình của cô với Minh Thuận cho Nhạn Linh nghe. Cũng vì gia đình Minh Thuận chê Nhạn Linh nghèo nên luôn tìm cách chia rẽ họ. Minh Thuận lại không mạnh mẽ nên bây giờ mới để mất Tú Lâm. Nhạn Linh biết mình sẽ không như vậy. Cô đã rất vất vả mới có được Tú lâm nên cô sẽ không dễ dàng buông tay Tú Lâm ra. Nhan. Linh định một ngày gần đây sẽ nói về gia đình cô cho Tú Lâm biết. Cô cũng sợ khi nói ra Tú Lâm sẽ giận, nhưng cô sẽ năn nỉ cho đến khi Tú Lâm hết giận mới thôi.

Đang làm mà Nhạn Linh đăm chiêu suy nghĩ về điều đó, cô định nói cho Tú Lâm biết trong hôm nay nhưng thật không may mắn cho cô một chút nào khi chị quản lý kêu cô lên trên lấy thực đơn cho ông bà chủ. Nghe đến đó, Nhạn Linh toát mồ hôi hột. Cô nói với chị quản lý:

-Chị có thể cho người khác lấy được không? Em phải cắt rau.

Chị quản lý nhìn Nhạn Linh quát mắng:

-Tôi kêu em làm thì cứ làm. Em cắt rau hay cắt tay mình? Nếu không tôi sẽ đuổi việc em đó.

Tú Lâm nghe vậy thì đi lại hỏi:

-Em sao vậy Nhạn Linh? Sao không chịu đi lấy thực đơn. Rất dễ mà? Em chỉ cần viết tất cả vào giấy thôi.

Nhạn Linh thở dài rồi đi lại lấy cái nón trên tủ đội lên. Tú Lâm nhìn Nhạn Linh ngạc nhiêu nhưng không nói gì cả. Nhạn Linh lấy mũ che cả gương mặt của minh. Đứng trước mặt ông bà chủ chỉ vào thực đơn.

Ông Hiệp nhìn bà Hiệp thắc mắc. Họ không ngờ quản lý lại mướn một cô gái câm làm việc. Nhưng rồi bà Hiệp thấy chiếc lắc trên tay cô gái đeo, bà không khỏi nhíu mày.

Nó là một chiếc lắc đặc biệt do bà đặt làm cho con gái cưng của bà. Phía trong chiếc lắc có hàng chữ "Tặng cô công chúa yêu quý của mẹ. Mẹ yêu con".

Bà nhìn cô gái hỏi:

-Cô có được chiếc lắc này từ đâu?

Nhạn Linh hoảng hốt thụt tay ra sau lắc đầu.

Bà Hiệp dùng tay kéo mũ trên đầu Nhạn Linh xuống:

-Su Su, sao lại là con?

Ông Hiệp cũng sửng sốt nhìn đứa con gái của mình.

Bà Hiệp giận dữ nói:

-Thì ra mấy hôm nay mẹ kêu con về ăn tối với mẹ nhưng con đều từ chối là vì con đi làm ở đây? Con đang làm trò vì vậy hả Nhạn Linh?

Nhạn Linh biết mẹ của mình đang rất giận. Mẹ lúc nào cũng gọi cô là Su Su trừ khi cô làm điều gì đó sai thì bà mới gọi tên Nhạn Linh.

-Mẹ bớt giận, cũng đừng la lớn quá. Con xin mẹ, họ không biết con là con gái của ba mẹ. Con chỉ muốn tìm hiểu nhà hàng chút thôi mà.

Bà Hiệp bấm chuông gọi quản lý:

-Cô vào đây ngay cho tôi!

Mọi người trong bếp thấy quản lý gương mặt tái mét chạy vào phòng chỉ dành riêng cho ông bà chủ thì không khỏi tò mò.

Riêng Tú Lâm, cô lo lắng không biết Nhạn Linh đã gây ra chuyện gì nên cô cũng đi vào xem. Giờ đây cô không còn lo công việc của mình cũng như những việc khác nữa. Nhạn Linh quan trọng hơn hết .

Cô chỉ sợ Nhạn Linh bị mắng thôi. Thấy cửa không khóa nên cô mở nhẹ vào. Cô nghe tiếng bà chủ:

-Cô làm việc như thế nào đây?

Chị quản lý lắc đầu:

-Xin lỗi bà chủ, tôi thật sự không biết. Nếu cô nhân viên này làm gì có lỗi thì tôi xin lỗi giùm. Tôi sẽ thay người khác.

Chị quản lý quay sang nhìn Nhạn Linh nói:

-Còn không mau xin lỗi ông bà chủ rồi lui xuống!

Bà Hiệp khoát tay:

-Không phải, cô thật sự không biết nó là ai sao?

Thấy bà Hiệp chỉ vào Nhạn Linh, chị quản lý mở mắt nhìn rồi lắc đầu, bà Hiệp nói :

-Nó là con gái của tôi đó.

Nhạn Linh quay sang bà Hiệp:

-Mẹ à…

Tú Lâm đứng phía sau há hốc mồm. Cô không ngờ Nhan Linh lại là con của bà chủ. Cô bật thốt trong giận dữ. -Nhạn Linh, cô được lắm.

Nghe giọng Tú Lâm, Nhạn Linh quay đầu lại. Trong lòng cô lo sợ hết sức. Thấy Tú Lâm bỏ chạy, Nhạn Linh liền rượt theo.

Bà Hiệp gọi:

-Nhạn Linh, con đi đâu đó.

Giờ này Nhạn Linh không còn nghe gì nữa, cô chỉ mong tìm được Tú Lâm thôi. Cô nhìn quanh không thấy xe đạp của Tú lâm đâu thì biết Tú Lâm đã chạy đi rồi. Nhạn Linh gọi điện thoại cho Vân Thuyên tới đón mình. Đứng trước cửa nhà trọ của Tú Lâm, Nhạn Linh gọi:

-Mở cửa cho em đi được không Tú Lâm. Cho em giải thích với chị được không?

Cô không nghe Tú Lâm trả lời và đèn trong phòng đang sáng cũng được tắt đi. Mưa bắt đầu nặng hạt. Nó lớn hơn cả tiếng gọi của Nhạn Linh. Thấy em mình bị ướt nên Vân Thuyên chạy lại kéo tay Nhạn Linh đi.

-Đợi ngày mai cô ấy bớt giận rồi em giải thích cũng được. Em không thể dầm mưa đâu Nhạn Linh. Nghe lời chị đi.

Nhạn Linh lắc đầu. Cô đẩy Vân Thuyên ra:

-Không được, em phải gặp chị ấy.

Nhạn Linh bật khóc, cô cứ đập cửa.

-Em xin lỗi, chị mở cửa ra cho em đi mà.

Tiếng Tú Lâm từ trong vọng ra.

-Cô về đi. Tôi muốn yên tĩnh. Cô làm ơn để tôi yên được không?

Nhạn Linh buồn bã nói:

-Em xin lỗi mà. Em không phải cố tình giấu chị đâu. Em chỉ muốn được ở bên chị thôi. Mở cửa cho em vào đi.

Vân Thuyên đi lại kéo tay Nhạn Linh đứng lên khi thấy em mình ngồi bệt xuống đất.

-Chúng ta về thôi, Nhạn Linh, ngoan đi. Mưa ướt người em hết rồi.

Nhạn Linh lắc đầu:

-Em muốn ở với Tú Lâm đêm nay. Chị về trước đi.

Vân Thuyên bực bội gắt:

-Cô ấy sẽ không mở cửa đâu. Em phải đi về với chị. Mau lên!

Nhạn Linh vẫn không chịu, rồi cô ngã xuống đất. Vân Thuyên hốt hoảng gọi:

-Nhạn Linh, Nhạn Linh, tỉnh dậy đi em. Em đừng làm chị sợ có được không? Nhưng Nhạn Linh vẫn không nghe Vân Thuyên gọi.

Lúc đó Tú Lâm mở cửa bước ra. Vân Thuyên nhìn Tú Lâm giận dữ, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của Tú Lâm nhìn em gái mình, cơn giận của cô dịu lại.

-Hãy giúp tôi đưa em ấy ra xe. Tôi phải đưa em ấy đến bệnh viện.

Tú Lâm làm như cái máy. Cô không ngờ Nhạn Linh lại yếu như vậy. Trên xe Tú Lâm ôm Nhạn Linh vào lòng nước mắt cứ rơi. Vân Thuyên nhìn họ từ kiếng xe và thở dài:

-Cô biết không Tú Lâm. Nhạn Linh chưa bao giờ yêu ai cả. Cô chính là người đâu tiên em ấy yêu và yêu điên cuồng đến như vậy. Em ấy bất chấp gian khổ xin vào làm trong nhà hàng là vì cô. Em ấy sợ nếu dùng thân phận của em ấy, cô sẽ không bao giờ chấp nhận làm bạn, nên Nhạn Linh phải giấu cô như vậy. Em ấy không có ác ý gì cả. Cũng không phải muốn lừa gạt cô đâu.

Tính Nhạn Linh là vậy, khi đã yêu thích một thứ gì và người nào đó rồi, em ấy không ngần ngại hy sinh bản thân mình chỉ để người đó được vui.

Lúc chúng tôi còn nhỏ, gia đình tôi có nuôi một con chó, con chó nhỏ đó đi lạc và Nhạn Linh đã một mình chạy vào rừng tìm kiếm cho bằng được bất chấp sự khuyên can của gia đình. Khi gia đình tôi đi tìm em ấy, họ thấy Nhạn Linh đang ôm chú chó nằm dưới gốc cây run rẩy ngủ, người thì sốt rất cao.

Sau đó thì em ấy bị viêm phổi. Bác sĩ nói Nhạn Linh không được dầm mưa nữa, nếu không bệnh sẽ tái phát. Nhưng em ấy vì cô bất chấp tất cả. Em ấy yêu cô rất nhiều.

Tú Lâm không nói gì cả. Cô đang nhìn người con gái trong vòng tay mình, và hôn nhẹ lên môi Nhạn Linh, cô thì thầm:

-Xin lỗi em.

Bác sĩ truyền nước biển vào người cho Nhạn Linh vì sức khỏe của cô rất kém. Ban ngay cô phải lo làm việc ở công ty để ba mẹ không phát hiện, ban đêm còn phải đi làm thêm ở nhà hàng nên sức khỏe của Nhạn Linh rất yếu. Hôm nay lại phải dầm mưa nữa nên cô ngã quỵ.

Tú Lâm ngồi ở ghế mà cứ nhìn vô căn phòng mà Nhạn Linh đang nằm. Cho đến khi cô nghe tiếng bà Hiệp, vội giật mình quay lại nhìn.

-Su Su đâu con? Con bé không sao chứ? Tại sao lại dầm mưa để ngất xỉu như vậy? Con bé không biết rằng nó không thể dầm mưa sao?

Bà Hiệp hỏi liên tục làm Vân Thuyên không có cơ hội để trả lời. Ông Hiệp trấn an bà:

-Con sẽ không sao đâu, em đừng lo quá. Su Su nhà chúng ta sẽ không sao.

Ông vừa nói xong thì bác sĩ đi ra. Vị bác sĩ hỏi:

-Ai là người nhà của bệnh nhân?

Tú Lâm đứng dậy, nhưng rồi khi nghe ông bà Hiệp nói:

-Là chúng tôi. Cô dừng chân lại. Đúng rồi. Cô lấy thân phận gì để nói với họ rằng cô và Nhạn Linh là của nhau?

Vân Thuyên đi lại vỗ nhẹ vào vai cô như muốn trấn an cô. Tú Lâm hít một hơi dài. Cô cần phải mạnh mẽ hơn, vì Nhạn Linh.

-Con gái của ông bà đã không sao rồi. Nhưng nếu dầm mưa nhiều lần sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phổi. Khi nào con gái tỉnh dậy thì có thể về.

Bác sĩ sẽ kê đơn thuốc rồi gia đình ra ngoài mua cho cô bé. Bây giờ ông bà có thể vào trong. Ông bà Hiệp cảm ơn bác sĩ, rồi đi vào trong. Nhìn gương mặt xanh xao của con gái, ông bà không khỏi đau lòng.

-Sao nó lại ra nông nổi này hả?

Tú Lâm nhìn cũng cảm thấy tim mình quặn thắt. Tất cả là tại cô. Tại cô không chịu nghe Nhạn Linh giải thích nên giờ Nhạn Linh mới ra nông nổi này . Cô nhìn gương mặt người con gái cô yêu thương mà không khỏi xót xa. Rồi cô nghe Nhạn Linh gọi tên mình. Đôi mắt nhắm lại khẽ rơi lệ.

-Tú Lâm, em xin lỗi mà. Đừng có giận em. Tú Lâm, đừng rời xa em. Tú Lâm.

Bà Hiệp bật khóc:

-Su Su của mẹ, con làm sao vậy? Con đau ở đâu phải không? Su Su của mẹ đừng khóc, có mẹ đây.

Môi Nhạn Linh lại tiếp tục mấp máy.

-Mẹ ơi, tim con đau quá. Mẹ gọi Tú Lâm về với con đi. Con không thể mất chị ấy được. Con yêu chị ấy rất nhiều. Tú Lâm à, đừng bỏ em.

Bà Hiệp quay sang nhìn Tú Lâm, giọng bà đanh lại:

-Cô có phải là Tú Lâm không?

Tú Lâm nhìn ánh mắt không thiện cảm của bà dành cho cô, rồi cô gật đầu.

-Cô đã làm con gái tôi ra nông nỗi này có phải không?

Ông Hiệp can ngăn:

-Kìa mình, con đang bệnh, em đừng có nói lớn quá

Bà Hiệp đứng dậy:

-Cô ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cô.

Tú Lâm nhìn Nhạn Linh lần nữa, rồi cô đi ra ngoài. Tú Lâm biết bà Hiệp sẽ nói với cô những gì, nên cô hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro