Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Nhạn Linh quay sang nhìn Tú Lâm tiếc rẻ. Cô còn đang muốn ngắm Tú Lâm mà. Nhưng cô biết mình phải đi theo Thùy Trang, nếu không là mất việc thì càng khó được gần Tú Lâm hơn nữa.

Vì Nhạn Linh chưa quen với công việc bồi bàn, và tiếp khách nên Thùy Trang cho cô ở trong bếp rửa chén. Cô rửa chén không được bao nhiêu, mà lại đập chén thì nhiều. Lâu lâu mọi người lại nghe tiếng "xoảng" làm ai nấy giựt mình nhìn lại. Thùy Trang bực bội gắt:

-Cô có biết rửa chén không đó? Tôi không hiểu sao quản lý lại mướn cô làm nữa. Thôi. Đi lại giúp mọi người thái rau đi. Chén để đó người khác làm.

Nhạn Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô làm gì biết rửa chén? Ở nhà cô có người làm cơ mà. Nhạn Linh đi lại cầm dao và thái rau. Vì sơ ý, cô cắt trúng tay mình. Ngón tay cô thật rát, và máu chảy xuống bàn. Nhưng cô lại không dám la lên. Nước mắt bắt đầu dâng lên làm cô phải kìm chế lại. Tú Lâm đi lại bên cô, kéo tay cô về một góc. Không nói gì cả, Tú Lâm lấy bong gòn chùi đi vết máu, nhưng nó vẫn không ngừng chảy. Bất giác, Tú Lâm đưa ngón tay của Nhạn Linh vào miệng và để yên đó. Nhạn Linh cảm thấy luồng điện chạy quanh người của mình. Cái cảm giác này thật khó diễn tả. Cô muốn thời gian như ngừng lại, để cô có thể được như vậy mãi. Nhưng thời gian thì cứ tiếp tục trôi, vì giờ tay Tú Lâm đã rút tay Nhạn Linh ra khỏi miệng mình. Rồi dùng băng cá nhân băng lại. Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Nhạn Linh nhìn mình, cô lạnh lùng nói:

-Đó là phương pháp cầm máu hiệu quả nhất.

Cất lại cái hộp vào tủ. Không nhìn Nhạn Linh, Tú Lâm nói:

-Cô thật giống một tiểu thư. Không biết làm gì cả! Tôi không hiểu sao cô lại xin vào đây làm?

Nếu Nhạn Linh nói vì Tú Lâm thì chắc Tú Lâm sẽ bỏ chạy cho mà xem. Nhạn Linh cầm tay Tú Lâm:

-Cám ơn chị đã giúp em.

Tú Lâm giựt tay về:

-Cô rất thích nắm tay người khác hả? Không cần cám ơn đâu. Đối với ai tôi cũng sẽ làm vậy! Đến giờ có hẹn với hai đứa nhỏ như thường lệ, Tú Lam nhìn xung quanh coi có ai không. Thấy an toàn rồi, cô lấy đồ ăn đi ra ngoài. Nhưng không may cho cô là Nhạn Linh vừa xuống, và đã thấy. Nhạn Linh ngạc nhiên nên đi ra coi. Cô ngạc nhiên khi thấy Tú Lâm đang đứng với hai đứa trẻ lúc sáng. Thấy cô, Tú Lâm lật đật kéo cô lại, rồi nhìn vào trong coi có ai thấy không. Khi không ai thấy, cô thở phào:

-Cô theo tôi ra đây làm gì?

Nhạn Linh chưa kịp trả lời thì cô bé nhỏ chạy lại nắm tay Nhạn Linh:

-Chị ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Tú Lâm nhìn Nhạn Linh ngạc nhiên:

-Sao cô biết chúng vậy?

Cô bé nhanh nhẩu trả lời:

-Lúc sáng chị này đã mua phở cho tụi em đó. Ngon lắm. Chị này còn…

Không đợi cô bé nói, vì sợ bại lộ nên Nhạn Linh cất lời:

-Lúc sáng em đi mua đồ cho cô chủ của mình nên có gặp chúng.

Cô nhìn Nhạn Linh nghi ngờ nhưng cũng không nói gì. Thấy vậy Nhạn Linh nói với Tú Lâm:

-Dường như lúc nãy chị Thùy Trang cần gặp chị đó. Chị vào coi thử chị ấy cần gì đi. Tú Lâm nhìn Nhạn Linh rồi quay sang nói với hai cô bé nhỏ:

-Tụi em đem đồ ăn và bánh rồi đi về đi. Nhớ về cẩn thận đó.

Cô bé nhỏ nói với Nhạn Linh:

-Chị ơi, hôm nay là sinh nhật của em đó. Chị Tú Lâm có tặng bánh cho em này

Nhạn Linh cuối người xuống cho bằng cô bé rồi nói:

-Oh vậy hả? Nếu vậy chúng ta phải chúc mừng. Nhà em ở đâu? Khi làm xong chị sẽ đến đó.

Cô bé nghe vậy thì mừng rỡ. Quay sang nói với Tú Lâm:

-Chị Tú Lâm biết nhà em đó. Chút nữa chị cũng tới nhé, chị Tú Lâm?

Biết không thể từ chối được nên Tú Lâm gật đầu. Sau đó cô bỏ vào trong. Chỉ còn lại ba người, cô chị nói với Nhạn Linh:

-Chị không giống làm công cho người khác.

Nhạn Linh biết cô bé đó muốn nói gì. Cô nói nhỏ chỉ đủ cho cô bé đó nghe:

-Em đừng nói chuyện này cho Tú Lam biết nhé. Coi như bí mật giữa em và chị, được không?

Cô bé mỉm cười gật đầu. Nhạn Linh xoa nhẹ má hai cô bé rồi giục:

-Về đi. Chút nữa chị ghé.

Nhạn Linh đợi hai đứa đi rồi, cô mới đi vào trong. Vừa vào đến thì cô đã nghe quản lý hỏi: -Đồ ăn còn thừa lúc nãy đâu hết rồi?

Mọi người nhìn nhau một hồi, thì có người nói:

-Chắc Tú Lâm lại lấy nữa rồi chứ gì?

Tú Lâm không nói gì, nét mặt vẫn bình thường. Chị quản lý quay sang hỏi Tú Lâm:

-Là em lấy đi sao? Chị đã nói rồi, chị sẽ trừ nó vào tiền lương của em.

Thùy Trang thấy bạn như vậy thì lên tiếng:

-Nhưng đâu có bằng chứng là Tú Lâm làm? Như vậy mà trừ lương của Tú Lâm thì thật không

công bằng.

Người lúc nãy lại lên tiếng cãi lại:

-Nếu không phải nó thì là ai? Chỉ có nó mới thèm ăn những đồ ăn thừa đó thôi.

Nhìn nét mặt cam chịu của Tú Lâm làm Nhạn Linh cảm thấy rất giận những người kia. Họ không hiểu rằng Tú Lâm đem thức ăn đó cho những đứa trẻ nghèo sao? Mà thức ăn thừa chứ có phải là thức ăn mới đâu? Sao lại câu nệ những chuyện như vậy?

-Là em làm vì em thấy đồ ăn thừa nên em đói quá và đã ăn hết! Cũng chỉ là đồ thừa thôi, trước sau gì cũng đổ. Vậy tại sao ăn lại không được?

Chị quản lý bất mãn nói: -Tôi không cần phải giải thích với em. Tôi chỉ không muốn chuyện này xảy ra lần nào nữa. Giải tán đi, mau dọn dẹp rồi còn về.

Tú Lâm cau có nhìn Nhạn Linh:

-Cô không cần nhận tội giùm tôi đâu. Tôi sẽ đi nói với chị quản lý.

Nhạn Linh kéo tay Tú Lâm lại:

-Nhận thì cũng đã nhận rồi. Đừng chấp nhất quá có được không? Chúng ta còn phải qua nhà hai cô bé đó nữa.

Tú Lâm im lặng bỏ đi. Nhạn Linh thở dài, không biết mình đã làm sai điều gì. Khi mọi người về hết, Nhạn Linh lẽo đẽo theo sau Tú Lâm. Chợt Tú Lâm dừng lại, làm Nhạn Linh cũng không đi tiếp. Tú Lâm lí nhí nói:

-Cám ơn cô..

Nhạn Linh nghe rồi nhưng cô giả vờ:

-Hả? Chị nói gì em nghe không rõ?

Tú Lâm hít một hơi rồi nói:

-Cám ơn cô.

Nhạn Linh cười thật tươi. Bước đầu của cô đã thành công. Cô đang gần Tú Lâm hơn một chút.

Khi cả hai đến nơi, hai đứa bé và mẹ của mình đã ngồi đợi sẵn. Tối hôm đó, mọi người đã ăn uống rất vui vẻ. Cô bé nói với Nhạn Linh và Tú Lâm:

-Đêm nay là ngày vui nhất của em. Tú Lâm ôm cô bé vào lòng.

-Chúc em sinh nhật vui vẻ.

Nhạn Linh lấy trong túi ra một con thỏ được xếp bằng tiền. Đưa cho cô bé:

-Tặng cho em nè.

Cô bé cầm nó lên và đôi mắt mở trong thích thú:

-Đẹp quá. Khi nào rãnh chị dạy cho em làm nhé?

Nhạn Linh gật đầu. Ăn uống xong, Nhạn Linh và Tú Lâm xin phép ra về trước. Cô bé chị nói nhỏ đủ để Nhạn Linh nghe:

-Em đã nói với mẹ, chị là người cho em số tiền đó. Nhưng dặn mẹ rằng đừng có nói ra, vì chị không muốn. Mẹ em nói mẹ em cám ơn chị nhiều lắm. Mẹ cũng nói rằng em có thể đi học lại. Cám ơn chị.

Cô bé nói xong, ôm Nhạn Linh. Nhạn Linh cũng ôm lại. Vỗ nhẹ vào lưng cô bé. Khi đang đi trên đường, Tú Lâm hỏi:

-Sao chỉ mới gặp một ngày mà như rằng cô rất thân với bọn trẻ?

Nhạn Linh cười đáp:

-Vì em đáng yêu nên bọn trẻ thích. Đơn giản vậy thôi.

Tú Lâm lắc đầu rồi cũng cười theo.

-Chị có thể xưng chị em với em không? Chị cứ cô với tôi nghe xa lạ quá.

Tú Lâm quay sang nói: -Chúng ta thân lắm sao mà phải xưng chị với em? Mà bây giờ cô về bằng cách nào đây?

Nhạn Linh cũng quên béng việc đó mất. Cô cứ nghĩ chỉ cần một cú phone là có người đến đón. Nhưng trước mặt Tú Lâm, cô không thể làm như vậy.

-Sao? Nhà cô ở đâu? Cô không định đi bộ về chứ?

Nhạn Linh suy nghĩ rồi chợt hỏi:

-Tối nay em có thể ở lại nhà chị không?

Tú Lâm hỏi lại một lần nữa, để cho biết chắc rằng cô không có nghe lầm:

-Có phải cô vừa xin ở lại nhà tôi đêm nay?

Nhạn Linh gật đầu:

-Nhưng tôi làm gì có nhà. Tôi chỉ ở trọ thôi. Và căn trọ chật hẹp đó chỉ có một phòng duy nhất, vừa là phòng ngủ vừa là phòng khách, kiêm luôn cái bếp. Cô nghĩ rồi cô đến đó cô sẽ ngủ ở đâu?

Nhạn Linh ngây thơ nói:

-Trên giường với chị.

Tú Lâm không biết Nhạn Linh có hiểu rằng cô đang từ chối Nhạn Linh hay không. Vì dường như Nhạn Linh không nhận ra điều đó:

-Căn nhà trọ của tôi chỉ có một cái giường chút xíu thôi. Chỉ đủ một người nằm.

Nhạn Linh biết là Tú Lâm đang từ chối mình, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc: -Nhà em ở xa chổ này lắm. Lúc nãy bạn em đưa em đi làm. Giờ khuya rồi, phiền nó thì không được. Coi như chị làm phước đi. Không lẽ chị nỡ lòng nào để em đi bộ?

Tú Lâm lắc đầu:

-Đó là việc của cô. Tôi không quan tâm đâu. Tôi về trước đây.

Tú Lâm lái xe chạy đi, còn Nhạn Linh chỉ biết ngó theo. Cô không ngờ Tú Lâm lại tuyệt tình như vậy. Nhạn Linh liền lấy điện thoại ra gọi cho Vân Thuyên. Chưa kịp để Vân Thuyên nói gì thì cô cúp máy. Ngồi đợi không bao lâu thì Vân Thuyên đến liền. Thì ra Vân Thuyên đã đứng trước nhà hàng đợi Nhạn Linh. Cô rất lo lắng vì không thấy Nhạn Linh ra, trong khi mọi người đã về hết. Cô gọi điện thoại cũng không được nên chạy lòng vòng tìm kiếm. May mắn là Nhạn Linh đã gọi cho cô. Ngồi trên xe, Vân Thuyên phàn nàn:

-Em có biết chị rất lo cho em không? Có gì thì cũng phải nói chứ? Đến nỗi chị gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Nhạn Linh im lặng làm Vân Thuyên cảm thấy lạ. Không biết hôm nay Nhạn Linh làm sao mà như có rất nhiều tâm sự. Rồi cô dừng lại ở ngón tay được dán băng cá nhân của Nhạn Linh, rồi thắng xe gấp làm Nhạn Linh giật mình:

-Tay em làm sao vậy? Không phải chị đã dặn quản lý không được cho em làm nhiều việc sao?

Nhạn Linh giật tay về:

-Em không sao.

Nói bấy nhiêu rồi Nhạn Linh lại nhìn ra đường. Vân Thuyên nhìn cô em họ của mình khó hiểu. Cô lắc đầu rồi cho xe chạy đi.

Tú Lâm chỉ muốn chọc Nhạn Linh một chút thôi, nên khi chạy được một khoảng xa, cô quay lại. Nhưng rồi cô ngạc nhiên khi không thấy Nhạn Linh ở đó. Cô lo lắng tìm xung quanh nhưng vẫn không thấy, nên cô đạp xe về… Trong lòng hy vọng Nhạn Linh đã được người nhà hoặc bạn bè đến đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro