Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Fic 1 Chap 2

Khi Lewy tỉnh dậy thì trời vừa sáng. Anh mở mắt ra và nhìn thấy Reus đang ngủ say, đối diện với anh, thở chậm rãi, dấu vết thời gian trên khuôn mặt gần như không thể phát hiện được. Trong thoáng chốc, anh tưởng mình đang mơ.

"Cảm giác không chân thực, phải không?"

Sasha lên tiếng, tay cầm súng ngồi trên bật cửa sổ "Bố nên cảm ơn con, nếu không cả đời bố sẽ không bao giờ có cơ hội nằm chung giường với mẹ nữa. "

Khi đối diện với một mình Lewy, Sasha rất thô lỗ.

Lewy nhớ tới hai ngày trước ở Barcelona, ​​con trai đã chứng kiến anh chiến đấu với mục tiêu nhiệm vụ và bị bắn.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, bố ơi, xin hãy cho phép con làm điều mà con luôn muốn được làm." Nói xong, Sasha đấm anh bất tỉnh.

Lewy từ trên giường ngồi dậy, cơn sốt đã giảm bớt, thuốc giảm đau đã hết hạn, vết thương do đạn bắn ở bắp chân đang nhức nhối.

Sasha bước tới, thắt lại nút thắt trói cổ tay cha mình, đoán trước ý định cướp súng của ông ấy, dùng ngón tay ấn chính xác vào vết thương cho đến khi băng gạc rỉ máu.

"Tôi đã nói với mẹ là không thể tin ông." Sasha nhìn vào đôi mắt thiếu ấm áp tương tự của mình. "Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của bố với tôi. Ông đã sẵn sàng chiến đấu vào sáng sớm. Đúng là ông bố rác rưởi."

Lewy cố gắng chống cự, nhưng sự run rẩy dưới cơn đau dữ dội vẫn đánh thức Reus đang nằm bên cạnh.

Đôi mắt xanh mơ hồ mở ra, rồi nhanh chóng ngồi dậy, đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm chưa thay. Reus không thể tin được mình đã ngủ quên.

"Chuyện gì thế?"

"Không sao đâu mẹ. Chào buổi sáng." Sasha trói tay Lewy trước mặt anh, sau đó mở tủ lấy ra một bộ quần áo đưa cho Reus, thản nhiên nói: "Mẹ đi tắm và thay đồ đi. Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm."

Lúc ba người đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách thì trời đã sáng. Một nhà ba người mặc đồ giống nhau, không ai bị trói, không ai nói chuyện. Sasha nhớ lại khung cảnh thời thơ ấu trong ngôi nhà này.

"Được rồi, bây giờ mẹ vào bếp pha cà phê, còn bố đọc báo trước bàn ăn."

Hai vị phụ huynh nhìn nhau, Reus hợp tác, đứng dậy đi vào phòng bếp.

"Ở đây không có báo" Lewy nói.

Sasha nhìn xung quanh, lấy ra cuốn hướng dẫn sử dụng máy pha cà phê mới mua ra đưa cho anh: "Hãy dùng cái này thay thế."

Lewy nhận lấy mà không thèm đọc, trừng mắt nhìn con trai hỏi: "Ngôi nhà này là nhà hoang, chính phủ thu hồi về sao vẫn chưa công khai bán ra, làm sao con tránh khỏi bị chú ý?"

Sasha gãi tóc không vui - vô thức bắt chước hành động quen thuộc của Reus: "Đừng hỏi những câu như thế này, hãy làm những gì một người bố phải làm."

"Đây là ngày thứ ba kể từ khi tôi biến mất và Barcelona sẽ cử người đi tìm."

"Vào bàn ngồi đi."

"Mọi người ở Dortmund chắc cũng đang tìm Marco, họ có thể sẽ ..."

Sasha rút khẩu súng lục ra và chĩa vào trán Lewy: "Ông nhất định phải kiếm chuyện với tôi à? Ngồi vào bàn ăn đi."

Reus cầm gói hạt cà phê đã hé mở và nín thở quan sát chuyển động của họ. Lewy bị chĩa súng im lặng ngồi vào bàn ăn, Sasha quay đầu cười toe toét với người trong bếp: "Đừng lo lắng, mẹ, bố và con xảy ra mâu thuẫn nhỏ và đã giải quyết."

Cậu cất súng, giúp Lewy mở sách hướng dẫn ra: "Bây giờ, hai người vừa làm việc vừa trò chuyện."

Không khí ngưng đọng trong vài giây.

Lewy nhìn chằm chằm vào cuốn sách hướng dẫn trước mặt và nói:

"Gần đây em thế nào, Marco?"

"Ổn. Anh có khỏe không?"

"Cũng không tệ."

Sasha nhìn hai người đầy mong đợi: "Tiếp đi."

Lewy hỏi lại: "Em ... đang làm gì, Marco?"

"Madrid, tôi đang đi làm nhiệm vụ ..." Reus đổ hạt cà phê vào máy, nghiên cứu kỹ toàn bộ thiết bị rồi ấn ngẫu nhiên các nút.

"Hmm, anh có thể cho tôi đọc hướng dẫn sử dụng được không?"

Sasha không có ý phản đối, Lewy mang theo sách hướng dẫn đến bàn nấu ăn, cùng Reus đọc tiếng Nga trong hai phút, bốn bàn tay đồng thời mày mò chiếc máy pha cà phê mới toanh.

Con trai hai người gục đầu vào bàn ăn thở dài, đứng dậy lấy túi trà hòa tan trong tủ ra, sau đó đun nước trong ấm điện.

"Được rồi, uống trà đi."

Sasha pha ba tách trà bằng nước sôi, mở một túi bánh quy ra hiệu cho hai người đang đứng ở kia đi theo cậu đến bàn ăn.

"Hai người làm cha mẹ thực sự khủng khiếp."

Chàng trai nhìn Lewy và nói: "Trò chuyện tiếp đi. Mẹ vừa nhắc đến việc đang làm nhiệm vụ ở Madrid. À đúng rồi, mục tiêu của nhiệm vụ đó thực sự rất kinh tởm. Anh ta đã chạm vào mẹ."

Lewandowski nhìn Reus: "Dortmund vẫn còn muốn em làm nhiệm vụ Honeypot?"

Reus cảm thấy ở độ tuổi của mình có chút xấu hổ: "Mục đích của nhiệm vụ lần này là thu thập tình báo, đảm bảo mục tiêu còn sống, cho nên tôi được phái đi."

"Ồ, con xin lỗi mẹ." Sasha nhai một miếng bánh quy, mơ hồ nói: "Tên Tây Ban Nha đó khó chịu quá, con vô tình bóp cò. Con không thể chịu được khi nhìn mẹ mình bị hắn quấy rối."

Lewy cầm chiếc cốc bằng cả hai tay và không nói gì.

"Dù sao thì" Sasha nói, nhấp một ngụm trà và nuốt miếng bánh quy "Mẹ có vẻ không thích tán tỉnh mục tiêu của mình như bố."

Lewy lập tức bắt gặp ánh mắt của Reus: "Mục tiêu là con gái của ông trùm dầu mỏ, mục đích của nhiệm vụ cũng là thu thập tình báo."

Reus im lặng một lúc: "Anh không cần phải giải thích với tôi."

Sasha tận hưởng bầu không khí kỳ lạ, nhìn qua nhìn lại cha mẹ mình: "Hai người thật thú vị."

Cậu tiếp tục ăn bánh quy, "Con đã tìm thấy người yêu của bố mẹ suốt nhiều năm, vốn dĩ muốn giết hết bọn họ"

Sasha dừng lại, hài lòng tận hưởng sự quan tâm đầy đủ của bố mẹ mình.

"Hãy tập trung vào nhau và đừng có yêu người mới."

Sasha lau vụn bánh quy trên tay, nhấp vài ngụm trà rồi vui vẻ tuyên bố: "Từ giờ trở đi, chỉ có bố mẹ và con."

Reus phá tan bầu không khí: "Sasha, bố của con và mẹ không bao giờ có thể ở bên nhau nữa."

Khóe miệng Sasha hạ xuống: "Mẹ ơi, mẹ có nhất thiết phải làm điều này vào ngày sinh nhật của con không?"

"Mẹ xin lỗi, Sasha, bởi vì mẹ không muốn nói dối con." Reus nhẹ nhàng nói. "Con đã nói không thích dối trá."

Sasha lạnh lùng nhìn Lewandowski: "Bố cũng nghĩ vậy à?"

Cha cậu trả lời: "Sasha, mối quan hệ của tôi với Marco đã kết thúc trước khi con chào đời."

"Tại sao không thể bắt đầu lại?" Sasha không quan tâm phản hồi từ bố mà nhìn mẹ.

Reus cụp mắt xuống: "Đã lâu quá rồi."

"Nhưng hai người vẫn giữ liên lạc trong những năm qua, phải không?"

"Chúng ta chỉ thỉnh thoảng gặp nhau khi đi làm nhiệm vụ." Reus ngẩng đầu nhìn Sasha, "Nhưng có một điều sẽ không thay đổi, chúng ta sẽ luôn yêu con."

"Đúng" Lewy nghiêng người về phía trước, trông nghiêm túc "Chúng ta sẽ bù đắp điều đó bằng tình yêu dành cho con."

Sasha đảo mắt qua lại trên khuôn mặt của bố mẹ, chậm rãi lắc đầu: "Hai người quá đáng lắm rồi."

Cậu ta lại rút khẩu súng lục ra, chĩa vào Lewy, rồi đứng dậy lôi trong tủ ra một bó dây thừng ném qua: "Đứng lên, trói mẹ vào ghế, chặt hơn."

"Sasha..."

"Hay bố muốn mẹ bị bắn?"

Lewy làm theo chỉ dẫn của con trai và đến thẳng trước họng súng.

Sasha đấm gọn gàng vào khuôn mặt bị thương của cha mình và đá vào bụng ông, cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trước mặt: "Ông có xứng đáng nói với tôi rằng bố yêu con không?"

Reus vùng vẫy vô ích với hai tay bị trói, hét lên "Sasha! Dừng lại!"

"Tôi chỉ muốn ông thực hiện tâm nguyện của trong ngày sinh nhật của tôi, nhưng ông thậm chí còn không cho tôi một lời hứa đơn giản..."

Sasha nhanh chóng trói Lewandowski bằng sợi dây còn lại, sau đó lao tới tủ giày, lấy ra một chiếc hộp. Reus nhận ra ngay. Nó từng nằm trong két sắt ở căn nhà Dortmund của anh.

Sasha lấy những bức ảnh bên trong ra, ném trước mặt Reus: "Mẹ coi những thứ này như báu vật. Hàng năm, bố mẹ nuôi đều gửi ảnh sinh nhật của con, điều này có thể an ủi mẹ không? Làm mẹ nghĩ rằng con sống một cuộc sống hạnh phúc? "

Đôi mắt Reus run rẩy, không dám nhìn thẳng vào bóng dáng cô độc trong ảnh.

Sasha đặt hai tay lên bàn ăn và ghé sát vào mặt mẹ: "Những bức ảnh này đều không có bánh sinh nhật, không có lễ kỷ niệm, không có gì cả. Quà được trao cho con ruột của họ ngay khi mở ra. Mẹ ơi, ít nhất hãy đến gặp con một lần... "

Lewy nằm trên mặt đất, máu chảy ra từ khóe miệng: "Sasha, đừng trách mẹ con, là lỗi của ta."

Sasha quay lại, dùng hết sức dẫm lên vết thương trên bắp chân cha mình: "Đương nhiên là lỗi của ông rồi, đồ khốn biết sắp đi nhưng vẫn ngủ với mẹ tôi."

"Đủ rồi, Sasha, dừng lại!" Reus nghẹn ngào hét lên.

Sasha ngoan ngoãn thu chân lại, chộp lấy chồng ảnh ném vào mặt Lewy: "Nhìn xem, những lúc này ông đang làm gì vậy? Ông thậm chí còn không biết tôi tồn tại."

Cậu cúi xuống, dùng nòng súng sượt qua khuôn mặt Lewy: "Vậy nên đừng lừa dối tôi."

Cậu bé đứng giữa phòng ăn và hít một hơi thật sâu.

"Tôi chỉ muốn bố mẹ cùng tôi đón sinh nhật vui vẻ. Không khí đêm qua rất tốt."

Sasha giơ tay cầm súng lên, thản nhiên dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

"Có vẻ như chỉ khi bố bị thương, hai người mới hòa thuận một cách tự nhiên nhất, cho nên bây giờ con vẫn muốn thấy mẹ chăm sóc cho bố, hộp thuốc ở kia."

Cậu cởi trói cho Reus, đi vào bếp rót cốc nước, vỗ tay hăng hái: "Con đi chuẩn bị nguyên liệu trước, lát nữa mẹ sẽ làm bánh sinh nhật."

Reus đỡ Lewy ngồi trên ghế sô pha, hai tay bị trói trước mặt, nhấc chân anh đặt lên chân của mình, nhanh chóng xử lý vết máu đang lan rộng.

Lewy thì thầm: "Marco, sáng nay tôi đã kiểm tra rồi. Xung quanh không có hộ dân nào khác, nơi này cũng không có phương tiện di chuyển. Nếu chúng ta muốn rời đi..."

"Đừng nói nữa, Lewy, chúng ta hãy làm theo ý thằng bé..." giọng nói trầm xuống của Reus có chút run rẩy "Vết thương của anh đã nặng hơn rồi, đừng chọc tức Sasha nữa, tôi cầu xin anh."

"Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể chơi trò chơi gia đình với nó ở đây, Marco. Nếu những người ở Dortmund và Barcelona không thể tìm thấy chúng ta họ sẽ đến đây ..."

"Hai người đang thì thầm cái gì vậy?" Sasha mang nước và bánh mì gà đông lạnh đến. "Hy vọng bố mẹ đang nói về tình yêu chứ không phải nói xấu con."

Reus băng bó cho Lewy, sau đó cho anh uống thuốc kháng viêm và giảm đau, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt. Sasha đưa cho họ bánh sandwich và cả ba cùng ăn bữa sáng bị trì hoãn trong im lặng.

Sasha nhìn ánh nắng bên ngoài và thấy trời đã gần trưa. Cậu dựa vào chiếc ghế sofa đơn, nhanh nhẹn nói với Reus: "Mẹ, chúng ta làm một cái bánh nhé. Nguyên liệu đã đầy đủ rồi. Mẹ có thể làm bất cứ hương vị nào mẹ muốn."

Lewy mở mắt vì đau đớn và choáng váng vì mất máu: "Mẹ con không thể nấu ăn được, hãy để bố làm việc đó."

Sasha chế nhạo: "Hơn mười năm trước ông còn sống chung sao? Mẹ tôi từ lâu đã quen với việc sống một mình, tự mình nấu nướng."

Reus có vẻ có chút xấu hổ: "Nhưng bánh ngọt ... Mẹ thật sự không biết làm."

Sasha nhìn lên trần nhà và thở dài: "Được rồi, hai người."

Cậu bước tới, cởi nút thắt trên tay Lewy, cảnh báo: "Nếu con nghe bố mẹ nói mấy lời khó chịu, nút thắt sẽ không được cởi ra nữa."

Bây giờ hai người đang ở trong bếp. Lewy bị thương ở chân nên ngồi trên ghế, Reus từng bước chuẩn bị phần đế bánh dưới sự hướng dẫn của anh, bột mì rơi ở khắp nơi.

"Marco, quá nhiều nước."

"Chúng ta nên làm gì?"

"Thêm bột mì vào."

"Điều này có ổn không?"

"... Lại có quá nhiều bột mì."

"Anh làm được không?"

Reus nhẹ nhàng phàn nàn, bột dính lên mặt mà không nhận ra.

Lewy lấy khăn ăn từ bên cạnh ra hiệu cho anh lau mặt.

Reus khó chịu lau mặt, chuyển trọng lượng từ chân trái sang chân phải, một tay chống hông, tay kia đặt lên bàn bếp, hạ người xuống, trầm giọng hỏi Lewy: "Bây giờ tôi nên làm cái gì?"

"Đập trứng vào bát và để tôi làm tiếp."

"Làm ơn, tôi vẫn có thể đánh trứng..." Reus dùng bằng máy đánh trứng.

Sasha ngồi vào bàn ăn, quan sát sự tương tác của hai người rồi đột nhiên hỏi: "Bố và mẹ có làm điều này với những người tình khác không?"

Cha mẹ cậu nhìn lên với những biểu hiện khác nhau. Lewy cảnh giác nhìn con trai mình còn Reus thì không.

Sasha nghiêng đầu trêu chọc: "Các bạn không tò mò về trải nghiệm quan hệ của nhau trong những năm qua sao?"

Một sự im lặng đáng sợ.

Lewy và Reus ngừng việc đang làm.

"Bố có bảy người tình," Sasha nhàn nhã tiết lộ "Mẹ có hai người, con số này cũng hợp lý nhỉ..."

Lewandowski cố gắng ngắt lời: "Đừng nói về chuyện này Sasha."

Sasha phớt lờ: "Mẹ chỉ phát triển mối quan hệ tình nhân với những người quen, còn khẩu vị của bố thì vẫn như cũ ..."

"Đủ rồi, Sasha." Lần này Reus không thể nghe được.

Sasha buồn cười nhìn hai người: "Sợ cái gì?"

Lewy lấy lại bình tĩnh: "Không có bậc cha mẹ nào thích nghe con mình kể về chuyện tình của mình cả".

Reus tiếp tục đánh hỗn hợp trứng: "Đúng vậy, đặc biệt là những cha mẹ có lịch sử tình trường phong phú."

Lewy không nói gì, động tác khuấy bột có chút cứng ngắc.

"Ôi Chúa ơi" Sasha trợn mắt nhìn trần nhà "Để con giúp bố giải thích rằng những mối tình bố rất ngắn ngủi, có lẽ vì chán?"

"Im đi." Lewy thực sự có chút tức giận.

Sasha ngây thơ chớp mắt: "Bố không muốn biết hai người tình lâu năm của mẹ là ai sao? Một người bốn năm, một người ba năm..."

"Sasha!" Reus nặng nề đặt cái bát lên bàn nấu ăn. "Đây là vấn đề riêng tư của bố và mẹ, chúng ta không muốn con thảo luận về nó. Chẳng phải con chỉ muốn ba người ở bên nhau sao? Hãy tận hưởng khoảnh khắc này, được không?"

"Được." Sasha bĩu môi, buồn chán tháo súng ra và nạp lại súng, chơi đùa như một món đồ chơi. Sau vài lần, cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ nói: "Bố ơi, mẹ ơi, hai người vẫn rất đặc biệt với nhau. Bố là mối tình ngắn nhất của mẹ, và mẹ là mối tình dài nhất của bố."

Lewandowski và Reus không trả lời. Điều này không có ý nghĩa gì, họ ở bên nhau quá ngắn và đã chia tay quá lâu, cái gọi là đặc biệt, giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên không ai chú ý đến.

Hai người chưa bao giờ có cơ hội cùng nhau đứng trong bếp như thế này. Khi cùng nhau luyện tập, họ luôn ăn ở căn tin. Khi có nhiệm vụ thì ăn ở nhà hàng.

Sau khi làm quen với các thiết bị nhà bếp và công thức, Reus đổ trứng đã đánh vào khối bột chưa tạo hình, thêm bơ và đường theo sự hướng dẫn của Lewy.

Reus có chút vui mừng khi cuối cùng cũng đổ được bột vào khuôn. Lewandowski vẻ mặt cũng thả lỏng ra một chút, khóe mắt và lông mày dịu lại. Họ cùng nhau cho chiếc bánh vào lò nướng, hẹn giờ và đứng đó nhìn chiếc bánh.

"Chúng ta không thể chỉ ăn bánh thôi, hai người là loại cha mẹ ngớ ngẩn nào vậy?" Sasha nhìn bóng lưng họ đứng đó một lúc lâu, dùng hai tay đập xuống bàn thúc giục: "Làm thêm món khác đi, trong tủ lạnh có nguyên liệu."

Buổi tối, Sasha ngồi ở bàn ăn nhìn Reus chuẩn bị mười tám ngọn nến, rồi Lewy cắm chúng lên bánh. Trang trí bằng kem bơ hơi lệch một chút nhưng Sasha rất thích. Họ tắt đèn và hát chúc mừng sinh nhật. Khi màn đêm buông xuống, bên ngoài không có ai, ánh nến ấm áp chiếu qua cửa sổ, họ giống như gia đình duy nhất trên hành tinh này.

Sasha đã ước rằng mình và bố mẹ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Cậu thổi tắt ngọn nến. Khi đèn bật sáng trở lại, Sasha khẽ mỉm cười: "Con chỉ giả vờ như không nhìn thấy thứ mẹ giấu dưới gầm bàn thôi."

Reus siết chặt con dao trong tay, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Sasha, con trai nhẹ nhàng hỏi: "Sau khi con trưởng thành, mẹ có thể làm được điều này sao?"

Con dao rơi xuống sàn.

Lewy cúi xuống nhặt nó lên vứt đi, dùng một con dao mới toanh khác cắt ba miếng bánh, ba người ăn trong im lặng.

Trên bàn là cá chiên của Lewandowski, thịt bò hầm và salad gà do Reus làm, cùng một giỏ táo đỏ đã rửa sạch.

Chiếc bánh hơi khô và quá ngọt nhưng Sasha rất hài lòng. Cậu nâng ly rượu lên, đôi mắt sáng ngời, bàn tay cầm ly hơi run lên vì phấn khích: "Kỷ niệm sinh nhật đầu tiên bên bố mẹ và lần đầu tiên được ăn bữa tối do hai người nấu. Con mong rằng những buổi gặp mặt sau này sẽ thú vị hơn." Cậu ta nở một nụ cười ngượng ngùng "Hai người nên biết vị trí của con trong danh sách những sát thủ tự do, và vẫn còn nhiều điều cần cải thiện. Con hy vọng bố mẹ sẽ hài lòng với thành tích này."

Sasha nhấp một ngụm rượu lê thơm phức, dùng giọng điệu rất vui vẻ nói: "Bây giờ đến lượt bố mẹ chúc phúc cho con."

Lewandowski cầm cốc lên trước: "Chúc con sớm đạt được điều mình muốn, Sasha."

Sasha nhìn cha mình đầy ẩn ý rồi quay sang mẹ: "Mẹ ơi?"

Reus và con trai nhìn nhau, như thể đang nhìn vào tấm gương phản chiếu tương lai. Đứa trẻ này đã xây dựng được thế giới của riêng mình.

Anh nâng ly rượu lên, nở một nụ cười, tất cả đã không thể quay lại: "Chúc mừng sinh nhật, Sasha."

"Cảm ơn bố mẹ." Sasha mỉm cười đáp lại và uống hết rượu trong ly.

Lewandowski và Reus ngồi yên, còn Sasha nhặt một quả táo lên và nhìn họ với vẻ thích thú.

"Còn chờ gì nữa? Chờ thuốc phát huy tác dụng à?" Cậu tựa lưng vào ghế, cắn một miếng táo rồi chậm rãi nhai.

"Bố ơi. Nếu con tàn nhẫn như bố..."

Đứa trẻ vừa trở thành người lớn thở dài: "Cha mẹ luôn làm con cái thất vọng".

Một lần nữa, Sasha phải trói tay cha mẹ mình, chĩa súng vào họ và đưa lên căn gác mái không cửa sổ.

"Để trừng phạt vì sự không trung thực, bố có thể qua đêm ở đây." Sasha chiếu đèn pin lên tấm nệm trên sàn, sau đó nhìn Reus với nụ cười dễ thương "Ngày mai là sinh nhật của mẹ. Con sẽ làm bánh. Kể từ khi con biết sinh nhật của chúng ta gần nhau, mẹ ơi, con đã mong được ăn những chiếc bánh khác nhau trong hai ngày liên tiếp. Chúc ngủ ngon."

Sasha cất súng, để lại hai người trong bóng tối rồi cầm đèn pin đi xuống cầu thang.

Trong không gian chật hẹp, họ không thể đứng thẳng nếu không chạm vào trần nhà. Reus đỡ Lewy nằm xuống nệm.

"Nằm xuống đi, Marco."

"Không cần, tôi ngủ không yên sợ đè lên vết thương của anh."

Lewy quyết định không đề cập đến việc đêm qua anh đã ngủ yên bên cạnh mình mà nói: "Trước đây em là một người ngủ ngoan."

"Trước đây anh cũng nói vậy."

"Điều gì đã thay đổi?"

"Mọi chuyện đã thay đổi rồi." Reus cảm thấy có nguy cơ lạc đề, vội vàng quay lại chủ đề ban đầu "Ừm, tôi thỉnh thoảng gặp ác mộng, cơ thể không kiểm soát được."

"Có liên quan đến Sasha không?"

"Đúng."

"Marco, em cảm thấy quá tội lỗi."

"Có bình thường không nếu cứ làm như không có chuyện gì xảy ra?"

"Em đang đổ lỗi cho tôi à?"

Reus nhất thời không nói nên lời: "Anh suy nghĩ quá nhiều rồi." Nói xong dừng một chút, cảm xúc trong bóng tối khó phân biệt được "Tôi vứt bỏ con của mình, đây là sự thật."

"Không, Marco, chúng ta đã thảo luận chuyện này bốn năm trước rồi."

Đúng vậy, có thể nói thời điểm đó họ chia tay không mấy tốt đẹp, là do cha của con anh đã nhận nhiệm vụ mới và muốn rời nước Đức.

Căn gác rất bụi bặm, Reus ngồi ở phía bên kia tấm đệm, bịt mũi và hắt hơi, cố gắng không gây ra quá nhiều tiếng động. Anh vốn tưởng rằng Lewandowski sẽ ngủ ngay sau một ngày phải hợp tác với Sasha ngay cả khi vết thương trở nên trầm trọng hơn. Tuy nhiên, sau vài phút im lặng, người đàn ông đang nằm bất ngờ hỏi: "Em bị thế này từ khi nào? Ác mộng về Sasha, em thức dậy bên cạnh ai?"

"Đó không phải việc của anh." Reus không để mình im lặng lâu và đưa ra câu trả lời rõ ràng.

"Ai là người yêu của em trong bốn năm và ba năm?"

"Tôi sẽ không nói cho anh biết."

"Anh ta có phải là người trong tổ chức của em không? Hummels? Piszczek?"

"Không, đó là người mà anh không biết. Đừng hỏi nữa."

"Tại sao em không thể kể cho tôi nghe? Tôi có thể kể cho em nghe tất cả những người tình của tôi."

"Tôi không muốn biết!"

"Nhưng tôi muốn biết ai ở bên em khi em gặp ác mộng."

"Anh biết để làm gì? Điều này chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Em sợ tôi tới nhà em sao?"

"Anh có muốn nghe lại những lời mình đang nói không?" Reus không tức giận mà ngạc nhiên nhiều hơn, Lewandowski mà anh biết sẽ không nói chuyện vô lý như vậy.

Reus đột nhiên lo lắng, cúi người sờ lên trán Lewy, trong bóng tối không tìm được vị trí thích hợp, tay anh chạm vào cái cổ nóng hổi, sau đó bị lòng bàn tay nóng rực nắm chặt, kéo về phía đối diện.

"Buông ra, Lewy, nhiệt độ cơ thể của anh không bình thường, vết thương có thể đã bị nhiễm trùng. Tôi đi tìm Sasha, anh cần đi bệnh viện."

"Hãy nằm với tôi một lúc, Marco" Lewandowski nói với một lời cầu xin chưa từng có trước đây.
"Không có gì lạ khi vết thương càng ngày càng tệ. Hơn nữa, Sasha không quan tâm đến sức khỏe của tôi."

"Anh đang giả vờ đáng thương như con trai mình à?" Giọng Reus vẫn bình tĩnh, cố gắng rút tay lại nhưng không thành công, anh không biết tại sao một người bị sốt cao vẫn có thể mạnh như vậy.

"Nó có hiệu quả không?"

Reus không trả lời, tay còn lại của anh vuốt ve đôi môi khô khốc và sống mũi cao, gò má nóng bừng của Lewy cọ vào lòng bàn tay anh, lẩm bẩm những lời anh không muốn nghe.

"Marco, nếu em thực sự trách tôi thì cứ thể hiện đi, được không? Là vì tôi đã đến Barcelona hay vì tôi đã có những người tình đó..."

Reus trong giây lát muốn mắng Lewy, nhưng cảm giác bất lực bao trùm. Ngày mai anh sẽ ba mươi tám tuổi, không còn nhiều cảm xúc để dao động nữa.

"Tôi không có lời phàn nàn nào, Lewy, vì ngay từ đầu chúng ta đã không liên quan gì đến nhau. Dù anh có lựa chọn gì, sự nghiệp hay tình cảm, tôi sẽ không trách anh. Anh biết đấy, tôi luôn là người công bằng."

Lewy vùi mặt vào lòng bàn tay, Reus kinh ngạc khi cảm thấy hàng mi ẩm ướt lướt qua lòng bàn tay mình, mang theo hơi ấm. Lewy nói với vẻ mặt cực kỳ hiếm thấy khi còn trẻ: "Tôi đã chịu đủ sự công bằng của em rồi."

Sự nghiêm trọng trong lời nói khiến Reus đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, Lewy khàn giọng nói tiếp: "Bởi vì em công bằng nên tôi buộc phải công bằng. Sao em không cho tôi biết về sự tồn tại của Sasha? Mặc dù tôi chưa bao giờ là người tốt. Nhưng Marco, trong mười năm qua, em có bao giờ nghĩ đến việc kể cho tôi mọi chuyện không?"

"Đương nhiên là có rồi, Lewy, rất nhiều lần." Reus không nhịn được trả lời. Đêm tối khiến người ta muốn nói ra những điều không dám thừa nhận vào ban ngày. Bí mật của anh là một vết thương ở bụng dưới. Nhưng khi Reus tỉnh dậy sau những giấc mơ, bên cạnh anh đã có người khác. Chỉ khi ở một mình, nghĩ đến ba người họ ở những nơi khác nhau trên thế giới, sống cuộc đời của riêng mình, mong muốn chia sẻ bí mật dần tan biến theo quỹ đạo khó lường của số phận.

Tay Reus ướt đẫm, không thể nhầm lẫn được, Lewy đang khóc. Tưởng tượng ra hình ảnh những giọt nước mắt ấm áp từ đôi mắt xanh lạnh lùng, Reus cố gắng lấy lại bình tĩnh, cổ họng khô khốc nói: "Không phải anh đang nói về Sasha sao? Tại sao lại nói về chúng ta?"

"Không, lúc đầu tôi đang nói về việc em nằm cạnh tôi."

Im lặng vài giây.

"Được rồi, tôi cũng nằm đây. Đừng nói nữa. Lewy, anh cần nghỉ ngơi."

"Hãy đến gần tôi hơn, Marco." Lewy cầu xin.

Reus áp sát vào anh, tay trái nhẹ nhàng chạm vào thái dương, ôm lấy khuôn mặt ướt đẫm vào ngực mình: "Anh không sao chứ? Ngủ đi."

Lewy nói bằng giọng mũi: "Marco, em có muốn nói về Sasha không? Chúng ta nên làm gì đây?"

"Không thể làm gì được nữa." Reus trình bày sự thật một cách khách quan. Không có cơ hội để bù đắp những gì anh đã không làm được 4 năm trước. Giờ đây, đứa trẻ có năng lực vượt trội hơn hai người đã trưởng thành, họ không bao giờ có thể tìm thấy Sasha trừ khi nó muốn. Hơn nữa Reus dù sao cũng không muốn làm tổn thương con trai mình

Sasha muốn hai người đóng vai cặp vợ chồng yêu nhau hoặc chỉ muốn tra tấn cha mẹ đã bỏ rơi mình.

Reus nhận ra rằng thái độ của anh vẫn là để mọi việc xảy ra, và anh đã quen với việc chấp nhận bất cứ điều gì xảy đến với mình. Đây không phải là một loại cam chịu mà là lựa chọn đã được xác định. Nhưng Lewandowski thì khác, anh ta có kế hoạch của riêng mình, luôn là người nắm chắc thế chủ động trong tay. Có lẽ Reus nên hỏi Lewy xem anh ấy nghĩ gì?

"Lewy?"

Cha của đứa trẻ đã ngủ say trong vòng tay anh.

Họ bị đánh thức bởi âm thanh lớn của cánh quạt. Chỉ mất bốn phút kể từ khi trực thăng hạ cánh cho đến lúc Gavi và Pedri đột nhập vào căn gác mái bị khóa. Sasha đã biến mất từ lâu.

Gavi lo lắng giúp Lewy cởi dây và giúp anh xuống cầu thang. Pedri cũng cởi trói cho Reus, định giúp anh nhưng lại bị nhẹ nhàng đẩy ra: "Cám ơn, tôi không sao."

"Hãy cẩn thận vết thương do đạn bắn ở chân anh ấy" Reus cảnh báo.

Ánh nắng chói chang bên ngoài khiến hai con người đã quen với bóng tối khó mở mắt ra. Gavi và Pedri không thể tin được rằng mắt Lewy sưng đỏ, khuôn mặt lấm lem, vết thương ở chân sưng tấy và đi lại hơi khó khăn, trong khi Reus về cơ bản không bị tổn thương gì ngoại trừ vết đỏ trên cổ tay do bị trói.

Trên trực thăng, bác sĩ đi cùng họ đã chữa trị vết thương cho Lewy, ánh mắt nghi ngờ của Gavi đảo qua hai người vừa được cứu.

Chàng trai trẻ cuối cùng cũng hỏi thẳng: "Chuyện gì đã xảy ra? Tổ chức phát hiện ra rằng tên sát nhân Alexander Golovin đã làm điều đó. Anh ta có liên quan gì đến hai người sao?"

Reus quay đầu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, Lewy cụp đôi mắt sưng tấy đỏ hoe xuống. Pedri nắm lấy cánh tay Gavi và lắc đầu, ra hiệu đừng hỏi nữa.

Gavi nhìn Reus, người đang ngồi đối diện mình. Người đàn ông này mặc trang phục giống Lewandowski và họ cũng trạc tuổi nhau.

"Anh là?"

Lewy khàn giọng nói: "Quên giới thiệu, đây là đặc vụ Marco Reus của Dortmund. Hãy đưa anh ấy về trước."

Đôi mắt xanh chợt nhìn về phía họ: "Các cậu đưa anh ta đi khám bác sĩ trước đi, tôi sẽ tự mình quay về."

Pedri quan sát biểu hiện của Lewandowski rồi nghiêng người bảo phi công hãy đến Dortmund.

Lewy nhắm mắt lại, giữa sự hỗn loạn của trực thăng, bác sĩ nói rằng vết thương của anh cần phải phẫu thuật. Reus lập tức nói: "Tôi sẽ cùng anh đến Barcelona."

Pedri lại nhìn Lewandowski. Sắc mặt tái nhợt của người đàn ông bị thương khiến đôi mắt anh ta càng xanh hơn: "Marco, em phải về càng sớm càng tốt."

Reus biến mất đã hơn bốn mươi tám giờ, Dortmund vẫn chưa phái người đi tìm, đây là dấu hiệu tổ chức đã loại bỏ thành viên.

Reus nắm chặt tay, thật khó để nói rằng anh ghét Lewandowski nào hơn, người điềm tĩnh và ân cần lúc này hay kẻ vô lý và yếu đuối tối qua.

"Em coi trọng sự công bằng, tôi cũng vậy." Lewandowski cố gắng nói chuyện

Reus vẻ mặt không vui "Chúng ta có thể đến bệnh viện ở Dortmund."

Chiếc trực thăng hạ cánh ở ngoại ô Dortmund. Reus nói lời cảm ơn và rời đi mà không ngoảnh lại.

"Marco, để tôi cùng em đến trụ sở Dortmund giải thích."

"Không cần." Reus không muốn Dortmund biết về Sasha. Anh quay lại nhìn thấy Lewy đang chật vật dựa vào cửa máy bay, nhẹ giọng nói: "Mau đến bệnh viện đi."

Lewy nhìn chằm chằm bóng người đang vội vàng bước đi, đôi mắt mờ dần vì cơn đau. Reus dường như đang bước ra khỏi cuộc đời anh mà không chút do dự. Rõ ràng anh ta mới là người đã rời đi mười tám năm trước.

Reus trở thành đặc vụ dự bị ở Dortmund.

Nhiệm vụ ở Madrid lần đó thất bại, Brandt bị thương, còn Reus mất tích gần ba ngày, anh trở về trụ sở và không giải thích được tại sao Golovin lại muốn phá hoại nhiệm vụ của Dortmund và bắt cóc mình.

Reus trở lại làm việc sau khi bị đình chỉ hai tháng và hiện đang làm nhiệm vụ tình báo ở Berlin, khi mục tiêu đang nói chuyện với anh ta thì bị một tay bắn tỉa tầm xa bắn vào tim chết tại chỗ.

Lần này đã vượt quá giới hạn hình phạt và các giám đốc điều hành đang thảo luận thôi việc anh.

Reus ngồi trong phòng khách không bật đèn, như đang nói chuyện với một hồn ma vô hình: "Sasha, con có nghe không?"

Không phản hồi. Anh lấy chai bia trong tủ lạnh ra, lặng lẽ uống vài ngụm, ánh sáng xanh của màn hình laptop chiếu lên gương mặt của anh, trong hộp thư là email của Lewandowski, vẫn không có tin tức gì từ Sasha. cuối dòng chữ nhỏ hỏi thăm anh dạo này thế nào.

Sau khi biến mất được vài tháng, Sasha lần đầu tiên xuất hiện trước mặt cha mình.

Lewandowski đang cận chiến với mục tiêu trong cơn gió đêm gào thét trên tầng cao nhất của tòa nhà Empire State, Sasha từ góc đường mang theo khẩu M4 bước ra và chào: "Đã lâu không gặp bố."

Trước khi mục tiêu có thể nhìn rõ người đang đến, một viên đạn đã được nhận vào giữa trán anh ta.

Lewy vứt xác người Mỹ ra, thở hổn hển đứng dậy: "Đây là người thứ tư rồi, Sasha. Mỗi lần cậu xuất hiện vào ở phút cuối để giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, đều khiến tôi khó viết báo cáo."

Sasha cầm súng tiến lại gần, không vui nhếch môi: "Làm hài lòng cha mẹ thật sự rất khó. Các người luôn có thể tìm được điều gì đó để phàn nàn."

Lewy ngơ ngác nhìn bóng người đang đến gần. Tóc của Sasha được nhuộm vàng, vuốt keo, đeo khuyên tai, mặc áo sơ mi trắng và vest, xắn tay áo lên để lộ hình xăm.

Cậu ấy trông giống Reus của hai mươi năm trước.

Ánh mắt trống rỗng của cha khiến Sasha nhớ đến cách mẹ thường nhìn cậu chằm chằm, cậu mím môi thiếu kiên nhẫn: "Tôi đã khiến hai người khó chịu. Ý nghĩa sự tồn tại của tôi chỉ là một công cụ để các người nhớ đến đối phương mà thôi? Bố có tâm tình gì mà không thể liên lạc trực tiếp với mẹ để nói?

Cơn gió thổi bay những lời phàn nàn của Sasha. Lewy đút tay vào túi áo khoác.
Anh vừa trải qua sinh nhật lần thứ ba mươi chín của mình vào tháng trước một mình. Reus đã không trả lời email của anh. Mẹ và chị gái sống ở Ba Lan xa xôi, đã không thể hòa thuận với anh trong vài năm kể từ khi họ biết rằng anh có một đứa con trai thất lạc. Không ai trong số đồng nghiệp biết ngày sinh nhật thực sự của anh ấy. Cuộc sống chỉ xoay quanh các mục tiêu từ nơi này đến nơi khác.

Sasha nhìn bóng dáng cô đơn của cha mình trong gió lạnh, cười nhạt nói: "Bốn năm trước, khi lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của tôi, bố rõ ràng có thể nhân cơ hội quay lại với mẹ, ông thật là vô dụng. "

"Tôi sẽ không lợi dụng anh ấy trong thời điểm dễ bị tổn thương nhất."

"Thật khó tin ông lại nói những lời này!" Sasha cười lớn "Nếu không biết bố từng quyết tâm đến Barcelona như thế nào, ​​có lẽ tôi đã cảm động rơi nước mắt trước tình cảm sâu đậm này."

Lewy nghiêm túc nhìn cậu: "Sasha, cậu định làm gì?"

"Ồ, tôi định như thế này." Sasha đứng thẳng, vuốt thẳng cổ áo vest bằng bàn tay không cầm súng, bắt chước động tác và dáng vẻ thường ngày của Reus. Dựa vào phản ứng của người đối diện, hiệu quả hẳn là rất tốt.

Lewy nhìn con trai mình, cơn gió từ điểm cao nhất ở New York khiến anh lạnh cả người.

"Bố biết đấy, đó là hiệu ứng gương, việc mẹ nhìn tôi giết người khiến mẹ chấp nhận rằng một ngày nào đó mẹ cũng sẽ làm như vậy."

"Đừng làm thế nữa, Sasha. Vì câu mà tổ chức đã cân nhắc việc từ bỏ Marco, đó là nơi mẹ cậu đã cống hiến cả cuộc đời mình."

"Rời khỏi cái tổ chức đối xử không tốt với mình chẳng phải tốt hơn sao? Ước mơ của bố không phải là ở cùng mẹ sao? Tôi sẽ giúp bố thực hiện điều đó."

Lewy: "Cậu sẽ làm tan nát trái tim Marco."

Sasha nhún vai, bước lên mép sân thượng, nhìn xuống biển ánh sáng: "Không sao đâu, mẹ sẽ luôn tha thứ cho tôi."

"Anh ấy sẽ không, Marco thậm chí sẽ không chấp nhận tôi."

"Bởi vì mẹ không nợ bố bất cứ điều gì. Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa bố và con, thưa bố." Sasha quay lại nhìn ông "Bố không muốn mẹ bước vào thế giới của chúng ta sao?"

Lewandowski nhẹ nhàng trả lời: "Tôi chỉ hy vọng anh ấy khỏe mạnh, an toàn và có thể làm những gì mình muốn."

Sasha lắc đầu: "Ông thật đạo đức giả."

"Marco cứng rắn hơn cậu nghĩ. Cậu không bao giờ có thể lay chuyển được những nguyên tắc mà anh ấy tuân theo."

Điều duy nhất Lewandowski chắc chắn.

Sasha trong gió đêm cười nhạo: "Đừng tưởng rằng ông không làm được thì không ai có thể làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro