Hen suyễn
_____________________
Levi's POV
"Levi Tôi biết anh sẽ không đồng ý với tôi về điều này nhưng tôi nghĩ (Y / N) không nên ở thể trong Quân đoàn Khảo sát được nữa ." Erwin nói như đang ném một quả bom vào tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta nhưng mặt anh ta vẫn trung lập. "Anh đang nói về cái gì vậy? (Y / N) là một người lính tuyệt vời!"
"Cô ấy là một người lính tuyệt vời." Phản ứng của Erwin khiến tôi càng tức giận hơn. "Cô ấy gặp rất nhiều khó khăn để theo kịp những người lính của mình. Tôi biết anh cũng thấy vậy, anh là Đội trưởng của cô ấy."
Tôi thở dài giận dữ khi gục đầu vào tay mình. Anh ấy nói đúng, tôi đã để ý từ lâu rồi. Cô ấy trở nên dễ dàng mệt mỏi hơn và chạy không nhanh, đôi khi hơi thở của cô ấy rất nặng nề và cô ấy thích viện nhiều lý do rằng cô ấy phải đi vệ sinh nhưng tôi biết rằng cô ấy đang trốn luyện tập. "Cô ấy bị có thể bị yếu một chút nhưng tôi sẽ huấn luyện để cô ấy khỏe hơn. Chỉ cần cho cô ấy một cơ hội."
Erwin thở dài thất vọng. "Nhìn này, tôi biết anh quan tâm đến cô ấy vô cùng nhưng tôi nghĩ có điều gì đó mà cô ấy đang giấu chưa nói cho cả hai chúng ta."
"Tôi từ chối tin rằng (Y / N) có thể che giấu bất cứ điều gì." Tôi nói một cách tự tin. "Cô ấy tin tưởng tôi và sẽ không bao giờ giữ bất cứ điều gì với tôi."
"Đó chính xác là lý do tại sao cô ấy có thể giấu anh mọi chuyện, Levi." Erwin nói trong khi đứng dậy đặt tay lên vai tôi. "(Y / N) rất coi trọng ý kiến của bạn, cô ấy có thể quá sợ hãi để nói với bạn bất cứ điều gì có thể khiến cô ấy có vẻ yếu đuối."
Tôi phủ nhận lời anh ta. "Erwin anh thật ngu ngốc. Cô ấy biết tôi sẽ không bao giờ không quan tâm hay nghĩ về cô ấy."
"Anh có chắc là cô ấy biết điều đó?"
Tôi bối rối nhìn anh ấy trước khi cơn giận của tôi trở lại. Tôi quay về phía cửa và mở nó ra, tôi quay lại nhìn Erwin và trừng mắt nhìn anh ấy. "Tôi sẽ huấn luyện (Y / N) và đảm bảo rằng cô ấy ổn."
Tôi đóng sầm cửa lại vì nghĩ rằng không có gì sai đối với (Y / N), rằng hành động kỳ lạ của cô ấy chỉ là cô ấy mất tập trung. Không thể có chuyện gì sai với cô ấy, cô ấy vẫn an toàn. Nhưng tôi không biết rằng Erwin đã đúng và sự ngu ngốc của tôi sẽ khiến (Y / N) gặp nguy hiểm.
~ Thời gian bỏ qua ~
Tôi bước đến chỗ (Y / N) đang nói chuyện với Hanji và kéo cô ấy ra khỏi cuộc trò chuyện vô bổ mà hai người họ có lẽ đang gặp phải. "Levi!" Cô ấy hét lên với tôi bối rối. "Anh đang làm gì vậy? Anh đưa em đi đâu vậy?"
Tôi cười khẩy với cô ấy khi tiếp tục kéo cô ấy về phía sân tập nơi chúng tôi đào tạo thiếu sinh quân. "Tch, tôi đã chú ý rằng em đã không tập trung khi đang trong quá trình luyện tập của mình, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi sẽ giúp em tiến bộ."
"Uh, điều đó thật tuyệt nhưng em đang có một cuộc trò chuyện rất quan trọng với Hanji." Cô ấy lắp bắp một cách lo lắng khiến tôi nhíu mày bối rối. Cô ấy không bao giờ căng thẳng với tôi ngay cả khi tôi không thoải mái khi ở gần cô ấy. "Em phải quay lại với cô ấy vì chúng em đang nói một chuyện rất quan trọng."
Tôi đảo mắt khi nhận ra rằng đây có lẽ chỉ là một trong nhiều lời bào chữa của cô ấy. "Đừng viện lí do để không tập luyện nữa (Y / N) trong nhiều tháng nay em đã trốn quá nhiều và tôi đã quá chán. Em sẽ tập với tôi mỗi tuần và điều đó sẽ không vui đâu."
Cô ấy thở dài. "Tất nhiên là sẽ không."
Chúng tôi đến sân sau khi nhanh chóng đi bộ, (Y / N) hơi hụt hơi khiến tôi bối rối nhìn cô ấy. Chúng tôi thậm chí còn không đi nhanh như vậy, làm sao cô ấy có thể hụt hơi như vậy? "Chúng ta sẽ bắt đầu với việc chạy một số vòng." Tôi nói. "Đó hình như là điểm yếu của em bây giờ. Vậy thì chúng ta có thể làm việc với bạn để chiến đấu tay đôi."
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, gần giống như cô ấy đang sợ hãi. Không, không thể được. Không có gì đáng sợ (Y / N) . "Tôi đoán chúng ta nên bắt đầu ..."
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy một chút lo lắng nhưng nhanh chóng bỏ đi vẻ lo lắng trên khuôn mặt của mình. "Được rồi, tôi muốn em chạy mười vòng quanh sân và tôi sẽ bấm giờ cho em. Hy vọng rằng mỗi lần chúng ta thực hiện bài tập này, em sẽ cải thiện được một chút."
Cô hồi hộp gật đầu đồng ý. "Được rồi ... Khi nào thì bắt đầu?"
Tôi lấy bộ đếm thời gian từ trong túi ra và nhấn nút để bắt đầu. "Bây giờ."
Cô ấy ngập ngừng bắt đầu chạy với tốc độ dưới mức trung bình khiến tôi nhíu mày. Tôi hét lên với cô ấy để đi nhanh hơn, điều này thôi thúc và tăng tốc độ của cô ấy. Sau khi cô ấy hoàn thành vòng đầu tiên, tôi có thể nghe thấy tiếng thở rất nặng nhọc của cô ấy, điều này thật kỳ lạ khi chạy bộ 10 vòng chẳng là gì so với những gì chúng tôi phải chạy để vào Quân đoàn Khảo sát.
Trái tim tôi đang nói với tôi rằng tôi nên cho cô ấy dừng lại ngay bây giờ vì điều đó khiến tôi thấy lo lắng khi thấy cô ấy phải vật lộn với hơi thở nặng nhọc rất nhiều và tôi có cảm giác không lành về điều này nhưng bộ não của tôi lại ngăn cản tôi. Tôi phải thúc đẩy cô ấy trở nên tốt nhất có thể, cô ấy phải thoát ra khỏi vùng an toàn của mình. Mặc dù bộ não của tôi đang nói với tôi rằng cô ấy sẽ ổn, nhưng tôi vẫn có cảm giác không tốt trong bụng.
Tôi tiếp tục xem cô ấy chạy và mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi cô ấy đi đến giữa vòng đua thứ hai. Cô ấy ngã quỵ xuống con đường đất khiến trái tim tôi tan nát, tôi càng đau hơn khi không thấy cô ấy đứng dậy. Tôi bắt đầu lao đến chỗ cô ấy với tốc độ kỷ lục với hy vọng nhanh chóng tìm ra vấn đề và giải quyết nó để cô ấy có thể trở lại bình thường.
Tôi tự nguyền rủa bản thân mình vì đã bắt cô ấy phải chạy trên một sân tập lớn như vậy, hiện đang là chướng ngại vật ngăn tôi đến với cô ấy nhanh như tôi muốn. Erwin đã đúng, có điều gì đó không ổn với cô ấy mà cô ấy không nói với tôi.
Cuối cùng tôi cũng đến được với cô ấy và khuỵu gối xuống để tôi có thể kiểm tra cô ấy đúng cách. Tôi lật người cô ấy đối mặt với tôi và ngay lập tức tôi được chào đón bởi âm thanh cô ấy thở hổn hển. "(Y / N) sao vậy !?" Tôi hỏi một cách điên cuồng khi cô ấy có vẻ như đang cố gắng thở.
"Tôi ... không ... thở được!" Cô ấy đấu tranh để nói làm cho mắt tôi mở to.
"Bạn có cần hô hấp nhân tạo không?"
"Túi..." Cô ấy đáp lại khiến lông mày tôi nhíu lại vì bối rối không biết cô ấy có thể muốn nói gì. "Túi của tôi..."
Tôi nghĩ những lời nói của cô ấy là manh mối để giải đáp bí ẩn về những gì có thể xảy ra với cô ấy. Tôi thò tay vào túi cô ấy và ngón tay chạm vào một vật bằng nhựa. Tôi rút nó ra vì nghĩ rằng đây là những gì (Y / N) cần. "Cái này là cái gì?" Tôi hỏi cô ấy mặc dù tôi biết cô ấy không thể trả lời.
"Cho ..." Cô ấy nói như thở không ra hơi. "Đưa cho em..."
Tôi đặt nó vào tay cô ấy và cô ấy đưa nó lên miệng. Tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ khi (Y / N) làm bất cứ điều gì cô ấy đang làm. Tôi lại nhìn thấy cuộc sống tràn vào mắt (Y / N) và tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy hơi thở của cô ấy trở lại nghe có vẻ bình thường một chút. "Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?" Tôi hỏi cô ấy sau khi cô ấy thở. "Em có thể xém chết!"
Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên má cô ấy khiến trái tim tôi càng tan nát hơn, tôi không biết cô ấy khóc vì tôi mắng hay vì cô ấy vẫn còn đau. Tôi kéo cô ấy vào lòng khiến cô ấy căng thẳng rồi thư giãn trong vòng tay của tôi khi cô ấy vòng tay quanh người tôi. "Tôi xin lỗi ..." Cô lắp bắp giữa những tiếng nức nở. "Em xin lỗi vì đã không nói cho anh."
Tôi thở dài khi vuốt lưng cô ấy lên xuống để cố gắng làm cô ấy bình tĩnh lại. "Không sao đâu. Tôi không giận em, tôi chỉ lo lắng cho em thôi. Hôm nay em đã suýt chết." Tôi cảm thấy nước mắt của chính mình trào ra. "Anh không biết mình sẽ làm gì nếu mất em."
Cô ấy thở dài thất vọng. "Em bị Hen suyễn." Cô ấy thông báo làm cho mắt tôi mở to vì mọi thứ giờ đây đã trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều. "Em đã không nói với anh hoặc bất cứ ai khác ngoài Hanji vì em lo lắng rằng tất cả mọi người sẽ nhìn em và nghĩ em như một kẻ yếu đuối và ngăn cản em cứu nhân loại."
"Tôi hiểu nhưng lẽ ra em nên nói với chúng tôi. Nếu em bị lên cơn hen suyễn khi đang trong chuyến thám hiểm !? Em có thể chết."
"Em thà chết để phục vụ nhân loại còn hơn ở trong những bức tường này không làm gì cả nhưng dm đoán bây giờ em không còn lựa chọn nào nữa." Cô ấy ôm tôi chặt hơn khi cô ấy phát ra những tiếng sụt sịt nhỏ. "Đừng bắt em từ bỏ Quân đoàn khảo sát."
"Tôi sẽ không làm vậy." Cô ấy ngước nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng khiến tim tôi đập nhanh hơn. Cô ấy thật đẹp. "Nhưng tôi cũng sẽ không để bạn đi thám hiểm và tự kết liễu mình."
"Vậy, em sẽ làm gì?" Cô ấy nghiêng đầu khi hỏi câu hỏi của mình.
"Tôi sẽ nói chuyện với Erwin và tìm cho em một công việc đào tạo các học viên. Bằng cách đó, em vẫn sẽ giúp đỡ nhân loại bằng cách đào tạo những người lính sẽ giết Titan."
"Cảm ơn, Levi." Cô ấy nói với một nụ cười nhỏ khiến tôi cũng cười theo. "Điều này có nghĩa rất nhiều đối với em."
"Tch, em cũng có ý nghĩa đối với tôi." Tôi nói khiến mắt tôi mở to khi tôi không nhận ra mình vừa nói gì cho đến khi lời nói đó rời khỏi miệng tôi.
Cô ấy đỏ mặt trước lời thú nhận của tôi và bắt đầu vẽ hoa văn lên ngực tôi khi cô ấy tránh mắt tôi. Tôi không thể không đỏ mặt trước vẻ xấu hổ của cô ấy. "Anh cũng rất có ý nghĩa với em."
Tôi cảm thấy mình bị thu hút về phía cô ấy và tôi không thể ngăn mình lại khi tôi ngày càng tiến lại gần cô ấy. (Y / N) nhắm mắt lại như thể cô ấy đang đọc suy nghĩ của tôi và biết tôi sẽ làm gì. Tôi đưa tay lên ôm má cô ấy khi mắt tôi bắt đầu nhắm lại. Chúng tôi càng gần nhau hơn cho đến khi môi chạm môi. Tôi biết nó khá sến nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc ngay khi môi chúng tôi tiếp xúc. Cô ấy hôn lại tôi khiến tôi tan chảy trong nụ hôn. Chúng tôi buộc phải tách ra khi chúng tôi hết õy để thở.
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt mở to với đôi má ửng đỏ.
Tôi khẽ cười khi di chuyển cô ấy đứng lên với tôi. "Nào, chúng ta hãy đi nói chuyện với Erwin và sau đó chúng ta có thể bắt đầu lên kế hoạch cho một đêm chỉ dành cho hai chúng ta, nơi tôi có thể lấy đi hơi thở của em theo cách mà không khiến em suýt chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro