Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Dẫu thế tôi vẫn yêu em

Paradis, 1 năm sau.

Ngôi nhà nhỏ ở rìa thị trấn Paradis đứng lặng lẽ giữa cánh đồng cỏ hoang sơ, nơi Levi giam lỏng Mikasa để giữ cô sống sót qua nỗi đau mất Eren. Dưới ánh nắng nhạt của một ngày đông lạnh giá, mái nhà gỗ trông yên bình với hàng rào bao quanh, nhưng bên trong, không khí vẫn nặng nề bởi sự im lặng giữa hai người – một bên là nỗi tuyệt vọng âm ỉ, một bên là sự kiểm soát kiên nhẫn nhưng tuyệt đối. Cửa chính khóa chặt, cửa sổ chặn bằng thanh gỗ – không phải tù ngục, mà là pháo đài Levi dựng để bảo vệ Mikasa khỏi chính cô.

Mikasa ngồi trên chiếc giường gỗ trong góc, ánh mắt trống rỗng nhìn ra khe hở nhỏ giữa các thanh gỗ chặn cửa sổ. Chiếc khăn quàng đỏ quấn quanh cổ cô giờ đã nhàu nhĩ, nhưng cô vẫn giữ nó gần mình, như một kỷ vật cuối cùng của Eren. Levi, ngồi gần bàn gỗ cách đó không xa, pha trà với động tác chậm rãi, ánh mắt xám không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Anh đã dùng thuốc ngủ để đưa cô về đây hơn một năm trước, và từ đó, anh sống chung với cô, khóa cô trong nhà để ngăn cô tự hủy hoại mình.

Levi duy trì một thói quen nghiêm ngặt để giữ Mikasa sống sót. Mỗi sáng, anh pha trà, đặt trước mặt cô với câu nói ngắn gọn: "Uống." Nếu cô không động vào, anh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên nhẫn, cho đến khi cô nhấp một ngụm. Anh nấu súp hoặc bánh mì, đặt đĩa trước cô và không rời đi cho đến khi cô ăn, dù chỉ vài miếng. Khi cô cố tìm cách phá cửa hoặc có hành động khả nghi, anh chặn cô lại, giọng trầm nhưng sắc bén: "Đừng thử, Mikasa."

Mikasa không phản kháng mạnh – cô không còn đủ sức sau những ngày kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể lực. Nhưng cô cũng không chấp nhận hoàn toàn – ánh mắt cô nhìn Levi, như muốn nói rằng cô không cần sự bảo vệ này. "Anh không hiểu đâu, Levi..." cô từng thì thầm một lần, giọng yếu ớt, "Hãy cho tôi được giải thoát..." Levi đáp ngay, ánh mắt cứng rắn: "Cậu ta không còn ở đây. Tôi thì có. Em sống, dù chỉ vì tôi."

Dù nỗi đau mất Eren vẫn giam cầm tâm trí cô, tình cảm với Levi – một sự rung động mơ hồ từ những ngày chiến đấu – vẫn âm ỉ trong lòng cô. Nhưng ký ức về Eren quá lớn, quá sâu đậm – anh dạy cô cách sống, cách đứng dậy từ mất mát, và cô dạy anh cách yêu bằng sự hy sinh tuyệt đối. Giờ đây, khi Eren không còn, cô không biết sống thế nào, và trái tim cô không còn khả năng yêu nữa. Levi không đòi hỏi cô đáp lại tình cảm của anh – anh chỉ muốn cô sống, dù phải giam cô bằng mọi cách.

Một đêm mùa đông lạnh giá, khi Levi ngủ nhẹ trên chiếc ghế gần cửa – anh không bao giờ ngủ sâu, luôn cảnh giác để canh chừng Mikasa – cô lặng lẽ đứng dậy. Trong bóng tối, cô tìm thấy một con dao nhỏ Levi để quên trên bàn sau khi cắt bánh mì. Tay cô run lên khi cầm lưỡi dao, ánh mắt lạc vào bóng tối, và ký ức về Eren tràn về như một cơn sóng dữ. Cô nhớ nụ cười hiếm hoi của anh dưới gốc cây, lời hứa "sống tự do" anh để lại, và khoảnh khắc cô chém đầu anh – ánh mắt anh nhìn cô với sự dịu dàng cuối cùng trước khi tắt lịm.

"Eren... em muốn đến bên anh" cô thì thầm, nước mắt lặng lẽ rơi, "em không biết sống thế nào khi không có anh..." Cô dạy anh cách yêu – yêu bằng trái tim không toan tính, yêu bằng nhát kiếm kết thúc cơn ác mộng của anh – nhưng cuối cùng, anh chẳng thể sống để nhận tình yêu ấy. "Em xin lỗi, Eren..." cô lẩm bẩm, đưa lưỡi dao lên cổ tay, lưỡi thép lạnh buốt chạm vào da cô, như một lời mời gọi đi theo anh.

Nhưng Levi tỉnh giấc ngay lập tức – giác quan của anh, được rèn giũa qua bao năm chiến đấu, không bỏ qua tiếng động nhỏ nhất. Anh lao tới, nắm lấy tay cô, bẻ mạnh cổ tay để con dao rơi xuống sàn gỗ vang lên một tiếng khô khốc. "Em làm gì vậy?!" anh hét lên, giọng vỡ ra vì giận dữ và sợ hãi – một sự bùng nổ hiếm hoi từ người đàn ông luôn lạnh lùng. Mikasa ngã xuống sàn, ánh mắt nhìn anh, vừa giận vừa tuyệt vọng. "Hãy buông em đi, Levi...!" cô gào lên, nước mắt tràn ra, lần đầu tiên cô bộc lộ cảm xúc mãnh liệt kể từ khi bị giam.

Levi quỳ xuống, nắm chặt vai cô, ánh mắt cháy bỏng nhưng đầy đau đớn. "Em không được chết," anh nói, giọng khàn khàn, tay siết chặt như muốn giữ cô lại. "Tôi mất tất cả – Isabel, Furlan, Erwin, Hange... Tôi không để mất em. Em hiểu không?!" Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, hơi thở gấp gáp như thể anh là người đang đấu tranh để sống. Mikasa vùng vẫy trong vòng tay anh, nhưng sức lực của cô cạn kiệt, và cô để nước mắt thấm ướt áo anh, tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong bóng tối.

Khoảnh khắc ấy buộc cả hai đối diện sâu hơn với cảm xúc của mình. Levi buông cô ra, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô. "Tôi biết em yêu cậu ta," anh nói, giọng trầm xuống, mang một sự chân thành hiếm hoi. "Tôi không thay thế được Eren. Nhưng tôi sẽ không để em ra đi vì cậu ta. Tôi... tôi cần em, Mikasa." Lời thú nhận ấy không phải lời tỏ tình ngọt ngào – nó là sự tuyệt vọng của một người đàn ông đã mất quá nhiều và không muốn mất thêm nữa.

Mikasa nhìn anh, nước mắt ngừng rơi, ánh mắt lẫn lộn giữa đau khổ và một tia sáng nhỏ. "Levi..." cô thì thầm, tay vô thức nắm lấy tay anh. Cô không nói thêm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được tình cảm của anh – không chỉ là sự bảo vệ, mà là một tình yêu sâu sắc, dù anh không bao giờ nói thành lời. Nỗi đau vì Eren vẫn còn đó, ký ức về anh vẫn giam cầm cô – anh dạy cô sống thêm một lần nữa, cô dạy anh yêu, nhưng cả hai đều thất bại trong kết cục này. Nhưng tay Levi, ấm áp và kiên định, là thứ kéo cô khỏi lưỡi dao đêm nay.

Từ đêm ấy, Levi không dùng thuốc ngủ nữa – anh không cần đến nó khi đã tịch thu mọi vật sắc nhọn trong nhà. Nhưng anh vẫn giam lỏng cô, khóa cửa mỗi đêm, luôn ở gần cô như một bóng hình không thể tách rời. Mikasa bắt đầu thay đổi, dù rất chậm – cô uống trà anh pha mà không cần anh đứng canh, ăn hết một mẩu bánh mì mà không bị ép, và đôi lúc, cô nhìn anh với ánh mắt không còn giận dữ, mà là một sự dịu dàng mơ hồ.

Một buổi sáng, khi Levi đặt tách trà trước mặt cô, cô bất ngờ nói: "Cảm ơn anh..." Giọng cô nhỏ, nhưng đủ để Levi khựng lại, ánh mắt thoáng một tia ngạc nhiên. Anh không đáp, chỉ gật đầu, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên – một nụ cười hiếm hoi cô chưa từng thấy. Từ đó, anh bắt đầu kể cho Mikasa nghe những câu chuyện ngắn – về Isabel và Furlan, về những ngày đầu trong Quân đoàn – không phải để thay thế ký ức về Eren, mà để kéo cô về thực tại.

Dưới ngôi nhà giam lỏng ở Paradis, đêm ấy đã trở thành một bước ngoặt khiến Mikasa đối diện với nỗi đau mất Eren, với ký ức về những bài học anh để lại và tình yêu cô dành cho anh, nhưng Levi, bằng sự tuyệt vọng và tình cảm mãnh liệt của anh đã kéo Mikasa ra khỏi vực thẳm. Dù cô chưa vượt qua mất mát và chưa thể mở lòng hoàn toàn, cô bắt đầu sống vì anh – không phải vì cô muốn, mà vì anh cần cô. Levi, với sự kiên nhẫn không lay chuyển, giữ cô bên mình, chờ ngày cô tìm lại ánh sáng, trong một mối quan hệ vừa đau đớn vừa ấm áp, dần đan xen sâu hơn qua những năm tháng phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro