Chương 8: ...Nhưng cũng thật xinh đẹp
Sau khi Mikasa về Paradis, Levi cũng đi theo và quan sát cô từ xa, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. Anh không nghe được những lời cô thì thầm bên bia mộ, nhưng anh thấy rõ ánh mắt cô – ánh mắt của một người đã từ bỏ mọi hy vọng. Anh biết cô đang nghĩ gì, vì anh từng như vậy, như ngày những người anh yêu thương mất đi, anh cũng muốn từ bỏ, nhưng ý chí sống sót đã kéo anh lại. Với Mikasa, anh thấy điều đó không còn tồn tại nữa.
Nhưng anh sẽ không để Mikasa, người con gái anh yêu thương chết, dù phải dùng cách nào đi nữa. Nỗi đau của Mikasa là một vực thẳm, nhưng Levi quyết định trở thành sợi dây kéo cô ra khỏi đó, mở đường cho hành trình dài phía trước.
Anh không đến gần ngay – anh sợ sự hiện diện của mình sẽ đẩy cô đi xa hơn. Nhưng ngày định mệnh hôm ấy, khi ánh hoàng hôn tắt dần và, anh thấy cô cầm lưỡi dao, thấy tay cô run lên, anh biết mình không thể đứng nhìn thêm nữa.
Trái tim anh đập nhanh, vì sự lạnh lẽo bao trùm linh hồn anh và nỗi đau khi nghĩ đến việc mất cô. "Không," anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn, và chạy nhanh đến bên Mikasa. Bằng tốc độ sát na, Levi đã cướp được lưỡi kiếm từ tay trước khi cô kịp phản ứng.
Sau khi nỗi sợ tan biến, cơn giận và sự đau đớn trong lòng Levi lan tỏa mãnh liệt đến mức Mikasa có thể cảm nhận được. Lúc này cô mới ý thức được mình vừa bị phát hiện, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cơn gió thổi qua, mái tóc của anh đã không còn chỉn chu sau hành động vừa rồi. Tay anh nắm chặt để kiềm chế bản thân bùng nổ vì anh biết cô đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng.
Quân đoàn Trinh sát đã tan rã, nhưng anh ở lại Paradis vì cô – người anh yêu âm thầm qua bao năm, người giờ đây đang chìm trong bóng tối anh không thể để cô một mình đối diện. Anh hiểu nỗi đau của cô, nhưng anh không thể để cô đi theo Eren – không sau tất cả những gì họ đã vượt qua.
Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, anh không buông lời trách móc cô mà chỉ bước đến gần nắm tay kéo cô đi về phía hướng ngôi nhà nhỏ của mình, trong đầu bắt đầu nhanh chóng vạch ra một kế hoạch để giữ cô sống sót. Mikasa lúc này vô cùng ngoan ngoãn, cô vừa đi theo Levi vừa cảm giận được cơn giận dữ như một con dã thú trong anh, nếu nó bộc phát có thể sẽ là một cơn Rung Chấn tiếp theo.
Levi không giỏi an ủi bằng lời nói – anh chưa bao giờ giỏi. Nhưng anh biết nếu không hành động, Mikasa sẽ tự hủy hoại mình. Anh nhớ những ngày cô chiến đấu bên anh, nhớ ánh mắt kiên định của cô khi bảo vệ Eren, và nhớ những khoảnh khắc lặng lẽ cô nhìn anh với một sự rung động anh không dám gọi tên. Giờ đây, ánh mắt ấy đã biến mất, thay bằng sự trống rỗng, và anh không thể chịu đựng điều đó thêm nữa.
Không biết qua bao lâu, Mikasa giật mình phát hiện mình đã ngồi trong ngôi nhà anh tự xây ở rìa thị trấn Paradis. Levi bước tới với một tách trà nóng trên tay – thứ anh thường dùng để tiếp cận cô mà không gây nghi ngờ. "Uống đi, em cần bình tĩnh" anh nói, giọng trầm và đều, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Mikasa cầm tách trà, không chút nghi ngờ, vì cô đã quen với việc anh pha trà cho mình những ngày qua. Nhưng lần này, Levi đã trộn một liều thuốc ngủ nhẹ vào trà – không đủ để gây nguy hiểm, nhưng đủ để cô bất tỉnh trong một thời gian ngắn. Anh đứng đó, nhìn cô nhấp ngụm trà, lòng nặng trĩu với sự tự trách, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.
Cô từ từ gục xuống, tay buông lơi tách trà. Levi nhanh chóng đỡ lấy cô trước khi cô ngã, ánh mắt thoáng một tia đau đớn khi nhìn khuôn mặt cô – trắng bệch, mệt mỏi, như một bóng ma của người chiến binh từng mạnh mẽ nhất anh biết. Anh bế cô trên tay – cô nhẹ đến mức khó tin, như thể nỗi đau đã làm cô gầy mòn – và đưa cô về một căn phòng nhỏ. Ngôi nhà đơn sơ, sạch sẽ, với cửa chính được khóa bằng một ổ khóa chắc chắn và cửa sổ chặn bằng thanh gỗ – không phải tù ngục, mà là một nơi giam lỏng để giữ cô an toàn.
Khi Mikasa tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên một chiếc giường gỗ, tay bị trói nhẹ bằng một dải vải mềm để ngăn cô rời đi. Anh không thể còng tay cô khi giờ đây cô đã ốm đến mức đó. Levi ngồi gần đó, ánh mắt nhìn cô, vừa lạnh lùng vừa đầy lo lắng. "Levi... anh làm gì vậy?" cô hỏi, giọng khàn khàn, cố vùng vẫy nhưng không đủ sức vì thời gian dài không có năng lượng. Anh đứng dậy, bước tới, giọng trầm nhưng kiên quyết: "Tôi không để em tự hủy hoại như vậy. Em sẽ ở đây với tôi, cho đến khi em ngừng nghĩ quẩn."
Mikasa nhìn anh, ánh mắt lẫn lộn giữa đau khổ và tuyệt vọng. "Thả tôi ra," cô nói, giọng yếu ớt đến mức run rẩy. "Tôi muốn đến chỗ anh ấy..." Ý cô là Eren, và lời nói ấy khiến Levi nghiến răng, nhưng anh không nhượng bộ. "Không," anh đáp, ánh mắt khóa chặt với cô. "Tôi không để em đi đâu cả. Em phải sống, dù cho em có hận tôi." Như thấy được hình ảnh bản thân Mikasa lúc ấy trong Levi. Câu nói ấy khiến đầu cô nhói đau, như khi cô nhớ về lời Eren đã nói hận cô trước khi đến Marley.
Anh tháo dây trói sau khi chắc chắn cô không còn đủ sức để chạy trốn, nhưng anh giữ cửa khóa chặt và luôn ở gần cô. Anh đặt một bát súp nhỏ trước mặt cô, giọng ngắn gọn: "Ăn." Mikasa quay mặt đi, nhưng Levi không rời mắt "Đừng để tôi phải ra tay bón cho em", anh đứng đó cho đến khi cô nhấc thìa lên, nhấm nháp một chút rồi bỏ xuống. Anh không ép thêm, chỉ lặng lẽ dọn bát đi, ánh mắt thoáng một tia hài lòng nhỏ bé – ít nhất cô còn ăn, dù chỉ chút ít.
Levi bắt đầu giam lỏng Mikasa bằng sự bảo vệ tuyệt vọng. Mỗi ngày, anh pha trà, nấu súp hoặc bánh mì, và đứng đó cho đến khi cô chịu động vào. Khi cô cố đập cửa để rời đi, anh kéo cô lại, ánh mắt lạnh băng: "Ngồi xuống, Mikasa. Tôi không đùa." Mikasa không phản kháng mạnh – cô quá kiệt sức, và thuốc ngủ đêm hôm trước khiến cô mất đi phần nào ý chí. Nhưng nỗi đau mất Eren vẫn giam cầm tâm trí cô, và cô không nói gì ngoài những lời thì thầm về anh vào ban đêm.
Một đêm, khi cô ngồi bên cửa sổ khóa chặt, nước mắt lặng lẽ rơi, cô lẩm bẩm: "Eren... em không sống được như anh muốn..." Levi đứng sau cô, tay siết chặt thành ghế, giọng khàn khàn: "Cậu ta muốn em sống, không phải chết vì cậu ta. Hãy sống vì em, và vì cả tôi, Mikasa." Anh bước tới, kéo cô vào lòng – một cử chỉ hiếm hoi từ người đàn ông lạnh lùng như anh. Mikasa không đẩy anh ra, để nước mắt thấm ướt áo anh, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được tình cảm của anh – sâu sắc, chân thành, nhưng không đòi hỏi.
Người đàn ông mạnh mẽ và đáng tin nhất của nhân loại không giấu giếm sự yếu đuối mà ôm cô. Chỉ vì muốn cô được sống. Tay cô siết chặt áo anh, cô nên làm gì để thoát khỏi cảm xúc hỗn loạn này đây.
Hai người ôm nhau cả đêm, Levi tự trách mình không ngăn được Eren sớm hơn, không bảo vệ Mikasa khỏi nỗi đau này. Anh nhớ những lần anh thất bại – đồng đội chết trong tay Titan, Erwin, Hange hy sinh vì kế hoạch cuối cùng – và anh không thể để Mikasa là người tiếp theo. "Tôi mất họ... Tôi không mất thêm em" anh nói một lần, khi cô nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng, giọng anh thoáng một tia yếu đuối hiếm hoi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro