Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Khoảng trống và sự lấp đầy

Bầu trời trên đảo Paradis xám xịt, những đám mây nặng nề trôi chậm như mang theo nỗi bất an của cả hòn đảo. Doanh trại Quân đoàn Trinh sát chìm trong sự tĩnh lặng ngột ngạt sau tin tức về sự ra đi của Eren. Anh đã rời bỏ họ, âm thầm đến Marley cùng Zeke và những người thuộc Đảng Yeager, để lại đồng đội trong hoang mang và đau đớn. Không ai biết chắc kế hoạch của anh là gì, nhưng mỗi ngày trôi qua, bóng tối của sự phản bội càng đè nặng lên tất cả.

Mikasa ngồi trong góc lều, tay siết chặt chiếc khăn quàng đỏ – vật kỷ niệm cuối cùng gắn liền với Eren. Ánh mắt cô trống rỗng, đôi tay run nhẹ khi nhớ lại những lời cuối cùng anh nói với cô trước khi mọi thứ thay đổi. "Sống tự do, Mikasa," anh từng bảo, nhưng giờ đây, tự do ấy chỉ là một khoảng trống cô không thể lấp đầy. Cô cúi đầu, tóc đen che đi đôi mắt mờ sương, cố giấu nỗi đau mà cô không muốn ai thấy.

Levi bước ra từ lều chỉ huy, tay cầm một tách trà nóng bốc khói, ánh mắt quét qua doanh trại trước khi dừng lại ở bóng dáng cô đơn của Mikasa. Anh vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng với Hange, nơi họ tranh luận về cách đối phó với Marley và Eren. Anh không bất ngờ về sự ra đi của Eren – anh đã thấy bóng tối trong cậu ta từ lâu – nhưng nhìn Mikasa, anh cảm thấy một cơn đau quen thuộc. Anh hít một hơi sâu, bước tới lều của cô, không phải vì nhiệm vụ, mà vì anh không thể để cô một mình trong lúc này.

Levi đẩy tấm vải cửa lều sang một bên, bước vào mà không nói gì. Anh đặt tách trà xuống bàn gỗ gần Mikasa, hơi nóng từ trà bốc lên như một lời mời gọi thầm lặng. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cách một khoảng vừa đủ để không xâm phạm không gian của cô, nhưng đủ gần để cô cảm nhận được sự hiện diện của anh. Mikasa ngẩng lên, ánh mắt chạm vào anh, và trong một thoáng, cô thấy đôi mắt xám của anh mềm đi – không còn lạnh lùng như mọi khi.

"Cậu ấy không nói gì với tôi," cô thì thầm, giọng run rẩy hiếm hoi. "Không một lời. Tôi không hiểu..." Cô ngừng lại, tay siết chặt khăn quàng đỏ đến mức khớp tay trắng bệch. Levi nhìn cô, không đáp ngay. Anh nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách xuống, ngón tay lướt nhẹ trên mép tách như đang suy nghĩ.

Trong tâm trí Mikasa lúc này vang vọng lời nói cuối cùng Eren dành cô "Tớ đã luôn hận cậu, Mikasa." Như một vết cắt sâu vĩnh viễn trong tim, cô không thể quên được cảm giác lúc đó.

"Nó đã chọn con đường của nó," anh nói, giọng trầm và chậm rãi. "Không phải lỗi của em." Anh ngước lên, ánh mắt khóa chặt với cô, và trong một giây, anh để lộ một tia quan tâm không che giấu. "Em không cần phải gánh hết mọi thứ, Mikasa."

Mikasa sững người. Anh gọi cô bằng tên – lần thứ hai kể từ khoảnh khắc bùng nổ trên chiến trường. Cô nhìn anh, cảm thấy một luồng ấm áp kỳ lạ từ giọng nói của anh, như thể anh đang cố kéo cô ra khỏi bóng tối mà Eren để lại. Cô cúi đầu, không đáp, nhưng vai cô khẽ run lên – một dấu hiệu yếu đuối cô không thể giấu.

Levi đứng dậy, định rời đi để cô có không gian riêng, nhưng khi anh bước ngang qua, Mikasa bất ngờ nắm lấy tay áo anh. Cả hai đều sững sờ – bàn tay cô run nhẹ, còn Levi gần như đông cứng. Cô ngẩng lên, mắt mờ nước, và thì thầm: "Đừng đi... chỉ một lúc thôi." Giọng cô nhỏ đến mức gần như tan vào không khí, nhưng đủ để khiến trái tim anh thắt lại.

Anh không nói gì, chỉ quay lại ngồi xuống, lần này gần cô hơn, vai anh cách vai cô chỉ vài phân. Tay cô vẫn nắm lấy tay áo anh, không buông ra, như thể đó là sợi dây duy nhất giữ cô khỏi rơi vào vực thẳm. Gương mặt cô vẫn cúi xuống, mái tóc trước trán che phủ ánh nước bên dưới hàng mi dày ấy.

Levi để yên, không rút tay lại, ánh mắt nhìn ra khoảng trống trước mặt, nhưng hơi thở anh chậm lại, như đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này. Họ ngồi đó trong im lặng, hơi ấm từ tay cô lan qua lớp vải đồng phục, và lần đầu tiên, Levi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Khoảnh khắc ấy không lãng mạn, không phải một lời tỏ tình, nhưng nó là lần đầu tiên Mikasa tìm kiếm sự hiện diện của Levi không phải vì nhiệm vụ, mà vì cô cần một chỗ dựa. Với Levi, điều đó đủ để anh cảm thấy tình cảm âm thầm bao năm của mình không hoàn toàn vô nghĩa – không phải vì cô yêu anh, mà vì cô cần anh, dù chỉ trong một phút giây.

Một đêm vài ngày sau, Quân đoàn tổ chức một buổi họp nhỏ trong rừng để bàn kế hoạch do thám Marley. Mikasa ngồi cạnh Armin, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc về phía Levi, người đứng dựa vào một thân cây, tay khoanh lại, lắng nghe Hange trình bày. Khi cuộc họp kết thúc và mọi người tản ra, Mikasa đứng lại một mình, nhìn lên bầu trời đầy sao, cố tìm một câu trả lời từ những gì Eren để lại.

Levi bước tới, không ồn ào, dừng lại cách cô vài bước. Anh rút từ túi áo một chiếc khăn tay phẳng phiu – thứ anh luôn mang theo vì thói quen sạch sẽ của mình – và đưa cho cô. "Lau mặt đi," anh nói ngắn gọn, giọng đều đều nhưng ánh mắt thoáng dịu dàng. Mikasa nhìn chiếc khăn, rồi nhìn anh, hơi ngạc nhiên. Cô không nhận ra mặt mình dính chút bụi từ ngày dài di chuyển.

Cô cầm lấy, ngón tay vô tình chạm vào tay anh trong một giây ngắn ngủi. Cả hai đều khựng lại – một cái chạm nhỏ, nhưng đủ để khiến không khí giữa họ rung lên. Mikasa cúi đầu, lau mặt, rồi thì thầm: "Cảm ơn... đội trưởng." Levi gật đầu, nhưng trước khi quay đi, anh nói thêm, giọng thấp đến mức chỉ cô nghe thấy: "Giữ nó. Cô sẽ cần." Lời nói ấy không chỉ là về chiếc khăn – nó như một lời hứa ngầm rằng anh sẽ ở đây, dù cô có cần hay không.

Mikasa nắm chặt chiếc khăn, cảm giác vải thô ráp trong tay mang lại một sự an ủi kỳ lạ. Cô nhìn theo bóng lưng anh khuất dần trong bóng cây, và lần đầu tiên, cô tự hỏi liệu sự hiện diện của anh có ý nghĩa gì hơn những gì cô từng nghĩ.

Trong một cuộc đột kích nhỏ để thu thập thông tin từ một trạm quan sát của Marley gần bờ biển Paradis, Levi và Mikasa sát cánh chiến đấu. Địch thủ không chỉ là Titan, mà còn là những lính Marley được trang bị súng chống Titan. Mikasa lao lên trước, kiếm lóe sáng trong ánh hoàng hôn, hạ gục hai tên lính trong nháy mắt. Nhưng một viên đạn bất ngờ bay tới từ phía sau, nhắm thẳng vào cô.

Levi, dù đôi chân bị thương từ những trận chiến trước khiến anh chậm hơn, vẫn lao tới, đẩy Mikasa ngã xuống cát ngay trước khi viên đạn sượt qua đầu cô. Họ ngã cùng nhau, anh nằm đè lên cô trong một khoảnh khắc ngắn, tay chống xuống cát để không đè nặng lên cô. Hơi thở của cả hai hòa vào nhau, gấp gáp và nóng bỏng. Mikasa nhìn lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh – gần hơn bao giờ hết – và trong một tích tắc, cô thấy không chỉ sự quyết tâm, mà còn một tia lo lắng sâu sắc.

"Cẩn thận hơn," anh nói, giọng khàn khàn, nhưng tay anh vô thức siết chặt vai cô một chút trước khi buông ra. Anh đứng dậy, kéo cô lên cùng, và quay lại chiến đấu như chưa có gì xảy ra. Mikasa đứng đó, hơi thở còn gấp, cảm giác hơi ấm từ tay anh vẫn lưu lại trên vai. Cô không nói gì, nhưng khi lao trở lại trận chiến, cô đứng gần anh hơn, như một cách âm thầm đáp lại sự bảo vệ ấy.

Khi trận chiến kết thúc, Mikasa bước tới gần Levi, người đang lau máu trên kiếm bằng một mảnh vải rách. Cô dừng lại, nhìn anh, rồi bất ngờ đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác lệch vai của anh – một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa từ người vốn không quen bày tỏ. "Cảm ơn anh," cô nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn. Levi nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười hiếm hoi. "Tốt lắm," anh đáp, ánh mắt dừng lại trên cô lâu hơn bình thường, như thể muốn ghi nhớ khoảnh khắc này.

Eren rời đi để lại một vết thương lớn trong lòng Mikasa, nhưng Levi dần trở thành người xoa dịu nỗi đau ấy – không bằng lời nói ngọt ngào, mà bằng sự hiện diện bền bỉ và những hành động tinh tế. Anh không đòi hỏi cô quên Eren, không ép cô yêu anh, nhưng mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt, đều mang một chút lãng mạn không lời mà cả hai ngầm hiểu.

Với Levi, Mikasa không chỉ là người anh muốn bảo vệ, mà còn là người khiến trái tim anh rung động theo cách anh không ngờ tới. Anh không nói ra, nhưng mỗi lần đứng bên cô, anh cảm thấy nỗi đau đơn phương của mình chuyển hóa thành một thứ gì đó ấm áp hơn – một hy vọng nhỏ bé rằng cô có thể cần anh nhiều như anh cần cô.

Họ không nắm tay, không trao nhau những lời yêu, nhưng trong bóng tối của sự phản bội mà Eren để lại, Levi và Mikasa tìm thấy nhau – không phải như một cặp đôi rực rỡ, mà như hai ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ, đủ để sưởi ấm nhau qua những ngày lạnh giá phía trước. Dưới bầu trời xám xịt của Paradis, họ bước tiếp, không hứa hẹn, nhưng luôn bên nhau, như hai lưỡi kiếm sắc bén dựa vào nhau giữa cơn bão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro