Chương 4: Nụ hôn dưới mưa
Mưa rơi tầm tã trên cánh rừng gần tường thành Rose, những giọt nước nặng nề đập xuống tán lá, tạo thành một bản hòa tấu hỗn loạn. Quân đoàn Trinh sát vừa hoàn thành một nhiệm vụ thám thính căng thẳng – một cuộc đụng độ nhỏ với vài Titan lạc đàn và một nhóm lính Marley thâm nhập. Nhiệm vụ thành công, nhưng không khí trong đội vẫn nặng nề, đặc biệt khi những dấu hiệu bất ổn từ Eren ngày càng rõ rệt. Cậu trở nên xa cách, thường xuyên im lặng và rời khỏi đội mà không giải thích.
Mikasa đứng dưới một tán cây lớn, áo khoác ướt sũng bám chặt vào người, tay siết chặt thanh kiếm vừa lau xong. Chiếc khăn quàng đỏ quanh cổ đẫm nước, nhỏ từng giọt xuống đất, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi Eren – người đang nói gì đó với Armin cách đó không xa. Cô biết Eren luôn giữ trong tim một lý tưởng về sự tự do mà cậu luôn tìm kiếm. Một khoảng trống trong lòng cô mở rộng, một nỗi lo không tên khi nhận ra Eren đang dần xa cô, dù cô không muốn thừa nhận.
Levi xuất hiện từ bóng tối, đôi bốt đạp lên lớp lá ẩm, tiếng bước chân dứt khoát vang lên giữa tiếng mưa. Anh vừa kiểm tra đội hình, đảm bảo không ai bị thương nghiêm trọng, và giờ đây, ánh mắt anh dừng lại trên Mikasa. Anh nhận ra sự căng thẳng trong cô – không chỉ từ trận chiến, mà từ nỗi đau âm thầm cô mang theo vì Eren. Anh bước tới, không ồn ào, nhưng sự hiện diện của anh đủ mạnh mẽ để kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
"Mikasa," Levi gọi, giọng trầm nhưng sắc bén, cắt qua tiếng mưa. Cô quay lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy anh đứng gần hơn bình thường, nước mưa chảy dài trên khuôn mặt cùng đôi mày cau có của anh. "Cô đứng đây làm gì? Vào lều đi, trừ phi cô muốn chết vì lạnh" anh nói, mang chút gay gắt quen thuộc, nhưng ánh mắt lại mềm hơn thường lệ.
Mikasa không đáp ngay, ánh mắt lướt về phía Eren lần nữa, rồi quay lại nhìn Levi. "Tôi ổn," cô nói, giọng đều đều, nhưng tay siết chặt kiếm mạnh hơn, như thể đang cố kìm nén điều gì đó. Levi nhíu mày, bước tới gần hơn, gần đến mức cô ngửi thấy mùi trà thoang thoảng trên áo anh – thứ mùi anh luôn mang theo dù trong hoàn cảnh nào.
"Cô không ổn," anh nói, giọng thấp nhưng chắc chắn, ánh mắt khóa chặt với cô. "Tôi thấy cô lao vào đám lính đó như thể cô không cần sống nữa. Lại vì tên nhóc đó." Anh nghiêng đầu về phía Eren, giọng thoáng chút bực bội – không phải ghen tuông, mà là sự khó chịu khi thấy cô tự hủy hoại mình vì một người không trân trọng cô đủ.
Mikasa sững sờ, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ hiếm hoi rồi cúi đầu xuống. "Đội trưởng anh không hiểu," cô đáp, giọng lạnh lùng. "Eren là tất cả với tôi." Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào sâu Levi, dù anh không để lộ. Anh bước tới gần hơn, gần đến mức cô phải hơi ngẩng mặt lên để nhìn anh, nước mưa chảy xuống từ tóc anh nhỏ lên má cô.
"Tôi không cần hiểu," Levi nói, giọng trầm xuống, mang một sức mạnh không thể cưỡng lại. "Nhưng tôi không đứng đây để nhìn cô chết vì nó. Cô quan trọng hơn thế, Mikasa, dù cô có muốn nghe hay không." Anh dừng lại, hơi thở hòa vào không khí ẩm ướt, và trong một thoáng, ánh mắt anh để lộ điều anh giấu kín bấy lâu – một tình cảm sâu sắc, mãnh liệt, nhưng bị kìm nén.
Mikasa mở miệng định phản bác, nhưng trước khi cô kịp nói, Levi đã hành động. Anh không suy nghĩ – lần đầu tiên trong đời, anh để cảm xúc phức tạp trong lòng dẫn dắt. Tay anh nắm lấy cổ áo cô, kéo cô lại gần, và môi anh đặt lên môi cô trong một nụ hôn bất ngờ, mạnh mẽ, gần như tuyệt vọng. Mưa rơi quanh họ, nước lạnh thấm qua lớp áo, nhưng nụ hôn của anh nóng bỏng, mang theo tất cả những gì anh không bao giờ nói thành lời – sự quan tâm, nỗi đau, và tình yêu anh giữ chặt trong lòng bao năm.
Mikasa đông cứng trong giây lát, mắt mở to vì sốc. Cô không đẩy anh ra ngay, nhưng cũng không đáp lại – đầu óc quay cuồng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nụ hôn kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để cô cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh, sự run rẩy nhẹ trong tay anh khi giữ cô. Rồi anh rời ra, bước lùi lại một bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, vừa cứng rắn vừa mềm mại một cách lạ lùng.
"Coi như tôi mất kiểm soát," anh nói, giọng khàn khàn, nước mưa chảy dài trên mặt. "Nhưng tôi không hối hận." Anh quay người, định bước đi, nhưng Mikasa bất ngờ nắm lấy tay áo anh, giữ anh lại. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, ánh mắt lẫn lộn giữa bối rối, giận dữ, và một cảm giác cô không thể gọi tên.
"Đội trưởng..." cô thì thầm, giọng đứt quãng, tay vẫn siết chặt tay áo anh như thể không muốn anh rời đi. Levi quay lại, nhìn cô, và lần đầu tiên, anh để lộ một nụ cười nhếch môi hiếm hoi. "Gọi tôi là Levi," anh nói, giọng thấp nhưng chắc chắn. "Và đừng giả vờ như cô không cảm thấy gì."
Họ đứng đó, dưới cơn mưa không ngừng, không ai nói thêm lời nào. Mikasa buông tay anh ra, ánh mắt lướt về phía Eren một lần nữa, nhưng lần này, cô không quay đi ngay. Cô nhìn Levi, và trong ánh mắt ấy, có một tia gì đó mới mẻ – không phải tình yêu, không phải sự thay thế cho Eren, mà là một sự tò mò, một rung động nhỏ bé cô không ngờ tới.
Levi không ép cô nói gì thêm. Anh gật đầu nhẹ, như một lời thừa nhận, rồi bước đi, bóng lưng khuất dần trong màn mưa. Nhưng anh biết – và cô cũng biết – rằng nụ hôn ấy đã thay đổi điều gì đó giữa họ, dù chỉ là một vết nứt nhỏ trong bức tường vô hình ngăn cách hai người.
Mikasa chạm tay lên môi, cảm giác ấm áp từ nụ hôn của Levi vẫn lưu lại dù mưa lạnh đang rửa trôi mọi thứ. Cô không hiểu tại sao trái tim mình đập nhanh hơn bình thường, nhưng cô không phủ nhận nó. Cô quay lại nhìn Eren từ xa, rồi nhìn về phía Levi đã khuất, và lần đầu tiên, cô tự hỏi liệu mình có thể để ai đó bước vào cuộc đời mình ngoài người cô đã yêu từ nhỏ.
Nụ hôn bất ngờ ấy không ngay lập tức biến thay đổi mối quan hệ cứng ngắc giữa hai người – Mikasa vẫn trung thành với Eren, và Levi vẫn giữ tình cảm của mình trong im lặng. Nhưng nó đánh dấu một bước ngoặt, một khoảnh khắc mà cả hai không thể quay lại như trước. Dưới cơn mưa ấy, giữa chiến tranh và mất mát, Levi đã để Mikasa thấy một phần con người thật của anh, và Mikasa, dù chưa sẵn sàng thừa nhận, đã cảm nhận được điều đó.
Khi Eren rời đi không lâu sau, khoảnh khắc này trở thành nền tảng để Levi tiếp tục ở bên Mikasa – không phải với sự vội vã, mà với sự kiên nhẫn của một người sẵn sàng chờ đợi cô mở lòng. Mưa vẫn rơi, cuốn trôi mọi âm thanh, nhưng không thể xóa đi dấu ấn của giây phút ấy. Trong lòng Levi, ngọn lửa nhỏ dành cho Mikasa vẫn âm ỉ cháy, và trong lòng Mikasa, một hạt giống cảm xúc mới đã được gieo xuống, dù cô chưa sẵn sàng để nó nảy mầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro