Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Những năm tháng âm thầm bên em (2)

Đêm buông xuống doanh trại Quân đoàn Trinh sát, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua những tán cây thưa thớt, rọi lên những mái lều tạm bợ. Tiếng gió lùa khe khẽ hòa vào tiếng ngáy nhẹ của vài binh sĩ, tạm xua tan không khí căng thẳng sau một ngày huấn luyện và thám thính. Trận chiến cách đây vài ngày – khi Levi mất kiểm soát và để lộ một phần tình cảm với Mikasa – vẫn là một dư âm không ai nhắc đến, nhưng nó âm thầm thay đổi cách hai người nhìn nhau.

Mikasa ngồi một mình trên một tảng đá lớn gần rìa doanh trại, tay cầm thanh kiếm vừa mài sắc, ánh mắt xa xăm hướng vào bóng tối. Chiếc khăn quàng đỏ quấn quanh cổ khẽ bay trong gió, như một sợi dây vô hình nối cô với Eren – người vừa rời đi cùng Armin để kiểm tra kho thiết bị cách đó không xa. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lau kiếm, nhưng trong đầu, những lời của Levi hôm ấy vẫn vang vọng: "Cô quan trọng hơn cô nghĩ đấy." Cô không hiểu hết, nhưng cô không thể quên.

Levi bước ra khỏi lều chỉ huy, tay cầm một tách trà nóng nghi ngút khói. Anh không định đến gần cô – mấy ngày qua, anh đã tránh giao tiếp trực tiếp với Mikasa, sợ rằng mình sẽ để lộ thêm điều gì không nên. Nhưng khi ánh mắt anh vô tình chạm vào bóng dáng cô dưới ánh trăng, anh dừng bước. Có gì đó trong cách cô ngồi – cô đơn, kiên định, nhưng cũng mong manh – khiến anh không thể quay đi. Anh hít một hơi sâu, tự nhủ rằng mình chỉ đến để kiểm tra tình hình, rồi chậm rãi bước tới.

Mikasa nghe tiếng bước chân, ngẩng lên, và thấy Levi đứng cách cô vài mét. Nhìn thấy trong ánh mắt trong suốt ấy phản chiếu hình bóng lặng lẽ của mình khiến anh thầm thở dài. Anh không nói gì, chỉ đặt tách trà xuống một tảng đá gần đó, rồi ngồi xuống cách cô một khoảng vừa đủ – không quá gần để xâm phạm không gian cá nhân của cô, nhưng cũng không quá xa để tỏ ra lạnh nhạt. Mikasa nhìn anh, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng cô không phản ứng. Cô chỉ gật đầu nhẹ, như một lời chào thầm lặng, rồi tiếp tục lau kiếm.

Không khí giữa họ im lặng, nhưng không nặng nề. Levi nhấp một ngụm trà, đôi mắt xám nhìn ra bóng tối, cố giữ vẻ bình thản. Anh đã quyết tâm không để cảm xúc kiểm soát mình nữa, nhưng anh không thể phủ nhận rằng ngồi đây, bên cạnh cô, mang lại một cảm giác bình yên hiếm có. Anh không cần cô đáp lại tình cảm của anh – anh chỉ cần cô ở đây, an toàn, sống sót qua ngày mai.

Sau một lúc, Mikasa bất ngờ lên tiếng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng: "Hôm đó... anh không cần phải làm thế." Levi quay sang, hơi nhướng mày. Cô không nhìn anh, ánh mắt vẫn dán vào lưỡi kiếm, nhưng anh biết cô đang nói về lúc anh lao vào cứu cô khỏi Titan. "Tôi tự xử lý được," cô nói thêm, như một cách để khẳng định sức mạnh của mình.

Levi im lặng một lúc, rồi đáp, giọng trầm: "Tôi biết cô làm được. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm." Lời nói ấy không mang vẻ chỉ huy, cũng không phải khiển trách. Nó đơn giản, chân thành, và lần đầu tiên, Mikasa cảm nhận được một sự quan tâm không cần lý do từ anh.

Mikasa ngừng tay, ngón tay khựng lại trên lưỡi kiếm. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào Levi lần đầu tiên trong đêm ấy. Đôi mắt cô chạm vào đôi mắt anh – lạnh lùng, nhưng ẩn sâu trong đó là một tia ấm áp cô chưa từng để ý. Cô không biết phải nói gì, nhưng cô cảm thấy một điều gì đó thay đổi. Không phải tình yêu, không phải sự thay thế cho Eren, mà là một sự tin tưởng mới mẻ. Cô gật đầu, nhẹ đến mức gần như không ai nhận ra, rồi quay lại với thanh kiếm.

Levi không nói thêm. Anh không cần giải thích – anh hiểu rằng cô không yêu anh, và có lẽ sẽ không bao giờ yêu. Nhưng khoảnh khắc này đủ để anh biết rằng cô không còn xem anh chỉ là đội trưởng nữa. Anh đứng dậy, định rời đi, nhưng trước khi bước ra khỏi ánh trăng, anh quay lại, đặt một cuộn băng gạc nhỏ bên cạnh tách trà. "Cho vai cô," anh nói ngắn gọn, rồi bước đi, bóng lưng khuất dần trong bóng tối.

Mikasa nhìn cuộn băng gạc, rồi nhìn theo anh. Cô không gọi anh lại, không cảm ơn, nhưng ngón tay vô thức chạm vào vết thương trên vai – vết thương mà anh để ý dù cô không hề nhắc đến. Một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong cô – không phải rung động, mà là sự an tâm. Lần đầu tiên, cô nhận ra có ai đó quan tâm đến cô không vì nghĩa vụ, không vì Eren, mà chỉ vì chính cô.

Những ngày sau đó, sự thay đổi giữa họ trở nên rõ ràng hơn, dù không ai nói ra. Trong một trận chiến nhỏ với vài Titan lạc đàn, Mikasa vẫn lao lên phía trước để bảo vệ Eren như mọi khi, nhưng lần này, cô thoáng liếc về phía Levi trước khi hành động. Anh gật đầu nhẹ – một cử chỉ gần như không ai nhận ra – rồi lao theo cô, cắt đứt đường tiến của Titan từ phía sau. Họ không nói gì, nhưng động tác của họ ăn khớp như thể đã luyện tập hàng trăm lần.

Khi trận chiến kết thúc, Mikasa đứng thở dốc bên cạnh Eren, nhưng ánh mắt cô vô thức tìm Levi giữa đám đông. Anh đứng cách đó không xa, lau máu trên kiếm, và khi ánh mắt họ chạm nhau, anh chỉ gật đầu lần nữa, rồi quay đi. Không có lời nào được trao đổi, nhưng cả hai đều biết rằng họ đã trở thành một phần trong thế giới của nhau – không phải theo cách mãnh liệt, mà theo cách bền bỉ và sâu sắc.

Eren, vừa kiểm tra dây neo thiết bị, quay sang Mikasa: "Cậu ổn chứ?" Cô gật đầu, đáp: "Mình ổn." Nhưng ánh mắt cô vẫn lặng lẽ hướng về phía Levi, giờ đã lẫn vào đám đông binh sĩ. Armin, đứng gần đó, nhìn theo hướng cô, nhưng không hỏi gì. Anh chỉ mỉm cười nhẹ, như thể cảm nhận được một điều gì đó đang thay đổi.

Mối quan hệ giữa Levi và Mikasa không bao giờ được định nghĩa rõ ràng. Họ không trở thành người yêu, không trao nhau những lời hứa hẹn. Nhưng họ trở thành một chỗ dựa thầm lặng cho nhau trong thế giới tàn khốc này. Với Levi, Mikasa là người anh muốn bảo vệ – không chỉ vì cô là một chiến binh giỏi, mà vì cô mang lại cho anh một lý do để tiếp tục chiến đấu, dù anh không bao giờ thừa nhận. Với Mikasa, Levi là một sự hiện diện vững chắc, một người không ép buộc cô thay đổi, nhưng luôn ở đó khi cô cần.

Dưới ánh trăng đêm ấy, và trong những ngày tiếp theo, họ xây dựng một mối dây không lời – không lãng mạn như tình cảm của Mikasa với Eren, không lý tưởng như sự trung thành của Levi với Erwin, mà là một thứ gì đó riêng biệt, chỉ thuộc về hai người. Nó không rực rỡ, nhưng nó bền chặt, như lưỡi kiếm họ cầm trên tay, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào phía trước.

Khi gió đêm thổi qua doanh trại, mang theo cái lạnh buốt của mùa đông sắp tới, Mikasa buộc chặt khăn quàng đỏ, ánh mắt thoáng nhìn về phía lều chỉ huy nơi Levi đã khuất bóng. Cô không nghĩ nhiều, nhưng trong lòng, cô biết rằng mình không còn cô đơn như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro