Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Những năm tháng âm thầm bên em

Một ngày mưa bụi lất phất rơi, hòa quyện với mùi máu tươi và đất cháy xém ngoài tường thành Rose. Quân đoàn Trinh sát vừa trải qua một trận chiến khốc liệt với một đàn Titan bất thường – những con quái vật cao lênh khênh, gầm rú giữa màn sương mù dày đặc. Đội của Levi án ngữ phía sau, giữ vững đội hình, trong khi nhóm của Eren, Mikasa và Armin tiến lên phía trước để thu hút sự chú ý của kẻ thù. Nhưng chiến trường không bao giờ tuân theo kế hoạch.

Một Titan dị thường, cao vượt 15 mét với đôi tay dài dị dạng, bất ngờ lao ra từ rừng cây, phá tan đội hình. Nó nhắm thẳng vào Eren, lúc này đang cố gắng biến thành Titan để bảo vệ Armin khỏi một con quái vật khác. Tiếng gầm của nó át đi cả tiếng mưa, rung chuyển không gian. Mikasa, như bị điều khiển bởi một bản năng không thể cưỡng lại, lao tới trước mặt Eren, lưỡi kiếm lóe sáng trong màn mưa mờ mịt. Vai trái cô rỉ máu từ một vết cắt sâu – hậu quả của một pha né tránh sát sạt trước đó – nhưng đôi mắt cô không hề dao động, chỉ có Eren trong tầm nhìn.

Levi, từ một cành cây cao gần đó, quan sát toàn cảnh. Anh thấy rõ từng động tác của cô: cách cô nghiêng người, cách máu thấm đỏ áo, cách lưỡi kiếm cắt qua không khí với sự chính xác chết người. "Ackerman, lùi lại!" Anh hét lên, giọng sắc lạnh xuyên qua tiếng ầm ĩ của chiến trường. Nhưng Mikasa không nghe – cô chưa bao giờ nghe khi Eren gặp nguy hiểm. Levi nghiến răng, lao xuống từ cành cây, dây neo của thiết bị cơ động bắn ra với tốc độ kinh hồn. Trong tích tắc, anh cắt phăng gân chân Titan, khiến nó đổ sụp xuống đất, móng vuốt chỉ còn cách Mikasa vài phân.

Trận chiến kết thúc không lâu sau đó. Những con Titan cuối cùng ngã gục, và cả đội tụ tập dưới tán cây lớn để nghỉ ngơi. Eren, cau mày vì vết thương nhẹ ở tay, lẩm bẩm với Armin: "Cậu ổn chứ?" Armin gật đầu, đáp lại: "Mình ổn, còn cậu thì sao?" Eren phẩy tay, rồi bước đi kiểm tra thiết bị. Mikasa đứng một mình cách đó vài mét, tay ôm vai, máu vẫn rỉ ra từ vết cắt. Chiếc khăn quàng đỏ ướt át dính chặt vào cổ cô, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về Eren, trống rỗng và đầy lo lắng.

Chứng kiến tất cả, Levi bước tới chỗ cô, đôi bốt đạp lên lớp đất ẩm, bùn bắn lên từng hạt nhỏ. Anh đã cố giữ bình tĩnh suốt trận chiến, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy cô đứng đó – bị thương, kiệt sức, nhưng vẫn chỉ quan tâm đến Eren – một thứ gì đó trong anh vỡ òa. Anh dừng lại trước mặt cô, cách chỉ vài bước chân, đôi mắt xám lạnh lẽo ánh lên một tia bất thường.

"Cô định chết vì thằng nhóc đó à?" Giọng anh trầm thấp, không còn là mệnh lệnh khô khan thường ngày. Nó rung lên một chút – không phải vì giận dữ, mà vì một cảm xúc anh không muốn thừa nhận. Mikasa ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm vào anh, thoáng ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nói với cô bằng giọng điệu như vậy. "Tôi chỉ làm điều cần làm," cô đáp, giọng đều đều, như thể đó là lẽ hiển nhiên.

Nhưng với Levi, câu trả lời ấy như một nhát dao xoáy sâu vào ngực. Anh tiến gần hơn, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi trà thảo dược thoang thoảng trên áo anh – thứ mùi hiếm hoi anh để lộ sau lớp đồng phục luôn sạch sẽ. "Cô nghĩ tôi không thấy sao, Mikasa?" Anh thốt lên, giọng vỡ òa, không lớn nhưng đủ để không gian giữa hai người họ rung động. "Cô sẵn sàng chết vì thằng nhóc đó, lần này qua lần khác, mà không bao giờ nghĩ đến bản thân! Cô nghĩ tôi có thể đứng nhìn mãi như thế được sao?"

Mikasa sững sờ, đôi mắt cô mở to. Anh vừa gọi cô là "Mikasa" – không phải "Ackerman," không phải cái tên dòng họ lạnh lùng anh luôn dùng. Một luồng điện chạy qua người cô, không phải vì sợ, mà vì sự bất ngờ. Levi chưa bao giờ để lộ cảm xúc, chưa bao giờ vượt qua ranh giới của một đội trưởng. Nhưng giờ đây, anh đứng đó, hơi thở nặng nề, đôi tay siết chặt đến mức khớp trắng bệch.

"Cô quan trọng hơn cô nghĩ đấy," anh tiếp tục, giọng khàn khàn, mỗi từ như phải đấu tranh để thoát ra. "Hơn cả cái thằng nhóc không biết trân trọng cô." Lời nói ấy treo lơ lửng trong không khí, sắc nhọn và chân thành đến mức chính Levi cũng giật mình. Anh dừng lại, nhận ra mình đã đi quá xa, vượt qua bức tường anh dựng lên bao năm qua.

Mikasa nhìn anh, không chớp mắt, đầu óc quay cuồng. Cô không hiểu hết ý nghĩa của những lời anh vừa nói, nhưng cô cảm nhận được một thứ gì đó sâu sắc, vượt xa vai trò của anh trong Quân đoàn. "Đội trưởng... anh đang nói gì vậy?" Cô hỏi, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh, như một cách để kéo hai người về thực tại. Cô không giỏi đối diện với cảm xúc – nhất là từ Levi, người cô luôn xem là bất khả xâm phạm.

Levi quay mặt đi, nghiến răng để ngăn bản thân nói thêm. Anh cảm thấy máu dồn lên trán đau nhức, một cảm giác xa lạ mà anh ghét cay ghét đắng. Bàn tay nắm chặt của anh nổi đầy gân đấm vào gốc cây bên cạnh, dù cuối cùng anh đã khắc chế và giảm lực đạo nhưng cái cây vẫn rung lên khiến những chiếc lá rơi xuống.

"Quên đi" anh nói, giọng khàn khàn, cố lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày. "Băng bó vết thương của cô đi, đừng để tôi phải nhắc lại." Anh quay lưng, bước về phía đội của mình, đôi vai cứng lại như muốn che giấu mọi thứ vừa xảy ra. Nhưng anh biết – anh biết cô đã nghe thấy, và có lẽ cô đã hiểu một phần.

Mikasa đứng yên, tay vẫn ôm vai, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh khuất dần trong màn mưa bụi. Cô không nói gì, nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lùng nhen nhóm. Những lời của Levi vang vọng trong đầu cô – không phải mệnh lệnh, không phải khiển trách, mà là một sự quan tâm cô chưa từng nghĩ tới. Cô nhìn xuống chiếc khăn quàng đỏ, ngón tay vô thức siết chặt nó, và tự hỏi liệu mình có đang bỏ sót điều gì trong ánh mắt lạnh lùng của người đội trưởng ấy.

Trong những giờ tiếp theo, dư âm của cuộc đối thoại đó là Levi tránh mặt Mikasa hoàn toàn. Anh đứng ở góc xa của đội, ra lệnh qua Hange và tập trung lau kiếm như thể đó là cách duy nhất để xóa đi khoảnh khắc yếu đuối vừa rồi. Nhưng anh không thể xóa được ánh mắt ngạc nhiên của cô khỏi tâm trí – ánh mắt ấy ám ảnh anh, khiến anh tự nguyền rủa mình vì đã để cảm xúc lấn át lý trí.

Mikasa, trong khi băng bó vết thương với sự giúp đỡ của Armin, thỉnh thoảng liếc về phía Levi. "Cậu sao vậy, Mikasa?" Armin hỏi, giọng lo lắng. "Tớ không sao," cô đáp, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về bóng dáng xa xa ấy. Cô không chắc mình hiểu đúng hay không, nhưng lần đầu tiên, cô cảm thấy Levi không chỉ là đội trưởng – mà là một con người với những vết thương giấu kín mà cô chưa từng để tâm đến. Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng, một câu hỏi nhỏ bắt đầu hình thành: Levi Ackerman thực sự là ai với cô?

Trận mưa bụi vẫn rơi, cuốn trôi tiếng ồn của chiến trường, nhưng không thể xóa đi những gì vừa xảy ra giữa hai người – một vết nứt nhỏ trong bức tường vô hình ngăn cách họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro