Chương 10: Ý nghĩa cuộc sống bên cạnh anh
Paradis, 4 năm sau Rung Chấn.
Khói bếp vẫn bốc lên từ ngôi nhà nhỏ ở rìa thị trấn Paradis, một ngôi nhà lặng lẽ giữa cánh đồng cỏ hoang sơ, nơi Levi giam lỏng Mikasa để giữ cô sống sót qua nỗi đau mất Eren. Dưới ánh nắng nhạt của một ngày đông lạnh giá, hơn ba năm sau khi cô bị đưa về đây, ngôi nhà trông yên bình hơn trước – hàng rào gỗ đã bạc màu, cửa chính vẫn khóa chặt, nhưng những thanh gỗ chặn cửa sổ đã được tháo bớt một phần, để lại vài khe hở nhỏ cho ánh sáng lọt vào. Bên trong, không khí vẫn pha trộn giữa sự tĩnh lặng nặng nề và những thay đổi chậm rãi trong tâm hồn Mikasa.
Mikasa ngồi trên ghế gỗ gần bàn, tay cầm tách trà Levi vừa pha, ánh mắt không còn trống rỗng hoàn toàn mà mang một tia sáng mờ nhạt – dấu hiệu cô đang dần sống lại, dù bóng tối của Eren còn trong tâm trí cô. Chiếc khăn quàng đỏ quanh cổ vẫn nhàu nhĩ, nhưng cô không siết chặt nó nữa – nó giờ là một kỷ vật hơn là gánh nặng. Levi đứng gần bếp, cắt bánh mì với động tác chính xác, ánh mắt xám thường xuyên lướt sang cô, vừa cảnh giác vừa dịu dàng. Từ đêm lưỡi dao hai năm trước, anh không còn dùng kiểm soát cô nghiêm ngặt, nhưng anh luôn giữ cô trong tầm kiểm soát – khóa cửa mỗi đêm, tịch thu mọi vật sắc nhọn, và không bao giờ rời xa cô quá lâu.
Ba năm trôi qua, Mikasa đã thay đổi, dù rất chậm. Cô uống trà mà không cần Levi đứng canh, ăn hết một mẩu bánh mì mà không bị ép, và đôi khi trả lời anh bằng những câu ngắn gọn – "Cảm ơn," "Tôi ổn," hay "Tối nay lạnh đấy." Levi không ép cô nói nhiều, nhưng anh kể cô nghe những câu chuyện – về những ngày đầu trong Underground, về những lần suýt chết bên Isabel và Furlan – như một cách kéo cô về thực tại. Dần dần, cô bắt đầu lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn anh với sự tò mò thay vì trống rỗng.
Dù nỗi đau mất Eren vẫn âm ỉ trong lòng, tình cảm với Levi – một sự rung động sâu kín từ những ngày chiến đấu – ngày càng rõ ràng hơn. Cô không thể phủ nhận anh là người giữ cô sống sót qua những ngày đen tối, nhưng trái tim cô vẫn bị ảnh hưởng bởi ký ức về Eren – người dạy cô cách sống mạnh mẽ, người cô dạy cách yêu bằng sự hy sinh tuyệt đối. Cô chưa sẵn sàng mở lòng hoàn toàn với Levi, và anh hiểu điều đó – anh không đòi hỏi cô yêu anh, chỉ cần cô sống, và anh kiên nhẫn chờ đợi, dù sự giam lỏng đôi lúc khiến cả hai căng thẳng.
Một buổi chiều nọ, khi Levi đang pha trà và Mikasa ngồi đọc một cuốn sách cũ anh tìm được từ thị trấn – một tập nhật ký quân đoàn đầy bụi – một tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của ngôi nhà. Levi khựng lại, tay siết chặt tách trà, ánh mắt sắc bén lướt về phía cửa. Mikasa ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên – đây là lần đầu tiên ai đó đến kể từ khi cô bị giam lỏng. "Ai vậy?" cô hỏi, giọng nhỏ nhưng mang một tia cảnh giác.
Levi không đáp, đặt tách trà xuống và bước tới cửa, tay đặt lên chuôi dao nhỏ giắt bên hông – một thói quen từ những ngày chiến đấu. Anh mở một khe nhỏ trên cửa, ánh mắt lạnh lùng quét ra ngoài, và thấy ba bóng dáng quen thuộc: Armin, Jean, và Connie đứng đó, mang vẻ mệt mỏi nhưng kiên định. Armin gõ cửa lần nữa, giọng trầm nhưng rõ ràng: "Levi, Mikasa, chúng tôi biết hai người ở trong đó. Mở cửa đi." Jean khoanh tay, lẩm bẩm: "Nếu anh không mở, tôi sẽ phá cửa đấy." Connie cười gượng, cố làm nhẹ không khí: "Thôi nào, Jean, đừng căng thẳng."
Levi nghiến răng, ánh mắt thoáng chút khó chịu – anh không muốn ai xâm nhập vào không gian này, nơi anh giữ Mikasa an toàn. Nhưng Mikasa đứng dậy, bước tới gần cửa, giọng thấp nhưng kiên quyết: "Levi, anh để họ vào đi." Anh nhìn cô, thấy ánh mắt không còn mờ mịt mà mang một tia ý chí hiếm hoi, và anh miễn cưỡng mở khóa cửa, để nhóm bạn bước vào.
Armin, Jean, Connie và quá khứ trở lại
Armin bước vào đầu tiên, mang theo một túi vải nhỏ, theo sau là Jean và Connie. Họ nhìn quanh ngôi nhà, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy sự đơn sơ và dấu vết của sự giam lỏng – cửa sổ bị chặn, ổ khóa trên cửa chính. "Mikasa..." Armin nói, giọng nhẹ nhưng đầy sự lo lắng, "cậu ổn chứ? Chúng tôi nghe tin đồn ở thị trấn, rằng Levi giữ cậu ở đây..." Jean chen vào, giọng gay gắt nhìn Levi: "Giam cô ấy như tù nhân thế này là sao hả? Cô ấy không phải đồ vật của anh!" Connie gật đầu, thêm vào: "Yeah, chúng tôi lo lắm đấy."
Levi lườm Jean, giọng lạnh lùng: "Cô ấy không phải tù nhân. Tôi giữ Mikasa ở đây để tránh em ấy làm điều dại dạo." Mikasa cúi đầu, không đáp, nhưng ánh mắt thoáng một tia khó chịu khi nghe từ "giam", cô biết Levi chỉ muốn tốt cho cô. Armin bước tới, vừa đặt tay lên vai Mikasa vừa đặt túi vải xuống bàn. Sau đó cậu lôi ra một mẩu giấy cũ – một bản vẽ Titan của Eren từ những ngày đầu trong Quân đoàn, nét bút nguệch ngoạc nhưng đầy sức sống, cùng một dòng chữ nhỏ: "Cùng nhau, chúng ta sẽ tự do." "Chúng tớ tìm thấy cái này trong đống đồ cũ của Quân đoàn," Armin nói, giọng trầm. "Tớ nghĩ cậu nên giữ nó, Mikasa. Eren... cậu ấy luôn là một phần của chúng ta."
Nhìn bản vẽ, Mikasa khựng lại, tay run lên khi chạm vào nét chữ của Eren. Ký ức ùa về – những ngày họ cùng Eren chiến đấu, tiếng cười hiếm hoi của anh bên đống lửa, và lời hứa "Em hãy sống thật tự do, Mikasa" anh để lại trước khi cô giết anh. Nỗi đau tràn ngập, ánh mắt cô mờ đi, và cô thì thầm: "Eren..." Levi bước tới, ánh mắt cứng lại, tay siết chặt như muốn ngăn họ tiếp tục. "Đừng," anh nói, giọng khàn khàn, nhưng Mikasa ngắt lời: "Để em giữ nó." Cô nhìn Levi, ánh mắt vừa đau khổ vừa kiên định: "Em sẽ không quên anh ấy, Levi. Nhưng em sẽ không muốn chết vì anh ấy nữa."
Jean thở dài, nhìn Mikasa với ánh mắt buồn: "Cậu không cần phải giam mình thế này, Mikasa. Chúng tôi ở đây vì cậu." Connie gật đầu, giọng nghẹn: "Eren sẽ không muốn cậu sống như thế này đâu..." Armin đặt tay lên vai cô và khẽ siết chặt: "Cậu quan trọng với bọn mình hơn cậu nghĩ, Mikasa. Đừng để nỗi đau giết chết cậu."
Lời nói của Armin khiến Levi dừng lại, ánh mắt thoáng một tia ngạc nhiên và hy vọng. Jean nhìn Levi, giọng bớt gay gắt: "Nếu anh thật sự muốn cô ấy sống, đừng nhốt cô ấy mãi thế này." Connie cười gượng: "Ừ, ít nhất để tụi tôi thăm thường xuyên hơn đi!" Armin mỉm cười nhẹ, nhìn Mikasa: "Tụi tớ đi đây. Nhưng nếu cậu cần, cứ gọi, nhé?" Họ rời đi, để lại ngôi nhà trong sự im lặng nặng nề.
Levi nhìn Mikasa, thấy cô cầm bản vẽ của Eren với ánh mắt dịu dàng nhưng không còn tuyệt vọng. Anh bước tới, dắt tay cô ngồi xuống chiếc ghế có lưng tựa, giọng trầm: "Em nói thật chứ?" Mikasa gật đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh. "Em từng không muốn sống vì anh ấy nữa," cô nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn. "Nhưng bây giờ em cũng không biết sống vì cái gì..." Levi ngồi thấp xuống trước mặt cô, tay anh nắm lấy tay cô một cách nhẹ nhàng và trân quý. "Sống vì tôi," anh nói, giọng khàn khàn, ánh mắt để lộ một sự chân thành hiếm hoi. "Tôi không thay thế cậu ta, nhưng tôi sẽ luôn ở đây. Tôi cần cô, Mikasa."
Mikasa nhìn anh, từng giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trên tay hai người, nhưng lần này không phải vì Eren – mà vì Levi, vì người đàn ông đã luôn sát cánh bên cô, đã giữ cô sống sót qua những ngày giông bão trong lòng, và vì những người bạn nhắc nhở cô rằng cô không cô đơn. Cô không đáp, nhưng cô không rút tay ra – cô để anh nắm chặt tay mình, và lần đầu tiên sau ba năm, cô mỉm cười – một nụ cười yếu ớt nhưng chân thật.
Một dòng nước ấm chảy qua lòng Levi, anh cảm giác được thành tựu không lời. Công sức ba năm qua của anh không hề uổng phí khi trái tim Mikasa đang dần hé mở. Đây không phải là sự ép buộc, cô bắt đầu tìm lại ý nghĩa sống, bên cạnh Levi. Cô đã chọn ở lại, dù chỉ bằng một cái nắm tay thầm lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro