Chương 1: Ánh mắt ấy chỉ dành cho một người
Levi Ackerman không phải là người dễ rung động. Cuộc đời anh, từ những con phố ngầm bẩn thỉu của Underground đến vị trí đội trưởng của Quân đoàn Trinh sát, đã rèn giũa anh thành một lưỡi kiếm sắc lạnh – không cảm xúc, không do dự. Nhưng lần đầu tiên anh gặp Mikasa Ackerman, giữa khói bụi và tiếng gầm của Titan, một vết rạn nhỏ vô hình đã xuất hiện trên lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy.
Đó là khi cô gia nhập Quân đoàn cùng Eren Yeager và Armin Arlert – ba gương mặt mới giữa hàng tá tân binh run rẩy. Levi, với ánh mắt sắc bén của một kẻ đã chứng kiến quá nhiều cái chết, nhận ra ngay Mikasa không giống những người khác. Cô mang trong mình dòng máu Ackerman, thứ sức mạnh hiếm có mà ngay cả anh – người giỏi nhất trong quân đoàn – cũng phải công nhận.
Trong những trận chiến đầu tiên, cô di chuyển như một cơn gió, lưỡi kiếm vung lên không chút ngập ngừng, đôi mắt sắc lạnh tập trung vào mục tiêu. Nhưng không phải kỹ năng của cô khiến Levi chú ý. Đó là cách cô chiến đấu: kiên định, liều lĩnh, và luôn đặt Eren lên trên tất cả – kể cả mạng sống của chính mình. Điều đó làm anh tò mò và vô thức dõi theo từng bước chân ấy.
Một ngày ngoài tường thành, khi Eren suýt bị một Titan nuốt chửng trong khoảnh khắc bất cẩn, Mikasa lao tới như một mũi tên, không màng đến đội hình hay mệnh lệnh. Levi, đứng trên cao quan sát toàn trận chiến, thấy rõ sự điên cuồng trong từng động tác của cô. "Lùi lại, Ackerman," anh quát, giọng lạnh băng như thường lệ, "Đừng để cảm xúc làm mù mắt." Cô không nghe, tất nhiên rồi – cô hiếm khi nghe ai ngoài Eren. Nhưng khi cô chém đứt gáy Titan và kéo Eren ra khỏi nguy hiểm, Levi không thể phủ nhận một tia cảm giác lạ lẫm lướt qua lồng ngực anh. Anh nhanh chóng dập tắt nó, tự nhủ đó chỉ là sự tôn trọng dành cho một chiến binh giỏi.
Dù vậy, sâu trong lòng, anh biết đó không phải toàn bộ sự thật.
Thời gian trôi qua, qua những trận chiến giành lại tường Maria, qua những cuộc đối đầu khốc liệt với Titan Thiết Giáp và Titan Đại Hình, Levi bắt đầu quan sát Mikasa nhiều hơn. Anh không muốn thừa nhận điều đó, không dám đặt tên cho thứ cảm xúc đang âm thầm lớn lên trong mình. Đối diện với một cảm giác kỳ lạ khiến bản thân luôn âm thầm nhìn về hình bóng ấy thật không dễ chịu.
Cô không chỉ mạnh mẽ – điều mà anh đã quá quen thuộc với chính bản thân – mà còn mang một nỗi cô đơn sâu thẳm, giống như anh. Mikasa hiếm khi cười, hiếm khi nói về mình, và luôn giữ một khoảng cách vô hình với mọi người, ngoại trừ Eren và Armin. Levi, người từng mất đi Isabel và Furlan trong cái ngày định mệnh ấy, cảm thấy một sợi dây liên kết không lời giữa họ. Nhưng anh không bao giờ để nó vượt quá giới hạn của một ý nghĩ thoáng qua.
Levi thường bắt gặp mình nhìn cô trong những khoảnh khắc đời thường: khi cô ngồi mài kiếm dưới ánh đèn leo lét, đôi tay thon gầy di chuyển với sự chính xác đáng sợ; khi cô buộc lại chiếc khăn quàng đỏ với ánh mắt xa xăm, như thể đang nhớ về một điều gì đó đã mất; hay khi cô đứng lặng lẽ nhìn Eren từ xa, đôi mắt chứa đựng một thứ tình cảm mà Levi biết mình không bao giờ có được.
Không hiểu tại sao trái tim khẽ nhói lên không thể khống chế. Anh tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là thói quen của một đội trưởng: chú ý đến trạng thái của cấp dưới. Nhưng mỗi lần cô vô tình chạm mắt anh – ngắn ngủi, lạnh nhạt, và không chút cảm xúc – anh lại cảm thấy một nhịp đập lạc lõng trong lồng ngực.
Tình cảm của Levi dành cho Mikasa không bao giờ bộc lộ thành lời. Nó ẩn giấu trong những hành động nhỏ bé, tinh tế đến mức không ai – kể cả Mikasa – nhận ra. Khi phân công nhiệm vụ, anh thường giao cho cô những vị trí ít nguy hiểm hơn, dù cô luôn tự mình lao vào chỗ chết vì Eren.
Trong những buổi huấn luyện, anh đứng lại quan sát cô lâu hơn một chút, đưa ra những lời chỉ dẫn ngắn gọn nhưng sắc bén: "Chân cô chưa đủ vững. Sửa lại đi." Giọng anh luôn đều đều, khuôn mặt không chút biểu cảm, che giấu sự quan tâm dưới lớp vỏ của một người chỉ huy nghiêm khắc.
Một lần, sau một trận chiến đẫm máu, Levi thấy Mikasa ngồi một mình bên đống lửa, tay ôm vết thương nhẹ ở cánh tay. Cô không kêu ca, không tìm người giúp – chỉ lặng lẽ chịu đựng, như thể đau đớn là điều hiển nhiên. Anh đi ngang qua, không nói gì, chỉ lặng lẽ để lại một cuộn băng gạc bên cạnh cô trước khi bước tiếp. Mikasa ngước lên, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng quay đi. Với cô, đó chỉ là một cử chỉ bình thường từ đội trưởng lạnh lùng của mình. Cô không hề biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, trái tim Levi đã đập nhanh hơn một nhịp khi ngón tay hai người vô tình chạm nhẹ vào nhau.
Nhưng Levi không cho phép mình ảo tưởng. Anh tỉnh táo khi thấy rõ tình yêu của Mikasa dành cho Eren – mãnh liệt, tuyệt đối, và không gì lay chuyển được. Mỗi lần Eren lao vào nguy hiểm, cô luôn là người đầu tiên chạy theo, bất chấp mệnh lệnh hay lý trí. Điều đó vừa khiến anh ngưỡng mộ vừa làm anh khó chịu. Anh tự hỏi liệu cô có bao giờ nhận ra giá trị của chính mình, ngoài việc sống để bảo vệ Eren.
Một đêm, khi cả đội cắm trại ngoài tường thành, Levi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Eren, với giọng trầm buồn, nói rằng anh muốn cô sống tự do, không cần bám theo anh mãi. Mikasa chỉ lặng lẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhưng chắc chắn: "Cậu là nhà của mình, Eren." Levi, đứng trong bóng tối cách đó không xa, siết chặt tay quanh chuôi kiếm. Anh quay đi, bước chân nặng nề hơn thường lệ. Anh biết mình không có chỗ trong trái tim cô, và có lẽ sẽ không bao giờ có.
Levi chưa bao giờ để tình cảm cá nhân xen vào nhiệm vụ. Dù trong lòng anh dần hình thành một thứ tình cảm không tên dành cho Mikasa, anh luôn giữ nó trong lặng lẽ. Anh tự nhủ rằng mình không có quyền mơ mộng – không phải trong một thế giới mà cái chết rình rập sau mỗi góc tường, và chắc chắn không phải với một người đã trao cả linh hồn cho kẻ khác. Anh tiếp tục vai trò của mình: một đội trưởng, một chiến binh, và một người bảo vệ thầm lặng cho tất cả đồng đội, bao gồm cả cô.
Nhưng khi Eren bắt đầu xa cách, khi những rạn nứt trong Quân đoàn ngày càng rõ rệt, Levi cảm nhận được sự bất an trong Mikasa. Anh không an ủi cô – anh không biết cách làm điều đó. Thay vào đó, anh chỉ lặng lẽ ở gần, như một bóng hình đáng tin cậy giữa cơn bão sắp tới. Và khi Eren cuối cùng rời đảo Paradis để thực hiện kế hoạch của mình, Levi đứng cạnh Mikasa trên bờ tường, cách cô một khoảng vừa đủ. Cô nhìn về phía chân trời, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Dường như Eren đã đi và mang theo cả linh hồn cô. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ở đó, trái tim âm thầm cháy một ngọn lửa nhỏ – ngọn lửa mà anh biết sẽ mãi âm ỉ, nhưng không bao giờ bùng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro