
Chương 3
Sau lần chạm mặt, Arin biết rằng việc quan sát thụ động đã kết thúc. Để phá vỡ bức tường phòng ngự của Levi, cô cần một cái búa tạ.
Trong một góc hẻm hôi thối, nơi bóng tối đặc quánh che giấu mọi thứ, cô báo cáo lại cho Mike. Anh đang ẩn mình dưới vỏ bọc một gã buôn phế liệu, khuôn mặt chìm trong bóng của chiếc mũ trùm.
"Hắn không dễ đối phó," cô thì thầm, hơi thở tạo thành một làn khói mỏng trong không khí lạnh. "Nhưng tôi nghĩ mình có thể khiến hắn hạ thấp cảnh giác. Ít nhất là đủ để tìm ra kế hoạch của chúng."
Mike nhíu mày, giọng trầm của anh như tiếng đá lăn. "Đừng liều mạng. Hắn không phải loại người để cô đùa giỡn."
Arin nhếch môi, một nụ cười vừa tự tin vừa liều lĩnh. "Trong ván bài này, kẻ nào sợ chết trước là kẻ đó thua. Nếu tôi thất bại, anh cứ báo cáo với Erwin là được."
Mike không đáp, chỉ lắc đầu ngao ngán. Anh không thích kế hoạch này, nhưng anh nhận ra sự tính toán lạnh lùng trong đôi mắt cô. Đó không phải sự bốc đồng, mà là một canh bạc được tính toán kỹ lưỡng.
Kế hoạch của Arin là biến sự hỗn loạn của Thành Phố Ngầm thành sân khấu của mình. Cô nghe ngóng được rằng bộ ba của Levi thường lui tới một quán rượu tồi tàn, nơi đám côn đồ tụ tập. Đó sẽ là nơi cô kéo tấm màn kịch lên.
Buổi tối hôm đó, Arin soi mình trong một mảnh gương vỡ. Người trong gương không còn là cô. Chiếc váy rách rưới được thay bằng một bộ đồ bó sát hơn, đủ để giữ vỏ bọc "gái điếm" nhưng cũng cho phép cô di chuyển linh hoạt. Lớp trang điểm đậm che đi vẻ mềm mại, biến đôi mắt nâu hổ phách thành hai hố sâu sắc lẹm, đôi môi đỏ chót như một vết máu. Nếu không thành công, cô nghĩ thầm, ít nhất mình cũng trông khá ổn khi bị Levi cắt cổ.
Quán rượu là một cái hố địa ngục đúng nghĩa, ngột ngạt mùi khói thuốc, rượu rẻ tiền và mồ hôi chua loét. Tiếng la hét, tiếng xúc xắc va vào nhau, tiếng cười man dại tạo thành một bản giao hưởng của sự mục rữa. Arin đảo mắt, nhanh chóng phát hiện mục tiêu. Levi ngồi ở một góc khuất, dựa lưng vào tường như một con báo đang nghỉ ngơi, tay cầm một cốc nước lọc. Isabel ngồi đối diện, đôi chân gác lên bàn, miệng cười toe toét. Furlan đứng gần quầy, điềm tĩnh quan sát mọi thứ. Họ là một tam giác phòng thủ hoàn hảo.
Arin hít một hơi sâu, rồi bắt đầu màn kịch. Cô bước tới, cố tình loạng choạng và hất cốc rượu của một gã say gần đó xuống sàn.
"Con khốn!" Gã ta đứng bật dậy, mặt đỏ gay. "Mày làm cái gì vậy?"
Arin giả vờ hoảng loạn, lùi lại và "vô tình" va mạnh vào bàn của Levi. Cốc nước trên bàn đổ nghiêng, chất lỏng trong vắt bắn lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của anh.
Tĩnh lặng.
Tiếng ồn ào của quán rượu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Mọi ánh mắt đổ dồn về góc khuất, nơi cơn thịnh nộ sắp sửa nuốt chửng mọi thứ. Levi cúi đầu nhìn vệt nước trên áo, đôi mắt xám lạnh lùng nheo lại. Isabel ngưng cười. Furlan quay phắt lại, tay đặt hờ lên chuôi dao.
"Ôi trời, em xin lỗi, em xin lỗi!" Arin diễn tròn vai, giọng lanh lảnh pha chút hoảng hốt giả tạo, chỉ tay về gã say. "Tại hắn ta dọa em!"
Gã say, bị cơn giận lấn át, gầm lên và vươn tay định tóm lấy Arin. Nhưng hắn chưa kịp chạm vào cô, một bóng người đã di chuyển. Furlan xuất hiện ngay trước mặt Arin, chặn đường gã say.
"Tôi khuyên anh nên đi ra ngoài hít thở chút không khí," Furlan nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa một lời cảnh cáo chết người. "Trước khi anh không còn cơ hội để hít thở nữa."
Cùng lúc đó, Isabel bật dậy, lao đến bên cạnh Arin. "Chị có sao không?" cô gái tóc đỏ hỏi, đôi mắt long lên giận dữ.
Trong khi đó, Levi vẫn không hề động đậy. Anh chậm rãi, với một sự ghê tởm rõ ràng, dùng hai ngón tay gạt vệt nước trên áo. Sau đó, anh ngước lên. Đôi mắt xám lạnh như băng của anh không nhìn ai khác. Chúng ghim chặt vào Arin. Ánh mắt đó không có sự tức giận. Nó còn tệ hơn thế. Nó chứa đựng sự phân tích lạnh lùng và một sự nghi ngờ sâu sắc. Anh ta nhận ra mình.
Arin nép sau lưng Isabel, giọng run rẩy: "Cảm... cảm ơn hai người..."
Cuối cùng, Levi lên tiếng. Giọng anh nhỏ, nhưng xuyên qua mọi tiếng ồn và đâm thẳng vào tim Arin.
"Lần trước là một gã côn đồ. Lần này là một gã say rượu." Anh ngả người ra sau, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. "Mày có một tài năng đặc biệt trong việc tìm kiếm rắc rối nhỉ?"
Kế hoạch đã thành công. Arin nháy mắt, cong môi lẳng lơ: "Em thì nghĩ... chẳng phải chúng ta có duyên lắm sao? Có thể là định mệnh đưa đẩy anh đến gặp em đấy."
Câu nói treo lơ lửng giữa không khí đặc quánh. Isabel há hốc miệng. Furlan nhíu mày, sự nghi ngờ trong mắt anh đã rõ như ban ngày.
Levi khẽ nhếch mép, một nụ cười không hề có chút vui vẻ. "Định mệnh?" Giọng anh trầm và mỉa mai. "Ở cái hố rác này, định mệnh duy nhất là cái chết." Anh khẽ nhoài người về phía trước. "Và mày trông không giống kẻ muốn chết sớm."
Áp lực từ anh gần như khiến Arin ngạt thở. Cô cũng nghiêng người về phía trước, thì thầm với vẻ thách thức: "Vậy có lẽ... em là định mệnh xui xẻo của anh rồi."
Một cuộc đối đầu im lặng diễn ra. Furlan đặt tay lên vai Levi. "Levi, chúng ta nên đi."
Levi đứng dậy. Anh dừng lại ngay trước mặt Arin, cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng nói lạnh lẽo như hơi thở của tử thần. "Mày rất thú vị. Nhưng sự thú vị ở nơi này thường đi kèm với cái chết." Anh đứng thẳng dậy. "Ngày mai, giữa trưa, tại khu chợ phía tây. Nếu mày chỉ là một con chuột nhắt tò mò, thì hãy đến một mình." Anh ngừng lại, ánh mắt sắc lẹm. "Nhưng nếu mày là một cái bẫy, tao hứa, mày sẽ hối hận vì đã được sinh ra."
Trước lời triệu tập của Levi, Arin không hề run sợ. Thay vào đó, một nụ cười mỉa mai, đầy thách thức nở trên môi cô. "Đi đến một nơi anh chỉ định, vào thời gian anh chọn?" cô nói, giọng điệu chuyển từ lẳng lơ sang sắc bén. "Anh nghĩ em là con mồi ngây thơ đến vậy sao?"
Lần đầu tiên, một tia ngạc nhiên thật sự lóe lên trong đôi mắt của Levi. Anh đã lường trước mọi khả năng, nhưng việc bị từ chối thẳng thừng và đầy mỉa mai thì chưa từng có trong kịch bản.
Arin không cho anh thời gian để phản công. Cô nhún vai, lùi lại một bước. "Em không thích những cuộc hẹn mà mình không nắm đằng chuôi." Cô liếc nhìn anh một lần cuối. "Nếu muốn gặp, anh biết phải tìm em ở đâu rồi đấy. Chào nhé, anh hùng."
Nói rồi, cô xoay người, hòa mình vào đám đông hỗn loạn và biến mất như một bóng ma.
Cô để lại sau lưng một khoảng lặng chết người. Isabel chớp mắt bối rối. Furlan nhìn theo hướng Arin biến mất với vẻ mặt không thể tin nổi.
Còn Levi, anh vẫn đứng đó. Sự ngạc nhiên ban đầu đã tan đi, thay vào đó là một thứ gì đó khác. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xám của anh – không phải sự tức giận, mà là một sự hứng thú nguy hiểm. Con chuột mà anh định vờn bắt không những không chạy, mà còn quay lại nhe nanh với anh. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh cảm thấy trò chơi này không còn nhàm chán nữa.
_________
Sau khi tan vào bóng tối của quán rượu, Arin tìm đến một góc hẻm, nơi Mike đang ẩn mình.
"Kế hoạch thay đổi," cô nói ngắn gọn, giọng vẫn còn phảng phất sự căng thẳng của cuộc đối đầu. "Tôi đã từ chối gặp hắn. Hắn quá cảnh giác. Gặp mặt trực tiếp là chơi theo luật của hắn. Tôi sẽ đi một con đường khác."
"Cô vừa từ chối Levi?" Mike hỏi, giọng không giấu được sự kinh ngạc. Trong thế giới của Thành Phố Ngầm, đó là một hành động tự sát.
Arin nhếch mép, một nụ cười đầy tính toán. "Đúng vậy. Thu thập thông tin trong bóng tối... mới là luật của tôi."
Cô biết rõ kế hoạch của nhóm Levi. Đối đầu trực diện lúc này là quá sớm và quá rủi ro. Điều cô cần là thời điểm, một quân bài tẩy để lật ngửa vào lúc Erwin cần nó nhất.
Ngày hôm sau, Arin không đến khu chợ phía tây. Thay vào đó, cô thay một bộ đồ dân thường cũ kỹ, che mặt bằng một chiếc khăn choàng và trở thành một bóng ma đúng nghĩa. Cô theo dõi Furlan và Isabel. Như cô dự đoán, khi không có Levi bên cạnh, hai người họ tỏ ra thoải mái và bớt cảnh giác hơn rất nhiều. Cô bám theo họ đến một khu vực vắng vẻ, nấp sau những thùng gỗ mục nát và căng tai lắng nghe.
"Mọi thứ gần như đã sẵn sàng," Furlan nói, giọng trầm và cẩn trọng. "Giấy thông hành giả để trà trộn vào đội tuần tra sẽ có vào ngày mai."
"Tuyệt vời!" Isabel thì thầm, giọng đầy phấn khích. "Chỉ cần lấy được cuộn giấy đó từ văn phòng của gã Chỉ huy mặt lạnh kia, chúng ta sẽ được lên mặt đất!"
Gã Chỉ huy mặt lạnh. Cuộn giấy. Ngày mai có giấy thông hành.
Những mảnh ghép đã khớp với nhau. Arin nhẹ nhàng lùi lại, tan vào bóng tối. Levi có thể là kẻ săn mồi đáng sợ nhất ở nơi này, nhưng lần này, chính anh ta cũng không biết rằng mình đã trở thành con mồi trong một ván cờ lớn hơn.
Trong phòng họp được thắp sáng bởi những ngọn đuốc, Erwin Smith đứng trước bản đồ thành Sina, đôi mắt xanh sắc như thép. Arin và Mike báo cáo về kế hoạch trộm cắp của nhóm Levi. Arin cố tình bỏ qua chi tiết quan trọng nhất: âm mưu ám sát Erwin. Đó là một lời nói dối bằng cách im lặng, một canh bạc mà cô buộc phải theo. Nếu nói ra, Erwin có thể sẽ tiêu diệt họ ngay lập tức, và dòng chảy lịch sử sẽ thay đổi theo cách không thể lường trước.
Erwin lắng nghe, không ngắt lời. Khi Arin kết thúc, anh im lặng một lúc lâu, ánh mắt dường như xuyên thấu qua cô. "Một nhóm sử dụng bộ cơ động với kỹ năng vượt trội, chuẩn bị trộm tài liệu quân sự," anh lặp lại, giọng trầm vang. "Đây là một cơ hội."
Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn. "Chúng ta sẽ phục kích tại kho lưu trữ. Mục tiêu không chỉ là ngăn chặn, mà còn là ép họ lộ diện và đánh giá tiềm năng."
Arin cúi đầu, che giấu sự căng thẳng. Mọi thứ đang đi đúng hướng. Erwin không chỉ muốn bắt Levi – anh muốn chiêu mộ anh.
Erwin quay sang họ, giọng đầy quyền lực: "Arin, Mike, hai người sẽ dẫn đầu đội phục kích cùng tôi. Chuẩn bị kỹ càng. Tôi kỳ vọng cô sẽ tiếp tục chứng minh năng lực, Arin."
"Vâng, thưa đội trưởng." Arin đáp, nhưng trong lòng, cô cảm nhận một áp lực vô hình. Cô đang nói dối người đàn ông mà cô kính trọng nhất để bảo vệ một tương lai mà chỉ mình cô biết.
_________
Ba ngày sau, màn đêm buông xuống thành Sina. Kho lưu trữ quân đội im lìm như một con thú đang ngủ. Nhưng bên trong và xung quanh nó, các binh sĩ Trinh Sát Đoàn đã ẩn mình, sẵn sàng hành động.
Levi, Furlan, và Isabel xuất hiện, di chuyển như những bóng ma. Bộ cơ động của họ hoạt động mượt mà, không một tiếng động thừa. Levi dẫn đầu, đôi mắt xám quét qua mọi góc tối. Anh cảm nhận được điều gì đó không ổn – không khí quá tĩnh lặng. Nhưng nhiệm vụ buộc anh phải tiếp tục.
Khi Furlan vừa chạm vào két sắt, tiếng còi hiệu sắc nhọn xé toạc màn đêm. Từ mọi hướng, các binh sĩ Trinh Sát Đoàn xuất hiện.
"Rút lui!" Levi ra lệnh, không một chút hoảng loạn. Anh bắn móc cơ động, dẫn đầu lao ra khỏi kho với tốc độ kinh hoàng. Kỹ năng của Levi là một tuyệt tác chết chóc: anh luồn lách qua những ngóc ngách hẹp, xoay người giữa không trung, tận dụng mọi bề mặt để thay đổi hướng đi.
Erwin đứng trên một mái nhà cao, bình tĩnh chỉ huy. "Chặn các ngã đường. Dồn họ về khu nhà kho bỏ hoang. Arin, Mike, chặn đầu."
Arin và Mike lao vào hành động. Arin, dù tim đập thình thịch, vẫn giữ được sự tập trung. Cô không cố đối đầu trực diện với Levi, mà chỉ thực hiện đúng mệnh lệnh: cắt mọi đường thoát, dồn con thú vào lồng.
Levi nhận ra mình bị dồn ép. Anh không giết người, nhưng mỗi đòn tấn công của anh đều chính xác, làm đối thủ bị thương vừa đủ để mở đường. Nhưng Erwin đã dự đoán mọi nước đi. Cuối cùng, Levi bị dồn vào một con hẻm cụt. Bóng dáng to lớn của Mike xuất hiện từ trên cao, lao xuống và giữ chặt lấy anh.
Levi, Furlan và Isabel bị còng tay, quỳ gối trước mặt Erwin. Khi Mike đập mặt Levi vào vũng nước bẩn, Arin đã phải siết chặt tay để không hành động. Cô biết đây là một phần cần thiết của màn kịch.
Sau màn tra hỏi ngắn gọn, Erwin quỳ xuống ngang tầm Levi. Anh tự giới thiệu và đưa ra lời đề nghị: gia nhập Trinh Sát Đoàn, hoặc bị giao cho Cảnh sát Quân sự và đối mặt với án tử hình.
Arin nín thở. Đây là khoảnh khắc then chốt.
Trong đầu Levi, mọi thứ đang chạy với tốc độ chóng mặt. Thất bại. Nhiệm vụ ám sát, lời hứa với Furlan và Isabel, tất cả sẽ tan thành mây khói. Erwin không cho anh một lối thoát. Hắn đang đưa ra một cái bẫy, nhưng đó là cái bẫy duy nhất có cửa sống. Và quan trọng hơn, nó dẫn thẳng đến mục tiêu của anh. Gia nhập Trinh Sát Đoàn... Ở ngay bên cạnh Erwin Smith mỗi ngày. Hắn không biết rằng mình vừa mở cửa chuồng cho một con sói đang chực chờ cắn vào cổ họng mình.
Một nụ cười lạnh lẽo, gần như vô hình, nhếch lên trên môi Levi. "Được thôi," anh nói, giọng khàn và đều. "Chúng tôi sẽ tham gia."
Arin thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Levi đã chấp nhận, nhưng đó không phải là sự đầu hàng. Nó là sự khởi đầu của một âm mưu nguy hiểm hơn.
Erwin đứng thẳng dậy, khuôn mặt không hề tỏ ra đắc thắng. Anh biết mình không vừa thu nạp một người lính trung thành, mà là một vũ khí hai lưỡi. "Chào mừng đến với Trinh Sát Đoàn," Erwin nói. "Tháo còng cho họ."
Khi Mike tháo còng, Levi từ từ đứng dậy. Anh không nói gì, chỉ nhìn Erwin, ánh mắt hứa hẹn một cuộc chiến còn chưa bắt đầu.
Arin đứng đó, một người lính bình thường trong mắt mọi người, nhưng trong lòng cô là một cơn bão. Màn kịch đầu tiên đã hạ màn. Giờ đây, sân khấu đã được chuyển vào bên trong Tổng dinh Trinh Sát Đoàn. Cô phải theo dõi Levi, phải đảm bảo Furlan và Isabel được an toàn, và phải ngăn chặn âm mưu ám sát Erwin mà không phá vỡ những sự kiện lớn sẽ định hình tương lai.
Nhiệm vụ của cô chỉ vừa mới thực sự bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro