
Chương 2
Tháng 4 năm 844, Tổng dinh Trinh Sát Đoàn.
Ánh nến trong phòng làm việc của Erwin leo lét, hắt bóng lên những tấm bản đồ chiến thuật trải rộng. Arin đặt tập báo cáo cuối cùng lên bàn.
"Đội trưởng, toàn bộ phân tích về địa hình và dự báo thời tiết cho chuyến viễn chinh sắp tới đã hoàn tất. Các phương án dự phòng cũng đã được liệt kê."
Erwin ngước lên, đôi mắt xanh của anh ánh lên sự mệt mỏi được che giấu kỹ lưỡng. "Tốt lắm, Arin. Phân tích của cô luôn rất chi tiết." Đối với Erwin, đó đã là lời khen ngợi cao nhất.
Arin khẽ gật đầu, nhưng không rời đi ngay. Cô nhìn vào bóng lưng vững chãi của anh, người đàn ông ấy dường như luôn tự cô lập mình. "Tối nay mọi người có một bữa tiệc nhỏ. Anh sẽ không tham gia sao?"
"Tôi còn phải xem lại kế hoạch," anh đáp, giọng đều đều, mắt không rời tấm bản đồ.
Sự tận tụy của anh là điều cô kính trọng, nhưng đôi khi, nó cũng khiến cô cảm thấy xót xa. Anh đang gánh trên vai sinh mạng của hàng trăm người. "Vậy tôi xin phép," cô nói khẽ, "Chúc anh một buổi tối hiệu quả, thưa Đội trưởng."
Khi cô nhẹ nhàng khép cửa lại, cô biết sự tin tưởng của Erwin không đến một cách dễ dàng. Nó được xây dựng từ những đêm cô thức trắng để phân tích dữ liệu, từ những báo cáo chi tiết giúp giảm thiểu thương vong, từ việc cô chứng minh rằng giá trị của mình không chỉ nằm ở lưỡi kiếm. Sự ngưỡng mộ cô dành cho anh không còn đơn thuần, nó đã trở thành sự thấu hiểu sâu sắc dành cho một người đang đơn độc bước trên con đường đầy chông gai.
___________
Nhiệm vụ mới của Arin: trợ thủ nghiên cứu bất đắc dĩ cho Hange. Trong căn phòng thí nghiệm ngổn ngang, Arin khoanh tay, mặt đầy cam chịu khi Hange say sưa với một mẩu da Titan.
"Chị Hange à!" Arin rên rỉ. "Chị đã có Moblit rồi, em ở đây chỉ tổ vướng chân."
"Ấy nào!" Hange ngẩng lên, đôi mắt sau cặp kính sáng rực. "Chị biết em thà ra ngoài vung kiếm, nhưng nhìn này," Hange giơ mẩu da lên, "Nó chịu nhiệt cực cao! Nếu chúng ta có thể áp dụng đặc tính này vào vũ khí thì sao?"
Arin liếc nhìn, sự tò mò đã thắng cơn chán nản. Một tia sáng từ kiến thức thế kỷ XXI lóe lên.
"Chị nói chịu nhiệt..." cô chậm rãi, "Nếu chúng ta thay đổi quy trình rèn, tôi luyện lưỡi kiếm ở nhiệt độ cao hơn và phủ lên nó một lớp hợp kim gốm thì sao? Nó sẽ tăng độ cứng và khả năng chống mài mòn."
Sự im lặng bao trùm. Hange đứng sững, miệng há hốc. "Arin... Em... em vừa nói gì cơ?" Chị lao tới, nắm chặt hai vai Arin. "Hợp kim gốm? Ý tưởng đó từ đâu ra? Em đúng là một kho báu ẩn giấu!"
"Thả em ra đã!" Arin kêu lên.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Mike Zacharias đứng đó, cao lớn và im lặng. Anh khịt mũi một cách đặc trưng, đôi mắt sắc lẻm lướt qua căn phòng rồi dừng lại ở Arin.
"Arin, Erwin cần cô ở phòng họp. Về đội hình cho chuyến viễn chinh."
Arin lập tức đứng thẳng, khí chất nghiêm túc quay trở lại. "Rõ." Cô quay sang Hange, nhướng mày đắc ý. "Thấy chưa? Chị cứ ở lại đây chơi với đống da của chị đi."
Hange chỉ phẩy tay, mắt không rời trang giấy. "Đi đi! Nhưng lát nữa phải quay lại giải thích rõ hơn về 'hợp kim gốm' đó!"
Arin lắc đầu cười, bước nhanh theo Mike. Từ phòng thí nghiệm hỗn loạn đến phòng họp chiến lược, mỗi bước chân đều khẳng định vị trí của cô. Cô không còn là tân binh vô danh, mà đã trở thành một mắt xích không thể thiếu trong cỗ máy mang tên Trinh Sát Đoàn.
Không khí trong phòng họp chiến lược là một nấm mồ. Ngọn đèn dầu duy nhất đặt giữa bàn chỉ đủ sức đẩy lùi bóng tối trong một vòng tròn nhỏ, hắt lên tấm bản đồ những cái bóng dài ngoằng, méo mó. Erwin Smith đứng đó, im lặng như một bức tượng, đôi mắt xanh lạnh như băng dán chặt vào những ký hiệu đánh dấu khu vực Thành Phố Ngầm. Bên cửa sổ, Mike Zacharias khoanh tay, sự hiện diện của anh vừa là một tảng đá, vừa là một lưỡi đao im lìm.
"Erwin, có nhiệm vụ mới sao?" Giọng Arin phá vỡ sự im lặng. Cô đã bỏ đi cách xưng hô theo quân hàm, theo một quy tắc ngầm chỉ có những người thân cận nhất của Erwin mới được phép.
Erwin ngước lên, đôi mắt xanh thẳm của anh xoáy sâu vào cô, không che giấu sự nghiêm trọng. "Một nhiệm vụ tối mật. Lần này, tôi cần cô và Mike."
Arin hơi nhướng mày. Việc chỉ định đích danh cô cùng với Đội phó Mike cho thấy đây không phải một cuộc viễn chinh thông thường. "Nhiệm vụ là gì?"
"Trong Thành Phố Ngầm, tồn tại một nhóm tội phạm," Erwin bắt đầu, giọng anh trầm và đều, như một nhà sử học đang thuật lại một sự kiện đã rồi. "Chúng sử dụng bộ cơ động bị đánh cắp của Hiến Binh, nhưng kỹ năng của chúng... vượt xa những gì binh lính được huấn luyện. Tôi muốn hai người tiếp cận, điều tra và nắm bắt mọi động thái."
Một luồng điện giật chạy dọc sống lưng Arin. Thành Phố Ngầm. Kỹ năng phi thường. Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Levi Ackerman. Cái tên đó nổ tung trong tâm trí cô. Định mệnh đã đẩy cô đến đây, đặt lên vai cô trọng trách đối mặt trực tiếp với nhân vật có thể thay đổi toàn bộ cục diện cuộc chiến.
Cô hít một hơi thật sâu, nén lại cơn chấn động. Ván cờ này cô biết quá rõ. Levi, Furlan và Isabel đang nhận một nhiệm vụ từ một quý tộc thối nát để ám sát Erwin. Và Erwin, con cáo già xảo quyệt nhất, đã đánh hơi được âm mưu. Anh không chỉ muốn dẹp tan mối đe dọa, mà còn muốn biến con át chủ bài của kẻ thù thành vũ khí của chính mình. Nhiệm vụ này, cô không được phép thất bại.
"Tôi hiểu rồi," Arin đáp, giọng vững vàng không một chút dao động.
"Tôi tin vào khả năng của hai người," Erwin nói. Đó không phải là một lời động viên, mà là một sự khẳng định về kết quả.
Mike, người vẫn im lặng từ đầu, khẽ khịt mũi theo thói quen. Anh bước tới gần Arin, cúi xuống và hít một hơi nhẹ. "Mùi của sự quyết tâm," anh nhận xét cộc lốc, rồi gật đầu. Đó là sự công nhận của anh.
"Chúng tôi sẽ sẵn sàng," Arin khẳng định, trước khi quay người.
Bước ra khỏi cánh cửa, lồng ngực Arin cuộn lên một cơn bão cảm xúc: phấn khích, căng thẳng, và một gánh nặng khổng lồ. Tiếp cận Levi Ackerman không phải là một nhiệm vụ, đó là khiêu vũ với tử thần. Một bước đi sai lầm có thể khiến cô phải trả giá bằng mạng sống, và tệ hơn, có thể làm chệch hướng toàn bộ tương lai mà cô đang cố gắng cứu vãn.
___________
Đầu tháng 5, năm 844.
Thành Phố Ngầm là một cái huyệt mộ đang phân hủy.
Khoảnh khắc đặt chân xuống, Arin cảm thấy như bị cả một thế giới mục rữa nuốt chửng. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, xú uế và nỗi tuyệt vọng đã kết tinh lại qua nhiều thế hệ. Bóng tối ở đây không phải sự thiếu vắng ánh sáng; nó là một thực thể sống, có trọng lượng, bám chặt lấy da thịt và len lỏi vào phổi. Dù đã chuẩn bị tâm lý, sự khắc nghiệt của thực tại vẫn là một cú tát thẳng vào mặt.
Suốt một tuần, Arin đã lẩn khuất như một bóng ma, khoác lên mình bộ quần áo rách rưới của một kẻ hạ lưu, biến mình thành một phần của sự thối rữa nơi đây. Cô biết, bộ quân phục của Trinh Sát Đoàn sẽ biến cô thành mục tiêu ngay lập tức. Hôm nay, cô chọn một vai diễn nguy hiểm hơn: một kỹ nữ nhợt nhạt, một trong vô số những linh hồn lạc lõng, để có thể quan sát mà không bị chú ý.
Bất chợt, tiếng rít sắc lẹm của bộ cơ động vang lên, cắt ngang sự im lặng mục nát. Âm thanh đó nhanh hơn, gọn hơn, và mang một sự chết chóc thuần túy. Arin ngay lập tức ép mình vào một góc tường tối, tim đập thình thịch. Đó là họ.
Và rồi anh xuất hiện.
Không phải bước ra, mà là đáp xuống từ bóng tối, nhẹ bẫng như một chiếc lá, im lặng như một con mèo hoang. Dáng người anh nhỏ gọn, nhưng khí chất tỏa ra lại như một lưỡi dao vô hình, tạo ra một vùng chân không chết chóc xung quanh. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt xám lạnh lẽo quét qua không gian như thể đang lột trần mọi thứ. Hôm nay, anh đi một mình.
Levi Ackerman. Arin nín thở, cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hình ảnh trên màn hình không thể nào lột tả được một phần mười con người này. Sự nguy hiểm của anh không chỉ nằm ở kỹ năng, mà ở chính bản năng của một kẻ săn mồi đỉnh cao. Đôi mắt đó, trống rỗng và vô cảm, là đôi mắt của một kẻ đã nhìn thấy tận cùng của địa ngục và không còn gì để mất.
Nhân vật trong câu chuyện đã chết. Trước mặt cô lúc này, là Levi Ackerman bằng xương bằng thịt, và anh còn đáng sợ hơn bất kỳ con Titan nào cô từng đối mặt.
Arin nín thở, theo dõi Levi từ trong góc tối. Đây là cơ hội duy nhất. Cô quyết định hành động, bước ra khỏi bóng tối, cố tình để lộ mình nhưng giữ một dáng vẻ tự nhiên, như một con thiêu thân vô tình bay về phía ngọn lửa.
Nhưng cô chưa kịp tiến lại gần, một bàn tay thô bạo đã chộp lấy cổ tay cô. Gã đàn ông cao lớn, mặt mũi bặm trợn, nhếch mép cười bệnh hoạn. "Đi chơi với bọn anh một lát nào, cô em?"
Arin nhíu mày, nén lại cảm giác ghê tởm. Giọng cô lạnh băng: "Biến."
"Con điếm!" Gã đàn ông gầm lên. Bàn tay hắn siết chặt như một chiếc kìm sắt. "Mày dám từ chối tao?"
Nén lại. Phải nén lại. Cơn thịnh nộ trào lên trong Arin. Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, cổ tay của gã này đã gãy. Nhưng giờ đây, cô không thể để lộ thân phận.
Gã đàn ông kéo mạnh cô về phía mình, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô. "Ở cái nơi này, mày nghĩ mày có quyền lựa chọn à?"
Chết tiệt.
Ngay lúc đó, không khí đột ngột lạnh đi. Một giọng nói vang lên từ phía sau, không lớn, nhưng sắc lạnh như tiếng kim loại cắt qua băng.
"Thả nó ra."
Bàn tay của gã côn đồ cứng đờ. Levi đứng đó, đôi mắt xám không một gợn sóng, nhưng luồng sát khí tỏa ra từ anh đủ khiến kẻ đối diện ngạt thở.
"Ồ? Mày... mày quan tâm con này à?" Gã đàn ông cố gượng, nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội hắn.
Câu nói vừa dứt, sát khí của Levi trở nên dày đặc. Anh di chuyển, nhanh như một cái chớp mắt. Một cú đá vào đầu gối khiến gã đàn ông khuỵu xuống. Trước khi hắn kịp hét, Levi đã túm tóc, giật ngược đầu hắn ra sau.
"Mày vừa nói gì?" Giọng Levi nhỏ đến mức gần như thì thầm.
"Tôi... tôi đùa..."
Levi không nói thêm. Anh nhấc chân, giẫm mạnh lên bàn tay đang siết chặt cổ tay Arin.
"RẮC!"
Tiếng xương gãy vang lên khô khốc. Gã đàn ông rú lên, buông tay cô ra và ôm lấy bàn tay nát bét của mình. Levi phủi tay như thể vừa chạm vào thứ bẩn thỉu. "Cút." Gã côn đồ lập tức lết mình bỏ chạy vào bóng tối.
Levi đứng thẳng dậy. Đôi mắt xám lạnh lẽo quét qua Arin, dò xét. Cô cúi đầu, diễn tròn vai một cô gái sợ hãi. "Cảm... cảm ơn anh..."
Anh nhìn cô chằm chằm. Sự im lặng của anh còn nặng nề hơn cả lời nói. Cuối cùng, anh lên tiếng, không chút khoan nhượng. "Biến đi."
Đây rồi. Ngã rẽ của ván cược. Arin làm một điều điên rồ nhất. Cô bước tới, ôm lấy cánh tay anh, cố giở ra giọng điệu lả lơi. "Khoan đã, anh hùng. Em còn chưa trả ơn anh mà."
Cơ thể Levi cứng lại như thép nguội. Nếu ánh mắt có thể giết người, Arin tin rằng mình đã chết cả trăm lần. Một luồng khí lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả sát khí lúc nãy, báo hiệu sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
"Bỏ tay ra," anh gằn lên, từng từ như được nghiến ra từ kẽ răng.
Trái tim Arin như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng cô vẫn giữ nụ cười trên môi. Cô biết Levi ghét sự bẩn thỉu và phiền phức. Cô đang phạm vào cả hai.
"Sao anh lạnh lùng vậy?" cô trượt ngón tay trên cánh tay rắn chắc của anh. "Em chỉ muốn cảm ơn. Ở đây lâu rồi, em chưa thấy ai ra tay... sạch sẽ như anh vậy."
Từ cuối cùng đó, "sạch sẽ," đã đánh trúng đích.
Chuyển động của Levi khựng lại. Đôi mắt xám của anh nheo lại. Sự dò xét trong đó càng thêm sâu sắc, không còn là nhìn một kỹ nữ phiền phức, mà là phân tích một sinh vật lạ.
"Mày muốn gì?" Anh hỏi, giọng vẫn lạnh như băng.
Một tia hy vọng. Arin khẽ buông tay. "Em không muốn gì cả. Chỉ là ở cái nơi quỷ quái này, nhìn thấy một người có nguyên tắc như anh, em thấy lạ. Anh không giống những kẻ khác."
Levi im lặng, quan sát cô một lúc lâu. Cuối cùng, anh hất tay dứt khoát. "Đừng để tao thấy mặt mày lần nữa."
Nói rồi, anh quay người, tan biến vào bóng tối.
Arin thở hắt ra, hai chân gần như mềm nhũn. Cô đã thất bại trong việc giữ anh lại, nhưng đã thành công gieo vào tâm trí anh một dấu chấm hỏi. Một kỹ nữ kỳ lạ, không sợ chết, và nói những lời không giống ai.
Anh sẽ nhớ đến cô. Ván cược chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro