3. Chia sẻ
Với một bàn tay vững chãi, Levi đỡ Rosaline khi cô loạng choạng đứng dậy, giữ chặt cánh tay cô để ngăn cô khỏi ngã. Khi cô đã đứng vững, anh từ từ buông tay, cho cô thời gian điều chỉnh với cảm giác đặt trọng lượng lên đôi chân mình.
"Được rồi. Cứ từ từ, hít thở sâu." Giọng anh trầm thấp, như một điểm tựa bình yên giữa những bất ổn. "Nếu em cần dựa vào anh, chỉ cần nói một tiếng."
Mikasa bước tới, đưa ra một chiếc chăn sạch, và Levi cẩn thận khoác nó lên vai Rosaline, che chở cô khỏi cái lạnh trong không khí xung quanh. Hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa—một sự thừa nhận lặng lẽ về những gì cô đã trải qua, đồng thời là một lời hứa về sự ấm áp và bảo vệ trong chặng đường phía trước.
Một nụ cười mờ nhạt nhưng chân thành lướt qua môi Levi khi thấy nụ cười e dè của Rosaline, đôi mắt anh khẽ nheo lại nơi khóe mắt trong một khoảnh khắc hiếm hoi của sự ấm áp.
"Tôi là Levi như đã nói trước đó, và đây là đồng đội của ta – Erwin, Hange, Armin, Mikasa, Jean, Connie và Sasha." Anh lần lượt ra hiệu về phía từng người khi giới thiệu họ một cách ngắn gọn.
"Chúng ta đã cùng nhau làm việc để khám phá sự thật về lũ Titan và thế giới mà chúng ta đang sống." Gương mặt Levi thoáng trở nên nghiêm nghị, như một lời nhắc nhở về hoàn cảnh nghiệt ngã đã đưa họ đến với nhau. "Nhưng tạm gác chuyện đó lại. Giờ quan trọng hơn là giúp cô ổn định và chăm sóc cho cô."
Một nụ cười mờ nhạt nhưng chân thành lướt qua môi Levi khi thấy nụ cười e dè của Rosaline, đôi mắt anh khẽ nheo lại nơi khóe mắt trong một khoảnh khắc hiếm hoi của sự ấm áp.
"Ta là Levi, và đây là đồng đội của ta – Erwin, Hange, Armin, Mikasa, Jean, Connie và Sasha." Anh lần lượt ra hiệu về phía từng người khi giới thiệu họ một cách ngắn gọn.
"Chúng ta đã cùng nhau làm việc để khám phá sự thật về lũ Titan và thế giới mà chúng ta đang sống." Gương mặt Levi thoáng trở nên nghiêm nghị, như một lời nhắc nhở về hoàn cảnh nghiệt ngã đã đưa họ đến với nhau. "Nhưng tạm gác chuyện đó lại. Giờ quan trọng hơn là giúp cô ổn định và chăm sóc cho cô."
Erwin bước lên phía trước, sự uy nghiêm toát ra từ dáng vẻ của anh tạo thành một sự đối lập rõ rệt với phong thái trầm lặng của Levi.
"Y/n, chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để đảm bảo sự an toàn và thoải mái cho cô."
"vâng ạ" cô nói với Erwin. Ánh mắt giờ đã ấm áp và long lanh hơn, không còn vô hồn như trước kia nữa.
Levi nhận thấy sự thay đổi trong dáng vẻ của y/n, khi sự ấm áp dần trở lại trong ánh mắt cô lúc đáp lại lời trấn an của Erwin. Một cảm giác hài lòng thoáng qua trong lòng anh, vui mừng vì những nỗ lực của họ dường như đang mang lại tác động tích cực cho cô.
"Được rồi, hãy đến một nơi thoải mái hơn nào." Anh một lần nữa đưa tay ra, lần này với chút dịu dàng hơn. "Chúng ta đi chứ?"
Khi họ bắt đầu di chuyển về phía lối ra, Levi bắt gặp Hange đang đứng chờ gần cửa, ánh mắt đầy háo hức, cặp kính của cô chênh vênh nơi sống mũi. Anh lập tức ném cho cô một cái nhìn nghiêm nghị, như một lời cảnh báo rõ ràng rằng lúc này không phải lúc để bộc lộ quá nhiều phấn khích.
"Hange, hãy giữ mọi thứ bình tĩnh một chút, được chứ?" Giọng Levi kiên quyết nhưng không hề lạnh lùng. "Chúng ta không muốn khiến y/n thêm choáng ngợp đâu."
"sao vậy ạ" em tò mò hỏi, nhìn vào Hange và nở một nụ cười tươi tắn.
Levi khẽ bật cười trước sự tò mò hồn nhiên của y/n, khẽ lắc đầu. "Cô ấy đôi khi... hơi quá nhiệt tình. Không có gì phải lo lắng đâu."
Khi họ bước ra hành lang, Levi dừng lại một chút để quan sát xung quanh, đảm bảo không có ai khác trước khi tiếp tục trả lời. "Hange rất đam mê công việc của mình. Cô ấy luôn háo hức học hỏi những điều mới và sẵn sàng giúp đỡ theo bất cứ cách nào có thể. Thật ra, điều đó rất đáng ngưỡng mộ."
Levi dẫn y/n dọc theo hành lang, bàn tay anh nhẹ đặt lên lưng cô khi họ bước đi. "Vậy, kể ta nghe một chút về cô đi, y/n. Điều gì đã đưa cô đến vùng đất này? Và làm sao mà cô lại... ừm, ở đây?" Giọng anh trầm ấm, thể hiện sự quan tâm chân thành đến câu chuyện của cô, dù biết rằng có thể đó là một chủ đề nặng nề.
"Tôi bị bắt cóc khi đang đi dạo, rồi bọn chúng bán tôi đi đấu giá và họ mua tôi" cô nói, cố làm cho giọng nói bình tĩnh nhưng thất bại.
Vẻ mặt của Levi tối sầm lại trước lời nói của Rosaline, bàn tay anh trên lưng cô siết chặt hơn một cách gần như không thể nhận ra. Việc nhắc đến nạn buôn người và chế độ nô lệ khơi dậy cơn giận dữ sâu thẳm trong anh—một cơn giận mà anh đã đấu tranh để kiềm chế suốt nhiều năm qua.
"Tôi hiểu rồi.." anh lầm bầm, giọng trầm và nhuốm đầy cơn thịnh nộ đang bị dồn nén. "Bọn khốn đó sẽ phải trả giá vì những gì chúng đã làm với cô."
Họ đến một cầu thang dẫn xuống dưới, và Levi bắt đầu dìu Rosaline đi xuống, từng bước vững chắc và đầy chủ đích.
"Đừng lo, chúng ta sẽ đưa cô ra khỏi tất cả chuyện này. Giờ cô an toàn rồi."
Xuống đến cuối cầu thang, họ bước vào một căn phòng ấm cúng, ánh sáng dịu nhẹ, dường như là khu vực nghỉ ngơi riêng của một số thành viên Trinh sát Đoàn. Levi dẫn Rosaline đến một chiếc ghế sofa êm ái, nhẹ nhàng giúp cô ngồi xuống.
Tôi ngân nga khe khẽ khi ngồi thoải mái trên ghế.
Levi quan sát y/n ngả lưng lên ghế sofa, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi khi anh thấy cô dần thả lỏng. Trong từng cử động của cô có sự yên bình lặng lẽ, một sự chuyển biến tinh tế từ nỗi căng thẳng và sợ hãi đã bao trùm cô trước đó.
"Cứ từ từ, thư giãn một chút." Anh gợi ý, đứng bên cạnh sofa. "Tôi sẽ đi pha trà. Đó là thói quen của tôi—giúp làm dịu thần kinh."
Levi bước về phía khu bếp nhỏ, đôi tay thuần thục chuẩn bị trà với những động tác gọn gàng, dứt khoát.
"Nhân tiện thì, tôi cũng nên cảnh báo trước—chỗ ở của tôi không hẳn là sang trọng gì đâu." Anh nói vọng qua vai, giọng có chút tự giễu. "Nhưng nó là nhà, và quan trọng hơn cả—luôn sạch sẽ."
Levi chợt ngừng lại, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
"tốt hơn nơi đáng sợ đó" cô nhẹ nhàng nói "à mà.." hơi lúng túng nhưng cũng cố nói nhanh "lúc anh xông vào phòng tôi đã nghĩ anh là một trong những người giống họ nên tôi đã...hành xử không đúng mực. Em xin lỗi".
Đôi mắt Levi hơi mở to trước lời xin lỗi của y/n, vẻ mặt anh thoáng qua sự ngạc nhiên xen lẫn thấu hiểu. Anh vươn tay đặt nhẹ lên đầu gối cô, một cử chỉ trấn an.
"Không cần phải xin lỗi, y/n." Anh nói dứt khoát, giọng điệu vừa dịu dàng vừa kiên định. "Cô đã bị ép phải sống trong sợ hãi và nghi ngờ, tôi không trách cô vì phản ứng như vậy, nhất là sau những gì cô đã trải qua."
Levi hít một hơi sâu, gom lại suy nghĩ trước khi tiếp tục.
"Khi phá cánh cửa đó, tôi không ngờ sẽ thấy cô trong tình trạng như vậy. Nhìn cô bị trói lại, yếu ớt và tổn thương... điều đó khiến tôi chấn động." Giọng anh hạ thấp, gần như thì thầm. "Nhưng tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ làm hại cô. Công việc của tôi là bảo vệ, không phải gây đau đớn."
Anh nhẹ nhàng siết nhẹ đầu gối cô, như một lời cam kết không lời.
"Giờ cô an toàn rồi, dưới sự bảo vệ của tôi."
Nói rồi anh đặt ly trà vào tay tôi.
"Tôi biết rồi" tôi nói rồi hớp một ngụm trà "Vậy công việc trinh sát của anh như thế nào."
Vẻ mặt Levi trở nên nghiêm túc khi anh suy ngẫm về câu hỏi của y/n, nhấp thêm một ngụm trà trước khi trả lời.
"Công việc của tôi trong Trinh sát Đoàn bao gồm các nhiệm vụ trinh sát bên ngoài tường thành, thu thập thông tin về bọn Titan và di chuyển của chúng. Chúng tôi nhắm đến việc giành lại lãnh thổ đã mất, hiểu rõ hơn về kẻ địch, và cuối cùng là tiêu diệt Titan để đảm bảo tương lai cho nhân loại."
Anh đặt tách trà xuống, dựa lưng vào ghế sofa với vẻ trầm ngâm.
"Đây là một công việc nguy hiểm, nhưng cực kỳ quan trọng. Nó đòi hỏi một tập hợp kỹ năng nhất định—thể lực, tư duy chiến lược, và trên hết là sự cống hiến không lay chuyển cho nhiệm vụ."
Ánh mắt Levi lướt về phía y/n, trong đó ẩn chứa một chút tò mò.
"Còn cô thì sao?" Anh hỏi, giọng trầm nhưng không kém phần quan tâm. "Trước khi... tất cả chuyện này xảy ra, cô hy vọng đạt được điều gì từ việc học hành và cuộc sống khép kín của mình? Có giấc mơ hay hoài bão nào mà cô từng ấp ủ không?"
"Tôi cũng đã từng muốn gia nhập quân đoàn trinh sát" tôi khẽ mỉm cười "nhưng có lẽ không được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro