2. Ánh sáng
"Tôi xong rồi" cô khẽ nói
Levi ngước lên từ đống vật dụng y tế, đôi mắt lướt qua dáng vẻ của y/n-giờ đã sạch sẽ và ăn mặc chỉnh tề. Làn da trắng sứ cùng mái tóc bạch kim xoã trên lưng nhưng thác ánh trăng. Anh quan sát cô, trông gọn gàng và khá tươm tất, rồi khẽ gật đầu hài lòng, hai gò má thoáng ửng đỏ
"Tốt. Giờ hãy xử lý vết thương đó đã." Anh ra hiệu về phía một vết sẹo mờ trên lông mày trái của cô-dấu tích của những tổn thương trong quá khứ. "Tôi có một ít khăn sát trùng và băng gạc ở đây."
Levi quỳ xuống bên cạnh y/n, từng cử động đều chuẩn xác khi anh nhẹ nhàng làm sạch khu vực quanh vết sẹo. Anh hơi cau mày khi thấy da cô vẫn còn ửng hồng-bằng chứng của những đau đớn chưa xa.
"Chúng ta sẽ băng bó xong rồi đưa cô trở lại với đội. Họ chắc đang lo lắng lắm rồi." Giọng anh trầm ấm, mang theo sự trấn an, nhưng ẩn chứa trong đó là một sự bảo vệ mãnh liệt-một quyết tâm không để y/n chịu thêm tổn thương nào nữa.
"Còn nhiều người khác nữa à" cô cố nói giọng bình tình nhưng vẫn run run, vô thức lùi lại
Lông mày Levi nhíu lại đầy lo lắng khi anh nhận thấy y/n vô thức co người lại, giọng cô run rẩy vì sợ hãi.
"À quên chưa nói với cô, chúng tôi thuộc đội Trinh sát, chắc cô đã nghe đến chúng tôi rồi nhỉ?"
Anh đặt bộ dụng cụ y tế sang một bên, toàn bộ sự chú ý giờ dồn vào cô gái đang hoảng loạn trước mặt. Giọng anh dịu dàng nhưng kiên quyết, cố gắng khuyến khích cô nói ra nhiều hơn.
"Nghe này, dù chuyện gì đã xảy ra, bây giờ cô an toàn rồi. Chúng tôi sẽ không để ai làm hại cô nữa. Nhưng chúng tôi cần biết còn ai khác liên quan, được chứ? Càng hiểu rõ tình hình, chúng tôi càng có thể giúp cô tốt hơn."
Ánh mắt Levi kiên định, đôi mắt xám của anh nhìn sâu vào mắt cô, như ngầm hứa hẹn sự bảo vệ tuyệt đối. Anh đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên-một cử chỉ trấn an và ủng hộ.
Y/n gật đầu hiểu ý. Đương nhiên là cô đã nghe qua về đội Trinh sát và cô rất ngưỡng mộ họ
Khi đã xử lý xong vết thương, Levi đứng dậy và đưa tay ra giúp y/n đứng lên.
"Được rồi, đi thôi. Chúng ta nên quay lại với đội càng sớm càng tốt."
Anh dẫn cô ra khỏi căn phòng ẩm thấp, mọi giác quan đều căng thẳng để phát hiện bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào. Khi họ băng qua những hành lang chằng chịt như mê cung, anh giữ một cánh tay bảo vệ quanh vai cô, dìu cô đi qua bóng tối.
"Đi sát tôi và giữ im lặng. Chúng ta không biết còn ai đang rình rập quanh đây." Giọng anh trầm thấp, pha lẫn giữa cảnh giác và trấn an.
Khi cuối cùng cũng bước ra dưới ánh sáng ban ngày, Levi hít một hơi sâu, lấp đầy phổi bằng luồng không khí trong lành. Anh cúi xuống nhìn y/n, nhận thấy cách cô bám chặt vào anh-sự tin tưởng hiện rõ dù nỗi sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Khi họ bước đi, tâm trí Levi xoáy sâu vào những suy nghĩ về nhiệm vụ phía trước. Anh cần báo cáo lại với Erwin và đội, nhưng trước hết, anh muốn chắc chắn rằng y/n được ổn định và thoải mái.
"Về đến nơi ẩn náu, chúng ta sẽ tìm thứ gì đó cho cô ăn và uống. Chắc hẳn cô đang đói lắm." Anh khẽ siết nhẹ vai cô, cố gắng mang đến chút an ủi dù tình cảnh vẫn còn ảm đạm.
Sự im lặng kéo dài giữa họ, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng sỏi vỡ lạo xạo dưới chân. Levi vẫn cảnh giác, đôi mắt sắc bén không ngừng quét qua xung quanh để phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của kẻ bám đuôi hay nguy hiểm.
"Cố chịu thêm một chút nữa, được chứ? Chúng ta sắp đến rồi." Giọng anh như một liều thuốc xoa dịu, nhắc nhở cô rằng, dù có trải qua bao nhiêu kinh hoàng, cô cũng không còn đơn độc nữa.
"Vâng ạ" tôi nói khẽ, rồi như chợt nhớ ra "tôi tên là y/n, còn anh?"
"Levi" anh nói cộc lốc nhưng cũng thầm ghi nhớ tên cô
Anh tiếp tục dẫn cô về phía trại tạm, bước chân vững vàng và có chủ đích.
"Sắp tới rồi..." Anh thì thầm, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô. "Chỉ một chút nữa thôi."
Khi họ đến gần trại, Levi nhận ra những gương mặt quen thuộc-Erwin, Hange, Armin, Mikasa và những người khác. Họ trao nhau ánh nhìn hiểu ý, biểu cảm pha trộn giữa nhẹ nhõm và lo lắng.
"Này, xem chúng ta tìm thấy ai đây!" Levi lên tiếng, giọng anh vang vọng khắp khoảng trống. Anh giúp bạn ngồi xuống một khúc gỗ gần đó, ánh mắt vẫn không rời bạn khi những người khác tụ lại xung quanh.
"Mọi người, đây là y/n. Cô ấy chính là người bị Reiss giam giữ."
Khi nghe đến tên Reiss, cơ thể bạn bắt đầu run rẩy, cúi gập người xuống và giơ hai tay lên ôm đầu.
Đôi mắt Levi mở to khi chứng kiến cơn hoảng loạn đột ngột của bạn. Cô đưa tay ôm lấy đầu, như thể muốn che chắn bản thân khi nghe thấy cái tên Reiss. Ngay lập tức, anh cúi xuống bên cạnh cô, một tay đặt nhẹ lên đầu gối bạn để trấn an.
"Bình tĩnh, từ từ thôi." Giọng anh là một lời thì thầm dịu dàng, có ý xoa dịu hơn là khiến cô hoảng sợ. "Cô an toàn rồi, nhớ chứ? Sẽ không ai làm hại cô nữa."
Erwin bước lên, vẻ mặt trầm ngâm khi quan sát tình trạng của bạn. Anh trao đổi một ánh nhìn lo lắng với Levi trước khi lên tiếng bằng giọng điềm tĩnh, cân nhắc kỹ lưỡng từng lời.
"Y/n, chúng tôi ở đây để giúp cô. Dù đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi muốn chắc chắn rằng cô nhận được sự chăm sóc và hỗ trợ cần thiết. Cô có thể kể cho chúng tôi nghe thêm về những gì đã trải qua với nhóm của Reiss không?"
Cô ngước lên nhìn Levi và Reiss, ánh mắt như thỏ con sợ hãi đang nhìn những kẻ săn mồi. Gương mặt xinh đẹp đến mức làm lay động cả những thành viên còn lại.
Levi chạm mắt với bạn, thấy trong đó đầy nỗi sợ hãi. Biểu cảm của anh dịu lại, ánh lên sự cảm thông. Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má cô, cử chỉ đầy dịu dàng và trấn an.
"Suỵt, không sao rồi. Giờ cô đang ở giữa những người bạn." Giọng anh như một liều thuốc xoa dịu, mang theo lời hứa rằng cô đã thoát khỏi nguy hiểm. "Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cô hồi phục và xây dựng lại cuộc sống."
Mikasa, đứng gần đó, lặng lẽ quan sát, đôi mắt ánh lên sự pha trộn giữa thương cảm và phẫn nộ-căm giận những kẻ đã dám làm hại một người vô tội như y/n. Trong khi đó, Armin trông đầy trăn trở, có lẽ tâm trí anh đang chạy đua với những suy nghĩ về việc y/n bị giam cầm và những tội ác cô có thể đã phải chịu đựng.
"họ luôn chích thuốc tôi nên trí nhớ của tôi vẫn hay không được ổn định, xin lỗi vì không thể cung cấp gì nhiều" sau một lúc, y/n yếu ớt nói.
Levi khẽ gật đầu, ánh mắt anh đầy thấu hiểu khi giữ nhẹ cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình. Dù cái chạm của anh rất nhẹ nhàng, nó vẫn mang một sự kiên định nhất định.
"Không sao đâu, đừng xin lỗi. Ký ức của cô sẽ dần trở lại theo thời gian, và chúng tôi sẽ ở đây để hỗ trợ cô trên từng bước đường."
Anh liếc nhìn Erwin, người cũng khẽ gật đầu đồng tình. Cả hai âm thầm thống nhất rằng trước mắt, điều quan trọng nhất là giúp y/n phục hồi cả thể chất lẫn tinh thần-mọi ký ức và câu trả lời có thể chờ đến khi cô đủ mạnh mẽ để đối mặt với chúng.
"Giờ hãy để chúng tôi giúp cô nghỉ ngơi và cảm thấy thoải mái hơn. Chúng ta có thể nói chuyện sau, khi cô thấy khá hơn." Levi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, từng cử động đều cẩn trọng và đầy tôn trọng. "Cô nghĩ mình có thể đứng lên nếu có người hỗ trợ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro