Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

" Một vụ án mạng đã xảy ra tại ... nạn nhân .... đối tượng bị tình nghi đứa cháu gái 9 tuổi, nghi ngờ rằng do xích mích nên dùng dao đâm chết người . Hiện vẫn phía cảnh sát vẫn đang điều tra thêm .. "

***

- Cháu đã không thể nói được nữa . Chấn động tâm đã ảnh hưởng đến khả năng ngôn ngữ của cháu .

***

- Chết đi !! Đồ giết người !

- Đồ độc ác !

- Đồ quái vật !!

- Đánh nó chết đi !!

Không, tôi không . Tôi không giết người ! Mẹ ơi, ba ơi cứu con ! Con đau quá !!

- Đồ con hoang ! Vì mày độc ác quá nên bị ba mẹ mày bỏ rơi đó !!

Mỗi cú đá, cú đạp của đám bạn đều giáng thêm một lời cay độc lên em . Họ liên tục thay phiên nhau chửi rủa em, không cho em lối thoát . Em đau đớn nhưng chỉ có thể chảy nước mắt . Em muốn kêu cứu nhưng làm sao có thể cất tiếng đây . 

Em không hiểu mình đã làm gì sai . Em thật sự không làm gì cả .

- Dừng lại !

Một giọng nói vang lên . Dù các bạn đã dừng việc đánh em lại nhưng cơn đau vẫn day dứt làm nước mắt em không ngưng chảy được .

- Cậu ... Cậu Quân !

- Các cậu nghĩ mình đang làm gì vậy ?

Bạn nam ấy bước đến, các bạn khác liền đứng nép sang hai bên . Bạn ấy quỳ xuống và đỡ em dậy . Em vẫn khóc, vì đau . Bạn ấy giúp em đứng lên, em lại khóc lớn hơn vì sự ấm áp và mùi hương dễ chịu của người ta .

- Một đám đi bắt nạt một đứa con gái, hèn hạ !

- Cậu Quân .. Tụi tớ xin lỗi !

- Lời xin lỗi của các cậu không đáng được nhận !

Sau đó, bạn ấy cầm tay em và kéo đi . Em quên cả cơn đau, sùi sụt nước mắt ngắn dài đi theo .

Đi khỏi sân sau của cô nhi viện, bạn ấy dẫn em đến ghế đá dưới tán cây phượng . Bàn tay đang nắm tay em buông ra, em nhìn bạn ấy . Bạn ấy ngồi xuống ghế đá, tay khoang trước ngực rồi nhìn em chờ đợi . 

- Ngồi xuống đi, không ai đánh bạn nữa đâu .

Em giật mình, ngồi xuống ngay lập tức . Lúc này, cơn đau lại ùa về làm em ứa nước mắt . 

- Sao lại không kêu cứu ?

Em nghe hỏi, quệt nước mắt, lắc lắc cái đầu .

- Tên gì ?

Em bối rối, không biết làm sao để trả lời . Nhìn em lúng túng, bạn ấy lại nói .

- Tôi là Lý Nam Quân . Nhà tôi sở hữu cô nhi viện này .

Em nghe vậy, hơi sững người .

- Này, sao không trả lời . Không có miệng à ?

Em nghe vậy, giật thót . Nhưng rồi sau đó em cười . Ngoài cười em còn biết làm gì đây, đúng là em không nói được thật .

Dưới ánh nắng, mái tóc đen dài bóng lưỡng của em dù hơi rối nhưng vẫn khẽ đung đưa . Đôi môi căng mọng bị bầm và chảy máu ở khoé môi nhưng vẫn không làm giảm đi sự toả nắng của nụ cười . Đôi mắt nâu to tròn của em híp lại, hàng lông mi dài rậm cong vút lên .

Nam Quân vô thức đưa hai bàn tay áp lên cặp má phúng phính . Em nhìn cậu, nghiêng đầu khó hiểu .

- Cậu Quân, tới giờ về rồi !

Một người đàn ông mặc vest đen bước đến . Nam Quân liền bỏ tay ra khỏi mặt em và đứng dậy .

- Tạm biệt, tôi sẽ gặp lại bạn sau .

Nam Quân móc trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu đen đưa cho em .

- Lau mặt đi . - Cậu mỉm cười - Đừng để ai thấy cậu khóc, nếu không tụi nó sẽ ăn hiếp cậu mãi .

Nam Quân quay lưng bước đi . Em đứng nhìn theo dáng cậu khuất sau chiếc xe hơi, lòng vui không tả .

Em cầm chiếc khăn tay được gấp ngay ngắn, mỉm cười . Một tia nắng vừa chang qua lòng em .

***

- Cậu Quân, sao hôm nay rảnh rỗi lại muốn đến cô nhi viện vậy ?

Nam Quân chống cằm, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính ôtô, lờ đi câu hỏi của quản lý . Hình ảnh 3 năm trước bỗng hiện lên trong đầu .

" Không biết con nhỏ sao rồi ? "

Nam Quân tự hỏi rồi khẽ mỉm cười .

- Cậu Quân, đang suy nghĩ gì sao ? 

Quản lý lại hỏi . Nam Quân nhìn anh qua kính chiếu hậu, hơi nhíu mày .

- Đi xem " hàng " một chút .

- Chà, siêng năng vậy sao .

- Im đi Shirou .

Chiếc xe dừng lại, cậu mở cửa xe, không chờ quản lý mà cố sải bước thật dài vào trong . Nhìn vào tưởng rằng cậu đang đi bình thường, nhưng thật chất Nam Quân đang vội vã . Vì phấn khởi nên mới vội vã .

Nam Quân đi mấy vòng quanh cô nhi viện, hình bóng cậu muốn tìm vẫn không có . Mấy đứa trẻ cứ nháo nhào mỗi khi cậu đi tới đâu, thật nhàm chán .

- Cậu Quân, cậu đang tìm ai sao ? - Quản lý cuối cùng cũng phải lên tiếng hỏi .

- Một đứa con gái .

Quản lý nheo mắt .

- Không đinh đi xem " hàng " à ?

- Anh đi xem đi, xong rồi báo lại cho tôi .

- Cậu Quân, cậu có thể thông minh, nhưng không biết nói dối sao cho giống thật đâu .

Quản lý khoang tay trước ngực, quay người bước đi . Nam Quân trút một hơi thở dài đầy bực bội rồi di theo. Một lát sau, quản lý dẫn Nam Quân đến phòng chủ nhiệm .

- Một bé gái sao ?

Chủ nhiệm nhíu mày nhìn quản lý .

- Phải, vậy nên cô có thể vui lòng mang danh sách các bé gái từ 9 tuổi đến 12 tuổi cho tôi xem được không ?

Quản lý lịch thiệp cười . Chủ nhiệm thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều hơn . Đứa bé ngồi trên ghế sofa đối diện cô - Lý Nam Quân là con của người tài trợ cho cô nhi viện này . Cô làm sao dám khước từ yêu cầu của họ .

Bản danh sách được mang đến trong vòng 5 phút sau đó . Lý Nam Quân cầm lấy một trong số gần 20 tập hồ sơ, mở ra xem . Sau đó, lần lượt những tập hồ sơ khác cũng bị bỏ sang một bên .

- Sao rồi ? Tìm thấy cô bé hai người cần chưa ?

Lý Nam Quân đứng dậy, tiện tay ném thật mạnh tập hồ sơ thứ 20 vào góc tường . Chủ nhiệm giật mình hoảng hốt, trợn mắt nhìn quản lý vẫn ung dung ngồi .

- Chắc chắn là chưa đủ ? Vẫn còn sót 1 người . - Nam Quân hằn giọng, ánh mắt đáng sợ như muốn nuốt chửng chủ nhiệm .

- Chủ nhiệm, gần đây có đứa trẻ nào được nhận nuôi hay không ? - Quản lý từ tốn hỏi .

- Nhận nuôi ... - Chủ nhiệm lẩm bẩm suy nghĩ - Nhận nuôi thì không, nhưng chúng tôi vừa chuyển 1 em sang trường giáo dưỡng .

Trong phút chốc, ánh mắt Nam Quân sáng lên . Nhưng ngay lập tức, cậu sững người .

" Trường giáo dưỡng ? "

- Cám ơn chủ nhiệm, cô đã giúp chúng tôi rất nhiều . Giờ thì xin phép .

Quản lý nhẹ giọng nói rồi đứng dậy . Nam Quân vội vã bước khỏi phòng, quản lý theo sau .

Chiếc xe màu đen lại lăn bánh .

- Cậu Quân .

- Shirou, tôi biết, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc . Tôi sẽ chịu phạt khi về.

- Từ năm 11 tuổi đến giờ đây là lần đầu cậu như vậy . Thế, con bé đó là ai ?

Nam Quân đáp trả cái nhìn dò xét của Shirou qua kính chiếu hậu bằng cái lườm . Sau đó, cậu lia mắt đi, ánh nhìn lại hướng ra ngoài cửa kính ôtô .

- Một đứa con gái bị câm .

- Chà đặc biệt đấy . - Shirou mỉa mai qua giọng điệu nói như cười .

- Ừ, chắc thế .

Lát sau, chiếc xe dừng trước trường giáo dưỡng . Nam Quân ngồi trong xe, nhíu mày nhìn ngôi trường tồi tàn được xây dựng như một nhà giam " kín cổng cao tường " trước mặt .

" Vì đánh nhau mà bị chuyển đến đây sao ? "

Đến khi Shirou mở cửa xe, Nam Quân mới nhớ đến việc bước xuống . Cậu chần chừ, không muốn vào trong . Có cái gì đó ngăn cản cậu, nhưng cũng có thứ gì đó thôi thúc cậu bước vào và tìm người đó đi .

Trường giáo dưỡng này cũng cùng một hệ thống với cô nhi viện, đều thuộc sự sỡ hữu của nhà họ Lý . Nhưng Nam Quân chưa đến đây bao giờ .

Cậu hít một hơi, bước vào . Bỗng một tiếng "ầm" làm cậu giật mình, quay phắt lại .

Nam Quân trợn mắt nhìn đứa con gái vừa đáp xuống nóc xe ôtô của mình .

- Này ! Làm gì thế !

Tiếng Shirou quát làm con nhỏ quay mặt lại .

- Nhã Anh ..

Nam Quân lẩm bẩm trong miệng . Cậu không tin được vào mắt mình .

Gương mặt đó, mái tóc đen đó . Con nhỏ ngày đó đang trong bộ đồng phục trường giáo dưỡng, áo sơmi màu xanh biển hở mấy cúc đầu, váy đen qua gối . Nó nhìn Nam Quân, thoáng tròn mắt, dường như nó nhận ra cậu .

- Con nhỏ này !

Shirou bước đến, định nắm tay nó lôi xuống nhưng nó đã nhanh chân nhảy khỏi nóc xe ôtô . Nó đáp xuống mặt đường, quay đầu lại nhìn cậu . Ánh mắt nó và Nam Quân đối nhau, không tránh né trước khi nó quay lưng bỏ chạy .

Cậu ngẩn người đứng nhìn theo đứa con gái kia chạy biến vào con hẻm đối diện . Tiếng càu nhàu của Shirou đưa cậu thoát khỏi sự sửng sốt .

- Mấy đứa con gái bị đưa vào đây thật chẳng ra gì !

- Đi .

Shirou ngạc nhiên nhìn cậu chủ của anh quay lưng bỏ vào trong xe . Mới nửa tiếng trước còn vội vã đến đây, giờ lại vậy . Thằng nhóc 14 tuổi này đến kì dậy thì nên đổi tính à ?

***

- Mày còn dám chống đối không ?

Con nhỏ cầm đầu xách ngược tóc nó lên, giữ chặt . Nó im lặng, trừng mắt nhìn mấy đứa xung quanh . Ánh mắt nó như có lửa, muốn thiêu cháy hết bọn chúng .

- Còn dám nhìn kiểu đó ! Đã câm còn dám thái độ với bọn tao à !

Con nhỏ vừa dứt lời, một đứa khác tiến tới tát vào mặt nó . Nó vẫn im lặng, ánh mắt vẫn như cũ không có một chút lay động .

- Khôn hồn thì khai số hàng đó mày giấu ở đâu !

Con nhỏ lại giật mạnh đuôi tóc dài, nó vẫn không có phản ứng, chỉ có đôi mắt trân trân nhìn xung quanh .

- Con này ... mày muốn dùng biện pháp mạnh phải không !

Con nhỏ búng tay, một con dao được đưa đến . Ánh mắt nó nhìn con dao, thoáng sáng lên .

Con dao đưa đến trước mặt nó, kề vào má . Tóc nó lại bị giật ngược, nó cảm nhận được cằm con nhỏ đang để trên đỉnh đầu mình .

- Gương mặt này thêm một vài vết sẹo cũng chẳng ai để tâm đâu nhỉ ?

Trong tích tắc, nó đập ngược đầu thật mạnh ra đằng sau . Con nhỏ lạng choạng lùi lại, một tay vẫn giữ tóc nó . Nó nhanh chóng hất luôn tay còn lại, con dao rơi vào tay nó.

Đuôi tóc vẫn bị nắm chặt, nó vung dao, dễ dàng thoát khỏi tay con nhỏ . Trên tay con nhỏ ấy chỉ còn lại đuôi tóc vừa bị cắt mất của nó . Nó nhếch môi, đưa hai ngón tay ngoắc ngoắc thách thức . Con nhỏ nổi điên, ra hiệu cho đồng bọn xông lên .

Một chốc sau, nó hạ đứa cuối cùng . Đứng thở dốc một hồi, cơn đau làm nó nhăn mặt . Loạng choạng vịn vào thành tường, nó đi khỏi chỗ con hẻm vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt .

Lũ chết tiệt, khi không bảo nó lấy hàng của bọn chúng rồi tới kiếm chuyện . Nó không thể trở về trường giáo dưỡng với bộ dạng này . Họ sẽ đợi nó lành vết thương, rồi lại trừng phạt nó bằng những cây dùi cui và thắt lưng da .

2 năm ở trường giáo dưỡng, nó nếm đủ mùi đau đớn, đến mức sự chịu đựng của nó làm bọn họ ái ngại . Thế nhưng, càng ái ngại, bọn họ càng khiến nó đau đớn hơn . Ngoài chịu đựng, nó không thể làm gì .

Hai ngày không ăn uống, chân nó mất cảm giác . Nó ngã xuống, mùi đất xộc vào mũi nó . Xung quanh tối dần .

" Đừng để ai thấy cậu khóc, nếu không chúng sẽ ăn hiếp cậu mãi . "

Nó giật mình mở mắt, trời đã sáng . Mặt trời xuyên qua cửa kính mang những tia nắng chiếu lên mắt làm nó bị chói . Nó nhận ra mình đang ở một căn phòng lớn và có vẻ xa xỉ . Quay đi ngoảnh lại, trong phòng chỉ có mình nó .

Nó bước xuống giường, nhìn thấy cây truyền nước biển bên cạnh giường. Nó nhận ra ống nước biển đang nối vào tay mình, liền giật ra .

Tiếng mở cửa phòng làm nó quay đầu lại . Một người thanh niên bước vào, một cảm giác thân thuộc vụt qua lòng nó .

- Tỉnh rồi sao ?

Người ấy bước đến cạnh giường nó . Đôi mắt đen láy xoáy vào mắt nâu của nó . Gương mặt này .. rất quen .

- Em không nhớ tôi sao ?

Nó nheo mắt, rồi nhún vai tỏ ý không biết .

- Tôi là Lý Nam Quân, năm em 10 tuổi tôi cứu em, rồi khi em 13 tuổi em nhảy lên nóc xe của tôi rồi biến mất .

Nó căng mắt nhìn Nam Quân . Cậu nhóc ngày trước bây giờ đã lớn vậy rồi sao ?

Ánh mắt tinh nghịch có phần lãnh đạm đi . Đường nét trên gương mặt cũng khác trước ít nhiều . Giọng nói cũng trầm hơn . Đứa trẻ duy nhất tốt bụng với nó, thay đổi rồi .

- Tôi đã cứu em một mạng . Bây giờ, em phải dùng mạng tôi cứu để trả ơn tôi .

Nó sững sờ, Nam Quân nắm lấy cổ tay và kéo nó đứng lên . Hắn một tay ôm eo nó, một tay giữ mặt nó .

- Đặng Trần Nhã Anh của trường giáo dưỡng đã chết, chết mất xác . Bây giờ em là Dạ, Dạ của Lý Nam Quân . Tôi đã cứu em khỏi cuộc đời của một kẻ dưới đáy xã hội, em nên biết ơn tôi đi .

Nó tròn mắt, nghe từng chữ từ miệng Nam Quân nói . Khi môi hắn đặt lên môi nó mà nuốt chửng từng ngụm không khí, nó đã cố vùng vẫy . Nhưng sau đó, nó bất lực, nhắm mắt .

Thế nào mới " dưới đáy hội " ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro