
let go
sangwon cuộn mình trong chiếc chăn mỏng trên sofa, đầu tựa vào thành ghế. đôi bàn chân nhỏ cọ khẽ vào nhau tìm chút hơi ấm. chăn mỏng quá, chẳng đủ che chở khỏi cái lạnh rịn vào từng kẽ da. hơi thở em đọng lại thành làn sương nhỏ nơi đầu mũi. căn phòng khách của leo không có lò sưởi, và em cũng chẳng còn tâm trí để càm ràm về điều đó nữa. chỉ có tiếng đàn guitar khẽ ngân lên trong không gian yên tĩnh.
đôi mắt em vẫn dõi theo dáng người ngồi ở chiếc ghế đối diện. một chân anh vắt lên ghế, đôi tay ôm đàn, ngón tay lướt nhẹ, tạo thành những giai điệu ngẫu hứng. có lẽ anh đang sáng tác. hoặc có lẽ anh chỉ muốn đắm chìm vào âm nhạc lúc này thôi. sangwon lim dim mắt, giả vờ tìm giấc ngủ, nhưng thật ra em chỉ mong khoảnh khắc này trôi chậm lại.
tiếng đàn bỗng dừng. leo đặt cây đàn xuống sàn, ngước nhìn về phía em. sangwon mở mắt, bắt gặp ánh nhìn anh. ánh sáng mờ nhạt của buổi rạng đông len qua khung cửa sổ, rọi vào không gian nửa sáng nửa tối. trong cái mờ ảo ấy, gương mặt anh như bị che phủ. sangwon khẽ cất giọng.
"trời lạnh quá leo, anh đến đây ôm em đi."
anh đứng dậy, chậm rãi bước lại gần, rồi ngồi xuống tựa lưng vào ghế. vòng tay siết lấy em qua lớp chăn mỏng. hơi ấm truyền đến, vừa đủ làm em run lên khe khẽ.
—
buổi sáng nắng vàng trải đều lên con đường dọc công viên bên hồ. gió vẫn lạnh, nhưng ánh nắng khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. sangwon hỏi anh có muốn cùng đi tản bộ. leo đi trước em vài bước, bóng lưng cao lớn trong chiếc áo padding xám. anh nói, giọng hồ hởi.
"công ty thu âm ở đây nghe bản demo anh viết rồi. họ bảo bài hát rất hay, muốn thu âm sớm nữa. còn hứa hẹn nhiều thứ tốt đẹp lắm."
anh vừa đi vừa nói, nhịp bước nhanh, hơi thở gấp nhưng vẫn không dừng lại. anh vẫn luôn đi nhanh như vậy, không chờ em gì cả. mỗi khi anh nói về tương lai, anh lại bước đi nhanh hơn. còn em chỉ cố gắng bước thật nhanh để theo kịp anh, theo kịp những hoài bão của anh.
"họ muốn kí hợp đồng độc quyền với anh. còn cơ hội nào tốt hơn chứ. anh đã chờ đợi quá lâu rồi."
leo quay đầu lại nhìn. đôi mắt sáng lên niềm tự hào, nụ cười anh rực rỡ như nắng. sangwon mỉm cười đáp, lòng rộn rã hạnh phúc cho anh. nhưng một góc khuất nào đó trong tim em đã thầm mong rằng anh có thể đi chậm lại. anh có thể dừng lại chờ em trong giây lát được không?
bờ sông buổi trưa, gió phả vào da se lạnh. sangwon ngồi bó gối dưới bóng cây, tóc em khẽ lay theo gió.
"em lạnh không?"
leo tiến lại gần, trên tay cầm một túi chườm ấm, áp lên má em. hơi ấm bất ngờ lan tỏa, dịu dàng. em ngẩng lên, ngược sáng, lắc đầu như muốn bảo rằng em chẳng lạnh chút nào. anh cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh. sangwon áp má vào túi chườm, tận hưởng sự ấm áp đó. giá như mùa đông trôi đi chậm lại, để khoảnh khắc này kéo dài mãi. anh nhìn ra dòng sông, hơi thở trắng tan trong không khí. ánh nắng rải xuống mặt nước lấp lánh. tâm trí đâm chiêu gợn theo từng nhịp dòng chảy. cả hai ngồi nhìn lơ đãng nhấm nhám thời gian trôi. mắt em nhìn sâu vào một điểm xa tít trong không trung, lấy hết dũng khí nói khẽ.
"tối nay em sẽ bay về hàn."
nỗi bất an cứ dâng trào, cuộn xoáy từng lớp trong tim em. leo quay sang. ánh mắt anh thoáng ngập ngừng. sangwon nắm chặt túi chườm trong tay, như thể chỉ cần buông ra, hơi ấm sẽ tan biến. em thầm hi vọng. em thầm cầu nguyện. đôi mắt em rưng rưng. trái tim chỉ đang mong mỏi một điều thôi. leo, anh có thể nói em đừng đi có được không?
"em không thể ở lại bên cạnh anh thêm chút nữa sao?"
giọng anh run rẩy, như một lời trách móc. sangwon khẽ cười, đôi mắt ánh lên một niềm hạnh phúc mong manh.
—
cà phê tan loãng mùi hương trong buổi chiều. sangwon lau vội quầy bar rồi tranh thủ giờ nghỉ cầm điện thoại ra ngoài. dựa lưng vào bức tường vắng, em mở điện thoại lên xem story của leo. một đường link soundcloud. em cắm tai nghe, tiếng nhạc vang lên, giọng anh ngân nga từng ca từ.
đôi lúc sangwon tự bắt gặp bản thân mình lơ đãng mở trang tìm vé máy bay đi sydney. hay là do trái tim nhung nhớ mách bảo em làm như vậy. mỗi lần nhìn giá tiền, tim em chùng xuống. lương làm thêm chẳng thể mua nổi. em cũng không biết nữa. ngả đầu nhìn bầu trời trong vắt, con đường duy nhất đến gần anh phải chăng chỉ là đây.
đêm đến, em chôn mặt vào gối, lắng nghe tiếng hát anh lặp đi lặp lại. trái tim thổn thức từng nhịp. từng ca từ thâm đẫm vào khoảng trống trong tim em. nhìn lại tựa đề bài hát. let go có nghĩa là buông tay.
em có nên buông tay?
—
"anh kí hợp đồng rồi. album đầu tay sắp phát hành. sau đó anh sẽ có gig* diễn nữa."
(*gig: là một từ lóng để chỉ việc biểu diễn âm nhạc trực tiếp. nguồn: wikipedia)
leo mỉm cười, cắt đôi phần bánh pie bò cho sangwon. quán ăn nhỏ, không đông khách, có lò sưởi ấm áp. giọng anh hào hứng, niềm vui tuôn trào như chẳng thể kìm được. sangwon chậm rãi ăn phần bánh của mình, lắng nghe thanh âm vui vẻ của leo.
"không ngờ cơ hội lại đến bất ngờ thế. quả nhiên sau chuỗi ngày làm underground giờ anh đã có thể bước ra ánh sáng. thật sự đỉnh của chóp mà!"
leo không giấu nổi vẻ mừng rỡ. anh cứ liên tục cảm thán về mọi thứ đang diễn ra với cuộc sống của mình, với sự nghiệp của mình. mọi điều tươi đẹp đang còn chờ anh ở phía trước, và anh đã trong tư thế sẵn sàng để lao về phía chúng. nhìn gương mặt bừng sáng ấy, tim em không khỏi chùng xuống một nhịp. mọi suy nghĩ trong em giờ đều trở nên vô nghĩa. em vẫn mỉm cười, nói nhỏ.
"anh làm tốt lắm, leo. em mừng cho anh."
—
tối đó, căn phòng chìm trong tiếng guitar. không còn giai điệu ngẫu hứng mà anh đang sáng tác nữa, là một khúc nhạc quen thuộc. leo đang đàn cho em nghe. sangwon chui vào trong chiếc chăn mỏng, kéo chăn qua khỏi đầu. leo đã mua máy sưởi nhưng em bảo anh không cần bật lên cũng được. em cứ muốn như vậy thôi, như mọi khi, chỉ muốn được sưởi ấm bằng chiếc chăn mỏng và tiếng đàn của anh. nhẹ nhàng, nhưng man mác buồn. một nỗi buồn không tên mệt nhoài. trời đã gần sáng, cơn buồn ngủ ập đến khiến em như muốn thiếp đi. sangwon khẽ run rẩy, dưới lớp chăn mỏng khi leo không nhìn thấy em, nước mắt em lặng rơi. em muốn khóc ở đây, khi anh vẫn ở cạnh. tiếng đàn ngừng lại, sự tĩnh mịch bao trùm. em lặng lẽ thiếp đi cùng nỗi niềm chơi vơi. trước khi ngủ em cảm nhận được một bàn tay to khẽ đặt lên đầu em, vỗ về. rồi rời đi.
—
dưới ánh đèn neon sặc sỡ, tiếng nhạc xập xình như lấn át mọi thanh âm còn lại của thế giới, leo đưa sangwon đến club. thân thể họ hòa vào dòng người đang nhảy. sangwon nhún nhảy giữa sàn đông nghẹt. đôi mắt nhắm nghiền, thả mình mặc cho giai điệu cuốn đi. leo ở ngay phía trước, hai bàn tay anh giữ chặt lấy eo em, cùng em hoà vào nhịp bass dồn dập.
sangwon bất chợt mở mắt. dưới ánh đèn mờ ảo chập chờn, em bắt gặp ánh nhìn sâu hun hút của leo. giữa biển người chuyển động, giữa âm thanh hỗn loạn, đôi mắt ấy lại tĩnh lặng đến lạ thường. động tác cả hai chậm lại, như thể thế giới quanh họ đang mờ dần đi, chỉ còn lại mình anh và em. sangwon đặt hai tay lên vai leo, ánh mắt chẳng rời. leo cúi dần xuống, môi anh chạm vào môi em. vòng tay siết chặt ra sau lưng, ghì em sát hơn vào ngực mình. họ hôn nhau thật sâu, đôi môi không rời, quấn quýt không biết đến đâu là khởi đầu hay kết thúc.
leo kéo sangwon ra khỏi sàn nhảy, dồn em vào một góc tường tối. lưng em chạm mạnh vào bức tường lạnh. môi anh lại ập đến, dữ dội, khẩn thiết. cảm giác đê mê, nồng cháy, như một cơn bão không hồi kết. chỉ có nụ hôn cháy bỏng này mới đủ giữ họ lại bên nhau, xoá bỏ mọi khoảng cách. như thể thế giới này chỉ đến vậy thôi. điểm tựa cho cả thế giới của em lúc này, chỉ có leo mà thôi.
trong căn hộ tĩnh lặng, leo đè em xuống chiếc giường quen thuộc. bàn tay vội vã cởi bỏ lớp áo em, sau khi đã lột trần chính mình. đôi môi anh chưa từng rời khỏi môi em. ngấu nghiến, tham lam, như sợ rằng chỉ cần buông ra thì giấc mơ này sẽ vỡ tan. hơi thở gấp gáp của cả hai lấp đầy không gian. dồn dập, gấp rút, như thể ngày mai chẳng còn tồn tại. ngón tay sangwon luồn vào mái tóc rối của anh, kéo nụ hôn sâu thêm, cơ thể uốn cong, áp sát vào thân hình trần trụi to lớn phía trên. leo khàn giọng, hơi thở nóng phả vào bên tai.
"anh muốn em."
tay anh lần xuống, vuốt ve nơi đùi em, rồi trượt dần lên cao. sangwon nấc khẽ, run rẩy trước từng cái chạm. em vỡ vụn. anh hôn vào vai em, dịu dàng mà kiên định, rồi dần dần chiếm lấy làn da nơi cổ. sangwon ngửa đầu, bật ra tiếng rên nhỏ. bàn tay em ghì chặt lấy vai anh, cuộn lại thành nắm đấm, như muốn chống đỡ sự run rẩy đang trào dâng trong lồng ngực.
sangwon gom hết sức, đẩy leo về phía sau. em ngồi dậy rồi chuyển sang tư thế ngồi lên đùi anh. một tay run run chạm vào gương mặt anh, tay kia vẫn ghì chặt lấy vai. em nhìn sâu vào đôi mắt đen ngầu của leo trong bóng tối, chút ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào khiến chúng càng trở nên sâu thẳm. em nhìn anh thật lâu, như muốn đổ hết bao yêu thương chất chứa trong lòng vào đó. tự che chở lấy trái tim mềm yếu đang thổn thức, em không muốn mất anh. giọng em vỡ vụn.
"leo, xin anh hãy yêu em đến hết đêm nay được không?"
em nói như lời cầu xin. đôi mắt ngấn nước.
"chỉ đến hết đêm nay thôi, rồi ngày mai chúng ta tính tiếp. được không anh?"
leo nhìn em. nhìn ánh mắt buồn bã đến đau lòng kia. như có bàn tay nào bóp nghẹt tâm can anh. cổ họng nghẹn lại, anh nuốt nước bọt. anh nhận ra, anh nhận ra rằng mình chỉ có thể làm được cho em đến thế. leo siết chặt vòng eo gầy trong tay, kéo cổ em xuống để môi em lại chạm vào môi mình. một nụ hôn thật sâu, vừa trấn an vừa thoả nguyện. anh hôn em, đáp lại mong muốn khẩn cầu ấy. rồi anh ghì chặt em vào ngực, đẩy em ngã xuống giường một lần nữa.
"đêm nay em là của anh."
anh thì thầm, rồi lại hôn em say đắm. cả thân hình nhỏ bé của em được anh giữ chặt trong vòng tay, run rẩy, đê mê. đêm nay kéo dài bất tận, như một giấc mơ đông miên man không tỉnh.
—
em gối đầu trên cánh tay rắn chắc của leo. cả hai mệt nhoài nằm kề bên nhau. sangwon nhìn lên khoảng không tối mịt, im lặng. leo dụi mặt vào tóc em rối mềm, thì thầm ngâm nga giai điệu.
when you gonna let go of me?
rồi anh thì thầm, nhỏ đến mức tưởng như không muốn em nghe thấy.
"anh yêu em."
"anh yêu em, sangwon."
anh nhắc lại hai lần, lặng lẽ, hơi thở phả vào vành tai em. một nụ hôn khẽ khàng đặt xuống đó. sangwon biết, em sẽ khóc. em sẽ khóc khi không có anh bên cạnh. vòng tay anh dần buông lơi. anh để em tự do. tự do khỏi hơi ấm, khỏi những tiếp xúc thân mật này. bàn tay sangwon để hờ lên tay anh, không siết lại, cũng không không níu giữ. chỉ buông thõng. ánh mắt không chút dao động trong màn đêm, dường như tách biệt mình khỏi không gian vừa đắm say khi nãy. em buông lỏng những rung động trong tim, để mặc màn đêm ôm lấy nỗi lòng ngổn ngang, ôm lấy trái tim khờ dại chưa kịp quên đi một người.
—
"hợp đồng là ba năm. nếu thuận lợi, anh sẽ gia hạn thêm. ở đây anh có nhiều khán giả, có fanbase. anh đã từng chật vật chẳng biết mình nên thuộc về đâu. giờ thì anh đã có câu trả lời rồi."
miếng bánh pie trong miệng sangwon bỗng trở nên khó nuốt. em ngồi lặng đi, đôi mắt khẽ cụp xuống. leo vẫn đang ở ngay trước mặt em, từng lời anh nói như còn vang vọng bên tai. em hiểu những gì anh nói. một chút hi vọng nhỏ nhoi em ôm giữ bấy lâu chợt như bị dập tắt. mong muốn của em giờ đây đã không còn có thể cất nên thành lời. trái tim hụt hẫng, lời muốn nói lại không nỡ nói ra. có lẽ em nên dừng hi vọng ở đây thôi.
hai chữ "về hàn" bây giờ dường như không thể thốt ra được nữa.
/
though it was obvious
thought i made it clear
i guess i wasn't ready for love
or maybe you just weren't the one for me
—
sangwon rời đi trước khi bình minh ló rạng. trong phòng, cây guitar của leo vẫn tựa vào ghế. em để lại một mẩu giấy nhỏ trên đó.
"nếu cuộc sống ở đây khó khăn quá thì về hàn với em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro