3. Vì em là thế giới
Khi người ta yêu, người ta hay làm những việc rồ dại mà ngay cả sau này, khi ngẫm lại, vẫn không lý giải được tại sao.
Em tên Ly, cái tên thật đẹp nhưng cũng thật bi thương. Bà nội nói rằng, mẹ nhất quyết đặt cái tên này cho em dù bà nội can ngăn vì cái tên này không hề may mắn. Ly trong sinh ly tử biệt, Ly trong ly thuỷ tinh mong manh dễ vỡ, Ly trong hoa Lily mang hàm chứa niềm hy vọng của cái chết. Là Ly nào thì cũng làm người nghe buồn man mác. Em đặt biệt không thích cái tên này, nhưng em chưa kịp lớn để gặn hỏi mẹ thì mẹ đã qua đời, như cái tên của em. Rồi em lớn, người thân cuối cùng là bà nội cũng qua đời vì bạo bệnh. Em ghét tên em từ cái ngày nội mất.
Một mình em trưởng thành giữa dòng đời đầy chật vật. Em lớn, xinh đẹp, thông minh, sắc sảo và mạnh mẽ, trái ngược hoàn toàn với cái tên em. Em tự đổi tên mình thành Lynn, không còn là Ly nữa, để tiện cho đồng nghiệp nước ngoài gọi em và để thoát khỏi cái từ xui xẻo ấy. Vì thiếu thốn tình cảm gia đình, em luôn cảm thấy cô độc, em kết giao với nhiều người, tiệc tùng thâu đêm mỗi cuối tuần để khoả lấp sự trống trãi bên trong. Em chỉ tình một đêm, cả trai lẫn gái, khi say, em ít khi kiểm soát được mình. Em không dám quan hệ quá sâu với bất kỳ ai, em sợ, rất sợ rồi một ngày sẽ chia ly, như cái tên của em.
Em cứ như vậy mà tồn tại giữa thành phố hoa lệ, cái gì cũng có, chỉ có thiếu một mảnh chân tình. Nỗi mất mát và sợ hãi trong quá khứ khiến em khoá chặt trái tim, em sợ vận mệnh của mình sẽ ảnh hưởng đến người em yêu nhất.
Rồi một ngày em gặp chị, con người đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của em.
Chị là một người Mỹ gốc Việt, sinh ra và lớn lên tại nước Mỹ nhưng có một gương mặt và ngoại hình rất thuần Việt. Cách ăn mặc của chị mang tính Châu Âu thanh lịch, rất hợp với gương mặt. Tóc chị luôn buông xoã, được chăm sóc kỹ lưỡng, rẽ ngôi lệch hẳn sang bên phải, phần còn lại luôn vén vào sau tai. Chị là sếp trực tiếp mới của em trong một dự án hợp tác với công ty của Mỹ. Lần đầu tiên gặp chị, em mới hiểu được sao trong phim lại có những cảnh khi nhân vật chính gặp nhau, cảnh quay chậm lại, gió thổi tóc nhẹ bay bay, lá rơi phong tình, âm nhạc lãng mãn. Đó chính là tình yêu sét đánh đầu tiên của em và cũng là lần cuối cùng. Về sau, em chưa bao giờ cảm nhận lại như vậy với bất kỳ ai khác.
Chị nhẹ cười với em, rạng rỡ tựa ánh mắt trời, xuyên vào con tim bé nhỏ của em, khiến băng trong lòng em tan chảy, em rớt một nhịp thở. Càng cùng chị công tác, em càng si mê chị hơn. Chị giỏi giang nhưng hoà đồng, luôn rất lịch sự với cấp dưới, hài hoà với cấp trên, tính cách vui vẻ dễ gần. Chỉ cần chị gần bên, em liền không còn nhìn thấy ai khác. Em nhiệt tình với chị, ân cần với chị, săn sóc chị hơn cả thư ký của chị. Em luôn tìm cơ hội để ở cùng chị, để được quan sát chị, để được nghe giọng nói dịu dàng của chị. Chị cũng luôn đáp lại em bằng nụ cười ngọt ngào của mình. Đôi khi, trong lúc trao đổi chuyên môn, chị hay ghé sát lại gần em, nhìn trực diện vào mắt em, đó là thói quen của chị, em cố không huyễn hoặc mình nhưng em cũng không kìm được hít lấy mùi hương trên người chị.
Một lần, cả công ty đi ăn mừng dự án thành công, chị đã bị ép uống rất nhiều. Dù em có nói đỡ nhưng chị vẫn uống đến say không thấy đường về. Em dìu chị vào trong xe taxi, lại không yên tâm nên theo chị về tận nhà. Khi đỡ chị lên giường, đôi má hồng lên vì rượu của chị khiến em xao động. Em cũng uống rất nhiều, hơi men sộc lên não khiến em mờ mịt. Môi chị mở hờ, chị nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay em, mắt lim dim mơ màng. Em liều lĩnh cuối xuống hôn chị, chị hơi chống cự một chút rồi cũng hôn lại. Đôi môi mềm mại em nhìn ngắm bao ngày qua đang gậm lấy phần đầu lưỡi của em. Em như được động viên, được một tấc liền lấn một thước. Em ôm lấy gương mặt của chị, luồn tay vào suối tóc nâu nhạt, trượt dần xuống vành tai. Chị ngân nhẹ trong miệng. Em hoàn toàn bị kích thích, đôi tay lướt xuống phần áo sơ mi xé toạt nó ra. Bộ ngực nhỏ nhưng đầy đằn của chị lấp ló sau chiếc áo ngực đen quyến rũ. Em ra sức xoa nắn chúng, kéo chúng tuột ra khỏi cái áo ngực gò bó rồi khẩy nhẹ đỉnh ngực đang dựng đứng mời mọc. Tiếng ngân của chị ngày một rõ hơn và dồn dập hơn. Theo không khí đang nóng dần lên, em tuột phần chân váy qua khỏi eo, qua lớp quần ren vuốt ve địa phương ẩm ướt. Chị đấy nhẹ nhưng có phần thúc giục hơn là chống cự. Em nuốt nước miếng, cuối xuống, vén lớp quần mỏng sang một bên rồi hôn hít hai cánh hoa đang mở ra quyến rũ.
Chóp mũi em toàn là hương thơm riêng tư của chị, khoang miệng em được lấp đầy bởi thứ dịch trong suốt liên tục tuông ra. Vị giác, khứu giác, cùng xúc giác kích động em, em không chần chờ được liền cho ngón tay của mình vào, lúc đầu còn nhẹ nhàng di chuyển, càng về sau càng mất kiểm soát mà điên cuồng hơn. Sự ấm áp nơi đó bao bọc lấy ngón tay của em, hút chặt nó khiến em đê mê mà sung sướng. Chị run rẩy theo từng chuyển động của em, tuỳ ý đung đưa phần hông theo động tác để tăng phần nhục cảm. Không biết vì say hay vì thích mà chị lên đỉnh rất nhanh, chất lỏng nơi kia tuông ra theo khe hỡ, ướt một mảng giường. Chị ngất đi, em cũng mệt mỏi mà đổ sụp xuống, úp mặt vào ngực chị, tận hưởng hương thơm tự nhiên trên người chị rồi cũng thiếp đi mất. Hoàn toàn không nghĩ được gì nữa.
Sự lay nhẹ khiến em tỉnh giấc, đôi mắt còn ướt ghèn khiến em không mở to ra được. Em dụi dụi mắt mình rồi nhìn người con gái trước mặt. Em có chút giật mình, lúc này mới đủ lý trí để suy tính đến hậu quả cho việc làm ngu xuẩn kia.
"Giám đốc, em..." – Bị sa thải là chuyện nhỏ, phải rời xa chị mới là chuyện lớn. Em không dám nghĩ đến ngày chị đuổi em đi. Em đã lún quá sâu vào phần tình cảm này, liệu có hay không em chịu đựng được những mất mát thêm một lần nữa.
"Em như thế nào?" – Giọng chị lạnh hơn bình thường, chị chỉ dùng giọng nói này khi rất tức giận.
"Em.. xin lỗi." – Em lí nhí trong miệng, cố lắm mới nói được một câu.
"Em sai ở đâu?" – Chị tiếp tục trất vấn em.
"Em..." – Mặt em đỏ một mảng, nhớ lại những việc xấu hổ tối qua.
"Tôi nên sa thải em hay nên kiện em đây?" – Chị tiếp tục, giọng càng lúc càng đanh lại.
"Chị, đừng đuổi em, em không sợ chị đuổi việc em, em chỉ không muốn rời xa chị." – Hẳn nhiên do cồn còn chưa tan hết nên em mới dám nói mấy lời như vậy.
"Thật to gan, em còn nghĩ tôi có thể tiếp tục giữ em lại sau những gì em làm hay sao?" – Chị hơi lên giọng.
Em sợ hãi rụt cỗ, mắt bắt đầu ngân ngấn nước. Em cuối mặt xuống chăn, tìm lại quần áo hôm qua, lặng lẽ mặc vào. Khi em ra tới cửa thì chị nói với theo.
"Em tính đi đâu, tính ăn quỵt à?"
Em đứng chần chờ trước cửa phòng, nhìn chị khó hiểu. Bỗng chị bật cười.
"Trêu em thôi, đêm qua chị cũng có phần tội lỗi mà. Không ngờ em say rồi lại bạo gan đến vậy, sếp mình mà cũng dám làm bậy."
Em sững sờ.
"Chị thật quá đáng." – Em vỡ oà, nước mắt cố kìm chế từ nãy liền rơi xuống như mưa – "Em cứ nghĩ sẽ không được gặp chị nữa."
Chị bối rối, bước đến ôm lấy em vào lòng.
"Chị xin lỗi, tính đùa em một chút thôi."
"Đừng đùa như vậy, em rất sợ." – Em thút thít trong lòng chị.
"Thích chị như vậy à?" – Chị vẫn không thôi chọc ghẹo em, em gật gật đầu.
"Từ khi nào?"
"Từ lần đầu tiên." – Em thành thật.
"Sao không nói với chị?"
"Em sợ."
"Chị cũng sợ." – Chị ôm lấy gương mặt em, lau đi hàng nước mắt rồi chỉnh lại tóc mai.
Em ngỡ ngàng ngước lên nhìn chị.
"Chị cũng thích em, từ lần đầu tiên." - Chị cười, nói tiếp. Nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.
Những ngày tháng sau đó êm đềm trôi qua. Sáng gặp nhau trên công ty, tối, hoặc nhà em, hoặc nhà chị, cùng nhau làm tình. Em không thể hạnh phúc hơn nữa. Cứ như bao ngày tháng cô đơn miên man đã được lấp đầy bởi mật ngọt. Chị yêu chiều em, chọc ghẹo em nhưng rất quan tâm em. Cùng chị, em cười rất nhiều. Em thích rút vào lòng chị mà làm nũng, rồi lúc chị không để ý mà đè chị lên giường. Em thích cảm giác làm tình hơi thô bạo một chút, cho kích thích nhưng vẫn chú ý không để chị đau. Chị ít khi lật em xuống, chị nói chị thích hưởng thụ hơn. Còn với em, được ở cùng chị là đã đủ.
Sau một lần làm tình, chị chơi đùa với mấy lọn tóc của em rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Sao em lại không thích tên thật của mình? Chị thấy nó phát âm rất dễ thương."
"Nó cứ như sự xui xẻo ám lấy em. Người thân của em đều mất, hẳn nhiên vì nó. Nhưng vì là tên mẹ em đặt, em cũng không nỡ đổi lại toàn bộ giấy tờ."
"Em thật mê tín." – Chị nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của em.
"Chị cũng đừng rời xa em, được không?" – Em đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của chị, mười ngón tay xen lẫn cọ sát vào nhau, cảm giác ấm áp vô cùng.
Chị không đáp chỉ mỉm cười rồi cuối xuống hôn em.
Em thoạt nghĩ, cuộc sống của mình sẽ tươi đẹp như vậy mãi cho đến một ngày, mọi thứ sụp đổ dưới chân. Như mọi ngày, em pha cà phê mang vào phòng cho chị, theo thói quen, em chỉ gõ nhẹ hai cái rồi đẩy cửa đi vào. Tách cà phê trong tay em rơi vỡ xuống đất. Chị đang trong vòng tay âu yếm của một chàng trai Tây phương lạ mặt. Em thấy đất trời xung quanh sụp đỗ, có chút choáng váng, em cuối xuống lụm mấy mảnh ly vỡ.
"Xin lỗi giám đốc." – Em chỉ nói rất khẽ như tiếng mũi kêu, cuối gầm mặt cố nuốt nước mắt vào trong.
Em vội vàng đến nỗi để tay mình cứa phải mảnh thuỷ tinh vỡ, máu chảy nhỏ giọt hoà lẫn vào màu cà phê đắng nghét. Chị vội vã chạy đến nắm lấy tay em nhưng em rút tay về, chỉ có thể nhìn chị u oán. Chị, một con người luôn sôi nổi, giờ đây im bặt như người câm. Em dọn dẹp rồi ra khỏi phòng, chạy vào toilet, rấm rứt một mình.
Tối đó chị đến nhà em. Chị đứng ngay trước cửa, giọng buồn bã.
"Ly, chị xin lỗi." – Chị, người duy nhất còn sống trên cuộc đời này gọi em bằng tên thật. Chị nói chị thích cái tên này và bảo em đừng suy nghĩ linh tinh. Nhưng giờ lời nguyền cũng thành hiện thực mất rồi.
"Tại sao? Tại sao chị đã có người yêu còn đùa giỡn với tôi? Tại sao?" – Lần đầu tiên, em hét vào mặt chị.
"Chị xin lỗi. Chị thật rất thích em, chị không hề đùa giỡn nhưng gia đình chị biết chuyện chúng ta, họ ép chị. Em biết đấy..." – Mắt chị cũng ươn ướt nước.
Chị chưa kịp nói hết câu thì em tát chị một cái rất mạnh. Khi chia tay, mọi lý do đều là vô nghĩa. Em nhìn chị, tim như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim nhỏ chích vào. Không có chút máu chảy nhưng đau đến ngạt thở. Còn đau hơn cả ngày nội mất, em thầm nghĩ, ít ra, nội không phải cố ý ruồng bỏ em, chỉ là số phận. Định mệnh không thể thay đổi nhưng quyết định của con người có thể thay đổi, chị chọn gia đình, không chọn em. Em đóng sầm cửa, gục ngã, bưng mặt khóc.
Ngay ngày hôm sau, em nghe tin chị chuẩn bị về Mỹ tiến hành hôn lễ, hẳn là năm sau. Em như chết lặng. Em không thể nói lời trách móc, càng không thể đòi lại công bằng. Giữa hai người con gái với nhau thì làm gì có danh phận.
Em nộp đơn thôi việc, rồi không đợi phê duyệt mà nghỉ luôn trong ngày hôm đó. Em ở lì trong nhà, không ăn không uống, ngồi một mình ôm gối trong căn phòng tối om. Nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống thành dòng, không còn gì là quan trọng với em nữa. Không ai trên cuộc đời này yêu thương em nữa. Em cũng không thể yêu lấy mình, em ghét bản thân, ghét cái tên xui xẻo khiến em cô đơn. Cứ nghĩ em sẽ phải sống hết phần đới một mình như vậy em lại sợ hãi. Em lại ôm gối khóc, khóc mỗi ngày một nhiều hơn, mỗi ngày một đau đớn hơn, đến khi lòng chết hẳn.
.
.
.
Có phải hay không tình yêu là sức mạnh màu nhiệm nhất thế giới này?
.
Lần đầu tiên gặp em là khi đến công ty đối tác nhận dự án mới. Em như cô em gái nhỏ trong sáng ngây thơ khiến chị chỉ muốn nhìn mãi không thôi. Sau này quen em, mới biết em không trong sáng, càng không ngây thơ như vẻ bề ngoài của mình. Em luôn sửa lại tên em là Lynn chứ không phải Ly, kể cả với mấy người đồng nghiệp người Việt, hẳn em ghét cái tên này. Sự thẳng thắn đó đôi lúc khiên chị thấy buồn cười và yêu mến em hơn. Ở cùng em khiến chị thấy dễ chịu như ngồi ngắm trăng mỗi tối, vô cùng bình yên. Em đối với chị cũng giống như mặt trăng đó, luôn dõi theo chị, ân cần với chị nhưng lại mang ít nhiều xa cách. Chị cảm giác em như mặt trăng đó, lộng lẫy nhưng cô độc, em có rất nhiều vì sao quay xung quanh nhưng em lại không ngó ngàng gì đến chúng. Em chỉ toả sáng, một mình, theo cách riêng của em. Điều đó khiến chị vừa ngưỡng mộ vừa ngại ngùng không dám tiến thêm. Một phần chị đã có hôn phu, chị rất sợ một ngày chị phải lựa chọn. Chị hèn nhát, chị biết nhưng chị cũng muốn gần em. Sự ích kỉ và tham lam của chị khiến chị hành động khó hiểu. Mỗi lần gần em, chị lại cố tình ngồi gần hơn một chút, chỉ để hưởng thụ mùi hương từ tóc em. Cố tình chạm vào làn da em để tìm kiếm sự thoả mãn nhất thời. Đối với chị, chỉ cần có em ở cạnh bên là đã đủ.
Hôm mà công ty tổ chức tiệc, chị uống rất nhiều, cũng rất say nhưng không say đến mức không biết em đang làm gì. Em thật gan dạ hơn chị nghĩ, dám nhân lúc chị không có chút phòng bị liền tấn công chị. Nhưng chị cũng cảm thấy hạnh phúc vì em cũng có cảm giác với chị nhiều như chị nghĩ đến em. Cồn khiến chị không còn đắng đo giữa lý trí và tình cảm, chị buông hết thảy mọi thứ cùng em hoan lạc, không nghĩ ngợi nhiều đến ngày mai. Đêm đầu tiên đó luôn là một hồi ức đẹp trong tâm trí chị.
Khi nhìn em còn say giấc trên giường, nhịp thở đều đặn cùng gương mặt thánh thiện khiến chị nhận ra mình không chỉ thích em mà đã yêu em mất rồi. Chị nhận ra mỗi sáng, chị chỉ muốn nhìn thấy em thế này, nằm cùng chị, an yên ngủ trong vòng tay chị. Rồi chị lay em dậy, chọc ghẹo em để đòi lại chút ít sĩ diện nhưng không ngờ em lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nhìn hàng nước mắt của em lăn dài trên má, chị không nghĩ mình có thể làm em đau lòng lần nữa. Chị cố gạt hết mọi bổn phận, chuyên tâm chăm sóc em, yêu thương em, tận hưởng tình yêu của em. Chị đã quá tự tin, tự tin đến mức ảo tưởng rằng mình có thể dũng cảm mà đối mặt với tình yêu cấm kỵ này.
Ngày bố chị bay về Việt Nam, thẳng thừng nói với chị rằng nếu chị chọn em thì chị sẽ không còn gia đình. Bố mẹ chị chỉ có mình chị, chị lại không thể bất hiếu. Dù chị trưởng thành trong xã hội phương Tây phóng khoáng nhưng vẫn được nuôi dạy theo kiểu Á Đông. Chị chỉ đành buông tay với em, trở về bên cạnh hôn phu, cố quên đi hình bóng em đau đớn trước cửa nhà, đôi mắt mệt mỏi. Đồng tử của em thường ngày rất sáng lạng giờ chỉ còn là một mảng đen mờ ảo trong làn nước mắt. Nếu em không tát chị, chị cũng muốn tự tát vào mặt mình. Chị muốn em đánh chị, mắng chị, oán trách chị nhưng em chỉ nói với chị mấy câu rồi không muốn nhìn mặt chị nữa. Ngày hôm đó, chị đã ôm lấy cánh cửa nhà em, khóc rất lâu. Chị không dám gõ cửa, không dám ôm em vào lòng. Chị là đồ hèn, thật đáng khinh.
Sau ngày hôm đó, chị cố không nghĩ đến em, chị nghĩ nếu chị không gọi, từ từ em cũng sẽ quên chị. Vậy mà chị lại không quên được em. Hình dáng của em, nụ cười như mặt trăng dịu dàng đến ngọt ngào của em, nụ hôn nồng cháy của em, sự bạo lực lúc bị kích tình của em như ngọn lửa đốt cháy lòng chị. Chị bên cạnh hôn phu, làm một cô gái đúng mực theo định kiến xã hội, gia đình hài hoà vui vẻ, chị cùng cười theo nhưng tâm thì đau đến tuyệt vọng. Mỗi một nụ cười nở ra là phải nuốt một giọt nước mắt vào. Gia đình hài lòng, hôn phu của chị cũng hài lòng, duy chỉ có chị là cảm thấy mất mát. Chị cứ đắn đo, liệu hi sinh tình cảm của mình có phải là hành động đúng đắn. Chị sống giả dối, bố mẹ sẽ vui vẻ? Họ vui vẻ nhưng chị thì không. Những ngày qua, em đã trở thành một phần của chị, là mặt trăng của chị, là tất cả của chị. Và theo khoa học, không có mặt trăng, trái đất sẽ rơi vào khủng hoảng. Ừ thì không chết được nhưng không phải sẽ sống rất chật vật hay sao?
Mỗi đêm chị đều khóc, khóc đến mức lớp trang điểm dày cũng không che đi được sự thâm quần mệt mỏi. Mẹ chị rất lo nhưng chị chỉ có thể cười trừ lắc đầu. Chị nói.
"Thể xác của con có thể sống theo ý bố mẹ, nhưng thực xin lỗi, con không có cách nào làm tâm cũng sống như vậy được. Con cũng đã cố gắng hết sức rồi."
Mẹ chị ôm chị khóc, chị đau lòng nhìn bà. Cuộc đời này, chị sợ nhất là nhìn thấy người thân của mình vì mình mà đau khổ. Thật sự rất tiến thoái lưỡng nan. Chị cũng bất lực ôm lấy mẹ mình.
"Con thực yêu con bé đó, nó nhỏ hơn con những tám tuổi, con có biết không?"
Chị khẽ gật đầu. Rồi nước mắt chị trào ra, đúng là chị yêu em nhiều đến thế. Yêu rất nhiều, ngay từ lần đâu tiên. Chị nắm chặt lấy cánh tay mẹ mình.
"Mẹ ơi, thực con rất khổ sở. Con không muốn em ấy đau khổ, con cũng không muốn bố mẹ đau khổ."
"Chỉ cần lấy chồng, sinh con, rồi con sẽ nghĩ khác thôi."
Bố chị đứng đằng sau nói vọng vào. Ông buồn rầu khuyên nhủ chị, mẹ thì cứ khóc cùng chị. Chị không thể nói được gì thêm. Ngày chị về Mỹ cử hành hôn lễ, mọi người đều vui mừng, chỉ riêng có chị là không cười nổi. Chị cố nghe tin về em nhưng chỉ biết em đã dọn nhà đi nơi khác, căn nhà bây giờ để cho một công ty nhà đất cho thuê. Chị tra được số điện thoại của em, nơi ở mới của em, công việc mới của em nhưng không dám gọi. Chị cứ nhìn số điện thoại cùng thông tin lưu trên di động. Chị nhớ em, nhớ em đến sắp phát điên rồi. Nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy treo trên giá áo, chị thất thần không dám mặc vào. Chị sợ, chị mặc vào rồi, chị và em hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa. Từ nay về sau, mãi mãi sống một cuộc sống không có em. Suy nghĩ đó càng khiến chị sợ hãi hơn. Chị rút tờ khăn giấy của khách sạn, viết một câu xin lỗi bố mẹ rồi lén bỏ ra ngoài.
Chị bắt taxi, chạy một mạch ra sân bay, mua vé chuyến bay gần nhất về Việt Nam. Chị hành động mà không dám suy nghĩ, chị khinh thường suy nghĩ của mình, nó đã làm chị mất em một lần, chị không thể mất em một ngày nào nữa. Mặt trăng của chị, nếu em thuộc về người khác chị cũng nhất định cướp em về.
Từng giây từng phút chờ đợi lên máy bay có lẽ là khoảng thời gian chậm chạp nhất trong suốt quá trình chúng ta xa nhau, chị mất kiên nhẫn đi tới đi lui, nhìn đồng hồ, quan sát sợ bố mẹ tìm đến, lén la len lút đến khi lên được máy bay. Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi giữa không trung bức chị muốn điên. Chị không còn là chị nữa, vì em, em có biết hay không?
Xuống sân bay chị chạy ngay đến nhà em, em không có ở nhà, thế là chị đành tựa lưng vào cột chờ đợi. Đợi một tiếng, cuối cùng em cũng về. Em leo xuống xe một cô gái, trẻ trung hơn chị và mạnh mẽ hơn chị. Lòng chị như bị thiêu đốt vì lửa ghen, chị kéo tay em, ôm em vào lòng dưới sự ngỡ ngàng của em và sự kinh ngạc của người kia.
"Đây là cô gái của tôi." – Chị khẳng định.
Khi em lấy lại tinh thần thì em lại đẩy chị ra, tát chị một cái rất mạnh, còn mạnh hơn lúc chúng ta chia tay.
"Tôi không phải của cô."
Chị nắm lấy bàn tay của em.
"Ly, đánh chị đi, em đánh đến chừng nào cũng được, chị mãi mãi sẽ không để em chia ly khỏi chị nữa."
Cái tên đó được thốt lên khiến em vô cùng xúc động, nước mắt em tràn ra khoé mi. Em dùng sức đánh rất mạnh vào lòng chị.
"Chị là đồ đê tiện, chị còn dám quay về đây tìm tôi. Tôi hận chị. Chị biến đi, tôi không muốn thấy mặt chị nữa."
Em đẩy chị ngã nhào giữa đường, chuyến bay dài mệt mỏi khiến chị không còn sức để giữ vững. Khi chị cố đứng dậy thì em đã vào nhà khoá cửa lại. Chị nghe tiếng em đạp đồ, chị cố gọi nhưng em chỉ gào lên bảo chị biến đi.
Cô gái lạ mặt cũng chưa rời đi, ngồi trên xe chứng kiến một màn lâm ly bi đát của chúng ta.
"Chị là người yêu cũ của Lynn?" – Cô gái gỏi.
"Tôi là người yêu của Ly, cô là gì của Ly?" - Chị giận dữ trừng mắt hỏi lại. Chị không có quyền, chị biết, nhưng chị yêu em quá nhiều để không còn nghĩ đến đối nhân xử thế nữa rồi.
"Lynn, em ấy thích gọi là Lynn." – Cô gái kia sửa lại.
"Sh*t" – Lần đầu tiên chị chửi thề với một người lạ mặt – "Tôi gọi em là gì thì liên quan gì đến cô? Cô là ai?" – Tôi hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Chị không có bất cứ quyền gì để biết cả, em ấy đã đau khổ lắm rồi. Chị buông tha cho em ấy đi." - Cô ta tiếp tục lên lớp tôi.
"Đúng là tôi để em ấy đi mất nhưng bây giờ tôi trở về rồi. Dù cô là ai thì tôi cũng không quan tâm."
Cô gái im lặng nhìn tôi rồi thở dài.
"Chỉ mong chị đừng dằn vặt em ấy nữa, em ấy suýt chết một lần rồi."
Nói rồi cô gái bỏ đi, chị đứng trước cửa nhà em, rối bời với những câu nói kia. Em tự tử vì chị sao Ly?
Chị tiếp tục gọi cửa nhưng em không ra. Hàng xóm của em bắt đầu dòm ngó nhưng chị mặc kệ, chị tiếp tục gọi nhưng nhà lại không có chút động tĩnh. Chị đứng thất thần ngoài cửa hồi lâu thì trời mưa. Từng giọt từng giọt thấm ướt tóc chị, áo chị, gương mặt chị, hoà vào nước mắt của chị. Chị đứng đó cả đêm, run lên vì sợ hãi hơn là vì lạnh. Khi chị muốn ngã quỵ thì em mở cửa. Em bảo chị vào đi.
Chị như con chó nhỏ đi theo em. Em tắm cho chị, mặc đồ sạch cho chị, sấy tóc cho chị như em từng làm.
"Tại sao chị về?" – Cuối cùng em cũng mở miệng.
"Chị nhớ em."
"Chỉ có vậy?"
"Chị yêu em."
Lời nói của tôi khiến em kích động, em tát vào mặt tôi, vết thương cũ chồng vết thương mới khiến môi tôi nức toạt, máu rỉ ra khoé miệng. Em cũng không thương tâm mà tiếp tục đánh vào ngực tôi.
"Dối trá, cô còn định dối trá với tôi bao nhiêu lần nữa đây?"
"Chị nói thật, chị không buông tay nữa đâu. Em phạt gì chị cũng bằng lòng, đừng đuổi chị đi." – Tôi ôm lấy em – "Chị nhớ em đến phát điên rồi, Ly à."
Em dùng hết sức đẩy ngã chị lên giường.
"Chị nói được thì làm được đi." – Mắt em đỏ lên khiến chị sợ hãi, thường em như chú thỏ con bên cạnh chị nhưng lúc này, em không còn là thỏ con nữa rồi.
Em thô bạo cởi ra chiếc áo em mới mặc vào cho chị, cột tay chị vào thành giường có song. Chị đoán được em muốn làm gì nhưng không dám phản kháng, chỉ nuốt nước bọt. Em cởi luôn chiếc quần short rồi không một lời cảnh báo mà đâm thẳng ba ngón tay vào bên trong, chị kêu lên đau đớn. Nơi đó như muốn rách toạt ra nhưng chị không dám lên tiếng, chỉ cắn chặt răng đến chảy máu. Em nhìn chị lạnh lùng không thường xót. Một tay liên tục ra vào đau rát, một tay nhéo chặt nơi đỉnh ngực của chị. Chị bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Nơi âm đạo chật hẹp kia không biết là máu hay dịch đang tiết ra mà làm trơn bớt động tác thô bạo của em. Em định đút thêm một ngón nữa thì chị mở miệng cầu xin.
"Xin em... đừng... chị đau quá."
"Chị còn có tư cách cầu xin tôi? Chịu không được thì cút đi."
Chị im lặng, cắn chặt môi tiếp tục chịu đựng. Em điên cuồng một lúc rồi dừng lại. Trong lúc chị thở phào thì em lấy từ trong tủ chiếc dây nịt rất mảnh. Chị không kìm được hoảng sợ co rút lại.
"Chị có muốn suy nghĩ lại không?"
Chị đã khiến em biến chất như vậy sao. Nghĩ đến, chị lại không thể kìm được nước mắt.
"Không. Chỉ cần em vui, có đau đớn nào chị cũng sẽ chịu." - Chị nói chắc nịt, lần đầu chị tự tin đến thế.
Chị vừa dứt câu thì em vung roi quất liên tiếp xuống người chị. Chị không dám giãy giụa, chỉ có thể nhắm nghiền mắt chịu đựng. Rồi em ngừng lại, đổ ụp xuống lòng ngực đang đang phập phồng run rẩy kia, cảm xúc vỡ oà trong nước mắt.
"Tôi hận chị."
Chiếc áo cột lỏng lẻo cũng dần tuột ra, chị rút tay ôm em vào lòng.
"Chị xin lỗi."
Em ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt khôi phục lại tình yêu chan chứa như em đã từng.
"Nếu chị dám rời khỏi em một lần nữa, em sẽ giết chị."
"Được, đến lúc đó, chị sẽ mổ bụng tự sát. Không cần em xuống tay."
Em nhéo mạnh vào định ngực vẫn còn sưng tấy của chị khiến chị không khỏi hít một hơi.
"Dối trá."
Chị biết sẽ cần rất lâu em mới khôi phục lại sự tin tưởng kia nhưng chị nguyện cùng em cả đời, dùng phần thời gian còn lại bù đắp mọi lỗi lầm cho em.
.
.
.
Đúng là phải rất lâu em mới không còn nghi ngờ chị nữa nhưng trò bạo hành gia đình thì mỗi tuần em đều thực thi, như một lời răn đe. Lúc đầu với chị thì nó còn là những trận tra tấn nhưng dần về sau, khoái cảm cũng tăng dần lên, kích thích hơn làm tình bình thường rất nhiều.
"Chị có yêu tôi không?" – Em hỏi mỗi lần quất roi vào người chị đang bị khoá chặt dưới thân em.
"Aaa...Ly... Chị yêu... yêu em rất nhiều." – Chị thành thật, như vẫn luôn luôn như vậy với em.
.
.
Có lẽ, cùng nhau biến chất cũng là một mặt tươi đẹp của tình yêu. Vì em mà chị điên cuồng, vì em mà chị ngu ngốc. Tất cả đều đáng giá, đơn giản vì thế giới của chị chính là em.
.
.
.
Mặt trăng quay lại bên cạnh, Trái Đất cũng quay lại quỹ đạo sống theo lẽ tự nhiên của nó.
Mặt trời quay lại bên cạnh, băng tuyết tan đi, sự sống nảy nở, không khí mơn mởn không còn khô cằn.
Chị là mặt trời của em, em là mặt trăng của chị. Mãi mãi vì nhau mà tồn tại đến vô cùng.
Lời tác giả:
Lần đầu tiên mình ngồi một mạch viết xong một câu chuyện, có lẽ còn nhiều thiếu sót, nhiều lỗ hỏng, hơi sến sẩm và drama quá đáng nhưng đầu năm mới, cùng là cần nhiều một chút ngọt ngào. Đúng không các bạn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro