Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Lola


Em ngồi ôm gối tựa vào góc tường, đôi mắt nhìn xa xăm vào phía tường đối diện. Không gian xung quanh em luôn tối đen như mực. Em thở đều, chậm rãi, liếm láp vết thương.

Lola - đó là cách chị ta gọi em - như một con thú cưng nhỏ bé chị ta nhặt cạnh lề đường. Lola không có ký ức gì ngoài những thời gian sống trong căn phòng chật hẹp này và sự tra tấn chị ta dành cho em. Em được đưa về đây từ rất nhỏ. Ngoài ăn và ngủ, em không được phép làm gì hết. Trong gian phòng có một chỗ đi vệ sinh và như một con chó ngoan ngoãn, em được dạy đi vệ sinh đúng chỗ. Và đó là tất cả những gì em được học. Em lớn lên, không thấy được ánh sáng, không hiểu được văn minh, không được nói, không có bất cứ giáo dục nào của loài người. Em thật sự là con chó cái của Kim.

Em bò dậy, lồm cồm tiến tới khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, giò luồn qua mái tóc bạch kim của em. Em đưa mặt hứng lấy sự ấm áp mà em không thể gọi tên. Ánh mặt trời rọi vào đôi mắt em khiến nó lấp lánh. Một hội chứng rất độc đáo - Kim nhận xét.

Thỉnh thoảng, vài giọt nước từ khoé mắt e trào ra, em cũng không rõ sự đau đớn bên trong này từ đâu mà có. Em tựa má vào khung cửa sổ, lim dim đôi mắt.

Thính lực của em bù trừ lại sự mất mát của thị lực. Em bắt đầu nghe tiếng lộp cộp vang vọng. Em hiểu Kim đang bước tới. Theo bản năng em nuốt nước miếng rồi rút vào góc giường, khẽ gầm gừ.

Kim mở cửa, ánh sáng chiếu thẳng vào cô khiến cô trong như một nữ thần. Không ai đoán được rằng một người hoàn hảo và giàu có như Kim lại có một thú vui mất nhân tính như vậy. Cô mua cô bé kia từ một chợ buôn người lúc cô bé mới 4 tuổi và cầm tù đến bây giờ đã 12 năm. Cô có nhiều thú cưng nhưng với Lola, cô chưa bao giờ chán. Sự hoang dã với vẻ đẹp lạ lùng của em khiến Kim say mê. 

Kim bước đến, vuốt ve mái tóc bạch kim xoăn gợn sóng đến hoàn hảo của Lola. Cô suỵt khẽ trong miệng trấn an cô bé. Lola dịu lại một chút, em hiểu mỗi khi Kim như thế, em sẽ được cho ăn.

Kim thấy Lola bình tĩnh lại, liền ôm cô bé vào lòng, dùng lược chải ra mái tóc đang rối tinh. Kim nhìn cơ thể đang hoàn mỹ hơn từng ngày của Lola, làn da trắng dường như trong suốt tựa thuỷ tinh và cặp vếu đang căng tròn. Lola sắp đón kì kinh nguyệt đầu tiên. Kim mân mê mái tóc hồi lâu rồi nhẹ nhàng lướt qua những vết bầm hiện rõ trên làn da như tuyết kia. Kim nhíu mày có chút đau lòng, nếu hôm qua Lola không quá kích động, cô sẽ không dùng roi. Dù sao con bé đang tuổi dậy thì, phải huấn luyện một chút mới tốt. Lola bị động vào chỗ đau liền hơi co rút, rên ư ử trong miệng. Kim buông Lola, đưa khay thức ăn lại cho em. Lola liền nhào đến dùng tay và mồm ăn ngồm ngoàm. Kim có chút đau lòng. Có đúng hay không cô lại đem thiếu nữ tuyệt đẹp này biến thành con thú hoang như thế?

Kim vuốt ve Lola, khẽ thì thầm.

"Lola lola, chị thực yêu em."

Lola ăn xong, Kim dùng khăn lau miệng và toàn thân cho Lola, nhẹ nhàng để không làm tổn thương em thêm nữa. Lola tận hưởng một chút cưng chiều của Kim, em được dạy đủ tốt để hiểu, khi Kim nhẹ nhàng với em tốt nhất em không nên phản kháng, điều đó chỉ làm em đau đớn thêm.

Trong bóng tối, Lola thở đều theo sự đụng chạm mềm mại trên da thịt non nớt của em. Em dụi vào đôi chân ấm áp kia, chớp chớp đôi hàng mi cũng màu bạch kim của mình.

"Kimmm"

Em kêu lên thành tiếng khe khẽ không rõ ràng lắm. Kim - là từ đầu tiên cũng là từ duy nhất Kim dạy em và cho em nói. Nếu em tập phát ra những tiếng khác, Kim sẽ đánh em rất đau. Và sự tra tấn trong bóng tối đó làm em sợ hãi.

Kim hưởng thụ thành quả của mình, tay có chút kích động, lần mò đến phần ngực căng tròn. Kim ôm ấp quả tròn trắng noãn, nhẹ nhàng xoa bóp, rồi dùng ngón tay khẩy nhẹ đỉnh vếu đã dựng lên từ lúc nào.

Lola rên ư ử, em khẽ động, chiếc vòng cổ có gắng chuông lúc lắc kêu tinh tang mấy tiếng. Chiếc vòng cổ bản bự bằng da này Kim bắt em đeo trên cổ và tuyệt đối không được gỡ xuống. Lola lúc đầu rất khó chịu, dần sau lại quen, em không để ý đến nó nữa.

Kim mơn theo đường eo uyển chuyển trượt xuống phần đùi thon gọn. Lola vẫn còn cảm thấy rất đau nơi địa phương kia liền khép chân lại. Kim đè em xuống giường, cố tách hai chân em ra nhưng em vùng vẫy, rên la như con thú, vô tình em đạp Kim té ngã. Khi nghe một phịch, em hiểu mình sắp chịu đựng những gì.

Em la hét, nép vào góc tường. Kim đứng dậy, tiếng tới tủ âm tường, dùng dấu vân tay của mình mở ra một kho dụng cụ để tra tấn tình dục. Nghe âm thanh cánh tủ tượt sang một bên, Lola bắt đầu hoảng sợ tột độ. Em lao về phía trước, hướng cánh cửa muốn lao ra ngoài. Nhưng Kim luôn cẩn thận, chị ta khoá cửa, chỉ có dấu vân tay của Kim mới mở được. Lola không ngừng đập cửa, khóc lóc thảm thiết. Tiếng ư a trong cổ họng em phát ra một cách tuyệt vọng.

Từ đằng sau, Kim dùng roi da quất rất mạnh vào lưng Lola. Tiếng chát chúa vừa vang lên liền sau đó là một đường máu tươi phun ra. Vết thương cũ chồng vết thương mới, Lola không chịu được liền khuỵ xuống. Em chỉ được cho ăn vừa đủ để tồn tại cộng với cơ thể vốn yếu đuối, thêm những vết thương hành hạ lâu ngày, Lola không nghĩ mình còn sống được nữa. Mồ hôi trên trán em rịnh ra, em thở dốc ơm lấy chính mình. Em thút thít như một con chó đáng thương đang cuộn lấy mình trên sàn nhà. Kim không nhìn ra một chút thương xót nào, tiến tới gần em, nắm lấy tóc em giật mạnh lôi về phía giữa phòng.

Lola dùng ít sức còn lại giãy giụa, Kim quất roi vào em thêm vài đường, em liền bất động. Kim thở hồng hộc, vì tức giận và vì mệt. Cô nhìn Lola, thứ mà mình xem là bảo vật nhưng ngày đêm không ngừng hành hạ. Lola không rên rỉ cũng không động đậy, em nằm yên trên sàn nhà. Kim có chút sợ hãi liền bước đến kiểm tra cô bé. Kim lay lay đôi vai gầy guộc, vẫn không thấy em nhúch nhích. Kim lay thêm vài cái nhưng không có phản ứng gì. Kim gọi to.

"Lola.. Lola.. xin em.."

.

.

.

Trong bóng đêm tịch mịch, Lola có chút cô đơn, em cứ bước từng bước tiến về chút ánh sáng nhỏ bé đang le lói ở đằng kia. Đột nhiên một giọng nói rất thân quen gọi tên em.

"Lola...Lola.."

Em quay đầu, trong bóng đêm mờ mịt, em cảm thấy có chút ấm áp nơi cơ thể như là ai đó đang ôm lấy em. Cảm giác quen thuộc này khiến em nhớ tới Kim. Em khẽ nhíu mày, chị ấy hay làm đau em. Em mặc kệ giọng nói, tiếp tục tiến về phía trước. Giọng nói vẫn bao vây em, cố níu em lại. Em sợ hãi, cố tháo cái vòng cổ dành cho thú cưng, chạy thật nhanh về phía trước.

"Lola..Lola.." - Giọng nói vẫn tiếp tục đuổi theo em, em vẫn cố chạy, gần sắp đến đích rồi - " Lola... Xin đừng bỏ chị."

Đột nhiên, một thứ chất lỏng nóng hỏi lăn dài trên má em. Giọng nói ấy vẫn không ngừng lại.

.

.

.

3 năm sau

Lola hồi phục rất tốt sau lần tra tấn dã man ấy. Kim mời một bác sĩ tâm lý đến giúp em hồi phục tâm lý, ngoài ra còn học nói, học nghe hiểu tiếng người và đọc viết được chữ của người mù.

Kim luôn cố gắng dành những thứ tốt đẹp nhất để đền bù cho em.

Lúc này, Lola đang ngồi bên cửa sổ, mặt hướng lên ánh sáng, mắt vẫn lấp lánh như nhiều năm về trước. Em đang đọc theo một cuốn sách mà bác sĩ mới đem đến, gương mặt tràn đầy sự thích thú. Kim bước đến, sờ nhẹ vào vai em, theo thói quen, Lola có hơi giật mình. Kim nhìn Lola cảm thấy mình đã từng rất man rợ với cô bé này. Lẽ ra em phải được nâng niu như một thiên thần mới đúng. Ba năm qua, Kim không quan hệ với em nữa, chỉ lặng lẽ một bên quan tâm chăm sóc như lẽ ra phải làm nhiều năm về trước.

Lola không đọc nữa, sự vui vẻ vẫn còn trên gương mặt. Em nhẹ nhàng ôm lấy Kim. Kim có hơi mất tự nhiên, tay hơi cứng nhắc vuốt ve mái tóc em. Lúc này em đã tự chải tóc được rồi, Kim thở dài, cô luôn thích dành thời gian chải tóc cho em, mái tóc như suối trăng lấp lánh ánh bạc kia. Lola nhẹ vùi đầu vào bụng Kim, một cảm giác ngứa ngáy liền lan toả toàn thân Kim. Kim vội vàng đẩy Lola ra và bước nhanh ra khỏi phòng. Kim rất sợ, mình sẽ phạm sai lầm lần nữa. Cô không thể mất em.

Lola ngồi một mình trơ trọi giữa phòng đọc rộng lớn. Nắng vẫn vương vấn gương mặt em nhưng lúc này nó không còn tươi vui nữa. Lola không hiểu sao mình lại có chút mất mát trong lòng.

Đêm hôm ấy, Kim ở trong thư phòng làm việc tới khuya. Mắt có chút mỏi, cô mới buông tập tài liệu trên tay xuống, dặn dò thư ký mấy việc rồi rời phòng đi ngủ. Cô định đẩy cửa phong Lola kiểm tra nhưng nghĩ rằng nếu đẩy cửa Lola sẽ giật mình nên thôi. Kim cảm thấy có chút tức cười. Lúc đầu cô dùng cô bé này để xoã hết sự tức giận kìm hãm trong lòng rồi cũng vì cô bé này mà hết lòng yêu thương. Kim nhẹ cười đẩy cửa phòng mình. Lúc mở đèn, tim cô như trật đi một nhịp.

"Lola.."

Kim khẽ gọi người đang quỳ trên giường. Làn da trắng để lộ ra giữa ánh đèn ngủ vàng trong vô cùng quyến rũ, tóc dài xoăn nhẹ lấp lánh màu mặt trăng như có như không làm thành chiếc áo choàng phủ lên bờ vai gầy của em. Lola ngồi quỳ giữa chiếc giường lớn, hoàn toàn loã thể, cổ đeo vòng cổ có gắn chiếc chuông bạc. Em mím mím môi, chớp chớp đôi mắt lấp lánh của mình. 

Kim vẫn đứng ngay cửa, cố giữ lấy nhịp thở.

"Lola.." - Cô mấp mấy gọi.

"Kim..." - Lola hơi cắn cắn môi - "Xin chị..."

Em vừa nói vừa đưa chiếc roi bằng da mà Kim hay dùng để tra tấn em ngày xưa. Cô tưởng cô đã vứt nó đi rồi. Kim bước nhanh đến, đoạt lấy chiếc roi từ tay em, một tay nâng cằm em lên bóp chặt, gằng giọng.

"Em có hiểu mình đang làm gì không?" - Kim rất khó khăn kiềm nén dục vọng của mình.

"Em hiểu. Nhưng lần này chị nhẹ nhàng một chút được không?" - Lola thì thầm.

Kim một tay đẫy Lola ngã lên giường trắng mềm mại.

"Em còn dám ra điều kiện với tôi. Là tôi cưng chiều em quá rồi phải không?" - Kim dùng chút lực quất roi vào bụng Lola.

"A..." - Em kêu lên một tiếng, Kim liền buông roi xuống.

"Em có sao không?" - Kim dịu dàng vuốt ve lằn roi đỏ mờ trên bụng em.

Lola lắc đầu "Xin chị... hãy trừng phạt em."

Mặt Kim cười dịu dàng.

"Em còn nói được sao? Vậy tôi phải cho em không còn nói được mới thôi."

Kim lật Lola úp mặt xuống giường rồi nâng mông của em lên cho em quỳ trên tứ chi của mình. Kim nhặt lại cái roi, dùng cán roi chà sát địa phương đã ướt đẫm của em.

"Em thật đáng khinh, Lola, mới một roi mà em đã ướt thế này."

"Em không có." - Lola xẩu hổ, bấu chặt lấy drap giường.

"Còn nói sao?" - Kim nghiêm giọng, dùng roi quất vào tấm lưng chằng chịt vết sẹo.

Lola rên ư ủ, một cảm giác sảng khoái lan toả tâm trí em. Kim vứt chiếc roi da, dùng hai ngón tay trực tiếp tiến vào. Khoái cảm theo nhịp đong đưa của hông xâm chiếm lấy đại não. Lola thở hổn hển, không nén được âm thanh phát ra nơi cuống họng. Kim tăng lực và tốc độ ở tay, cả hai đều thở dốc hơn. Thứ dục vọng bị kiềm nén lâu này cũng rất nhanh tràn ra khắp cơ thể Kim. Cô dùng sức vừa tra tấn vừa lấy lòng người con gái dưới thân khiến em không ngừng rên rỉ theo khoái lạc. Giây phút trầm sâu trong hồ nước nhục dục cũng là lúc đê tiện nhất mà cũng là lúc hạnh phúc nhất của một con người.

Một lần rồi một lần, em trèo lên đến đỉnh.

Đã lâu không vận động, Kim ngã ụp xuống ôm lấy cơ thể trong suốt bên dưới. Tay vuốt ve những vết sẹo chằng chịt trên người Lola.

"Lola, em không hận chị sao?" -Kim hỏi, giọng có chút chua xót.

Lola lúc này đã khôi phục nhịp thở của mình, xoay người đối mặt với Kim. Em lần mò trong bóng tối gương mặt người con gái ấy, cố nhớ từng đường nét của nó.

Một lúc lâu sau, khi em đã nhớ được hết thảy, em mới từ từ nói, tay vẫn giữ lấy gương mặt Kim.

"Kim... Em yêu chị."

Đêm đó, lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt, Kim đặt lên môi Lola một nụ hôn mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro