
[Leoklien] Sau khi tuyết tan
Backlund, khu Bắc, trong một căn nhà mặt đường.
Klein vừa lấy một đồng xu ra khỏi túi tung lên bắt lấy vừa từ tốn bước xuống từ tầng hai: "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành, chú Klein!" Addie Moretti đúng lúc đi qua, trong tay ôm một chồng sách, cực kỳ hăng hái chào hỏi hắn: "Tại sao thần linh vẫn phải dùng đồng xu để xem bối ạ?"
"Đây là lần thứ một nghìn cháu hỏi điều này rồi, Addie, thiên tài nhỏ của chúng ta," Klein tiện tay nhận lấy chồng sách, đi cùng cô bé về phía nhà ăn, "Cháu chắc chắn định cầm nhiều sách như này đạp xe đến trường sao? Tuyết đọng bên ngoài chưa tan hết đâu."
"Vâng ạ, nhưng là do hôm nay, những quyển sách này đến hạn trả rồi," Addie giải thích, "Cháu hỏi nhiều như thế là bởi vì chú chỉ chả lời điều này trợ giúp cho việc duy trì nhân tính, nhưng lại không chịu nói cho cháu tại sao đồng xu lại giúp ích hơn kim tệ. Hon nữa, nhiều nhất cháu mới chỉ hỏi có năm lần._____ Buổi sáng tốt lành, Cô Mellisa. Mẹ, mẹ không nên để bố ăn đồ ngọt vào bữa sáng chứ."
Mellisa đeo kinh mắt, mái tóc được buộc lên gọn gàng, ngồi bên bàn cắt thịt xông khói, nghe vậy ngẩng đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ với hai người: "Buổi sáng tốt lành, Addie, Klein. Hai người lại đang thảo luận "Vấn đề Thần học" cao thâm nào đó sao?"
Klein nhét chồng sách vào trong cặp của Addie, ngồi xuống với cô, cầm lấy dao và đĩa, cười nói: "Cô nhóc này lúc nào cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu với việc anh bói toán bằng đồng xu___ Ruth, Addie nói đúng đó, chị không thể cứ để mặc cho vòng eo của Benson tiếp tục tăng lên nữa."
Benson bất động, đưa tay lên sờ tóc mai hoa râm: "Vòng eo tăng thêm một hai cm cũng không tổn hại được sự quyến rũ của anh."
Ruth mím môi cố lén ý cười, chỉ vào phòng bếp: "Còn một miếng bánh kem phần cho em trong phòng bếp đó, Klein."
"Cảm ơn." Nể mặt việc mình vấn được một miếng bánh kem, Klein miêng cưỡng biểu thị tán đồng với phần tự mình đánh giá của Benson, quay đầu nhìn thấy Mellisa đang nhướn mày, "Sao thế?"
Mellisa nhìn về phía Addie, cười lắc đầu.
Addie bất nhã trợn trắng mắt: "Cháu biết mà, khẳng định là do linh tính của đồng mạnh hơn so với vàng."
Klein nhếch mép cười.
Sau bữa sáng, Benson, Ruth và Addie cùng nhau ra khỏi cửa để đi làm, đến trường. Chức vụ của Mellisa thì tương đối tự do, không vội vàng rời khỏi nhà, cô tò mò hỏi Klein: "Thật ra em không hiểu lắm, bỏi vì nó càng giống như anh hồi còn ở Tingen sao?
"Đúng vậy, cũng bởi vì Kim tệ khá là đắtx, anh không muốn làm mất." Klein dựa vào sô pha, gật gật đầu, đùa vui nói, "Nhưng anh cũng không hi vọng để cho Addie một cái ấn tượng yêu tiền."
"Nhưng lúc đó chúng ta rất nghèo," Mellisa hợp lý chỉ ra "Xem trọng đồng tiền là điều rất tự nhiên."
"Nhưng hiện anh là trưởng bối của Addie, còn là 'Kẻ Khờ'," Klein giả vờ nghiêm túc nói, "Này không phù hợp với hình tượng của anh."
..... Cho nên, sĩ diện cũng là một cách duy trì nhân tính?
Mellisa lộ ra biểu cảm buồn cười, không thể không nhắc nhở hắn: "Nói thật lòng, chỉ nhìn bề ngoài mà nói, cơ bản anh chính là người cũng tuổi với cô bé ___ khí chất cũng giống. Lần trước Addie còn nói, sai tận thế, nhất là một hai năm này, anh càng ngày càng giống một sinh viên cần kiệm nghiêm túc."
"Bởi vì anh vốn là như vậy mà___ được rồi, ít nhất thì đã từng là," Klein buông tay, "Mấy năm nay số ghi chép mà anh mượn đọc của thư viện quốc gia Backlund không hề ít hơn Addie. Giáo sư Horamik Haydn lần trước còn mời anh đến tiệc trà nói về vật lý của ông."
Hắn đánh giá mình vài lượt trên hình ảnh phản chiếu trên ấm trà bạc: "Còn về khuôn mặt này.... để tăng thêm một chút áp lực của người cùng tuổi trong nhà cho cô bé ."
Mellisa vười lắc đầu: "Được rồi, lời anh nói thì luôn có lý."
Klein cong khóe miệng, lại lần nữa tiện tay tung đồng xu.
Nhưng lần này, khi đồng xu rơi xuống, hắn hơi hơi nhíu mày.
Mellisa chú ý đến biến hóa biểu cảm của anh: "Sao thế, Klein?"
Klein biểu cảm có chút kỳ quái, nhìn cô, lại nhìn một loạt phòng khách mà họ đang ở: ".... Anh không xác định, đợi chút."
Lần này hắn nhắm mắt lại, sử dụng trực giác linh tính cấp bậc "Qủy bí chi chủ", "nhìn" về phía vận mệnh.
Sau chốc lát, hắn mở mắt, biểu cảm ngoài ý muốn trên mặt không những giảm mà còn tăng: "Chuyện gì đây?"
Hắn nhìn thấy một tràng cảnh. Nó giống như bị một khí tức rất quen thuộc quấy nhiễu, mơ hồ không rõ, bị gián đoạn liên tục, vẫn có thể nhận ra được tổng thể viễn cảnh.
Hắn và Mellisa, ngồi trong phòng khách, ngồi tại vị trí hiện nay, đang trò chuyện với nhau. Phòng khách vẫn là phòng khách này, Mellisa vẫn là Mellisa này, hắn dường như là từ một góc nhìn khác nhìn xuống mọi thứ____ chỉ trừ hắn.
Klein trong viễn cảnh không đeo nơ, nút đầu tiên của đường viền cổ áo đươc tháo ra, khí chất có chút tản mạn, nhìn có chút giống____
"....sao mình lại có cùng phong cách với Leonard?" Hắn ngỡ ngàng tự hỏi.
Giây sau, cảnh tượng thay đổi trước khi hắn mở mắt. "Hắn" đang đứng trong phòng khách, tựa hồ đi lên tầng hai một chuyến, trong tay cầm một cây gậy cực kỳ quen mắt.
"Hải Chi Ngôn".
Mellisa trong cảnh tưởng có chút ngạc nhiên lại kỳ lạ nhìn "hắn", mắt lướt nhìn phía đỉnh đầu và cổ áo của "hắn", hỏi một câu gì đó. Nghe được "hắn" trả lời, đầu tiên cô khó hiểu nhíu mày, không nói gì, chỉ là sau khi "hắn" rời đi thì nhìn về phía cuốn lịch, nhớ ra điều gì đó, nhẹ than một tiếng.
Tuy rằng nhìn không quá rõ ràng, Klein bên ngoài cảnh tượng vẫn nhìn được ngày tháng đó.
14 tháng 2 năm 1272.
Chính là hôm nay.
Mellisa chỉ nhìn thấy ánh mắt của Klein dừng trên hư không một giây, sắc mặt đột nhiên chuyển từ khó hiểu sang nghiêm trọng, đứng dây đưa tay ra, từ trong hư không mở một cánh cửa, lấy mũ và ba-toong ở trên lầu, nói với cô: "Anh đi tìm Leonard."
"Cái gì?____ A, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật anh ý," Mellisa nhất thời không kịp phản ứng, chớp mắt, "Đợi đã, vừa nãy anh xem bói ra được cái gì?"
Cô có chút lo lắng: "Ngài Leonard xảy ra chuyện gì sao?"
Klein ngập ngừng: "Hẳn là không có."
Vào giây phút nhìn thấy ngày tháng đó, hắn đã chuyển "ánh nhìn" về phía điểm sáng cầu nguyện của Leonard, mọi thứ đều bình thường.
Nhưng cảnh tượng lúc này có một loại khí tức khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất an. Cái nó tỏ rõ không phải là tương lai, cũng không phải sự chuyển hoán của sự tượng trưng nào đó lúc này, mà là..... giống như hiện thực.
Hiện thực mà một Klein nhiễm khí chất của Leonard, mà Mellisa lại thở dài trong ngày sinh nhật của Leonard.
Klein cau mày, vội vàng nói một câu "Anh chưa chắc về kịp bữa tối", đã bước một bước về phía trước, biến mất trong phòng khách.
Backlund, khu Bắc, số 7 đường Pinster.
Leonard Mitchell vừa đặt bữa sáng lên trên bàn, thì nghe thấy tiếng gõ cửa hơi vội vàng.
"Lão đầu, ai đó?"
Pazier Zoroaster ngồi ngay ngắn trên sô pha, lắc lắc tờ báo, đầu cũng không thèm nhấc: "Đồng nghiệp trước của ngươi____ Hôm nay là sinh nhật ngươi."
Leonard bỗng nhiên tỉnh ngộ, vừa bước nhanh ra cửa, vừa nói to: "Chu.Klein, nếu như năm nay cậu lại tặng hoa hồng biết hát có đặc tính sống được lai ghép với 'Hải Chi Ngôn', tôi thề là tôi sẽ___"
Lời cảnh cáo của anh khi mở cửa nhìn thấy biểu cảm của đối phương thì đột nhiên im bặt" ___ Xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt của Klein nhanh chóng quét một vòng trên khuôn mặt anh, cả người hơi hơi thả lỏng một chút: "....Hiện tại không sao rồi."
Leonard nhướn mày: "Klein, đối với thói quen ngôn từ của thầy bói như cậu, tôi tin rằng tôi đã từng biểu đạt sự không hài lòng của mình."
Klein "chậc" một tiếng: "Hôm nay tuyết tan, lạnh quá, vào trong rồi nói đi. ____Hôm nay bữa sáng hai ngươi ăn gì?"
"Cậu đừng có nói là cậu chưa ăn sáng nhé, tôi ngửi được mùi thịt xông khói và bánh kem trên người cuậ rồi đó," Leonard vừa oán giận, vừa tiện tay lôi một chiếc ghế ra bảo tỏ ý để Klein ngồi xuống, lại đẩy bữa sáng của mình cho hắn, "Cậu ăn đi, tôi chưa ăn đâu."
Klein sửng sốt một hồi, sau đó dùng ánh mắt như dò xét nhìn đồ ăn vài lần, đẩy lại cho Leonard: "Không có cái tôi thích."
Leonard tức ngực, bất lực nhìn hắn một cái, bắt đầu tự thưởng thức một mình.
"Cho nên, xảy ra chuyện gì rồi?" Anh vừa ăn vừa hỏi, tư thái tùy ý lại ưu nhã, "Liên quan đến tôi? Trực giác linh tính của cậu nhìn thấy nguy hiểm gì?"
Chuyện đồng thời liên quan đến Klein và chính Leonard, vị thiên sứ trên mặt đất này nhạy cảm hơn bình thường mấy lần.
Ví như hiện tại, anh chú ý thấy Klein nghe thấy câu này đột nhiên hơi ngây người, xuất hiện một vài giây tinh thần sa sút.
"Klein?" Leonard đặt nĩa xuống.
Klein nhíu chặt mày, sắc mặt đã trở nên tốt hơn sau khi gặp được Leonard lại trở nên tù đọng.
Hắn nhìn thấy "hắn" đi ngang qua một tiệm hoa, mua một bó hoa hồng. Hắn nhìn thấy trên mặt "hắn" lộ ra nụ cười đùa dai xuất phát từ trong lòng, nhưng ẩn sau cùng của ý cười đó còn có thứ khác____ một thứ khiến hắn thấy trái tim như thắt chặt lại. Giống như một vết thương lâu ngày.
Hắn hiểu bản thân mình.
Hắn châm chước chốc lát, nhìn vào đôi mắt xanh biếc có chút lo lắng của Leonard, thẳng thắng nói.
"Tôi nhìn thấy anh chết, chính là lúc này."
Trên sopha phía xa xa, tờ báo trong tay của Pazier "sột soạt" một tiếng.
"...Được rồi." Leonard chần chừ trả lời.
Klein mở miệng, nhất thời không biết nên tiếp lời ra sao: "Sao anh lại phản ứng bình thường như thế?"
"Bởi vì hiện tại rõ ràng tôi vẫn còn sống?" Leonard cười cười, "Hơn nữa, cậu đã đến rồi___ cậu cũng sẽ giúp tôi, đúng không?"
Chả sợ qua nhiều năm như thế, mỗi lần cảm nhận được thái độ tin tưởng hoàn toàn của Leonard, Klein vẫn xảm thấy sau gáy có chút nóng, câu "Đương nhiên" đến miệng rồi lại có chút không nói thành lời, chỉ có thể "Ừ" một tiếng.
Hắn kĩ càng miêu tả lại những cảnh tượng mà hắn thấy được từ sáng sớm đến bây giờ, cuối cùng nghiêm túc phân tích: "Tôi tin chắc rằng chúng không phải là gợi ý tượng trưng sau sự chuyển hoán nào đó, mà là việc đang thực sự xảy ra, nhưng lại hoàn toàn không thể nào nói rõ. Hơn nữa, những cảnh tượng đó tựa hồ bị sự tồn tại nào đó quấy nhiễu, tôi rất quen thuộc, nhưng đến cảm giác quen thuộc đó cũng bị quấy nhiễu, từ vừa nãy đến bây giớ, tôi vẫn luôn không nhớ ra được khí tức đó thuộc về ai."
Điều này đối với hắn hiện tại cơ bản là không có khả năng.
Leonard vẫn đang suy nghĩ, mà bên cạnh, Pazier không biết từ lúc nào đã sớm đặt báo xuống đột nhiên mở miệng: "Liệu có phải là Nguyên Bảo?"
Klein ngây người, mở to mắt, sương mù trong não đột nhiên bị quét sạch.
"....Đúng , là Nguyên Bảo."
Sự quấy nhiễu đó đến từ làn sương mù mà hắn không thể quen thuộc hơn được nữa.
Pazier cau mày đánh giá Klein, sắc mặt không quá tốt: "Cậu đáng lẽ phải rất hiểu quyền hành "Thời Gian" rồi."
Bất kể là "Kẻ trộm" hay là "Thầy bói", đều có bộ phận nắm giữ lực lượng thời gian.
Klein gật đầu, đã hơi hơi hiểu ra điều gì đó.
"Năng lực của 'Trùng thời gian' biệu hiện ở thời gian và sự sắp đạt giao thoa âm ảnh của nó, ý là thời gian không phải theo một hướng duy nhất, chúng ta có thể khứ hồi qua lại không ngớt giữa nó, "Nhà sử học" và "Nhà Kỳ tích" cũng có lí giải giống thế, "Khởi động lại" của "Con rắn Thủy Ngân" tuy rằng nguyên lý không giống, nhưng khái niệm cũng từ nguồn gốc chung." Pazier khô khan nói, "Nhưng hình thái thần thoại của "Con rắn Thủy Ngân" bao gồm một khái niệm khác: Đuôi là sự di động vô hướng của thời gian, lưỡi rắn lại có khả năng phân chia."
Đồng tử Klein co lại.
"Thời không song song....."
Với tư cách là một người xuyên không của thời đại Trái Đất, cường quốc bàn phím đã từng xem vô số tác phẩm khoa học viễn tưởng cứng và mềm, Klein không thể quen thuộc hơn nữa với khái niệm này, cũng lập tức hiểu rõ chân tướng của sự việc.
"Cho nên," Sau khi nghe xong lời giải thích của hai người, Leonard tổng kết, "Nguyên bảo của hai thời không song song hấp dẫn lẫn nhau bởi vì bản chất tương đồng, rồi lại bài trừ vì tính duy nhất của bản thân, dẫn đến cậu "nhìn thấy" cảnh tưởng thời gian thực liên quan đến chính mình, bị quấy nhiễu của một thời không khác. Mà thời không khác đó, hôm nay, trước mắt, cậu đang mua hoa hồng.... cho tôi?"
Hắn khó thể hiểu nổi: "Tại sao sau khi tôi chết rồi vẫn bị cậu đùa ác bằng cách thức tương đồng như này?"
"Không phải, cậu ta mua hoa hồng bình thường, không biết hát," Klein ngay lập tức nói, tiếp lại ngập ngừng, hơi hơi nhíu mày, "Anh không nên nói thoải mái như vậy."
"Nhắc nhỏ cậu, chỉ bởi vì sinh nhật của người khác cùng ngày với lễ tình nhân của một thời đại khác, liền mua hoa hồng tặng người đó làm món quà sinh nhật, bản thân chuyện này chính là một trò đùa dai," Leonard chỉ rõ, nhìn Klein, lại nhìn Pazier, "Được rồi, cách nói chuyện vừa nãy của tôi có thể không lễ phép cho lắm với một tôi khác, nhưng, dù sao, đó là một tôi khác."
Anh nhịn một hồi, vẫn không thể ngăn được sự tò mò: " 'Tôi' chết như thế nào?"
Klein nghe được cau mày, nghiến răng nói: "Tôi không biết____"
Giây tiếp theo, sắc mặt của hắn trở nên khó coi. Còn khó coi hơn cả lúc trước.
".... Bia mộ của 'anh'" Giọng nói của hắn hầu như không còn giữ được bình tĩnh, "Tôi nhìn thấy ngày tháng ở trên đó rồi."
Klein hít sâu một hơi.
"'Anh'___ anh ấy. Anh ấy chết trước một ngày chúng ta giành thắng lợi cuối cùng."
Leonard nháy mắt, khuôn mặt trở nên trống rỗng trong giây lát.
"....Vậy sao." Anh lộ ra sắc mặt có chút phức tạp, không phụ sự tò mò nông cạn vừa nãy, giống như cảm giác chân thực của tử vong rốt cuộc hạ cánh trong lòng của anh.
"Vậy tôi nhất định.... Rất tiếc nuối."
"Nhưng mà," Anh từ từ nói, nhẹ cười một tiếng, "Chết trước khi bình minh đến, cũng không đến nỗi quá tệ."
"Nhưng anh ấy không biết." Klein cứng nhắc mở miệng.
Chỉ cần thêm một tiếng nữa thôi, bình minh sẽ đến___nhưng người an nghỉ trong đêm tối vĩnh viễn không biết được.
Leonard nghiêng nghiêng đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ tôi sẽ rất nuối tiếc."
Anh nở một nụ cười nửa tự ti, nửa khoan dung, như là cách thời không nhìn thấy bia mộ của chính mình.
"Thật đáng tiếc, đến cuối cùng cũng vẫn là thiếu một chút nữa."
Không biết vì sao, lời nói này nặng nề gõ vào lòng Klein. Trước mắt của hắn đột nhiên tái hiện một cảnh tượng khác____ không phải là đến từ hắn của thời không song song mà là đến từ chính hồi ức của bản thân hắn.
Ma lang mất đi một nửa thân thể trên thảo nguyên khô héo. Hai mắt nhắm nghiền, chảy huyết lệ. Kim tệ được ngậm trong miệng. Mơ hồ không rõ nói lời xin lỗi.
Và Klein mang khí tức ấm áp, bình đạm, vừa trải qua bữa tối tốt đẹp trong gia đình trước mặt anh.
Người nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ tất cả và người nghĩ rằng mình đã giữ lấy được tất cả.
Cùng lúc đó, Klein lại tiếp tục nhìn thấy một cảnh tượng khác của bản thân.
Hắn đang đứng nói chuyện trước bia mộ của Leonard khác, lấy ra một trang bản thảo thơ ca bị ố vàng từ trước túi áo, trên đó là bút tích tùy ý mà Klein quen thuộc.
"Trước khi mộng cảnh tiêu tán, sau khi tương lai tràn về."
Klein nhìn thấy một câu như này.
Hắn nhớ câu thơ này. Leonard của hắn cũng từng viết.
Trước khi hắn tỉnh giấc, câu thơ cuối cùng của bài thơ cuối cùng mà Leonard hiến tế cho hắn. Không phải là "Thế giới", mà là viết cho Klein____ cũng là viết thay cho Klein. Mà sau khi hắn tỉnh lại, những thơ ca cá nhân như này không còn cần nữa.
Nhung mà bài thơ cuối cùng này là một khởi đầu tốt, cho nên Klein đòi bản thảo chưa kịp gửi cho Fifth từ chỗ Leonard, hiện tại đang yên vị trong đống đồ linh tinh trên sương mù.
Nhìn thấy biểu cảm nhìn chăm chú vào mộ chí của "hắn" , Klein lập tức hiểu được, "Thi nhân tệ nhất" rốt cuộc là ý gì.
Lời tiên đoán tốt đẹp chưa thể linh nghiệm.
Nhưng ___ không chỉ một lần. Là hai lần. Chỉ thiếu chút nữa sẽ là hai lần.
Klein nhớ lại lần tỉnh lại của mười năm trước, cảm giác nghĩ lại mà sợ khi phát hiện chính mình thiếu chút nữa đã đánh mất Leonard.
Hắn nhớ lại giả thiết ngu xuẩn là Leonard đưa ra_____ giả thiết ngu xuẩn mà đáng sợ.
Nếu như ở thần quốc, hắn nhìn thấy Leonard đến nghênh đón chính mình, hắn sẽ ước nguyện vọng gì đây?
Hắn ở thời không khác cũng đã có một cuộc trò chuyện như này với đối phương sao? Khi hắn đứng trước bia mộ, hắn sẽ nghĩ đến đoạn đối thoại này sao?
Nhưng mà linh hồn say giấc ở Thần quốc chỉ là một lời nói dối dịu dàng, một Klein khác có thể đi đâu để tìm Leonard của hắn đây?
Văn mộ? Di vật? Dấu ấn tinh thần trong đặc tính phi phàm sao?
Klein đột nhiên cảm thấy rất lạnh, như là cảm nhận được sự lãnh lẽo khi ngồi trong mộ viên vào giữa tháng hai của một bản thân khác.
"Ta đi dạo đây."
Trong không gian im lặng, Pazier bình tĩnh gập lại tờ bào, nhàn nhạt nhìn Klein một lát, đi đến trước cửa mặc áo khoác, đội mũ, cầm theo Ba-toong, đi thẳng ra khỏi cửa.
Leonard chớp mắt, nhìn cánh cửa đóng sập đó, lại nhìn Klein đang thất thần, khuôn mặt thay đổi trở lại biểu cảm thường ngày, khóe môi cong lên một đường cong nhàn nhạt, gần như buồn cười nói: "Nói thật đó, tôi cảm thấy hai người phản ứng quá lớn với cái chết của tôi rồi."
Klein gần như trừng mắt nhìn anh.
"Anh có thể thử đổi vị trí suy nghĩ một chút." Hắn nói
"Được rồi, tôi biết lời này có chút không công bằng," Leonard giơ hai tay, biểu thị đầu hàng, "Nhưng tôi nói thật đó. Dù sao chúng ta đều đã trải qua tận thế, Đối với thiên sứ, chân thần và Cựu nhật như chúng ta mà nói, cái chết là thứ quen thuộc cũng lạ lẫm nhất, không phải sao?"
Klein ấn ấn thái dương.
"Vấn đề chính là ở chỗ này, "Hắn nói "Thời gian và trật tự trước sau."
"Tôi hiểu," Leonard thật sự hiểu rõ, "Cho nên tôi nói, tôi nhất định rất tiếc nuối. Tôi biết một tôi khác cũng sẽ thấy như thế."
"Chỉ là 'tiếc nuối' sao?" Klein cảm thấy khó thể tin được và ẩn ẩn cảm giác nghẹt thở: "Gỉa như anh đổi vị trí suy nghĩ một chút____"
Hắn cắn lưỡi, nhưng lời đã nói ra thì không thể thu hồi.
Leonard nghe được sự bất mãn của hắn, tay nhẹ nhàng vỗ về: "Xin lỗi, tôi không phải là có ý đó."
"Cuối cùng, cuối cùng rồi cũng sẽ biến thành sự tiếc nuối lâu dài, tôi là nói, sau khi trải qua đoạn thời gian bi thương và khó thể tiếp nhận," Anh giải thích, nghĩ đến điều gì đó, cười cười, "Dù sao tôi chỉ có thể chấp nhận. Hơn nữa, ít nhất một đoạn thời gian dài trong quá khứ, tôi đã quen với cảm giác "đánh mất" này"
Đặc biệt khi đối tượng là Klein.
Câu nói này anh không nói ra miệng, nhưng Klein có thể hiểu được qua nụ cười của anh.
Klein im lặng không nói lên lời.
"....Nhưng tôi không quen," Hắn nhẹ giọng nói, "Anh cũng không nên quen."
Phảng phất như vấn đề mười năm trước rốt cuộc cũng có được đáp án, Klein buột miệng nói ra: "Tôi rất xin lỗi."
Leonard sững sờ một hồi, cười ra tiếng: "Cậu biết đó không phải vấn đề từ cậu , đúng không?____Nhưng tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
"Không sao," Đôi mắt xanh như lục bảo thạch của anh tràn đầy ý cười, "Tôi đã không còn quen nữa rồi."
"Hơn nữa, quan trọng nhất là," Leonard nhấn mạnh, chỉ chỉ chính mình, "Tôi vẫn còn sống."
Anh tiến lại gần, nhìn vào hai mắt của Klein, hai người cơ hồ trán kề trán.
Leonard thu hồi lại nụ cười, thái độ nghiêm túc: "Tôi vẫn còn sống, đang đứng trước mắt cậu. Đó chỉ là chúng ta ở một thời không khác."
"Đừng để sự mất mát của cậu ấy ảnh hưởng đến cậu, Klein. Cậu cũng không có quyền thay cậu ấy đến thăm bia mộ đó."
Leonard rất ít nói chuyện như này. Lạnh lùng đến tàn nhẫn, Nhưng kỳ diệu là Klein lại có thể từ đó nghe ra sự an ủi sâu sắc.
Hắn không kiềm chế được ngạc nhiên về sự mẫn cảm của Leonard đối với tâm trạng____ trong lúc không hay không biết, hắn đích thực đã thay thế mình vào Klein của một thời không khác, cứ như là hắn ngồi trước bia mộ đó, nói những lời vô nghĩa với Leonard đó, trên mặt là nụ cười không thể không lộ ra sau khi tiếp nhận sự thật.
Đôi mắt của Leonard xanh biếc mà xinh độc, phản chiếu ánh sáng bên trong phòng, Klein nhìn anh, cảm giác được sự lãnh lẽo trên cơ thể từ từ rút đi, cảnh tượng đến từ thời không khác từ từ trở lên xa xôi, hơi ấm từ máy sưởi lần nữa bao bọc hắn.
"....Nhưng tôi vẫn cảm thấy thái độ của anh với chuyện này quá lạnh lùng." Klein thực sự cảm thấy khó hiểu.
Leonard suy nghĩ một lúc.
"Có lẽ bởi vì, tôi là một "Người không ngủ", cho nên kinh nghiệm phong phú," Anh cong khóe miêng, "Ví dụ không thể nhanh chóng phân biết sự thật và mộng cảnh, là một chuyện rất nguy hiểm đối với tôi___ mà so sánh với sự thật thực nơi tôi đang ở, thời không song song chỉ là một mộng cảnh mà thôi."
"Còn về những mộng cảnh giống thế, tôi đã gặp rất nhiều. Cho dù chết đi là bên nào." Anh cười nói.
Klein chợt nín thở.
"Leonard Mitchell." Hắn hít sâu một hơi.
Leonard phảng phát như đoán được hắn định làm gì, lập tức vừa kéo dài khoảng cách, vừa bổ sung: "Nhưng hiện tại cơ bản là không mơ thấy nữa rồi!"
"Leonard ____Mitchell." Klein nghiến răng, nhưng lại không di chuyển.
Trên thực tế, hắn càng tức giận với chính mình hơn.
Leonard nhìn ra tâm tư của hắn, cười dịu dàng, đổi chủ đề: "Hôm nay là sinh nhật tôi, Chu.Klein, Cậu nên chuẩn bị quà cho tôi chứ không phải dọa tôi."
Klein không tức giận nổi.
Tôi suýt nữa bị anh dọa sợ chết ròi, anh còn muốn đòi quà sinh nhật!?
Hắn nghĩ cũng không nghĩ, lôi ra một đóa hoa từ lịch sử thấu anh, ngay khi thành hình, bắt đầu hát: "Trùng kích____! Trùng kích____!"
Leonard vội vàng chạy qua, mở năm ngón tay chỉ về nó, che giấu nó.
Nhưng lúc này, Klein đã lấy ra món tiếp theo___ ca cao nóng mà anh đích thân làm dựa trên công thức của Frank Lee, bên trong là tất cả những nguyên liệu gốc mà Frank hay dùng trừ giáo chủ Tường Vi, nó là món quà sinh nhật năm trước của Leonard.
Ca cao nóng một khi tiếp xúc với không khí sẽ nảy mầm nở hoa, những bông hoa rực rõ và to lớn tạo thành một khuôn mặt đáng yêu, lộ ra một nụ cười hòa nhã. Leonard biết, đợi khuôn mạt này nói xong lời chúc sinh nhật, bào tử của ca cao nóng sẽ lớn thành nấm, với động lực tạo cảnh quan rừng nhiệt đới mà lấp đầy ngôi nhà của anh. Anh không dám sử dụng che giấu, mà trực tiếp sử dụng sức mạnh an giấc và khủng bố, để nó tan biến trong mảnh tối nhỏ đột ngột xuất hiện.
Klein rốt cuộc thu tay lại sau khi lôi ra một loạt món quà quái lạ của bốn năm trước đẩy về phía Leonard, lùi mấy bước về phía sô pha, ngồi xuống, thành thật thừa nhận: "Hôm nay đi vội vàng quá, chưa chuẩn bị tốt."
Leonard ngồi xuống bên cạnh hắn, quay đầu tò mò nhìn hắn: "Kế hoạch ban đầu của cậu là gì?"
"Một đôi khuy măng sét thạch lục bảo."
"Bình thường như thế à? Leonard nghi ngờ hỏi: "Biết hát không?"
"Không biết."
Leonard không hề yên tâm: "Biết tự động gia tăng số lượng không?"
"Không."
Leonard bắt đầu lo lắng: "Vậy nó biết làm gì?"
"Biết mở cửa."
Leonard cân nhắc hai giây: "Nghe có vẻ vẫn an toàn."
"Tùy địa điểm."
Leonard nghen họng: "....Không phải rất an toàn."
Klein nhịn cười: "Hai khuy măng sét, một cái cứ cách sáu tiếng sẻ mở một cánh cửa, tùy cơ nối liền đến bất kỳ nhà thờ nào của Kẻ Khờ hoặc Đêm Tối, một cái sẽ tạo ra ảo ảnh một trùm pháo hoa lớn khi người đó mở cửa, để mỗi khi cậu xuất hiện đều tự động có hiệu ứng nền."
"....."
Leonard không hề nghi ngờ gì, nếu như hắn thật sự cài bộ khuy măng sét này, không đến hai ngày, hắn sẽ mất sạch uy tín của cả hai bên giáo hội.
"Nhưng hiệu quả mở cửa tôi vẫn chưa làm xong," Klein nhún vai, "Cho nên chỉ có thể để ngày mai đưa cho anh."
Hắn nghĩ nghĩ: "Trước bù số lượng bằng một nguyện vọng đi."
"Cũng chỉ có cậu 'bù số lượng' bằng kĩ năng của nhà kỳ tích cập bậc Cựu Nhật thôi," Leonard lầm bầm một câu, suy nghĩ chốc lát, nhìn ra ngoài cửa sổ, "...Có rồi."
Backlund nằm ở phần trung tâm và phía đông của Vương quốc Loen, mặc dù trời u ám và mưa quanh năm, nhưng hiếm khi có tuyết rơi vào mùa đông lạnh giá, năm nay là một ngoại lệ. Cả tháng một, thành phố bị bao phủ trong tuyết trắng, cho đến giữa tháng hai, tàn tích của tuyết còn chưa tan hết.
Klein thuận theo tầm nhìn của Leonard, thì nghe thấy anh cười: "Tôi hi vọng mùa xuân của Backlund sẽ đến sớm một chút."
Klein vào thời điểm anh mở miệng đã có dự cảm trước, nghe xong nhẹ bật cười, quay đầu nhìn vào đôi mắt anh, búng tay.
"Nguyện vọng của anh đã được thực hiện." Hắn nói.
Nhìn cửa sổ sau lưng Klein, Leonard nhìn thấy những tia nắng xuyên qua mây mù cuối đông, chiếu rọi mỗi góc của thành phố này, Không đến một ngày, tuyết đọng còn sót lại sẽ tan hết, để lộ những chồi non xanh nhạt ngoan cường trưởng thành dưới lớp tuyết.
"Sinh nhật vui vẻ, Thi nhân." Klein nhếch miệng cười.
Leonard cong cong đôi mắt, đột nhiên đưa tay lên vò rối mái tóc của Klein.
"Cảm ơn ha!"
Trên quảng trường trước nhà thờ Thánh Samuel, Pazier nhìn lên bầu trời đột ngột trong xanh, khẽ khịt mũi, quay lưng bước về nhà.
Hôm nay là một ngày bình thường mà xinh đẹp vào năm thứ năm sau tận thế.
Fin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro