Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Gọng Kìm của ALL- Star


Ký túc xá Boys II Planet không phải là một nơi nghỉ ngơi; nó là một chuồng kính được thiết kế tinh vi. Hàng trăm ánh đèn, hàng chục camera—mọi hơi thở đều bị ghi lại, mọi góc khuất đều là một cái bẫy. Leo cảm thấy như mình đang bị một lực hút vô hình kéo vào tâm điểm của một cơn lốc chính trị, nơi sự nghiệp, tương lai của công ty, và cả mạng sống tình cảm của anh đều bị đe dọa.

Anh và Sangwon bước vào cuộc thi này với một vị thế đầy mâu thuẫn. Cả hai đều được xếp vào Planet K và cùng từ GRID Entertainment, một công ty nhỏ bé đến mức tên tuổi của họ hầu như không được chú ý. Nhưng màn trình diễn đầu tiên của họ, bài No Doubt, đã gây sự chú ý lớn, không chỉ vì kỹ năng mà còn vì một thứ khó gọi tên hơn. Cả hai đều giành được hạng All-Star, cấp độ cao nhất.

Vinh quang này lẽ ra phải là niềm vui tột độ, nhưng đối với họ , đó là một bản án.

Họ không sợ bị loại vì kém tài năng, họ sợ bị lộ vì quá ăn ý, quá hoàn hảo khi ở cạnh nhau. Master Vocal Lee Seok-hoon đã bình luận về "sự đồng điệu linh hồn" giữa hai người—một lời khen ngợi thẳng thắn và ngây thơ, nhưng lại là một lời cảnh báo chết người đối với Giám đốc GRID và đối với bí mật Quy tắc Số 3 của họ.

Leo nằm trên giường tầng, tấm nệm mỏng không thể che giấu cơn đau nhức từ việc cố gắng tập luyện một mình, tách biệt khỏi người bạn tập luyện suốt ba năm của mình. Anh nhớ lại lời thì thầm của Sangwon trong buổi họp đầu tiên: "Chúng ta phải trở thành những người xa lạ tuyệt đối, Leo hyung. Sự thân thiết của chúng ta giờ là một bằng chứng buộc tội."

Tình yêu của họ không bùng cháy nhanh chóng. Nó được tôi luyện chậm rãi trong tầng hầm bốc mùi ẩm mốc của GRID Entertainment. Leo, khi mới từ nước ngoài trở về, là một người cô đơn và lạc lõng. Sangwon, mặc dù nhỏ tuổi hơn, lại là người Hàn Quốc duy nhất không phán xét anh. "Anh cần một người để tập luyện đối thoại không? Em có thể giúp," Sangwon đã nói như thế, đứng cạnh anh sau một buổi tập thất bại.

Sự giúp đỡ chuyên nghiệp đó dần chuyển thành những đêm cùng nhau ăn mì gói trong phòng tập, chia sẻ chiếc áo hoodie duy nhất còn sạch và nghe những bản demo mới. Cả hai là hai nửa của cùng một nỗi ám ảnh: khát khao đứng trên sân khấu. Một đêm, sau khi tập nhảy đến kiệt sức, Sangwon đã ngủ gục trên sàn phòng tập. Leo nhẹ nhàng bế cậu ấy lên chiếc ghế dài cũ kỹ. Cái chạm tay vô tình đó, sự ấm áp của cơ thể Sangwon dựa vào anh, đã xóa nhòa mọi ranh giới.

"Anh cần em ở đây. Anh không thể thở được nếu không có em," Leo đã thú nhận. Sangwon chỉ im lặng, sau đó siết chặt tay anh, đó là lời đồng ý, lời hứa hẹn không thể nói thành lời. Sự gần gũi ở GRID là bí mật ngọt ngào. Sự xa cách ở Boys II Planet là tra tấn.

Trong buổi tập luyện cho No Doubt ở GRID, họ thậm chí không cần phải trao đổi bằng lời nói. Sangwon chỉ cần nháy mắt nhẹ, Leo sẽ biết phải nhấn nhá ở đoạn rap nào để hòa hợp với chuyển động của cậu ấy. Khi Sangwon thực hiện động tác xoay cuối cùng, Leo luôn biết cách ngẩng đầu lên đúng khoảnh khắc để ánh mắt của họ giao nhau, tạo thành một điểm nhấn hoàn hảo. Chính sự hòa hợp vô thức này—sự hòa hợp được xây dựng từ hàng ngàn giờ tập luyện, hàng trăm đêm tâm sự và một mối tình bí mật—đã khiến các Master phải đứng dậy.

Và đó cũng là điều khiến họ phải giả vờ trở thành kẻ thù.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ bên ngoài hành lang hắt vào, in bóng các thanh sắt giường lên trần nhà. Anh biết, vài người có xu hướng thức khuya để luyện tập thêm hoặc chỉ đơn giản là lo lắng. Anh phải chờ đợi sự yên tĩnh tuyệt đối, chờ đợi khi sự mệt mỏi đã khiến họ mất đi sự cảnh giác. Sự chờ đợi này là cực hình, mỗi giây đều kéo dài như một giờ. Anh nhớ mùi hương của Sangwon, sự ấm áp của cậu ấy, và giờ anh chỉ có thể ngửi thấy mùi khử trùng lạnh lẽo của ký túc xá.

Mười một giờ hai mươi lăm phút. Thời khắc nguy hiểm nhất.

Leo lén lút trèo xuống khỏi giường, đi qua bóng tối phòng ngủ. Anh cố gắng kiểm soát nhịp thở và bước chân, di chuyển chậm rãi, hành động như một người mộng du. Anh né tránh những khu vực có khả năng bị camera giám sát và cả những chiếc điện thoại đang hoạt động ngầm.

Anh bước xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm. Cánh cửa phòng giặt đồ—biểu tượng của sự dơ bẩn và lãng quên—lại là nơi ẩn náu duy nhất của họ. Nó hơi hé mở.

Vừa bước vào, anh bị kéo mạnh vào bên trong. Sangwon ấn anh tựa vào bức tường lạnh lẽo, ngay lập tức đóng chốt cửa phụ lại. Cậu ấy không run rẩy vì sợ bị loại khỏi cuộc thi, cậu ấy run rẩy vì bị mắc kẹt giữa hai con đường: sự nghiệp và tình yêu.

"Anh đã trễ hai phút," Sangwon thì thầm, giọng căng thẳng đến mức run rẩy. Hơi thở cậu ấy gấp gáp, mồ hôi lạnh toát ra. "Em đã sợ có chuyện gì xảy ra. Em thấy Yoo Kangmin đi ngang qua hành lang. Anh ấy đang cầm điện thoại. Anh phải cẩn thận hơn nữa. Em đã gửi tin nhắn thứ ba rồi."

Leo đáp lại bằng cách ôm cậu ấy thật chặt, ghì khuôn mặt mình vào tóc Sangwon. Cái ôm này là sự sống. "Anh xin lỗi. Geonwoo đã thức. Anh phải đợi anh ta thực sự ngủ say."

"Chúng ta phải làm gì đây, Leo hyung?" Sangwon hỏi, giọng cậu ấy vỡ vụn. "Giám đốc đã nhắn tin cho em—không phải một, mà là năm tin. Tin nhắn đầu tiên chỉ là chúc mừng All-Star. Tin nhắn cuối cùng là một lời đe dọa không che đậy."

Leo nới lỏng vòng tay, nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của Sangwon. "Ông ta nói gì?"

"Ông ta gửi một đoạn cắt ngắn từ màn trình diễn của chúng ta—đoạn mà chúng ta giao tiếp bằng mắt mà không cần lời. Ông ta viết: 'Sự chuyên nghiệp là không thể thiếu. Mọi hành động thiếu chuyên nghiệp sẽ bị trừng phạt theo điều khoản A, đoạn 4 của hợp đồng độc quyền. Các cậu muốn debut hay muốn phải bồi thường tất cả chi phí đào tạo?'"

Nỗi sợ hãi lạnh lẽo xuyên qua Leo. Điều khoản A, đoạn 4: Vi phạm đạo đức cơ bản, hủy hợp đồng, bồi thường toàn bộ chi phí đào tạo và thiệt hại danh tiếng. Đó là hàng trăm triệu won, là sự hủy hoại không thể cứu vãn. Sự nghiệp của anh, của Sangwon, và cả GRID sẽ sụp đổ.

"Ông ta muốn chúng ta giả vờ ghét nhau," Leo kết luận, giọng anh cứng lại. "Để biện minh cho việc chúng ta không luyện tập chung, mặc dù chúng ta là hai cá nhân All-Star cùng công ty. Một câu chuyện nội bộ hấp dẫn sẽ che đậy sự thật tốt hơn."

"Đúng vậy," Sangwon xác nhận. "Anh có biết không? Một thực tập sinh K-Group đã hỏi em tại sao hai All-Star cùng công ty lại không tập luyện chung hay tương tác. Họ nghĩ chúng ta đang có mâu thuẫn lớn. Em đã phải nói dối rằng chúng ta gần như ghét nhau vì cả hai đều muốn giành vị trí Center—một sự dối trá tàn nhẫn và cần thiết."

Sangwon đặt trán mình vào ngực Leo. Cậu ấy thở dài, một hơi thở mang đầy sự tuyệt vọng và nỗi buồn bị đè nén.

"Anh đã cảm thấy mình như một con robot," Leo chia sẻ. "Anh phải cố gắng không nhìn em, không nghĩ về em, để không bị lộ. Nhưng khi anh rap, mọi câu từ đều dành cho em. Cả vũ đạo của em nữa. Nó không phải là trống rỗng, Sangwonie. Nó là sự kiềm chế của tình yêu. Chúng ta đang diễn xuất một cách hoàn hảo, và sự hoàn hảo này làm anh đau."

"Đó là sự kiềm chế," Sangwon nói, giọng cậu ấy kiên quyết một cách tàn nhẫn. "Nếu em thể hiện hết cảm xúc của mình, tất cả chúng ta sẽ phải trả giá. Chúng ta đã đạt đến đỉnh cao về tài năng, giờ chúng ta phải đạt đến đỉnh cao về sự giả vờ. Anh phải giữ vững vị trí của mình, Leo hyung. Anh và em phải debut. Đó là sự bảo đảm duy nhất cho tương lai của chúng ta."

Leo xiết chặt vòng tay, cảm nhận từng hơi thở nặng nề của Sangwon. "Em không cần phải một mình gánh vác điều này. Anh sẽ giúp em. Anh sẽ là đối thủ cạnh tranh đáng ghét của em trước mặt mọi người.

"Không cần, hyung. Chỉ cần anh an toàn, em sẽ làm được," Sangwon ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy nước nhưng không cho phép nước mắt rơi. "Anh đã quá mạo hiểm khi đến đây. Em không thể để anh bị cuốn vào rắc rối này. Nếu một trong hai chúng ta bị loại, ít nhất người còn lại phải debut. Em sẽ là người giữ lời hứa cho cả hai.

Lời nói của Sangwon, sắc lạnh và tàn nhẫn, đã giáng một đòn mạnh vào tim Leo. Anh biết, sự tàn nhẫn này là lớp áo giáp mà cậu ấy đang cố khoác lên mình để bảo vệ tình yêu của họ khỏi sự nghi ngờ của thế giới. Sự hy sinh này là vô bờ bến. Sangwon sẵn sàng chịu đựng nỗi cô đơn để đảm bảo tương lai chung.

Leo nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ấy, một nụ hôn nhanh, đầy tuyệt vọng và hứa hẹn. "Anh sẽ làm theo ý em. Anh sẽ là đối thủ của em. Nhưng em phải hứa với anh, Sangwonie. Đừng để sự lạnh lùng đó ăn mòn em. Đừng quên lý do chúng ta làm điều này. Anh biết em khao khát Debut đến mức nào.

"Em sẽ không quên," Sangwon thì thầm. "Em sẽ đeo nó như một huy chương." Cậu ấy ôm lấy Leo thêm một giây cuối cùng, hít hà mùi hương của anh, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết về sự an toàn này.

Tiếng chuông điện thoại mã hóa của Sangwon vang lên: "1 PHÚT 30 GIÂY CUỐI CÙNG."

Thời gian là kẻ thù không đội trời chung của họ.

Sangwon nhẹ nhàng đẩy anh ra, đôi mắt cậu ấy quét qua căn phòng, kiểm tra lại chốt cửa một lần nữa, đảm bảo không có bất kỳ rủi ro nào. Cậu ấy đưa tay lên, áp vào má Leo.

"Anh phải đi," Sangwon nói, giọng vỡ vụn. "Em yêu anh. Nhưng chúng ta phải giữ khoảng cách. Em không muốn một trong hai chúng ta sẽ bị phát hiện. Và em... em sẽ làm mọi thứ để chứng minh Quy Tắc Số 3 không thể đánh bại chúng ta."

Cậu ấy kiềm chế nụ hôn cuối cùng, chỉ đặt một cái chạm tay cuối cùng lên vai Leo, một cử chỉ ngắn ngủi mang đầy hứa hẹn.

Leo trở lại giường, lạnh lẽo và đơn độc. Anh biết, Quy Tắc Số 3 là rào cản lớn nhất. Nó không chỉ là một luật lệ, nó là một gọng kìm đang siết chặt. Nhưng sự hy sinh này là bước đệm duy nhất để hai người All-Star có thể đứng cùng nhau trên sân khấu cuối cùng, và mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro