Chap 9
Ánh sáng đầu ngày đã bắt đầu chiếu vào căn phòng qua những khe cửa sổ. Bầu trời ngoài kia vẫn còn mờ ảo, như để chuẩn bị cho một ngày mới đầy thử thách. Trí Tú mặc bộ đồ chỉnh tề, quần áo như được sắp xếp một cách tỉ mỉ. Cô đã quen với việc thức dậy sớm, chuẩn bị tất cả để làm công việc của mình.
Bước chân đến khu vực để xe của Kim Gia, nàng đã đứng sẵn ở cửa, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại mang theo một chút ưu tư. Nàng nhìn thấy Trí Tú,. Trí Tú gật đầu chào nàng, rồi mở cửa xe cho nàng.
- "Chào buổi sáng, Tiểu Thư," Trí Tú lên tiếng, nhưng giọng cô có gì đó trầm hơn, như vẫn còn vương vấn cơn ác mộng vừa qua. Trân Ni khẽ gật đầu nhẹ, không nói gì. Nàng bước vào xe, Cô đóng cửa lại và lái xe đi. Cả hai im lặng trong suốt chặng đường đến tập đoàn Kim Thị. Trí Tú vẫn chú ý đến mọi chuyển động xung quanh, đôi mắt cô như một tia sáng sắc bén, luôn cảnh giác với mọi tình huống có thể xảy ra.
Trí Tú lặng lẽ theo sát từng bước đi của Trân Ni. Trí Tú quan sát, thầm lặng theo dõi từng hành động, từng cử chỉ của nàng. Sau khi biết được sự thật đau đớn về cái chết của cha mình, Trân Ni đã thay đổi rất nhiều, và Trí Tú không thể không lo lắng. Mặc dùng cô vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, lạnh lùng như thường lệ, những ánh mắt nàng lại thiếu đi sự rạng rỡ mà trước đây cô từng thấy.
Nàng bước đi trong công ty, nhưng bước chân của nàng không còn vững vàng, có phần chậm lại như bị đè nặng bởi một gánh nặng vô hình. Mái tóc dài của nàng vẫn xõa nhẹ nhàng, gương mặt được trang điểm cẩn thận, nhưng đôi mắt ấy, những con mắt đầy kiên cường ngày nào, giờ đây lại chứa đựng sự u sầu mà không thể che giấu. Trí Tú nhận ra rằng, dù nàng không nói ra, nhưng nỗi đau ấy vẫn âm thầm bám riết lấy nàng, mỗi khi nàng lặng lẽ một mình.
Những ngày qua, Trí Tú không thể không nhận thấy sự thay đổi trong Trân Ni. Nàng vốn luôn là người kiên cường, nhưng sau những cú sốc, nàng như một người khác. Cô thấy nàng cứ cắm đầu vào công việc, như thể muốn đắm chìm vào những con số, tài liệu, cuộc họp để quên đi hiện thực tàn nhẫn đang dần xâm chiếm tâm trí.
Cả ngày dài, Trân Ni ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt dán chặt vào màn hình máy tính, không một lần ngẩng lên. Mọi người xung quanh vẫn nỗ lực làm việc, nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng lại liếc về phía nàng, như thể họ cảm nhận được sự mệt mỏi ẩn sâu trong những nụ cười xã giao và những câu nói lịch sự của nàng.
Trí Tú quan sát từ xa, lòng dâng lên một cảm giác không yên. Trân Ni chưa bao giờ làm việc quá căng thẳng như thế này. Nàng luôn là người biết cách duy trì cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, nhưng bây giờ, nàng chỉ như một chiếc máy, vận hành không ngừng nghỉ, gạt bỏ hết mọi cảm xúc để tiếp tục sống.
Cô cảm nhận rõ ràng rằng nàng đang dùng công việc để trốn tránh. Trốn tránh nỗi đau, trốn tránh sự thật đau đớn mà chính nàng không thể chấp nhận được. Cô biết, không có cách nào có thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng cô không thể đứng nhìn nàng tự làm tổn thương chính mình theo cách này.
Đêm hôm đó, khi công ty đã vắng lặng, khi chỉ còn lại tiếng máy điều hòa và ánh đèn mờ nhạt, Trí Tú bước đến gần nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng.
- "Tiểu Thư, đến lúc nghỉ ngơi rồi," Trí Tú nói, giọng cô trầm và kiên quyết.
Trân Ni không ngẩng đầu lên, vẫn cúi mặt vào màn hình.
- "Còn nhiều việc cần phải làm"
Trí Tú im lặng không nói gì. Cô biết rõ, nếu nàng không đối diện với nỗi đau trong lòng, nó sẽ mãi dày vò nàng.
- "Đừng lừa dối chính mình" Trí Tú đáp lại, giọng cô kiên định nhưng đầy lo lắng.
Cô kéo nhẹ tay nàng, không để nàng có cơ hội từ chối. Trân Ni ngước mắt lên, có vẻ như nàng hơi ngạc nhiên vì thái độ quyết liệt của cô. Nhưng rồi, nàng cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy, đi theo cô.
Quán Bar
Tại quán bar, không gian náo nhiệt, ánh sáng mờ ảo khiến mọi thứ trở nên mờ nhạt. Tiếng nhạc ồn ào cùng những tiếng cười, tiếng nói ầm ĩ xung quanh không thể làm cho Trân Ni xao nhãng. Nàng ngồi xuống chiếc ghế trong một góc khuất, ánh mắt vẫn xa xăm, như đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó ngoài những ồn ào này.
Trí Tú gọi một ly rượu cho nàng. Trân Ni không phản đối. Nàng cầm ly rượu lên, đưa lên miệng mà không nói lời nào. Nàng uống một ngụm, rồi một ngụm nữa, như muốn xua đi hết những suy nghĩ và cảm xúc đang quấn lấy tâm trí.
- "Không giải quyết được gì đâu, Tiểu Thư," Trí Tú nói khẽ, giọng cô bình tĩnh, nhưng đầy sự quan tâm.
- "Rượu chỉ có thể làm quên đi tạm thời, không thể quên cả đời"
Trân Ni đặt ly xuống bàn, đôi mắt nhìn xa xăm.
- "Tôi biết, nhưng ít nhất nó giúp tôi cảm thấy nhẹ lòng. Tại sao phải tiếp tục đối mặt với mọi thứ khi tôi chẳng thể thay đổi được gì?"
Trí Tú im lặng, quan sát nàng trong vài giây.
- "Không phải tất cả mọi thứ đều không thể thay đổi. Cô có thể đau, có thể khóc, nhưng đừng để nỗi đau ấy giết chết bản thân."
Một lúc lâu sau, Trân Ni thở dài, buông lỏng vai. Nàng không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, như chấp nhận rằng mọi thứ không thể tiếp tục mãi như vậy. Cơn say đã bắt đầu đến, nhưng ít nhất, nàng không cảm thấy cô đơn nữa.
Trí Tú vẫn ngồi cạnh nàng, không ép nàng phải nói ra những điều chưa sẵn sàng. Cô biết, không ai có thể vội vã giúp ai đó chữa lành. Nhưng có một điều cô chắc chắn: cô sẽ luôn ở bên nàng, dù nàng có lựa chọn cách nào để vượt qua nỗi đau này.
Sau một khoảng thời gian ngồi lặng im bên Trân Ni, Trí Tú đứng dậy, cảm thấy cần phải ra ngoài vài phút để giải tỏa một chút căng thẳng. Hướng chân mình đi khi đến khu vực vệ sinh của quán, cô lại vô tình va phải một cô gái đang bước ra từ đó.
- "Á!" Cô gái kêu lên, ngã về phía sau. Trí Tú nhanh chóng vươn tay ra đỡ cô ta, giữ cô ta lại trong vòng tay một cách vững vàng.
- "Xin lỗi," Trí Tú nói, giọng cô trầm ấm, không hề mất bình tĩnh dù tình huống có phần hơi bất ngờ.
Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, một nụ cười nhẹ nở ra trên môi khi cô nhận ra người đỡ mình là một người con gái cao ráo, gương mặt thanh tú và có vẻ ngoài mạnh mẽ, đầy thu hút. Cô ta ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng.
- "Tôi không sao," cô gái nói, rồi ánh mắt cô ta nhìn Trí Tú đầy ngưỡng mộ. Trí Tú chỉ mỉm cười lịch sự, định rời đi. Cô ta liền bước gần lại cô, cố tình nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô như một cách gây sự chú ý.
- "Cô thật sự rất khác biệt so với những người ở đây," cô gái tiếp tục, giọng nói lả lướt, đầy vẻ quyến rũ.
- "Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?"
Trí Tú hơi nhíu mày, cô nhận ra được ý đồ của cô gái này. Dù cô đã nhiều lần đối mặt với những tình huống tương tự, nhưng lần này lại khiến cô cảm thấy một sự khó chịu. Cô không phải là người dễ bị dao động, nhưng ánh mắt đầy ham muốn của cô gái khiến cô có chút khó chịu. Cô không thể bỏ rơi Trân Ni một mình trong tình trạng say xỉn và rối bời như thế này.
- "Cảm ơn, nhưng tôi không có thời gian," Trí Tú trả lời, giọng cô vẫn nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, không cho phép cô gái tiếp tục làm phiền.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro