Chap 8
- "Nghe hết rồi à?" Thái Anh nói, giọng có chút nghẹn ngào.
Trân Ni không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Thái Anh, trong đôi mắt ấy là một sự pha trộn giữa đau đớn và giận dữ.
- "Trả lời tôi"
Thái Anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng, không gian trầm đi bởi sự im lặng của tất cả mọi người có mặt tại đây. Không nhận được câu trả lời của Thái Anh
Trân Ni lao đến, giọng nàng đứt quãng, căng thẳng.
- "Tiểu thư, chị hãy bình tĩnh" Lisa nói khi thấy được sự mất kiểm soát của nàng, đứng giữa câu chuyện, này chính cậu cũng không biết bản thân mình phải làm sao mới .
- "Tại sao? Tại sao lại không nói với tôi?.. Cô xem tôi là con ngốc sao?" Mỗi câu hỏi của nàng như những nhát dao đâm thẳng vào tim Thái Anh. Những gì cô lo sợ, hình ảnh đau khổ của Trân Ni. Tất cả những thứ cô đang cố né tránh giờ đây đang hiện diện trước mặt cô. Cô không thể trả lời, chỉ biết im lặng. Thế giới xung quanh dường như sụp đổ, tất cả những gì cô từng giữ kín giờ đây không thể che giấu được nữa.
Trân Ni, với đôi mắt long lanh nước mắt, nàng với gương mặt giận dữ, tay rút vội chiếc nhẫn tình bạn mà nàng vẫn luôn đeo trên tay mình, vung mạnh chiếc nhẫn về phía cô. Lời cuối cùng nàng nói vang lên đầy tức giận.
- "Tôi chưa bao giờ hận cô, nhưng bây giờ thì khác"
Thái Anh đứng đó, bất động, với lòng đầy hối hận. Trân Ni quay người, bước đi không quay lại, mặc cho đôi chân mình run rẩy. Những lời nói vừa rồi như một vết dao cắt vào trái tim, từng nhát một.
Trú Tú đứng đó nhìn mọi chuyện sảy ra trước mặt mình, khuôn mặt thoáng chốc suy tư, nhanh chống bị che đi bởi gương mặt lạnh lùng, như đang không muốn cho ai được suy nghĩ của mình. Trí Tú quay người đi rời khỏi phòng.
- "Cô định giấu cậu ấy đến bao giờ" Trí Tú bỗng sửng người lại, ánh mắt quay lại nhìn người vừa phát ra âm thanh đó. Gương mặt Trí Tú thoáng chút bất ngờ nhìn Thái Anh
- "Cô đã biết những gì" Cô nhìn Thái Anh với cái mày khó hiểu.
- "Đủ để biết lý do tại sao... cô ở đây" Thái Anh hít một hơi sâu, như cố lấy lại chút bình tĩnh. Trí Tú lặng người cô không nói gì, im lặng quay người, rời đi với những suy nghĩ rối bời chiếm lấy cô, bước đi như lạc trong những ký ức chính mình.
Trân Ni bước đi trong cơn mưa, những lời của Thái Anh cứ vang lên trong đầu nàng, như những nhát dao cắt vào trái tim đang nhói đau của nàng. Những câu nói ấy không ngừng vang lên, mỗi lần như thế lại khiến nàng cảm thấy cả thế giới xung quanh mình sụp đổ.
Nàng không thể thở nổi. Bước chân nàng loạng choạng, nhưng nàng không dừng lại, cứ thế bước đi trong vô thức, như một con người bị lạc giữa cơn mưa nặng trĩu. Cả người nàng như chìm vào một đám mây mù của sự tuyệt vọng. Người từng là bạn thân, sự thật đau đớn về cái chết của cha nàng – tất cả như đang nuốt chửng nàng.
Trân Ni đặt tay lên ngực, nơi trái tim nàng đang đập loạn nhịp. Cảm giác đau đớn không thể tả thành lời, nàng nắm chặt lấy vùng ngực trái, dùng hết sức mạnh của mình mà đấm vào đó, như thể muốn trấn an chính mình. Nhưng nỗi đau vẫn không biến mất, nó chỉ càng mãnh liệt hơn. Nàng đã sống suốt bao nhiêu năm qua trong những lời nói dối. Và giờ, khi sự thật được phơi bày, nàng không biết làm gì.
Bước chân nàng chững lại, đôi mắt nhòa đi trong nước mắt. Nàng ngẩng lên, chỉ thấy một không gian mờ mịt, nhòe nhoẹt bởi màn mưa. Nàng lảo đảo, như sắp ngã quỵ xuống đất. Những giọt nước mưa vương trên tóc, trên làn da lạnh lẽo, nhưng sự đau đớn trong lòng mới là thứ khiến nàng thực sự không thể chịu đựng nổi.
Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mắt nàng. Trân Ni ngẩng lên, và trong cái ánh sáng mờ ảo của cơn mưa, Nàng nhận ra là Trí Tú, người luôn lặng lẽ ở bên nàng. Không cần nói gì, cô chỉ khẽ đặt tay lên mắt nàng, như một cách che chắn nàng khỏi thế giới xung quanh, che đi sự thật mà nàng đang nhìn thấy trước mắt. Dường như cô muốn giúp nàng thoát khỏi hiện thực đau đớn mà nàng không thể đối diện.
- "Đừng nhìn nữa," Trí Tú nói, giọng cô trầm thấp, ấm ấp "Cứ khóc đi, sẽ không ai thấy đâu"
Trân Ni không thể cử động, cũng không thể nói gì. Nàng chỉ biết đứng yên, để mặc cho bàn tay cô che đi mắt nàng, che đi tất cả những gì làm tổn thương nàng. Trí Tú không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng như vậy, cùng nàng đứng dưới cơn mưa, cùng nàng trong khoảnh khắc yên lặng giữa những cơn sóng gió của cuộc đời.
Trân Ni cúi đầu, cảm nhận bàn tay cô trên mắt mình, và trong cái yên bình này, nàng dường như tìm được một chút ánh sáng trong bóng tối. Nhưng nỗi đau trong tim nàng vẫn không vơi, nó vẫn là một vết thương sâu thẳm mà không ai có thể làm lành được, chỉ có nàng mới có thể tìm ra cách chữa lành cho chính mình.
Đêm buông xuống, không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo. Bầu trời phủ đầy mây đen, ánh trăng chỉ le lói qua từng khe hở mỏng manh, như thể sợ hãi khi nhìn xuống thế giới dưới này. Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đặn, nhưng bỗng nhiên, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, mang theo một hơi thở như ai đó đang vật lộn trong cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, Trí Tú thấy mình đứng giữa một đoạn đường vắng, không khí u ám và ngột ngạt. Cô có thể cảm nhận được hơi lạnh lẽo bao trùm, nhưng cảm giác mạnh mẽ nhất là nỗi sợ hãi đang lấp đầy không gian.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, và đó là Ông Kim. Người đàn ông mà Trí Tú luôn kính trọng, luôn theo dõi từng bước đi của gia đình ông. Nhưng trong giấc mơ, ông không phải là người đầy quyền lực mà cô từng biết. Thay vào đó, ông là một người đầy lo lắng, hoảng hốt, ánh mắt đầy sự cầu cứu.
- "Nhanh lên, chạy đi!" Câu nói của Ông Kim vang lên trong không gian mờ mịt. Giọng ông trầm và gấp gáp, như thể có một mối nguy hiểm đang rình rập.
Trí Tú bật dậy trong cơn hoảng loạn, cơ thể đẫm mồ hôi lạnh. Đầu óc cô choáng váng, những hình ảnh mơ hồ của giấc mơ vẫn quay cuồng trong tâm trí. Trí Tú giật mình, thở hổn hển, đôi tay nắm chặt lấy chăn, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo. Trong bóng tối của căn phòng, tim cô vẫn đập mạnh, như thể đang phản chiếu nỗi lo sợ trong cơn mơ vừa qua.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro