Chap 4 :
Tia nắng êm diệu nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng nơi có bóng hình của một người con gái, những tia nắng như đang nhẹ nhàng đánh thức nàng, báo hiệu một đêm yên tĩnh với những dòng suy nghĩ đã trôi qua. Nàng nhẹ nhàng mở mắt, tia nắng ấy như đang làm gương mặt thanh tú với những đường nét hoàn hảo của nàng thêm phần nổi bật.
Không khí nơi phòng ăn Kim gia, chưa bao giờ là căng thẳng đến thế, nơi những con người quyền lực nhà họ Kim đều có mặt, ngồi đúng vị trí của mình trên bàn ăn, tất cả người hầu, giúp việc, ai cũng đều bận rộn chuẩn bị buổi sáng cho chủ nhân của mình, góp phần tô vẻ lên bức tranh quyền lực đầy sống động. Nơi góc tường một hình bóng của người con gái với gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt hướng lên trên những bật thang như đang đợi chờ những bước chân của ai đó. Trân Ni bước xuống với chiếc đầm trắng cùng làn da trắng thu hút mọi ánh hình của những người có mặt. Nàng vô thức hướng ánh hình của mình vào Trí Tú, hai ánh mắt cham vào nhau, cô với gương mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc, cúi đầu chào nàng. Nàng lướt qua cô nhẹ nhàng ngồi vào chiếc ghế còn trống hiện hữu trong phòng. Ánh mắt vẫn chưa thôi tìm kiếm sự yên bình như mọi ngày nhưng dường như bỗng chốc trở nên xa vời. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, sự im lặng từ phía Trí Tú đứng bên cạnh. Những lời nói của Noban cứ liên tục hiện lên trong đầu nàng. Cô, người vẫn đứng đó luôn vững chải và điềm tĩnh.
- "Con vẫn ổn chứ?" tiếng của Phu nhân Kim vang lên như đánh tan những dòng suy nghĩ của nàng. Bà Kim hỏi với gương mặt lo lắng, chưa bao giờ bà phải lo lắng nhiều như thế, khi biết tin con mình phải nằm viện bà như không thể thở được, sự lo lắng cứ đeo bám bà không buôn, kể cả khi nàng đi du học. Bà biết rõ những gì nàng đã và đang trải qua để giữ vững vị trí của mình, vì đó là vị trí của nhiều người khao khát có được, một môi trường kinh doang đầy sự cạnh tranh, mưu đồ hãm hại lẫn nhau để đạt được mục đích, nàng như một miếng mồi ngon mà ai cũng muốn hạ bệ.
- "Con không sao' nàng nói và mĩm cười, bàn tay nàng xoa dịu lên đôi bàn tay của bà, như đang nhẹ nhàng xua tan đi những lo lắng mà bà đang có, sau sự việc hôm ấy diễn ra, nàng biết bản thân mình đang trong tình thế khó khăn, nàng cần mạnh mẻ hơn và thể hiện quyền lực của mình. Vị trí cao với hai chữ quyền lực không giành cho những kẻ yếu đuối. Nàng nhìn sang Chủ tịch người đang im lặng tận hưởng phần ăn của mình, nàng biết ông đã đoán trước được con đường nàng đang đi không thể tránh những tiểu nhan, dùng mọi thử đoạn để hạ bệ Kim gia, vì thế ông đã mang Trí Tú đến với nàng.
- "Chị Trân Ni ngày càng xinh đẹp nhỉ" Kim Duẫn Nhi lên tiếng với nụ cười nhẹ trên môi. Ánh mắt Trân Ni chuyển hướng sang người con gái đang ngồi đối diện mình. Cô gái với một vẻ đẹp dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần mạnh mẽ cô sở hữu mái tóc nâu nhẹ, bồng bềnh, càng toát lên vẻ đẹp nữ tính của mình.
Kim Duẫn Nhi – con gái nhỏ của Kim Thái Nghiêm - con trai út của Chủ tịch Kim. Chú là em trai của cha cô, hiện tại đang điều hành chi nhánh thứ hai của Kim Thị. Cha cô - CEO của Kim gia ông đã mất trong vụ tai nạn khi đang trên đường trở về sau cuộc hộp quan trọng với các đối tác, trong thời gian nàng du học. Sự ra đi của ông là một mất mát lớn của cuộc đời nàng, nàng vẫn không thể quên khoảng thời gian suy sụp của mình, những kí ức về khoảng thời gian có cha bên cạnh cứ hiện diện khiến trái tim của nàng không ngừng đau thắc lên. Nàng không tin cha nàng bị tai nạn mà qua đời, sự trở về của nàng không chỉ thừa kế Tập đoàn Kim Thị mà còn tìm kiếm sự thật về cái chết của ông.
Không nghe được câu trả lời của nàng Duẫn Nhi tiếp tục lên tiếng
- "Chào đón sự trở về của chị, tại quán bar đường xxx" Duẫn Nhi là một cô bé còn non trẻ với sự cưng chiều của Chú Thái Nghiêm cô đúng là hình mẫu của một cô tiểu thư nhà tài phiệt, ăn chơi và tận hưỡng. Nàng không biết quá nhiều về Duẫn Nhi trong kí ức của nàng khi nàng đi du học cũng là lúc Duẫn Nhi chỉ là cô bé nhỏ vừa tròn 7 tuổi. Nàng nhận lấy địa chỉ với chữ Vip trên tấm danh thiếp vàng từ tay Duẫn Nhi và mĩm cười.
23h tại quán bar đường xxx :
Tiếng nhạc sặp sình đặt trưng của tất cả những quán bar trong thành phố, những con người với những địa vị xã hội khác nhau, những mục tiêu khác nhau, những tiếng hò reo không có khoảng nghỉ liên tục vang lên. MC cùng Dj trên sân khấu không ngừng khấy động không khí.
Trân Ni bước vào như một ngôi sao rực rỡ giữa biển người đông đúc. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên thân hình cô, tạo nên những dải sáng lấp lánh trên làn da mịn màng, làm tôn lên vẻ quyết rủ đầy bí ẩn. Trân Ni mặc một chiếc váy đen ôm sát, đơn giản nhưng sang trọng, tôn lên đường cong cơ thể mà không cần quá cầu kỳ. Mái tóc đen dài, bóng mượt của nàng xỏa xuống vai, nhẹ nhàng lướt qua mỗi bước đi, mỗi cử chỉ lại khiến những người xung quanh không thể rời mắt.
- "Cuối cùng chị cũng đến" Duẫn Nhi đi đến phía nàng với ly rượu trên tay, khác hẵn với hình ảnh nhẹ nhàng khi sáng. Cô khoát lên mình bộ trang phục tinh tế, vừa đủ kín đáo nhưng cũng khéo léo tôn lên những đường nét thanh thoát của cơ thể, một sự quyết rũ không thể cưỡng lại, làm tô đâm thêm vẻ đẹp nữ tính của cô.
Bữa tiệc tối hôm nay không chỉ là một dịp chào mừng sự trở lại của Trân Ni mà còn là dịp để các tiểu thư danh giá trong xã hội gặp gỡ, khoe sắc trong những bộ váy lộng lẫy. Quán bar sang trọng, nơi ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên những ly rượu đầy màu sắc, không gian ngập tràn tiếng nhạc sôi động và tiếng cười nói, tạo nên một không khí vừa quyến rũ lại vừa xa hoa.
- "Ngồi xuống đi" Duẫn Nhi lên tiếng với nụ cười trên môi, tay vỗ nhẹ vào phần ghế sofa còn trống bên cạnh mình. Trân Ni đi đến ngồi vào chổ trống bên cạnh Duẫn Nhi. Trí Tú đứng bên cạnh ánh mắt chú ý từng hành động nhỏ của nàng, lặng lẻ thầm lặng.
Ánh mắt nhìn về phía sân khấu, nơi những người tiểu thư quý đấm chìm trong cuộc chơi của mình. Nhưng rồi, ánh mắt của nàng chợt dừng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô gái đó, với mái tóc dài bạch kim nổi bật, xinh đẹp với bộ váy đỏ lộng lẫy, đang đứng ở góc phòng, trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh, không hề hay biết ánh mắt của Trân Ni đang khóa chặt vào mình. Trí Tú đứng bên cạnh nàng, ánh mắt cũng hướng đến người con gái kia cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cô nhìn thấy sự căng thẳng trong ánh mắt của nàng, nhưng không nói gì. Cô chỉ đứng im và quan sát phản ứng của nàng. Trân Ni hít một hơi thật sâu, giữ vững vẻ mặt bình thản. Ánh mắt của cô gái kia cũng hướng về phía nàng, như thể đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ nàng. Và rồi, ngay khi Trân Ni bước tới gần, cô gái đó cũng chợt quay lại, ánh mắt trực tiếp đối diện với ánh mắt của nàng.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, hai người nhìn nhau như thể đang đọc thấu tâm can nhau. Cô gái đó nở một nụ cười lạnh lùng.
- "Ồ, cô quay về rồi sao?" Giọng nói của cô ta không chút ẩn ý, chỉ có sự ngạo mạng lạnh lùng.
Phác Thái Anh – Thiên kim tiểu thư, là con gái út của Tô Minh - CEO của tập đoàn Dược Thái Anh, người đã kí hợp đồng chiến lược với Kim Thị cũng là người đã âm mưu hãm hại nàng trong bữa tiệt hôm đó.
Trân Ni không vội đáp lại. nàng chỉ nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát
- "Tôi quay lại để thấy rõ bộ mặt thật của những kẻ như cô." Một thoáng im lặng, rồi cô gái kia nhếch môi, cười khẩy, nhưng không nói thêm lời nào. Trân Ni cũng không để bản thân bị kéo vào cuộc tranh cãi vô nghĩa. Nàng quay người, rời đi, để lại một cảm giác nặng nề đằng sau. Nhưng trong lòng nàng, sự quyết tâm đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bất kể những thử thách phía trước, nàng sẽ không để mình bị hạ gục lần nữa. Hứa hẹn một cuộc đấu trí ngầm đang diễn ra.
Khi bữa tiệc kết thúc, Trân Ni bước ra khỏi quán bar, cảm giác đầu óc vẫn còn mơ hồ trước những gì vừa diễn ra. Nàng không thể ngừng suy nghĩ về ánh mắt lạnh lùng của cô gái kia, nhưng phần nào cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã sẵn sàng đối mặt với cô ta. Trí Tú vẫn luôn đi theo nàng, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm nàng cảm thấy ngột ngạt. Nhưng dường như hôm nay, Trí Tú lại có một sự khác biệt nào đó. Nàng cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng bước đi của cô. Trí Tú không hề lên tiếng, nhưng có một vẻ gì đó trên gương mặt cô khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Tại Căn hộ riêng :
Hôm nay nàng không trở về biệt thự mà hướng xe về phía căn hộ riêng của mình. Trân Ni bước vào phòng, trước khi đi du học cha đã hứa sẽ tặng nàng một căn hộ riêng chờ ngày nàng trở về. Cha nàng đã giữ đúng lời hứa của ông, nhưng khi nàng trở về đã không còn ông nữa rồi. Nhìn căn hộ của mình mà đấm chìm vào kí ức đau buồn, chợt một cơn lạnh bất ngờ ùa đến. Nàng cởi giày, nhưng vẫn không thể xóa đi cảm giác buồn phiền trong lòng. Trí Tú đứng bên ngoài cửa phòng, đôi mắt cô vẫn luôn chăm chú vào từng hành động của nàng, nhưng hôm nay có chút gì đó không bình thường.
Bỗng nhiên, Trân Ni quay lại và chú ý đến vết máu loang lổ trên tay áo của Trí Tú. Một vết đỏ thẫm, cứ nhỏ giọt xuống sàn. Nàng nhíu mày với ánh mắt khó hiểu nhìn cô nhưng chỉ nhận lại được sự thờ ơ như không có chuyện gì, không thể làm ngơ thêm được nữa, cảm giác khó chịu trong nàng lại xuất hiện.
- "Cô..." Trân Ni nói nhỏ, giọng có chút lạc đi. "Cô bị thương sao?" dù biết được cô bị thương từ Lisa nhưng nàng vẫn muốn nghe từ chính miệng cô nói.
Trí Tú khẽ nhíu mày, nhìn xuống vết máu rồi lại nhanh chóng cúi xuống, cố gắng giấu đi nỗi đau.
- "Không sao đâu, tiểu thư. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Tôi vẫn ổn." Cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh dù đôi mắt cô không thể che giấu sự mệt mỏi. Trân Ni không thể để cô tiếp tục nói dối mình. Nàng bước đến gần, nắm lấy cánh tay cô và kéo nhẹ, ép cô phải đối diện. "Cô không thể cứ im lặng như thế"
Trí Tú nhìn vào đôi mắt kiên quyết của nàng, không thể tiếp tục phản kháng. Cô hơi cúi đầu, để nàng thấy rõ vết thương đang rỉ máu từ bên sườn, nơi chiếc áo vest của cô đã dính đầy vết đỏ. cô đã cố gắng không để nàng biết, bảo vệ tiểu thư là nhiệm vụ của cô, dù có bị thương đi nữa vẫn phải làm tròn trách nhiệm của một vệ sĩ. Nàng nhìn cô, đôi mắt đầy lo âu, lập tức đưa tay đỡ cô ngồi xuống ghế.
- "Tại sao cô không nói với tôi?" nàng hỏi, giọng nàng như nghẹn lại.
- "Cô không thể cứ để như thế này, chúng ta phải thay băng cho vết thương "
Trí Tú thở dài, nhưng không phản kháng. Cảm giác đau đớn từ vết thương khiến cô không thể đứng vững, cô đành ngồi xuống, nhắm mắt lại. Trân Ni vội vã lấy bộ dụng cụ sơ cứu từ trong tủ, tay run rẩy nhưng rất quyết đoán. Nàng lau sạch máu, nhẹ nhàng tháo từng lớp vải quanh vết thương. Làn da cô đã tái đi vì mất máu , dù cô không nói ra nhưng Trân Ni có thể cảm nhận được sự đau đớn trong từng động tác của cô.
- "Cô đừng có ngu ngốc như vậy nữa" nàng thì thầm, một tay nắm chặt tay cô, một tay cẩn thận băng bó vết thương. Ánh mắt hiện lên sự xót xa khi chứng kiến cô phải chịu đựng đau đớn, vì bảo vệ mình. Trí Tú không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng, cảm giác lòng mình dâng lên một sự ấm áp mà cô chưa bao giờ nghĩ tới. Trong khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng Trân Ni không giống những cô Tiểu thư khác, cô nhẹ nhàng, tình cảm, sự dịu dàng của nàng khiến cô không thể rời mắt. Nàng là người mang lại cho cô cảm giác, cô không đơn độc chịu đựng mọi thứ.
Khi công việc sơ cứu hoàn thành, Trân Ni ngẩng lên, ánh mắt nàng đầy lo lắng.
- "Cô vẫn ổn chứ?" Trí Tú khẽ gật đầu, ánh mắt cô dịu đi khi nhìn vào đôi mắt quan tâm của nàng
- "Cảm ơn, tiểu thư." Nhưng Trân Ni vẫn không rời mắt khỏi cô.
Trong đêm tối, ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ ảo chiếu lên hai người, tạo nên một không gian yên bình, nơi sự quan tâm và tình cảm bắt đầu nảy nở, vượt qua những rào cản mà họ từng xây dựng cho nhau.
End Chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro