Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Cô từ từ bước vào, đẩy theo một chiếc xe lăn. Trên đó là ông Phác, chủ tịch hiện tại, với gương mặt trầm tư nhưng ánh mắt đầy sự nghiêm khắc. Căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối khi ông nội của Thái Anh nhìn quanh, ánh mắt như soi thấu từng người.

- "Thưa các vị," Thái Anh tiếp tục, dừng lại giữa phòng họp,

- "Tôi đã có một vài chuyện quan trọng muốn trình bày trước khi chúng ta quyết định bỏ phiếu. Đầu tiên, tôi muốn mọi người biết rằng cha tôi, ông Tô Minh, không xứng đáng để kế nhiệm chiếc ghế này."

Những tiếng xì xào vang lên, nhưng Thái Anh giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

- "Cha tôi đã làm gì? Ông ấy không chỉ âm mưu chiếm đoạt tập đoàn mà còn gây ra những tội ác không thể dung thứ. Chính ông ấy đã đứng sau cái chết của Giám Đốc Kim Thị, và còn dàn dựng mọi thứ để trục lợi cho riêng mình."

Tô Minh, mặt biến sắc, đứng bật dậy.

- "Thái Anh! Con không biết mình đang nói gì!"

Tất cả cổ đông trong công ty đều nhìn Thái Anh với ánh mắt ngạc nhiên, một người đàn ông có mắt tại đó lên tiếng

- "Thái Anh, con có biết tội giết người rất nặng không, con không thể cứ nói ra là mọi người đều nghe con, bằng chứng là gì?"

Thái Anh nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, ánh mắt như dịu lại, cô cúi đầu sau đó ngẩn đầu lên nhìn lên trần nhà, như đang cố kiềm chế những giọt nước mắt đang chực chờ rơi trên khuôn mặt , cô hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng lên tiếng.

- "Tôi chính là nhân chứng" tất cả mọi người nhìn cô, gương mặt họ hiện rõ sự hoang mang chưa từng thấy, ánh mắt cô nhìn sang ông Tô Minh và tiếp tục nói

- "Con biết rất rõ, thưa cha." Thái Anh đáp trả, ánh mắt kiên định.

- "Và hơn thế nữa, con đã kể tất cả với ông nội. Ông đã biết sự thật."

Chủ tịch Phác khẽ gật đầu, giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy lực vang lên.

- "Tô Minh, ta đã tin tưởng con, giao phó cho con nhiều trọng trách, thứ ta mong muốn con làm là giúp tập đoàn đi lên bởi năng lực của mình, không phải là âm mưu hạ bệ người khác. Từ hôm nay, con không còn là CEO của Dược Thái Anh nữa."

Cả phòng họp lặng như tờ. Những ánh mắt dồn về phía Tô Minh, người đang không giấu nổi vẻ thất thần và tức giận. Trước sự chứng kiến của mọi người, ông nội tuyên bố,

- "Tôi chính thức nhượng lại vị trí chủ tịch cho Thái Anh. Con bé có sự trung thực, dũng cảm và tầm nhìn. Đây là người phù hợp để dẫn dắt tập đoàn trong tương lai."

Ông Tô Minh chưa hết sự hoảng loạn trên gương mặt.

Ngay lúc đó, cửa phòng họp một lần nữa mở ra. Lần này là cảnh sát. Họ bước vào, tiến đến trước mặt Tô Minh.

- "Ông Tô Minh, chúng tôi có lệnh bắt giữ ông vì tội âm mưu giết người. Xin mời ông hợp tác."

Tô Minh cố gắng chống cự, nhưng không có ích gì. Những chiếc còng tay lạnh lẽo được bấm chặt vào cổ tay ông ta. Trước khi bị dẫn đi, ánh mắt ông ta quét qua Thái Anh, tràn ngập hận thù và tuyệt vọng. Ông đã làm tất cả mọi thứ, để đến bây giờ chính đứa con của mình lại là người tống ông vào tù.

Thái Anh đứng yên, đôi mắt nhìn theo bóng dáng cha mình bị đưa đi, lòng cô đầy những cảm xúc hỗn loạn. Thân hình cô ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, những giọt nước mắt đã không còn kiềm chế được nữa. Cô úp mặt vào bàn tay của mình khóc lớn, khóc cho tất cả những gì cô đã kiềm nén, khóc cho chính bản thân cô, khóc cho sự thật trước mặt cô, có lẻ cô đã vượt qua bức tường hối hận. Bức tường vô hình cứ hiện hữu trong lòng mình bao lâu nay. Vỏ bọc lạnh tanh đó thì làm được gì chứ, cô đã vì nó mà đã hành hạ bản thân mình đến kiệt sức. Có lẻ đây sẽ là quyết định khó khăn nhất cuộc đời cô và cũng là quyết định đau đớn nhất.

Ánh mắt của tất cả mọi người như sững lại bởi những gì vừa diễn ra. Nó quá nhanh để họ có thể chấp nhận được sự thật, người họ luôn coi là người dẫn đầu, từ trước đến nay lại là người không từ một thủ đoạn nào để có được thành công, chứ không phải đi lên bằng chính thực lực của mình.

Trong khi đó, Tại biệt thự Kim Gia, không khí căng thẳng bao trùm mọi ngóc ngách của căn phòng. Trí Tú và Lisa cùng Yuri và tất cả các vệ sĩ của Kim Gia đang dốc toàn lực tìm kiếm vị trí của nàng. máy tính với hệ thống theo dõi bất sáng mỗi phút mỗi giây, nhưng mọi nỗ lực truy vết đều rơi vào ngõ cụt. Ánh mắt của mọi người dần tràn ngập sự lo âu và thất vọng.

Lisa gục đầu xuống bàn, những ngón tay run rẩy lướt qua từng phím.

- "Không thể nào..... chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi" Lisa nói, giọng lạc đi vì căng thẳng

Yuri - đội trưởng đội vệ sĩ, cũng không giấu được vẻ thất vọng. Cô đi đi lại lại, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng

- "Chúng ta đã cố hết sức, nhưng không có bất kỳ manh mối nào" một người trong nhóm nói, giọng khàn đặc.

Trí Tú, với đôi mắt rực lửa quyết tâm, đứng bật dậy. Cô đấm mạnh xuống bàn, tiếng động vang lên như tiếng sét đáng, khiến cả phòng im lặng.

- "Không! Chúng ta không được bỏ cuộc! Tiểu thư đang chờ! Nếu có một chút hy vọng, dù nhỏ bé, chúng ta cũng phải bám lấy."

Không khí trong phòng như đông cứng lại, mọi người đều hiểu rằng thời gian đang cạn kiệt. Từng ánh mắt đan xen sự sợ hãi và lo âu. Họ không chỉ cảm thấy mình đang thất bại mà còn như đang đánh mất niềm tin của chính mình.

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Cánh cửa bật mở, tất cả mọi người quay lại. Phác Thái Anh. Cô bước vào, đôi mắt bình tĩnh nhưng sắc sảo, mang theo một luồng sinh khí mới.

- "Tôi biết vị trí của Ni Ni,"

Thái Anh tuyên bố. Lời nói của cô như ánh sáng xuyên qua màn sương mù u ám trong căn phòng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, im lặng như nín thở.

- "Cô nói thật chứ?" Trí Tú hỏi, đôi mắt nghiêm nghị như muốn soi thấu lời nói của cô.

- "Tôi không có thời gian để đùa," Thái Anh trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng chắc nịch.

- "Cô ấy đang bị giữ ở khu nhà kho bỏ hoang phía nam thành phố. Tôi sẽ dẫn đường, nhưng chúng ta phải đến đó ngay."

Cả căn phòng như bừng tỉnh, những gương mặt tuyệt vọng giờ đây đã ánh lên sự hy vọng mong manh. Trí Tú gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

- "Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro