Chap 1
Dưới ánh hoàng hôn vàng ươm, chiếc xe hơi sang trọng lăn bánh qua cổng biệt thự, đưa Kim Trân Ni trở về sau một khoảng thời gian dài du học. Nàng thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy ngôi nhà của mình, nơi nàng đã từng gọi là tổ ấm, giờ đây như một thế giới đã cũ, đầy rẫy những ký ức, những mảnh ghép của tuổi trẻ.
Kim Trân Ni - người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kim Thị - Một trong những tập đoàn lớn nhất ở Anh. Nhưng không giống như những cô tiểu thư khác sống trong nhung lụa và xa hoa, từ nhỏ nàng đã phải đi du học để phát triển khả năng lãnh đạo, chuẩn bị cho ngày kế thừa gia sản. Nàng đã dành gần mười năm ở nước ngoài, học hỏi, trau dồi kiến thức và kinh nghiệm, nhưng không thể phủ nhận rằng trong suốt quãng thời gian đó, nàng cảm thấy mình luôn thiếu vắng một thứ gì đó – Tình yêu thương thật sự từ gia đình, hơi ấm gia đình, tuổi thơ mà các đứa trẻ khác đều có.
Khi chiếc xe dừng lại, Trân Ni bước xuống, chiếc váy trắng thanh thoát xòa xuống như một làn sóng nhẹ nhàng. Nàng ngước nhìn lên ngôi biệt thự lớn, ánh sáng đèn vàng từ các cửa sổ phản chiếu, tạo nên một không khí vừa ấm áp lại vừa xa lạ.
- "Chào mừng tiểu thư trở về!" Một giọng nói lạnh lùng cất lên, khiến Trân Ni giật mình. Nàng quay lại và nhìn thấy một người con gái đang đứng ngay cạnh cổng biệt thự. Cô mặc một bộ đồ đen nghiêm chỉnh, gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sáng rõ như muốn nhìn thấu mọi thứ.
- "Cô là...?" Trân Ni nhìn người trước mặt , đôi mắt nghi hoặc.
- "Kim Trí Tú. Vệ sĩ mới của cô." Cô trả lời ngắn gọn, giọng cô lạnh lẽo và không có chút gì thân thiện.
Trân Ni hơi ngạc nhiên, vì nàng chưa từng nghe nói về việc gia đình nàng thuê vệ sĩ mới. Mặc dù nàng là tiểu thư của Kim gia, nhưng không phải lúc nào nàng cũng được bảo vệ chặt chẽ như những Tiểu thư tài phiệt khác . Thế nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Trí Tú dường như báo hiệu rằng mọi thứ sẽ thay đổi, và con đường tiếp theo nàng đi sẽ không mấy dễ dàng
- "Vệ sĩ mới? Tôi không nhớ là mình cần thêm người bảo vệ." Trân Ni nói, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn giữ được vẻ nhẹ nhàng của một tiểu thư.
Trí Tú cúi đầu, không nói gì thêm. Cô chỉ đứng đó, như một người lính kiên định, không có một chút giao tiếp nào ngoài công việc.
- "Vậy sao?" Nàng thầm nghĩ, rồi quay đi không nói thêm gì. Dù sao, việc có thêm một vệ sĩ cũng không làm nàng quá bận tâm. Công việc ở tập đoàn Kim Gia mới là điều khiến nàng lo lắng.
Khi bước vào bên trong, nàng được đón tiếp nồng hậu bởi các thành viên trong gia đình, những người luôn chờ đợi ngày nàng trở về để tiếp quản tập đoàn. Dù vậy, nỗi nhớ nhung gia đình không thể che lấp đi cảm giác cô đơn trong lòng Trân Ni. Nàng không thể phủ nhận rằng, mặc dù gia đình nàng luôn yêu thương và trân trọng, nhưng trong sâu thẳm, nàng vẫn cảm thấy thiếu vắng sự gần gũi và thấu hiểu. Cuộc sống của nàng đã quá quen với sự cô độc của những năm tháng du học.
Chủ Tịch Kim người chủ của gia đình bước xuống, tất cả mọi thành viên trong gia đình từ vui mừng đầy tiếng cười chuyển sang im lặng, không khí bỗng hóa nặng nề, được lấn ác bởi gương mặt nghiêm nghi của ngài.
- "Con chào ông , con mới về ạ" nàng nhìn ông, ánh mắt đầy sự sợ hãi và né tránh. Ông là ông nội của nàng người đứng đầu Tập đoàn Kim Gia. Người từ khi nàng xuất hiện trên thế giới này đã ấn định nàng là người thừa kế đời thứ 4 của tập đoàn Kim, ông đã đặt nhiều kì vọng vào nàng, tất cả mọi giai đoạn của cuộc đời, từ khi nàng có nhận thức cho đến lúc trường thành đều được ông quyết định, kể cả việc học ngành gì, học trường gì hay du học để là sự sắp xếp từ ông.
Từ lúc bước chân vào con đường học vấn nàng đã phát huy khả năng học tập xuất sắc của mình. Đứng đầu toàn trường và là Hội trưởng hội học sinh, với bảng thành tích mà mọi người đều ao ước. Tất cả những điều đấy đều chứa đựng sự kì vọng và mong muốn của ông mà có được. Không biết từ khi nào nàng đã nảy sinh một áp lực vô hình khi ở cạnh ông.
- "Ta đã nghe Quản gia nói về kết quả du học của con, con chưa bao giờ phụ kì vọng của ta, con biết bây giờ con quay về để làm gì đúng không?" Ông ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng và dò xét
- "Dạ, con biết ạ" nàng nhìn ông trả lời với giọng rung nhẹ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của ông, ông luôn nghiêm khắc với tất cả mọi người kể cả nàng.
- "Tốt, sắp tới tập đoàn có một hợp đồng hợp tác với đối tác từ nước ngoài, ta giao hợp đồng này cho con, hãy cho ta xem năng lực của con tới đâu" ông vừa nhấp ly trà trong tay vừa nói, ánh mắt hướng vào bước tranh ông yêu thích đặt ở giữa phòng khách.
Nàng biết thoái quen này của ông mỗi khi ông suy nghĩ về vấn đề gì đấy ông đều nhìn vào bức tranh đó. Nàng không hiểu bức tranh có ý nghĩa gì, mỗi khi nàng hỏi luôn nhận lại được cái cười nhẹ và sự im lặng của ông
- "Con hiểu rồi ạ" mọi lời nói của ông có một ma lực nào đó khiến nàng không thể từ chối cũng không thể phản kháng, một cảm giác khó thở mà nàng không thể hiểu được
Ngày hôm sau, khi buổi họp gia đình bắt đầu, Trân Ni đã chính thức nhận trách nhiệm điều hành tập đoàn Kim . Nàng ngồi ở vị trí của người thừa kế, đối diện với các giám đốc và cổ đông, những người sẽ là đồng nghiệp của nàng trong tương lai.
Trí Tú đứng phía sau, một góc tối trong căn phòng lớn, như thể cô là một phần không thể thiếu trong bức tranh quyền lực này. Cô không tham gia vào cuộc họp, nhưng sự hiện diện của cô luôn khiến Trân Ni cảm thấy như có một ai đó đang theo dõi từng bước đi của mình.
Trong suốt buổi họp, Trân Ni cố gắng thể hiện sự tự tin và khả năng lãnh đạo của mình. Nàng không thể để sự thiếu sót về tình cảm cản trở công việc, dù trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều thắc mắc về những quyết định của ông, những lựa chọn mà nàng không thể kiểm soát.
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều đứng lên, trao đổi những lời chúc mừng với nàng, nhưng Trân Ni chỉ cảm thấy mệt mỏi. Nàng đứng dậy, nhìn về phía cửa sổ lớn, nơi ánh sáng chiếu vào gương mặt thanh tú, từng đường nét trên giương mặt, sắc đẹp, phong cảnh tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Cảm giác cô đơn lại ùa về, một lần nữa khiến nàng nhận ra rằng quyền lực và danh vọng không thể bù đắp cho những gì mà cô thiếu thốn.
- "Tiểu thư..." Trí Tú đột ngột lên tiếng, khiến nàng quay lại.
Trân Ni nhìn cô, một sự khó chịu thoáng qua trong ánh mắt. Nàng không thích bị làm phiền ngay lúc này, nhưng không hiểu sao, nàng lại muốn nghe cô nói.
- "Có chuyện gì sao?" Nàng hỏi, giọng có phần lạnh lùng.
- "Tiểu thư, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng có một số cuộc gặp gỡ quan trọng mà cô cần tham gia. Tôi sẽ luôn ở đây để bảo vệ cô." Trí Tú nói, nhưng không hề thay đổi vẻ mặt lạnh lùng của mình.
Trân Ni cảm thấy như có một bức tường vô hình giữa hai người. Cô là vệ sĩ của nàng, là người bảo vệ nàng, nhưng không bao giờ là một người bạn. Mỗi lần cô nói, nàng chỉ cảm thấy khoảng cách giữa họ càng ngày càng lớn hơn.
- "Cảm ơn, Trí Tú. Tôi sẽ tự lo được." Nàng trả lời, giọng nói có chút lạnh nhạt.
Trí Tú không nói thêm gì, chỉ đứng đó, như một bóng hình mờ nhạt trong thế giới của nàng.
Ngày hôm sau , Trân Ni có mặt tại văn phòng của tập đoàn Kim . Nàng có cả một đội ngũ và nhân viên hỗ trợ, nhưng ánh mắt của nàng lại không khỏi tìm kiếm Trí Tú trong đám đông. Cô vẫn ở đó, luôn theo sát, bảo vệ từng bước đi của nàng. Nhưng không hiểu sao, trong một khoảnh khắc nào đó, Trân Ni cảm thấy sự hiện diện của cô không chỉ đơn thuần là bảo vệ. Nàng không thể lý giải được cảm giác ấy, nhưng có một điều nàng nhận ra. Dù không mong muốn, nhưng dường như nàng cảm nhận được sự an toàn mỗi khi có cô bên cạnh.
Trí Tú không giống như những vệ sĩ khác, sự bí ẩn của cô như một hố đen không thể nhìn thấy, hố đen toát ra một sức hút, làm nàng không thể phớt lờ nó và mong muốn hiểu rõ nó, vì một lý do nào đó mà chính nàng cũng chưa thể hiểu thấu.
End Chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro