Chương 3
"Trên người huynh không có dấu vết châm cứu." Ngọc Hồ đẩy chăn qua bên hông, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn lướt dọc theo cơ ngực phẳng lì của hắn. Phía trên mặc dù không phải cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng không phải thịt thừa lỏng lẻo. Mỗi một chỗ cơ bắp đều rất có hình dáng, có lực co rút lại, không giống lão cha nàng hơn bốn mươi tuổi đã ưỡn ngực suy sụp thành một cái bụng phệ đầy thịt thừa. Nàng đối với thân thể nam nhân là rất tò mò, bởi vì không có ai nói cho nàng biết nhìn thấy thân thể trượng phu phải giả bộ xấu hổ, cho nên nàng cũng nhìn thẳng đến đương nhiên. Chỉ cần biết thân thể nam nhân ngoài trượng phu không thể nhìn là được, về phần phu thê, đều từng có thân mật còn không cho nhìn, liền không có đạo lý. Ai! Đều cho hắn chiếm tiện nghi, muốn coi hắn không phải trượng phu thật đúng là khó khăn!
Tề Thiên Lỗi ôm lấy eo mảnh của nàng, ánh mặt trời chiếu vào một phòng màu trắng bạc, xuyên vào trong màn lụa, nhìn rõ bảy tám phần, thu toàn bộ vẻ đẹp của nàng vào đáy mắt.
"Đúng vậy! Y thuật của Lưu huynh thật lợi hại."
"Này!" Nàng đánh vào ngực hắn một cái.
"Tức giận rồi?" Hắn hôn môi nàng, một cái lại một cái.
"Một ngày nào đó ta sẽ chịu không nổi huynh đối với ta giả bộ qua loa mà bóp chết huynh." Kéo qua một bó tóc dài, quấn lấy cổ hắn, ánh mắt rất uy hiếp.
Tề Thiên Lỗi nở nụ cười trầm thấp. Lật người đè nàng dưới thân, một tay nhẹ nhàng gõ mũi nàng.
"Nói cho ta biết, gả vào Tề gia năm ngày, đối với nơi này có ý kiến gì không?"
"Hào môn thâm uyển, một đám quái nhân cùng người diện mạo đáng ghét."
"Nát như vậy a?"
Hiển nhiên ý kiến tương đồng, hắn lại cười! Lồng ngực chấn động dán sát vào thân thể trắng như tuyết của nàng. "Biết gì không? Nàng rất thông minh, đợi nàng tập chữ tốt hơn, trong thiên hạ đừng nói không có nữ tử nào sánh bằng nàng, ngay cả nam tử cũng thua kém nàng."
"Nói bậy, ở Dương Châu chúng ta có một đại mỹ nhân được công nhận, địa phương không ai sánh bằng."
"Không phải là nàng sao? Đỗ Băng Nhạn tiểu thư."
"Ách ── ách ── không ── không chỉ!" Ngọc Hồ chớp mắt, thuận theo khẩu khí lại nói: "Lời đồn có liên quan đến ta là tin vịt, giả. Còn có một tiểu thư là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, cái gì cũng biết, tính tình ôn nhu như ánh trăng, diện mạo lại càng giống như thiên tiên, bao ngươi thấy sẽ đá ta sang một bên, bị nàng mê mất bảy hồn sáu phách."
Ra sức diễn thuyết như vậy, lại đổi lấy ánh mắt như cười như không của trượng phu. Hắn chống đầu, một tay xoa mặt nàng.
"Biết không? Một ưu điểm lớn khác của nàng là sẽ không đố kỵ người khác, tuyên dương gấp bội chỗ tốt của người khác. Nữ tử trong thiên hạ nếu có thể mỗi người giống nàng, thế gian liền thái bình. Nữ nhân xấu nhất không phải dung mạo, là một trái tim đố kỵ, không thể thấy người khác tốt. Nữ nhân đẹp nhất cũng không ở bề ngoài, mà là từ trong lòng tỏa ra bao dung cùng đáng yêu."
Quá sâu sắc! Nam nhân này đem đẹp xấu giảng thành đạo lý, thật có của hắn! Nàng cười nói: "Ta chỉ biết là, nếu hôm nay huynh xấu xí lại ốm yếu, muốn chung sống với huynh phải mất thời gian lâu hơn mới được, muốn yêu huynh thì khó khăn gấp bội."
Thật là thẳng thắn!
"Vậy Lưu đại ca có thể câu đi trái tim thiếu nữ của nàng không?" Trong mắt hắn không có lo lắng, có, là một chút tự tin cùng kiêu ngạo! Hắn biết nàng là của hắn! Nam nhân kiêu ngạo này.
Nàng cười đáp: "Quá nhiều trái tim thiếu nữ đã khiến hắn chịu không nổi rồi, cần gì thêm một người nữa? Muốn ta nói, ta sẽ nhặt một nam nhân không ai muốn ký thác trái tim thiếu nữ."
"Đa tạ nương tử thương hại, trái tim lương thiện quá!" Hắn cười to, thuận thế xâm phạm môi nàng lần nữa cho đến khi nàng sắp không thở nổi, mới buông tha cho đôi môi đỏ bừng của nàng. Nàng vừa cười vừa thở hổn hển lẩm bẩm: "Ta còn tưởng rằng huynh rất nhã nhặn, dù sao người ốm yếu đều tương đối yếu đuối không phải sao?"
"Nàng lại muốn thăm dò nội tình của ta."
"Đối với người có tâm trốn tránh vấn đề, chẳng lẽ khó vậy sao? Huynh có thể chọn một ít câu trả lời có thể nói."
"Ta hy vọng trước nói chuyện về vấn đề sau này nàng và Thế Chiêu cùng làm việc hơn." Khuôn mặt hắn lập tức cứng lại, tỏ vẻ rất coi trọng vấn đề này, thậm chí đứng đắn hiện ra một tia chua xót.
Ngọc Hồ tò mò nhìn hắn.
"Không vui sao? Rất bình thường nha! Vô luận như thế nào, để cho nam tử khác đến tiếp cận thê tử của mình, thân là người trượng phu đều nên tức giận, nhưng vì sao không trực tiếp phản bác thái quân? Hay là huynh có cao kiến khác?"
"Nếu ta chết, Tề gia hết thảy sẽ rơi vào trong tay Kha Thế Chiêu; cho nên bốn năm qua, hắn đối với thương hành tương đối dụng tâm, cũng đối với người khác không từ thủ đoạn. Thái quân bản thân cũng là người tác phong cường ngạnh, tất nhiên là đối với hắn rất tán thưởng. Nếu ta không đoán sai, Thái quân cố ý sau khi ta chết để cho hắn cưới nàng, cùng nhau phát huy sự nghiệp Tề gia."
"Thái quân sẽ nghĩ xa như vậy? Ngay cả ta cũng không buông tha?"
Tề Thiên Lỗi cười lạnh.
"Nàng quên thái quân đã nói với Đỗ gia, một khi ta chết sẽ thả nàng về Đỗ gia chứ? Nhưng thái quân tương đối yêu thích nàng, quả quyết sẽ không thả người, đành phải vội vàng tìm người thích hợp cho nàng, bảo đảm vạn nhất."
"Vậy huynh bị đặt ở đâu?" Ngọc Hồ bất bình kêu lên.
"Quan tài." Hắn lại cười đáp: "Một cỗ quan tài gỗ tử đàn thượng hạng, hơn nữa vật bồi táng phong phú đủ để xuống mồ ba ngày liền bị đạo mộ tặc cướp sạch không còn, khiến cho oanh oanh liệt liệt, khắp thành mưa gió!"
"Thiên Lỗi!" Nàng che miệng hắn, không cho hắn nói nữa, lại thấy rõ bi ai trong mắt hắn! Hốc mắt nàng cũng đỏ lên. "Huynh sẽ không chết!"
"Đương nhiên, ta cũng không có ý định để cho nam nhân thứ hai nhìn thấy thân thể uyển chuyển này, nhất là Kha Thế Chiêu đăng đồ tử* kia!" Hắn kéo tay nàng xuống, ánh mắt nhu hòa đến say lòng người.
đăng đồ tử: đồng nghĩa với những kẻ háo sắc.
"Huynh không cần lo lắng ta sẽ bị người nọ khi dễ, ta có năng lực tự bảo vệ mình." Khi cần thiết nàng sẽ tìm cơ hội đánh cho hắn răng rơi đầy đất!
"Trước đó, chúng ta lên Đới Vân Sơn du ngoạn một chút đi!"
"Đới Vân Sơn?"
"Núi cao phía tây Tuyền Châu, đỉnh núi quanh năm phủ mây trắng, giống như đội mũ, mây trên đó sẽ theo sắc trời biến ảo mà sinh ra bảy màu quang hoa, nàng sẽ thích. Chúng ta đi chơi mười ngày, cũng nhân cơ hội dạy nàng chuyện thương hành. Hơn nữa, ở bên ngoài, nàng mới có cơ hội hiểu rõ ta hơn."
"Đó cũng là chuyện không tồi! Nhưng mà, trưởng bối có cho phép không?"
"Không sợ thái quân cùng bà bà sẽ cực lực ngăn cản sao?"
"Các nàng sẽ không, chỉ cần để cho các nàng nghĩ đến ta ngày sau không còn nhiều, sẽ không làm khó dễ, toàn bộ thuận ý ta."
Có vẻ như đó là lợi ích duy nhất của việc "ốm yếu". Ngọc Hồ nhẹ giọng hỏi hắn: "Nếu như huynh ngày đó "Đột nhiên" thân thể khôi phục, hoàn toàn không bệnh không đau, người khác sẽ có cảm tưởng gì ——"
Không ngờ Tề Thiên Lỗi hờ hững nói: "Sẽ chỉ có thêm một Tề Thiên Lỗi chân chính chết đi."
Việc này không phải chuyện đùa! Nàng gần như nhảy dựng lên.
"Có ý gì? Chẳng lẽ ──"
"Không! Ta không ám chỉ cái gì." Tề Thiên Lỗi nhanh chóng chiếm lấy cánh môi của nàng, để cho nhiệt tình cấp tốc vọt tới cắn nuốt tư duy lẫn nhau!
Ngày mai...... Ngọc Hồ mơ màng nghĩ, bất luận như thế nào nàng nhất định phải hỏi rõ ý tứ trong lời nói của hắn, ngày mai đây là chuyện trọng đại cỡ nào! Hắn không thể không nói rõ ràng...... Tề gia quả thật có cổ quái!
Như Tề Thiên Lỗi sở liệu, thái quân dễ dàng đáp ứng yêu cầu của hắn, coi như là cho Ngọc Hồ gia nhập thương hành một đoạn nghỉ ngơi thoải mái. Nếu có thể thuận tiện mang thai trở về thì càng tốt! Đương nhiên Lưu Nhược Khiêm đại phu này cũng cần đi theo mới được.
Dự tính ngày mai khởi hành. Từ tiền viện muốn quay về Tân Uyển, Tề Thiên Lỗi biết rõ nàng thích ăn mơ ngọt, lôi kéo Lưu Nhược Khiêm muốn đi khiêng mấy thùng đến Tân Uyển, chuẩn bị cùng nhau mang lên xe ngựa. Ngọc Hồ đành phải một mình ngồi ở đình cầu Cửu Khúc chờ bọn họ. Cho dù nàng liên tục thanh minh khí lực của mình không nhỏ, nhưng hai đại nam nhân bọn họ hoàn toàn không thương lượng đường sống không cho nàng đi theo, muốn nàng ngoan ngoãn chờ, ở đây "canh chừng". Nếu có người giúp việc nhàn rỗi ý đồ tiếp cận hầm, đừng để cho bọn họ tiếp cận, dù sao nhìn thấy thiếu gia trở nên khổng võ hữu lực sẽ hù chết người! Hơn nữa thân là chủ tử, lén lút cũng rất khó coi!
Vì mơ muối nàng yêu sâu sắc, đành phải canh chừng ở đây.
Nói thật, đối với hai huynh đệ tốt có lúc cũng không giống người lớn, chuyên làm chút hoạt động của trẻ con. Sinh trưởng ở thâm viện hào môn này, xuất hiện loại người này coi như là ngạc nhiên.
Nhàm chán ngẩng đầu nhìn trời xanh, bên tai mới muốn yên tĩnh một phen, thân thể lại lập tức cảnh giác. Thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Kha Thế Chiêu nở nụ cười lưu manh, từng bước từng bước lấn tới gần nàng.
Chỉ sợ là thấy nàng lạc đàn, muốn đến trêu chọc một phen! Vừa vặn! Nàng đang muốn nhìn xem người này sẽ vô sỉ tới trình độ nào. Hôm nay cho hắn một cơ hội, cũng cho nàng một cái nắm chắc trong lòng.
Nàng đối với con cháu thế gia từ trước đến nay không có hảo cảm gì, mà Kha đại thiếu gia này vừa vặn phù hợp với tất cả tính chất đặc biệt mà nàng chán ghét.
"Biểu tẩu thật là nhã hứng, một mình ở đây ngắm cảnh! Vừa rồi ta giống như nhìn thấy Lưu đại phu cùng biểu ca rất thân mật đi đến một chỗ khác, vì sao chỉ bỏ lại một mình biểu tẩu đây?" Kha Thế Chiêu cầm quạt trong tay làm bộ nhã nhặn nghĩ, cũng đồng dạng là một thân trang phục trắng như tuyết, hơn nữa bộ dạng lớn lên không ác, xem ra có khí tức của quý công tử. Nói vậy cũng làm một đám nữ tử động tâm không thôi!
So sánh ra, Thiên Lỗi thích mặc áo bào trắng trên người có một cỗ khí chất phiêu dật thanh lãng, mà người này liền làm bộ rất dối trá. Hơn nữa ánh mắt lóe ra, hiện ra người này tâm thuật bất chính, dù thấy thế nào cũng là bộ mặt đáng ghét.
Ngọc Hồ thản nhiên liếc hắn, không muốn phản ứng.
Kha Thế Chiêu một tay ngăn trở nàng dựa lưng vào cây cột, tay cầm quạt ngả ngớn ở trước mặt nàng chậm rãi nhúc nhích, vừa vặn vây nàng ở góc chết, làm cho nàng né tránh không được.
"Ngươi không cảm thấy sát vào gần như vậy, vô cùng không thích hợp sao?" Nàng lạnh lùng ngước mắt nhìn hắn.
"Ai dám lắm miệng nói ta thị phi? Hôm qua tỷ có thể thấy rõ ràng, ai mới là người tương lai tiếp chưởng Tề gia?" Kha Thế Chiêu cuồng ngạo hướng lên trời trả lời, không ngừng hít lấy hương thơm trên người nàng, càn rỡ càng dời gần nàng.
"Xem ra ngươi là không đem biểu ca của ngươi đặt ở đáy mắt, ngay cả ta cũng cho rằng dễ bắt nạt!" Nàng cúi đầu ngắm chuẩn tay hắn, nếu hắn dám tiến thêm một bước, nàng dự định tạo ra một cái ngoài ý muốn.
Đáng tiếc, nàng chưa có chỗ trống để thi triển, ở sau lưng bọn họ, đột nhiên truyền đến một giọng nữ phẫn nộ pha chút hờn dỗi: "Thế Chiêu ca ca!"
Trong mắt Kha Thế Chiêu hiện lên vẻ tức giận, nhưng lập tức xoay người lại đối mặt với nữ tử gọi hắn.
"Tiểu Xảo, sao lại tới hậu viện vậy?"
Tiểu Xảo? Trưởng tôn nữ của Phương đại thẩm. Ngọc Hồ khoanh tay trước ngực đánh giá bọn họ, chỉ thấy Kha Thế Chiêu tiến lên nghênh đón, không biết dỗ dành nữ hài kia cái gì, vẻ mặt giữa bọn họ rất thân mật, hơn nữa nữ hài đối với nam tử một mực si tình hết lòng! Chẳng qua đôi ba câu, thành nữ hài tử đang cầu xin nam tử điều gì, mà Kha Thế Chiêu trong nháy mắt lộ ra uy nghiêm của đại nam nhân, sau đó liền thấy Phương Tiểu Xảo xa xa nhìn nàng một cái, giống như thị uy, đem toàn bộ thân thể lao vào trong lòng Kha Thế Chiêu.
Thì ra Phương Tiểu Xảo là một trong những bái thần dưới khố Kha Thế Chiêu? Thật không may! Nhưng, ánh mắt thị uy kia đại biểu cho cái gì?
Ngọc Hồ còn đang suy nghĩ sâu xa.
Nhưng sự xuất hiện của Phương Tiểu Xảo cũng giúp nàng tránh khỏi sự dây dưa của Kha Thế Chiêu, chỉ thấy hắn lại nói nhảm hai câu, liền bị Phương Tiểu Xảo lôi đi!
Tỷ muội Phương gia này, ra vẻ như thường, hoàn toàn không để chủ nhân vào mắt, giống như là các nàng mới là chủ nhân vậy.
"Ngọc Hồ!"
Ở cửa Tân Uyển, truyền đến tiếng kêu của Tề Thiên Lỗi. Tinh thần nàng rung lên, nhìn thấy trượng phu cùng Lưu Nhược Khiêm mỗi người cầm hai thùng mơ, lập tức nhấc váy lên chạy tới như bay!
Không sao, Kha Thế Chiêu kia không động vào được nàng!
Xe ngựa chạy hai ngày, đã đến địa bàn Đới Vân Sơn. Ở khu vực phía Nam Giang Nam, ven đường rất có phong vị của Trạch Quốc vùng sông nước, rất dễ dàng có thể nhìn thấy hồ nước suối nuôi hoa sen, đủ loại kiểu dáng đều có, vì sự nghiệp hạt sen và củ ấu. Thiếu nữ Ngô Nông đi ra ngoài làm việc dịu dàng cười nói, nghe rất thoải mái. Thời tiết mùa xuân, vừa vặn là thời gian tốt để ngắm cảnh!
Hai nam tử này rất biết hưởng thụ, nhưng lại làm cho người ta nhìn không ra bộ dáng chơi bời lêu lổng.
Ngọc Hồ cùng bọn họ thuê phòng đặt chân ở khách điếm trung tâm chợ dưới chân núi, không nghỉ ngơi liền tới quán trà này uống trà. Nhìn bọn họ đánh cờ, xem ra là tính toán hao tổn cả buổi chiều! Từ trên lầu nhìn ra, một bên là dãy núi, một bên là hồ nước trồng đầy hoa sen, cảnh quan rất thoải mái. Từ xa đã có thể nhìn ra trên đỉnh núi có một tầng mây màu vàng bao phủ, theo ánh mặt trời chiếu rọi, thỉnh thoảng lóe lên từng chùm ánh sáng, đi lên đỉnh núi nhất định sẽ có cảm giác thuận gió trở về, giống như thành thần tiên.
Nàng lại nghĩ tới khẩu khí chua chát đáng ghét của Kha Thế Chiêu trước khi đi ám chỉ trượng phu của nàng cùng Lưu Nhược Khiêm "Tốt vô cùng". Trong mắt nàng, nam nhân có tình bạn giữa nam nhân, cho dù cưới vợ cũng không nên có bất kỳ biến hóa nào. Nàng không phải người ngang ngược vô tri, Tề Thiên Lỗi đối tốt với nàng nàng cũng không phải không biết, cần gì đi nghi thần nghi quỷ? Nhưng thật ra tên kia có ý đồ bất lương, nhất định phải phá hư tình cảm phu thê của bọn họ, nàng hiểu rất rõ. Một tên cặn bã!
Đang nhàm chán muốn duỗi người thì dưới lầu truyền đến một trận xôn xao, không biết là chuyện gì xảy ra. Nơi nàng đối mặt là phong cảnh cửa sau, không đối diện với đầu phố, cho nên không nhìn thấy có nhân vật lớn nào đến đây hay không.
Mới quay đầu, chợt nghe thấy một tiếng nữ tử nhẹ nhàng dứt khoát: "Hai vị đại gia của ta, đi tới địa bàn của ta ở huyện Đới Vân, dám nghênh ngang chờ ta đến bái kiến! Hứ! Còn đánh cờ nữa! Thật là hăng hái!"
Đó là một nữ tử diễm lệ ăn mặc thiếu phụ, một loại nữ nhân đẹp đến mức sẽ làm cho người ta vừa thấy liền chảy nước miếng kia. Lông mày lá liễu cong cong, trên mặt trái xoan trắng nõn trong trắng lộ hồng, giống như người được mài ra từ ngọc! Ngũ quan tinh xảo mà tươi đẹp chói mắt, dáng người bao bọc dưới hắc y lại càng không thể nói gì, vừa nhìn liền biết là loại nhân vật lợi hại khéo léo, bề ngoài điêu luyện có thể so sánh cùng lão thái quân!
Mà đối tượng mỹ nhân diễm lệ mở miệng chính là bọn họ, bởi vì lầu hai bị Tề Thiên Lỗi bao hết, không cho người ta đi lên ầm ĩ.
Lưu Nhược Khiêm đứng lên chắp tay mà cười.
"Vốn là hai huynh đệ chúng ta lên quý phủ thỉnh an, thế nhưng biết Thư đại nương tất nhiên không ở trong phủ, chi bằng ở đây chờ đại giá."
Thư đại nương mắt hạnh đen trắng rõ ràng liếc hắn một cái, linh hoạt chuyển tới trên người Lý Ngọc Hồ! Nàng khẽ hô lên: "Thiên kim nhà kia? Cô nương thật xinh đẹp."
Tề Thiên Lỗi kéo Ngọc Hồ vào trong lòng.
"Đây là tức phụ nhân của ta, không còn là cô nương nữa! Đến đây, Ngọc Hồ, đây là Thư đại nương, tên khuê phòng là Liễm Hồng. Liễm Hồng, đây là Ngọc Hồ."
"Thì ra chúng ta là cùng một nhà! Khi còn bé tập chữ, có thể vì tên của ta mà từ bỏ đọc sách! Chưa từng thấy tên khó viết như vậy. Muội cũng gọi ta là Thư đại nương được rồi! Thân là một quả phụ không thích hợp có khuê danh."
Thư đại nương là một nữ nhân sảng khoái, hai ba câu coi như Ngọc Hồ là người một nhà, gọi rượu và thức ăn từ dưới lầu bưng tới, lập tức nhận lấy một túi lớn vật phẩm từ trong tay người hầu, mở ra mới biết là từng quyển sổ sách.
Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, cũng hình như không lớn hơn Ngọc Hồ mấy tuổi, lại là quả phụ? Ngọc Hồ sững sờ nhìn kỹ nàng, thật đáng tiếc a! Còn trẻ như vậy đã không có trượng phu, cho nên mới mặc đồ đen, hơn nữa không trang điểm đi? Nhưng trời sinh lệ chất vốn không cần mượn son phấn để thể hiện, xinh đẹp là không che giấu được. Mà cả người nàng phát ra khí thế cường hãn, nhìn ra được rất có uy vọng, tất nhiên là nữ nhân làm ăn rất thành công.
"Đến! Những sổ sách này chưa phê xong, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi!" Thư đại nương đã gọi người chuẩn bị giấy bút, mở sổ sách ra, cùng hai nam tử báo cáo tình hình kinh doanh.
Lưu Nhược Khiêm thở dài: "Ông trời ơi! Chúng ta vừa mới đến nơi, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn một bữa."
"Ta đã bảo người chuẩn bị thịt cá, lát nữa có ăn có uống, sẽ không chậm trễ hai vị khách quý." Thư đại nương không bị dao động.
Tề Thiên Lỗi tương đối nhận mệnh, cầm lấy bút, bắt đầu lật sổ sách. Ngọc Hồ rất bình tĩnh nhìn, đầy bụng nghi hoặc tính toán đêm nay một mình đối mặt trượng phu thì hỏi lại. Lấy một túi mật mơ trong tay áo ra ăn, sau đó hai nam nhân cũng cướp lấy.
"Hả?" Ngọc Hồ xem xét sổ sách hiệu buôn ghi trên trương mục.
"Làm sao vậy?" Tề Thiên Lỗi ngẩng đầu hỏi nàng.
"Ta nhớ rõ, là 'Hồng Đồ' đúng không?" Gần đây học được không ít chữ, mà tên mấy hiệu buôn lớn nổi tiếng ở Tuyền Châu thì lại càng nhớ rõ. Cái hiệu buôn "Hồng Đồ" này chẳng phải Thiên Lỗi từng nhắc qua, là một hiệu buôn mới nổi lên trong mấy năm gần đây sao?
Khó có thể ngăn cản, dần dần có thể cùng Tề gia phân cao thấp.
Tề Thiên Lỗi tán thưởng khẽ hôn mu bàn tay nàng, lại sờ sờ mặt nàng.
"Đúng vậy. Thư đại nương là bà chủ của Hồng Đồ."
Nàng lấy làm kinh hãi, không hiểu lắm tình huống trước mắt.
Mà Thư đại nương cười một tiếng.
"Đúng vậy! Nâng ông chủ lên bàn."
Ngọc Hồ đột nhiên có chút hiểu rõ! Nhưng tâm tư càng loạn, nếu như nàng đoán không sai, Thiên Lỗi cùng Lưu Nhược Khiêm cũng có thể là ông chủ của "Hồng Đồ"! Điều này đại biểu cho tình huống gì đây? Thiên Lỗi đang chơi trò gì vậy?
"Đến, cùng đến xem." Tề Thiên Lỗi không nói lời nào kéo nàng gia nhập hàng ngũ phê duyệt sổ sách. Lần này vốn là muốn dạy nàng những công phu này.
Ngọc Hồ thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng! Nàng thật sự ghét những thứ chữ nghĩa chi chít này. Nhưng Thư đại nương người ta cũng là một nữ lưu, tính toán nhanh như bay, nếu nàng còn qua loa nữa thì có chút không ra gì!
Đương nhiên, dưới sự ép buộc học tập, nàng tiến bộ tương đối nhanh, nhưng nàng tương đối tò mò chính là quá trình hai nam nhân này cùng Thư đại nương kết giao. Tề Thiên Lỗi này, luôn thích bảo nàng đoán, không muốn hào phóng cung cấp giải đáp.
Thẳng đến khi toàn bộ sổ sách kiểm tra đối chiếu xong, trăng đã lên tới giữa trời. Dưới lầu bày rượu và thức ăn thượng hạng, bọn họ mới có thể duỗi người xuống lầu ăn.
Thư đại nương thật sự là một người linh hoạt lại hiên ngang, ngay cả uống rượu cũng không nhường đấng mày râu, toàn trường đều do nàng chủ đạo. Ngay cả cạn vài chén rượu cũng chỉ thấy hai gò má bạc hồng mà thôi! Ngọc Hồ chỉ dám uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, nghĩ đến trượng phu của nàng là tính toán để cho nàng lây nhiễm hết thảy thói quen xấu! Khuyên nàng uống nhiều một chút. Hắn thích nhìn bộ dạng say rượu của nàng.
Thư đại nương một khi bỏ qua công việc, liền hoàn toàn hào phóng, chắp vai với Lưu Nhược Khiêm.
"Này! Ta nói các ngươi cũng quá không nể mặt ta! Nhà ta một nhã phòng hai mươi gian, còn sợ không ở được sao? Lại đi khách điếm đặt chân, các ngươi chê ta chậm trễ hay keo kiệt hả?"
Lưu Nhược Khiêm nhàn tản nói: "Cũng không phải! Tránh hiềm nghi mà thôi. Về phần lão đệ Thiên Lỗi của ta, đã có thê thất chẳng lẽ còn đi để cho nha đầu Tú Ba kia quấy nhiễu không ngớt?"
"Này! Đừng kéo ta vào!" Tề Thiên Lỗi đang ân cần lột vỏ cua cho Ngọc Hồ, để nàng nhắm rượu ăn.
Nhưng Thư đại nương cũng không buông tha người.
"Này cái gì? Tú Ba người ta mong ngóng đợi ngươi hai năm, không ngờ thiếu gia ngươi chỉ chịu bỏ tiền ra mua nàng lại không cho nàng hầu hạ!"
Ngọc Hồ trừng mắt nhìn, nàng đã quên rụt rè, hai tay nguy hiểm bò lên bả vai Tề Thiên Lỗi, chậm rãi tới gần cổ.
"Huynh ở chỗ này mua nữ nhân?"
"Ta chỉ là không muốn thấy một nữ hài tốt lưu lạc mới mua tự do cho nàng, nhưng mà......" Tề Thiên Lỗi tuy rằng thích lão bà ghen, nhưng khi nàng uống say loại vui đùa này không thể đùa được! Nhưng còn chưa kịp nói xong, đã bị Lưu Nhược Khiêm e sợ thiên hạ không loạn chặn lại: "Đúng vậy, đúng vậy – nữ hài kia xinh đẹp vô cùng, mỗi lần tới đây, Tú Ba cô nương đều vội vàng chạy tới hầu hạ hắn, thật kỳ quái tin tức lần này cũng quá không linh thông! Thư đại cô nãi nãi, sao không thấy trợ thủ đắc lực của ngươi?"
Thư đại nương vừa đáp vừa xướng, còn giơ ngón tay hoa sen lên nũng nịu nói: "Ta vừa nghe lần này đến đây có hai nam một nữ, trong lòng đã nắm chắc! Tuy rằng Tú Ba mong muốn làm nhị phòng, cũng không nên để cho nàng đột nhiên nhìn thấy chính thất nương nương tự biết xấu hổ, dù sao cũng phải thăm dò tâm ý Tề tam công tử như thế nào a! Hơn nữa người ta mới tân hôn, chạy ra một nữ hài quấy nhiễu thật không thú vị. Ta nói, Tề tam công tử, không muốn dính nàng cũng đừng đối tốt với nàng, hại nàng hai năm qua một trái tim thiếu nữ gắt gao đi theo ngươi, hại thảm người ta."
"Tề Thiên Lỗi – diễm phúc không ít a!" Ngọc Hồ hai tay ôm về phía cổ hắn rống khẽ: "Huynh dám đối tốt với nữ nhân ngoài ta, ta thiến huynh trước─"
"Ngọc Hồ─" Tề Thiên Lỗi ôm nàng ngồi ở trên đùi, chật vật lại phẫn nộ quét mắt nhìn "Sinh tử chí giao" của hắn! Đầu năm nay, thật sự tìm không thấy mấy người thiện lương!
Chỉ thấy Thư đại nương cùng Lưu Nhược Khiêm vẻ mặt ý cười cùng biểu tình xem kịch vui. Đích xác, cỡ nào ngàn năm có một! Hơn ba năm qua, Tề tam công tử tao nhã lịch sự, mọi chuyện lạnh nhạt, luôn luôn đứng ở vị trí thanh nhàn xem người khác chê cười, hơn nữa thích xem Lưu Nhược Khiêm bị các sắc nữ tử theo đuổi thê thảm rầm rộ, cùng với Thư đại nương mỗi tháng một lần cầm đao chém người chê cười!
Phi thường phi thường khó được hôm nay may mắn tiêu khiển hắn, hơn nữa trùng trùng điệp điệp báo mối thù một mũi tên, không có bí quyết gì, châm ngòi ly gián mà thôi! Bởi vì Tề Thiên Lỗi quan tâm! A! Khoái ý cỡ nào!
"Ngọc Hồ! Ta không có ý định cưới nữ nhân khác." Việc cấp bách của Tề Thiên Lỗi chính là trấn an kiều thê.
Nói thật, lực tay nàng không nhỏ, cho dù không bóp chết hắn cũng rất đau.
Ngọc Hồ buông lỏng tay, lại hỏi: "Nam nhân kia đâu? Có định cưới mấy người tới chơi không?"
"Không có!" Ông trời, hoang đường đến tức giận!
Hai tay nàng sửa lại cổ áo hắn.
"Ta nói cho huynh biết, huynh không thể có nữ nhân khác! Nếu huynh dám có, ta sẽ giết huynh, sau đó nuôi một trăm nam nhân để cho huynh mất mặt─"
"Sẽ không đâu - hắn không dám!" Lưu Nhược Khiêm ở một bên nhỏ giọng phụ họa.
"Đúng nha đúng nha – muội tử ngươi không thấy Tề tam công tử vẻ mặt sợ hãi, hắn không dám đâu!" Thư đại nương nghẹn một khuôn mặt xinh đẹp, luôn miệng nói. Thật sự là nhịn không được, rút khăn tay ra trốn sang một bên cười to.
Ngọc Hồ hài lòng tựa đầu lên vai trượng phu, ôm eo hắn.
"Thiên Lỗi, cho dù huynh thần bí như vậy, ta vẫn thích loại ăn chơi trác táng như huynh, yên tâm, ta sẽ không khi dễ huynh─ta sẽ giúp huynh đánh người xấu. Huynh không cần sợ a─ta bảo vệ huynh."
Thời khắc cảm tính như vậy, hẳn là có lãng mạn trước hoa dưới trăng, mà không phải đối mặt với hai nam nữ nhàm chán ngồi xổm trước mặt xem kịch vui! Tề Thiên Lỗi ôm ái thê nửa say, định đến bên hồ sen rừng trúc ở hậu viện nói chuyện yêu đương, vì thế đối với hai người chuẩn bị cười to nói: "Hết thảy cứ tự nhiên, người lạ chớ gần."
"Này, chỉ có "người lạ" là không được tiếp cận sao?" Lưu Nhược Khiêm trêu ghẹo.
"Còn có hai người và con lợn nữa!" Chỉ vài câu ngược lại đã đẩy họ vào thế bí!
Cho nên nói, Tề tam công tử luôn luôn giả ốm yếu này cũng không phải dễ chọc, lúc cần thiết hắn so với ai khác đều cay độc hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro