Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4-1




Tiếng leng keng trong trẻo của chùm chìa khoá rơi xuống đất như ấn vào công tắc, không chỉ không cắt ngang động tác đang gấp gáp của Điền Lôi, mà ngược lại, như thể tháo bỏ hoàn toàn tia nguỵ trang cuối cùng của hắn.

Nụ hôn này không còn là sự thăm dò nữa, mà chính là một sự chiếm đoạt hoàn toàn.

Đầu óc Trịnh Bằng một mảnh trống rỗng, mọi sự chống cự vùng vẫy đều bị Điền Lôi gạt qua một cách dễ dàng, hắn giam chặt Trịnh Bằng giữa cánh cửa và cơ thể to lớn của hắn, tay kia mạnh mẽ đỡ lấy sau gáy em nâng lên, ép buộc em tiếp nhận nụ hôn sâu, một nụ hôn mang ý vị không thể chống cự.

Hai tay Trịnh Bằng mềm nhũn vô lực đè lên lồng ngực Điền Lôi, như vừa muốn phản kháng vừa muốn đón nhận, cảm giác khó thở từng cơn ập đến, còn có cả cơn run rẩy đầy xấu hổ dâng lên tận cùng từ xương sống, nhanh chóng lan ra tán loạn toàn thân.

Ngay khi Trịnh Bằng cảm thấy mình sắp nghẹt thở, Điền Lôi khẽ tách ra, giữa môi răng hai người kéo ra một sợi bạc mờ ám.

"Mở cửa." Giọng Điền Lôi khàn đến mức câu chữ không rõ, là mệnh lệnh, nhưng lại giống một loại dụ dỗ mê hoặc hơn. Ánh mắt Trịnh Bằng mơ màng, thân thề mềm đến mức hai chân đứng không vững, hoàn toàn dựa vào Điền Lôi để trụ lại. Lý trí em đang gào thét từ chối, nhưng cơ thể em lại đi trước một bước. Em run rẩy mò mẫm chìa khoá rơi dưới chân, cắm thử vài lần mới mở được.

Ngay khoảnh khắc mở cửa ra, Điền Lôi gần như ôm chầm lấy em, cả hai cùng ngã vào căn phòng nhỏ hẹp lờ mờ bóng tối, cánh cửa đằng sau bị đá "rầm" một tiếng, khép lại, cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Điền Lôi không bật đèn, trong bóng tối mờ ảo, nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống, còn gấp gáp nôn nóng hơn khi nãy, từ đôi môi lan dần xuống bên cổ trắng ngần, để lại những vết đỏ nóng ẩm và cảm giác đau buốt nhẹ nhàng. Trịnh Bằng nửa bị ôm vào lòng nửa bị đẩy xuống chiếc giường đơn thô sơ, tấm ván giường cọt kẹt như đang rên rỉ vì không chịu nổi sức nặng của hai người.

"Điền... Điền Lôi..." Trịnh Bằng cuối cùng cũng tìm lại được chút giọng nói của chính mình, nhưng yếu ớt mong manh như tiếng mèo kêu.

Động tác của Điền Lôi khựng lại một chút, trong bóng tối hắn nhìn chằm chằm em, ngón tay vuốt ve đôi má phơn phớt hồng của em, giọng nói mang theo sự nguy hiểm: "Muộn rồi, từ cái ngày em mỉm cười đưa cho tôi bát cháo nóng đầu tiên, em đã không còn cơ hội trốn khỏi tôi nữa." Bàn tay hắn từ từ thăm dò dưới vạt áo thun của Trịnh Bằng, xoa nhẹ đường eo mà hắn đã nhìn ngắm không biết bao nhiêu lần. Nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay áp sát lên làn da nhạy cảm, làm Trịnh Bằng run rẩy kịch liệt.

Mọi sự chống cự tại giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ, em nhắm mắt lại, để cho luồng sức mạnh dữ dội ấy chiếm lấy bản thân mình, tiếng ồn ào náo nhiệt phố thị cách sau cái cửa sổ trở nên mơ hồ xa tít mù.

Trong căn nhà thuê nhỏ hẹp, chỉ còn tiếng thở dốc gấp gáp của hai người, tiếng quần áo cọ xát lưu luyến không rời, thân mật ái tình hơn bao giờ hết.


Hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro