Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

番外🚗 - 2




Xe cuối cùng cũng nổ máy, lao xuống chân núi hướng về thành phố nhấp nháy đèn đóm sáng rực. Suốt đường đi, một tay của Điền Lôi vẫn luôn nắm chặt lấy tay của người yêu, ngón cái cứ vuốt ve mơn man mu bàn tay em, như một lời giãi bày những khát vọng vô tận không thể nói nên lời.

Về đến căn hộ cao cấp ở tầng cao nhất, cánh cửa sau lưng vừa khép lại, Điền Lôi cũng không còn kiềm nổi chút nhẫn nại còn sót lại trên đường. Trịnh Bằng bị đè lên bức tường nơi huyền quan, những nụ hôn bỏng rát dồn dập rơi xuống như mưa, từ trán xuống đôi mắt, từ gò má dọc xuống cổ, để lại vô vàn dấu vết ẩm ướt trên da thịt.

Trán kề trán, đầu mũi khẽ cọ, hắn nhìn vào bờ môi ẩm ướt còn vương vệt nước và đôi mắt mơ màng sương của Trịnh Bằng, khẽ cười, nụ cười mang theo thứ chiếm hữu mãnh liệt và còn cả sự đắc ý dịu ngọt: "Cuối cùng, cuối cùng cũng mang em về được rồi,... tiểu hoà thượng của tôi ơi."

"Em...em không còn là tiểu hoà thượng nữa rồi." Trịnh Bằng khẽ cụp mi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, mang theo một chút ngượng ngùng, một chút run rẩy, đỏ hồng cả vành tai.

"Ừm, em không còn là nhà sư nữa." Ánh mắt Điền Lôi một thoáng trầm xuống, hắn lại cúi đầu hôn lên khoé môi của em, lần này mang theo sự trêu chọc rõ ràng.

"Vậy nên... chúng ta có thể làm những việc, mà những người yêu nhau ở cõi trần vẫn làm rồi, phải không em?"

Một bàn tay không yên phận luồn vào dưới áo sơ mi của Trịnh Bằng, phủ lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh mai mà rắn chắc ấy.

"Đừng..." Trịnh Bằng cả người run rẩy, làn sóng lạ lẫm vừa làm em cảm thấy sợ hãi, vừa không thể kiềm chế nổi mà bị thiêu đốt, thân em chưa bao giờ bị người ta khám phá sâu đến thế, từng tấc da thịt bị chạm vào như bị châm lên từng ngọn lửa, tí tách cháy.

"Đừng sợ," Điền Lôi thở dốc thấp giọng thì thầm vào tai em, hơi nóng hầm hập phả vào vành tai, "Nhìn tôi, Bằng Bằng, cảm nhận tôi đi."

Điền Lôi bế ngang em lên, tiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt em lên ga giường mềm mại. Thân thể hắn áp lên, một cái bóng bao trùm xuống, dục vọng trong mắt hắn sâu thẳm như biển rộng, như muốn nhấn chìm cả em vào đại dương. Trịnh Bằng nhắm chặt mắt lại, không kháng cự nữa, để mặc cho Điền Lôi từng chút một tháo bỏ những ràng buộc giữa hai người.

Khi da thịt trần trụi chạm vào nhau, cả hai đều không nhịn được mà khẽ thở ra một tiếng run rẩy. Thân thể non nớt và nhạy cảm của Trịnh Bằng, dưới những mơn trớn âu yếm và nụ hôn thuần thục của Điền Lôi, tan chảy nhanh như những băng tuyết còn sót lại ở đầu xuân. Những phản ứng vụng về, tiếng rên rỉ bị kiềm nén, tất cả đều trở thành liều thuốc kích dục mạnh mẽ nhất.

Nụ hôn của Điền Lôi một đường dọc xuống dưới, lướt qua nơi nhô ra trước ngực khiến người dưới thân run rẩy kịch liệt. Ngón tay hắn kiên nhẫn xoa quanh nơi kín đáo ẩn mật chưa từng bị người khác chạm vào, thoa lên lớp dầu bôi trơn đã chuẩn bị trước.

"Có lẽ sẽ hơi đau một chút," giọng của Điền Lôi khàn hẳn đi vì ham muốn, hắn hôn lên xương quai xanh tinh xảo của người tình dưới thân, cố gắng làm em phân tâm: "Nhịn một chút nữa thôi em, sẽ nhanh qua thôi mà."

Lúc cảm nhận được vật lạ xâm nhập vào, Trịnh Bằng vẫn đau đến mức cuộn tròn các ngón chân, móng tay vô thức bấu vào da thịt sau lưng Điền Lôi, người đàn ông dừng động tác lại, liếm đi khoé mắt đang rướm ra vài giọt lệ của em, cho đến khi cảm nhận cơ thể phía dưới dần thả lỏng.

Khoảnh khắc hoà hợp ấy, cả hai người một thoáng bất động, Trịnh Bằng cảm nhận được cảm giác bị nhồi đầy đến khó nói nên lời, như thể cả linh hồn cũng bị lấp đầy.

Cơn đau ban đầu qua đi, khoái cảm lạ lùng bắt đầu ập đến như thuỷ triều, đợt này liên tiếp đợt khác, em vụng về hùa theo, tiếng rên rỉ vụng về bật ra từ cổ họng, ánh mắt vốn trong sáng trở nên tan rã mơ màng, ngón tay thon dài nắm chặt ga giường phía dưới.

Điền Lôi nhìn người dưới thân rơi khỏi đài sen thanh khiết, trong lòng hắn nở dáng vẻ rộ nhục dục xinh đẹp, sự tương phản tột độ này khiến hắn điên cuồng, động tác càng lúc càng nhanh, đâm vào nơi mềm mại sâu thẳm nhất.

"Nói... em là của tôi..." Điền Lôi nghiến răng, mồ hôi nhỏ xuống ngực Trịnh Bằng.

"Em... em là..." Ý thức của Trịnh Bằng đã trở nên mơ hồ, chỉ có thể tuân theo bản năng mà đáp lại.

Cuộc dây dưa chẳng biết kéo dài bao lâu, lúc gần đến lúc cao trào, Trịnh Bằng cảm giác như mình bị ném lên tận mây trời, trước mắt là một mảnh trắng sáng vỡ vụn, cổ họng khô ran hức hức vài tiếng, đường hầm co rút dữ dội, tiếng rít trầm thấp của Điền Lôi vang lên bên tai, sau đó, cả hai cùng nhau bắn ra.

Những cơn run rẩy cuối cùng lắng xuống, trong phòng chỉ còn sót lại tiếng thở dốc nặng nề đan xen, không khí ngập tràn mùi dục vọng nồng nặc, đặc đến mức không tan ra được.

Kích tình lắng xuống, trong phòng ngủ ngập tràn mùi dục vọng, Trịnh Bằng mệt mỏi cuộn mình trong lòng Điền Lôi, cơ thể em vẫn còn run nhè nhẹ, Điền Lôi vuốt ve sống lưng em, hôn nhẹ lên trán em.

"Đau không em?" Điền Lôi hỏi, giọng hắn mang theo sự thoả mãn lười biếng sau cơn tình. Trịnh Bằng lắc lắc đầu, đầu chôn sâu hơn vào lồng ngực hắn, im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Rất... thật."

Không còn là sự tĩnh lặng dưới ánh đèn trầm và Phật cổ, mà là hơi ấm của làn da áp vào nhau, là nhịp tim cuồng nhiệt, là sự chiếm hữu và bị chiếm hữu thấm vào tận xương tủy. Điền Lôi cười trầm thấp, kéo em vào ôm chặt hơn: "Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, Bằng Bằng... của tôi." Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon lập loè nhấp nháy, chiếu rọi ánh xuân trong phòng, cùng với tiếng chuông chùa trên núi trống trải, đã là hai thế giới khác nhau.

Ai thấy lỗi chính tả cmt tui sửa nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro