P1 chap 4+5+6
#Papyrus
Đã qua 1 tuần khi tôi ở lại gia đình nhà xương này, cặp đôi Sans Frisk đi ra ngoài nên giờ trong nhà chỉ còn tôi với Papyrus.
Papyrus là em trai của Sans, nhưng khác với hắn ta, lùn, hay chơi chữ và lười biếng. Thì Papyrus, anh ta cao, năng động và...không tốt trong việc làm mỳ lắm.
Nhưng tôi không thể nói vậy với anh ta được,vì anh ta...khá ngây thơ, ngay cả khi bản thân anh ta là một lính nhỏ nhưng dường như anh ta không có khả năng hại một ai đó. Ngoài ra sự tốt bụng của Pappy như Toriel vậy, không phải cảm giác dịu dàng mà là cảm giác của một người bạn...thứ mà tôi e ngại nó.
Một tuần trôi qua cư dân quái vật dường như đã quen với sự hiện diện của tôi, một số có lẽ vì quý Frisk nên cũng có hảo cảm với con người, nhưng không phải tất cả. Điều đó khiến tôi tò mò về những con quái vật khác ngoài thành phố này.
"Con người, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Papyrus trong dạng cún đang nằm cạnh tôi, tôi xoa đầu anh ta.
"Tôi đang nghĩ có lẽ đến lúc mình đi tiếp rồi, và cần xem có mua được một cái túi--'
"Ồ để tôi giúp!!!"
Papyrus nói rồi tức tốc lên lầu. Anh ta quay lại với vóc dáng cao ban đầu với trên tay một chiếc túi.
"Thế nào? Nhìn rất đẹp phải không? Papyrus tuyệt vời đã làm nó đó!!"
"Anh...tự làm?'
Tôi đã không thể tin được mình được tặng từ một bộ xương ngốc nghếch đó. Nó nhìn chẳng đẹp tí nào, nhưng tôi không ghét nó.
"Cảm ơn Pap"
Gửi lời chào đến Sans và Frisk cho tôi nhé.
# Grillby
"Caffee?"
Một cái đầu lửa? Tôi không biết nữa, anh ta nói tên anh ta là Grillby. Tôi lắc đầu, chỉ xin một tách trà và một cái bánh nhỏ.
"Sao quán ngài vắng vậy?"
Tôi hỏi, cái bánh kem anh ta làm cũng ngon mà, đồ uống cũng đâu đến mức tệ?
"Vì có ai đó đang ngồi ở đây"
Ah...phải rồi, đa số cư dân ở đây không thích tôi.
Nhanh chóng ăn hết bữa, tôi cầm giấy nợ rồi tiếp tục chuyến đi.
#Gặp lại
Con đường tuyết ngày một dày đặc sương mù. Thật lạnh, nhưng đôi chân không thấy mệt, và giọng nói trong đầu như giục tôi phải tiếp tục đi. Rồi tôi gặp một bóng người.
"Pap?"
Tôi tự hỏi, và càng đi lại càng nhận rõ. Tôi vui lắm, vẫy tay anh ấy. Nhưng đáp lại chỉ là gương mặt buồn của anh.
"Xin lỗi...con người"
Rồi một khúc xương xuyên qua ngực tôi.
..có lẽ...đó là lý do Frisk không rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro