Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Sanghyeok quay qua nhìn Jang Naeun. Cô ta cúi đầu, trông gương mặt sa sầm, dường như vẫn còn bị sốc bởi sự việc diễn ra ban nãy. Tiếng đập bàn của Sanghyeok khiến Jang Naeun giật mình, té ngã xuống đất.

"Sao hả? Ta còn chưa nói gì, sao ngươi lại sợ hãi như thế?"

Jang Naeun run run đứng dậy.

"Bệ hạ, thần thiếp chỉ là một nữ nhi yếu đuối, tận mắt nhìn thấy một sự việc khủng khiếp như vậy sao có thể không sợ hãi chứ."

"Nếu ngươi không thành thật với trẫm, trẫm sẽ cho ngươi nếm thử cơn đau khủng khiếp đó."

Jang Naeun sợ hãi lại ngã khuỵu xuống.

"Bệ hạ, thần thiếp chưa từng làm gì có lỗi với bệ hạ."

"Chưa làm gì có lỗi? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, ngươi còn muốn chối?"

Sanghyeok ném một xấp giấy xuống trước mặt Jang Naeun. Jang Naeun nhận ra đó là thư của mình gửi cho phụ hoàng và huynh của mình. Không ngờ lại bị người của Sanghyeok lấy được.

"Ngươi còn muốn chối nữa không?"

Sanghyeok lại ném xuống thêm một xấp giấy nữa. Đó là những lời khai của các cung nữ và thái giám trong cung của cô ta. Bọn họ đều ít nhiều tham gia vào những việc hãm hại Jihoon. Jang Naeun nhìn thấy chúng thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.

"Bệ hạ đều đã biết rồi thì thần thiếp có nhận tội hay không cũng đâu có ích gì."

"Thuốc giải đâu?"

"Thần thiếp không có."

Sanghyeok lao tới vung tay tát Jang Naeun một cái như trời giáng khiến cô ta té ngã ra đất. "Nếu Jihoon có mệnh hệ nào trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Ngươi nên tự cầu phúc đi."

Cô ta đột nhiên phá lên cười. "Ta đã dám làm chuyện này còn có thể sợ chết sao? Nhưng bệ hạ, người mất đi Jeong Jihoon mới là sống không bằng chết đấy."

"Ngươi... Jihoon trước giờ đối xử rất tốt với ngươi, tại sao ngươi lại hại hắn? Ngươi ham muốn ngôi vị hoàng hậu đến vậy sao?"

"Bệ hạ nhầm rồi. Chỉ có Lan phi mới thích làm hoàng hậu, ta thì không. Ta chỉ muốn trái tim của bệ hạ."

"Bệ hạ có nhớ chúng ta đã thành thân bao lâu rồi không? Đã năm năm. Năm năm qua thần thiếp đối với bệ hạ như thế nào, thương yêu, chăm sóc bệ hạ thế nào, bệ hạ một chút cũng không động tâm. Ta cứ nghĩ bệ hạ lòng dạ sắt đá, từ khi sinh ra vốn đã như thế. Nhưng tại sao Jeong Jihoon xuất hiện bệ hạ lại thay đổi chứ? Cách bệ hạ đối xử với hắn là điều mà thần thiếp mơ ước suốt năm năm mà không có được."

"Tại sao bệ hạ lại đối xử với ta như thế? Ta đã làm gì sai? Tại sao phải chịu bất công như vậy? Là vì hắn ta sinh con cho bệ hạ sao?"

Sanghyeok nhìn cô ta một chốc, lạnh lùng đáp: "Chỉ riêng cách suy nghĩ đó của ngươi đã không xứng để so sánh với Jihoon rồi."


"Bệ hạ nói thần thiếp không xứng? Thần thiếp có chỗ nào không xứng? Thần thiếp biết bệ hạ lâu hơn hắn, yêu bệ hạ nhiều hơn hắn, chăm sóc bệ hạ cũng tốt hơn hắn. Hắn chỉ hơn thần thiếp mỗi chuyện hắn có con với bệ hạ mà thôi."

"Không phải. Ta đã yêu hắn từ trước khi biết chuyện hắn có con với ta. Hắn không hề biết ta là hoàng thượng cho đến khi bị ta lừa đưa về cung. Từ đầu đến cuối đều là ta mặt dày theo đuổi hắn, muốn cùng hắn sống đến bạc đầu. Hắn khuyên ta quan tâm tới ngươi để có thêm con cháu nối dõi nhưng ta chỉ muốn có con với một mình hắn. Hắn nói ta đừng phụ tâm ý của ngươi nhưng ta chỉ muốn sống một đời với mình hắn. Jang Naeun, ngươi cảm thấy mình có chỗ nào xứng để so với hắn?"

Đôi mắt Jang Naeun mở to bàng hoàng, dường như không thể tin nổi.

"Bệ hạ nói dối! Sao Jeong Jihoon lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ? Rõ ràng hắn yêu bệ hạ như thế, sao có thể đồng ý san sẻ tình cảm của bệ hạ cho ta? Hắn là tên ngốc sao?"

"Hắn không ngốc. Hắn chỉ nghĩ đế vương là người phải chịu rất nhiều áp lực, chịu rất nhiều nguy hiểm. Có thêm lực lượng ủng hộ phía sau thì ngôi vị sẽ càng thêm vững chắc. Hắn luôn luôn nghĩ cho ta, làm việc gì cũng đều lo lắng cho ta đầu tiên. Còn ngươi, ngươi đã từng nghĩ cho ta chưa?"

Jang Naeun không nói được một lời nào. Cô ta đã thua. Hoá ra ngay từ đầu cô ta đã thua rồi. Cô ta chưa từng nghĩ cho hoàng thượng như thế. Từ đầu đến cuối chỉ nghĩ làm sao để có được tình yêu của hoàng thượng, được hoàng thượng để mắt đến. Jihoon xuất thân là thường dân vậy mà lại có thể có được những suy nghĩ như thế.

"Ta sẽ viết tất cả những tội trạng của ngươi để hỏi hoàng đế của Vũ quốc, hỏi xem ông ta dạy con gái kiểu gì. Nếu ông ta biết những việc ngươi làm nhưng vẫn để mặc ngươi muốn làm gì thì làm, vậy thì ta phải xem xét lại vấn đề liên minh với Vũ quốc rồi."

Jang Naeun nghe vậy thì hốt hoảng vô cùng. Vũ quốc của cô chỉ là nước nhỏ, nếu mất quan hệ đồng minh với Lee quốc đất nước chắc chắn sẽ bị những đại quốc khác tìm cách thôn tính. Cô ta nắm lấy vạt áo của Sanghyeok tha thiết nói: "Bệ hạ, chuyện của thần thiếp gây ra phụ hoàng không hề biết gì cả. Thần thiếp nói dối với phụ hoàng là nhớ nhà nên muốn trốn về thăm. Phụ hoàng không đồng ý nên thần thiếp mới nhờ cậy nhị ca của mình."

"Vậy nhóm người Vũ quốc đang chờ ở ngoài cổng thành kia là người của nhị ca ngươi?"

"Vâng."

"Để ta gặp cha ngươi rồi nói tiếp. Còn bây giờ ngươi vào ngục mà chờ đợi đi. Nếu Jihoon của ta không qua khỏi được ta sẽ đích thân tiễn ngươi xuống địa ngục. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi."

Jang Naeun cúi đầu.

"Tạ ơn bệ hạ."

Sau khi nghe tâm sự của Jang Naeun, Sanghyeok không còn quá hận cô ta nhiều như trước. Chung quy cũng là do hắn mà ra. Trước khi gặp Jihoon, quả thật hắn không có hứng thú với chuyện tình cảm. Hắn nhận lấy sự quan tâm của người khác nhưng lại lạnh lùng không để tâm đến cảm nhận của họ. Jang Naeun trở nên như thế này cũng có một phần do lỗi của hắn.


Thời gian Dohyun ở cạnh không lúc nào Jihoon chịu ngồi yên. Ngay cả lúc đang ăn đột nhiên y ném đĩa xuống đất làm nó vỡ tan tành. Trong lúc Dohyun sai người dọn mảnh vỡ đã thấy y chộp lấy một mảnh vỡ tự cứa vào tay cho chảy máu khiến Dohyun hoảng sợ muốn ngất. Băng được vết thương cho y xong vừa mới đứng dậy định lấy nước cho y uống lại thấy y đang muốn lao tới đập đầu vào thành giường. Dohyun chạy tới kịp thời, ôm chặt lấy Jihoon mà hét lớn: "Gọi Minseok đến đây nhanh lên!"

Khi Sanghyeok về tới thì nhìn thấy hai ảnh vệ của mình đang mệt mỏi nằm lay lắt trên ghế, trên bàn. Còn bảo bối của hắn đang nằm ngủ thư thái trên giường. Nhìn thấy Sanghyeok xuất hiện, hai người bọn họ mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng. Dohyun quỳ xuống trước mặt Sanghyeok, kể rõ đầu đuôi chuyện Jihoon bị thương ở cổ tay. Sanghyeok tuy cảm thấy rất đau xót khi nhìn thấy vết thương đó, nhưng bản thân hắn cũng đã trông Jihoon biết rõ vất vả như thế nào nên hắn chỉ xua tay bảo Dohyun ra ngoài.

Mới nãy Son Siwoo ra ngoài báo với hắn việc điều chế thuốc chắc phải mất một ngày nữa mới có kết quả. Son Siwoo còn đưa cho hắn một lọ thuốc nước, nói khi nào Jihoon phát điên quá thì cho y uống thuốc để y ngủ say một lúc. Nhưng không nên cho y uống quá nhiều, không tốt.

Trong thời gian phát điên, Jihoon ăn uống không được bao nhiêu. Người gầy hẳn đi. Hắn cảm giác còn chạm được vào xương sườn của y. Sanghyeok cúi xuống hôn nhẹ lên trán Jihoon. Vừa đau xót lại vừa cảm thấy hận bản thân. Từ khi quen biết hắn, y đã phải chịu tổn thương rất nhiều.

"Chỉ cần ngươi có thể hồi phục, ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ để ngươi đi. Thân thế của ngươi thế nào, ngươi có bí mật gì không nói được ta cũng không để ý nữa. Ta chỉ biết ngươi vẫn là Jihoon của ta, là mẹ của con trai ta, là người mà ta yêu thương nhất. Ngươi nói gì ta cũng tin. Ta sẽ không buộc ngươi làm những việc ngươi không thích nữa. Chỉ cần ngươi quay về bên ta, cái gì ta cũng không cần."

Sanghyeok nắm chặt lấy bàn tay Jihoon đưa lên môi hôn nhẹ, rồi cứ vậy mà úp mặt vào tay y mà khóc. Đã bao lâu rồi hắn mới lại khóc nhiều thế này?


Nhóm người của Vũ quốc đã bị Minhyeong chặn lại ở ngoài thành. Chúng kháng cự thì bị Minhyeong đánh cho tơi tả phải chạy về. Ngày hôm sau, nhị hoàng tử của Vũ quốc gửi thư xin lỗi cho hoàng đế của Lee quốc. Trong thư trình bày rằng muốn đưa muội muội về thăm nhà nhưng lại không biết là muội muội trốn về nên đã mạo phạm đến người của Lee quốc. Mong hoàng đế tha lỗi và còn tặng lễ vật bồi thường là mười rương vải quý.

Sanghyeok chưa đọc bức thư đó. Hắn còn đang ôm cứng lấy Jihoon để uống thuốc giải. Kim Jaehyeon và Son Siwoo đã chế ra thuốc giải sau khi thức trắng hai ngày hai đêm. Tuy nhiên thuốc này có tác dụng phụ là lúc mới đầu uống sẽ gây ra hiện tượng co giật và nôn ra máu độc, cho nên Sanghyeok phải ôm chặt lấy Jihoon.

Jihoon nôn rất nhiều, nôn không ngừng khiến Sanghyeok sợ hãi, mặt trắng bệch, cảm giác như y đang nôn toàn bộ máu trong cơ thể ra ngoài.

"Kim thúc, hắn nôn nhiều máu quá. Hắn... hắn sẽ không chết ...?" Sanghyeok sợ đến mức nói không thành câu.

"Không sao. Độc thấm khá sâu vào cơ thể, cần phải nôn máu độc ra càng nhiều càng tốt. Cứ để hắn nôn cho hết đi."

Jihoon nôn gần đầy một chậu máu, ai nhìn thấy cũng phát hoảng. Nôn xong Jihoon nằm gục vào lòng Sanghyeok. Kim Jaehyeon liền đưa cho Sanghyeok một bát nước màu đỏ như máu bảo cho Jihoon uống. Mùi vị của nó rất khó uống. Jihoon vừa nhấp miệng đã không chịu uống nữa.

"Ép cho hắn uống đi. Thuốc bổ máu đó."

Sanghyeok nghe lời cố gắng dỗ Jihoon uống thuốc nhưng y không chịu. Hết cách, hắn quyết định dùng miệng của mình mớm cho y, từng ngụm, từng ngụm. Jihoon cự nự nhưng không có sức. Tất cả những gì y có thể làm là túm chặt lấy vạt áo của Sanghyeok, miệng không ngừng kêu "ưm ưm" như tiếng mèo vậy.

Mặc dù ai cũng biết đây là hành động cho uống thuốc nghiêm túc nhưng dưới ánh mắt của mọi người trông cứ như là bị tống cho một nồi cơm chó vậy. Mọi người đều đỏ mặt quay qua một bên.

Cuối cùng dưới nỗ lực không ngừng Sanghyeok đã mớm cho Jihoon uống hết thuốc. Sau đó Jihoon ngất đi, ngủ li bì nguyên một ngày.


"Sao Jihoon còn chưa tỉnh? Có phải thuốc không có tác dụng không?"

Kim Jaehyeon khám lại cho Jihoon rồi đáp: "Không phải đâu. Do quá mất sức nên hắn ngủ hơi lâu thôi. Đợi thêm một lúc nữa chắc hẳn sẽ tỉnh lại thôi."

"Một lúc nữa là bao lâu?"

"Cái đó ta không dám chắc. Đây là thuốc thử nghiệm mà. Ta cũng hi vọng là nó hiệu quả."

Sanghyeok nghe vậy thì tức giận.

"Sao thúc lại đem hắn ra để thử thuốc hả? Lỡ thuốc xảy ra vấn đề gì thì sao? Jihoon của ta sẽ thế nào chứ?"

"Không đem hắn thử thuốc không lẽ ngồi chờ hắn chết à? Ngươi muốn chọn cái nào?"

Sanghyeok chỉ im lặng. Kim Jaehyeon nói đúng. Hắn vốn không có cách nào cả. Son Siwoo động viên: "Đừng lo lắng quá. Ta và sư phụ đã nghiên cứu thuốc rất kỹ. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Ngươi phải có lòng tin vào bọn ta chứ."

"Ta biết rồi. Ta xin lỗi. Ta đã quá kích động."

Jaehyeon thở dài nói: "Cứ đợi thêm một lúc đi. Ta đi nghỉ ở phòng bên cạnh. Có gì cứ gọi."

"Vâng. Thúc vất vả rồi. Thúc đi nghỉ đi."

Jaehyeon gật đầu, vừa bước được vài bước đã khuỵu xuống. Lee Seongwoong nhanh tay đỡ kịp. "Không sao đấy chứ?"

"Không sao. Có tuổi rồi, thức có hai đêm mà đã không chịu được. Đừng kể với Haneul chuyện này không y lại lải nhải bên tai ta. Nhức đầu lắm."

"Yếu vậy rồi thì đêm qua phòng khác ngủ đi, để Haneul lại cho ta."

"Ngươi nằm mơ à?"


Lúc Jihoon tỉnh dậy cảm thấy tay mình hơi ngứa ngáy. Cậu nghiêng đầu nhìn qua thì nhìn thấy Sanghyeok đang nằm gục bên giường mình. Tóc của y cạ vào tay cậu nên mới thấy ngứa ngáy. Tóc của Sanghyeok rất mềm và mượt. Cậu không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc. Sanghyeok bừng tỉnh.

"Jihoon, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Ngươi sao rồi? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?"

Thấy Jihoon có ý muốn ngồi dậy, Sanghyeok liền đỡ lấy y.

"Không có. Ta chỉ có cảm giác dường như mình đã ngủ rất lâu."

Jihoon nhìn xung quanh phát hiện bản thân đang ở trong tẩm điện của hoàng đế thì không khỏi kinh ngạc.

"Làm thế nào mà ta lại ở đây vậy? Ta quay về cung rồi?"

Sanghyeok thấy Jihoon có vẻ không nhớ những chuyện đã xảy ra trong thời gian mình trúng độc nên hắn cũng sẽ không kể lại với y. Nếu Jihoon biết mình đã có những hành động như vậy có lẽ sẽ sợ.

"Ừ. Sau khi ngươi ngất đi, Wangho đã một đường đưa ngươi chạy về cung giao cho ta."

"Vậy sao? Ngươi không làm gì cậu ta chứ? Chuyện này đều là do ta, ngươi nhất định không được liên lụy những người khác."

Sanghyeok giờ mới nhớ ra từ lúc Jihoon trở về, vì lo cho y mà quên mất xử phạt Wangho vì tội dám đem phi tử của hắn bỏ trốn. Giờ Jihoon đã có lời như thế hắn cũng không muốn chấp nhặt. Dù sao mấy ngày qua Wangho cũng đã cố gắng rất nhiều để truy bắt hung thủ cho hắn. Sanghyeok vẫn còn nhớ như in gương mặt vừa đau đớn, vừa hối hận, vừa cảm thấy tội lỗi của Wangho khi giao Jihoon cho mình. Hắn cũng không giận y nữa.

"Yên tâm. Ta không phạt ai cả."

"Nhưng ngươi đã giam những người khác vào ngục còn gì. Ngươi có làm gì họ không? Mau thả người ra đi. Nếu muốn phạt thì trừng phạt một mình ta là được rồi."


Vốn là đã hết giận Wangho, nghe Jihoon nói vậy hắn lại nổi xung lên. Cái thằng nhóc đó, đưa Jihoon bỏ trốn thì cũng thôi đi, còn kể cho y nghe những chuyện này làm gì. Vừa mới tỉnh dậy việc đầu tiên Jihoon quan tâm là mấy người đó, không hề suy nghĩ xem mấy ngày y bỏ đi hắn đã đau khổ và cô đơn như thế nào. Sanghyeok giận dỗi đáp: "Ta thả bọn họ từ lâu rồi. Thật là, đường đường là một đế vương vậy mà bị người ta đem vợ mình bỏ trốn còn không thể trừng phạt. Ta chỉ giam bọn họ mấy ngày rồi thả, không có tra tấn hay làm gì khác mà ngươi đã trách mắng ta như vậy. Ta đúng là một hoàng đế thất bại mà."

Jihoon ngượng ngùng ho nhẹ. Cậu nhớ Wangho cũng từng nói với cậu rằng Sanghyeok chỉ giam mấy người đó lại chứ không hề làm gì. Tại cậu ban nãy kích động hơi nặng lời với y. Cậu ho nhẹ mấy tiếng rồi nói: "Ta trách mắng ngươi lúc nào. Ta chỉ muốn nói chuyện của chúng ta đừng nên liên lụy những người khác thôi. Nếu ngươi đã thả người rồi thì ta cảm ơn ngươi."

"Được rồi. Ngươi lo dưỡng bệnh cho tốt đi. Nợ nần gì đấy chúng ta tính toán sau."

"Thật ra ta bị sao vậy? Có phải ta đã ngủ lâu lắm rồi không?"

Jihoon vẫn còn nhớ trong khi Wangho đang giúp cậu xuống xe ngựa thì thì con ngựa kéo xe đột nhiên nổi điên khiến xe bị rung lắc dữ dội, vì vậy mà cậu bị va đập vào thành xe ngựa mà ngất đi, sau đó thì không biết gì nữa. Sau đó cậu đã mơ, một giấc mơ rất kì quái. Cậu nhìn thấy mình đang ở một vùng đất xung quanh toàn cỏ cây mọc um tùm nhưng lại không có một bóng người. Cậu đi lang thang khắp nơi, cố gắng tìm một người nào đó nhưng không thấy gì cả. Cậu liên tục gọi lớn "Có ai không?" cũng không thấy có một tiếng đáp lại. Jihoon đoán là mình đang nằm mơ nhưng lại không biết phải làm sao để thoát ra. Đúng lúc này thì cậu bừng tỉnh.

Nhìn gương mặt phờ phạc của Sanghyeok, trên đầu y đã xuất hiện vài sợi bạc, Jihoon biết mình đã ngủ không chỉ một ngày. Hình như tình trạng của bản thân còn rất không ổn hơn mới khiến Sanghyeok lo lắng cho cậu đến độ bạc tóc như vậy.

"Không lâu. Ngươi chỉ mới ngủ có một lúc thôi."

"Nói dối."

Nhìn gương mặt giận dỗi của Jihoon, hắn cảm thấy thật đáng yêu.

"Ừ thì không phải một lúc. Một ngày."

"Ngươi lại nói dối."

Sanghyeok chỉ cảm thấy y càng giận lại càng đáng yêu. Hắn bật cười ôm lấy Jihoon, hôn lên trán, lên má, lên tóc y.

"Không sao cả. Cho dù ngươi ngủ bao lâu thì giờ ngươi cũng đã tỉnh dậy rồi. Đó là điều quan trọng nhất. Gia đình chúng ta lại đoàn tụ."

Jihoon ngẩng đầu nhìn Sanghyeok, lo lắng hỏi: "Ngươi không giận ta vì ta đã bỏ trốn nữa sao?"

"Sao lại không giận? Ta dĩ nhiên phải giận rồi. Ta yêu thương ngươi như thế, chăm sóc ngươi như thế, vậy mà ngươi lại xem ta như ác nhân muốn bỏ trốn khỏi ta. Lại còn là bỏ trốn theo tên nhóc Wangho nữa chứ."

"Ta..."

"Nghe ta nói hết đã. Thời gian không có ngươi bên cạnh, ta cảm thấy rất cô độc, rất đau khổ, cũng thấy rất hối hận. Ta thà rằng cố gắng thay đổi cũng không muốn ngươi bỏ ta đi như vậy. Jihoon, bây giờ ngươi có những yêu cầu gì, muốn ta làm những gì, cứ nói ra. Ta sẽ cố gắng thực hiện hết. Ta cũng sẽ không cấm cản ngươi. Ngươi muốn đi đâu ta sẽ đưa ngươi đi."

Jihoon kinh ngạc.

"Nhưng công việc của bệ hạ bận như vậy làm sao có thể đưa ta đi được?"

"Thì ta nhờ người khác đưa ngươi đi."

"Ngươi yên tâm như vậy à?" Lúc trước cậu phải khó khăn lắm mới được y cho phép ra ngoài khi y đang bận việc.

"Yên tâm. Từ nay về sau ngươi muốn đi đâu thì đi. Ta cũng sẽ không hỏi xem ngươi làm gì, gặp ai, nói những gì trừ khi chính ngươi nói cho ta biết."

Jihoon sửng sốt, kinh ngạc vô cùng. Cậu nhìn Sanghyeok mà không tin vào tai mình. Y đổi tính rồi à?

"Ta không phải đang mơ đúng không?"

Sanghyeok vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Lẽ ra hắn phải thay đổi sớm hơn mới đúng. Hắn kéo Jihoon vào một nụ hôn dài. Bọn họ đã khá lâu rồi chưa gần gũi, đôi môi vừa chạm nhau, cảm xúc dâng trào rất khó để dừng lại.

Vì Jihoon vừa mới tỉnh dậy nên Sanghyeok không dám mạnh bạo. Hắn cố gắng kìm chế cảm xúc, hôn thật nhẹ nhàng, cũng kìm chế những cảm xúc đang dâng trào của Jihoon. Hôn nhau một lúc, Sanghyeok chủ động dừng lại. Hắn cụng nhẹ vào trán Jihoon, thì thầm: "Bây giờ thì ngươi đã biết là mơ hay thực chưa?"


Jihoon gục đầu vào lòng Sanghyeok, cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu biết Sanghyeok có lòng tự tôn cao, rất khó để y chịu nhận lỗi sai của bản thân. Vậy mà y lại chịu vì cậu mà hạ mình như vậy, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu,.

"Thật ra ta cũng có lỗi. Nếu ta đặt niềm tin vào ngươi hơn, nếu ta kể hết sự thật cho ngươi nghe thì chúng ta sẽ không tranh cãi nhiều như thế. Ta giấu ngươi nhiều chuyện như vậy ngươi không tin ta cũng phải."

"Không đâu. Ta biết Jihoon của ta không nói sự thật với ta cũng là có cái khó của mình. Ngươi chắc chắn sẽ không làm chuyện gì phương hại cho phu quân của ngươi. Lẽ ra ta phải tin tưởng ngươi mới đúng."

Jihoon kéo tay Sanghyeok, nghiêm túc nhìn y, nói: "Ta sẽ không giấu ngươi nữa. Ta sẽ nói cho ngươi biết toàn bộ bí mật mà ta giấu ngươi."

"Không cần vội. Ngươi vừa mới tỉnh dậy cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đã. Khi nào bình phục rồi kể cũng được. Chúng ta còn nhiều thời gian mà."

Jihoon cảm thấy có lý liền ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngươi nằm yên ở đây để ta bảo người nấu cháo cho ngươi nhé."

"Vâng."

Hiếm khi thấy Jihoon ngoan ngoãn như vậy, Sanghyeok không kìm được hôn lên má Jihoon một cái rồi mới chịu rời đi.

Jihoon ngượng ngùng đỏ mặt. Cậu có cảm giác như đang quay trở về vào thời gian đầu lúc cả hai vừa xác định tình cảm vậy. Cuộc sống từ giờ của cậu có lẽ sẽ tốt đẹp hơn.


Sanghyeok vừa mới bước ra ngoài cửa đã nhìn thấy Wooje đứng ngoài sân đang nhìn vào trong này. Trông gương mặt của thằng bé có vẻ đang giận.

"Chuyện gì thế này? Sao thằng bé lại ở đây?" Sanghyeok vội hỏi Dohyun đứng gần đó.

"Tiểu hoàng tử đến đây từ nãy rồi. Hoàng tử đòi vào trong nhưng thuộc hạ ngăn cản bên ngoài nói là bệ hạ đang nghỉ ngơi. Vậy là tiểu hoàng tử cứ đứng mãi ở đây đợi."

"Sao ngươi không báo với ta?"

"Thuộc hạ thấy bệ hạ đang ngủ nên... Bệ hạ đã thức trắng mấy đêm rồi."

Thuộc hạ là lo lắng cho mình sao hắn có thể trách chứ. Sanghyeok phất tay nói: "Được rồi. Ngươi lui xuống đi! Tiện thể gọi Son Siwoo qua đây."

"Vâng."

Sanghyeok nhìn qua Wooje thì thấy thằng bé chạy về phía hắn rồi túm lấy tay áo hắn giận dỗi hỏi: "Phụ hoàng, có phải cha đã về rồi không?"

Sanghyeok nghe mà giật mình. Là ai nói cho Wooje biết chuyện này vậy?

"Cha con đúng là đã về nhưng sức khỏe của hắn không tốt, cần phải được nghỉ ngơi. Cho nên ta mới chứ chưa báo ngay với con."

"Tại sao lại không thể báo ngay cho con chứ? Nếu sức khỏe của cha yếu con sẽ không làm phiền đến cha, đứng ngắm cha từ xa cũng được mà. Hức hức..." Wooje chưa nói hết câu mà hai hàng nước mắt đã chảy giàn giụa.

Sanghyeok vô cùng bất ngờ với những lời của Wooje. Con trai của hắn đã lớn thật rồi.

"Ta xin lỗi. Là lỗi của ta. Ta chỉ muốn hai cha con khi gặp nhau có thể thoải mái ôm ấp trò chuyện, không phải lo kìm nén vì sức khỏe người này người kia. Con sẽ không trách ta chứ? Đừng giận ta được không?"

"Con không trách người, nhưng con có thể vào trong gặp cha không?"

"Được. Nhưng cha con đang nghỉ ngơi nên con nhớ phải hành động nhẹ nhàng nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của hắn. Con hiểu không?"

"Con hiểu ạ. Con sẽ chỉ đứng từ xa nhìn cha thôi."

"À con không cần phải vậy đâu. Con cứ thoải mái ôm cha, chỉ cần đừng quá mạnh bạo là được rồi."

"Vâng. Con hiểu rồi."

Sanghyeok xoa đầu con trai rồi dẫn cậu bé vào trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro