Chương 52
Bae Junsik mấy ngày nay lo lắng không yên. Dựa theo thư mà Wangho viết cho hắn thì đáng ra Wangho phải đưa Jihoon về đến kinh thành từ hôm qua rồi nhưng đến hôm nay vẫn không có chút động tĩnh nào cũng không thấy thư Wangho báo về trễ. Giữa lúc này thì Lee Minhyeong về tới kinh thành.
Mấy ngày trước, sau bữa tiệc mừng Jihoon khỏi bệnh, Sanghyeok liền bắt hắn đi thảo phạt sơn tặc ở một địa phương cách xa kinh thành. Những chuyện xảy ra trong cung gần đây hắn không hề hay biết. Khi nghe Bae Junsik kể vắn tắt chuyện đã xảy ra, Minhyeong tức tốc phi ngựa đi tìm nhóm của Wangho.
Thực tế tình hình hiện tại của nhóm Wangho rất nghiêm trọng. Kể từ lúc Jihoon bị ngất trong xe ngựa tỉnh lại bỗng n thay đổi hẳn. Lúc nào cũng lầm lầm lì lì, hỏi gì cũng không đáp, nhiều lúc ngơ ra như người mất hồn, cũng không nhận ra người quen. Nhưng nguy hiểm nhất là chỉ cần sểnh ra chút là lại tìm cách tự sát khiến Wangho không dám rời Jihoon ra. Hắn đưa Jihoon đến đại phu để hỏi nhưng đại phu không xác định được là rốt cuộc y bị bệnh gì. Vậy là một mặt Wangho cho đẩy nhanh quãng đường về cung, một mặt luôn túc trực bên cạnh Jihoon, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ vì sợ chỉ cần mình không để ý Jihoon sẽ lại tự sát.
Lúc Minhyeong tìm đến nơi thì thấy cả nhóm Wangho đang tỏa ra các nơi để tìm người. Nhìn thấy Minhyeong, Wangho vui như bắt được vàng. Khả năng đánh hơi tìm người của Minhyeong rất đỉnh.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao hoàng tẩu lại lạc trong rừng?"
"Ở trên xe ngựa hắn quậy suốt. Lúc nãy hắn nói muốn đi vệ sinh ta mới đưa hắn đi. Không ngờ hắn cắn tay ta rồi chạy mất. Thoáng cái đã chạy vào rừng mất rồi. Giờ ta không tìm thấy hắn ở đâu cả."
"Ngươi sao lại sơ sẩy như thế?"
"Ta... ta bất ngờ. Ta không nghĩ là hắn lại cắn ta. Hắn cắn ta đến chảy máu." Vừa nói Wangho vừa kéo tay áo để lộ cổ tay chảy máu còn rõ dấu răng cắn.
Minhyeong chú ý thấy trên ngón tay của Wangho có dấu răng cắn rất sâu liền ngạc nhiên hỏi: "Đây cũng là bị hắn cắn?"
"Ừ. Hắn muốn cắn lưỡi tự sát nên ta dùng tay ngăn lại."
"Vất vả cho ngươi rồi."
Cả hai người vừa cưỡi ngựa vừa tiếp tục trao đổi thông tin: "Ngươi có đoán được tại sao Jihoon lại bị như vậy không?"
"Đại phu khám không ra nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm, ta đoán nhiều khả năng hắn bị trúng độc."
"Ta cũng đoán thế." Minhyeong gật đầu.
"Ta theo sát Jihoon từ lúc rời khỏi kinh thành cho đến giờ. Đồ ăn thức uống đều được ta cho kiểm tra kỹ lưỡng nên không thể có chuyện hắn bị hạ độc trên đường đi. Nếu thực là bị trúng độc hẳn là bị lúc còn ở trong cung."
Hai người nhìn nhau, dường như cùng có phán đoán gì đó.
"Xem ra vụ làm con ngựa phát điên kia là có mục đích cả đấy. Chuyện này thú vị hơn ta nghĩ."
"Chuyện đến thế này rồi mà ngươi còn có tâm trạng thấy thú vị. Nếu tìm không được người biểu ca chắc chắn sẽ không tha cho ta."
"Hoàng tẩu ngươi còn dám cướp mà lại sợ biểu ca trả thù sao?"
"Ngươi không hiểu đâu."
Minhyeong tặc lưỡi: "Ta cóc cần hiểu."
Trong lúc cả hai đang cưỡi ngựa, một con đại bàng lớn bay vụt qua trên đầu họ. Minhyeong nhìn hướng bay của nó ra hiệu: "Bên này."
"Là Tiểu Tuyết hả? Lâu rồi ta mới lại thấy nó."
"Thời gian trước nó bị thương nên ta tạm thời để nó ở nhà dưỡng thương một thời gian nên ngươi không thấy là phải thôi."
Cả hai tìm thấy Jihoon đang đứng sát một vách núi thì hốt hoảng vô cùng. Họ vừa kêu lên vừa nhảy xuống ngựa. Jihoon cứ như không nghe thấy gì, cứ vậy gieo mình xuống. Wangho liền nhảy theo. Hắn ôm được Jihoon, một tay bám lấy một cành cây mọc trên vách núi. Minhyeong dùng dây thừng mà hắn mang sẵn trên lưng ngựa, tung dây quấn chặt lấy cánh tay Wangho rồi ra sức kéo hai người lên.
Jihoon giãy dụa trên tay Wangho không ngừng kêu Wangho thả mình ra. Wangho không một chút động đậy, hắn liền há miệng cắn vào vai Wangho. Wangho cắn răng không kêu, tay càng ôm chặt lấy Jihoon không buông.
"Jihoon, ngươi bình tĩnh lại được không? Đừng quậy nữa. Nếu không cả hai sẽ cùng rơi đấy."
Jihoon hoàn toàn không nhận ra Wangho, ra sức giãy dụa, rồi lại há miệng cắn Wangho thêm lần nữa. Wangho đau quá kêu lớn: "Jihoonie!!!"
Jihoon đột nhiên khựng lại, sau đó ngoan ngoãn đứng im, không làm gì nữa. "Jihoonie" là cách mà biểu ca gọi Jihoon. Có vẻ như cho dù thần trí của Jihoon không tỉnh táo nhưng trong tiềm thức vẫn lưu giữ những hình ảnh của biểu ca. Nhìn Jihoon thế này Wangho sâu sắc cảm nhận được hắn đã thua biểu ca thảm hại như thế nào.
Minhyeong kéo cả hai lên đến nơi thì người của Wangho cũng chạy đến. Minhyeong nhìn Jihoon đờ đẫn trong lòng của Wangho thì mới thở phào một hơi. Dù đã nghe Wangho nói qua về tình trạng của Jihoon nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khiến hắn không khỏi bị sốc. Hắn nhìn lên vai Wangho thấy máu từ chỗ bị cắn lúc nãy chảy thấm qua y phục. Hắn định hỏi y có sao không thì đã thấy Wangho ôm Jihoon đứng dậy đưa lên lưng ngựa.
"Băng vết thương lại rồi hãy đi."
"Vết thương nhỏ này chẳng là gì cả. Chúng ta nên mau chóng trở về thôi."
Minhyeong thấy tâm trạng của Wangho không tốt nên không hỏi nữa. Bỗng nhiên thuộc hạ của Wangho quỳ sụp xuống dập đầu nói: "Điện hạ, bọn thuộc hạ tắc trách, để tên thích khách đưa đi bị giết mất rồi."
Wangho nhíu mày, lạnh mặt hỏi: "Nói rõ ràng. Làm sao lại bị giết?"
"Lúc bọn thuộc hạ tỏa ra đi tìm Nghi phi nương nương, chỉ để lại hai người ở lại canh chừng xe ngựa. Đột nhiên có một nhóm hắc y xông đến, còn mang cả cung tên, liên tục tấn công. Chỉ có hai người ở lại chống trả không nổi, nên..."
Wangho và Minhyeong nhìn nhau. Xem ra trên đường nhóm của bọn họ đã bị theo dõi nhưng vì Wangho mãi lo trông chừng Jihoon nên không phát giác ra. Bây giờ nhân chứng duy nhất đã chết, không cách nào tố cáo Hoà phi được nữa.
"Cứ trở về trước đã rồi tính tiếp. Sau khi về ta sẽ hỏi tội các ngươi sau."
Bọn họ đưa Jihoon vào trong xe ngựa, Wangho và Minhyeong ngồi hai bên canh chừng. Jihoon sau khi lên xe thì lăn ra ngủ. Nhưng Jihoon chỉ ngủ được một lúc sau đó đột ngột tỉnh dậy rồi lại giãy dụa tìm cách làm bị thương chính mình. Wangho mấy lần gọi nhưng không phải lần nào cũng khiến Jihoon bình tĩnh lại được.
Minhyeong báo thông tin về cho Bae Junsik đồng thời cấp tốc đưa Jihoon trở về.
Vì tình hình đặc thù, Bae Junsik không để cả nhóm đi vào bằng cửa trước mà vào bằng cửa sau. Sanghyeok đích thân đến đón. Hắn ôm Jihoon từ trên xe ngựa xuống, nhìn người gầy rộp, thân thể đầy thương tích mà đau lòng không thôi. Wangho muốn nói một câu xin lỗi nhưng lại không thể mở miệng được. Nếu hắn không đưa Jihoon ra ngoài cung có lẽ sẽ không xảy ra lắm chuyện như vậy, Jihoon có lẽ cũng không phát điên?
Mấy ngày hôm nay Sanghyeok ra thông cáo với người bên ngoài rằng Nghi phi nương nương bị bệnh, không thể ra gió. Những kẻ biết nội tình đều bị hắn bắt buộc phải im lặng. Từ sau khi một loạt viên quan bị tiên hoàng lột mũ áo khiến đám quan lại khiếp sợ không dám làm phật ý hai vị tổ tông này nữa. Con cái bọn họ ra ngoài gặp Wooje cũng tự động né xa.
Kim Jaehyeon khám kỹ cho Jihoon cả nửa ngày, nghe Wangho nói rõ biểu hiện bệnh của Jihoon liền kết luận: "Jihoon đúng là bị trúng độc, hơn nữa là bị đầu độc trong một thời gian dài."
Sanghyeok siết chặt hai bàn tay. Hắn quá bất cẩn rồi. Sao lại để Jihoon gặp phải chuyện này chứ?
"Ta đã từng nghe về loại độc này. Nó không màu, không mùi, còn có vị ngọt. Thời gian đầu người bị trúng độc sẽ không có biểu hiện gì cho đến khi bị kích động đến não bộ, khi đó độc mới phát tác. Người trúng độc không chỉ tình thần không lúc nào tỉnh táo, không nhận ra bất kì ai xung quanh mà còn có khuynh hướng tự làm tổn thương bản thân. Trúng độc càng nặng càng khiến người bị trúng muốn đi tìm chết. Độc phát tác càng lâu càng khiến tinh thần người bị trúng mệt mỏi, kiệt quệ rồi cứ vậy mà chết. Bởi vì độc này quá tàn nhẫn cho nên giang hồ đã cấm chỉ dùng đến nó lâu rồi. Ai dùng sẽ bị xem là kẻ thù của toàn giới giang hồ. Chẳng ngờ... Nhìn biểu hiện của Jihoon e là trúng độc khá nặng."
Lee Seongwoong liếc nhìn bàn tay con trai mình đã siết chặt đến chảy máu đầm đìa, cả người đều đang run lên. Hắn đưa tay choàng qua vai Sanghyeok vỗ vỗ giúp con bình tâm lại. Hắn hỏi: "Có thuốc giải không?"
"Theo ta biết thì không nhưng ta sẽ cố thử xem."
"Để ta đi bắt cô ta. Chắc chắn cô ta có thuốc giải." Sanghyeok nghiến răng.
"Ngươi không có bằng chứng lấy gì khẳng định là cô ta hạ độc? Bình tĩnh một chút đi. Có ta và Son Siwoo ở đây nhất định sẽ không để thằng bé chết." Kim Jaehyeon nói: "Ngươi ở đây canh chừng Jihoon. Nhất định không được lơ là. Nếu thằng bé nổi điên tự sát thì ta không cứu được đâu."
Sanghyeok cúi đầu. Hai hàng nước mắt không kìm được mà chảy dài. Hắn rất sợ. Sợ Jihoon sẽ bỏ hắn mà đi. Hắn còn chưa kịp nói lời xin lỗi mà.
Jang Naeun viết vội vài dòng rồi cho người mang thư về cho cha và anh trai đọc. Từ lúc tiên hoàng đế trở về cô đã có linh cảm không tốt, cảm thấy mọi việc sợ rằng sớm sẽ bị phát hiện. Cô cần nhanh chóng tìm đường lui cho bản thân.
Theo như những gì đã tính toán từ trước Jang Naeun đoán kế hoạch kích hoạt độc tố trong cơ thể của Jeong Jihoon đã thành công, nhưng cho đến giờ vẫn không thấy có người báo về. Cũng có thể đường truyền tin gặp trục trặc ở đâu đó.
Độc mà Jihoon trúng phải tên là Hoàng Tuyền, một chất kịch độc mà cô may mắn có được khi cứu sống một kẻ chuyên về dùng độc khỏi sa mạc. Jang Naeun mang nó bên người vốn chỉ để phòng thân, không hề có ý định dùng đến nó cho đến khi gặp mặt Jeong Jihoon. Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, nhìn thấy ánh mắt yêu thương mà hoàng thượng dành cho y, Jang Naeun đã biết mình không có khả năng tranh hoàng thượng với người này. Hoàng thượng là phu quân của cô, là người mà cô đã nguyện sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương, để phò tá thật tốt. Vốn hoàng thượng đã luôn có ấn tượng rất tốt với cô, cô tin rằng chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi, cô nhất định sẽ có được trái tim của người. Cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ ngập tràn trong hạnh phúc. Thế mà Jihoon xuất hiện và phá tan tất cả. Cô không cam tâm nhìn những cố gắng của mình suốt bấy lâu bị đổ bể. Chỉ cần tiêu diệt được Jihoon, hoàng thượng sẽ lại là của một mình cô.
Mỗi ngày Jang Naeun đều nấu điểm tâm mang đến tặng cho Jihoon để thăm dò thái độ của Jihoon đối với mình. Thời gian đầu thức ăn mà cô mang tới Jihoon đều cho thử độc cẩn thận, khoảng một tháng sau đó thì bắt đầu thả dần đề phòng, đôi lúc vẫn dùng kim độc để thử. Jang Naeun kiên nhẫn đợi đến khi Jihoon hoàn toàn tin tưởng mình rồi mới bắt đầu hạ độc vào thức ăn, mỗi ngày cho vào một lượng rất nhỏ độc Hoàng Tuyền. Người bình thường không thể phát hiện ra thức ăn có vấn đề. Jihoon dĩ nhiên cũng không phát hiện ra. Cứ như vậy qua thời gian lượng độc tố được Jihoon đưa vào cơ thể mình càng lúc càng nhiều.
Jang Naeun phát hiện thái hậu rất không thích Jeong Jihoon nên cô đứng phía sau giật dây, xúi giục bà ta tiêu diệt Jihoon, như vậy cô sẽ không mất công phải ra tay nữa, đỡ bị người khác nghi ngờ. Nhưng bà ta quá nhát gan. Từ đầu đến cuối chỉ suy nghĩ làm sao để đuổi Jihoon đi, không hề có ý muốn giết người. Vì vậy mà cô tương kế tựu kế, nhân lúc Jihoon bỏ trốn khỏi cung mà sai người kích hoạt độc tố, tiêu diệt mục tiêu bên ngoài thành. Theo dự liệu của cô giờ này Jihoon chắc hẳn đã phải chết rồi. Jihoon đã trúng độc khá nặng, trong đầu lúc nào cũng có suy nghĩ muốn tìm chết, ý chí vô cùng mạnh, không ai có thể ngăn cản được. Nhưng trong cung cô vẫn luôn để ý mà không thấy có sự kiện nào khác lạ xảy ra nên cô đoán chừng có thể Jihoon chưa chết, cho dù vẫn còn sống thì cũng không thể trụ được bao lâu. Nhưng cô lại có cảm giác bất an không yên. Kế hoạch liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Vị tiên hoàng đế kia có vẻ không phải là kẻ đơn giản. Ánh mắt của ông ta như thể nhìn thấu được tâm tư của người bị ông ta nhìn vào. So với việc có được trái tim của hoàng thượng, Jang Naeun vẫn mong giữ được mạng của mình hơn. Vì vậy mà thời gian này cô ta gấp rút liên hệ với phụ hoàng và anh trai tìm cách đưa mình trở về quê hương.
Jang Naeun không hề biết mọi lá thư mình gửi đi đều bị Park Jaehyuk cho người theo dõi và chặn lấy ở biên giới, cho nên người bên Vũ quốc vẫn không biết tình hình của công chúa hoà thân nước mình ở bên này.
Chuyện Jihoon trở về chỉ có vài người biết. Hyeonjoon cũng không được biết vì y thân với tiểu hoàng tử. Đếm Seungmin và Jung Jaehyun cũng không được biết.
Jihoon sau khi tỉnh dậy quả nhiên không hề nhận ra Sanghyeok hay bất kì ai xung quanh. Hành động đầu tiên cậu làm là hét lên rồi sau đó cắn lưỡi. Sanghyeok lập tức dùng ngón tay của mình đè lưỡi lại, bị Jihoon cắn ngón tay đến chảy máu. Sanghyeok đau bên ngoài thì ít, đau trong tâm lại càng nhiều. Hắn nhớ lời Wangho đã gợi ý từ trước, gọi không ngừng: "Jihoon, ngươi nhìn xem ta là ai. Jihoon! Nhìn ta đi. Jihoon!"
Quả nhiên Jihoon khựng lại. Y ngẩng đầu nhìn Sanghyeok nhưng đôi con ngươi đờ đẫn, cả người đờ ra như pho tượng. Sanghyeok ôm chầm lấy Jihoon không ngừng thủ thỉ vào tai y: "Jihoon, ta biết ngươi có thể nhận ra ta mà. Đừng sợ! Có ta ở đây rồi. Sẽ không kẻ nào dám làm hại đến ngươi nữa đâu."
"Ta đau." Tiếng Jihoon thổn thức: "Ta đau quá! Ta không chịu nổi."
Sanghyeok nắm lấy vai Jihoon vội hỏi: "Ngươi đau ở đâu? Nói ta nghe."
"Ta đau lắm. Chỗ nào cũng thấy đau. Rất khó chịu."
Vừa nói xong Jihoon dùng tay cào mạnh vào cánh tay bên kia của mình. Sanghyeok vội vàng cản lại. Nhìn vết xước đỏ nổi bật trên làn da trắng trẻo hắn vừa đau đớn vừa xót xa không thôi. Jihoon không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.
"Jihoon, bình tĩnh lại! Nhìn ta này."
"Buông ta ra! Ta khó chịu. Ta đau lắm."
"Ngươi đau ở đâu ta xem cho. Đừng làm tổn thương chính mình."
"Đau ở tay, ở chân, ở khắp nơi. Vừa đau vừa ngứa, muốn cào..."
Sanghyeok nghiến răng. Loại độc quái quỷ nào thế này?
"Ngươi giết ta đi! Ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
"Không. Jihoon, ngươi cố gắng chịu đựng. Bọn ta nhất định tìm ra thuốc giải cứu ngươi."
"Ư... Ta đau quá."
Jihoon đột nhiên gào lớn, vùng người thật mạnh thoát khỏi bàn tay của Sanghyeok rồi lao thẳng đầu về phía cột nhà gần đó. Sanghyeok hốt hoảng lao nhanh tới phía trước chỗ cây cột chắn kịp. Jihoon húc đầu vào ngực Sanghyeok, lưng hắn đập vào cột nhà đau điếng nhưng hắn cắn môi không kêu. Sanghyeok ôm lấy Jihoon ngồi sụp xuống đất. Jihoon trong ngực hắn lại tiếp tục giãy giụa. Sanghyeok liền vung tay đánh ngất y.
"Jihoon, ta xin lỗi. Xin lỗi."
Sanghyeok ôm chặt người thương trong lòng. Hắn thề nhất định phải chém kẻ đã hạ độc Jihoon ra làm trăm ngàn mảnh. Jihoon của hắn tại sao luôn gặp tổn thương như vậy. Chỉ mới qua chưa đầy một tuần trà, chứng kiến Jihoon chịu đau đớn như thế hắn đã thấy đau lòng đến thắt tim gan, nói chi đến mấy canh giờ, thậm chí mấy ngày. Chưa khi nào Sanghyeok mong thời gian trôi thật nhanh như bây giờ để Kim Jaehyeon mau chóng mang thuốc giải đến. Hắn không muốn nhìn thấy Jihoon của hắn chịu đau đớn thêm nữa.
Bae Junsik mấy ngày nay cho quân lính lùng sục khắp nơi tìm bằng được tổ chức giang hồ có quan hệ hợp tác với Hoà phi cũng như Vũ quốc. Nhân chứng duy nhất đã chết, những lá thư trao đổi của Hoà phi với bên ngoài không đủ để kết tội mưu hại phi tần của cô ta. Bae Junsik đang rất sốt ruột. Wangho và Minhyeong đã quay lại nơi mà tên thích khách kia bị giết truy tìm ngược lại tung tích bọn sát thủ. Kim Jaehyeon và Son Siwoo thì nhốt mình trong phòng dược chế thuốc giải suốt một ngày vẫn chưa có kết quả. Sanghyeok ôm chặt Jihoon không rời nửa bước, đến ăn cũng không dám ăn, ngủ cũng không dám ngủ. Hắn cũng không thể nói mọi chuyện cho Jung Jaehyun. Mọi việc trong triều đều đẩy hết lên một mình hắn. Bae Junsik cảm thấy rất mệt mỏi và căng thẳng. Giữa lúc này thì đột nhiên hắn nhận được một bức thư. Đó là thư của một người tự xưng là Haesoo.
Trong thư Haesoo nói cô đã tìm được tung tích của tổ chức sát thủ hại Nghi phi nương nương. Cô còn bắt được tên trong nhóm người đã giết tên thích khách lần đó. Y đã khai mình được một thuộc hạ của Hoà phi thuê giết người.. Cô khuyên bọn họ không cần cố gắng tìm cách tiêu diệt tổ chức này. Bọn chúng làm trái quy tắc giang hồ thì đã có người của giang hồ giải quyết. Cô còn viết cả địa chỉ đang giam giữ tên sát thủ kia. Bae Junsik vui mừng lập tức cho người đến nơi đó đưa thủ phạm về.
"Bẩm chủ tử, bọn thuộc hạ phát hiện có một nhóm người lạ mặt nghi là người của Vũ quốc đang xâm nhập vào biên giới hai nước."
"Cứ để cho chúng vào đi. Các người đi theo giám sát chúng, có động tĩnh gì thì phải lập tức báo cho ta biết. Thêm nữa, gọi thế tử Minhyeong trở về. Nhắn cho hắn chúng ta chuẩn bị đi bắt người."
Sau khi nhận được thư báo phụ hoàng cử một nhóm người đến đón mình trở về, Jang Naeun nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ trốn. Cô nàng đi ngay trong ngày, còn cẩn thận cải trang thành cung nữ, lúc trời vừa sẩm tối liền theo một xe ngựa rời khỏi cung với lý do đi mua đồ.
Trước giờ việc cùng nữ hay thái giám đi mua nguyên liệu nấu ăn hay vài thứ đồ nào đó bên ngoài cung khá thường xuyên, do trong cung có hai người xuất thân từ nhân gian. Tuy nhiên việc ra vào cung được kiểm soát rất chặt chẽ. Chỉ những ai được đăng ký từ trước hay có lệnh bài của tổng quản mới được ra khỏi cung. Lúc đến cổng hoàng cung, cung nữ đi theo Jang Naeun dúi cho hai tên lính gác mỗi người một thỏi bạc để chúng mắt nhắm mắt mở cho mình đi qua nhưng bị chúng từ chối thẳng thừng. Y nói người này không có tên trong danh sách nên không thể cho qua. Jang Naeun lấy hẳn một thỏi vàng đưa cho tên kia. Đúng lúc này thì một giọng nói quen thuộc cất lên bên cạnh khiến cô ta hoảng hồn: "Hoà phi nương nương đi đâu thế?"
Cung nữ đi cùng Jang Naeun định bước lên nói nhưng Jang Naeun ngăn lại. Bị Bae Junsik bắt tận tay chỉ tận mặt thế này có phủ nhận cũng vô dụng.
"Bae thừa tướng buổi tối lại đi đâu thế này? Bổn cung thấy buồn chán nên muốn ra ngoài cung chơi cho đỡ buồn không được sao?"
"Muốn đi chơi thì nương nương cứ đi thôi, giả làm cung nữ làm gì? Trông cứ như là đang muốn chạy trốn ấy."
Jang Naeun giật mình nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: "Bae thừa tướng nói chuyện thật là vui. Bổn cung chẳng qua thích yên tĩnh, không thích bị chú ý nên mới cải trang rồi lặng lẽ rời đi mà thôi. Nếu thừa tướng có việc thì đi trước đi. Bổn cung không làm phiền nữa."
"Thần đúng là có việc. Việc của thần chính là mời nương nương đến chính điện một chuyến."
"Mời... mời là ta đến chính điện làm gì?"
"Bệ hạ muốn nói chuyện. Xin mời nương nương."
Jang Naeun đã linh cảm là có chuyện không hay nhưng không ngờ nó lại đến nhanh thế. Bae Junsik đã đuổi theo đến đây e là mọi chuyện đã bị lộ rồi. Biết thế cô đã xuất phát sớm một chút.
"Nương nương..." cung nữ kia lo lắng kéo tay áo Jang Naeun.
"Không sao. Chuyện gì đến vẫn phải đến thôi."
Jang Naeun theo Bae Junsik đến chính điện. Cô ta thấy hoàng thượng, tiên hoàng đế, Park tướng quân, thế tử Minhyeong cùng thái tử Wangho đang ở đó. Gương mặt của Sanghyeok nhăn nhó vừa tức giận vừa khó chịu vô cùng. Vì để đến đây hắn phải tạm giao lại Jihoon cho Dohyun canh chừng. Hắn không yên tâm nhưng cũng không còn cách nào khác. Hiện tại ngồi ở đây mà lòng lại nóng như lửa đốt, nhìn thấy kẻ đã hạ độc khiến Jihoon đau đớn khổ sở như thế khiến hắn không kìm nổi tức giận, chỉ muốn ra tay bóp chết cô ta ngay lập tức.
"Bệ hạ, tối thế này rồi bệ hạ cho gọi thần thiếp đến chính điện để làm gì vậy? Còn có rất nhiều người ở đây làm thần thiếp có cảm giác mình vừa gây ra tội lỗi gì rất lớn vậy."
Sanghyeok không đáp mà lạnh lùng ra lệnh: "Đưa người vào đây."
Người của Park Jaehyuk liền lôi một tên hắc y vào trong quỳ trước mặt Sanghyeok, ở kế bên cạnh Jang Naeun. Jang Naeun tuy nhìn gương mặt không thấy quen thuộc nhưng cô nhận ra hình xăm đặc trưng của tổ chức sát thủ mà mình có giao dịch trên cổ của tên đó. Cô ta hoảng hồn, hai bàn tay siết chặt lấy nhau cố gắng trấn tĩnh.
"Ngươi có biết kẻ này không?"
"Thưa, thần thiếp không biết."
"Ngươi có thể không biết hắn nhưng tổ chức của chúng thì quen thuộc chứ hả?"
"Thần thiếp..."
Sanghyeok đập bàn cái rầm khiến Jang Naeun giật mình. Hắn trầm giọng: "Không nói trẫm sẽ trực tiếp hỏi hắn."
Park Jaehyuk nắm đầu tên hắc y kéo cho y ngẩng đầu lên. Sanghyeok hỏi hắn: "Kẻ nào đã sai khiến các ngươi giết tên thích khách trong xe ngựa kia?"
Tên đó ngậm miệng không nói. Nhìn thấy y hình như muốn cắn lưỡi Park Jaehyuk liền nhanh tay bóp miệng y.
"Ngươi muốn tự sát cũng phải khai cho hết đã."
Park Jaehyuk nhét một viên dược màu đen vào miệng y, bóp miệng y ép nuốt xuống. Vừa nuốt xong tên kia cúi đầu ho dữ dội đến chảy cả nước mắt.
"Ngươi cho ta uống cái gì vậy?"
"Một loại độc dược còn chưa đặt tên. Để ta kể cho ngươi nghe công dụng của nó rồi ngươi tự đặt tên nhé."
"Viên dược này có tính ăn mòn rất mạnh. Một khi trôi xuống bụng của ngươi sẽ lập tức tan ra. Thuốc ngấm đến đâu sẽ lập tức ăn mòn đến đó, dù là xương hay nội tạng. Cho dù ngươi chết rồi nó vẫn tiếp tục ăn mòn mọi thứ trong cơ thể ngươi. Ngươi có tưởng tượng được sau khi ngươi chết sẽ có hình dáng như thế nào không? E rằng ngoài y phục ra thì đến xương cũng hẳng còn gì."
"Ngươi... thật độc ác."
"Nhiều người nói ta như vậy lắm. Sao hả? Ngươi nói xem có cảm giác được cơn đau quằn quại do nội tạng bị ăn mòn không?"
Vừa dứt lời tên hắc y đột nhiên cảm thấy phần bụng đột nhiên đau đớn vô cùng, đau đến không thở được. Hắn có cảm giác nội tạng của mình đang bị xé rách ra thành từng mảnh. Nhưng một chốc sau cơn đau lại hết. Park Jaehyuk chờ cho y nằm thở hồng hộc một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Tốt nhất là bọn ta hỏi gì ngươi nên thành thật trả lời. Ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. Nếu không ngươi sẽ lại chịu cơn đau thống khổ sống không bằng chết."
Mới dứt lời cơn đau quằn quại lại nổi lên, kéo dài hơn, lan rộng hơn trong cơ thể. Cảm giác chân tay tê rần không cử động được. Jang Naeun đứng bên cạnh chứng kiến, hoảng sợ đến không dám thở mạnh, cơ thể run lên không ngừng.
"Hiện tại sự ăn mòn chỉ mới bắt đầu thôi mà ngươi đã đau như vậy rồi. Thuốc giải của ta sẽ làm ngừng quá trình ăn mòn lại, thậm chí còn có khả năng phục hồi những thương tổn. Ngươi có muốn dùng không? Nếu không chưa đợi được nội tạng bị ăn mòn hết thì ngươi đã bị cơn đau hành hạ cho đến chết rồi."
Sau khi bị hành hạ đến lần thứ hai tên hắc y đó không thể chịu đựng được thêm nữa. Hắn kéo vạt áo khoác dài của Park Jaehyuk, hổn hển nói: "Được. Ta khai... Ta khai hết. Cho ta thuốc giải."
Park Jaehyuk liền đổ từ trong bình nhỏ màu trắng ra một viên dược màu đen khác cho vào miệng của hắc y nhân. Cơn đau không thấy quay trở lại nữa.
"Thuốc giải này chỉ có tác dụng trong vòng một canh giờ. Ta sẽ xem xét thái độ thành khẩn của ngươi để quyết định xem có nên cho ngươi dùng thuốc giải hoàn toàn hay không."
"Ta sẽ thành khẩn mà. Không dám nói dối nửa câu."
Jang Naeun cảm thấy lo sợ, hai tay vô thức nắm chặt.
"Bây giờ ta hỏi. Kẻ nào sai khiến các ngươi giết tên thích khách mà bọn ta bắt đi?"
"Là... là Lâu chủ."
"Tại sao Lâu chủ của các ngươi lại ra lệnh cho ngươi giết người?"
"Ta nghe nói là Hoà phi nương nương muốn như thế."
Sanghyeok liếc mắt nhìn qua Jang Naeun thấy cô ta đang đổ mồ hôi.
"Quan hệ của các ngươi và Hoà phi rất tốt sao? Vì cô ta mà đi giết người?"
"Ta không rõ lắm. Ta chỉ biết làm theo lệnh Lâu chủ giao cho mà thôi."
"Có biết tại sao Hoà phi lại muốn giết người đó không?"
"Ta... ta nghe Lâu chủ nói tên thích khách đó ám sát Nghi phi không thành công nên phải diệt khẩu."
"Được rồi. Đưa hắn thuốc giải đi."
Park Jaehyuk liền ném một viên dược màu trắng cho tên đó. Y liền chộp lấy nuốt ngay vào miệng. Sau đó Park Jaehyuk cho người kéo y ra ngoài. Bae Junsik hỏi nhỏ hắn: "Park tướng quân thích dùng loại độc kinh khủng này khiến ta ngạc nhiên đó. Ở đâu ra vậy?"
Park Jaehyuk bật cười đáp: "Tiểu tướng nào có sở thích dùng độc chứ, làm màu để dọa tên kia thôi. Đó là thuốc mà Kim thần y đưa cho, công dụng là tạo ra cơn đau giả như cắt da cắt thịt. Rất thích hợp dùng để tra khảo mấy kẻ cứng đầu cứng cổ."
Bae Junsik: "..."
Cái tên này quả nhiên toàn chế tạo ba cái gì đâu không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro