Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Jihoon nhớ phải mấy tháng rồi cậu chưa được ra ngoài cung chơi. Cậu vẫn luôn giữ ý định đưa Wooje và Seungmin cùng ra bên ngoài cung chơi mấy ngày nhưng mãi vẫn không thực hiện được. Lý do chính là Sanghyeok không yên tâm để cậu đi mà không có y đi cùng. Mà Sanghyeok công việc bận rộn, không thể rời công việc ra mấy ngày để đi với cậu.

Dạo trước chỉ vì Sanghyeok đi vi hành quá nhiều mà công việc chất đống, đẩy hết việc cho Bae Junsik, nên bây giờ Bae tướng lấy cớ là thê tử và con trai đều ở trong cung cả, hoàng thượng không cần phải đi ra ngoài vi hành nhiều làm gì. Vì vậy mà không ngần ngại chồng hết việc cho Sanghyeok. Jihoon cùng vào phụ giúp một ít.

Bây giờ được đi dạo trên con đường thôn quê, tuy là nơi khác nhưng Jihoon lại có cảm giác nó không khác mấy với huyện Jeonju của cậu ngày trước. Cậu nhớ Mai Nương và hai đứa bé con dễ thương của tỷ ấy. Sau khi vào cung cậun có nhờ người đến đưa tiền và thư cho Mai Nương. Nghe nói cuộc sống của ba mẹ con đã tốt hơn rất nhiều.

Cậu nhìn thấy một cửa tiệm bán đồ chơi cho trẻ con. Trong đó có bán nhiều con quay với kiểu dáng trang trí rất bắt mắt và dễ thương. Trẻ con kinh thành không hay chơi trò này nên lúc cậu nhờ người ra ngoài cung mua con quay về cho Wooje mà tìm mãi không thấy. Cậu đành hướng dẫn cho người trong cung làm một cái nhưng chắc chắn không thể đẹp bằng những con quay được bán ở đây. Jihoon mua liền chục con quay khác nhau, nghĩ rằng Wooje nhìn thấy khẳng định sẽ rất thích.

"Cuối cùng ngươi cũng cười rồi. Phải như vậy mới được chứ."

Jihoon ngẩn ra. Wangho định nắm tay y nhưng chỉ mới chạm vào liền rụt tay lại, vành tai hơi đỏ.

"Mấy ngày vừa rồi lúc nào ngươi cũng như người mất hồn vậy. Ta nghĩ đưa ngươi ra ngoài chơi sẽ giúp ngươi thoải mái hơn chút."

"À. Cảm ơn nhé."

"Bình thường ngươi có hay ra ngoài dạo chơi thế này không?"

"Không. Sanghyeok rất bận. Hắn luôn muốn đích thân đưa ta và Wooje ra ngoài chơi nhưng không có thời gian, còn để người khác đi thì lại không yên tâm. Thành ra hơn nửa năm rồi vẫn chưa được ra khỏi cung."

"Vậy thì ngươi có thể xem như lần này đi dạo chơi luôn."


Jihoon chỉ mỉm cười không nói gì. Wangho liền kéo tay cậu đi xem những gian hàng khác. Qua những lời kể của Jihoon, Wangho biết thật ra Sanghyeok cũng rất yêu thương Jihoon và y cũng rất yêu biểu ca của hắn. Hai người bọn họ tuy cãi nhau những vẫn rất nặng tình. Hắn hoàn toàn không có cơ hội xen vào.

Wangho biết bản thân có suy nghĩ không đứng đắn như vậy với phi tử của vua là không đúng chứ đừng nói đến đó là thê tử của biểu ca hắn. Hắn cũng chưa từng nghĩ mình thế mà lại có hứng thú với một nam nhân. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Jeong Jihoon, hắn đã bị sự vô tư, thoải mái cùng nhiệt tình đối đãi của y làm cho bất ngờ. Từ bất ngờ dẫn đến sự tò mò muốn tiếp xúc, tiếp xúc rồi lại khiến hắn cảm thấy người này thật đặc biệt. Làm sao lại có một phi tử có cung cách cư xử thân thiện và thoải mái đến thế. Biết rõ hắn là thái tử của Thiên Tân, biết quan hệ của hắn và biểu ca trước giờ chỉ có cạnh tranh, biết hắn không thích nói chuyện hay gần gũi với ai, vậy mà vẫn không ngừng kiếm cớ tiếp cận hắn, làm thân với hắn. Sau khi trở về Thiên Tân, hắn không tài nào quên được vị phi tử đặc biệt này. Biết y gặp chuyện không chút do dự mà giúp đỡ. Hắn không phủ nhận hắn có tham vọng muốn thay thế biểu ca trong tim của Jihoon. Sau khi đưa y đi hắn đã luôn cho rằng mình có thể có hi vọng. Nhưng giờ hắn cảm thấy hắn đúng là tưởng bở rồi. Vị trí của huynh ấy trong tim của Jihoon quá lớn. Cho dù y đã rời khỏi cung nhưng vẫn luôn có tư tưởng quay về. Rõ ràng ngay từ đầu hắn đã không có chút cơ hội nào rồi.

"Đằng kia đang tụ tập làm gì thế nhỉ?"

Jihoon ngạc nhiên chỉ vào một đám đông đang tụm lại trước một quán trà nhỏ bên đường. Thuộc hạ của Wangho giải thích: "Đó là người kể chuyện. Ở nơi này mỗi ngày đều có hai ba người mượn quán trà kể chuyện cho người dân nghe. Toàn là mấy chuyện bát quái, nghe chủ yếu là để giải trí thôi ạ."

"À, ở kinh thành cũng có cái này. Nhưng bình thường ta chưa bao giờ nghe vì nó hơi mất thời gian."

"Vậy thì giờ chúng ta qua nghe thử. Ta cũng chưa nghe kể chuyện thế này bao giờ."

Nói rồi Wangho kéo Jihoon đi đến đó.


Người dân nghe kể chuyện rất đông. Quán trà không còn chỗ ngồi, họ đứng xung quanh nghe kể say sưa. Ngồi ở cái bàn được đặt trên một cái bục cao hơn mặt sàn một chút, một người đàn ông trung niên, râu tóc dài lưa thưa sợi bạc, cầm một chiếc quạt vừa kể chuyện vừa gõ lên mặt bàn theo nhịp.

"Ta nói các vị nghe. Trên đời này phàm là cái gì bất thường thì đa phần đều là do yêu quái gây ra cả. Ví dụ như một nam nhân bình thường thì không thể nào sinh con được. Nếu như hắn có thể sinh chứng tỏ hắn không phải là người."

Jihoon sửng sốt cùng tức giận. Tên khốn này đang nói luyên thuyên cái gì vậy?

"Ta từng đi thỉnh giáo một vị tiên sinh có pháp thuật rất cao minh, am hiểu thiên địa, yêu vật. Người đó nói trên đời này có một loại yêu quái là Cửu vĩ hồ, có khả năng biến hoá thành hình người rất giỏi, vẻ ngoài xinh đẹp lại rất thu hút. Đặc biệt hồ yêu dù là mang giới tính nam hay nữ đều có khả năng sinh con. Vì vậy nếu các người mà gặp một nam nhân mà có thể sinh được thì ta có thể nói chắc chắn với các ngươi rằng tên nam nhân đấy là hồ yêu hoá hình. Con của y sinh ra chính là hồ yêu nhỏ, là nghiệt chủng."

Hai bàn tay của Jihoon siết chặt, bờ vai khẽ run lên vì tức giận. Cái thứ chuyện kể gì thế này? Là ai đã nghĩ ra câu chuyện đó? Nói như tên kia thì hắn là hồ yêu hoá hình à? Hoang đường!

"Tên này nghe chuyện bát quái ở đâu rồi kể lung tung ở đây không biết. Jihoon, chúng ta đi nơi khác xem đi."

Wangho quay qua muốn kéo Jihoon đi thì phát hiện sắc mặt của y tối sầm, nhìn có vẻ như đang rất giận.

"Jihoon, ngươi sao thế? Ngươi..."

"Bắt cái tên kia im miệng lại."

Wangho kinh ngạc không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý. Hắn đang định cho người kéo tên nam nhân kia ra ngoài thì lại nghe hắn ta nói tiếp: "Các vị chắc đều biết trong hoàng cung của chúng ta có một vị phi tử là nam nhân đúng không? Lúc hắn về cung có mang theo một đứa trẻ cũng chính là tiểu hoàng tử hiện giờ. Đứa trẻ đó còn gọi hắn là cha, quấn quýt hắn còn hơn cả người thân ruột thịt. Các vị có suy đoán gì không? Cho đến giờ đã qua gần một năm nhưng thân thế thực sự của tiểu hoàng tử vẫn chưa từng được triều đình công bố rõ ràng."

Ban đầu thì dẫn dắt nói rằng bất cứ nam nhân nào mà sinh được con thì đều là hồ ly biến hình, sau lại quay sang việc Nghi phi đưa theo tiểu hoàng tử cùng về. Không cần nói cũng đoán được kẻ kia muốn nói tới điều gì. Chuyện này chắc chắn là có âm mưu từ trước. Là kẻ nào rắp tâm muốn hãm hại cậu và Wooje đến mức này?

Những người dân xúm lại nghe người kể chuyện hỏi như thế bắt đầu nhao nhao lên. Ai nấy đều nghi ngờ thân phận của vị nam phi tử kia. Có người đã lên tiếng hỏi: "Ý tiên sinh nói Nghi phi nương nương đã sinh ra tiểu hoàng tử sao?"

Người kể chuyện liền đáp: "Câu hỏi rất hay. Điều này có rất nhiều điểm đáng nghi. Ta đã dò hỏi được từ một người rất đáng tin cậy ở trong cung. Mẹ đẻ của tiểu hoàng tử chưa bao giờ được đề cập tới, còn Nghi phi nương nương thì đã ở bên nuôi nấng tiểu hoàng tử từ khi còn đỏ hỏn. Hoàng thượng cũng chưa bao giờ có ý định đi tìm lại mẹ đẻ cho tiểu hoàng tử. Ngược lại hoàng thượng vô cùng yêu Nghi phi, thậm chí còn có ý định đưa Nghi phi lên làm..."

"Vị huynh đài này." Jihoon đột ngột xuất hiện bên cạnh cắt đứt mạch nói chuyện của người kia.

Đang nói chuyện hăng say đột nhiên bị ngắt mạch khiến người kia không khỏi khó chịu nhưng y vẫn nhịn lại mỉm cười hỏi: "Vị tiểu đệ này có gì muốn hỏi sao?"

"Nãy giờ tiểu đệ nghe huynh nói chuyện rất hay nhưng vì vậy mà cảm thấy rất thắc mắc. Những chuyện huynh nói đều là bí mật tối kị trong cung. Đã là tối kị thì không được tiết lộ ra ngoài nếu không sẽ tru di Tam tộc. Vậy mà huynh lại biết rõ như thế. Tiểu đệ cảm thấy rất hoài nghi những gì huynh nói có phải là sự thật không vậy?"

Người kia giật nảy mình dường như bị nói trúng, bắt đầu lúng túng đáp: "Ta... những gì ta nói đương nhiên là chính xác rồi. Ta làm sao dám bịa đặt một chuyện lớn như vậy?"

"Thế à? Thế thì tiểu đệ lại càng nghi ngờ tính chân thật trong những lời nói của huynh rồi. Theo như tiểu đệ biết thì những người càng biết nhiều thì càng dễ bị diệt khẩu. Thân phận thấp thì đã sớm bị giết từ lâu rồi. Vậy thì làm gì còn mạng mà tiết lộ những chuyện thâm cung bí sử này cho huynh. Vậy mà huynh lại biết được rõ ràng thế. Đúng là kì quái mà."

"Ta... ta..."

"Nếu người quen của huynh đúng như huynh nói biết rất rõ mọi chuyện trong cung thì chắc đã sớm bị tru di Tam tộc rồi. Tiết lộ ra ngoài cho người nào thì người nấy sẽ bị giết. Thế mà huynh vẫn còn sống mà kể chuyện oang oang ở đây. Huynh không sợ chết hoặc là những chuyện này vốn không có cái nào là thật?"

"Không. Ta không..."

Những người dân nghe trò chuyện nãy giờ cũng bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện. Bọn họ bắt đầu nhao nhao lên hỏi người kể chuyện xem những gì ông ta nói có phải là thật không. Người đó càng lúng túng càng khiến mọi người nghi ngờ nhiều hơn. Cuối cùng kẻ đó không chịu nổi kiếm cớ bỏ chạy. Wangho đứng bên ngoài nhanh chóng tóm được y.


Wangho tóm được kẻ đó, đem y trói lại rồi vác về nhà của Jihoon ném vào trong sân. Tuy hắn không biết nội tình bên trong của sự việc nhưng nghe hai cha con Jihoon bị người khác xúc phạm như vậy hắn cũng rất tức giận. Người kể chuyện vừa bị ném xuống hắn liền lao tới vả liên tục vào mặt y cho đến khi hai bên má sưng tấy lên thì thôi.

Kẻ kia đột nhiên bị bắt rồi bị đánh, cả đường không nói được một câu nào cảm giác vừa sợ hãi, vừa uất ức. Hắn ôm hai má sưng vù mà khóc rưng rức. Wangho lạnh lùng hỏi: "Đừng có giở trò với ta! Nói, là ai cung cấp những tin đó cho ngươi? Kẻ nào sai khiến ngươi ở ngoài đường nói năng lung tung như thế hả?!"

"Tráng sĩ tha mạng! Có một người mắc hắc y đưa cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc bảo tiểu nhân nói như thế. Còn nói... nói nếu làm tốt sẽ thưởng thêm.

Jihoon đứng sau lưng Wangho, nghe như thế cảm thấy rất khó hiểu. Hắn không có thù oán với người bên ngoài, lại biết nội tình rõ ràng như vậy thì chắc chắn là do người trong cung làm rồi. Nam nhân mặc hắc y thì tám chín phần là thị vệ. Nhưng trong cung hắn có thù hằn với ai đến mức người ta ra tay với hắn như vậy sao?

"Ngươi có biết tùy tiện nhục mạ người của hoàng tộc sẽ bị chém chết cả nhà không? Chỉ năm mươi lượng bạc mà đã mua được mạng của cả nhà ngươi rồi à? Rẻ quá vậy? Nếu ngươi muốn chết thế thì để ta giết ngươi bây giờ luôn cho rồi."

Kẻ kia hoảng hốt ôm lấy chân Wangho mà gào khóc: "Tráng sĩ! Xin tráng sĩ cứu mạng cả nhà tiểu nhân. Tiểu nhân bị tiền bạc che mờ mắt nên không biết là mình đã phạm phải tội lớn tày trời như vậy. Cầu xin tráng sĩ cứu giúp!"

"Ngươi cầu xin ta thì được lợi ích gì? Chính ngươi đã tự bán rẻ mạng sống của cả nhà ngươi cho hắn mà."

"Tráng sĩ, là tiểu nhân ngu muội nên bị hắn lừa. Hắn nói những lời tiểu nhân nói không hẳn đều là sự thật, chỉ đơn giản là kể chuyện bát quái cho vui. Có bị bắt cũng chỉ bị phạt nhẹ thôi. Tiểu nhân không biết... không biết..."

"Sao ngươi ngu thế hả? Hắn ta nói vậy mà ngươi cũng tin. Là ngươi tự hại chết gia đình ngươi. Ai cũng không cứu được ngươi đâu." Ảnh vệ của Wangho tức giận nói.

Người kể chuyện bàng hoàng thần thờ nhìn Wangho. Wangho thở dài lắc đầu nói: "Đưa hắn đi đi."

"Vâng."

Lập tức người kể chuyện oà khóc kêu lên: "Tráng sĩ, xin hãy cứu tiểu nhân! Xin cứu gia đình tiểu nhân với! Tiểu nhân không muốn chết đâu. Tráng sĩ!"

Jihoon nhìn kẻ kia bị thị vệ lạnh lùng lôi đi lo lắng hỏi Wangho: "Ngươi định làm gì hắn?"

"Những kẻ như hắn xong việc kiểu gì cũng sẽ bị đem đi thủ tiêu. Ta cho người đưa hắn và gia đình hắn đến một nơi nào đó thật xa và an toàn lánh nạn một thời gian."

Jihoon thở phào trong lòng. Wangho quả nhiên là kiểu người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.

"Cảm ơn. Ngươi chu đáo quá."

"Ta là cứu hắn, không phải cứu ngươi. Ngươi cảm ơn cái gì?"

Jihoon bật cười nhẹ, vỗ vai Wangho.

"Ở nơi đây khá xa kinh thành mà đã thế này không biết ở kinh thành loạn như thế nào rồi. Ta sợ tin đồn như vậy đang loan ra ầm ầm. Hay chúng ta quay về kinh thành xem thử?"

"Ngươi cứ bình tĩnh. Nếu như ở kinh thành bây giờ cũng đang đồn ầm lên tin này thì ngươi có trở về cũng không thay đổi được gì. Điều quan trọng là bây giờ chúng ta phải xác định xem kẻ nào đã làm việc này và có mục đích gì. Từ đó mới có cách đối phó được."

"Ta quả thật đoán không ra kẻ nào đã làm việc này."

Jihoon cố gắng nghĩ xem mình trước giờ đã đắc tội ai. Từ khi vào cung hắn đã gây mâu thuẫn với không ít người nhưng chưa từng có thù hằn với kẻ nào khiến y phải ra tay tàn độc như vậy.


"Nhìn thủ đoạn này thì tám chín phần là người trong cung rồi. Mục đích nếu chỉ muốn bêu xấu ngươi và con trai ngươi thì chỉ cần loan tin đồn này trong kinh thành là đủ rồi. Kinh thành đông như vậy, chẳng mấy chốc sẽ lan khắp nơi. Không nhất thiết phải cử người đến tận địa phương khác loan tin đồn thế này. Vội vàng như vậy trừ khi... kẻ đó còn có mục đích khác."

Jihoon ngẩn người. Mục đích lẽ nào là... tìm cậu?

"Trước mắt ngươi cứ ở yên trong nhà đi. Thời gian này ta sẽ ở đây cùng ngươi canh chừng xem thế nào. Việc ở kinh thành cứ giao cho Bae thừa tướng là được rồi."

"Ừm. Ta hiểu rồi."

Đúng như suy đoán của Wangho, tin đồn rằng có thể Nghi phi là hồ ly tinh hoá hình và tiểu hoàng tử có thể là do Nghi phi sinh ở kinh thành cũng đang loan ra khắp nơi. Bae Junsik mấy ngày liên tục ở bên ngoài thành để xử lý việc này. Khi Bae Junsik báo lại chuyện này cho Sanghyeok biết hắn đã rất tức giận. Hắn lập tức cho hạ triều rồi lao thẳng đến Vĩnh Hoà cung tìm thái hậu.

Bản thân thái hậu lúc này khi biết trong kinh thành có tin đồn như thế thì vô cùng kinh ngạc. Bà đã lập tức cho gọi Hoà phi đến cung hỏi chuyện.

"Ai gia hỏi ngươi, có phải ngươi cho người tung tin khắp nơi rằng Jeong Jihoon là hồ ly hoá người, còn nói hắn chính là người đã sinh ra Wooje không?"

Jang Haeun hốt hoảng lắc đầu.

"Mẫu hậu nói gì vậy? Sao con phải làm thế chứ?"

"Không ngươi thì ai? Ai gia chỉ nói chuyện Jihoon sinh ra Wooje cho một mình ngươi."

"Mẫu hậu, có thể là người nói chuyện này cho một mình con nhưng cũng đâu có nghĩa con là người duy nhất biết chuyện này đâu, đúng không?"

"Cái đó..."

Đúng lúc này thì có tiếng thái giám báo hoàng thượng đến bên ngoài cửa. Jang Haeun nắm lấy tay thái hậu vội vàng nói: "Mẫu hậu đừng cho bệ hạ biết là con đang ở đây. Nếu không bệ hạ sẽ nghĩ hai mẹ con ta đang âm mưu gì đấy thì nguy."


Sau đó nàng ta vội lủi vào phòng ngủ bên trong để trốn. Vừa lúc này thì Sanghyeok vào tới phòng trong. Gương mặt hắn đầy tức giận khiến thái hậu hơi hoảng.

"Mẫu hậu, người nói thật cho nhi thần biết. Chuyện nhi thần nói với người rằng Wooje là do Jihoon sinh, người có tiết lộ cho ai biết không?"

"Không. Dĩ nhiên là không rồi. Một chuyện nhạy cảm như vậy sao ta lại đi tiết lộ lung tung được chứ." Thái hậu ngay lập tức phủ nhận. Lần trước vì chuyện của hai cha con đó mà Sanghyeok đã nổi giận với bà. Bây giờ nếu nó biết bà đi tiết lộ thông tin này với người khác sợ rằng sẽ giận bà thực sự và không tin bà nữa.

"Người nói thật sao? Không lỡ miệng nói với bất kì ai?"

"Không có. Sao con lại nghi ngờ ai gia? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Sanghyeok nhìn mẹ mình một chút rồi thở dài. Hắn ngồi xuống ghế, tay ôm trán. Hắn đang cảm thấy rất đau đầu.

"Con nghe báo lại bên ngoài cung đang loan lên tin đồn rằng Jihoon có thể sinh con, nói hắn là hồ ly tinh hoá hình nên mới làm được như vậy. Còn nói Wooje là do Jihoon sinh, là hồ ly nhỏ. Chuyện Jihoon chính là người sinh ra Wooje, nhi thần đã giấu kín bao lâu nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Vậy mà sau khi nhi thần tiết lộ nó cho mẫu hậu thì liền..."

"Vậy là con nghi ngờ người tung tin đồn đó là ai gia? Tại sao con lại có nghi ngờ vô lý như vậy? Cho dù ai gia có ghét hay không thích Jeong Jihoon cũng sẽ không bao giờ bôi xấu hắn và Wooje trước bàn dân thiên hạ như vậy cả. Nói gì thì Wooje cũng là cháu ta, là con trai của con. Huống chi ta không hề ghét hai cha con họ."

"Nhưng lần trước mẫu hậu đã nói với con là Wooje..."

"Đó là do ai gia lo lắng thôi. Con định chọn nó làm người kế vị. Ai gia lo lắng cho tương lai của đất nước chẳng lẽ không đúng sao?"

Sanghyeok suy nghĩ lại cảm thấy những gì mẹ mình nói rất có lý. Nhưng như vậy thì kẻ nào đã tung tin đồn đó ra ngoài? Những người biết thông tin Jihoon là người đã sinh ra Wooje chỉ có những thuộc hạ tuyệt đối trung thành với hắn mới được biết. Bọn họ sẽ không bao giờ phản hắn. Lẽ nào trong lúc hắn nói chuyện đó với mẹ mình đã có ai đó nghe lén rồi tiết lộ cho người khác biết? Không đúng. Với khả năng của hắn và Dohyun, nếu thực sự cho kẻ nghe lén cuộc nói chuyện thì hắn phải biết chứ.

Nếu hắn biết được kẻ nào gây chuyện này hắn sẽ băm vằm y thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn.

"Nhi thần xin lỗi vì đã đến làm phiền mẫu hậu. Nhi thần còn có việc, nhi thần về đây."

"Đợi đã! Con không ở lại dùng bữa tối với ai gia sao?"

"Để lúc khác. Giờ nhi thần bận lắm."

Nói rồi Sanghyeoknhanh chóng rời đi.


Đến lúc này Jang Haeun mới từ trong phòng bước ra. Thái hậu quay lại nhìn Jang Haeun nghiêm mặt nói:

"Ai gia biết con không thích Jeong Jihoon, ai gia cũng vậy. Nhưng ai gia không chấp nhận việc bôi xấu hai cha con nó ra cho bàn dân thiên hạ biết, vậy chỉ làm xấu mặt hoàng tộc Lee thị mà thôi. Ai gia hi vọng con cũng hiểu điều đó. Nếu ai gia phát hiện con dám qua mặt ai gia làm chuyện này thì đừng trách ai gia vạch trần con với Sanghyeok."

"Mẫu hậu, con biết rồi mà. Việc đó không phải do con làm."

"Tốt nhất là nên như vậy. Hôm nay Sanghyeok không ở lại dùng bữa được. Con ở lại ăn với ai gia đi."

"Vâng. Tạ ơn mẫu hậu."

Bên ngoài thì nhún nhường lễ phép với thái hậu như thế nhưng bên trong Jang Haeun lại đang rủa thầm. Thái hậu ngoài miệng lúc nào cũng nói muốn loại bỏ Jeong Jihoon nhưng lại sợ con trai giận, rồi sợ bóng sợ gió, lo cái này lo cái kia. Nếu đã muốn loại bỏ ai không mạnh tay thì không thể được việc. Nếu bà ta đã không dám làm vậy để cô làm thay là được.


Deokdam mang một bình rượu đến, trong lòng không khỏi lo lắng. Ba đêm rồi đêm nào hoàng thượng cũng uống rượu. Người uống nhiều nhưng không say, ngược lại hình như càng uống càng tỉnh. Nhưng sức khỏe của người thì không còn tốt như trước nữa. Ăn ít, làm việc nhiều với uống rượu thì làm sao khỏe được kia chứ.

"Bệ hạ, người đừng uống nữa! Chỉ mới qua mấy ngày mà trông người đã gầy đi rất nhiều rồi. Nếu Nghi phi trở về nhìn thấy bệ hạ gầy đi thế này thì sẽ mắng nô tài mất."

Sanghyeok bật cười.

"Thật sao? Nếu y nhìn thấy ta vì y mà trở nên thảm hại như thế này liệu có thương ta mà quay về không?"

"Bệ hạ..."

"Không có Jihoon bên cạnh ta không làm được gì cả. Nếu biết y sẽ bỏ ta mà đi như thế lúc trước ta đã không cãi nhau với y, cũng sẽ không hành hạ y."


Trước kia hắn, Jihoon và Wooje, ba người cùng nhau sống vui vẻ biết bao. Tại sao lại đi đến cảnh này? Có phải hắn ngay từ đầu đã làm sai rổi không?

"Bệ hạ, đêm khuya trời trở lạnh, người vào trong phòng nghỉ ngơi đi. Đừng uống nữa!"

Sanghyeok nhìn lên bầu trời đen kịt chỉ thấy lác đác vài ngôi sao lấp lánh. Cảm giác thật cô độc. Mỗi ngày trôi qua hắn cảm giác như đã trải qua mấy năm vậy.

"Deokdam, ngươi nói xem. Có phải trẫm đã làm sai rồi không? Tất cả những việc trẫm làm đều là vì muốn tốt cho y mà. Tại sao y lại rời bỏ trẫm chứ?"

" Bệ hạ muốn nghe lời thật lòng của nô tài chứ?"

Sanghyeok nhìn Deokdam hơi ngạc nhiên. Có vẻ lần đầu hắn thấy y có vẻ nghiêm túc như vậy.

"Ngươi cứ nói những gì ngươi nghĩ."

"Bệ hạ, có những việc bản thân mình nghĩ là tốt nhưng người kia chưa chắc đã nghĩ vậy. Nô tài có thể thấy bệ hạ và Nghi phi nương nương vẫn còn có tình cảm rất sâu sắc với nhau, chẳng qua là chưa tìm được tiếng nói chung thôi. Nương nương đã nói chỉ cần ngài chịu thay đổi thì nương nương sẽ trở về tức là nương nương đang cho bệ hạ một cơ hội đấy. Bệ hạ thử cố gắng thay đổi cách suy nghĩ của mình một chút, đặt mình vào vị trí của nương nương mà suy nghĩ một chút xem."

"Đặt mình... vào vị trí của Jihoon?"

"Hay là để nô tài giúp bệ hạ dễ hình dung nhé. Trước tiên bệ hạ có thể cho nô tài biết rốt cuộc hai người cãi nhau vì cái gì vậy?"

Sanghyeok: "..."

Câu này hình như hắn được hỏi hơi nhiều.


Trước đó Hyeonjoon chỉ mới nghe qua chứ chưa từng đến thủy ngục bao giờ. Hắn chỉ biết nơi đó được xem là nhà ngục khắc nghiệt nhất của Lee quốc. Hắn bị giam ở đây đến giờ đã bốn ngày. Ngày nào cũng bị ngâm trong nước, xung quanh không thấy ánh mặt trời. Không biết hiện tại là ngày hay đêm, cũng không biết hiện tại bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.

Dựa vào số lần người đến đưa thức ăn, Hyeonjoon mới đoán ra số ngày bị giam. Chỉ mới qua bốn ngày mà hắn cảm giác đã mấy năm. Bị giam ở nơi này thực sự vô cùng vô cùng khó chịu. Hắn là nam nhân mà còn cảm thấy khó mà chịu được nói gì hồi đó Lan phi bị giam ở nơi này. Nếu bệ hạ vẫn chưa nguôi giận, đem giam hắn như vậy qua mấy tháng thậm chí mấy năm hắn nghĩ chắc mình sẽ hoá điên luôn mất.

Có tiếng cửa phòng giam mở, Hyeonjoon hơi ngạc nhiên. Tính thời gian thì hình như cai ngục mang cơm đến hơi sớm thì phải. Hắn ngẩng đầu nhìn và kinh ngạc sửng sốt khi thấy người tới là Dohyun.

"Nhóc con, ta đến đón ngươi trở về."

Lập tức cai ngục đến tháo xích sắt đang cột hai tay Hyeonjoon, đỡ hắn lên mặt nước. Bị treo liên tục trong nhiều ngày khiến Hyeonjoon đứng không vững. Dohyun dứt khoát bế cậu ta lên trên tay.

"Chậc, gầy quá! Mấy hôm nay ngươi ăn uống kiểu gì vậy? Ta đã bảo bọn chúng không được bỏ đói ngươi mà."

"Không phải lỗi tại bọn họ đâu. Là ta ăn không vô thôi."

"Cũng phải. Bị nhốt ở nơi này ăn uống được mới lạ. Thôi trở về đại ca bồi bổ cho cậu."

Hyeonjoon ôm lấy cổ Dohyun, gương mặt ửng đỏ vì ngượng. Đường đường một nam nhân trưởng thành lại bị bế như công chúa thế này không xấu hổ sao được, nhưng hai chân hắn nhũn cả ra, đứng không nổi. Thôi thì cố làm cho mặt mình dày lên vậy.

"Bệ hạ tha thứ cho ta rồi à?"

"Cái này... ta không rõ lắm. Ta chỉ biết ngươi được thả sớm thế này là do tiểu hoàng tử cầu tình cho ngươi đấy. Jung đại nhân và Son thái y vẫn còn bị giam trong Đại lý tự kìa."

"Bọn họ bị bắt giam ư?"

"Là các vị ấy tự nguyện vào ngục. Bệ hạ cũng không ý kiến gì nhưng cũng không phạt nặng thêm. Ta nghĩ bệ hạ thực ra cũng không có ý phạt các người thực sự đâu. Với tính cách của bệ hạ, nếu thực sự muốn trừng phạt sẽ không nhẹ như thế."

"Ừm."


Hyeonjoon vẫn luôn biết chủ nhân của hắn bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng và rất tàn nhẫn khi xử phạt người khác nhưng kì thực là một người rất giàu tình cảm. Đối với những thuộc hạ trung thành của mình, chủ nhân chưa bao giờ bạc đãi họ, còn luôn quan tâm chăm sóc. Sự việc xảy ra Hyeonjoon tin chắc không chỉ bản thân mà cả những người khác cũng cảm thấy rất áy náy khi làm chuyện như vậy với bệ hạ. Nhưng những gì họ làm cũng là để tốt cho người. Bởi vì bệ hạ và Nghi phi không tìm được tiếng nói chung, tâm lý của cả hai đều đang căng thẳng nên nhất định phải tách cả hai ra một thời gian để bọn họ suy nghĩ lại, ổn định tâm lý. Đó là mục đích thực sự của việc giúp Nghi phi bỏ trốn, chứ bọn họ không hề có chủ ý muốn hai người đó chia xa thật.

"Lần này ta mang ơn của Wooje rồi."

"Ừ. Ngươi chỉ cần trao bản thân cho người ta là đủ để trả ơn rồi."

Hyeonjoon lườm mắt: "Huynh nói lung tung cái gì đấy?"

"Ta giỡn thôi. Đừng để ý."

Theo như những gì Dohyun nói và tình hình mà hắn nhìn thấy được thì cho đến tận giờ hoàng thượng vẫn chưa nắm được vị trí lẩn trốn của Jihoon. Hơn nữa, hình như dạo gần đây xảy ra khá nhiều chuyện khiến hoàng thượng rất bận rộn, đêm khuya lại ngồi uống rượu đến hơn nửa đêm. Người cũng gầy rộc hẳn đi.

"Nói thật ban đầu ta cũng rất giận ngươi, trách ngươi tại sao lại có thể đối xử với chủ nhân như thế. Nhưng sau khi nghe những lời của Jung đại nhân, ta biết ngươi cũng có cái khó của mình. Ta cũng thấy Nghi phi rời đi là điều tốt. Sau khi Nghi phi không còn bên cạnh, bệ hạ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đang dần thay đổi. Ta nghĩ Nghi phi sẽ nhanh chóng trở về thôi."

"Ừ. Vậy thì tốt quá."

Hyeonjoon mệt mỏi ngủ thiếp đi trên vai của Dohyun. Bốn ngày rồi hắn không ngủ được, cơ thể đã sớm bị kiệt sức rồi.


Hyeonjoon vừa được đưa trở về chưa đầy nửa canh giờ đã thấy Wooje vội vã chạy đến. Đi cùng cậu nhóc còn có Seungmin. Lúc Wooje đến nơi thì thấy Hyeonjoon đang nằm trên giường, thái y ngồi bên cạnh khám bệnh. Thấy cậu nhóc đến Dohyun liền nhanh chóng kéo cậu ra ngoài.

"Tiểu hoàng tử chịu khó đứng đợi ở đây một lúc để thái y khám xong đã hãy vào."

"Ta hiểu rồi. Dohyun, huynh ấy bị thương có nặng không?"

"Không có. Bệ hạ không tra tấn đệ ấy. Đệ ấy chỉ bị kiệt sức thôi."

Wooje thở phào một hơi. Phụ hoàng quả nhiên giữ lời không tra tấn Hyeonjoon. Vốn phụ hoàng còn định giam Hyeonjoon thêm mấy ngày nhưng hôm nay cậu cứ năn nỉ cầu xin. Rốt cuộc phụ hoàng cũng chịu thả người, nhưng đổi lại từ giờ Hyeonjoon không thể đưa đón cậu đi học nữa. Wooje ngay lập tức chấp nhận. Dù sao vẫn tốt hơn là bị nhốt thêm mấy ngày.

Đúng như những gì Dohyun nói, Hyeonjoon chỉ bị kiệt sức do bị treo trong nước lâu ngày, lại thêm thay đổi môi trường đột ngột nên bị nhiễm phong hàn nhẹ. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe.

"Hôm nay đệ không phải đi học sao? Sao lại đến đây?" Hyeonjoon dịu dàng hỏi.

"Huynh được thả ra đệ dĩ nhiên phải tới rồi. Nghỉ một buổi học có là gì chứ. Huynh thế nào? Cơ thể có chỗ nào bị đau không? Huynh nhất định không được giấu đệ đâu."

"Không có. Bệ hạ chỉ nhốt ta chứ không làm gì cả. Người làm vậy cũng rất là nhân từ rồi. Đệ nhất định không được trách bệ hạ."

Wooje xụ mặt.

"Nếu không phải tại phụ hoàng thì cha sẽ bỏ đi chắc. Huynh và Jung đại nhân, còn Son thái y nữa, cũng sẽ không bị giam vào ngục như vậy."

Hyeonjoon mỉm cười xoa đầu cậu nhóc, ôn nhu nói: "Đệ còn nhỏ, có nhiều chuyện đệ vẫn chưa hiểu được đâu. Người lớn có suy nghĩ rất phức tạp, đôi lúc họ không thể dùng lời để biểu đạt hết được ý của mình, cũng không thể làm những việc mà bản thân mình muốn làm."

"Người lớn sao phải phức tạp như vậy? Tại sao lại không thể nói, không thể làm theo ý mình muốn chứ?"

"Cho nên ta mới nói đợi đệ lớn lên sẽ hiểu. Đệ nhất định không được trách bệ hạ. Những việc này đều là ta và các vị đại nhân cam tâm tình nguyện."

Wooje nhớ Seungmin cũng đã từng nói như thế. Cha của cậu ấy, Jung Jaehyun cũng là tình nguyện vào ngục giam. Ai cũng nói cậu không được trách phụ hoàng. Wooje cảm thấy người lớn thật khó hiểu.

"Ta vẫn chưa cảm ơn đệ đã cầu xin bệ hạ tha cho ta. Đợi khi nào bình phục, ta dẫn hai đệ đi chơi nhé."

"Vâng." Wooje gật đầu cười tươi.

Hyeonjoon cảm thấy càng ngày Wooje càng dính lấy mình không tốt chút nào. Sắp tới phải để cậu nhóc tiếp xúc nhiều hơn với các vị tiểu thư nhỏ nhắn, dễ thương mới được. Hắn không muốn hàng ngày phải đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của bệ hạ đâu.

"Phải rồi. Huynh bị giam ở đâu vậy? Đệ hỏi khắp nơi mà không ai biết?"

"Đệ không cần quan tâm đâu. Dù sao ta cũng được thả rồi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro