Chương 48
"Bệ hạ, đến giờ thượng triều rồi."
Deokdam đứng bên ngoài đợi một lúc vẫn không thấy trong màn có động tĩnh gì. Hắn ngạc nhiên gọi lại: "Bệ hạ, đến giờ..."
"Ồn quá! Trẫm biết rồi." Giọng nói khó chịu từ bên trong màn phát ra.
Deokdam cúi đầu im lặng. Nghe giọng của hoàng thượng là biết đêm qua người lại không ngủ được. Từ lúc Nghi phi rời đi đã hai đêm thì hai đêm đó hoàng thượng đều thức trắng. Nghe giọng của người có vẻ đang rất mệt mỏi.
"Bệ hạ, nếu người mệt quá hay là nghỉ một buổi triều?"
Sanghyeok xác thực là rất mệt mỏi. Hai đêm rồi hắn không ngủ được. Hôm qua hết chạy bên này lại chạy sang bên kia, tinh thần căng thẳng mệt mỏi. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mệt mỏi và chán nản đến thế. Những lúc như thế này thật muốn ôm Jihoon vào lòng, thưởng thức mùi hương trên cơ thể non mềm, quyến rũ của y. Bây giờ hắn cũng chẳng có tâm trí đâu mà lên triều.
"Vậy thông báo nghỉ một buổi đi."
"Vâng. Có cần nô tài gọi thái y xem cho bệ hạ không ạ?"
"Ừ. Gọi Son Siwoo qua đây."
Deokdam ấp úng đáp: "Bệ hạ, Son thái y... đang ở trong Đại lý tự."
Sanghyeok đột nhiên cảm thấy đau đầu. Hắn quên mất hôm qua Son Siwoo và Jung Jaehyun cùng tự nhốt mình vào trong ngục. Nghe nói cả hai còn vào cùng một phòng giam. Kể từ lúc đó mỗi lần đối mặt với Bae Junsik và Park Jaehyuk, hắn đều cảm thấy rất không tự nhiên. Trong một chốc hắn bỗng thấy xung quanh những thuộc hạ vẫn luôn một lòng trung thành với mình chẳng còn ai cả.
Đã qua hơn một ngày mà hắn vẫn chưa tìm được bất cứ tung tích nào của Jihoon. Với khả năng của Wangho, thằng nhóc đó đủ sức đem Jihoon giấu ở một nơi mà hắn không dễ gì có thể tìm được. Không biết Jihoon bây giờ thế nào? Có cảm thấy hối hận sau khi rời bỏ hắn và Wooje không? Có khi nào giận hắn rồi Jihoon sẽ đến với Wangho không? Hắn đã suy nghĩ vẩn vơ như thế cả đêm. Rốt cuộc không thể nào chợp mắt nổi.
Sanghyeok nằm trên giường thêm một lúc rồi ngồi dậy ăn sáng nhưng chưa được mấy miếng hắn đã buông đũa. Hắn nuốt không vào. Hắn đứng dậy bước ra ngoài muốn đi dạo một chút thì bắt gặp Seungmin thập thò bên ngoài cửa cung. Sanghyeok không khỏi cảm thấy lạ. Bình thường đều thấy Seungmin và Wooje đi cùng nhau. Vậy mà hôm nay chỉ thấy mỗi mình Seungmin, hơn nữa mặt cậu nhóc còn bị thâm tím như bị ai đánh, bộ dạng có vẻ rất hoảng sợ.
Vừa nhìn thấy hoàng thượng, Seungmin đã quỳ sụp xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, xin hãy làm chủ cho con."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Sanghyeok hốt hoảng hỏi.
Tối hôm qua Seungmin lúc về phủ của mình thì bị thị vệ của một đám nhóc phục kích bắt cóc ngay trước cửa. Bình thường không có kẻ nào dám làm vậy trước cửa phủ của thừa tướng, nhưng phu nhân thừa tướng bị giam trong ngục, Bae Junsik đi lo việc gì đó bên ngoài, trong phủ lòng người đang loạn. Seungmin bị bắt, bị bọn chúng bịt miệng, bị ép vào bức tường không cho động đậy. Nó nhận ra kẻ cầm đầu là cái tên đã bị Wooje đánh buổi sáng hôm đó. Nó không nhớ tên của thằng nhóc ấy, chỉ nhớ là họ Song, thường gọi là Song nhị thiếu.
"Seungmin, bình tĩnh, đừng kêu! Bọn ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút thôi."
Seungmin không kêu nữa, đứng im tỏ ý đã hiểu. Song nhị thiếu mới chịu bỏ cái khăn đang nhét miệng Seungmin ra.
"Bọn ta biết quan hệ của ngươi và tiểu hoàng tử rất tốt. Ngươi giúp bọn ta nói với hoàng tử một tiếng. Nói với nó đừng mang những chuyện cãi nhau vớ vẩn hôm đó nói lại với bệ hạ làm phiền người."
Seungmin nhếch môi cười.
"Chứ không phải các ngươi sợ bệ hạ biết được các ngươi mắng Wooje sẽ đánh các ngươi nên mới không muốn cho hắn nói sao?"
Song nhị thiếu giãy nảy lên nói: "Ta... ta mà thèm sợ nó. Những gì ta nói đều là thật. Hoàng thượng sẽ không quản mấy chuyện này đâu. Ta chẳng qua là... là sợ làm phiền đến cha mẹ ta. Mẹ ta nếu biết ta bị đánh sẽ khóc hết nước mắt mất."
"Ngươi còn có mặt mũi nói vậy à? Bị một đứa nhỏ hơn ngươi hai tuổi đánh cho không trở dậy được mà không biết nhục."
"Ngươi... " Song nhị thiếu tức mà không nói gì được.
"Yên tâm. Chẳng qua chỉ là chuyện cãi nhau của con nít, ta sẽ không nói gì đâu. Nhưng các ngươi sau này đừng có tìm Wooje kiếm chuyện nữa. Tính cách của cậu ta thế nào các ngươi biết rõ. Còn chọc cho cậu ta tức thì ta không dám đảm bảo gì đâu."
Song nhị thiếu tức giận nói: "Ngươi vênh mặt cái gì chứ? Cha ngươi vì tham gia giúp Nghi phi bỏ trốn cũng bị nhốt vào ngục rồi. Bae tướng bận tối ngày cũng chẳng có thời gian để quan tâm ngươi. Ngươi cũng chẳng khác gì là bị bỏ rơi cả."
Seungmin tức giận vung tay lên tát cho Song nhị thiếu một cái trước sự sững sờ của đám trẻ xung quanh.
"Ngươi còn dám nói năng kiểu đó đừng trách ta không nể mặt. Ta lâu nay nhịn nhục không phải vì sợ ngươi mà vì không muốn phiền phức. Nhưng nếu ngươi dám xúc phạm đến Wooje ta sẽ không nhịn ngươi nữa đâu."
Song nhị thiếu kinh ngạc đến sững sờ. Nó không ngờ tên ẻo lả Seungmin lại có ngày dám đánh mình, còn dám đe dọa mình. Song nhị thiếu liền đấm Seungmin một cái. Seungmin cũng không thua, đấm ngay nó một cái. Thế là hai đứa lao vào đánh nhau.
Seungmin trở về phủ với bộ y phục lấm bẩn, cơ thể và mặt đều bị đánh cho thâm tím khiến người hầu sợ đến tái mặt. Bae Junsik khi đó không có ở nhà vì bận đi ra ngoài làm việc. Seungmin cũng không cho phép người hầu báo cho phụ thân mình biết vì sợ ông lo lắng. Sáng nay cậu nhóc ngủ dậy trễ. Cậu nhóc không dám vác cái mặt sưng vù đi học mà đi tìm Wooje nhưng lại phát hiện tiểu hoàng tử trốn học bỏ đi đằng nào. Cậu liền chạy đến trước cửa cung của hoàng thượng nhưng không dám vào báo, chỉ đứng thập thò bên ngoài.
"Sao mặt ngươi lại bị thế kia? Ai đánh ngươi? Trẫm làm chủ cho ngươi."
"Bệ hạ."
Mặt Seungmin mếu máo như sắp khóc đến nơi khiến Sanghyeok sốt ruột.
"Đứng lên rồi nói."
"Bệ hạ, từ lúc Nghi phi bỏ đi Wooje không chịu để ý đến con nữa. Hôm qua không biết là ai tiết lộ việc Nghi phi bỏ trốn ra ngoài, thế là Wooje bị trêu chọc đến tức giận mà không thể làm gì được. Bây giờ Wooje còn trốn học, không biết đã bỏ đi đâu rồi. Con sợ Wooje gặp chuyện gì đó. Bệ hạ, người mau đi tìm Wooje đi ạ."
Sanghyeok nghe vậy thì hoảng hồn.
"Được được. Trẫm sẽ đi tìm." Vừa quay lưng đi Sanghyeok đột nhiên khựng lại hỏi: "Ủa? Vậy ai là người đã đánh con vậy?"
"Bệ hạ, chuyện nhỏ này người không cần phải để tâm đâu. Tìm Wooje quan trọng hơn. Người mau đi đi!"
"Được. Trẫm đi. Trẫm sẽ tìm con nói chuyện sau. Dohyun, thay trẫm đưa Seungmin về."
"Vâng."
Sanghyeok vừa đi Seungmin đã lập tức đứng dậy, quệt nước mắt. Bộ dạng rất điềm tĩnh giống như thường ngày khiến Dohyun nghi ngờ.
"Nhóc con, không phải lừa bệ hạ đấy chứ?"
"Không phải lừa. Wooje trốn học là thật, chỉ là ta không nói cho bệ hạ biết là cậu ấy đang ở đâu thôi."
"Muốn giúp hai người đó làm hoà à? Nhóc thông minh thật đấy."
Nhớ lại hôm qua lúc Wooje bị đám nhóc kia bắt nạt Seungmin vẫn không khỏi tức giận.
"Ta không chịu được khi thấy Wooje đau buồn như vậy mà lại không có ai ở bên để an ủi cậu ấy. Với cả, bệ hạ hình như cũng đang rất cô độc."
Dohyun mỉm cười. Nhóc con này tinh tế thật nhưng mới bảy tuổi mà nói chuyện như ông cụ non vậy.
"Từ lúc Nghi phi bỏ đi bệ hạ vẫn luôn đau khổ và cô đơn như thế đấy. Hai đêm liền thức trắng rồi, cũng không thiết ăn uống gì."
Hắn chắc rằng Nghi phi ở ngoài kia cũng đang rất lo lắng về nơi này. Không biết phải mất bao lâu để cả ba có thể cuộc sống vui vẻ như trước kia.
Wooje thường tìm đến khu đất trống mọc đầy cỏ xanh nằm gần cung Phụng Nghi, nơi mà cậu nhóc và Seungmin thỉnh thoảng vẫn đến đây chơi đá gà sau giờ học. Nơi này không khí yên tĩnh, cảnh sắc đẹp đẽ, không gian bình lặng. Mỗi lần trong lòng không vui đến đây nằm trên bãi cỏ ngắm trời mây một lúc Wooje cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Bình thường nó vẫn rủ Seungmin ra đó chơi nhưng hôm nay nó chỉ muốn nằm một mình. Nó biết bản thân gia đình Seungmin cũng đang gặp vấn đề. Nó không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến người anh em thân thiết. Hơn nữa trong lòng nó đang suy tính một kế hoạch khác.
Nó muốn nhanh chóng trở thành thái tử. Chỉ cần trở thành thái tử nó sẽ có thêm quyền lực, có thể ra mặt bảo vệ cha, bảo vệ Hyeonjoon và cả Seungmin. Nó sẽ không để bất cứ ai bị bắt nạt nữa.
"Thì ra là ở đây."
Wooje giật mình ngồi bật dậy. Nó thấy phụ hoàng đứng ngay sau lưng, trên trán mồ hôi chảy nhễ nhại, y phục thì xộc xệch, còn lấm bẩn. Phụ hoàng nhìn nó tức giận rồi vung tay tát nó một cái. Cái tát không mạnh nhưng cũng khiến nó cảm thấy rất đau.
"Sao con dám bỏ học chạy đi đâu hả? Đi cũng không thèm nói cho ai biết một tiếng. Con có biết con khiến ta lo lắng lắm không?"
Wooje chạm tay lên má mình. Lần đầu tiên nó bị phụ hoàng đánh. Cha hắn còn chưa nỡ đánh nó bao giờ.
"Phụ hoàng vẫn có thời gia lo lắng cho con sao? Mấy hôm nay người bận đến mức không có thời gian để gặp con kia mà."
Sanghyeok sững sờ. Kể từ lúc hắn bắt nhốt Jihoon trong Phụng Nghi cung hắn gặp được Wooje được mấy lần. Sau khi Jihoon mất tích lại càng tránh không gặp thằng nhóc. Hắn toàn kiếm cớ bận việc để lảng tránh. Hắn cũng tự thấy bản thân mình là một người cha rất tồi tệ.
"Thời gian vừa rồi đúng là ta bận công việc quá. Hôm nay ta mệt không muốn làm việc. Ta sẽ ở đây nói chuyện với con."
"Vậy thì may mắn quá. Nhưng giờ con không thích gặp phụ hoàng."
Sanghyeok biết Wooje giận mình. Kể từ lúc hắn bắt nhốt Jihoon thằng bé đã giận hắn. Lúc nó quỳ xuống cầu xin hắn thả Jihoon, hắn cũng né tránh không chịu gặp nó, thậm chí còn dùng Hyeonjoon để ép nó trở về. Nghĩ cũng đủ biết Wooje ghét hắn đến thế nào. Hắn ngồi xuống đối diện với con trai, ôn nhu nói: "Ta biết thời gian vừa rồi ta có lỗi với con. Con cũng đang giận ta. Cho nên chúng ta cần nói chuyện. Ta muốn giải thích với con chuyện của ta và cha con."
Wooje hơi ngạc nhiên. Bây giờ nó mới nhìn kỹ lại phụ hoàng của mình. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà trông phụ hoàng như gầy hẳn đi, đôi mắt thâm quầng. Ánh mắt buồn bã, cô độc, khác hẳn với vẻ bá đạo nhưng vẫn ôn nhu của người trước kia. Nó chợt nhớ đến những ngày tháng vui vẻ trước kia của nó khi phụ hoàng và cha vẫn còn hạnh phúc bên nhau, hai hàng nước mắt không kìm được mà ứa ra.
"Sao vậy? Sao lại khóc rồi? Ta còn chưa có nói gì mà."
"Con bắt đền phụ hoàng đấy. Phụ hoàng tìm cha về cho con đi!"
Hắn cũng muốn tìm Jihoon của hắn về lắm nhưng hắn lại không biết y đang ở nơi nào rồi. Sanghyeok ôm chầm lấy con trai, xoa lưng an ủi cậu bé: "Ta hứa với con ta nhất định sẽ tìm cha trở về. Cả nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ."
"Không đâu. Con không tin. Cha đã nói chỉ khi nào phụ hoàng chịu thay đổi cha mới trở về. Nếu phụ hoàng vẫn tiếp tục bắt nạt cha, cha sẽ không về với con nữa."
Sanghyeok ngớ người. Jihoon bảo muốn hắn thay đổi nhưng hắn phải thay đổi cái gì đây? Con người hắn trước giờ vẫn luôn như thế, chưa từng khác đi. Chẳng phải Jihoon yêu con người hắn như thế sao?
Sanghyeok nhớ lại những lúc tranh cãi gay gắt với Jihoon. Lúc đó Jihoon đã mắng hắn rằng hắn không biết cách quan tâm y. Hắn làm y khó chịu, cảm giác như đang bị kiểm soát. Cho nên y mới muốn bỏ đi. Hắn không hiểu lắm. Hắn quay qua hỏi con: "Wooje, con nói xem. Trước giờ ta đối với hai cha con có tốt không?"
Wooje nghiêng đầu ngạc nhiên, đáp: "Tốt ạ."
"Nhưng Jihoon nói ta đối với hắn không tốt nên hắn mới bỏ đi."
"Vậy phụ hoàng phải xem lại bản thân rồi. Việc gì mà cha không thích thì phụ hoàng đừng làm. Vậy là được mà."
Sanghyeok thần người không nói gì. Qua lời nói thì nghe có vẻ thật dễ dàng nhưng với hắn thì lại chẳng dễ dàng chút nào. Jihoon và hắn cãi nhau là vì y không muốn hắn theo sát mọi hành động của mình. Chuyện đó hắn không thể đồng ý.
Trước khi đưa về cung, Jihoon đã từng bị thương nặng đến mấy lần. Hắn đã từng suýt nữa thì mất đi Jihoon. Hắn không muốn phải trải qua cảm giác đau đớn đó lần nào nữa, cho nên hắn mới dặn thuộc hạ phải luôn theo sát Jihoon. Bây giờ Jihoon lại muốn hắn thu lại hết toàn bộ nhân thủ, chỉ muốn có những người tuyệt đối trung thành với bản thân. Jihoon của hắn đơn thuần như thế, nếu như bị lừa bắt đi mất thì phải làm sao? Hơn nữa, y quá thu hút. Mỗi lần y ở bên ngoài đều thu hút một đống ong bướm vây quanh. Nếu không có người của hắn báo cáo, Jihoon bị ai đó lừa gạt, rồi lỡ chẳng may y thích người đó, phải lòng người đó rồi bỏ hắn thì hắn làm sao trở tay cho kịp. Hắn làm vậy chỉ là muốn bảo vệ y thôi mà. Tại sao y không chịu hiểu?
"Phụ hoàng, người sao vậy? Người không muốn đưa cha về sao?"
"Có. Ta nhất định sẽ nghĩ cách để đưa cha con về. Con yên tâm."
"Vậy... cha thả Hyeonjoon ca ca ra được không?"
Gương mặt Sanghyeok lập tức tối sầm.
"Tên đó giúp cha con bỏ trốn. Ta phải phạt hắn chứ."
"Nhưng... nhưng cha bỏ trốn là do phụ hoàng mà. Hơn nữa, cả Jung đại nhân, Son thái y cũng tham gia nữa. Phụ hoàng đã nhốt bọn họ lại cả rồi mà."
Sanghyeok ngạc nhiên hỏi: "Những chuyện này làm sao con biết? Là ai nói cho con."
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của phụ thân, Wooje hoảng sợ nói: "Con không nói đâu. Phụ hoàng sẽ lại đem bắt nhốt người đó."
Xem ra việc có quá nhiều người liên lụy bị nhốt khiến Wooje hoảng sợ rồi. Sanghyeok thu lại vẻ lạnh lùng của bản thân, điềm đạm nói: "Ta chỉ hỏi cho biết thôi chứ không định bắt nhốt ai cả. Vốn ta đã cho phong tỏa tin tức về việc cha con bỏ đi nếu không sẽ rất phiền phức. Cho nên ta rất ngạc nhiên là sao con biết được."
Wooje nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Phụ hoàng nói thật chứ? Không bắt nhốt nữa?"
"Ta hứa. Ta thề. Con tin chưa."
"Vậy con nói. Là Seungmin nói cho con biết."
Sanghyeok có thể đoán ra nguyên nhân rồi. Là Bae Junsik nói lại cho con trai của y biết. Nếu là Seungmin thì hắn không lo tin tức bị lộ lung tung. Thằng nhóc đó tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh và hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.
Hắn nhớ Seungmin đã từng nói tin Jihoon bỏ đi đã bị lộ ra ngoài khiến vài người biết rồi lại dùng nó để bắt nạt Wooje nhà hắn. Chuyện này hắn nhất định phải tra cho rõ ràng.
"Cha đã hứa rồi nhé. Không được bắt Seungmin đem nhốt đâu."
"Ừ. Ta đã hứa rồi mà."
"Vậy Hyeonjoon ca ca thì sao?"
Sanghyeok không vui hỏi: "Sao con cứ nhắc đến hắn hoài vậy? Thích hắn tới vậy?"
Wooje ngây ngô hỏi lại: "Chuyện con thích Hyeonjoon ca ca không phải mọi người đều biết à?"
Sanghyeok đỡ trán, không biết nên nói thế nào. Con hắn thẳng thắn thừa nhận không chút ngập ngừng. Về điểm này hắn còn chẳng bằng. Nhưng mà không hiểu sao hắn có cảm giác thằng bé sau này cũng nối gót hắn, không hứng thú với nữ nhân? Nếu không phải vì Jihoon là song tính thì có phải đến đời của Wooje tuyệt hậu luôn à? Hắn nghĩ sau khi ôm được Jihoon về phải dụ y sinh cho mình thêm đứa nữa.
Nhưng trước mắt phải để người ta chịu theo hắn về đã nhỉ?
"Ta giam hắn thêm mấy bữa nữa sẽ thả."
"Sao không thả luôn đi ạ?"
"Con bây giờ lại dám trả treo với ta hả? Hắn mang cha con đi trốn khỏi cung ta phạt vậy là còn nhẹ lắm. Đợi mấy bữa nữa đi."
"Vâng."
"Giờ thì về đi. Ta đã cho người chuẩn bị bữa ăn ngon cho con rồi."
Wangho đưa Jihoon đến căn nhà mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Ngôi nhà không lớn, nhìn khá bình dân. Hắn còn chọn cho Jihoon hai người tin cậy để hầu hạ việc sinh hoạt. Jihoon liền từ chối: "Không cần phải làm thế này đây. Ngươi quên rồi sao? Ta xuất thân từ nhân gian, mấy cái chuyện chăm sóc cho bản thân ta có thể tự mình làm rất tốt."
"Ta không tin tưởng ngươi lắm. Dù sao thì ngươi cũng đã ở trong cung một năm, quen được người ta hầu hạ rồi. Hơn nữa bọn họ cũng có thể bảo vệ ngươi."
Wangho đã nói như thế Jihoon đành miễn cưỡng chấp nhận.
"Ngươi có nghe ngóng được hiện tại trong cung tình hình như thế nào rồi khòng? Sanghyeok có phạt nặng những người kia không?"
"Không đâu. Biểu ca cố tình phong tỏa tin tức nên ta không nghe được rõ ràng nhưng hình như bọn họ chỉ bị giam lại thôi. Biểu ca không làm gì khác nữa."
Jihoon nghe mà hốt hoảng. "Bị giam ư? Không được. Ta không thể để Jung đại nhân và những người khác vì ta mà bị liên lụy như thế. Chúng ta phải làm gì đó."
"Ngươi bình tĩnh lại nào. Với tính cách của biểu ca bọn họ giúp ngươi trốn thoát nếu huynh ấy tức giận muốn trừng phạt thì sẽ không có nhẹ nhàng như vậy đâu. Hơn nữa ta nghe nói là bọn họ tự nguyện bị giam."
Wangho còn dò la được Hyeonjoon bị nhốt vào thủy ngục, ngục giam tàn khốc nhất của Lee quốc nhưng vì sợ Jihoon lo lắng đòi về nên giấu nhẹm đi.
"Tự nguyện bị giam sao? Sao lại thế?"
"Ngươi cứ nghĩ xem bọn họ giúp phi tử trốn khỏi hoàng cung nếu cứ vậy mà bình an vô sự người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng hoàng đế là người như thế nào, triều đình sẽ như thế nào? Tuy mọi thông tin gần như đều đã bị phong tỏa nhưng không thể nào che giấu hết được."
Jihoon thần người ngồi phịch xuống đất. Cậu không lường trước được việc mình bỏ đi lại ảnh hưởng đến cục diện triều đình nhiều đến như vậy. Không đúng. Cậu tin chắc cả Bae Junsik và Jung Jaehyun đều có thể nhìn ra được kết quả này, vậy tại sao bọn họ vẫn khuyến khích cậu bỏ trốn?
"Trước ngày tiến hành kế hoạch, Bae thừa tướng đã dặn ta dù thế nào cũng không được đưa ngươi về cung. Khi nào thích hợp trở về thì Bae tướng sẽ báo."
Jihoon kinh ngạc. Còn có chuyện đó sao? Bae thừa tướng đang có kế hoạch gì?
"Ngươi không về cung sao?" Cậu quay qua hỏi Wangho.
"Biểu ca biết ta dẫn ngươi đi rồi. Ta mà ló mặt về huynh ấy chắc chắn sẽ giết ta đó."
Nhìn gương mặt Jihoon méo xệch có vẻ lại muốn nhận hết tội về mình, Wangho nói tiếp: "Vừa đúng lúc ta cũng muốn ra ngoài dạo chơi xem cuộc sống nhân gian ở Lee quốc thế nào. Hay là ngươi giới thiệu cho ta xem những thứ thú vị ở đây đi. Ngươi xuất thân là thường dân mà."
Jihoon ngẩn người không đáp. Cậu lúc này chẳng có tâm trí đâu mà vui chơi. Wangho lại nói:
"Bây giờ ngươi có ngồi đây thần người lo lắng cũng không có ích gì đâu. Thay vào đó chúng ta đi dạo chơi xem cuộc sống của người dân thế nào. Nhân tiện mua đồ chơi cho thằng nhóc con của ngươi."
Nhắc đến con trai Jihoon mới phấn chấn lên một chút. Cũng lâu rồi cậu chưa ra ngoài cung, cậu cũng muốn xem mọi người sống thế nào. Wooje luôn thích những đồ chơi của nhân gian, cậu sẽ mua một ít làm quà cho thằng bé. Chắc nó sẽ vui lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro