Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Phần thưởng

Sanghyeok đưa hai cha con về cung Vĩnh Tâm của mình. Wooje rất tự giác trở về phòng, mặc cho cha mình tự đối phó. Khi đi còn kéo theo Hyeonjoon cùng đi với mình. Hyeonjoon không nhịn được tò mò hỏi: "Nghi phi đã múa trên sân khấu sao? Còn trước mặt rất nhiều người?"

Wooje nhìn thái độ Hyeonjoon khi hỏi câu này thật giống phụ hoàng của mình. Nó không thích chút nào. Nó bĩu môi đáp: "Đúng vậy. Cha múa rất đẹp, còn đạt được giải nhất kia."

Hyeonjoon tối sầm mặt. Hắn không phải tức vì bản thân không được xem, hắn chỉ tiếc thôi. Hắn tức là tại sao người được nhìn thấy cảnh tượng đó không phải là chủ tử mà lại là thái tử Thiên Tân. Y là cái gì mà được hưởng sự may mắn đó?


Jihoon bị bỏ lại một mình trong phòng với Sanghyeok, cảm thấy lo lắng vô cùng. Sanghyeok từ lúc vào phòng thì không nói năng gì, chỉ lặng lặng đi tắm. Nếu là bình thường chắc chắn y sẽ kéo cậu cùng vào tắm rồi cả hai sẽ cùng đùa giỡn, làm chuyện thân mật. Bây giờ thì chẳng thèm nói một câu. Jihoon tự cảm thấy mình lo lắng thêm nữa cũng chẳng để làm gì. Thay vào đó cậu đi mở hộp quà bí mật mà mình nhận được.

Chiếc hộp này trông bên ngoài cũng giống như những chiếc hộp bình thường, chỉ khác là được chạm khắc tinh xảo một chút. Nhưng khi mở ra thì cậu mới biết hoá ra là một cơ quan. Bản thân chiếc hộp là một cơ quan được thiết kế để giấu đồ mà muốn mở nó phải theo một trình tự đặc biệt nào đó, nếu không dù có đập vỡ hộp thì vật chứa bên trong cũng tự hủy theo. Hiện tại những cơ quan như thế này thật sự rất hiếm, giá trị của nó phải nghìn lượng bạc, thậm chí liên thành. Thế mà một vật quý giá thế này cứ vậy giao cho cậu.

Người khác có lẽ không biết mở cơ quan này nhưng cậu biết. Ở kiếp trước, cha của cậu là vương gia quyền lực chỉ đứng sau hoàng đế. Cơ quan tinh xảo kiểu này cậu đã từng tiếp xúc qua. Jihoon ngồi lặng một chút lục lại ký ức rồi sau đó bắt đầu hành động. Cậu mở rất nhanh, chỉ mất vài giây.

Jihoon nhìn thứ bên trong hộp ngẩn người mất một lúc. Cậu thực không hiểu tại sao phần thưởng lại là thứ này. Đây chẳng phải là một chiếc áo khoác bằng lụa mỏng màu đỏ sao? Thứ dành cho nữ nhân này sao lại tặng cho cậu? Không lẽ họ biết cậu là đoạn tụ nên tặng thứ này à? Không phải. Cho dù có biết cũng không nên đem tặng một thứ biến thái như vậy chứ. Đưa tặng cho cậu cả một cơ quan quý giá như thế lại đi tặng cái thứ quái quỷ này?


"Đây là cái gì thế?" Giọng nói của Sanghyeok đột ngột vang lên phía sau khiến Jihoon giật mình, vội vàng đứng lên giấu thứ kia ra sau lưng.

Sanghyeok nhếch môi cười. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn vẫn nhận ra được đó là một tấm vải lụa đỏ. Thứ này nếu mà đem mặc lên người của Jihoon chắc sẽ quyến rũ lắm.

Jihoon nhìn ánh mắt của Sanghyeok nhìn mình cũng thấy được y có suy nghĩ biến thái gì trong đầu rồi. Cậu dứt khoát nói: "Ta sẽ không mặc nó đâu."

"Ngươi mang thứ này đến đây không phải để mặc cho ta xem sao?"

"Không phải ta mang đến. Đây là phần... phần thưởng."

"Ồ? Hội thơ Cảnh Minh lại thưởng cho ngươi cái này. Đúng là thú vị." Sanghyeok đột ngột tiến tới áp sát Jihoon, ghé tai cậu thì thầm: "Nếu ngươi không muốn mặc vậy thì thoát y múa cho ta xem."

Jihoon đỏ mặt vặn lại: "Tại sao ta phải thoát y múa chứ? Lúc ta múa ở đó mặc rất kín đáo nhé."

"Vậy tại sao ngươi chưa bao giờ múa cho ta xem? Hả? Lại thoải mái đi múa trước nhiều người như vậy cũng không muốn mua cho phu quân của ngươi xem?"

Jihoon lúng túng: "Không phải ta không muốn múa cho ngươi xem. Chỉ là ta... ta không nhớ ra."

"Cái gì?"

"Ta nói thật đó. Ngày xưa ta có học múa một lần nhưng vì lâu quá không đụng tới nên quên mất. Thấy người ta múa... mới nhớ ra."

Sanghyeok đột nhiên bóp lấy cằm Jihoon, nổi giận hỏi lại cậu: "Ngươi xem ta là đồ ngốc hả? Dùng cái lý do như thế?"

"Ta nói thật mà."

Cậu đúng là quên thật. Chuyện xảy ra từ kiếp trước lại không phải là chuyện vui vẻ mấy, nếu không phải gặp dịp như ở hội thơ Cảnh Minh cậu có lẽ cũng sẽ không nhớ ra. Lúc đó cậu chỉ nghĩ đơn giản là lâu rồi mình chưa múa không biết có còn nhớ không. Cậu mới muốn múa thử xem khả năng của mình có thể lấy giải không. Hơn nữa cũng do Wooje thích phần thưởng đó. Nếu cậu biết phần thưởng là thứ này thì còn lâu cậu mới lấy.

"Nếu ngươi giận như vậy bây giờ ta múa cho ngươi xem. Nhưng sẽ không thoát y."

Sanghyeok thò tay lấy tấm lụa đỏ giấu sau lưng Jihoon đưa cho cậu và nói: "Thế thì mặc cái này vào rồi nhảy, hoặc là thoát y nhảy. Ngươi chọn đi!"

Jihoon nhìn vào chiếc áo lụa đó. Nó mỏng như vậy, mặc vào chẳng phải thấy hết bên trong sao? Nếu thoát y thì càng không phải nói làm gì. Bình thường cậu sẽ không chịu mặc đâu. Nhưng cậu cũng thấy mình có lỗi với y thật. Lần đầu tiên múa lại không phải múa cho y xem, y giận cũng phải. Có điều mặc thứ này mà múa... Mặt cậu có dày thật nhưng biến thái như thế cậu theo không lại.

"Muốn ta mặc nó cũng được nhưng ta có thể mặc thêm một bộ y phục nữa bên trong được không? Nếu không ta cũng không có can đảm mà múa đâu."

Sanghyeok đứng nhìn Jihoon một lúc, nghĩ lại cảm thấy mình cũng có chút hơi quá, nhưng chuyện hôm nay không phạt thì không được. Hắn nghĩ một lúc rồi đột nhiên quay vào trong phòng, lôi từ trong một cái rương lớn ra một cái áo khoác trắng đưa nó cho Jihoon. Jihoon nhìn nó mà méo mặt. Cái áo trắng này cũng bằng lụa, mỏng có kém gì cái áo đỏ kia đâu.

"Sao hả? Ta làm theo ý ngươi rồi đấy. Mặc vào rồi múa đi."

Jihoon thở dài một hơi. Thôi vậy, mặc hai cái còn đỡ hơn mặc một cái. Cậu đem hai cái áo kia đi vào sau bình phong mặc vào. Sanghyeok ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn. Jihoon mặc xong rồi nhìn lại vẫn thấy được lờ mờ cơ thể của mình qua lớp vải mỏng tang. Gương mặt đỏ bừng xấu hổ.

"Xong chưa? Ra đây đi chứ!"

"Ta... ta vẫn thấy không ổn lắm."


Sanghyeok lập tức đi vào sau bình phong lôi Jihoon ra. Đến lúc lôi ra rồi hắn mới sững sốt nhìn. Gương mặt cũng không tự chủ mà ửng hồng. Jihoon xấu hổ muốn dùng áo khác che thì bị Sanghyeok ngăn lại.

"Cứ vậy mà múa đi. Nếu không ta sẽ bắt ngươi lột một cái áo ra đấy."

Jihoon mím môi. Múa thì múa. Dù sao cũng chỉ có mỗi Sanghyeok nhìn thấy. Jihoon lấy cái quạt của mình bắt đầu múa. Không có nhạc nên cậu vừa múa miệng vừa nghêu ngao hát. Điệu múa của cậu nhẹ nhàng, lại chậm rãi nên không tốn nhiều sức nhưng vẫn giữ được vẻ cuốn hút, quyến rũ vốn có.

Có lẽ vì lần đầu tiên trong đời múa trước mặt người mà mình yêu, lại còn trong trang phục quá khêu gợi thế này khiến Jihoon múa không được tự nhiên lắm, có động tác còn hơi lệch nhịp. Nhưng từ đầu đến cuối Sanghyeok đều chỉ nhìn cậu mỉm cười dịu dàng, thậm chí có chút bị mê hoặc. Jihoon không hề biết rằng mỗi cử động của cậu hiện tại đều khiến Sanghyeok phải khắc chế tận lực để không đè hắn ra "ăn sạch" ngay tại chỗ.

Điệu múa kết thúc, Jihoon cảm thấy mệt hơn lúc múa ở Hội thơ Cảnh Minh khi đó. Trống ngực đập thình thịch, cả gương mặt đều đỏ hồng. Không biết Sanghyeok có thích điệu múa gượng gạo của cậu không.

Đột ngột Jihoon cảm thấy mình bị ôm chầm lấy từ phía sau. Sanghyeok hít hà trên cổ, trên tóc khiến cậu thấy nhồn nhột.

"Ta chưa tắm. Hôi lắm."

"Không hôi. Ta thích. Jihoon múa đẹp thật đấy. Cũng rất khêu gợi nữa."

"Ưm... Ngươi thích là được rồi."

Sanghyeok đi nhiên rất thích. Hắn còn đang cảm ơn trời đất đã ban cho hắn một thê tử vừa tài năng, vừa mê người như vậy. Hắn biết lúc múa Jihoon của hắn hơi run nên động tác có đôi lúc trật nhịp, nhưng điều đó chẳng phải là vấn đề. Sự quyến rũ của y đã lấp đầy những khuyết điểm đó rồi.

Jihoon giật mình khi cảm thấy có một vật vừa cứng vừa nóng cạ vào phía sau mình. Mặt cậu đỏ lựng như quả cà chua. Sanghyeok không hề mặc quần.

"Ngươi... Tại sao lại càng ngày càng biến thái thế hả?"

Sanghyeok không nói gì, cúi người bế Jihoon lên rồi quăng thẳng lên giường.

"Đợi đã! Để ta tắm trước..."

"Làm xong rồi tắm."


Sanghyeok cởi phăng chiếc áo khoác của cậu quăng xuống đất nhưng vẫn để y phục trên người Jihoon. Không chỉ vậy hắn lấy từ đâu ra một cái dây thừng rồi xoẹt xoẹt một cái trói hai tay Jihoon lại trên đỉnh đầu. Jihoon vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói: "Ngươi bày cái trò gì đây hả? Cởi trói mau!"

"Jihoon, hôm nay là ngươi có lỗi với ta. Ngươi đã nói sẽ đền bù cho ta mà."

"Ta nói thế hồi nào chứ?"

"Ngươi đã nói thế. Mọi thứ trên cơ thể ngươi đều đang nói thế. Jihoon, đêm nay ngươi đừng hòng ngủ."

Jihoon nhìn gương mặt lạnh lùng của người kia mà giật mình hoảng sợ. Cậu cứ tưởng là y nguôi giận rồi chứ.

"Phu quân, chúng ta có thể từ từ thương lượng được không?"

"Không thương lượng gì cả."


Sanghyeok cúi xuống hôn Jihoon một nụ hôn thật sâu.



Jihoon tỉnh dậy hai lần. Một lần là gần trưa, lần thứ hai là xế chiều nhưng lần nào cậu cũng không dậy nổi. Cảm giác cả người đau nhức, cứ như vừa bị đánh một trận vậy. Đêm qua Sanghyeok hành cậu từ đêm đến tận sáng, vậy mà sáng nay y vẫn có thể thần thanh khí sảng thượng triều, còn cậu thì đừ người nằm ngủ mê mệt đến tận trưa. Vậy mà trưa cậu ngủ dậy vẫn không thể cử động được. Đêm qua Sanghyeok trói cậu, đem cậu ra làm đủ mọi tư thế, không chút nghỉ ngơi. Cậu thực sự nghi ngờ tên này là thú chứ không phải người, nếu không thì lấy đâu ra lắm tinh lực thế? Làm suốt từ đêm đến tận sáng, đến mức cậu ngất đi lúc nào không hay.

Buổi chiều Jihoon tỉnh lại thì đã có thể ngồi dậy nhưng lại không thể nhấc nổi chân xuống giường. Cả hai chân cậu như nhũn ra, chân đặt xuống đất mà run run đi không nổi. Rốt cuộc đành ngồi yên trên đó cho đến khi Sanghyeok hạ triều trở về. Đây là lần đầu tiên cậu bị Sanghyeok làm đến mức này. Thế mới biết khi y nổi giận thật đáng sợ. Cậu không dám chọc giận y lần nữa.

"Ngươi dậy rồi à? Đã ăn uống gì chưa?"

Jihoon làm mặt dỗi quay đi nói: "Mệt lắm. Không ăn nổi."

"Vậy để trẫm dùng miệng đút cho ngươi ăn nhé."

Jihoon tức giận quay lại mắng: "Biến thái!"

"Ngươi nói không ăn được, ta giúp ngươi ăn thì tại sao lại gọi là biến thái chứ?"

"Ngươi... Để ta tự mình ăn là được."

Sanghyeok nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Jihoon, mỉm cười hỏi: "Còn giận?"

"Ngươi nói xem?"

"Chuyện này không phải là do ngươi trước sao? Nếu không phải tại ngươi..."

"Được rồi. Ta thừa nhận lỗi lầm của ta rồi đó. Ta cũng không phải cố ý. Sau đó ta cũng đã múa theo yêu cầu của ngươi rồi còn gì. Vậy mà ngươi vẫn không chịu nhân nhượng với ta. Ngươi quá đáng lắm!"

Sanghyeok nhìn xuống cổ tay Jihoon vẫn còn hằn đỏ dấu bị trói lại bởi dây thừng, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Thực chất hôm qua hắn làm một lần là đã phát tiết xong rồi, nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt đầy khêu gợi của người thương trên giường hắn không nhịn nổi, rốt cuộc quyết định làm cho thật tận hứng mới thôi. Kết quả là làm hơi quá đà, hình như khiến Jihoon bị thương rồi.

"Ta biết là ta hơi quá đáng. Ta xin lỗi. Lúc sáng trong lúc ngươi ngủ, ta đã bôi thuốc vào chỗ đó cho ngươi. Hiện tại ngươi có còn đau lắm không?"

Mặt Jihoon đỏ bừng khi vừa tưởng tượng đến hình ảnh Sanghyeok bôi thuốc vào xung quanh miệng nhỏ của cậu. Vậy mà cậu lại ngủ say không biết chút gì. Xấu hổ quá đi mất.

"Sao hả? Nếu còn đau thì để ta bôi thêm thuốc cho ngươi."

"Không... không cần. Ta đỡ đau rồi. Nếu ngươi không nhắc tới ta cũng chẳng cảm thấy gì cả."

"Vậy còn chỗ cổ tay này thì sao? Nhìn đỏ tất cả rồi. Đau không?"

"Ngươi nói xem có đau không?"

Sanghyeok lấy từ trong tay áo ra một lọ cao, nhẹ nhàng bôi cao dược lên cổ tay Jihoon. Mùi cao dược rất thơm, bôi lên da tay mát lạnh khiến Jihoon cảm thấy rất thoải mái.

"Vậy được rồi. Ăn cháo nhé. Để ta đút cho ngươi."

Sanghyeok múc cháo từ tô ra một cái chén nhỏ sau đó đút cho Jihoon ăn. Mỗi lần đút đều dỗ Jihoon nói "a" như đang dỗ con nít vậy, khiến Jihoon tức đỏ mặt.

"Ta không phải Wooje nhé. Ngươi thôi cái kiểu dỗ con nít đó cho ta."

"Trẫm chỉ muốn chăm sóc ngươi, yêu chiều ngươi thôi mà. Nếu ngươi không thích thì trẫm không gọi nữa vậy."

Sanghyeok chăm sóc cậu rất chu đáo. Đút cho cậu ăn, lau mặt cho cậu, cho cậu uống nước. Một vị hoàng đế mà đích thân phục vụ người khác đến tận răng thế kia thực sự đối với Jihoon là một đãi ngộ đáng tự hào. Ai nhìn thấy cũng phải ghen tị với cậu.

"Bây giờ trẫm có việc muốn hỏi ngươi. Cái hộp kia là thế nào? Tạm thời trẫm không nói đến việc ngươi làm thế nào mà biết cách mở nó, ngươi có biết giá trị của nó là rất lớn không? Vậy mà ngươi nói đây là phần thưởng?"

"Đúng vậy. Ta cũng rất ngạc nhiên. Nhưng đúng là nàng vũ công biểu diễn ở đó đã tặng nó cho ta và bảo đó là phần thưởng. Lúc về mở nó ra ta mới biết đó là một cơ quan."

Sanghyeok suy nghĩ cảm thấy việc này rất khó hiểu. Người của hội thơ Cảnh Minh chắc chắn biết rõ giá trị rất lớn của chiếc hộp cơ quan này, không thể cứ vậy mà đem đi tặng người khác tùy tiện như thế. Hay chiếc hộp này còn có ý nghĩa gì khác?

"Chuyện này dù sao cũng rất kì lạ. Trẫm đã cho người đi điều tra rồi. Trước mắt ngươi đem chiếc hộp này cất đi cái đã. Tuyệt đối đừng để người khác biết về sự tồn tại của nó."

Jihoon gật đầu. Trong lòng cũng thấy lo lắng, bồn chồn không yên. Sanghyeok xoa đầu trấn an cậu: "Không sao đâu. Mọi việc cứ giao cho trẫm. Trẫm sẽ bảo vệ ngươi và con thật tốt."

"Ta biết."

"Ngươi có muốn nghỉ ngơi thêm không? Trẫm đỡ ngươi nằm xuống."

"Không cần. Ta ngủ gần như cả ngày hôm nay rồi, không muốn ngủ nữa. Ngươi có muốn ngủ thì ngủ đi."

"Ta làm xong vài việc rồi sẽ ngủ."


Sanghyeok hôn nhẹ lên trán Jihoon rồi mỉm cười rời qua thư phòng. Jihoon liền sai người lấy cái hộp qua xem xét lần nữa.

Cậu quan sát một lúc phát hiện ra dưới cái hộp này còn một tầng nữa rất nông. Cậu tìm cách mở tầng dưới ra thì nhìn thấy bên trong có một tờ giấy và một mảnh da dê. Jihoon mở mảnh da dê ra xem thì giật mình. Đó là một tấm da dê viết phương pháp chế thuốc trường sinh bất lão. Jihoon xem mà kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin. Có cách chế thuốc này thật sao? Bên cạnh thứ này còn có một tờ giấy khác. Một bức thư. Chữ viết trên thư rất đẹp, rất nắn nót.

"Tiểu nữ thành thật xin lỗi vì đã làm phiền Nghi phi nương nương theo cách này. Nhưng tiểu nữ cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện tại có rất nhiều người đang săn lùng phương thuốc quý giá này, trong đó có cả đương kim thánh thượng. Tính mạng của tiểu nữ lúc nào cũng bị đe dọa, chỉ sợ rằng không giữ được phương thuốc này, để nó rơi vào tay kẻ ác thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ có thể tạm thời nhờ cậy nương nương giữ phương thuốc này giùm tiểu nữ. Nếu có cơ hội tiểu nữ sẽ đến tìm nương nương xin lại. Tiểu nữ Haesoo kính thư."

Nghe tiếng lục đục ở phòng bên, Jihoon hoảng hốt vội vàng đem giấu bức thư và mảnh da dê đó đi. Sau đó không còn tiếng động gì nữa, cũng không thấy Sanghyeok bước qua bên này Jihoon mới thở phào nhẹ nhõm. Trước mắt vẫn chưa xác minh được tính xác thực của những gì viết trong bức thư, cậu nghĩ không nên vội vàng báo cho Sanghyeok biết, nhất là khi việc này lại có liên quan trực tiếp đến Sanghyeok. Cậu nghĩ có lẽ nên đợi đến lúc cô nương ấy xuất hiện để hỏi lại cho rõ ràng.

Jihoon nhanh chóng giấu bức thư lại vào trong cơ quan. Sanghyeok có vẻ như không hoàn toàn biết mở thứ này nếu không đã phát hiện ra bức thư rồi. Trong lúc Jihoon đang xếp chiếc hộp trở lại hình dạng ban đầu thì chợt nghe tiếng Sanghyeok phát ra từ bên cạnh.

"Làm sao ngươi biết cách mở thứ này vậy?"

Bước đi của Sanghyeok rất nhẹ nhàng, gần như không phát ra âm thanh nên khi Sanghyeok lên tiếng, Jihoon giật nảy mình xém chút làm rớt cái hộp.

"Ngươi không thể bước mạnh hơn một chút à? Làm ta giật cả mình."

"Sao ngươi lại biết mở vật này thế? Đây là vật rất hiếm có. Không phải ai cũng biết mở đâu."

"Ta chỉ tình cờ biết được cách mở thôi. Ngươi có biết cách mở không?"

"Trẫm không biết. Trong bảo khố cũng có một cái cơ quan nhưng khác với cái này. Cái này nhìn có vẻ tinh vi hơn."

Jihoon nở nụ cười tự hào hỏi y: "Có muốn học cách mở không? Cầu xin đi rồi ta dạy ngươi."

Sanghyeok nhíu mày. Lòng tự tôn của hắn rất cao, sao có thể chấp nhận để thê tử của mình dạy cho mình chứ.

"Không cần. Ta sẽ tự học."

"Được. Tuỳ ngươi thôi. Đến lúc đó đừng có năn nỉ ta dạy cho nha!"

Sanghyeok khó chịu quay đầu vào trong thư phòng. Jihoon nghĩ cách giấu hai vật kia đi.



Buổi tối hôm đó là bữa tiệc chúc mừng Jeong Jihoon khỏi bệnh. Jihoon không hề biết gì về bữa tiệc này vì Sanghyeok giấu cậu từ đầu đến cuối. Buổi tối đó Sanghyeok lấy cớ muốn đưa cậu đi ăn ở một địa điểm bí mật, thế là hắn bịt mắt Jihoon rồi bế y đi một mạch đến sảnh tiệc bên bờ hồ mà hắn đã chuẩn bị sẵn.

Tất cả những người có mặt đều im lặng tuyệt đối cho đến khi Sanghyeok đặt Jihoon ngồi xuống và để y tự tháo khăn che mắt ra. Mọi người cùng ồ lên chúc mừng trước sự sửng sốt và vui mừng của Jihoon.

Bữa tiệc hôm đó Sanghyeok chỉ mời những người có quan hệ khá thân thiết với Jihoon và hai người họ, tạo nên một bữa tiệc vô cùng ấm áp và vui vẻ.

Jihoon mới khỏi bệnh nên Sanghyeok không cho cậu uống rượu. Chỉ cho Jihoon nhấp một ngụm còn lại hắn giành uống cả khiến Jihoon rất bực bội. Đành rằng cậu tửu lượng kém cũng đâu đến mức một ly rượu cũng không uống được. Sanghyeok uống rượu của cậu, lại thêm bị chuốc rượu đến mấy lần đã có dấu hiệu say. Jihoon ra lệnh giải tán tiệc sớm để đỡ Sanghyeok trở về.

Wangho mấy lần muốn qua hỏi chuyện Jihoon nhưng vì ngại Sanghyeok ở đó nên không dám. Vậy là lúc Jihoon đỡ Sanghyeok về hắn cũng chạy qua giúp.

"Ta cứ lo biểu ca sẽ làm khó ngươi. Ngươi không sao đấy chứ?"

"Đi nhiên là không sao rồi. Ta đã nói đây là một loại tình thú mà."

Wangho nhìn thấy đâu dây thừng trên cổ tay Jihoon mà nhăn mày tức giận. Tình thú gì mà trói tay thê tử như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro