Chương 28: Phong phi
Sanghyeok vội vàng đứng dậy chạy đuổi theo Jihoon. Một chuyện quan trọng như vậy sao tên khốn Park Dohyun kia không nói cho hắn biết sớm chứ. Thảo nào mà đột nhiên lại có món hoành thánh, lại còn nấu đơn giản quá như thế. Lúc ấy gương mặt Jihoon rất hào hứng nhìn hắn. Hắn đã cảm thấy lạ nhưng lại đoán không ra chuyện như vậy. Ai mà đoán được rằng hôm nay Jihoon lại nổi hứng nấu ăn đâu. Trước giờ hắn có thấy bảo bối nhà hắn vào bếp bao giờ đâu chứ.
Sanghyeok đuổi theo ra đến nơi thì thấy Jihoon đã sắp sửa đem cái chén hoành thánh đó đi đổ. Hắn lao tới một tay ôm eo Jihoon, một tay đỡ lấy cái chén đó.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ta có nói là không ăn đâu. Sao ngươi lại đem đi đổ vậy? Phí phạm quá!"
"Không phải ngươi nói món ăn này vừa đơn giản vừa xấu xí không muốn dùng sao?"
"Ta có nói là không muốn dùng đâu. Tuy món ăn có... không được đẹp nhưng lại chứa bao tâm huyết và tình cảm trong đó. Ta sao có thể chê được. Ta rất muốn được ăn thử."
Jihoon nhíu mày. Là ai đi nói cho Sanghyeok biết món này do cậu nấu nên y mới có thái độ như thế. Cậu không cần y nịnh bợ mình.
"Ta đổi ý rồi. Ta cũng cảm thấy mình nấu không ngon. Không muốn miễn cưỡng ngươi ăn. Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi với ta."
"Ta không có. Ngươi chưa từng chủ động vào bếp bao giờ. Hôm nay ngươi có lòng như thế ta dĩ nhiên là muốn thưởng thức rồi." Thấy Jihoon vẫn không có ý định đưa chén hoành thánh đó cho mình, Sanghyeok liền ghé tai y thì thầm: "Nếu ngươi không đưa nó cho ta, ta sẽ ăn ngươi tại đây thay vì nó đó."
Jihoon hoảng hốt. Sanghyeok trước giờ nói là làm. Chỗ này là hành lang, thường xuyên có người qua lại. Không thể để Sanghyeok làm bậy ở đây được.
"Đây. Ta đưa cho ngươi." Jihoon đưa chén hoành thánh cho Sanghyeok, nói tiếp: "Ngươi đã đòi ăn thì phải ăn cho bằng hết đấy."
"Ta đã sắp không chờ được nữa rồi."
Sanghyeok đón lấy chén hoành thánh rồi kéo Jihoon trở lại vào trong thư phòng. Hắn để Jihoon ngồi trên bàn nhìn mình ăn xong hết chén hoành thánh đó. Sanghyeok ăn rất ngon lành, cũng rất nhanh.
Nhìn thấy người mình thương ăn món mình nấu ngon lành như vậy trong lòng Jihoon cảm thấy rất hạnh phúc. Sự tức giận ban nãy cũng đã bay đi gần hết.
"Ngươi nấu ngon như vậy tại sao trước giờ không thấy nấu?"
"Lúc còn ở quê cũ, ta từng nấu qua một lần nhưng vì nấu dở quá nên không muốn nấu nữa. Hôm nay là ta nhờ đầu bếp trong cung của ngươi đứng bên cạnh chỉ cho ta nên ta mới dám nấu đấy. Nhưng mà... ngươi thấy ngon thật chứ?"
"Ngon thật mà. Nếu không tin ngươi nếm thử xem."
Sanghyeok nói xong liền kéo Jihoon xuống ngồi lên đùi mình rồi ngay lập tức hôn lên môi y.
Jihoon vẫn chưa nếm qua món mình nấu, qua chiếc lưỡi ẩm ướt của Sanghyeok hắn cảm nhận được vị của món ăn. Cậu thấy mình nấu cũng không tệ.
Tay Sanghyeok không an phận luồn tay vào trong áo chạm vào làn da trần ấm nóng của Jihoon. Jihoon khẽ run lên, không nhịn được rên rỉ. Cái tay nghịch ngơm của người kia đang nắm lấy núm vú của cậu mà kéo, rồi lôi, rồi ấn. Jihoon đẩy Sanghyeok ra, thở dốc mắng: "Tay ngươi làm cái gì đấy? Đừng làm loạn!"
"Jihoon hôm nay vào bếp vì ta như thế ta cũng muốn tặng quà đáp lễ."
Jihoon đỏ mặt nói: "Ta không phải vào bếp vì ngươi. Là Wooje muốn ăn."
"Vậy ta phải thay Wooje cảm ơn ngươi rồi."
Nói xong Sanghyeok nghiêng đầu gặm lên cần cổ trắng ngần của Jihoon. Tay hắn xoa nắn hai bờ mông tròn. Xoa xoa rồi bóp.
"Ngươi ưm... đừng...a..."
Dây thắt lưng bị Sanghyeok kéo tuột từ khi nào. Vạt áo trễ xuống vai. Sanghyeok thuận tiện cởi áo thoả sức cắn mút hai điểm hồng trước ngực. Cả người Jihoon run lên vì bị khoái cảm kích thích, hai tay bấu chặt lấy vai Sanghyeok, rên rỉ không ngừng.
"Jihoon, ta đã luôn muốn thử làm ở đây với ngươi. Làm ở thư phòng của hoàng đế cũng kích thích chứ hả?"
"Ngươi... biến thái ưm..."
"Ta còn muốn biến thái hơn cơ."
Sanghyeok gạt hết đồ dùng giấy tờ trên bàn qua một bên rồi ôm Jihoon đặt nằm ngửa trên mặt bàn. Jihoon hoảng hốt kêu lên: "Này, đây là bàn làm việc. Ngươi..."
"Đúng. Đây là bàn làm việc của ta. Ta còn không bận tâm thì ngươi lo cái gì."
"Nhưng... Oái!"
Sanghyeok lột quần Jihoon vứt qua một bên.
"Bảo bối, hôm nay làm thử ở đây xem tư vị thế nào nhé!"
"Tư vị cái mốc! Buông ưm..."
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa. Liền sau đó là một giọng nói trong trẻo cất lên: "Cha ơi, cha có trong đó không?"
Jihoon nghe tiếng Wooje gọi vội vàng đẩy Sanghyeok ra, mặc lại quần rồi chạy ra ngoài mở cửa.
"Wooje, có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy y phục của cha mình xộc xệch, đầu tóc hơi loạn, Wooje ngạc nhiên hỏi: "Cha không phải lại đánh nhau với phụ thân đấy chứ?"
Jihoon dở khóc dở cười đáp: "Không có. Sao bọn ta lại có thể đánh nhau chứ?"
"Trước kia cha đánh phụ thân suốt còn gì?"
"Thằng nhóc này, ta đánh hắn khi nào chứ? Mà sao giờ vẫn gọi là phụ thân, phải gọi là phụ hoàng."
"Con xin lỗi. Con chưa quen."
Jihoon xoa đầu nó, hỏi tiếp: "Con đến đây làm gì?"
Wooje bỗng nhiên đỏ mặt, ấp úng đáp: "Phòng ngủ của con rộng quá... Cái giường cũng bự nữa. Con... con hơi sợ..."
Jihoon lúc này mới nhận ra mình đã khá vô tâm. Vậy mà không để ý đến sự lo lắng của con trai mình. Cậu cúi xuống bế bổng Wooje lên.
"Cha xin lỗi! Cha vô ý quá! Đêm nay cha ngủ cùng con nhé!"
Sanghyeok lúc đó cũng tiến tới, xoa đầu con trai nhỏ, dịu dàng hỏi: "Con cảm thấy sợ sao?"
Wooje gật đầu.
"Ta xin lỗi vì đã không để ý đến chuyện này. Ngày mai cha sẽ sai người sửa lại phòng cho con. Hôm nay con qua phòng ngủ chung với ta nhé!"
Trong hoàng cung dĩ nhiên luôn có phòng được chuẩn bị riêng cho những đứa trẻ nhỏ kiểu như Wooje. Nhưng do Sanghyeok muốn Wooje ở gần bên mình nên quyết định để thằng bé sống luôn trong tẩm cung của hắn. Vì quyết định đột ngột nên phòng của chưa kịp sửa lại cho phù hợp với một đứa trẻ con. Đây là sơ suất của Sanghyeok.
"Vậy hôm nay cha và phụ thân sẽ ngủ cùng con sao?"
"Ừ. Có thích không?"
Wooje cười tươi đáp: "Thích ạ."
Vậy là đêm hôm đó ba người cùng ngủ chung trên long sàng của hoàng đế. Đây là một trải nghiệm vô cùng vi diệu với Jihoon.
Cậu vẫn nhớ kiếp trước đã bao lần cậu mơ được ngủ trên long sàng bởi người cậu theo đuổi là thái tử. Kiếp này xuyên vào làm một kẻ nhặt rác, cậu không dám mơ tưởng đến chuyện bước chân vào hoàng cung chứ đừng nói đến tẩm cung của hoàng đế. Sự gặp gỡ với Lee Sanghyeok đã thay đổi tất cả. Tình cờ có con với hoàng đế, được đón về hoàng cung, còn ngủ trên long sàng. Và chắc chắn đây sẽ không phải là lần cuối cùng.
Trong lúc Jihoon còn đang nằm ôm Wooje mà cảm khái về cuộc đời thì Sanghyeok bên này đang khó chịu đến cùng cực. Lúc nãy trước khi lên giường hắn đã phải ra hồ nước ngâm mình một lúc để giải quyết cái thứ đang cứng đến phát đau của mình. Hắn không ngừng rủa thầm ông trời trêu ngươi mình. Thịt dâng lên đến tận miệng còn không ăn được. Bây giờ nhìn Jihoon nằm ôm con ngủ bên cạnh, hắn lại cứng nhưng chỉ có thể bất lực mà nhìn. Cả đời hắn chưa từng phải nín nhịn khổ sở thế này.
Rốt cuộc đến nửa đêm, Jihoon vẫn đang say ngủ thì cảm giác có người đang bế bổng mình lên đưa đi đâu đó. Cậu cảm nhận được hơi ấm và mùi cơ thể là của Sanghyeok. Cậu cố gắng nâng mí mắt đang nhắm tịt nhìn xem rốt cuộc tên kia muốn làm gì. Rồi cậu thấy Sanghyeok ôm cậu qua phòng bên, đặt trên một cái giường nhỏ hơn. Vừa đặt xuống giường, Sanghyeok đã leo lên người cậu, bắt đầu gặm liếm vành tai
"Ưm... Hyeok, làm gì vậy?"
"Ban ngày chúng ta vẫn đang làm dang dở. Ta đã nín nhịn hết nổi rồi. Giờ ngươi đền cho ta đi!"
Sanghyeok kéo dây lưng, vạch áo của Jihoon ra, cắn mút cần cổ và xương quai xanh.
"Ưm... ta buồn ngủ lắm... ưm ha..."
"Thì ngươi cứ ngủ tiếp đi. Mặc ta."
Môi lưỡi Sanghyeok không ngừng chu du khắp người. Mỗi tấc da thịt y chạm vào đều khiến cậu bị kích thích đến cực độ nhưng không dám lớn tiếng rên vì sợ bên ngoài nghe thấy. Thế này sao mà ngủ được chứ?
Jihoon ngồi dậy kéo Sanghyeok vào một nụ hôn sâu. Tay kéo áo của Sanghyeok xuống khỏi vai. Cậu nói dỗi: "Ngươi thật quá đáng! Phá giấc ngủ của ta chỉ vì chuyện này."
"Trẫm như vậy còn không phải là vì ngươi hay sao? Đều là tại ngươi hại trẫm đến giờ này vẫn không ngủ được. Trẫm chỉ muốn được đền bù thôi."
Jihoon lại hôn y. Đâu phải chỉ mình Sanghyeok mới cảm thấy khó nhịn. Cậu lúc đó cũng nhịn đến khổ sở.
Sanghyeok lại đè Jihoon xuống, lột nốt y phục còn sót lại trên người cậu rồi vứt xuống đất, tiện tay kéo rèm lại.
"Con ngủ có một mình, lỡ như..."
"Chúng ta ngủ ở gần đấy mà. Không sao đâu. Hơn nữa, không phải lần trước nó cũng ngủ một mình đấy thôi."
"Hyeok, ngươi... ưm... Đợi đã! A... ưm..."
"Ta không đợi được nữa. Ngoan."
"Bảo bối, ngươi kẹp chặt quá. Ta đau đó. Thả lỏng đi."
"Ngươi im! A a... chậm... a ... chậm lại...ưm... ha ..."
"Bảo bối, cứ thoải mái kêu đi. Tẩm cung của trẫm, không ai dám vào đâu."
"Ngươi... a a... đã bảo chậm lại mà... ưm a... cầm thú... a..."
Buổi thượng triều ngày hôm sau, Sanghyeok tuyên bố trước bá quan văn võ phong Jeong Jihoon làm phi, cho quản lý hậu cung, phong Lee Wooje làm hoàng tử. Việc Wooje làm hoàng tử không bị các quan viên bàn luận nhiều vì Sanghyeok đã khẳng định Wooje là con đẻ của hắn sinh ra ở ngoài cung. Hoàng thượng đã khẳng định như thế dĩ nhiên các quan lại sẽ không ý kiến gì. Họ chỉ không đồng ý việc để Wooje sống trong tẩm cung của hoàng thượng mà thôi. Sanghyeok nói: "Wooje và trẫm đã sống xa nhau năm năm. Trẫm muốn sống gần con, bù đắp tình cảm còn thiếu hụt suốt năm năm qua của thằng bé cũng không được sao?"
Bọn họ hết ý kiến. Tuy rằng trước giờ trong cung chưa từng có tiền lệ này nhưng hiện tại hoàng thượng cũng chỉ có mình Wooje là con, chiều chuộng như vậy cũng không sợ bị nói thiên vị con cái.
Jeong Jihoon là bị phản đối dữ dội nhất. Trước giờ chưa từng có tiền lệ một nam nhân bước chân vào hậu cung chứ đừng nói đến chuyện được phong phi. Ngay cả tiên hoàng Lee Seongwoong ngày đó đem lòng yêu thị vệ cận thân của mình cũng không dám phong phi cho y mà phải chấp nhận rời khỏi hoàng cung để sống cùng nhau.
Nhắc đến chuyện của phụ hoàng, Sanghyeok lại cảm thấy tức giận. Thật ra trước kia hắn đã từng hỏi phụ hoàng tại sao lại không dám phong Im Jaehyeon làm phi mà phải rời khỏi hoàng cung, cam chịu làm thường dân để sống cực khổ như thế. Phụ hoàng đã nói không phải người không dám phong phi cho Jaehyeon mà bởi vì Jaehyeon thích tự do, không muốn sống bó buộc ở trong cung. Hơn nữa, do phụ hoàng còn chia sẻ tình cảm với Han Deokjoon nên nếu để Jaehyeon sống trong cung sẽ rất bất lợi cho cả ba người. Cuộc sống ngao du sơn thủy hiện giờ của ba người họ hiện tại rất thoải mái và hạnh phúc khiến phụ hoàng hắn thậm chí còn chẳng muốn về cung. Nhưng hắn lại chẳng thể nói thật như vậy trước mặt quần thần. Việc phụ hoàng chia sẻ tình yêu của mình với Han thần y là một điều bí mật. Cả kinh thành này ngoại trừ phu phu Bae Junsik thì không một ai biết cả. Không phải Lee Seongwoong sợ miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu, y chỉ không muốn cuộc sống của mình gặp mấy phiền phức không đáng có. Mất vui.
"Trước giờ chưa có tiền lệ thì trẫm sẽ tạo ra tiền lệ. Như vậy không phải là được rồi sao?"
"Bệ hạ, người không thể tùy tiện như vậy. Người là thiên tử, là người mà mọi thần dân trông vào. Nếu người lập một nam nhân làm phi thì dân chúng sẽ nhìn nhận người như thế nào? Lịch sử sẽ viết về người như thế nào?!"
"To gan!" Sanghyeok tức giận đập vào thành ghế, quát: "Trẫm là thiên tử, là người đứng đầu thiên hạ. Kẻ nào dám bàn luận sau lưng trẫm, chém!"
Lập tức đám quan lại sợ hãi dập đầu.
"Xin bệ hạ bớt giận!"
"Không phải chúng thần bàn luận sau lưng bệ hạ. Chúng thần chỉ lo lắng cho uy danh của bệ hạ trong sử sách sẽ có một vết nhơ, sẽ khiến người đời hiểu sai về bệ hạ. Bệ hạ cả một đời anh minh thần võ, không nên vì chút sai lầm này mà ảnh hưởng đến uy danh một đời."
Sanghyeok nhìn vị quan vừa lên tiếng, nhếch môi cười khẩy, nói: "Hay cho câu vì một chút sai lầm mà ảnh hưởng uy danh một đời. Song ái khanh, trẫm yêu một nam nhân, muốn người đó làm phi tử của trẫm mà gọi là vết nhơ, là sai lầm. Vậy khanh đêm đêm lén lút đi tìm tiểu quan thì gọi là gì?"
Vị quan họ Song kia giật mình toát mồ hôi. Bên cạnh đám quan viên nhìn hắn kinh ngạc, xì xào bàn tán khiến hắn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Làm sao bệ hạ lại biết được chuyện này?
"Trẫm thích Jeong Jihoon nên muốn đưa hắn nhập cung làm phi. Còn ngươi lén lút quan hệ với nam nhân bên ngoài mà cũng dám đứng đây chỉ trích trẫm?"
Song đại nhân sợ hãi dập đầu xuống đất liên tục, kêu lên: "Bệ hạ, xin bệ hạ tha tội! Là đầu óc thần không được tỉnh táo, ma xui quỷ khiến nói năng lung tung. Thần... thần tội đáng muôn chết!"
Song đại nhân dập đầu mạnh đến mức trán bị thương, chảy máu. Các quan viên xung quanh thấy vậy không khỏi sợ hãi. Không biết bí mật của bản thân có bị hoàng thượng nắm thóp được không.
"Hôm nay trẫm ở đây không phải để hỏi ý kiến các khanh mà là để thông báo cho các khanh biết. Hai ngày nữa trẫm sẽ cưới Jeong Jihoon vào cửa và phong hắn làm phi, chính thức quản lý hậu cung. Bãi triều!"
Sanghyeok đứng dậy rời khỏi điện. Các quan viên vẫn còn quỳ sụp, chưa dám đứng dậy. Đã lâu lắm rồi bọn họ mới thấy bệ hạ nổi giận đến như vậy. Người đã nói như thế nếu bọn họ còn tiếp tục can gián chắc chắn chỉ có bay đầu. Người có thể khuyên được bệ hạ lúc này e chỉ có thái hậu.
Đêm qua Jihoon bị Sanghyeok lăn qua lăn lại đến gần sáng mới có thể ngủ nên hắn ngủ li bì đến gần trưa mới dậy. Lúc đi ra ngoài thì thấy Hyeonjoon đang dạy võ cho Wooje.
Trong thời gian di chuyển đến kinh thành, ngày nào Wooje cũng dành ít nhất một canh giờ để học võ, chia làm hai buổi sáng và tối. Sanghyeok nói căn cơ của Wooje khá tốt lại thông minh nên hắn không cần tốn công chỉ dạy nhiều. Wooje còn nhỏ nên chút yếu học phòng vệ và các động tác nhằm giúp cơ thể cao lớn và săn chắc.
"Hôm nay Sanghyeok thượng triều, ngươi không đi cùng sao?" Jihoon ngạc nhiên hỏi.
"Có Dohyun đi cùng là được rồi. Bệ hạ sai ta ở lại đây bảo vệ hai người. Phải rồi, nghe bệ hạ nói hôm nay sẽ sắc phong cho ngươi và Wooje. Từ giờ ta sẽ phải gọi ngươi là nương nương rồi."
Jihoon xua tay nói: "Ta là nam nhân, không quen kiểu gọi như thế đâu. Ngươi cứ gọi bình thường như trước giờ là được rồi."
"Không được đâu. Phải theo quy củ chứ. Nếu để người khác biết được thì cả ta và ngươi đều sẽ gặp rắc rối đấy."
Jihoon thở dài không nói thêm. Hyeonjoon mỉm cười xoa đầu Jihoon. Đột nhiên Jihoon phát hiện ra Wooje đứng ngay cạnh mình từ lúc nào. Ánh mắt thằng bé nhìn cậu có vẻ rất không vui.
"Wooje..."
Wooje quay người chạy vào phòng. Hyeonjoon kinh ngạc đuổi theo. Jihoon chứng kiến một màn này bắt đầu cảm thấy lo lắng. Hình như Wooje nhà cậu càng ngày càng thích Hyeonjoon quá thì phải. Nếu Hyeonjoon là con gái thì không sao nhưng y là con trai, hơn nữa còn chênh nhau đến mười sáu tuổi. Ban đầu vì thấy Wooje còn nhỏ nên cậu không quá bận tâm nhưng giờ cậu lại cảm thấy nếu để mặc như vậy không chừng lớn lên sẽ trở thành đoạn tụ giống cậu mất.
Hyeonjoon đuổi theo Wooje vào phòng. Hắn thấy cậu nhóc đang giận dỗi ngồi nhìn ra cửa sổ.
"Này, đệ làm sao vậy? Làm sao tự dưng lại nổi giận?"
Wooje quay ngoắt lại hỏi: "Huynh vẫn còn thích cha đệ sao?"
Hyeonjoon hơi giật mình, lúng túng một chút rồi đáp: "Ta... ta không phải..."
"Chắc chắn là thích mà. Phụ hoàng sẽ cưới cha nên huynh không có cơ hội đâu."
Hyeonjoon mỉm cười xoa đầu cậu nhóc.
"Ta biết mà nên ta nào dám tơ tưởng gì. Không lẽ vì vậy mà đệ giận ta?"
"Vì đệ không thích huynh đối tốt với cha đệ như thế. Huynh chỉ được đối tốt như vậy với đệ thôi."
Wooje vừa nói vừa ôm chầm lấy Hyeonjoon. Hyeonjoon nhìn thằng nhóc, dở khóc dở cười. Wooje cũng bám người quá rồi. Mới nhỏ mà đã có suy nghĩ như vậy, hình như có hơi vượt qua tuổi của thằng bé thì phải. Hyeonjoon ôm Wooje an ủi, trong đầu suy nghĩ xem nên làm sao mới phải.
Lúc này Jihoon đang ở trong thư phòng của hoàng thượng. Sanghyeok đã cho phép cậu được tùy ý ra vào căn phòng, mượn bất cứ thứ gì mình muốn để đọc. Đúng lúc Jihoon đang muốn hiểu hơn về triều đại và thế giới mình đang sống nên tính mượn một cuốn sách sử để đọc. Đang mải lục tìm thì cậu nghe có tiếng đằng hắng kì lạ. Jihoon ngạc nhiên nhìn ra cửa thì bàng hoàng đến đánh rớt luôn cái quyển sách tre mà cậu đang cầm trên tay. Jihoon quỳ sụp xuống dập đầu.
"Thái hậu nương nương vạn tuế! Không biết người tới nên thảo dân đã không ra đón tiếp từ sớm. Mong thái hậu tha tội."
Thái hậu Hong Sohyun không chờ nổi đến lúc Sanghyeok đưa con trai và tên nam nhân đó qua vấn an mình nên đã tự mình tới tẩm cung của Sanghyeok tìm trước. Và bắt gặp một cảnh tượng không ngờ.
Bà nhìn Jihoon không nói gì mà quay đầu bước ra ngoài. Jihoon vội vàng đứng dậy theo ra ngoài. Hong Sohyun cho người đặt một cái ghế ở ngoài sân rồi ngồi ở đó. Jihoon thì quỳ dưới đất. Mặt bà lạnh tanh.
"Ngươi có biết thư phòng của hoàng đế là nơi không thể tùy tiện bước vào không?"
"Thảo dân..."
"Không cần xưng thảo dân nữa. Sáng nay trên triều Sanghyeok đã phong phi cho ngươi rồi. Sẽ sớm có thánh chỉ đưa tới thôi."
"... Vâng."
Jihoon không biết Sanghyeok hôm nay phong phi cho mình. Y không nói gì cả.
"Cho dù bây giờ ngươi đã là phi tử của hoàng đế, quản lý hậu cung thì cũng không được phép vào thư phòng của hoàng đế."
"Thưa... là Sanghyeok cho phép..."
"Không được tùy tiện gọi tên húy của nó!"
Jihoon liền ngậm miệng.
"Cho dù Sanghyeok có đồng ý thì ngươi cũng không được phép. Làm gì cũng phải có quy củ. Việc Sanghyeok phong ngươi làm phi đã là trái quy tắc từ trước đến nay của triều đình rồi, nhưng vì ta thấy nó rất thích ngươi nên ta không phản đối. Tuy nhiên những việc khác ta nhất định phải quản. Ngươi giờ đã là chủ hậu cung thì càng phải làm gương cho kẻ khác. Ngươi không tuân thủ làm sao nói các phi tần khác được."
"Thảo... thần thiếp hiểu rồi. Nhưng thưa mẫu hậu, thần thiếp nghĩ không phải là bệ hạ làm trái quy tắc trong cung. Chẳng qua là trước giờ chưa từng có tiền lệ nên mọi người liền xem là trái nguyên tắc. Theo thần thiếp được biết, không hề có quy tắc nào cấm nạp nam nhân làm phi cả."
"Ngươi..."
"Thần thiếp cũng nhớ rằng không có quy tắc nào cấm phi tử được vào thư phòng của hoàng đế nếu hoàng đế đã cho phép."
Quy tắc của triều đại này Jihoon vẫn chưa kịp đọc nhưng cậu nghĩ triều đại nào thì cũng sẽ có những quy tắc chung giống nhau.
"HOANG ĐƯỜNG!" Thái hậu nổi giận đứng bật dậy.
Hong Sohyun tức giận lao tới muốn đánh cho tên nam nhân trước mặt một tát nhưng khi tay vung lên mới nhớ ra rằng đây là người mà Sanghyeok rất thích. Nếu đánh y chắc chắn con trai rất buồn, có khi còn gây ra mâu thuẫn của hai mẹ con nên cố nín nhịn.
"Ngươi nên cảm ơn Sanghyeok. Nếu không phải vì nó ai gia sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy đâu."
"Jeong Jihoon, ai gia biết ngươi xuất thân thường dân, nhưng một khi đã vào cung thì phải tuân theo quy tắc trong cung. Ai gia có thể vì Sanghyeok mà bỏ qua cho ngươi một vài chuyện nhưng cái gì cũng có giới hạn. Nếu bỏ qua cho ngươi quá nhiều thì các phi tử khác sẽ nghĩ như thế nào. Hậu cung này không phải chỉ có mình ngươi, không phải để cho ngươi muốn làm gì thì làm."
"Ta có thể chấp thuận để Sanghyeok cưới ngươi làm phi nhưng quản lý hậu cung thì không thể. Một kẻ không có quy củ như ngươi nắm giữ hậu cung chỉ tổ làm nó loạn lên mà thôi. Hậu cung không yên bình sẽ khiến Sanghyeok không thể yên tâm trị vì đất nước. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều đến đại cục và uy danh cả đời của nó."
Jihoon nhíu mày. Nói đi nói lại chung quy cũng chỉ có một ý là muốn cậu giao lại quyền quản lý hậu cung cho bà ta. Cậu vốn cũng chẳng ham cái quyền đó. Bà ta muốn có thì cậu cho. Đỡ phiền phức.
"Mẫu hậu, thần thiếp tự nhận thấy mình chỉ mới vừa bước vào hậu cung, còn nhiều điều vẫn chưa nắm rõ, không có đủ năng lực để quản lý tốt hậu cung. Xin mẫu hậu chỉ cho thần thiếp nên làm gì mới tốt."
Hong Sohyun che miệng ho nhẹ che giấu nụ cười trên môi. Đây là điều mà bà đang chờ đợi, chờ cho chính Jihoon mở lời trước.
"Được. Nếu ngươi đã có lời, ai gia sẽ giúp ngươi. Trước khi ngươi nhập cung, hậu cung là Sanghyeok giao cho ta quản lý. Vậy thì cứ để ai gia quản lý hậu cung thay ngươi cho đến khi ngươi nắm vững được các quy tắc trong cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro