Chương 17: Cưỡng chế đánh dấu
Lee Sanghyeok lái xe một đường tới xướng của Jeong Jihoon, vừa nghe thấy cậu và Kim Kyukkyu đang ở trong phòng riêng thì lập tức chạy tới, ai ngờ lại nghe thấy lời nói trách móc của cậu về mình.
Anh gấp gáp đá cửa phòng ra, ngay sau đó cảm xúc từ áy náy mà nhanh chóng chuyển sang tức giận.Vợ của anh đang ôm người đàn ông khác nói xấu anh, còn nói muốn ly hôn với anh.Khóe mắt của Lee Sanghyeok như muốn nứt ra, anh cảm thấy đầu mình ngứa ngáy cứ như thể trên đó đang mọc sừng vậy.
Một cặp sừng vừa to vừa dài.
"Jeong Jihoon, đây gọi là tam quan đứng đắn mà em từng nói sao? Dựa vào người đàn ông khác nói muốn ly hôn với chồng, em như thế này còn có tư cách mắng tôi năm xưa dây dưa với omega khác?"
Jeong Jihoon nhìn thấy Lee Sanghyeok lập tức buông Kim Kyukkyu ra, rơi vào mắt anh càng giống như cậu đang chột dạ.
Mặc dù lửa giận đã sắp trào ra ngoài, nhưng anh vẫn chờ mong cậu sẽ giải thích gì đó hay ít ra nói rằng anh đã hiểu lầm, nào ngờ cậu lại nhếch môi cười nhạo: "Tam quan của tôi dù bị vỡ nát cũng do bị anh và mẹ anh tạo nên, nếu anh đã nghe thấy thì tôi ở đây nói thẳng, Lee Sanghyeok, tôi muốn ly hôn."
Rầm!
Lee Sanghyeok đấm mạnh vào vách cửa rồi nhào tới chỗ của Jeong Jihoon, Kim Kyukkyu lập tức xông ra cản anh lại.
"Mẹ nó!"
Lee Sanghyeok chửi thề một tiếng rồi vung tay đấm vào mặt Kim Kyukkyu, anh ta cũng không nhịn mà đánh trả, nhất thời trong văn phòng nhỏ hẹp, hai alpha đánh nhau long trời lỡ đất.
"Dừng tay lại đi."
Jeong Jihoon bất lực muốn tách hai người ra nhưng họ căn bản không nghe, trông dáng vẻ điên cuồng của họ cứ như có thể đánh đến mức tôi sống anh chết vậy.
Xoảng!
Tiếng men sứ vỡ nát vang lên, hai người tạm thời dừng tay đồng loạt nhìn sang Jeong Jihoon chỉ thấy lồng ngực của cậu không ngừng phập phồng, mặt đều đỏ lên trông vô cùng tức giận vậy. Vừa rồi cậu nói mãi hai tên to xác này không nghe bèn cầm bình hoa lên đập xuống đất.
"Kyukkyu, anh ra ngoài một lát, em muốn nói chuyện riêng với ngài thiếu tướng."
Kim Kyukkyu nhăn mặt tỏ ý không đồng tình nói: "Không được, Jihoon, anh sợ anh ta sẽ làm hại em."
Jeong Jihoon hiểu ý anh ta, Lee Sanghyeok vì Han Wangho mà giấu chuyện cậu bị bắt cóc, lại không cho cậu nghi ngờ gã hãm hại khiến mình mang danh ăn cắp thì cũng rất có thể xuống tay đánh cậu khi lòng tự tôn của mình bị cậu giẫm đạp.
Nhưng đây là chuyện riêng của cậu, cậu không muốn liên lụy, mọi việc nên để cậu tự giải quyết thì hơn.
Vì thế cậu nhẹ giọng nói: "Em muốn tự mình giải quyết chuyện này, nếu gặp vấn đề gì, em sẽ gọi anh."
Lời Jeong Jihoon nói nhẹ nhàng điềm đạm nhưng lọt vào tai Lee Sanghyeok lại biến thành trăm ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim anh. Cậu đang kêu người tình của mình canh gác bên ngoài, chờ giải quyết với anh xong sẽ ngã vào lòng anh ta à?
Rốt cuộc cậu coi anh là gì?
Kim Kyukkyu không tình nguyện nhưng trước giờ anh ta luôn tôn trọng ý kiến của Jeong Jihoon vì thế trợn mắt nhìn Lee Sanghyeok một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Lee Sanghyeok bước nhanh đóng cửa lại rồi hùng hổ tiến tới trước mặt Jeong Jihoon, hai tay giữ chặt bả vai của cậu, nghiến răng hỏi: "Em mau nói cho tôi biết, tại sao muốn ly hôn? Có phải vì em muốn ở bên cạnh tên Kim Kyukkyu kia không?"
Jeong Jihoon cười, Lee Sanghyeok hoàn toàn không nghĩ nguyên nhân đều nằm ở anh sao? Đến giờ phút này rồi anh vẫn đổ hết lỗi lầm lên đầu cậu, rõ ràng anh vì lòng riêng hại cậu và Wooje suýt chết trong biển rộng vậy mà bây giờ còn làm như bản thân là người bị hại không bằng.
Nhưng nếu anh đã không biết mình sai thì cậu cũng không muốn tiếp tục đôi co với anh làm gì, vì thế thẳng thắn thừa nhận:
"Đúng, Kyukkyu không có một bà mẹ ghét tôi đến mức chỉ cần tôi chết bà ấy lập tức mở tiệc ăn mừng, càng không có tình cảm dây dưa với một omega khác, hơn hết anh ấy tin tưởng tôi tuyệt đối, chỉ cần là điều tôi nói anh ấy đều dốc sức đi làm. Kyukkyu hơn anh về mọi mặt, tại sao tôi phải chịu nhục sống với anh mà không thể chọn người yêu tôi?"
"Câm miệng!"
Lee Sanghyeok mất khống chế mà đè Jeong Jihoon lên bàn làm việc, bàn tay to lớn bóp chặt cổ của cậu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó em là đồ phản bội! Chính em nói muốn lấy tôi, bây giờ em lại muốn bỏ rơi tôi chọn alpha khác? Em coi tôi là gì hả? Jeong Jihoon, tôi nói cho em biết cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tay tôi.Muốn ly hôn sao? Đừng mơ!"
Chỉ thấy Lee Sanghyeok lật người Jeong Jihoon lại, một tay khóa chặt hai tay của cậu ra sau lưng, tay còn lại niết niết tuyến thể gồ lên sau gáy cậu.
Jeong Jihoon hoảng sợ không ngừng vùng vẫy, gằng từng chữ quát: "Lee Sanghyeok, anh đừng quá đáng! Chúng ta chia tay trong hòa bình đều tốt cho cả đôi bên, Wooje vẫn nhận anh làm cha, đừng để chúng ta đi đến bước đường coi nhau như kẻ thù ưm..."
Jeong Jihoon đang nói thì một bàn tay to lớn chặn miệng cậu lại khiến cậu chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm.
Lee Sanghyeok hôn nhẹ lên tuyến thể của cậu một cái rồi nói khẽ: "Em định la lên cho người tình của em vào cứu à? Jihoon, anh muốn xem thử sau khi biết em đã bị anh đánh dấu, tên Kim Kyukkyu kia còn một lòng với em được nữa không."
Đồng tử Jeong Jihoon chấn động, cậu liều mạng chống cự không cho Lee Sanghyeok chạm vào gáy mình, nếu bị anh đánh dấu, cả đời này cậu cũng đừng mong rời khỏi anh.
Sau khi một omega bị đánh dấu, cả đời này chỉ có thể phục từng alpha đánh dấu mình, cho dù đau khổ tuyệt vọng đến mấy cũng đều phải cắn răng chịu đựng.
Không, cậu không muốn.
Anh Kyukkyu, cứu em với!
Mặc cho Jeong Jihoon gào thét trong vô vọng, nước mắt rơi xuống thấm ướt bàn tay của mình thì Lee Sanghyeok vẫn không nao núng mà há miệng ra cắn mạnh vào gáy của cậu.
"Ưm!"
Đôi mắt Jeong Jihoon trợn to, cơ đau truyền từ sau cổ nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể hòa chung với cảm giác nhục nhã khiến đầu óc của cậu rơi vào khoảng không trống rỗng.
Máu chảy ra, Lee Sanghyeok liếm sạch thuận tiện quét một vòng quanh tuyến thể bị cắn vỡ, sau đó thủ thỉ bên tai cậu: "Jihoon, em vĩnh viễn chỉ thuộc về tôi mà thôi."
Lee Sanghyeok buông Jeong Jihoon ra, cậu cũng không vùng vẫy nữa mà nằm xụi lơ trên bàn làm việc, nước mắt thấm ướt giấy tờ dưới thân.
"Anh sẽ không ép em đi theo anh, em cứ ở nhà cha vợ đi, khi nào muốn thì gọi cho anh đón em về."
Dứt câu anh xoay người bước đi, cánh cửa vừa mở ra đã thấy Kim Kyukkyu đứng trước mặt.
Lee Sanghyeok lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Kim Kyukkyu, mặc dù anh là giáo sư nhưng cũng không nằm ngoài vòng pháp luật, đừng để đến cuối cùng bị tước danh vị vì tội ve vãn vợ của người khác."
Tuy nhiên Kim Kyukkyu không hề quan tâm đến lời cảnh cáo của anh, bởi vì anh ta đang bị chấn kinh bởi mùi pheromone hỗn loạn nồng nặc truyền ra từ trong phòng.
Chỉ khi một alpha vừa giao hợp với một omega mới tỏa ra mùi hương quái lạ như thế.
"Chết tiệt!"
Kim Kyukkyu đẩy Lee Sanghyeok ra rồi nhào vào bên trong.
Nhìn theo bóng lưng hớt hải của Kim Kyukkyu, Lee Sanghyeok nhếch môi cười nhạo một tiếng rồi rời đi, mặc dù anh rất muốn nhìn thấy gương mặt thất thố của tình địch khi phát hiện Jeong Jihoon đã bị mình đánh dấu, nhưng anh không thể buông bỏ thân phận của mình, nếu đã là rắc rối do nhóc con kia gây ra thì để cậu tự giải quyết đi.
Kim Kyukkyu chạy vào bên trong gian phòng làm việc của Jeong Jihoon thì phát hiện cậu đang nằm trên bàn, ở cổ còn hiện lên vết cắn thật sâu thậm chí còn đang chảy máu.
Mùi pheromone trong này càng thêm khiến người ta choáng váng.
Kim Kyukkyu nghiến chặt răng, bàn tay siết lại thành nắm đấm, hiện tại lửa giận trong lòng anh ta đã cao đến mức có thể liều chết với Lee Sanghyeok, nhưng lúc này anh ta không thể chạy đi tìm anh mà phải trấn an Jihoon trước.
Kim Kyukkyu tiến tới ôm Jeong Jihoon vào lòng, cơ thể của cậu khẽ run lên.
"Ngoan, là anh đây."
Dường như nhận ra giọng nói của Kim Kyukkyu, Jeong Jihoon không còn run nữa mà rụt người cuộn tròn trong lòng ngực của anh ta.
Kim Kyukkyu thấy cậu như thế đau lòng không thôi, nhìn vết cắn trên gáy của cậu, anh ta cố gắng đèn nén dục vọng muốn cắn thêm một cái lên đó để xóa đi vết tích do Lee Sanghyeok để lại, nhưng anh ta không thể làm vậy, điều này chẳng khác nào sỉ nhục người anh ta yêu.
Đột nhiên người đang nằm trong lòng ngực của anh ta lên tiếng, giọng nói mang theo sự căm phẫn đến cùng cực.
"Vừa rồi anh ta nói khi nào em muốn về thì gọi điện cho anh ta, hiện tại anh ta đang coi em là nô lệ nên không sợ em bỏ trốn đúng không? Anh Kyukkyu, nếu em chết, anh sẽ giúp em nuôi nấng Wooje chứ?"
Bị Lee Sanghyeok đánh dấu rồi, Jeong Jihoon không thể rời khỏi đế quốc, càng không thể sống thiếu pheromone an ủi của anh, cách duy nhất chính là đến bệnh viện xóa đánh dấu, nhưng quá trình này cực kỳ đau đớn và có thể dẫn đến tử vong.
Nhưng cậu không sợ, so với cái chết cậu càng sợ hãi Lee Sanghyeok sẽ lợi dụng chuyện này mà tổn thương với Wooje hơn.
Kim Kyukkyu nghe thấy chữ chết từ trong miệng của Jeong Jihoon thì càng ôm cậu chặt hơn, anh ta nói:
"Em đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ giúp em xóa bỏ đánh dấu một cách an toàn."
Lời Kim Kyukkyu nói nhen nhóm trong lòng Jeong Jihoon một chút hy vọng, anh ta là giáo sư đại tài của đế quốc, cậu có thể tin tưởng anh không?
"Anh thật sự có cách giúp em chứ?"
Kim Kyukkyu đẩy cậu ra rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: "Jihoon, anh chưa bao giờ thất hứa với em mà đúng không?"
Jeong Jihoon gật đầu, Kim Kyukkyu nói không sai, từ lúc bé đến giờ anh ta hứa gì với cậu đều sẽ thực hiện được, không như Lee Sanghyeok, lời hứa của anh chỉ khiến cậu rơi vào vực sâu đau khổ mà thôi.
"Nhưng anh có điều kiện."
Jeong Jihoon mở to mắt nhìn anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta đề điều kiện với cậu.
Dù vậy cậu vẫn gật đầu thật mạnh, thà rằng có điều kiện cậu còn bớt thấp thỏm hơn là nằm yên hưởng lợi.
Kim Kyukkyu áp bàn tay của mình vào gò má của Jeong Jihoon, chậm rãi nói: "Anh muốn được theo đuổi em. Cho anh ba tháng, nếu không thể khiến em yêu anh thì anh sẽ tự động rút lui không làm phiền em nữa."
Jeong Jihoon nhìn Kim Kyukkyu với ánh mắt ngỡ ngàng, sau đó lại đổi sang xấu hổ cuối cùng cúi gằm mặt xuống che đi sự bối rối của mình.
Thật ra cậu lờ mờ đoán được Kim Kyukkyu thích mình, nhưng nếu anh ta không nói gì thì cậu cũng không muốn xé rách vách ngăn tình bạn giữa hai người.
Tuy nhiên hôm nay anh ta đã nói ra, chứng tỏ từ nay về sau mối quan hệ giữa hai người đã không thể quay về như xưa nữa.
Nhưng mà cậu sẽ từ chối Kim Kyukkyu sao?
Không, anh ta chỉ nói sẽ theo đuổi cậu thôi.
Hay là cậu thử cho anh ta một cơ hội xem thế nào.
Mặc dù trong lòng vẫn còn tình cảm với Lee Sanghyeok, nhưng cậu không thể yêu con người ngang ngược đó nữa.
Jeong Jihoon, alpha trước mặt đã vượt qua tiêu chuẩn mà mày mong mỏi ở một người chồng rồi, mày còn đắn đo gì nữa?
"Kim Kyukkyu, em..."
Jeong Jihoon cứ ấp úng không thể nói ra câu đồng ý, Kim Kyukkyu thấy vậy bèn hôn lên đỉnh đầu của cậu một cái rồi nói:
"Em cứ từ từ suy nghĩ, điều cấp bách hiện tại là em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng vì chuyện của Lee Sanghyeok mà buồn rầu nữa."
Jeong Jihoon gật đầu.
Hiện giờ sau gáy của cậu vẫn còn rất đau đớn, cho thấy lần này Lee Sanghyeok ra tay rất tàn nhẫn, vết cắn càng sâu thì càng không thể xóa, nếu cố chấp sẽ khiến omega tử vong, anh đang triệt đường tự cứu của cậu sao?
Không hổ là người lớn lên từ chiến trường. Thật tàn nhẫn!
Một tháng sau, Jeong Jihoon luôn sống ở nhà ba mình, chuyện làm ăn đã đi vào quỹ đạo, nếu không có Lee Sanghyeok thỉnh thoảng tới làm phiền thì có lẽ cuộc sống của cậu sẽ càng vui vẻ hơn.
Jeong Jihoon nhận lấy tách cà phê từ trong tay Kim Kyukkyu, thời gian trước anh ta luôn nghiên cứu phương pháp giúp cậu xóa bỏ đánh dấu, đồng thời cũng tiến hành theo đuổi cậu một cái nồng nhiệt.
Sự dịu dàng từ người đàn ông này là thứ mà cậu chưa từng cảm nhận được, trái tim không phải sắt đá, cậu đã bắt đầu rung động trước Kim Kyukkyu rồi.
Anh ta tài giỏi lại thương yêu cậu thật lòng, hơn hết anh ta cũng không có gia đình xấu xa hay dây dưa với omega khác khiến cậu cực kỳ yên tâm.
"Anh đã nghiên cứu ra phương pháp xóa bỏ đánh dấu trên người omega một cách an toàn và không đau đớn rồi, Jihoon, đợi anh thêm mười ngày nữa, sau khi thực nghiệm thành công anh sẽ giúp em xóa đánh dấu nhé."
Đôi mắt Jeong Jihoon sáng lên, nắm lấy tay Kim Kyukkyu vui mừng hỏi: "Thật sao? Vậy là em có thể thoát khỏi sự ràng buộc của Lee Sanghyeok rồi... ọe..."
Đột nhiên một mùi thơm từ thịt nướng truyền tới khiến dạ dày của Jeong Jihoon cồn cào, tiếp đến nghiêng đầu sang một bên nôn khan.
Jeong Suhwan bỏ đĩa thịt nướng xuống bàn rồi chạy tới đỡ Jeong Jihoon, lo lắng hỏi: "Anh bị làm sao vậy? Ăn không tiêu hả?"
Jeong Jihoon lắc đầu, cả buổi trưa cậu chưa ăn gì hết làm sao mà không tiêu, nhưng lúc này cậu không nói thành lời được vì cổ họng cứ truyền tới từng cơn nôn nao khiến cậu ói mửa đến mức không thể đứng thẳng người.
Kim Kyukkyu cũng giúp đỡ vỗ vào lưng cậu, nhìn sang đĩa thịt nướng, đầu lông mày của anh ta chợt cau lại, hỏi: "Jihoon, có phải em lại có rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro