Chương 8
Lee Sanghyeok sau khi về nhà, người đến thăm so với lúc ở viện còn nhiều hơn.
Jihoon từ trước đến nay chưa bao giờ tiếp đãi nhiều khách như thế, ngày trước lúc còn là tiểu thiếu gia, trong nhà đương nhiên có rất nhiều khách nhưng cậu chỉ lo ăn chơi, tiếp nhận những lời tán dương và hưởng thụ là được. Cậu không bao giờ cần làm những việc như pha trà, làm điểm tâm ngọt,...vì vậy không tránh được có chút căng thẳng không quen. Lại nói sau khi phá sản có phải hay không tâm tình thay đổi rồi, nhìn thấy người khác ăn mặc hoa lệ hay những người có địa vị, trong lòng có chút chột dạ.
Nhưng may mắn là họ ngồi một lúc liền rời đi, dù sao thượng tướng đại nhân hiện tại đang mất trí nhớ, căn bản không thể nói chuyện với bọn họ được. Ngược lại thì Jihoon cũng nhận được rất nhiều lễ vật.
"Là nho" Jihoon quỳ xuống thảm, vui vẻ mở hộp quà ra. Bao bì của những món quà họ mang theo rất đẹp, Jihoon cẩn thận tháo nó ra, cố gắng tránh làm hỏng hộp. Khi nhìn thấy những quả nho đen tím được xếp ngay ngắn trong hộp, cậu không khỏi mừng rỡ reo lên: "Vẫn là nho phong mật là ngon nhất!"
Nho phong mật là một loại nho quả lớn, hơn nữa rất ngọt, bình thường khi lột da có thể thấy một lớp mật, hương rất thơm, là một loại trái cây vô cùng đắt tiền, ngày trước Jihoon rất thích ăn nhưng sau khi hết tiền đã hơn hai năm rồi cậu không ăn nó.
Lee Sanghyeok tuỳ ý ngồi bên cạnh, thậm chí còn dùng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn thấy mặt cậu lọ rõ biểu cảm vui mừng, nhướn mày một cái: "Thích sao?"
Jihoon gật mạnh, cậu cầm một quả lên lột vỏ nhưng không phải cho mình ăn mà là đưa lên miệng chồng: "Anh thử xem, thực sự rất ngon!"
Lee Sanghyeok nhìn cậu, sau đó mở miệng, cắn một miếng nho trên tay cậu. Một hương vị ngọt ngào ập đến, vị thực sự không tồi, Jihoon mong đợi hỏi: "Có phải rất ngon hay không?" Nhìn Lee Sanghyeok gật gật đầu, cậu lại đẩy đẩy phần thịt quả còn lại lên trước mặt anh. Lee Sanghyeok chặn lại, nói: "Em ăn đi, anh hình như không thích ăn đồ ngọt." lại hỏi: "Tai sao nho này lại ngọt như vậy?"
"Là một loại quả có nguồn gốc từ tinh cầu Ánh sáng. Ngày dài đêm ngắn, đủ ánh nắng, trái sẽ ngọt, cực kỳ thích hợp để trồng các loại nho. Nghe nói loại nho này cho năng suất cao nhưng tinh cầu Đế quốc phải mua nó, thực sự rất đắt, anh biết nguyên nhân tại sao không?" Cậu đưa phần thịt nho còn thừa vào trong miệng, bời vì rất thích mùi vị này, vì vậy khi nhai hai mắt nheo lại, trong như đang vô cùng hưởng thụ.
Lee Sanghyeok nhìn cậu không chớp mắt, thản nhiên đáp: "Bởi vì khoảng cách quá xa."
Jihoon ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
"Xem qua tài liệu" Lee Sanghyeok hình như rất thích xem đủ loại biểu cảm trên khuôn mặt cậu, khoé miệng hơi nhếch lên: " Sự phân bố của bảy mươi hai tinh cầu trong thiên hà, vị trí địa lý, cư dân, môi trường và luật...Anh đều xem sơ qua và biết một chút."
Cằm của Jihoon gần như sắp rơi xuống phía trước ngực, một lúc sau mới nói: "Anh thật sự rất lợi hại!" Sự tôn sùng trong giọng điệu không hề giả tạo điều này khiến cho Lee Sanghyeok có chút lâng lâng, có điều anh không biểu hiện ra, chỉ hất hất cằm: "Không xem xem món quà tiếp theo là cái gì sao?"
"Đương nhiên phải xem!" Jihoon lần đầu tiên mong chờ được mở quà như vậy. Quà ngày trước của tiểu thiếu gia nhận được chất thành núi, nhưng lại không hề có hứng thú. Ngược lại còn ghét bỏ những người tặng đồ rẻ tiền hoặc là không hợp với tâm ý của mình, không giống như hiện tại, cho dù chỉ nhận được bao gạo, cũng rất vui: "Loại gạo này thật thơm, có thể nấu cháo, sáng mai chúng ta ăn cháo được không?"
"Được"
"A, đây là một loại dược liệu rất quý. Là một loại nhân sâm rất đắt. Thật sự rất đắt." Jihoon cầm hộp quà tinh xảo nhìn cây nhân sâm bên trong, có chút xót xa. "Nhưng em lại quên mất ai đã gửi nó. "
"Trung tướng Nam" Lee Sanghyeok nói chính xác tên người bên kia, thấy Jihoon còn có chút bối rối, liền nói thêm: "Người có râu lớn?"
"Em nhớ ra rồi, chính là ông ta" Jihoon có chút áy náy, tiếp khách là việc của cậu, nhưng cậu không làm tốt công việc của mình. Nghĩ đến đây cậu có chút khó xử: "Những đồ bọn họ tặng đều rất đắt, mình không tặng lại có phải hay không hơi thất lễ?"
Thượng tướng đại nhân rất quả quyết nói: "Không sao!"
Nếu là trước đây, Jihoon sẽ không bận tâm tới việc chuẩn bị quà hồi đáp, hiện tại trưởng thành hơn một ít, cảm thấy loại hành vi này không ổn. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn qua mọi thứ trong nhà một lượt nhưng vẫn chưa nghĩ ra được thứ gì phù hợp: "Em nghĩ như vậy không tốt lắm, đợi sau này em nghĩ ra nên đáp lễ như thế nào đi" Cậu bắt đầu sắp xếp đồ đạc, cúi người làm một cách nghiêm túc. Lee Sanghyeok nhìn một lúc, sau đó bấm vào thông tin của bản thân, tìm thanh liên lạc của Seo Jinhyeok trong lòng nghĩ đến mấy câu__ Không cần chặn người muốn đến thăm, ai muốn đến đều có thể đến.
Gửi xong, anh thản nhiên tắt liên lạc, nhìn cô vợ nhỏ vẫn đang thu dọn, trong lòng thầm nói: "Tốt nhất đều nhớ mang quà tặng."
Jihoon và người máy nhỏ đã sắp xếp mọi thứ lại với nhau, cuối cùng hộp nho đen tím đẹp mắt vẫn còn đó. Cậu nhìn chằm chằm số nho không đủ một trăm quả đi, trong lòng có chút rối rắm. Lee Sanghyeok nói: "Muốn ăn thì cứ ăn, không cần để lại cho anh, anh không thích mùi vị này."
Jihoon sắc mặt hơi đỏ, đầu tiên là cảm ơn, lại thấp giọng nói: "Em có thể lấy một ít cho cha không?" Cậu căng thẳng xoa xoa tay, như cảm thấy xấu hổ: "Ông ấy, ông ấy có lẽ cũng rất lâu chưa thử qua, em muốn lấy một ít cho ông nếm thử."
Lee Sanghyeok không còn nhớ gì về cha của Jihoon, thực ra khi còn nằm viện, anh đã nghĩ đến việc nhờ Seo Jinhyeok sắp xếp tất cả thông tin của người vợ nhỏ cho mình nhưng cuối cùng anh đã từ bỏ.
Anh muốn tự mình tìm hiểu mọi thứ về người bạn đời của mình. Đối với "cha vợ", Anh hiện tại đã biết là ông ấy đã phá sản rồi, hơn nữa còn sinh bệnh nằm trong bệnh viện, đối với ngoại hình và tính cách của ông không có một chút ý niệm nào. Nhưng hiện tại, có vẻ như đây là một cơ hội tốt để hiểu thêm.
Lee Sanghyeok nói: "Có thể. Em bao giờ đi thăm ông ấy, anh đi cùng em."
Jihoon bị kinh sợ: "Anh, anh đi cùng em?"
"Đi thăm trưởng bối sinh bệnh cũng là một loại nghi thức đi ?Hơn nữa đối phương là cha của em, anh cảm thấy mình phải có bổn phận đi thăm."
Jihoon vẫn là cảm thấy bối rối, thật ra thì từ khi kết hôn, Lee Sanghyeok chưa từng gặp mặt cha và anh trai của cậu, ngay cả khi anh được thăng chức, cha và anh trai đã chủ động mời anh đến dự tiệc nhưng anh đã trực tiếp từ chối, điều đó khiến cha và anh trai tức giận. Jihoon ngày trước chỉ biết bảo vệ người yêu,nghĩ rằng những gì anh làm là đúng, mặc dù như vậy bản thân cũng có chút tổn thương. Sau này cậu hối hận rồi, mới thật sự tự hiểu được hành vi của Lee Sanghyeok.
Anh hận cha và anh trai của cậu.
Đối với người khác mà nói nói đó chỉ là một bà lão không đi lại được,với sự phát triển của công nghệ, với sự hỗ trợ của những chiếc xe lăn tự phục vụ về cơ bản sẽ không gặp trở ngại gì trong việc di chuyển nên không nghĩ đó là vấn đề lớn. Nhưng đối với Lee Sanghyeok mà nói, bà nội và anh sống nương tựa vào nhau, bà nội thành ra như thế này, nhà họ Jeong không tránh khỏi có trách nhiệm, anh đương nhiên sẽ oán hận.
Nhưng hiện tại, người chồng mất trí nhớ muốn đi thăm cha vợ.
Jihoon trong lòng cảm thấy có lỗi, nỗ lực khuyên ngăn: "Thật ra không có vấn đề gì, bệnh tình của cha em đã ổn định rồi. Ngược lại là anh, anh vẫn lên ở nhà nghỉ ngơi, em một mình đi là được." lại cười nói: "Trợ lý Seo cho em mượn xe của anh để dùng, em đi rất tiện."
Nam nhân chăm chú nhìn Jihoon, gần như làm lơ đến sự thuyết phục của cậu, nhưng anh vẫn thản nhiên nói: "Em đây là đang nỗ lực ngăn cản anh, khiến anh hoài nghi, người em muốn gặp không phải là cha em, mà là bạn trai cũ hay gì đó ."
Jihoon mặt đỏ bừng: "Không phải ... hơn nữa em cũng không có bạn trai cũ ..."
Thượng tướng đại nhân thừa thắng xông lên: "Vậy để anh đi cùng em"
Jihoon suy nghĩ một chút, cảm thấy sau khi Lee Sanghyeok tỉnh lại đối với chuyện này sẽ không để tâm, vì vậy gật gật đầu. Sau khi được sự đồng ý của Lee Sanghyeok, cậu lấy một nửa số nho và một hũ dinh dưỡng khác rồi cùng chồng ra ngoài. Gara của hai người cuối cùng không trống nữa, chiếc xe mới đỗ bên trong, màu xanh lam mà Jihoon rất thích, tuy không phải là mẫu mới nhất nhưng giá cũng không hề rẻ.
Jihoon sau khi nhìn thấy nó trong lòng có chút phức tạp. Chiếc xe này rất phù hợp với sở thích của cậu, nhưng nó không phải dành cho bản thân cậu.
Cậu vẫn không biết Lee Sanghyeok sẽ đưa nó cho ai. Thượng tướng đại nhân trước đây cũng có những vụ tai tiếng nhưng sau khi điều tra kỹ lại thì tất cả chỉ là tin đồn, có lẽ Lee Sanghyeok còn không biết đến những tin đồn đấy.
Sau khi lên xe, Jihoon điều hướng bằng giọng nói, xe bắt đầu tự động lái. Đây là lần đầu tiên hai ngườii cùng nhau đi đến một nơi vì vậy tậm trạng Jihoon có chút bối rồi, vui sướng mà nhảy cẫng lên, cậu thậm chí còn bắt đầu giới thiệu khung cảnh bên ngoài cửa sổ cho người chồng bị mất trí nhớ của mình. "Đó là những con tàu vũ trụ nhỏ. Chúng thường có thể chở 4 người. Chúng tương tự như ô tô. Chúng hoạt động bằng năng lượng gió. Chúng nó cũng có luật, không được được tùy ý dùng, tùy ý lái. Nếu phạm luật, mức phạt sẽ rất cao. À, anh có thấy tòa nhà đó không? Đó là Trung tâm thương mại toàn cầu, nhưng cũng không hẳn là trung tâm toàn cầu, trung tâm thương mại toàn cầu ở tinh cầu Mậu dịch, nó là trung tâm của thiên hà, em nghe nói rằng nhiều người kinh doanh ở đó. Nhưng bởi vì tinh cầu Đế chế ra vào hạn chế, vì vậy, đây chỉ là một gian hàng, và không có nhiều người buôn bán ở đây. "
Lee Sanghyeok vốn đã biết kiến thức này, nhưng anh vẫn vô cùng thích thú lắng nghe, thậm chí còn khen: "Tiểu bảo bối thật hiểu biết."
Jihoon đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Thực ra, thực ra không phải a ..." Sau khi nhận được lời khen, cậu càng tích cực giới thiệu về các tòa nhà xung quanh. Khi môi trường xung quanh ngày càng xanh tươi, Jihoon nói: "Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."
Vừa dứt lời, trước mặt hiện ra một tòa nhà lớn, trên bảng hiệu có viết hai chữ "Bệnh viện Trung ương". Lee Sanghyeok nói: "Xem ra môi trường không tồi."
"Đúng vậy." Jihoon đột nhiên có chút áp lục gật mạnh: "Dù sao giá cả cũng rất đắt."
Tinh cầu Đế quốc có diện tích rộng lớn, môi trường hoàn hảo, không có trùng độc và mãnh thú, là nơi thích hợp nhất để con người sinh sống. Hơn nữa, ở đây không có thiên tai, công nghệ cũng phát triển nhất nên đã trở thành ngôi nhà mơ ước của nhân loại. Tuy nhiên, các an ninh ở đây canh gác rất chặt chẽ, không có giấy phép quả thật là không thể "vượt biên" được.
Cơ sở vật chất trên tinh cầu cũng rất đầy đủ, có bệnh viện nổi tiếng nhất . Các bác sĩ làm việc trên tinh cầu đế quốc có trình độ y khoa rất cao, trang thiết bị y tế cũng rất tân tiến, nhưng đổi lại nếu không có bảo hiểm y tế, chi phí điều trị sẽ trở nên vô cùng đắt đỏ.
Trên thực tế, khi chính phủ đã tước bảo hiểm y tế và bảo hiểm xã hội Jeong gia, chính là gián tiếp trục xuất Jeong gia, chỉ là Jeong gia có nền tảng gia đình vững chắc cho nên kiên trì hai năm số dư ở mức trung bình mới có thể duy trì đến hiện tại.
Cha của Jihoon, Jeong Junsik nằm ở chiếc giường rẻ nhất trong bệnh viện, dù rẻ thì cũng là phòng đơn, điều kiện môi trường cũng không tệ. Ông bị bệnh tim, đã trải qua 2 lần phẫu thuật, cùng với các căn bệnh khác gây ra, giờ ông chỉ có thể sống trong bệnh viện để hồi phục sức khỏe và mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc.
Lúc Jihoon và Lee Sanghyeok đến, Jeong Junsik đã hoàn thành thành xong quá trình kiểm tra sức khoẻ hàng ngày, người đàn ông giàu có của tinh cầu trước đây giờ đã trở thành một ông già gầy gò, mái tóc bạc, đôi mắt sắc bén trở nên u ám. Jihoon vốn dĩ là sinh muộn, lúc sinh ra cậu, ông đã gần bốn mươi tuổi và hiện tại đã hơn sáu mươi, Jihoon nhìn không giống cha của mình, ngược lại cậu giống ông nội. Jihoon mỗi lần nhìn ông đều cảm thấy chua xót nhưng cậu hiện tại đã hiểu chuyện, vì vậy trên mặt không biểu hiện quá nhiều mà là cố gắng hết sức nở nụ cười, để cho cha cảm thấy mình sống rất tốt, để ông an tâm.
Nhưng lần này, cậu dẫn theo Lee Sanghyeok, trong lòng có chút căng thẳng.
Jihoon đầu tiên là gõ cửa, đợi Jeong Junsik nhìn sang, cậu nở một nụ cười nhẹ gọi: "Cha", lại nói: " Sanghyeok cũng đến." Cậu hơi dịch sang một bên, để cho bố vợ và con rể gặp mặt.
Jeong Junsik nhìn thấy người con rể này, vẻ mặt cứng đờ nhưng không bày ra vẻ mâu thuẫn. Lee Sanghyeok nhìn cha vợ, rõ ràng là không có trí nhớ, nhưng cơ thể rõ ràng theo bản năng có bài xích. Mối quan hệ chắc hẳn đã rất tệ trước đây.
Lee Sanghyeok trong lòng đưa ra kết luận này. Anh nhận ra rằng người vợ nhỏ của mình đang nhìn anh với vẻ lo lắng, cũng thuận tiện muốn chào hỏi, nhưng từ "cha" như mắc lại trong cổ họng không thể gọi ra được, dường như cơ thể đang ngăn cản không cho anh gọi như vậy. Jeong Junsik như cảm nhận được điều đó, vội vàng nói: "Cậu không cần gọi tôi là cha, cậu ngày trước gọi tôi là Jeong tiên sinh."
Nét mặt thượng tướng giãn ra, rất thản nhiên nói: "Jeong tiên sinh."
Jeong Junsik nhìn anh từ đầu đến chân, sau đó nói: "Xem ra thực sự mất trí nhớ rồi, nếu không cũng sẽ không đến thăm ông già này." Ông nhanh chóng hướng về phía Jihoon vẫy vẫy tay, giọng nói trở lên yêu thương: "Bảo bối ngoan, mau lại đây, để cha nhìn kỹ con." Jihoon bước nhanh đến xà vào vòng tay của ông một cách trìu mến ,nói với giọng điệu âu yếm: "Hôm nay cha cảm thấy thế nào? Có thoải mái hơn không?"
"Cha không sao, ngược lại là con, xem ra gầy đi rồi, gần đây không ăn được sao?" Đôi bàn tay nhăn nheo vuốt ve hai má Jihoon, âu yếm xoa qua lại, đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng khó gặp.
"Con ăn được, không gầy." Jihoon nũng nịu, nhớ đến món quà mình mang đến, lại vội vàng mở hộp ra: "Cha, xem xem con đem đến cho cha đồ ăn ngon này." Cậu lấy ra một một quả nho đen tím đưa cho cha, mỉm cười.
Jeong Junsik ánh mắt lưu lại trong lòng bàn tay cậu một lát, sau đó rơi trên mặt cậu, cười nhẹ nói: "Là nho phong mật."
"Đúng vậy, cha cũng rất thích ăn phải không? Con bóc cho cha, rất ngon hơn nữa còn đặt biệt tươi mới."
Hình ảnh về đứa con hiếu thảo khiến cho trong lòng Lee Sanghyeok có chút không thoải mái, mỗi khi nụ cười của Jihoon không dành cho mình, anh thực sự sẽ cảm thấy ghen tị. Cảm giác này có chút kỳ lạ, như thể anh chưa từng trải qua. Jeong Junsik ăn một quả nho do con trai mình bóc vỏ, khi quay sang Lee Sanghyeok, ánh nhìn lạnh đi không ít, ông nói: "Xin lỗi, chỗ tôi không có lá trà đãi khách, nếu không chê cậu có thể uống nước ấm Jihoon đi rót cho chồng con một cốc."
Jihoon không thấy trong phòng có nước nóng nên chỉ có thể cầm cốc ra ngoài.
Cậu vừa rồi đi, Lee Sanghyeok hiếu nhìn lão nhân trước mặt: "Ông có chuyện gì muốn nói riêng với tôi đúng không?" Vì vậy,ông cố ý đánh lạc hướng con trai.
Jeong Junsik cười nhẹ, mang theo hương vị ảm đạm: "Một ông cha vợ già có thể nói gì với bạn đời của con mình chứ? Ngoài việc hy vọng cậu có thể chăm sóc nó, không có thỉnh cầu nào khác." Ông không đợi Lee Sanghyeok trả lời, lại nói: "Chúng ta không gặp nhau 7 năm rồi, thật ra lúc bắt đầu xảy ra sự việc, là nghĩ cách tìm cậu, hy vọng cậu có thể giúp Jeong gia nhưng cậu không thèm để tâm đến."
"Tôi có lẽ không giúp được." Lee Sanghyeok giọng điệu bình thản "Tôi quả thật có tìm hiểu qua về vụ án mà ông phạm phải, là một sự cố lớn, các người không bị đưa đến tinh cầu Địa ngục trừ việc đủ tiền ra còn một lý do khác là không gây thương vong về người, cũng xem là may mắn."
"Phải không?" Giọng nói của Jeong Junsik xen lẫn sự già nua, ông khẽ thở dài: "Chuyện đã trôi qua rồi. Tôi không biết sinh mệnh của mình sẽ kéo dài được bao lâu nữa. Tôi hiện tại chỉ hy vọng, chỉ hy vọng cậu sau này đối với Jihoon tốt một chút, nó thật sự...rất yêu cậu."
Lee Sanghyeok lúc này không khỏi có chút kỳ quái: "Tôi sẽ đối tốt với em ấy."
"Không phải bây giờ, mà là sau khi cậu khôi phục trí nhớ." Jeong Junsik kiên định nhìn anh, trong mắt mang sự cầu xin. Ông hơn nửa đời người huy hoàng, giờ một thân bệnh tật, mối lo duy nhất là cậu con trai út này. Chờ một hồi cũng không đợi được câu trả lời của Lee Sanghyeok, không khỏi cười khổ: "Yêu cầu này đối với cậu có chút hà khắc, được rồi."
Cả hai im lặng không nói, đợi Jihoon lấy nước trở về .
Cầm cốc nước, Lee Sanghyeok không hiểu vì sao lúc trước lại không đồng ý, anh không phải đồ ngốc, bây giờ anh có thể cảm thấy cuộc hôn nhân của mình với Jihoon chắc chắn có vấn đề lớn, với tính cách của anh thì nên làm rõ ràng. Nhưng không biết tại sao, hiện tại anh không muốn tìm hiểu. Dường như càng làm rõ ràng, mối quan hệ giữa anh và Jihoon sẽ càng thay đổi.
Lúc Jihoon đi lấy nước, nhân tiện đã thanh toán một phần tiền thuốc men, thấy số dư trong tài khoản ngày càng cạn kiệt, cậu không khỏi có chút lo lắng, sau khi về nhà liền nghiêm túc làm việc. Tất nhiên, cậu không nói với Lee Sanghyeok rằng đây là công việc, chỉ nói đó là một sở thích.
Thượng tướng đại nhân có chút nghi hoặc: "Sở thích của em là may đồ nữ?"
Mặt Jihoon hơi đỏ, thấp giọng nói: "Chính là, chính là thuận tiện kiếm một ít tiền..." Giọng điệu thỉnh cầu: "Em rất nhanh có thể làm xong, sau khi làm xong liền bồi anh, có được không?"
"Nếu cần tiền, anh có thể cho em." Lee Sanghyeok lại nói thêm một câu: "Anh có lẽ có thể cho em, anh xem qua tài khoản của mình, số dư cũng rất lớn."
Lee Sanghyeok thân phận thượng tướng, số dư nhất định rất nhiều, chiến công vô số, mỗi lần đều nhận được tiền thưởng, chưa kể Lee gia cũng đầu tư công nghiệp, mặc dù bây giờ tất cả đều được giao cho họ hàng xa của anh. Jihoon lắc đầu: "Không cần."
Anh cau mày, tỏ vẻ không vui: "Tại sao không cần? Chúng ta không phải là bạn đời sao? Bạn đời có lẽ nên mở một tài khoản chung."
"Chính là...không cần." Jihoon từ chối anh một cách thẳng thắn: "Em có thể tự ứng phó được." Cậu nhìn Lee Sanghyeok: "Ông xã, tin em được không, nếu em thực sự có khó khăn, em sẽ mở miệng tìm anh. Bây giờ để em dùng năng lực của bản thân để giải quyết, có được không?"
Dáng vẻ của cậu quá ngoan, biểu cảm có chút đáng thương, Lee Sanghyeok không tránh được sẽ mềm lòng và không giữ được sự cứng rắn. Nhưng anh không chịu đi, anh ngồi bên cạnh nói: "Anh ngồi bên em" Lại lắc lắc cổ tay: "Anh ở đây tra tài liệu"
Jihoon nhẹ thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ nói: "Được."
Sự tồn tại của Lee Sanghyeok không ảnh hưởng đến cậu, Jihoon có thể thực sự có thiên phú may vá, cậu ngày càng làm tốt hơn, ngày càng kiên nhẫn, khi thực sự đắm chìm trong công việc, tâm chí không để lên bất kỳ thứ khác. Chiếc váy trên tay cậu đã rất đẹp rồi, cậu đang làm công đoạn cuối cùng, đó là khâu những viên pha lê màu xanh lam lên váy. 99 trong số hơn 100 viên pha lê được may trên váy, phần còn lại được dùng để làm trâm cài hình ngôi sao năm cánh, đính trên ngực. Bằng cách này, toàn bộ chiếc váy giống như một bầu trời đầy sao xanh, và khi mặc lên người, nó toát lên vẻ rực rỡ đến chói mắt.
Sau khi may xong viên pha lê cuối cùng, Jihoon đứng thẳng dậy. Cậu cúi người làm việc quá lâu, lúc này không chỉ mắt hơi mỏi, cánh tay hơi tê, lưng dưới còn đau nhức. Cậu đang muốn tự mình xoa bóp, một bàn tay to đã đè lên eo cậu trước, nhẹ nhàng nhào nặn. Jihoon sững sờ, ly nước được đến trước mặt, vừa ngước mắt lên bắt gặp khuôn mặt đẹp trai kia.
"Em làm rất tập trung" Lee Sanghyeok nhìn cậu, anh mắt có chút tán thưởng: "Hai giờ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên"
Jihoon đỏ mặt, cầm lấy cốc nước, nhỏ giọng cảm ơn. Nhiệt độ của nước trong cốc vừa phải, chỉ là cốc nước trắng nhưng Jihoon lại cảm thấy có chút ngọt ngào. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhận được sự "phục vụ" thân mật từ Lee Sanghyeok, hơn nữa đối phương còn khen cậu!
Trong lòng không ngăn được có chút hưng phấn, Jihoon nói: "Anh tra tài liệu xong chưa?"
"Không hẳn" Lee Sanghyeok không chỉ xoa xoa thắt lưng, mà còn ấn ấn vai cậu: "Thông tin muốn biết quá nhiều, một lúc sẽ không xong."
"Cũng đúng, anh cũng không cần vội vàng xem, dù sao chất độc trong não anh sẽ tiêu tan hết, khi đó anh sẽ nhớ ra thôi." Nói đến đây, Jihoon liền thấy cay mắt, nhưng Lee Sanghyeok không nhìn thấy. Ngọn lửa vui mừng đã bị dập tắt theo cách này. Nghĩ đến những gì sẽ xảy ra trong vài tháng nữa, Jihoon theo bản năng muốn tránh đi. Cậu che dấu đặt ly nước xuống, nhấc váy lên: "Em kiểm tra lại một lượt, không có vấn đề gì, ngày mai có thể giao hàng."
Jihoon nhấc hẳn chiếc váy lên, lắc nó trước mặt Lee Sanghyeok, và hỏi một cách đầy mong đợi: "Trông nó có đẹp không?"
Nam nhân mỉm cười: "Nó đẹp, rất hợp với em."
"Em không mặc được" Jihoon đỏ mặt nhìn chiếc váy lấp lánh, bản thân cậu cũng rất thích nó: "Nhưng em cũng thật sự rất thích những viên pha lê xanh trên đó, bởi vì màu sắc yêu thích của em là màu xanh, trời xanh, biểu xanh, băng xanh, xanh thẳm...em đều thích!" Cậu lẩm bẩm, lại giương chiếc váy lên, bắt đầu kiểm tra: "Kích cỡ không có vấn đề gì, và số lượng tinh thể cũng không có vấn đề gì. Được rồi, cuối cùng cũng xong. "
Lee Sanghyeok cũng cười: "Đúng vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro