Chương 5 +
Chỉ tán gẫu một lát, sau khi trở lại xe, thượng tướng đại nhân có chút bất mãn, bày biểu cảm vợ sau lưng mình đi câu dẫn người khác. Anh lớn lên anh tuấn, khóe môi cong lên lúc này trông có chút đáng yêu, Jihoon không khỏi nhìn anh thêm vài lần, thượng tướng đại nhân hung hăng hỏi: "Em nhìn cái gì?"
Jihoon vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, "Em không nhìn."
Lee Sanghyeok lại trừng mắt nhìn cậu.
Xe lái tự động, Seo Jinhyeok cũng không có thời gian quan sát phản ứng của hai người, nhìn, nhìn thấy bây giờ, nhịn không được nói: "Tính cách của thượng tướng đại nhân thay đổi rất nhiều."
Lee Sanghyeok hỏi: "Tính cách trước kia của tôi như thế nào?" Khi đối mặt Seo Jinhyeok, hắn có mùi vị quá khứ, rõ ràng không phải cố ý, nhưng trong giọng điệu lại có uy áp.
"Có vẻ như... nó không thay đổi nhiều." Seo Jinhyeok nghĩ đến điều gì đó và nói thêm, "Có lẽ nó là trước mặt Jeong tiên sinh thay đổi đi."
Lee Sanghyeok vẫn tiếp tục hỏi, "Tính cách trước kia của tôi như thế nào?" Vấn đề này anh cũng hỏi qua bạn đời, nhưng Jihoon luôn gượng gạo mà đổi đề tài, làm anh không dám hỏi tiếp, giờ phút này đụng tới Seo Jinhyeok, liền nhịn không được muốn hỏi rõ ràng.
Seo Jinhyeok có chút khó xử, "Cấp dưới không nên tuỳ ý đánh giá tình cách cấp trên..."
Lee Sanghyeok liền đánh gãy lời Seo Jinhyeok, "Vậy cậu vữa nãy đánh giá rồi, nói tính cách tôi thay đổi nhiều."
Mặc dù là mất trí nhớ, logic của thượng tướng đại nhân vẫn không có vấn đề gì. Seo Jinhyeok không thể phản bác, chỉ có thể nói: "So với hiện tại lạnh lùng một chút. Mọi người gắn cho anh một danh hiệu... là Sát Thần."
Lee Sanghyeok nhướng mày, "Không phải là cái Song thần hắc kim gì gì đó sao? Cái mà họ gọi tôi với Kim Kyukkyu ấy."
"Đó là tôn xưng thưa thượng tướng, cũng là vinh dự." Seo Jinhyeok giải đáp: "Nếu anh có hứng thú với chiến tích của mình, anh có thể tới văn phòng, nơi đó treo rất nhiều huy hiệu và huân chương của anh, còn có cả đồ dùng cá nhân."
"Đồ dùng cá nhân?' Lee Sanghyeok có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Jihoon , "Đồ dùng cá nhân của anh không phải là nên ở nhà của chúng ta sao? Nếu đặt ở văn phòng thì chắc là không quan trọng đúng không?"
Jihoon cũng không biết nên giải thích thế nào, cậu nghĩ đồ vật được đặt ở văn phòng của anh là đồ vật quan trọng mới đúng.
Tốc độ của chiếc xe rất nhanh và không mất nhiều thời gian để đến nơi. Nhà của họ ở trung tâm khu dân cư cao cấp này. Căn nhà này là do sau khi kết hôn được chính phủ cấp, vì là dành tặng cho Lee Sanghyeok nên tu sửa rất kĩ càng. Diện tích lớn, chỉ mỗi gara đã có thể để đến ba chiếc xe tư nhân cùng một đống phi thuyền nhỏ, vậy mà đến bây giờ nó vẫn trống không làm cho Jihoon có chút chột dạ.
Seo Jinhyeok đem hành lý ra rồi nói: "Thượng tướng, Jeong tiên sinh, tôi xin phép đi trước."
Jihoon nói: "Không ngồi uống một ly trà sao?"
Seo Jinhyeok đẩy đẩy mắt kính, nói: "Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu, tôi phải đến quân bộ, còn một số nhiệm vụ cần giải quyết."
Jihoon tiễn Seo Jinhyeok đi, sau khi đóng cửa vừa quay đầu lại đã thấy Lee Sanghyeok đã vào nhà, cậu liền vội vàng đi theo.
Lee Sanghyeok thay xong giày, cúi người xuống, nghiêm túc mà nghiên cứu tiểu người máy trí tuệ, mà người máy nhỏ đã rất lâu mới thấy người chủ nhân này, vui mừng xoay vòng vòng, đèn trên đầu không ngừng nhấp nháy.
"Chào mừng chủ nhân, rốt cuộc ngài cũng về rồi, Chobi rất nhớ ngài. Biết tin ngài gặp nạn, Chobi trộm khóc đến hai lần... nhưng chỉ khóc trong lòng thôi vì người máy không thể khóc được... Ngài thật sự có thể bình an trở về thật tốt quá."
Thượng tướng đại nhân cũng không có bị sự nhiệt tình của người máy nhỏ này doạ sợ, ngược lại trên mặt tràn ngập tò mò, anh hỏi Jihoon .
"Nó tên là Chobi à?"
Jihoon còn chưa mở miệng người đã đáp: "Đúng đúng, tên này là do chủ nhân trước của tôi đặt đó. A! Tiểu chủ nhân, hoan nghênh ngài trở về."
Jihoon mỉm cười sờ sờ đầu của nó: "Ừ, tôi về rồi đây. "
"Tiểu chủ nhân thật là càng ngày càng có lễ phép." Tiểu người máy đã nhìn đến hành lý bên cạnh cậu liền vội vàng tới thu xếp.
Lee Sanghyeok nhìn người máy, hỏi: "Chủ nhân trước? Nó là hàng second-hand hả?"
"Cũng không hẳn ..." Jihoon giải thích nói: "Nó trước kia là người máy của anh trai em sau đó mới đi cùng em."
Lúc cậu kết hôn, Jeong Wangho liền đem người máy nhỏ đưa cho cậu, nhưng Jihoon lúc đó không có dùng đến người máy mà chọn thuê giúp việc, vì bị Lee Sanghyeok phê phán là cậu tiêu xài lãng phí nên cậu mới cho giúp việc nghỉ để chuyển qua dùng người máy.
Lee Sanghyeok dường như cảm thấy rất thú vị: "Nó vẫn luôn... hoạt ngôn như vậy?"
Jihoon nhẹ nhàng cười cười: "Không phải, nó thích soái ca, nhìn thấy soái ca liền sẽ nói nhiều."
Cậu vừa nói hết câu, Lee Sanghyeok đi đến trước mặt cậu, anh cuối đầu xuống đối mắt với cậu. Khoảng cách quá gần, chóp mũi của anh như có như không mà cọ chóp mũi cậu.Jihoon không có quen với khoảng cách thân mật như này, cậu cảm thấy nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát được, vừa muốn tránh đi nhưng lại không lỡ.Lee Sanghyeok hỏi: "Em đây là đang khen anh đẹp trai sao?"
Jihoon rốt cuộc chịu không nổi gương mặt phóng đại của anh, lùi lại một bước, quay khuôn mặt đỏ bừng đi, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ là... rất là đẹp trai..."
Lee Sanghyeok đang muốn đưa tay ôm eo cậu, người máy nhỏ đã vui mừng mà chạy đến, lớn tiếng nói: "Chủ nhân chủ nhân, Chobi đã dọn dẹp phòng ngủ, mời ngài kiểm tra, nếu chủ nhân có chỗ nào không hài lòng, Chobi nhất định sẽ sửa lại!"
Bị gián đoạn, bầu không khí ái muội cũng tiêu tan bớt một ít mà Lee Sanghyeok cũng tò mò phòng ngủ của cả hai ra sao cho nên đi theo người máy nhỏ đến phòng ngủ.
Chobi bắt đầu luyên thuyên: "Tiểu chủ nhân nói ngài mất trí nhớ, cho phép tôi giới thiệu lại cho ngài, bên này là bếp, đây là phòng nghỉ ngơi của Chobi, Chobi đêm nào cũng ngủ ở đây, rất thích, còn đây là chỗ Chobi sạc điện. Đây đương nhiên là phòng khách, bên kia thì là phòng ngủ cho khách, hồi trước tiểu chủ nhân cho giúp việc ngủ ở đó nhưng giờ tiểu chủ nhân bỏ trống phòng đó rồi hức hức..."
Lee Sanghyeok nghe cảm thấy rất thú vị vị, Jihoon lại hận không thể bịp miệng nó lại.
Tiểu người máy khóc xong liền khôi phục lại bình thường: "Còn phòng này là phòng của tiểu chủ nhân, là phòng rộng nhất ở lầu một. Khi Chobi dọn dẹp mỗi ngày, ở đây phải mất 20 phút mới có thể làm xong... Các phòng khác chỉ cần năm phút! "
Lee Sanghyeok trên mặt mang theo ý cười, tưởng phòng mà tiểu người máy nói là phòng của vợ chồng anh. Kết quả thấy Chobi leo lên lầu liền cảm thấy có gì đó không đúng, ý cười trên mặt nhạt dần, giọng nói còn mang theo hơi lạnh. "Tôi không phải ở đây sao?"
"Không phải, không phải." Người máy nhỉ vội vàng vẫy vẫy cái tay máy móc của mình chỉ lên lầu: "Phòng ngài ở trên lầu."
"Vì sao?" Lee Sanghyeok lần này không hỏi người máy nhỏ, mà là trực tiếp hỏi Jihoon .
Vẻ mặt anh có ý chất vấn, Jihoon cũng không biết nên giải thích thế nào, khi đang do dự. Lee Sanghyeok lại hỏi: "Tại sao em không muốn ngủ chung với anh?"
Lời nói có vẻ như một lời than phiền khiến Jihoon bất lực, nghi vấn của anh rõ ràng cách sự thật ngàn dặm. Lý do tại sao họ được chia thành hai phòng ngủ tự nhiên không phải vì Jihoon không muốn, mà bởi vì Lee Sanghyeok không muốn.
Sau khi kết hôn rồi được phân nhà, Jihoon dùng một thời gian ngắn để trang trí nơi này, cũng đặc biệt trang trí phòng ngủ chung của hai người. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, mọi thứ từ phối màu tủ quần áo đến trang trí bối cảnh đều do anh tự mình bố trí, nhưng đến lúc Lee Sanghyeok về nhà, anh thẳng thừng cự tuyệt: "Phân phòng riêng."
Jihoon lúc ấy thương tâm cực kỳ, náo loạn một hồi mà Lee Sanghyeok vẫn không nhân nhượng, cuối cùng Jihoon cũng thoả hiệp. Căn phòng mà Lee Sanghyeok chọn là phòng dành cho khách, trừ giường ngủ với tủ đồ ra thì không cho phép Jihoon vào trang trí. không có đồ đạc gì ngoài giường và tủ quần áo, anh đã từ chối Jihoon mua thêm cho anh.
Đêm tân hôn cuối cùng lại chỉ có cậu một mình trong phòng. Ngủ dậy lại không thấy bóng dáng của Lee Sanghyeok nữa...
Jihoon nhéo nhéo ngón tay, cẩn thận mà nói. "Tư thế ngủ của em rất xấu, sợ làm phiền anh nên chúng ta mới ngủ riêng..."
Thượng tướng đại nhân mặt đầy hoài nghi: "Phải không?"
Jihoon căng da đầu nói: "Đúng vậy, em thích đá chăn khi ngủ, nghiến răng khịt mũi, từ nhỏ đến giờ đã ngủ một mình rồi, nên rất khó thay đổi ... "
"Anh không để ý."
Jihoon ngẩn người, nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt. "Cái gì?"
"Anh nói anh không để ý! Em đá chăn cũng được, nghiến răng cũng được, đấm đá đạp anh cũng được, anh không để ý!" Lee Sanghyeok nắm lấy tay cậu: "Anh muốn ngủ chung với em!"
Nếu là trước kia, Jihoon nghe được anh nói vậy chắc sẽ ngất xỉu vì sung sướng nhưng hiện tại cậu cảm thấy sợ hãi.
Người trước mắt chỉ là Lee Sanghyeok "có hạn", vài tháng nữa sẽ lại trở về như cũ, ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ đến mức còn tệ hơn cả người xa lạ.
Trong trường hợp đó, sẽ tương đương với việc đẩy Jeong Jihoon, người đã ở dưới đáy vực xuống tận cùng, và cậu chắc chắn sẽ bị nghiền nát.
Cậu rõ ràng đã không còn hi vọng với câu chuyện tình cảm này nữa, vì sao Lee Sanghyeok lại gửi hi vọng như thế này cho cậu? Để cậu hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi được đối phương coi trọng này, trong khi hiểu rõ ràng rằng điều này chỉ là tạm thời. Nó thật tàn nhẫn.
Lee Sanghyeok không biết tâm lý của cậu biến hoá, chỉ lại gần cậu, truy hỏi: " Không muốn?"
Nam nhân nheo mắt, tỏa ra sự nguy hiểm như là chỉ cần cậu từ chối sẽ không từ thủ đoạn bức ép cậu.Jihoon sững sờ, đôi mắt mở to tràn ngập hư vô không có tiêu cự, nói: "Không phải không muốn."Cậu từ từ hít thở, tỉnh táo liền nói: "Em sao có thể không muốn..."
Cậu không nhịn được ôm Lee Sanghyeok, hai tay ôm eo nam nhân, chôn mặt vào ngực mình, cảm nhận mùi hương của anh, thì thào nói: "Đây rõ ràng là điều em mơ ước..."
Jihoon trước kia tiêu xài xa hoa, nhưng gu thẩm mỹ rất tốt, phong cách trang trí trong phòng ngủ khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cậu rất thích những món đồ trang trí nhỏ, chỉ khác là ngày xưa toàn là những món đắt tiền, không giống như bây giờ, rất nhiều trong số đó là đồ rẻ tiền, một số do Jihoon làm bằng đồ thừa còn sót lại sau khi làm việc.
Lee Sanghyeok nghiêm túc nhìn xung quanh, cảm thấy rất thú vị. Anh cầm một món đồ nhỏ được dệt gọn sóng, hiếu kỳ hỏi: "Đây là... một cái bình?"
"Không phải, là vật đựng những thứ nhỏ nhặt." Jihoon có chút ngượng ngùng, thật ra bên trong vốn dĩ là một viên minh châu đen, là một loại khoáng sản quý. Cậu rất thích viên ngọc đó nhưng nhưng sau khi trả tiền thuốc cho cha, ngay cả nước dinh dưỡng cũng không có mà ăn trong mấy ngày, liền dứt khoát bán đi
Lần đó cậu nhờ anh hai bán giúp nên giá cả bán đi rất tốt, có thể duy trì tiền ăn uống, thuốc men trong 3 tháng, mà cậu cũng có thể tự làm việc kiếm tiền từ chỗ Siwoo nên cũng không quá thiếu thốn.
"Hình dáng này có chút đặc biệt, em mua ở đâu?"
Jihoon nói: "Là em tự làm."
Lee Sanghyeok có chút kinh ngạc nhìn cậu, không biết vì cái, chỉ là anh có cảm giác đây không nên là việc Jihoon phải làm.
Jihoon bị anh nhìn chằm chằm sinh ra ngượng ngùng, sắc mặt đỏ hồng: "Nếu anh muốn khăn quàng hay bao tay, em... em có thể làm cho anh."
Nhìn vợ đỏ mặt, hai từ "dễ thương" hiện lên trong đầu Lee Sanghyeok, trái tim anh tăng tốc không thể kiểm soát. Anh bước tới, hôn lên gò má đỏ bừng cậu, thấp giọng cười nói: "Không nghĩ đến bạn đời anh lại giỏi như vậy. Anh có tìm hiểu, Ngày nay hàng dệt tay rất ít dùng đúng không? Rất ít người trên tinh cầu biết làm."
"Ah, anh còn tìm hiểu cái này ..."Jihoon vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì nụ hôn, đuôi mắt có chút đỏ lên, cảm nhận được hơi thở gần kề của anh, trong đầu khó tránh khỏi nảy sinh suy nghĩ lung tung.
Rốt cuộc, cậu đã không có quan hệ với nam nhân này trong một thời gian dài.
"Anh cũng chỉ tùy tiện tìm hiểu một chút." Lee Sanghyeok dán mắt vào bạn đời, nhìn đáy mắt cậu đọng nước, bản năng đàn ông của anh nổi lên đầy ý muốn chinh phục, chiếm hữu cậu. Anh đưa tay ra, trước khi Jihoon tránh né đã siết chặt lòng bàn tay ấm áp của anh vào eo cậu và kéo cậu lại gần mình hơn một bước.
"Ưm..." Hạ thân cả hai gần như dán vào nhau, Jihoon thấp giọng rên một tiếng, xấu hổ rụt rè mà nhìn chồng mình.
Rõ ràng trước đây cậu toàn chủ động dụ dỗ. Cậu lúc đó mặc áo sơ mi mỏng gõ cửa phòng anh, thậm chí vì muốn khơi dậy dục vọng của anh mà chủ động khẩu giao cho anh.
Nhưng mà hiện tại, đối mặt với sự chủ động của Lee Sanghyeok, cậu cảm thấy quá ngại ngùng, cả người khẽ run lên.
Lee Sanghyeok đưa tay vuốt má cậu, áp đầu ngón tay hơi thô ráp vào đuôi mắt cậu, trầm giọng nói: "Chúng ta ... chưa từng làm phải không?"
Hơi thở của Jihoon càng trở nên hỗn loạn, gần như không dám nhìn anh, nhưng không thể không nhìn. Cậu ngượng ngùng nói: "Đương nhiên đã từng..."
"Vậy sao em vẫn còn căng thẳng như vậy?" Nam nhân anh tuấn nghiêng người, nhìn các đường nét trên khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng dán gần đến môi cậu, hôn lại không hôn, nhận thấy hơi thở gấp gáp của cậu, nhướn mày: "Sợ anh?"
Jihoon nuốt nước miếng, sắc đỏ trên mặt đã lan đến mang tai.
"Không sợ..." Cậu lấy hết can đảm, chủ động hôn lên môi Lee Sanghyeok.
Tình huống này cũng từng trải qua, người cậu yêu không yêu cậu, thậm chí còn chán ghét cậu, Jihoon còn có cái gì để sợ đâu?
Cứ coi như mấy tháng này là trời ban ân đi, chờ Lee Sanghyeok nhớ lại cậu sẽ tự động rời đi, cậu sau này sẽ xem đây là hồi ức tuyệt đẹp.
Môi cả hai áp sát vào nhau, như như có tia lửa bắn vào dầu lửa một tiếng "phừng", gây ra một đại hoả trên thảo nguyên.
Môi lưỡi cuồng nhiệt cuốn lấy nhau, Jihoon hưng phấn đến mức toàn thân run lên, hạ thể liền có phản ứng.
Dương vật cương cứng bị chiếc quần ngăn lại, khi dán gần Lee Sanghyeok, liền có thể cảm nhận được thứ đang bị lớp vải kìm hãm kia của đối phương cũng đang dần to lên.
Jihoon nhắm mắt, không nhịn được đưa tay ra sờ, qua lớp quần xoa nắn vật khổng lồ của đối phương. Lee Sanghyeok bị cậu cọ xát càng trở lên kích động hôn xuống, môi lưỡi dễ dàng bị tách ra, nam nhân thấp giọng: "Quả nhiên là có kinh nghiệm, anh đã tìm hiểu qua, xử nam không dám chạm vào phía dưới người đàn ông như thế này. "
Jihoon thở gấp, đôi mắt đọng nước. "Anh là chồng em, em đương nhiên dám động " Cậu lại nhỏ giọng bồi thêm: "Em còn dám làm quá đáng hơn thế..."
Thượng tướng Lee Sanghyeok hứng thú nhìn cậu. "Cái gì quá đáng hơn?"
Jihoon đưa tay tháo thắt lưng của anh, Lee Sanghyeok không như trước kia ngăn cản động tác của cậu, mà nhìn cậu đầy mong đợi. Sau khi thắt lưng được cởi ra, tay kéo khóa quần anh xuống, đợi khi kéo quần lót xuống, dương vật thô dài như đã sẵn sàng liền bật ra ngoài. Thượng tướng đại nhân thiên phú dị bẩm, lúc không cương cứng đã rất to, sau khi cương lên, dương vật càng to đến kinh ngạc, đường vòng cung hơi cong chứng tỏ đây là vũ khí có thể khiến người ta muốn chết, lần đầu tiên của Jihoon , liền được nó đưa lên cao trào hết lần này đến lần khác.
Nhìn thấy vật khổng lồ quen thuộc, cả người Jihoon run lên, trong miệng theo bản năng tiết ra một lượng lớn dịch thể, vươn tay cầm lấy dương vật, ngón tay của cậu không ngắn, nhưng cũng rất khó khăn để cầm nó. Cậu vuốt nó vài lần, sau đó quỳ xuống vươn đầu lưỡi liếm lên.
"Hừ..." Kích thích không hề nhỏ, Lee Sanghyeok nhịn không được rên lên một tiếng, những biểu cảm kinh hỷ và kinh ngạc hiện lên trong mắt anh. Nơi bị đầu lưỡi liếm láp dâng lên khoái cảm mãnh liệt, khiến da đầu tê dại, nhất thời không nhịn được lại phát ra âm thanh.
Jihoon trộm chú ý biểu cảm của anh, nhịn không được nói: "Làm sao vậy? Ông xã không có tìm hiểu qua chuyện này sao?"
Nghe được từ trong miệng Jihoon nói ra hai từ "Ông xã" làm Lee Sanghyeok càng trở nên hưng phấn. Anh thì thầm: "Tôi chưa xem video dạy về tình dục."
"Trước đây chúng ta cũng có làm qua rồi." Thật ra tới bước này rồi, Jihoon cũng không có thấy ngại nữa. Bởi vì nếu trước kia cậu cứ ngại ngùng thì sẽ không có cơ hội thân mật với Lee Sanghyeok.
"Vậy em cho anh thực nghiệm thực tế trước." Đến lúc này, Jihoon không còn xấu hổ nữa. Dù sao nếu trước đây cậu dè dặt, sẽ không bao giờ có cơ hội thân mật với Lee Sanghyeok, hơn nữa mùi vị quen thuộc khiến cậu không ngăn được hưng phấn,rõ ràng là đang quỳ gối liếm mút cho anh, lại không hề có cảm giác khuất nhục. Chỉ muốn dùng môi lưỡi nhấm nháp cây côn thịt này. Cậu thậm chí còn cọ mặt lên côn thịt của anh, lại dùng môi hồng mà mút. Cậu đặc biệt am hiểu về khẩu giao, là bởi vì đã từng học rất chăm chỉ.
Nam nhân chỉ cần dương vật cương cứng, trái tim sẽ mềm mại. Đây là câu nói nổi tiếng của một bậc thầy tình cảm nào đó.
Jihoon coi những lời này là châm ngôn mà tôn sùng, bởi vì cậu học qua nhiều chiêu lấy lòng Lee Sanghyeok nhưng chỉ có cái này thật sự có hiệu quả, tuy rằng đôi lúc Lee Sanghyeok sẽ không cho cậu chạm vào.
Khi cái lưỡi quấn lấy tinh hoàn của nam nhân mà mút, Lee Sanghyeok rốt cuộc chịu không nổi, dục vọng trong mắt càng nồng đặc, anh thì thào: "Em làm sao mà..."
"Thoải mái không?" Jihoon si dại nhìn anh, những lời này trước kia cậu cũng đã hỏi qua, nhưng Lee Sanghyeok chưa bao giờ trả lời.
"Thoải mái." Lee Sanghyeok lúc này mới cho cậu đáp án, cậu liền phun túi lớn của anh ra, Lee Sanghyeok dùng quy đầu cọ xát môi cậu: "Nơi này cũng muốn."
Jihoon mở miệng, đem quy đầu lớn của anh đặt vào trong miệng kịch liệt mút mát. Ngũ quan của cậu rõ ràng là trong sáng đơn thuần, nhưng lúc khẩu giao cho nam nhân lại bảy ra vẻ gợi cảm mê người, đôi môi đỏ mọng, lưỡi vừa mềm vừa ướt, khoang miệng vì chứa vật lớn mà phồng lên, khiến cho anh phát cuồng. Cậu còn cố ý mút ra âm thanh, tiếng mút, tiếng thở, thậm chỉ còn có tiếng nuốt nước bọt, giống như đang ăn một thứ gì đó ngon lành, vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ, khiến cho nam nhân chỉ cần nhìn liền cảm thấy thoả mãn đến cực điểm
Lee Sanghyeok mất không chế chạm vào mặt cậu, lại đỡ lấy đầu cậu, muốn đâm sâu hơn. Jihoon ngoan ngoãn điều chỉnh góc độ, lưỡi bị côn thịt đè ép, lúc đẩy đến cổ họng, cậu nhịn được muốn nôn, mơ hồ nói: "Cắm vào đi..."
Bản năng của thượng tướng đại nhân nói rằng nơi đó sẽ cho anh khoái cảm cực lớn nhưng lại có chút chần chờ: "Có thể không?"
"Có thể, trước kia đã ăn qua......" Lông mi Jihoon dính hơi nước, ánh mắt đung đưa: "Ăn qua của ông xã..."
Lee Sanghyeok hít vào một hơi, rốt cuộc kìm nén không được, đem dương vật hướng vào khoang miệng nhỏ hẹp, rút ra cắm vào mấy lần, quy đầu tiến vào một thông đạo chật hẹp, dưới áp lực đè ép khiến anh bất chấp tiến vào bên trong, đợi khi cảm nhận được khoái cảm tự động bú liếm, anh đã gần như phát điên.
Jihoon gần như cũng điên rồi, cậu yêu Lee Sanghyeok, yêu hương vị của anh, cũng yêu cảm giác được anh chiếm hữu. Thậm chí giờ phút này bị anh đâm vào, không hề thấy khó chịu mà ngược lại còn thấy hưng phấn.
Thậm chí, cậu còn nghịch ngợm chủ động, mặc cho khóe miệng sắp nứt ra.
Dương vật của nam nhân ước chừng cũng hơn hai 20cm, lúc đâm vào hoàn toàn, chiếc cổ mảnh khảnh của Jihoon hiện ra hình dạng dương vật của anh, toàn bộ khuôn mặt được chôn trong lớp lông mu của nam nhân.
Bờ môi của cậu bởi vì bị cọ xát trở nên sưng đỏ, phản ứng sinh lý làm nước mắt, nước mũi cậu chảy ra, nước miếng cũng theo đó mà chảy ra, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu bị nhuốm bẩn nhưng càng khiến cho Lee Sanghyeok trở lên điên cuồng.
"Thật thoải mái, quá thoải mái." Thượng tướng đại nhân mất khống chế mà đỉnh động, hướng tới yết hầu của cậu mà đưa đẩy.
Anh thông qua quang não tra cứu chuyện giường chiếu nhưng con chữ vô cảm không thể nào miêu tả được khoái cảm chân chính.
Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy chính mình mất khống chế, rõ ràng nhìn đến bộ dáng đáng thương của Jihoon mà cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn không thể dừng dộng tác của bản thân, thậm chí bởi vì vẻ mặt đáng thương đó của Jihoon mà còn hưng phấn hơn.
Người vợ dịu dàng đã biến thành nơi để cho anh thoả mãn dục vọng. Lại cắm vào rút ra không biết bao nhiêu lần rốt cuộc bị một cỗ khoái cảm mãnh liệt đánh úp, thượng tướng đại nhân cảm thấy chính mình đã muốn bắn ra.
Trong lúc đó, anh mạnh mẽ khống chế mình lui về phía sau, cảm giác ít nhất không nên bắn vào trong miệng của Jihoon, nhưng Jihoon lại vươn theo, đôi môi hồng hào ngậm chặt lấy dương vật, cổ họng co rút lại, trút toàn bộ dịch thể nóng rực vào trong khoan miệng của bạn đời.
Mà Jihoon nhấm nháp hương vị tinh dịch của chồng, dương vật nhỏ của cậu dù không bị đụng đến cũng bắn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro