Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Du lịch

Muốn hỏi thăm chuyện giữa anh trai và Park Dohyun, nhưng đối với Jihoon mà nói ít nhiều cũng có chút khó mở lời, cậu biết anh của mình cũng như vậy, nếu không hà tất phải dấu cậu.

Cậu đột nhiên cảm thấy may mắn vì tín hiệu của tinh cầu Địa nhiệt không quá tốt, chỉ có thể nghe được giọng của anh trai, không thể nhìn được mặt.Sau khi kết nối tín hiệu, anh trai không gấp gáp hỏi tình hình của cậu, ngược lại nói: "Em về cũng tốt, ở đây quá lạnh, dù sao cũng không hợp với em, hơn nữa trong bụng của em còn có bảo bảo, cùng Lee Sanghyeok chở về là lựa chọn tốt nhất."

Jihoon cẩn thận liếc nhìn Lee Sanghyeok, mới nói: "Thế anh thì sao? Anh, anh không dự định về sao?"

"Tạm thời không có dự định, anh muốn ở đây phát triển, cha ở bên này em cũng đừng quá lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy, em cứ yên tâm về dưỡng thai."

Giọng nói và khẩu khí của anh trai vẫn là khiến người khác vô cùng an tâm, Jihoon không có cách nào có thể hiểu được, anh ấy làm sao có thể ở cùng với Park Dohyun.Anh trai căn bản không có thể sinh con ah!Sau nhiều lần do dự, Jihoon mới nói: "Nếu như Park Dohyun tìm đến thì sao? Anh ta, anh ta rất điên cuồng đã đăng thông báo tìm người trên trang báo lớn nhất toàn thế giới! Anh, anh đọc được chưa?"

"Đọc được rồi."

"Vậy, vậy không bị người khác hoài nghi chứ?"

Wangho nói: "Chính quyền trung tâm thành phố chỉ nhận được một bản, người nhân viên phòng thư là đối tác hiện tại của anh, anh ta sẽ không bán đứng anh." Ngừng một lúc, mới nói: "Ngược lại là em đó, sau khi chở về, anh hy vọng em không nói với những người bên cạnh về nơi ở của anh."

Jihoon nói: "Anh ta có thể theo dõi...nhưng em nhất định sẽ không nói cho người khác! Ai cũng không nói!"

"Anh ta không phải là người của quân đội, không có quyền theo dõi tung tích hành trình của thượng tướng. Lee Sanghyeok, có thể giúp tôi che giấu một chút được không?"

Jihoon lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chồng, Lee Sanghyeok nói: "Được." Jihoon nhất thời thở phào nhẹ nhõm.Bên đây có Lee Sanghyeok, bên kia có Seo Jinhyeok, Jihoon cũng không tiện hỏi thăm chuyện anh trai và Park Dohyun rốt cuộc làm như thế nào mà bắt đầu, nhưng không cần hỏi, cậu cũng biết là do sự cưỡng ép từ phía Park Dohyun, dù sao anh trai là một người vô cùng hiền lành, những người yêu trước đây đều là nữ, làm sao có thể chủ động cùng Park Dohyun ở chung một chỗ?Sau khi nói thêm vài câu, Jihoon nhờ Seo Jinhyeok lúc về mang giúp cho một ít đồ, sau đó mới cắt liên lạc.Đem máy liên lạc đưa cho Lee Sanghyeok, nét mặt đầy lo lắng, cậu nói: "Sau khi chúng ta trở về, Park Dohyun thật sự không có cách nào điều tra được hành trình của chúng ta chứ? Anh ta không phải là người trong quân đội, nhưng anh trai của anh ta thì phải, nếu thật sự muốn điều tra thì có phải là quá dễ dàng, phải không?"

Lee Sanghyeok chầm chậm đeo máy liên lạc lên tay, nói: "Chúng ta có thể làm rối loạn đường đi."

"Hả?"

"Đi đến nhiều tinh cầu." Dường như anh đã lên kế hoạch cho phương án này từ lâu, bật màn hình sáng lên, trước mặt hiển thị bản đồ phân bố của toàn bộ thiên hà.


Môn địa lý của Jihoon trước kia vô cùng bết bát, điểm thấp nhất mà cậu đạt là 13 điểm, đương nhiên đối địa lý không có bất cứ khái niệm nào.

Cậu nghiêng người, cúi xuống cẩn thận nhìn quang hình, đang lúc muốn nhìn rõ hơn, một cánh tay vòng qua eo của cậu, cẩn thận kéo cậu lại gần ấn xuống, Jihoon ngồi vào một vị trí mềm mại. Cậu sững sờ quay đầu, kình ngạc nhìn chằm chằm vào chồng.Lee Sanghyeok như thế lại để cho cậu ngồi lên chân của mình!Đây đây đây đây thật sự cũng quá mơ hồ đi?Cùng với "Lee Sanghyeok số 2" dùng tư thế này không ít lần, nhưng đối với người chồng hiện tại liền cảm thấy kỳ lạ và kinh hãi, Jihoon thậm chí còn nghi ngờ có phải là bản thân mình không có mặt mũi mà chủ động, cậu đang định đứng lên, giọng nói của Lee Sanghyeok vang lên bên tai: "Muốn đi đâu?"

Ngón tay của anh đặt trên quanh hình, phóng to lên, trên màn hình hiện tại chỉ xuất hiện bản đồ phân bố của 6, 7 tinh cầu, do vậy biểu tượng của các địa danh cũng được đánh dấu trên đó, giống như tinh cầu Băng Tinh, biểu tượng to nhất chính là Nhà pha lê.Bên cạnh còn một số các tinh cầu khác, vì là hệ tinh phía Bắc, nên có thể thấy khí hậu đều lạnh.

Jihoon vì anh trai, thật sự muốn tìm thêm mấy tinh cầu khác, nhưng cậu có chút do dự: "Anh có nhiều thời gian không? Không cần làm việc sao?"

Lee Sanghyeok nói: "Có kỳ nghỉ."

"Lại có kỳ nghỉ?"Jihoon có chút nghi ngờ,nhưng không dám quay đầu nhìn: "Kỳ nghỉ của anh lần trước hình như dùng hết rồi mà?"

"Có kỳ nghỉ mới." Lee Sanghyeok nói: "Vì vậy không cần lo về thời gian." Giọng nói của anh trở lên trầm thấp: "Muốn đi đâu anh đều bồi em."

Câu nói đầy ngôn tình này khiến toàn thần Jihoon run rẩy, tim đập "thình thịch" "thình thịch", cậu đột nhiên nhận ra, bản thân dường như một chút cũng không hiểu Lee Sanghyeok.Cậu cho rằng Lee Sanghyeok là một người lãnh đạm, thái độ với bất cứ ai cũng lạnh lùng, mặt không biểu cảm, thiết diện vô tư, không có gì gọi là tình thú, càng không biết cái gì gọi là ấm áp, hơn nữa giọng điệu lạnh nhạt, không cần nói chuyện thì sẽ không nói chuyện, nhưng khi tiếp xúc, cậu mới cảm thấy có thể là hiểu nhầm rồi.Người nam nhân này...thật ra vô cùng thành thật ah!Chuyện cần nói căn bản sẽ nói, hơn nữa còn giải thích rõ ràng với cậu: "không muốn ly hôn", "thật tâm", "thích" những từ này, thật sự đã nói ra rồi, cảm thấy chỗ nào cậu không tốt sẽ trực tiếp chỉ ra, chỗ nào tốt sẽ khen ngợi, căn bản không giống như loại tính cách mà cậu đã nghĩ.

Jihoon bởi vì đã hiểu ra điểm này mà cả người phát nóng, nhưng vẫn có một chút do dự, cậu ngập ngừng hỏi: "Anh thân mật với em như vậy, là bởi vì em mang thai sao?"

Người đằng sau không có trả lời, Jihoon lấy hết dũng khí quay đầu, đợi khi hai ánh nhìn chạm nhau, lại vô thức từ từ rụt cổ lại.

Lee Sanghyeok nói: "Không phải. Em của hiện tại. Đáng được anh đối xử tốt."

Khuôn mặt của Jihoon nhất thời đỏ rực, cậu ngượng ngùng nhìn đối phương, đột nhiên nói: "Tắt đèn"

Đèn kích hoạt bằng giọng nói lập tức tắt, trong căn phòng tối đến mức chỉ có thể nhìn rõ hình bóng của người bên kia.

Jihoon đưa tay ôm này cổ nam nhân, vòng tay qua gáy của anh, sau khi không hề nhận thấy sự từ chối của đối phương, mới to gan dán môi của mình lên.Lần cuối cùng cậu chủ động hôn người chồng chân chính này đã cách đây mấy năm.

Sau khi nhà Jihoon phá sản, liền không còn thời gian để nghĩ đến việc gắn kết mối quan hệ với chồng, hoặc có lẽ lúc đó cậu cảm thấy bản thấy trong tay không có bất cứ thứ gì, càng khó có thể khiến chồng mềm lòng, lại lo lắng đối phương sẽ tuỳ tiện đề cập đến vấn đề ly hôn, vì vậy lúc ở chung ngày càng trở lên khiêm tốn và rụt rè, một chút cúng không dám làm trái ý đối phương, ngay cả lúc nào tình cũng không dám đổi tư thế, càng không dám chủ động hôn đối phương.Nhưng lần này, cậu cuối cùng cũng có dũng khí. Đôi môi run rẩy tiển lại gần, cảm nhận đối phương không có khước từ, mới dám tiến thêm một bước.

Jihoon chủ động vươn đầu lưỡi liếm lấy vành môi của đối phương, qua lại mấy lần, Lee Sanghyeok liền chủ động mở miệng ngậm lấy lưỡi của cậu. Môi lưỡi hoà quyện mang theo chút vụng về khiến toàn thân Jihoon run rẩy không ngừng, tròng mắt cũng trở lên ngập nước, những giọt nước mắt dần lăn xuống, trượt vào trong khoang miệng đang dán vào nhau của hai người, khiến mùi vị có chút đắng. Lee Sanghyeok phát giác liền nắm lấy gáy cậu, nụ hôn càng trở lên sâu. Nhiệt độ thiêu đốt của hai người dung hoà vào nhau, Jihoon ôm chắt lấy đối phương, liều mạng muốn gẩng đầu lên, dường như tất cả mọi tình cảm đều chôn trong cái hôn này, mãi đến khi không còn không khí để thở mới rời khỏi.

Không ai muốn mở đèn cứ thể yên yên bình bình ôm nhau, cảm xúc của , Jihoon chuyển từ kích động đến uỷ khuất, phải mất đến 7,8 phút mới bình tĩnh lại, cậu dựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim đập bình ổn của anh, nhịn không được nói: "Em thật ra từ lâu đã thay đổi rồi, nhưng anh đến bây giờ mới tiếp nhận em."

"Một năm trước." Lee Sanghyeok nói: "Một năm trước liền tiếp nhận rồi."

Jihoon hồi tưởng lại một năm trước rốt cuộc phát sinh những chuyện gì, nhất thời càng uỷ khuất: "Nào có? Lúc đó ngay cả về nhà anh cũng không..."

"Quá bận, đấy là thời điểm phòng thủ quan trọng của quân đội, anh không thể rời khỏi." Lee Sanghyeok giải thích đơn giản.Jihoon rốt cục vẫn không thể quen với việc làm nũng , trách cứ anh, đối với cậu mà nói, thân mật đến mức độ này đã là quá tốt rồi.

Hơn nữa hai người vừa mới còn hôn, còn là hôn lưỡi!Hồi tường lại cảm giác vừa nãy, Jihoon đột nhiên nảy ra một suy nghĩ xấu xa: "Kỹ thuật hôn của anh...không tốt bằng anh ấy."

Lời vừa nói ra liền hối hận rồi, Lee Sanghyeok sẽ tức giận chứ? Nhất định sẽ tức giận đi? Anh ấy dường như rất để ý đến điều này!Nhưng Jihoon thật ra rất muốn hưởng thủ cái sự để ý này của anh, dường như chỉ như thế câu nói "yêu" của Lee Sanghyeok đối với cậu mới có một chút gì đó chân thật.

Lee Sanghyeok trầm mặc một lúc, mới dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Phải không?" Anh giữ chặt lấy cằm của Jihoon, thấp giọng: "Vậy giúp anh luyện tập một chút."

Đôi môi lại một lần nữa dính lên, Jihoon khẽ mở miệng, rất nhanh liền đón lấy đầu lưỡi đang xâm nhập của đối phương.

Rõ ràng là cùng một thân thể, nhưng cách thức hôn lại không hề giống nhau, một người thì kịch liệt, một người thì trong cái vụng về lại có sự bài bản, đem lại cho Jihoon cảm giác khác biệt. Cùng người chồng chân chính hôn môi càng khiến cho Jihoon trở lên rung động.Dù sao theo suy nghĩ cậu, nhân cách thứ hai là "một nửa của chồng", nhưng người đối diện trước mắt mới là người chồng chân chính.

Những gì cậu theo đuổi cũng chính là những gì mà người chồng chân chính đối với cậu.Mà hiện tại cậu lại có thể nắm bắt được chút tình cảm chân thật này sao có thể không khiến tim loạn nhịp cơ chứ?Dục vọng rất nhanh liền bị đốt cháy, Jihoon vặn vẹo chiếc mông ma sát lên người của chồng, lại muốn dùng tay sờ phần thân dưới, vẫn còn chưa mở khoá quần liền bị Lee Sanghyeok giữ lại.

Lee Sanghyeok đè thấp giọng nói: "Phát tiết nhiều lần không tốt cho cơ thể."

Jihoon tránh lé nụ hôn của anh, uỷ khuất nói: "Em rõ ràng đã rất lâu không phát tiết rồi." Cậu lại sờ lên phần thân dưới của nam nhân, khi sờ đến một phần bộ cứng rắn, lại vui vẻ nói: "Anh cũng cứng rồi ah." Cậu sáp lại gần hơn một chút: "Có muốn làm không? Chậm một chút, cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không sao."

Jihoon cảm nhận được hơi thở loạn nhịp của anh, chủ động tự mình giải toả cho anh, bàn tay ma sát qua lại, đang muốn cởi khoá của đối phương tay lại lần nữa bị giữ lại.Lee Sanghyeok mang theo giọng điệu cảnh cáo: "Bây giờ vẫn chưa được."

Jihoon sững sờ, dục vọng toàn thân như bị dội một gáo nước, hơn phân nửa lập tức nguội lạnh .


Đi du lịch là kế hoạch của Lee Sanghyeok, anh sẽ an bài lộ tuyến một cách hỗn độn, đi được một lần như là muốn đi toàn bộ các tinh cầu phương bắc mới thôi, muốn từ anh điều tra ra tung tích của nơi Jihoon sống là rất khó khăn.

Nhưng anh thực hiện kế hoạch lại không quá nhọc nhằn, dù sao cảnh điểm cũng không nhiều lắm, cơ hồ chỉ như đi dạo các tòa kiến trúc một vòng, thời gian xuất phát đến thời gian đến, tất nhiên đều chọn dừng chân ở khách sạn thoải mái nhất, ăn cũng toàn là các món đặc sắc, phi thuyền quân dụng loại nhỏ hạ cánh rất nhanh và tiện nên Jihoon không tốn quá nhiều thể lực.

Có thể nói, đây là một chuyến đi du lịch nhẹ nhàng của một cặp vợ chồng.

Jihoon đã hiểu là do Lee Sanghyeok đang quan tâm thân thể của cậu, việc đi du lịch như này giúp cậu nhận thấy rõ sự chu đáo ân cần của chồng, nhưng không hoàn toàn giống như Lee Sanghyeok thứ hai làm lòng cậu mang theo thấp thỏm lo ậu, lại có điểm khó chịu.

Nguyên nhân là vì hơn nửa tháng này, bọn họ không có phát sinh bất kỳ cái gì đặc biệt.

Có hôn môi, có ôm, đôi lúc ngẫu nhiên Lee Sanghyeok còn chủ động nắm tay cậu, thậm chí còn giúp cậu phát tiết, nhưng chỉ duy nhất mỗi việc làm tình đàng hoàng là anh không làm.

Ban đầu Jihoon cho rằng là do Lee Sanghyeok lo lắng cho thân thể của cậu, nhưng cậu đã khám thai ở tinh cầu số hai mươi mốt, bác sĩ nói cậu đã ổn, không cần phải phòng tránh nữa, nhưng vào ban đêm, Lee Sanghyeok vẫn không hề chạm vào cậu.

Jihoon không nghĩ ra nguyên nhân tại sao, nếu là bởi vì mình không có mị lực cũng không đúng vì rõ ràng đối phương cũng sẽ cương cứng cơ mà.

Cho nên chẳng lẽ là do anh nói dối? Thật ra anh chưa thể chấp nhận mình hoàn toàn, chỉ là vì đứa con trong bụng mình nên mới diễn, nên mới không thèm chạm vào mình sao?

Jihoon cứ lo được lo mất, thậm chí còn có chút sợ rằng quãng thời gian này chỉ do cậu mơ ra, lúc tỉnh mộng lại trở về hai bàn tay trắng. Cậu rất muốn hỏi Lee Sanghyeok, tại sao anh không làm với mình, cậu biết chỉ cần hỏi ra anh nhất định sẽ trả lời, chỉ là chỉ là... lời không ra khỏi miệng được.

Trực tiếp hỏi loại chuyện này, trông cậu sẽ giống như đang thèm khát.

Tuy rằng đúng là cậu đang thèm khát.


Lại một lần nữa dừng chân ở khách sạn mới, ở đây là tinh cầu số hai mươi, cũng là tinh cầu lớn nhất hệ phương bắc, dân số trên một trăm triệu người, diện tích gấp hai lần tinh cầu Địa Nhiệt, khí hậu ấm hơn rất nhiều, ít nhất còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Tinh cầu này là điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình du lịch của họ, chờ sau khi rời đi, họ sẽ trực tiếp bay về tinh cầu đế quốc.

Lúc họ đến đã là đêm tối, sinh hoạt buổi đêm ở đây rất phong phú, Jihoon chưa từng thấy thành thị nào có nhiều ngọn đèn dầu như vậy, chiếu sáng cả một khu vực lớn.

Hai bên đường phố toàn là người với người, còn có rất nhiều cửa hàng ẩm thực, thực phẩm đủ loại khác nhau, có rất nhiều phương thức nấu nướng mà Jihoon chưa từng thấy qua trước đó. Jihoon đứng bên đường, vô tình ngửi được một mùi hương quyến rũ, cậu nhịn không được nhìn qua nơi đó, ra đó là một quán đồ nướng, là nơi mà mùi hương tỏa ra.

Tinh cầu đế quốc không có món nướng, Jihoon cũng chưa từng thấy ở nơi nào có từ "Món nướng BBQ", mãi đến sau này cậu mới biết được.

Một que xiên tre tinh tế, cắm đủ loại đồ ăn khác nhau lên, sau đó đặt lên vỉ than nướng, lại quét gia vị lên mặt thức ăn, mùi hương lan tỏa khắp nơi, làm người ngửi yếu lòng. Đặc biệt là lúc nướng thịt, nướng đến chuyển màu chín mọng ngon mắt, nhìn qua đã biết đó là đồ ngon mỹ vị rồi.

Jihoon cũng không biết mình nuốt nước miếng bao nhiêu lần, chỉ muốn đến nếm thử, nhưng Lee Sanghyeok không cho cậu ăn.

Lý do: Không tốt cho thân thể.


Sau khi nhận phòng xong, Jihoon vẫn còn đắng chìm trong tiếng vọng của xiên nướng, ánh mắt thường lia ra bên ngoài xem. Đương nhiên là Lee Sanghyeok đã chú ý tới hành động nhỏ này của cậu, nhưng cũng không động, chờ sau khi nhận được thẻ phòng mới nói: "Nếu em đói bụng, anh sẽ dắt em đi ăn món khác. Nơi này là tinh cầu mỹ thực, so với đồ nướng còn có nhiều món ngon hơn."

Hai mắt Jihoon liền lóe lên: "Thật sao?"

Lee Sanghyeok nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, khóe miệng cong lên, nhưng sau đó liền dừng lại: "Thật."

Sau khi cất hành lý, Jihoon gấp đến độ không chờ nổi nữa mà chỉ muốn chồng dắt mình ra cửa, cậu nói: "Thì ra tinh cầu này là tinh cầu Mỹ Thực à, em cũng không biết luôn."

"Thật ra tên bên chính phủ không phải là vậy, em không biết cũng là chuyện bình thường, đây là do người dân tự gọi. Tinh cầu Mỹ Thực chân chính là tinh cầu ở hệ phương đông, hải sản ở nơi đó rất nổi danh nhưng bởi vì giá cả đắt đỏ, người bình thường không mua nổi, nên nơi đó bị thường dân lơ đẹp, chỉ có người giàu ở tinh cầu đế quốc mới đủ điều kiện để đến đó du lịch, rất ít người sẽ lựa chọn bên này."

Jihoon nói: "Tinh cầu số ba phải không? Cái này thì em biết, em đã từng xin anh hai dắt em đi chơi, nhưng anh ấy không đáp ứng, nói nơi đó rất loạn."

"Không loạn." ngữ khí Lee Sanghyeok bình đạm: "Tinh cầu số ba có tỷ lệ tội phạm thấp thứ hai thế giới, chỉ xếp sau tinh cầu đế quốc thôi."

"A? Vậy thì sao anh hai lại không cho em đi?" Jihoon vô cùng nghi hoặc.

Lee Sanghyeok liếc mắt nhìn cậu, nói: "Sợ em học cái xấu. Nơi đó có mỹ vị cấp A, vang danh khắp nơi, đồng thời cũng có sòng bạc lớn nhất toàn thế giới và vũ trường."

"À..." Jihoon nhịn không được nhìn anh: "Anh biết rõ như vậy, có phải anh đã... tới đó rồi không?"

Lee Sanghyeok nói: "Chỉ là chấp hành nhiệm vụ, chưa tham gia mặt khác."

Nghe câu trả lời của, Jihoon liền thở phào, trên mặt lộ ra nụ cười tươi. Nhiệt độ không khí ở đây cỡ mười hai độ, so với hệ tinh cầu phương nam thì rất lạnh, nhưng so với các tinh cầu phương bắc khác thì nói ấm áp như xuân cũng không quá.

Không biết là vì nguyên nhân gì, trên đường đi, cậu thấy mọi người ăn bận quần áo của đủ mùa, Jihoon thấy có áo lông vũ, áo lông, áo thun, thậm chí còn có người chỉ mặc áo ba lỗ, đúng là thật lạ.


Toàn bộ đường phố đang ở thời điểm náo nhiệt nhất, nơi nơi đều là tiếng rao hàng, mặt đường thì vẫn sạch sẽ ngăn nắp, cũng không có dấu hiệu của việc vứt rác bừa bãi. Lee Sanghyeok dắt cậu vào một tiệm ăn, sau khi ổn định chỗ ngồi, Jihoon mới chú ý tới trên bàn có thực đơn, cầm lên nhìn nhìn, tức khắc hai mắt cậu sáng lên: "Ở đây có lẩu!" cậu nuốt nước miếng ừng ực: "Muốn ăn lẩu cay."

"Không được." Lee Sanghyeok đem thực đơn từ trên tay cậu nhẹ nhàng cầm lại, nói: "Thử ăn lẩu nấm đi, cũng là một món đặc biệt ở đây."

Jihoon chỉ đành phải gật gật đầu.

Không phải cậu không thích ăn nấm mà là trong khoảng thời gian này, cùng ăn cơm với Lee Sanghyeok, đối phương không cho cậu chạm đũa một lần nào vào đồ cay cho nên cậu thèm quá chừng.

Nồi lẩu được bưng lên, Lee Sanghyeok chọn rất nhiều món ăn kèm với đủ loại dinh dưỡng phong phú, trong đó không thiếu món Jihoon thích ăn. Jihoon ăn mấy đũa, nhưng mũi nhỏ lại bị mùi hương đồ nướng hấp dẫn mới chết, cậu nhịn không được nhỏ giọng cầu xin: "Sanghyeok, em có thể ăn một xiên nướng không? Một xiên thôi?"

Lee Sanghyeok thoáng nhìn qua bụng cậu, rồi lại đối mắt với cậu: "Em nghĩ thử xem giờ em có hợp ăn món có vị đậm không?"

Jihoon cắn cắn môi, lộ ra biểu tình ủy khuất, lúc đang định từ bỏ, Lee Sanghyeok đã đứng dậy, nói: "Chỉ cho phép ăn một xiên thôi, anh đi mua cho em."

Jihoon hứng khởi lại rồi.

Tiệm lẩu không có bán xiên nướng nên Lee Sanghyeok phải ra ngoài mua. Jihoon nhìn anh kéo cửa kính ra, đi về hướng đường cái đối diện, trong lòng lại mừng như nở hoa.

Xem ra Lee Sanghyeok không làm tình với cậu là vì thân thể của cậu rồi, chứ không phải ngụy trang.

Jihoon vui sướng uống một thìa canh, đột nhiên có người đi đến bên người cậu, đè thấp thanh âm hỏi: "Quý khách, xin hỏi có cần phim lậu hay không? Tôi có rất nhiều thể loại phim nhựa đó, nam nữ, nam nam đều có hết."

Thoạt nhìn đối phương chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, đầu đội mũ lưỡi trai, trông rất nhanh nhẹn, mà cậu nhóc còn đeo theo một bao đen căng phồng phía sau.

Jihoon hơi kinh ngạc, có chút hoài nghi nhân sinh: "Cậu ở chỗ này... Bán phim nhựa sao?"

"Đậm sắc tình, đậm chất hoang dã, xem đến no mắt, tôi thấy tình cảm của ngài và chồng trông rất mặn nồng, buổi tối chẳng lẽ không cần thêm chất xúc tác cho thêm phần tình thú sao?" Đối phương làm mặt quỷ cười nói, lại bổ sung: "Thật sự rất tiện! Cậu có thể thanh toán bằng cách chuyển khoản, 20 nghìn một đĩa."

Jihoon nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lee Sanghyeok còn đang xếp hàng, lúc này mới yên lòng, cũng đè thấp âm thanh hỏi: "Phim lậu là cái gì? Cái loại phim này, không phải dùng quang hình là xem được rồi sao?"

"Ha ha, xem ra ngài chính là người từ tinh cầu đế quốc nhỉ? Không phải ở đâu cũng có máy móc tiên tiến đâu." cậu ta móc trong bao ra một xấp đĩa: "Đây là đĩa phim lậu, bên trong khách sạn có máy chiếu, xem phim trên màn hình lớn thực thể, làm sao mà quang hình có thể bằng được."

Đĩa phim có màu sắc rực rỡ, Jihoon vừa nhìn liền đỏ mặt, trong lòng lại có vài phần mong chờ, chỉ là có chút phát sầu: "Lỡ anh ấy không muốn thì sao..."

"Quý khách đẹp như vậy, sao chồng ngài lại không muốn được? Bằng không ngài rót hai ly rượu cho ngài ấy, sau đó bật phim lên, bảo đảm dễ như trở bàn tay."

Jihoon cuối cùng vẫn chọn mua một đĩa phim nhựa, cậu đang rất thẹn thùng, nội dung tóm tắt không thèm nghe đã chuyển khoản ngay luôn, sau đó giấu đĩa vào túi áo khoác, lại kêu phục vụ đem lên một chai rượu lên.

Chờ Lee Sanghyeok cầm xiên nướng về, Jihoon đã rót cho anh một ly rượu trắng.

Lee Sanghyeok nhìn thoáng qua kia ly rượu, lại chú ý tới vành tai phiếm hồng của vợ, hỏi: "Sao lại thế này?"

Jihoon giấu diếm mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em chỉ cảm thấy bầu không khí này rất hợp để uống chút rượu."

"Em không thể uống."

"Em không uống, đương nhiên em sẽ không uống, em chỉ uống nước lọc thôi." Jihoon nhận lấy xiên nướng, hít hít mũi: "Thơm quá đi, là thịt gì vậy anh?"

"Thịt bò."

Jihoon vội vội vàng vàng cắn xuống một cái, xiên nướng nóng hổi, khắp miệng toàn là mùi hương đậm đà, cậu khen lấy khen để: "Ăn ngon, quá ngon luôn!" Lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Tạm thời anh không chấp hành nhiệm vụ gì, ngày mai cũng không vội lên đường, uống một chút đi? Không có gì đáng ngại đâu."

Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm ly rượu kia, nhìn vài giây sau đó mới cầm lên uống cạn. Lúc anh ngẩng đầu lên, Jihoon thấy được yết hầu của anh, cũng thấy được yết hầu lăn xuống một cái, tức khắc liền cảm thấy tâm ngứa ngáy, hoảng hốt nôn nóng, cũng giống như lần đầu gặp anh. Khi đó Lee Sanghyeok cũng đang ngửa đầu uống nước, yết hầu cũng lăn lên lăn xuống, cậu nhìn một cái, liền không rời được mắt.

Tầm mắt ngơ ngẩn, Lee Sanghyeok đã buông ly rượu xuống, nhàn nhạt nói: "Anh chỉ uống một ly thôi, không được rót nữa."

Nhìn đến bộ dáng này của anh, Jihoon nào dám mời rượu nữa, vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn ăn hết xiên nướng. Cậu gặm sạch xiên thịt, thậm chí còn hận không thể liếm quanh xiên nướng lần cuối, đành phải lưu luyến vứt xiên đi, rời xa tình yêu mới, quay về với người tình cũ. Cậu lấy giấy lau cặp môi bóng nhẫy, đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp.

Lee Sanghyeok ngồi đối diện cậu đang dùng tay chống trán... Ngủ?

Jihoon ngẩn người, cậu còn tưởng rằng là do mình nhìn lầm rồi, cậu nhịn không được duỗi tay vẫy vẫy trước mặt Lee Sanghyeok. Chồng liền phản ứng lại, cơ hồ là lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sau đó nhìn cậu, nói: "Có chuyện gì sao?"

Ngày trước quá mức quan tâm đến anh, nhạy bén lúc trước của Jihoon đã phát huy tác dụng, cậu chần chừ một hồi, mới thật cẩn thận hỏi: "Anh có phải đã... Uống say rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro