Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Thiên thần nhỏ

Thiên thần nhỏ?

Jihoon hoài nghi có phải chính mình ảo giác rồi không, nếu không, làm sao cậu có thể nghe thấy Lee Sanghyeok nói những lời này? Người đàn ông trước mặt, thực sự là người chồng chân chính của cậu sao?

Jihoon ngạc nhiên không tả nổi, một lúc sau mới lắp bắp: "Nhưng mà, nhưng mà ngay từ đầu anh đã ghét bỏ em rồi, trước giờ chưa từng cho em một sắc mặt tốt, lúc ấy anh làm sao lại thích em được? "

Cậu lại nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, lúc ấy cậu đã yêu Lee Sanghyeok ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó cố ý liên lạc vài lần, ngỏ ý muốn kết giao với anh. Sau khi bị anh từ chối, cậu đã nhờ gia đình can thiệp và cuộc hôn nhân ép buộc cũng bắt đầu.

"Có hảo cảm." Lee Sanghyeok lại bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ thẹn thùng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác: "Tính cách của anh vốn là bẩm sinh rồi, rất khó biểu lộ cảm xúc ra ngoài, ngay từ đầu cũng không có ý như vậy với em. "

Jihoon càng thêm bối rối: "Nhưng lúc em tỏ tình với anh, anh đã không đồng ý..."

"Yêu đương không cần có quá trình sao?" Lee Sanghyeok khẽ cau mày: "Còn cách thức của em lúc đó, thật sự là tỏ tình sao? Anh chỉ cảm thấy em đang bắt đầu ra tay với một thứ em thích mà thôi. Anh đối với em mà nói, hình như cũng không khác gì những món phụ kiện xinh xắn. "

"Em, em không ..." Jihoon áy náy đáp.

Lee Sanghyeok dường như không muốn bàn sâu về vấn đề này nữa, giơ cổ tay lên xem thời gian rồi hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

"A? Hiện tại phải xuất phát rồi ạ?" Jihoon không hiểu lắm.

"Không phải." Lee Sanghyeok nói rõ ràng hơn: "Anh đưa em ra ngoài đi dạo."

Câu nói này từ miệng Lee Sanghyeok thực sự khiến Jihoon kinh ngạc không thôi, nhưng dù sao hôm nay những chuyện kinh ngạc cậu cũng gặp nhiều rồi, hiện tại sức lực tiếp nhận sự thật tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu. Cậu có cảm giác mình giống như trúng được giải thưởng lớn, nắm trong tay khối tài sản kếch xù, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thực.

Quấn áo khoác vào rồi đi ra ngoài, với kinh nghiệm từ hồi sống trên tinh cầu Địa Nhiệt, Jihoon giờ đã biết cách tránh rét, cậu đội chiếc mũ len do chính tay mình đan, trông rất đáng yêu. Lee Sanghyeok vẫn khoác chiếc áo khoác bên ngoài quân phục, lúc bước ra ngoài trông cực kỳ bắt mắt.

Sau khi xuống thang máy, họ đi dọc theo con phố, tuyết rơi dày đặc đã ngừng lại, để lại một mảnh trắng xóa trên nền đất, bước đi có thể tạo thành dấu vết. Đi được nửa đường, Jihoon chợt nhận ra Lee Sanghyeok muốn đưa mình đi đâu, không khỏi hỏi: "Anh muốn đưa em đến Crystal House sao?"

Lee Sanghyeok liếc cậu một cái: "Em không muốn đi xem sao?"

Loại "thân mật" này khiến Jihoon cảm thấy có chút không thoải mái, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thật sự là ... nhân cách chủ không? Không phải là nhân cách phát sinh chứ?"

Lee Sanghyeok dừng lại nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh: "Chỉ có anh!"

Câu nói này dường như một lần nữa lặp lại với cậu rằng nhân cách thứ hai đã hoàn toàn biến mất, Jihoon có chút khó chịu, Lee Sanghyeok nhận ra điều đó thì khẽ cau mày, muốn nói điều gì đó, nhưng anh lại dằn xuống, chỉ là bước chân lại có chút lộn xộn hơn trước. Jihoon nhận thấy sự khác biệt nho nhỏ này ở anh, trong lòng rất kỳ lạ, có một cảm giác không rõ ràng lắm đang lan tỏa trong cậu.

Dường như chỉ khi nhìn thấy cảm xúc khác với mọi khi của Lee Sanghyeok, cậu mới có thể cảm nhận được sự "thích" trong miệng người kia.

Crystal House vẫn rất đẹp khi nhìn gần, nó rất lớn, gần giống như một cái tổ ong, mà các cửa hàng bên trong lại giống như những lỗ trong tổ. Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất trên tinh cầu Băng Tinh, hầu hết mọi thứ đều được mang ra bán, tất nhiên nhiều nhất vẫn là các cửa hàng bán quần áo và phụ kiện.

Jihoon đã lâu không mua sắm ở một nơi sáng sủa và đẹp đẽ như vậy, so với nơi này, chợ trung tâm trên tinh cầu Địa Nhiệt gần giống như một chợ bán buôn, nhưng mặt khác giá cả ở đây đắt hơn nhiều.

Jihoon không biết nên đi đâu mua sắm, lại sợ người đàn ông bên cạnh mất kiên nhẫn, dù sao thì Lee Sanghyeok cũng không giống như có thể đi mua sắm với người khác. Sau nhiều lần đi qua cửa mà không vào, Lee Sanghyeok cuối cùng cũng lên tiếng: "Em không muốn mua gì à?" Sau đó lại nói: "Em đi du lịch lâu như vậy, khi về cũng nên mang theo một ít quà. . "

Jihoon sửng sốt: "Đi du lịch?"

Lee Sanghyeok nói: "Bằng không, em định giải thích như thế nào với người khác ?"

Jihoon vội nói: "Đúng, đúng là đi du lịch, vậy em cũng nên mua quà biếu bà nội và tặng Geonwoo và Kyukkyu." Cuối cùng cậu cũng dám bước vào một trong những cửa hàng đồ trang trí và mua quà lưu niệm.

Sau khi mua hai bộ đĩa và một mô hình tinh cầu Băng Tinh nhỏ, Jihoon vốn định thanh toán bằng tiền trong tài khoản của mình, nhưng còn chưa kịp giơ cổ tay lên, một cánh tay khác đã giơ ra và quét qua máy thanh toán trước mặt cậu. Sau khi quét máy thanh toán, sau đó cầm lấy thứ mà người phục vụ đã đóng gói sẵn.

"Anh ..." Jihoon lại sững sờ, nhưng không biết phải nói gì.

Thật kỳ lạ, người chồng này kỳ lạ quá! Anh cùng với Lee Sanghyeok trước đây không hề giống nhau! Nhưng khi thoáng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh, Jihoon biết rằng anh đúng là người chồng thực sự của mình, ngay cả tính cách cũng không hề thay đổi.

Nhưng tại sao hiện giờ anh lại trở nên quan tâm đến vậy? Chẳng lẽ ... quả nhiên nguyên nhân vẫn là do cậu mang thai. Jihoon nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng chỉ nghĩ ra được lý do duy nhất là như vậy.

Hai người cũng đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng hơn ở đây. Đánh giá về lượng người dùng bữa trong nhà hàng, Jihoon có thể thấy nền kinh tế ở đây thực sự rất tốt, bởi vì ở những nơi kinh tế quá kém, hầu hết thức ăn của người dân đều là súp dinh dưỡng, hiếm khi được ăn một bữa cơm bình thường, không giống như trên tinh cầu Đế Quốc, súp dinh dưỡng là thứ bị coi thường nhất, Jihoon từ khi sinh ra đến giờ đã không phải ăn nhiều.

Sau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn, trong lúc chờ đợi món ăn được mang lên, Jihoon để tránh lúng túng bèn tùy ý lật bừa tờ báo đặt trên bàn cho khách giải trí, thấy trang đầu vẫn là ảnh của anh trai mình, những điều cậu lo lắng trước đây lại hiện lên trong đầu.

Cậu nói: "Park Dohyun không tiếc công sức đi tìm anh trai em, có phải thật sự là vì thích anh ấy không?" , rồi cậu lại lẩm bẩm: "Em vẫn không thể tin được".

"Anh không biết." Lee Sanghyeok rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Jihoon. Cậu vò vò cái trán: "Em chưa từng đọc tờ báo này ở tinh cầu Địa Nhiệt, cho nên em không biết chuyện này."

Vấn đề này dường như Lee Sanghyeok có thể giải thích cho cậu: "Địa nhiệt là tinh cầu duy nhất không xuất bản tờ báo này trên thế giới. Có 3 lý do: một là nền kinh tế kém cần tiết kiệm những chi phí không cần thiết, hai là các khu dân cư quá xa nhau, nhiều nơi không có người ở, và nguyên nhân thứ ba là mạng lưới giao thông quá kém. Nhưng không phải anh của em đang đàm phán hợp tác với chính quyền trung ương ở đó sao? Vì vậy, chắc hẳn anh ấy đã đọc tờ báo này."

Jihoon có chút mờ mịt: "Như vậy trên tinh cầu Địa Nhiệt có loại báo này sao?"

Lee Sanghyeok không hề tức giận với sự ngốc nghếch của cậu, anh dùng cách nói đơn giản hơn để giải thích: "Có chứ, nhưng nó chỉ được gửi đến cơ quan chính phủ và không được bán cho dân thường."

"Vậy thì anh trai em đã xem được nó, anh ấy, anh ấy chưa từng nói với em..."

Lee Sanghyeok nói: "Nói với em rồi thì có tác dụng gì sao?"

Jihoon nhất thời nản lòng: "Đúng là không có tác dụng gì. Em chẳng bao giờ giúp được gì cho anh hai. Cho đến bây giờ em vẫn không hiểu sao bọn họ lại dây dưa với nhau. Không lẽ là do em..."

Khi cậu đang băn khoăn thì món ăn đã được đem lên, Lee Sanghyeok cầm chiếc nĩa sạch sẽ trong tay, nhẹ giọng nói: "Ăn trước đi, đừng lo lắng, Park Dohyun tạm thời vẫn chưa tìm được đến nơi này."

Jihoon lập tức hỏi: "Thật sao? Cậu ta thực sự tạm thời chưa tìm đến chỗ này?"

Lee Sanghyeok nói: "Theo như anh biết, cậu ta đang nỗ lực tìm kiếm xuống phía nam, xung quanh tinh cầu số 6."

"Tinh cầu số 6?"

Jihoon nghiến răng: "Park Dohyun này thật là xảo quyệt! Cậu ta căn bản là biết mục tiêu lúc trước của chúng em là tinh cầu số 6 đi! Nhưng làm sao cậu ta lại biết được?"

Không ai trả lời câu hỏi của cậu, mà cậu cũng đang đói nên liền ăn trước. Có lẽ là chuyện của anh hai đã làm nhat đi bầu không khí ban đầu, Jihoon ngược lại cũng thoải mái hơn không ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy mới lạ. Cậu vậy mà cũng cùng chồng ra ngoài ăn tối, không phải do công việc yêu cầu, cũng không do bất kỳ nguyên nhân nào bức ép, mà giống như một cặp vợ chồng bình thường, đi mua sắm mệt mỏi liền nhân tiện tìm một nhà hàng để nghỉ ngơi và dùng bữa.

Jihoon không thể kiểm soát được bản thân, cậu không nhịn được nhìn người chồng đang ngồi đối diện mình. Động tác ăn uống của Lee Sanghyeok cũng không khác xưa là bao, rất tao nhã, rất lịch sự, không cầu kỳ chút nào, động tác nhai tuy rằng không hề chậm rãi kỹ lưỡng, nhưng chắc chắn không thô lỗ chút nào, biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.

Sau một hồi trái tim đập điên cuồng, Jihoon nghĩ đến một chuyện, không nhịn được hỏi: "Vậy tại sao anh lại tìm được em?"

Đây là lần thứ hai cậu hỏi câu hỏi này, mà câu trả lời của Lee Sanghyeok vẫn như cũ: "Vì anh đã tìm ra tuyến đường thứ sáu trong không gian gấp."

Nhìn Jihoon có vẻ tràn đầy nghi hoặc, anh bèn giải thích thêm một câu: "Nơi anh đến là tinh cầu Địa Ngục, sau khi theo dõi và dò hỏi tung tích, anh đã tìm ra phương hướng mà cả nhà em đi."

Jihoon ngây ngốc: "Đơn giản như vậy sao? Sau đó anh tìm thấy em luôn?"

Nghe cậu nói "đơn giản", động tác của người đàn ông dừng lại, anh nhanh chóng lãnh đạm nói: "Đúng vậy."

"Trùng hợp như vậy sao? Em vừa ra khỏi nơi đăng ký kết hôn thì tình cờ gặp anh..."

Jihoon vẫn còn chút nghi ngờ

Lee Sanghyeok nuốt sạch thức ăn trong miệng rồi mới nói: "Thông tin nhận dạng của em đều bị anh theo dõi. Dù là tìm kiếm hay đăng ký, anh đều nhận được tín hiệu, sau đó có thể dùng tín hiệu để xác định vị trí chính xác." Anh nói tiếp: "Khi cả nhà em vừa mới đến tinh cầu Địa Nhiệt đã đăng ký thông tin trên giấy và chưa được đưa vào kho. Nếu không, lẽ ra anh đã tìm thấy em cách đây ba mươi lăm ngày."

Nghe thấy anh nói chính xác số ngày, Jihoon cảm thấy có chút tinh tế, trong lòng cũng hơi nóng lên. Lee Sanghyeok có thể nói ra những lời như vậy dường như thực sự ... rất quan tâm đến cậu.

Lee Sanghyeok nói thêm: "Hệ thống đăng ký của tinh cầu Địa Nhiệt quá lạc hậu. Sau khi quay lại, anh sẽ xin cho họ một bộ thiết bị điện tử mới. Hệ thống của họ lạc hậu đến mức ngay cả khi tìm kiếm cũng không để lại dấu vết, bởi họ sử dụng cơ sở dữ liệu bộ nhớ đệm đã hết hạn. Nhưng vẫn may là hệ thống đăng ký kết hôn đã được cập nhật."

Jihoon nghe những gì anh nói, nghĩ đến những ngày qua hẳn là Lee Sanghyeok đã dành thời gian rảnh rỗi ngoài giờ làm việc để tìm kiếm mình, cậu đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, bèn nói: "Em xin lỗi ... là em quá tùy hứng không thông báo cho anh. Em, em đã xem tin tức rồi, cha và anh hai đều có tên trong danh sách tử vong, vì vậy em nghĩ ... "

"Không." Lee Sanghyeok nghiêm túc nhìn cậu: "Đó chỉ là danh sách sai sót lúc đầu được đưa ra, sau đó nó đã được sửa lại. Hiện tại cả nhà em đã được liệt vào danh sách những người mất tích."

"A ..." Jihoon liếm môi: "Nếu không có Bibo, chúng em có thể thực sự sẽ..."

"Sẽ không." Như thể nhận ra cậu sẽ nói gì, giọng điệu của Lee Sanghyeok trở nên nghiêm túc hơn, anh nhìn Jihoon thật sâu và nói: "Anh sẽ cứu em!"

Chỉ bằng một câu nói tuỳ ý của Lee Sanghyeok cũng khiến cho Jihoon tâm hoảng ý loạn, từ lần đầu tiên gặp anh đến bây giờ, mỗi lần anh tiến đến gần, Jihoon vẫn cảm thấy trái tim minh đang đập nhanh.Rõ ràng việc trốn tránh lúc trước là vô ích.Sau khi dùng bữa xong bọn họ còn đi dạo một lúc, lần này là Lee Sanghyeok mua quà cho cậu, mua sắm rõ ràng không phải sở trường của nam nhân, vừa vào cửa hàng liền trực tiếp nhắm đến mục tiêu, dứt khoắt cầm lấy sau đó gọi của hàng trường đến đóng gói và thanh toán, ngay cả bước mặc cả cũng lược bỏ.

Lee Sanghyeok mua cho cậu một bộ mô hình tinh cầu Đại Dương, rất đẹp mắt, hơn nữa còn phát ra ánh sáng xanh, nếu như không phải bởi vì chất liệu không quá đắt, có lẽ giá của nó phải rất cao.Lúc Jihoon nhận lấy nó vẫn còn có chút ngạc nhiên: "Anh như vậy mà lại biết em thích màu xanh?"

Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu, không hề phủ định, chỉ hỏi: "Chiếc xe đó, em thích chứ?"

Jihoon khựng lại một lúc: "Cái nào?" Cậu rất nhanh liền phản ứng lại: "Chiếc xe ô tô màu xanh trong nhà, là anh mua cho em sao?"

"Không thì sao?"

Jihoon lúc này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cậu căn bản không nghĩ đến chuyện này, mặc dù lúc Seo Jinhyeok đưa cho để cậu tạm thời sử dụng, cậu từng có vọng tưởng có phải hay không là anh mua cho mình, nhưng rồi bản thân liền phủ định, không ngờ anh thật sự là cho cậu: "Anh, anh tại sao lại..."

"Ra ngoài không có phương tiện đi lại, không thuận tiện."

Lời giải thích lạnh lùng, đơn giản liền dập tắt chút kích động nho nhỏ của Jihoon, cậu cong cong môi, nói nhỏ: "Em còn cho rằng..."

"Cho rằng cái gì..."

Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân dừng cước bộ muốn lắng nghe cậu nói, Jihoon giật mình, theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng đối phương còn muốn hỏi đến cuối cùng: "Cho rằng anh tặng cho người khác."Lee Sanghyeok cau nhẹ mày, nói: "Hối lộ là vi phạm pháp luật, anh sẽ không làm những loại chuyện này."

Jihoon lúng túng: "Em không cho rằng anh muốn hối lộ, anh, anh, anh là người ngay thẳng làm sao có thể làm chuyện như vậy."

Lee Sanghyeok có chút ngạc nhiên: "Vậy em cảm thấy anh còn có thể tặng cho ai?"

Jihoon xấu hổ đáp lại: "Chúng ta về thôi."

Lúc trở về bọn họ không đi bộ, mà là ngồi trên chiếc xe ngựa lông dài rất đặc biệt của tinh cầu Băng Tinh

Ngựa lông dài là động vật sống trên tinh cầu Băng Tinh, hình dáng so với ngựa thông thường không có khác biệt lớn, chỉ là lông rất dày, giữ ấm tốt, hơn nữa so với những con ngựa ở các vùng có khí hậu khác cao hơn, đủ để đi xuyên qua tuyết, lúc chúng nó kéo xe cúng không phải là dùng thể lực của toàn thân, xe ngựa cũng có trang bị động cơ điện, lúc ngồi lên và đi vừa êm vừa thoải mái, có mái che để tránh gió và tuyết nên cũng không cảm thấy lạnh."Con ngựa này thật đẹp." Trước khi lên xe Jihoon không nhịn được mà vuốt vuốt lông ngựa, Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu, đột nhiên nói: "Muốn chụp ảnh không?"

"Ah?" Jihoon không hiểu, thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang, mới phát hiện không ít người trước khi lên xe sẽ cùng ngựa chụp ảnh, có điều hầu như đều là nữ.

Jihoon đỏ mặt, nhịp tim cũng không kìm được mà đập nhanh, cậu nói: "Được, được ạ."

Động tác cẩn thận đứng bên cạnh con ngựa, Jihoon so với con ngựa còn thấp hơn một chút, lúc nhìn vào ống kính quang hình, Jihoon liền có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.Lee Sanghyeok sẽ chụp ảnh cho cậu, chuyện đơn giản như vậy nhưng trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ đến.Chính là, nếu như được cùng anh chụp ảnh...thì càng tốt rồi.Lúc ngồi trên xe ngựa máy liên lạc của Jihoon liền rung lên, mở máy ra mới biết là anh gửi ảnh cho cậu.

Jihoon phóng to bức ảnh, ảnh chụp chung rất đẹp, bất luận là khuôn mặt đáng yêu của cậu hay vẻ anh dũng của chú ngựa lông dài đều được chụp lại.

Jihoon ngắm một lúc mới nói: "Nếu như tinh cầu Địa Nhiệt có loại ngựa như vậy thì tốt rồi, như vậy mọi người lúc ra ngoài đều sẽ thuận tiện hơn một chút"

Lee Sanghyeok nói: "Trước kia có, 80 năm trước."

Jihoon có chút khó hiểu: "Tại sao hiện tại lại không có?"

"Cũng có, chỉ là số lượng hiếm, hơn nữa còn đang ở trong một khu bảo tồn được quy hoạch đặc biệt, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi em chưa nhìn thấy nó." Lee Sanghyeok hướng cậu giải thích: "Ngày trước số lượng rất nhiều, thậm chí so với số lượng ở tinh cầu Số 6 còn nhiều hơn, nhưng sau này bị săn bắt đến bờ vực tuyệt chủng."

"Săn bắt?" Jihoon lạnh người: "Tại sao lại muốn săn bắt? Là muốn ăn thịt sao?"

Lee Sanghyeok nói: "Chủ yếu là vì lông của chúng." Ánh mắt của anh rơi lên con ngựa lông dài phía trước: "Lông của chúng giữ nhiệt rất tốt, ngựa lông dài có thể sống sót dưới thời tiết âm 30 độ, đó là đều dựa vào lông của chúng có thể giữ nhiệt, một số người ở vùng lạnh giá liền nảy lên ác ý, bắt đầu săn bắt ngựa lông dài. Cắt bỏ thịt, chỉ lấy toàn bộ lông, rồi tái chế lại, bán rất được giá."

Jihoon sắc mặt trắng bệch: "Đây, đây thật quá nhẫn tâm rồi. Sau đó thì sao?"

Lee Sanghyeok nói: "Chuyện này bị bại lộ, phía trên cứ người đến điều tra, nhiều tên tội phạm đã bị bắt và bị tống vào tinh cầu địa ngục, khu bảo tồn đã được quy hoạch trở lại. Và bởi vì quá trình này không suôn sẻ, quân đội đã được điều đến, cũng vì nguyên nhân này, tinh cầu số 29 được đặt vào danh sách đen rồi."

"Tại sao?" Jihoon không hiểu: "Điều đó có nghĩa là gì?"

"Không còn cung cấp hỗ trợ tài chính và vật chất quy mô lớn, tuyến đường du lịch được lên kế hoạch cũng từ đó mà bị phá vỡ, việc xây dựng cơ sở hạ tầng cũng bị gác lại." Lee Sanghyeok giải thích rõ ràng hơn: "Đó chính là đặt vào danh sách đen."

Jihoon nghe đến đây ít nhiều hiếu ra một ít, tại sao khoảng cách giữa tinh cầu số 26 và tinh cầu số 29 không tính là xa, mà sự phát triển kinh tế lại hoàn toàn khác nhau.

Jihoon nặn nặn khuôn mặt của mình, nói: "Em đã tiếp xúc qua với những người ở đây, đều rất tốt, nếu cứ như vậy mà bị liên luỵ, thì quá tội nghiệp rồi."

Lee Sanghyeok không bình luận về vấn đề này, chỉ đáp: "Đã bị bỏ lại suốt 80 năm rồi, vừa hay đến khi được mở cửa, là lúc anh trai em lựa chọn để đây để gây dựng sự nghiệp, thời cơ cũng không tồi."

Jihoon càng kinh ngạc hơn: "Anh ngay cả điều này cũng biết?" Lại nói: "Seo Jinhyeok rốt cuộc đã thăm dò được bao nhiêu thông tin cho anh?"

Lee Sanghyeok không trả lời câu hỏi của cậu, nói: "Tạm thời trước mắt anh ấy không bị Park Dohyun tìm thấy."

Nhắc đến Park Dohyun, Jihoon liền cảm thấy đau đầu, cậu hỏi: "Anh có thể liên lạc được với anh trai của em không? Em, em vẫn còn rất nhiều câu muốn hỏi anh ấy."

"Về sẽ giúp em liên lạc." Lee Sanghyeok mở quang hình, trong quang hình ẩn tìm thấy cửa sổ liên lạc của Seo Jinhyeok, đánh mấy chữ tin nhắn gửi qua."

Ngựa lông dài đưa họ bình an chở về khách sạn, bọn họ đi thang máy lên, thang máy lúc nào cũng mở cửa, trong không gian rộng lớn thì luôn luôn có nhiều người, vì vậy Jihoon cái gì cũng không nói.

Đợi đến khi bọn họ lên tầng, ra khỏi thang máy, Lee Sanghyeok quẹt thẻ mở cửa phòng, lúc đóng của lại, anh mới đột nhiên nói: "Anh không hề có tình nhân bên ngoài."

Anh đột nhiên nói ra câu này, khiến Jihoon trong nhất thời không hiểu tại sao anh lại nói như vậy.

Lee Sanghyeok nói: "Cái xe đó chính là đặt cho em, không có người khác."

Những lời nói thẳng thừng bất ngờ khiến Jihoon đỏ mặt, đến lúc này mới hiểu là câu nói của Lee Sanghyeok đáp lại câu hỏi nghi ngờ của cậu trước đó, Jihoon đỏ mặt, tim không ngừng đập loạn, lúng túng một hồi mới nói: "Em hiện tại biết rồi a..."Trái tim loạn xạ một hồi mới yên ổn lại, Jihoon vì để bản thân không suy nghĩ nhiều, liền cố gắng chuyển chủ đề, "Hiện tai có thể liên lạc với anh em không?"

"Đợi 10 phút nữa." Lee Sanghyeok nói: "Seo Jinhyeok đang trên đường quay lại."

Jihoon có chút xấu hổ: "Thì ra anh đấy đã rời khỏi tinh cầy Địa Nhiệt rồi? Bây giờ bắt anh ấy qua lại, thật sự đã làm phiền rồi."

"Không phiền. Em trước tiên cứ ngồi một lúc."

Trong phòng có một chiếc ghế sô pha đơn Lee Sanghyeok đã ngồi, Jihoon chỉ có thể ngồi ở trên giường.

Cậu rất ít khi cùng Lee Sanghyeok ở riêng, trong lòng vẫn có chút không quen, lại không thể dùng đồ thủ công để giết thời gian, chỉ có thể mở quang hình.Quang hình hay còn gọi là bộ não con người là một phát minh toàn năng, hầu như có tất cả các hoạt động vui chơi giải trí trên đó, trong một đoạn thời gian rất dài, có rất nhiều người bị trầm mê trong thế giới ảo của quang hình, nhưng người như vậy được là "nghiện Internet".

Jihoon không phải là người nghiện Internet, đó được xem là công trạng của anh trai, vì Wangho đã khóa rất nhiều quyền truy cập trên quang hình của cậu, đẫn đến việc rất nhiều phần mềm dành cho người trường thành sử dụng cậu không có cách nào có thể tiếp cận, có phải là do cậu quá ngốc, luôn luôn bị lợi dụng hay không, Jihoon cũng không phải là một kẻ khổ dâm, vì vậy cũng dứt khoát không chơi.Vì vậy nói ngày trước trừ việc tính cách quá xấu lại tiêu sài phung phí, trên thực tế, không còn thói quen xấu nào nữa.Mở danh sách liệc lạc, Jihoon phát hiện ra rằng Geonwoo đã liên lạc với mình, lại còn rất nhiều lần, đặt biệt là trong một khoảng thời gian nhất định, hầu như ngày nào anh ta cũng gửi tin nhắn, bởi vì nghĩ cậu xảy ra chuyện mà đau lòng, khi đọc nhưng tin nhắn đó khiến Jihoon nhịn không được mà cay cay sống mũi.Ngoại trừ Geonwoo ra, rốt cuộc cũng không có ai liên lạc với cậu.Dù sao nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng không có người bạn nào tốt hơn.Jihoon tắt quang hình, nhịn không được nhìn trộm Lee Sanghyeok.

Đối phương dường như đang xử lý công vụ, ngồi thẳng người, dáng vẻ chăm chú.

Jihoon dó dự một hồi, mới mở miệng: "Sanghyeok"

Tầm mắt nam nhân gần như lập tức đối diện với khuôn mặt của cậu, nói: "Có chuyện gì?"

Jihoon nói: "Anh không hề hoài nghi em thật sự đã chết rồi sao? Giống như những gì được đưa tin trong bản báo cáo, để trốn mà vô tình bị người ta vất vào không gian gấp và biến mất hoàn toàn.Anh không có nghi ngờ sao?"

"Không có" Lee Sanghyeok lập tức đưa ra câu trả lời.

Jihoon cảm thấy kinh ngạc: "Tại sao?"

Lee Sanghyeok nói: "Gan em nhỏ như vậy, không có người đáng tin cậy dẫn đường chắc chắn sẽ không dám động loạn, Wangho là một người cẩn thận, nếu không chắc chắn, cũng tuyệt đối không dám hành động bậy bạ. Bởi vì anh ta biết, dưới tình huống như vậy, muốn bảo toàn tính mạng, cách tốt nhất là án binh bất động, nghe theo mệnh lệnh của đối phương, sau đó chờ chờ cứu hộ. Vì vậy, nếu muốn rời đi, cũng nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của những người đáng tin cậy. Em cùng Bibo đã tiếp xúc qua, đương nhiên sẽ tin tưởng nó, hơn nữa Wangho nghe nói nó là "Khảm Hợp Thể", có lẽ cũng quyết định theo."Jihoon nghe thấy phân tích đầy lý lẽ của anh, liền bị thuyết phục.Sau một lúc, Lee Sanghyeok nói: "Có thể liên lạc với anh của em rồi.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro