Chương 41: Tôi chưa từng muốn ly hôn
Sau khi xuống phi thuyền hít thở không khí trong lành, Jihoon xoa xoa bụng, cảm giác nôn nao cũng giảm đi. Lee Sanghyeok đứng đó đợi cậu một lúc rồi nói: "Theo tôi."
Nói xong liền đi thẳng về phía trước. Jihoon sửng sốt, sau đó nhìn lại hai viên phi công vẫn còn ở trên phi thuyền, hỏi: "Họ không xuống sao?"
"Họ sẽ tự sắp xếp."
Hai người không đi đâu xa, có một người như phục vụ tới tiếp đón họ,nhiệt tình hỏi họ muốn đặt phòng hay đi ăn. Lee Sanghyeok nói: "Dùng bữa."
Nghe được hai chữ này, Jihoon thở phào nhẹ nhõm. Cậu thực sự rất đói, nếu như Lee Sanghyeok không đề cập đến, bản thân cậu có lẽ cũng không dám không nhắc tới.
Lúc lên thang máy và nhìn thấy số tầng, Jihoon mới phát hiện tòa nhà này thế mà có đến 80 tầng, cậu không kìm nén được thốt lên: "Cao quá."
Người phục vụ mỉm cười bắt chuyện: "Tòa nhà của chúng tôi là tòa nhà cao nhất trên tinh cầu Băng Tinh. Tiên sinh ngài đến từ đâu vậy?"
"Tôi đến từ tinh cầu Địa Nhiệt."
"Tinh cầu đó cách đây khá xa, chắc ngài phải đi lâu lắm nhỉ? Nghe nói suối nước nóng trên tình cầu Địa Nhiệt rất nổi tiếng, nhưng vì quá xa và giao thông không thuận tiện nên tôi chưa đến thăm bao giờ."
"Suối nước nóng ở đó thật sự rất dễ chịu và thoải mái." Jihoon là người thích tán gẫu, thấy người kia rất nhã nhặn, cậu không nhịn được nói thêm vài câu, sau đó hỏi: "Thì ra đây là tinh cầu Băng Tinh, băng tinh là vật gì vậy? "
Người phục vụ không cười cậu thiếu hiểu biết mà nhẹ nhàng giải thích: "Băng tinh (tinh thể băng) là mặt hàng xuất khẩu chính trên tinh cầu của chúng tôi. Tổng cộng có hai loại, một loại dùng làm đồ trang trí và loại còn lại là dùng làm nguồn năng lượng. Nhờ có nó, tình cầu của chúng tôi ngày càng phát triển hơn. "
"Đồ trang trí?" Jihoon hơi khó hiểu. "Nhưng không phải thứ đồ như băng sẽ tan ở nhiệt độ cao sao? Làm sao có thể coi nó như một món đồ trang trí được?"
Người phục vụ cười nói: "Chúng tôi có một thứ khác có thể được bảo tồn, để nó không bị tan chảy ở bất kỳ nhiệt độ nào." Anh ta nhìn Jihoon có vẻ đang không hiểu lắm, bèn lấy ra một thứ từ trong túi, nói: "Ngài đã bao giờ mua món tráng miệng từ cửa hàng bánh Sunny chưa? Vỏ bên ngoài các mô hình tinh cầu mà họ tặng trước đây, chính là được tạo ra ở tinh cầu của chúng tôi đấy."
Jihoon ngạc nhiên nhìn mô hình tinh cầu nho nhỏ trong tay người phục vụ: "Tôi từng thấy nó rồi! Hóa ra là được tạo ra ở nơi này. Nó thực sự rất đẹp và tỉ mỉ!"
Cậu nhìn kỹ mô hình tinh cầu đang nằm trong tay người kia, càng kinh ngạc hơn: "Oa, cái này là tinh cầu Đế Quốc, là loại bá vương, đúng không?"
Người phục vụ hiển nhiên rất vui, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tự hào: "Đúng vậy, đây là những gì tôi nhận được sau một năm làm việc chăm chỉ. "
Lee Sanghyeok không tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi của bọn họ, nhưng bất cứ khi nào Jihoon cười hoặc thốt lên gì đó, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy hơi buồn phiền. Khi nghe thấy tiếng thang máy báo đã đến nơi, anh gần như lập tức nói: "Đến rồi, đi thôi."
Jihoon thấy rất lạ, người phục vụ lúc nãy trò chuyện nhiệt tình với cậu vừa rồi bỗng trở nên im lặng khi bọn họ bước vào nhà hàng, chỉ chăm chăm cúi đầu, cứ như thể người nhiệt tình vừa rồi không phải là anh ta vậy.
Họ ngồi ở nơi được cho là nhà hàng tốt nhất trong toàn bộ tòa nhà, môi trường xung quanh quả thực rất tốt, mặc dù không sánh bằng tinh cầu Đế Quốc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh độc đáo. Jihoon ngồi vào chỗ của mình thì thấy cách đó không xa có một quả cầu rất lớn, bên trong quả cầu trông rất đẹp, trông giống như một ngôi nhà pha lê trong truyện cổ tích. Chỉ là khoảng cách quá xa, cậu không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong. Jihoon có chút tò mò, muốn hỏi người phục vụ xem đó là chỗ nào, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện người đó đã cầm theo thực đơn đi rồi, trong lòng cậu có chút ngượng ngùng.
Lee Sanghyeok nói: "Muốn hỏi cái gì?"
Jihoon ngạc nhiên vì anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nhưng rồi lại nghĩ mình đúng là người luôn thể hiện tất cả mọi thứ trên mặt, nên không còn quá ngạc nhiên nữa. Cậu đưa tay sờ mũi, nói: "Em chỉ muốn hỏi kia là chỗ nào, trông nó rất đẹp".
"Crystal House, tòa kiến trúc mang tính biểu tượng trên tinh cầu số 26."
"Làm sao anh biết? Anh đã từng thăm quan nơi đó bao giờ chưa?"
"Chưa từng." Lee Sanghyeok đẩy một cốc nước ấm đến trước mặt cậu, giọng điệu bình thường: "Đây là kiến thức được dạy trong môn địa lý trung học cơ sở."
"Ồ ..." Jihoon cầm cốc nước lên và bắt đầu uống, cậu biết mình không phải là kiểu người tinh tế biết thường thức, nhưng cậu hơi xấu hổ khi bị nói thẳng như vậy. Lúc này cậu lại nghĩ đến Lee Sanghyeok kia. Người ấy sẽ không bao giờ chế nhạo cậu, thay vào đó anh thường tán gẫu những chuyện vụn vặt như này với cậu, còn nói bằng giọng rất thích thú. Nghĩ đến "Lee Sanghyeok kia", Jihoon liếc nhìn người chồng chân chính của mình, nhịn không được hỏi nhỏ: "Sau ca phẫu thuật, anh ấy thực sự biến mất rồi sao?"
Lee Sanghyeok lạnh lùng nhìn cậu: "Em không nỡ?"
Jihoon gật đầu không chút do dự.
Lee Sanghyeok nói tiếp: "Không nỡ mà cũng vội vã đi tìm niềm vui mới?"
Jihoon nghe xong những lời này, khóe miệng hơi giật giật, giọng điệu có chút lắng xuống: "Em còn có thể làm gì được nữa? Dù sao anh ấy vĩnh viễn không bao giờ trở lại."
Sau vài giây im lặng, giọng nói của Lee Sanghyeok vang lên: "Vẫn còn anh."
Ba chữ này khiến con tim của Jihoon đập nhanh không giải thích được, ngay sau đó cậu tuyệt vọng kìm nén cơn đau nhói, coi như không nghe thấy, tiếp tục nằm trên ô cửa kính quan sát Crystal House. Sau một lát, đồ ăn bắt đầu được mang tới bàn họ.
Thói quen ẩm thực trên mỗi tinh cầu đều khác nhau. Ví dụ: tinh cầu Đế Quốc thích đồ chiên và rán, còn nơi này có vẻ như thích sử dụng cách "hầm" để nấu ăn. Mà độ đựng thức ăn cũng rất đặc biệt, trông giống như được làm từ băng, ngay cả những đường nét cũng có hình bông tuyết. Jihoon ngẩn người, không nhịn được đưa tay ra chạm vào, nhưng khi sờ vào lại không phải là băng, mà rất ấm áp. Khi lại gần hơn, nhận thấy hoa văn trên đĩa dường như còn di chuyển, cậu càng ngạc nhiên hơn: "Cái gì, cái này được làm bằng gì vậy? Trông thật kỳ diệu?"
Người phục vụ định trả lời, nhưng lại nhận được ánh nhìn lạnh lùng từ người đàn ông đẹp trai, bèn ngậm miệng rời đi. Lee Sanghyeok giải thích: "Nó được làm từ các tinh thể băng và được bao bọc bởi một lớp hợp chất đặc biệt. Nguyên lý giống như cách làm mô hình tinh cầu."
"Thật đẹp." Jihoon kinh ngạc khen ngợi, húp một ngụm canh, mắt cậu sáng lên: "Ngon quá!"
Món hầm cũng rất ngon, Jihoon vốn đang đói bụng, tiếp tục ăn không ngừng, món nào cũng được cậu thưởng thức cẩn thận. Bề ngoài của món hầm thực ra không quá đẹp mắt, nhưng lại được bày biện trên một chiếc đĩa đẹp, cùng với hương vị không chê vào đâu được. Jihoon ăn cho đến khi không thể ăn vào được nữa, sờ lên chiếc bụng bầu bĩnh của mình qua lớp quần áo và nói: "Thực sự rất ngon. Sau này em sẽ đưa cha và anh hai đến cùng thưởng thức."
Lần này cậu thực sự ăn rất nhiều, có thể coi đây là bữa cậu ăn nhiều nhất trong vòng ba tháng qua. Ngược lại, Lee Sanghyeok không ăn nhiều như vậy, động tác ăn uống rất khoan thai từ tốn. Sau khi ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau đi thang máy, tìm một tầng có phòng rồi dừng lại.
Tất cả các dịch vụ ở đây chủ yếu vẫn là do con người thực hiện, Jihoon trước kia chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên nhưng giờ cậu đã quen rồi. Cậu đã biết trên thế giới này không phải tất cả đều giống như tinh cầu Đế Quốc, và không phải tất cả các phương tiện giao thông mà mọi người sử dụng đều là phi thuyền hay taxi công nghệ cao; taxi và xe trượt tuyết cũng cần nhiên liệu xăng, và đồ ăn cũng không nhất thiết phải bày biện tinh xảo cầu kỳ, thậm chí có nhiều nơi mà người dân chỉ cần mỗi ngày được ăn một bát canh khoai tây bổ dưỡng đã được coi là tốt lắm rồi.
Du lịch đã mở rộng tầm nhìn của cậu, khiến cậu ý thức hơn về sự khổ đau khó khăn của mọi người trên thế gian.
Với thiết bị liên lạc, không cần khai báo thông tin danh tính, Jihoon đứng sau lưng Lee Sanghyeok nghe anh nói chuyện với lễ tân, khi nghe anh nói đến muốn đặt một phòng, Jihoon vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại nghĩ rằng bọn họ trên thực tế vẫn là mối quan hệ bạn đời, nên cuối cùng vẫn gạt bỏ suy nghĩ muốn từ chối.
Nhận lấy thẻ phòng, Lee Sanghyeok liếc nhìn Jihoon nói: "Đi theo tôi."
Jihoon chậm rãi đi theo, không phải do cậu cố ý muốn vậy mà là vì vừa rồi cậu đã ăn quá nhiều nên phải đi chậm lại. Lee Sanghyeok luôn đi rất nhanh, đi được vài bước anh dường như nhận thấy Jihoon không theo kịp nên đã giảm tốc độ, chỉ cách Jihoon hơn một mét.
Jihoon nhìn bóng lưng cao lớn của anh, ánh mắt từ từ rơi xuống đôi tay đang buông thõng tự nhiên của anh.
Nếu là "Lee Sanghyeok kia", chắc hẳn cả hai đã nắm tay cùng nhau đi dạo, nhưng với người chồng chân chính của mình, cậu chưa bao giờ nắm tay anh. Hơn nữa, trên thực tế, hai người họ rất ít khi tiếp xúc cơ thể, đến giờ Jihoon vẫn còn hơi thắc mắc tại sao đối phương lại sẵn sàng chạm vào cậu trong đêm tân hôn.
Đêm đó, cậu cho rằng người kia nhất định sẽ để ý đến cậu. Jihoon vẫn còn nhớ bản thân lúc đó có bao nhiêu mong chờ. Đó là lần đầu tiên của cậu, trước đó cậu chưa từng xem qua bất kỳ một bộ phim khiêu dâm nào. Cậu chỉ đơn thuần cho rằng thước đo thân mật nhất giữa những người yêu nhau là hôn lưỡi và vuốt ve. Thẳng đến lúc kết hôn anh trai mới cho phép cậu xem một số thứ về tình dục, lúc đó cậu mới biết thì ra bạn đời còn có thể thân mật với nhau tới mức độ đó. Đoạn video hướng dẫn khiến cậu đỏ hết cả mặt, nhưng trong lòng đồng thời cũng nảy sinh càng nhiều mong đợi. Tối đó, cậu vào phòng tắm sớm, cởi quần áo tắm rửa sạch sẽ rồi lo lắng ngồi xuống thiết bị súc ruột, lắc lắc ngón tay ấn công tắc.
Cho dù máy súc ruột có tiên tiến đến đâu thì người mới dùng lần đầu vẫn sẽ thấy hơi đau, Jihoon là được nuông chiều mà lớn, cơ bản không chịu được nên cậu khó chịu đến mức phát khóc. Rõ ràng là chỉ mất có mười phút mà cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu, toàn bộ quá trình đối với cậu giống như tra tấn. Cuối cùng cậu cũng tắm rửa sạch sẽ, quấn một chiếc áo choàng tắm để lộ bắp chân rồi bước ra khỏi phòng tắm. Người bạn đời mới cưới không vào phòng ngủ của cậu, phòng ngủ của hai vợ chồng được trang hoàng mới mẻ cũng không hề có chút hơi ấm của anh, Jihoon vốn dĩ muốn đợi, nhưng ngồi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy chồng bước vào, đành ủy khuất chủ động bước lên lầu hai. Theo tính khí của tiểu thiếu gia, nếu như trước đây bị người đối xử lạnh nhạt như vậy, nhất định cậu sẽ gây náo loạn. Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ làm loạn với Lee Sanghyeok, ít nhất phải khiến đối phương xin lỗi cậu một tiếng, nhưng khi vừa mở cửa phòng ngủ nhỏ ra, nhìn thấy sắc mặt của chồng mình, tính khí bèn yếu đi, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: "Sao anh không đi xuống ? Đó mới là phòng ngủ của chúng ta mà."
Lee Sanghyeok liếc cậu một cái, giọng điệu lạnh như băng: "Phân phòng ngủ."
Jihoon cảm thấy thật ủy khuất, bĩu môi: "Vợ chồng mới cưới làm sao có thể phân phòng ngủ được? Em, em muốn ngủ với anh..."
Cậu ngại ngùng xấu hổ bước đến trước mặt chồng, khi tiến lại gần cậu chỉ thấy rõ hơn sự lạnh lùng trên gương mặt người kia, bèn thấy tổn thương.
"Phân phòng ngủ." Lee Sanghyeok lặp lại ba chữ này.
Jihoon sợ gây rắc rối cho anh nên chỉ có thể dựa vào anh, cậu ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần sát, nghĩ đến người đàn ông này đã trở thành chồng mình, cậu cảm thấy tim mình đập loạn xạ, một niềm vui khó tả lan khắp người : "Vậy thì bây giờ anh...có ngủ không?"
Ý tứ trong lời nói của cậu đã đủ rõ ràng, nhưng Lee Sanghyeok né tránh ánh mắt của cậu, nói: "Tôi đi tắm."
Khi anh đi tắm, Jihoon ngồi trên chiếc giường nhỏ của anh và chờ đợi, cậu rõ ràng là một thiếu gia cao quý, thế mà lại không cảm thấy khó chịu khi bị đối xử lạnh lùng như vậy, ngược lại, cả người cậu chỉ toàn là phấn khích.
Hai má đỏ bừng thấy rõ, một lúc sau cậu cởi thắt lưng áo choàng tắm để lộ thân thể, sau đó lại cảm thấy việc này không được nghiêm túc cho lắm liền khép áo lại, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng đợi được đến lúc chồng mình bước ra. Cơ thể của Lee Sanghyeok rất tốt, cho dù anh không tập luyện trong quân đội, nhưng nhờ có thói quen thể dục thường xuyên nên anh rất cường tráng khỏe mạnh. Lúc đi vào, anh chỉ mặc mỗi một chiếc quần dài, lộ ra nửa thân trên, Jihoon chỉ nhìn lướt qua rồi xấu hổ quay đầu đi. Hai bàn chân trần cọ xát vào nhau, thậm chí ngón chân cũng xoắn lại, Jihoon thực sự khẩn trương, hận không thể lấy chăn bông che đầu. Từ trong đáy mắt cậu thấy được Lee Sanghyeok đang tiến lại gần, liền thu hết can đảm cởi bỏ áo choàng tắm trên người, lộ ra thân thể trần trụi trắng như ngọc. Hô hấp của người đàn ông không hề rối loạn, mà hô hấp của Jihoon đã loạn hết cả lên, cậu xấu hổ đến mức không biết phải làm gì, khi đang suy nghĩ xem có nên chủ động tiến đến hay không thì bỗng nghe thấy tiếng Lee Sanghyeok mở ngăn kéo, và sau đó cậu thấy trên tay anh cầm một hộp bao cao su.
Cho dù Jihoon có ngốc đến đâu thì cậu cũng biết thứ này dùng để làm gì, cậu sững sờ, ngây người hỏi: "Sao lại ... lấy nó ra?"
Cậu nhìn đối phương, trong mắt toàn là ủy khuất: "Nếu đeo bao cao su thì chẳng phải sẽ không có bảo bảo sao?"
"Không đeo thì đừng làm."
Giọng điệu của Lee Sanghyeok rất bình tĩnh, như thể anh đang nói điều gì đó không liên quan. Jihoon không có lựa chọn nào khác. Cậu biết Lee Sanghyeok không thích cậu, nhìn cậu chỉ toàn là chán ghét, nhưng không ngờ anh lại làm đến bước này, ngay cả đứa con cũng không muốn cho cậu. Nhưng khi đó cậu còn quá ngây thơ, luôn cho rằng chỉ cần thời gian, nhất định sẽ giành được sự sủng ái của đối phương. Lần đầu làm tình không quá thoải mái, quan hệ tình dục qua đường hậu môn vẫn là điều tương đối khó chịu đối với đàn ông, Jihoon tuy cuối cùng vẫn lộn xộn bắn ra nhưng bởi vì chỉ ra vào bằng lối cửa sau duy nhất không thể khiến cậu chạm vào Lee Sanghyeok được, nên khiến cậu thấy rất khó chịu.
Trong lúc làm tình, cậu mấy lần yếu ớt cầu xin đối phương tháo bao cao su ra, náo loạn kêu rằng cậu không thoải mái, mà đến cuối cùng anh vẫn không đồng ý. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ những gì Lee Sanghyeok đã nói bên tai mình: "Đừng hòng dùng đứa trẻ trói buộc tôi."
Nghĩ đến đây, Jihoon run cả người, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng đang căng phồng của cậu. Cậu không biết tại sao Lee Sanghyeok lại thay đổi thành thế này, nhưng cậu sẽ không bao giờ cho anh biết về đứa trẻ. Cậu đã không còn muốn dùng đứa trẻ để ép buộc điều gì nữa.
Quẹt thẻ phòng, cửa mở phát ra tiếng "bíp" kéo dòng suy nghĩ của Jihoon trở về với thực tại. Lee Sanghyeok đi vào trước, sau đó đứng ở cửa nhìn cậu: "Vào đi."
Jihoon không quen làm trái với lời của anh, cho dù trong lòng có không tình nguyện đến đâu, cậu cũng không làm được. Cậu ngập ngừng bước vào. Nhiều lần cậu rất muốn nói "Mở thêm phòng khác đi", nhưng lời đến bên môi lại bị nuốt vào trong.
Không gian căn phòng không rộng lắm, từ những tấm rèm cửa sổ chưa được kéo ra có thể thấy bên ngoài đang có tuyết rơi. Jihoon đã quen với kiểu khí hậu này, cậu cảm thấy bông tuyết ở đây nhỏ hơn, không giống như trên tinh cầu Địa Nhiệt, tuyết rơi gần như nhấn chìm cả trời đất. Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, phong cách trang trí cũng mang theo đặc trưng của tinh cầu Băng Tinh, đồ trang trí tất cả đều rất đẹp, có thể thấy người sắp xếp bày biện đã đặt vào trong rất nhiều tâm tư. Jihoon không dám ngồi dựa vào giường cho dù cậu không sợ Lee Sanghyeok sẽ "bộc phát thú tính", dù sao đối phương cũng chưa từng biểu lộ dục vọng trước mặt mình.
Hoàn toàn không giống như có cùng một cơ thể với "Lee Sanghyeok kia".
Lee Sanghyeok so với cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, vào phòng liền cởi áo khoác ngoài, lộ ra bộ quân phục bên trong, nhìn Jihoon: "Cần gì không? Tôi kêu bọn họ mua."
Jihoon nhanh chóng lắc đầu: "Không, không cần gì đâu."
Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó đột nhiên nói: "Áo khoác bị tuột ra rồi."
"A?" Jihoon trợn tròn mắt kinh hãi. Phản ứng này hiển nhiên khiến đối phương có chút không vui, sắc mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Đổ mồ hôi rồi, cứ che đậy thế sẽ rất dễ nhiễm lạnh đấy."
"Em, em không sao ..." Jihoon không dám cởi áo khoác, vì sợ đối phương sẽ phát hiện ra gì đó. Mặc dù thực ra bụng cậu vẫn chưa lộ rõ, lại mặc thêm hai bộ quần áo bên trong, một bộ còn là áo len dày, nhưng cảm thấy khả năng quan sát của Lee Sanghyeok rất nhạy bén nên vẫn khư khư mặc cho an toàn.
Lee Sanghyeok cau mày, từng bước tiến về phía cậu. Bước chân của anh rất lớn, không gian trong phòng cũng không rộng, vì vậy chỉ vài bước đã đứng trước mặt Jihoon. Jihoon sửng sốt, vô thức lùi lại vài bước cho đến khi lưng chạm vào tường mới dừng lại. Người đàn ông đứng trước mặt khí thế cường hãn, Jihoon không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ là lúc đầu không khỏi nhìn anh, lại nghe thấy Lee Sanghyeok nói: "Hiện tại sợ tôi như vậy sao?"
Nói xong liền duỗi tay ra thăm dò ngực Jihoon. Jihoon muốn chặn, nhưng vừa giơ tay lên đã bị đối phương giữ chặt cổ tay, bàn tay anh vẫn đưa tới trước ngực cậu nắm lấy khóa kéo.
Một âm thanh khẽ vang lên, khóa áo khoác của Jihoon bị kéo xuống, lộ ra màu áo len bên trong. Jihoon lúc này mới biết ý định của anh, cậu hoảng loạn nói: "Để, để em tự làm ..." Cậu quả thực là mồ hôi nhễ nhại, lại do căng thẳng, ngay cả chân tóc cũng ướt sũng, đúng là khắp người nhớp nháp, không thoải mái chút nào.
"Sợ tôi?"
Một lần nữa lại nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Jihoon bối rối, lắc đầu lung tung. Cậu thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, nhanh chóng cởi áo khoác, sau đó ôm chiếc áo dày vào trong ngực: "Em đổ nhiều mồ hôi quá, em, em đi tắm."
Trong khách sạn có cung cấp áo choàng tắm, Jihoon lấy ra một chiếc từ trong tủ, trước khi vào phòng tắm, cậu thấy Lee Sanghyeok vẫn đang nhìn mình, liền dừng lại nói: "Em thực sự đổ mồ hôi quá nhiều nên muốn đi tắm. Em không có ý dụ dỗ anh, anh đừng hiểu lầm." Nói xong, cậu nhanh chóng bước vào phòng tắm, sau đó khóa cửa lại.
Lee Sanghyeok nghiến răng.
Được tắm nước nóng trong căn phòng không hề lạnh một chút nào thực sự vô cùng thoải mái, Jihoon đã lâu không được tận hưởng cảm giác này. Tuy rằng tắm suối nước nóng cũng vô cùng thoải mái, nhưng vẫn là tắm ngoài trời, quá trình cởi và mặc quần áo khiến cậu rất lạnh, không giống như bây giờ, khi cởi đồ sẽ không cảm thấy lạnh. Chỉ đến khi nhìn thấy phần bụng dưới hơi nhô lên, Jihoon mới cảm thấy hơi lo lắng.
Cậu không hiểu tại sao Lee Sanghyeok không phải là yêu cầu cậu trở về làm thủ tục ly hôn, là do anh giận sao? Hay là thực sự đối với cậu ... Nhưng điều đó sao có khả năng? Nếu anh thực sự thích cậu, làm sao lại có thể đối xử với cậu như vậy?
Cậu không hiểu nổi ý thích của anh.
Jihoon tắm rửa trong nửa tiếng rồi mới tắt vòi nước, chậm rãi lau sạch vết nước trên người, mặc xong đồ lót và áo choàng tắm, khoác áo khoác ngoài, sau đó xỏ dép vào rồi mở cửa. Cậu trước tiên mở ra một kẽ hở, vốn là để quan sát Lee Sanghyeok đang làm gì, nhưng thật tình cờ, mới nhìn qua liền gặp trúng đối phương khiến cậu có chút xấu hổ, sau đó mới chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.
Lee Sanghyeok rõ ràng là đang làm gì đó, quang bình thực sự đã tắt chế độ ẩn và hiện ra trước mặt anh, trong khi chiếc áo khoác quân phục của anh được cởi ra, để lộ chiếc áo sơ mi quân đội màu xanh lục bên trong. Anh còn cởi hai chiếc cúc áo sơ mi và xắn tay áo lên, trông cực kỳ... đẹp trai!
Nhịp tim Jihoon bắt đầu tăng nhanh, cậu không dám nhìn thêm, đi nhanh vài bước đến bên giường, do dự một lúc rồi mới nói: "Anh muốn nghỉ ngơi không? Em ở phòng khác chắc sẽ tiện hơn? "
Bàn tay Lee Sanghyeok đang sắp cử động bèn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, âm lượng không tự chủ được cao lên một chút: "Tại sao muốn ở phòng khác?"
Jihoon siết chặt áo khoác, có chút khó hiểu: "Anh không phai không muốn ở chung phòng với em sao?"
Nói đến đây cậu có chút đau lòng: "Trước kia đều là yêu cầu phân phòng ngủ. Quang bình của em đã trở lại rồi, trong tài khoản có tiền, em có thể tự thuê một phòng khác. "
"Không cần!" Giọng điệu của Lee Sanghyeok có chút gay gắt, thậm chí còn có chút thở hổn hển.
Jihoon sợ tới mức rụt cổ không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể từ từ leo lên giường, đợi đắp chăn xong mới dám cởi áo khoác. Sau khi cậu lên giường, vị trí ngồi của Lee Sanghyeok đúng lúc đối diện với cậu, cậu không tránh khỏi nhìn thấy dáng vẻ của anh.Vốn dĩ muốn nhìn lén một cái, nhưng khi vừa mới chuyển tầm mắt đã bị ánh mắt của Lee Sanghyeok bắt gặp.
Jihoon toàn thân run lên, mới nhận ra Lee Sanghyeok có chút kỳ lạ. Có phải bản thân vừa rồi đã nói sai cái gì không?
Jihoon không hiểu, rõ ràng những gì cậu vừa nói đều là quyết định ngày trước của Lee Sanghyeok, cậu chỉ là đang làm theo mà thôi.
Jihoon siết chặt ngón tay, cố tỏ vẻ không có gì lạ, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể ... giúp em kéo rèm cửa lại được không? Em hơi buồn ngủ."
Sau khi mang thai cậu không có phản ứng gì khác, chỉ là rất dễ buồn ngủ, ngày nào cũng phải ngủ trưa, nếu không tinh thần sẽ rất ủ rũ.
Người đàn ông cao lớn cuối cùng cũng không còn dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào cậu nữa, mà đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vươn tay đóng rèm cửa lại một cách ngay ngắn.
"Cảm ơn anh." Jihoon ngáp một cái, khi ánh đèn mờ đi, mí mắt của cậu nặng trĩu, dù có bao nhiêu vấn đề đi nữa cậu đều vứt ra sau đầu, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Rõ ràng là không quen ở trong cùng một không gian với người chồng đích thực của mình, nhưng không biết tại sao, Jihoon lần này lại ngủ rất ngon, ngon đến nỗi không mơ thấy gì, sau khi tỉnh lại cảm thấy thật sảng khoái, chỉ là thần trí vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Vì vậy, khi nhìn thấy bóng dáng của Lee Sanghyeok, cậu yếu ớt gọi "chồng ơi", giọng điệu còn mang vẻ nũng nịu: "Em muốn uống nước ..."
Không khí ngưng trệ mất một lúc, mười giây sau Jihoon mới nhớ ra tình hình hiện tại của mình. Cậu hốt hoảng ngồi dậy, vừa định xin lỗi thì phát hiện Lee Sanghyeok đã đứng dậy, rót một cốc nước rồi đưa qua cho cậu.
"Em..." Jihoon xoa xoa mái tóc rối bù của mình, có chút ảo não không biết có nên cầm cốc nước đưa trước mặt hay không: "Em vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh táo, thật xin lỗi, em không có cố ý gọi như vậy. Em còn tưởng... "
Cậu vẫn nhớ trước đây mình cũng gọi anh như này, nhưng đổi lại đối phương càng thêm chán ghét, nên sau đó từ từ thay đổi.
Tay cầm cốc thủy tinh bỗng siết chặt, thượng tướng đại nhân phải cố gắng kìm chế để không làm vỡ cốc, anh nói: "Tưởng cái gì? Tưởng tôi là anh ta?."
Jihoon chột dạ nói:"Em xin lỗi."
"Tôi mới là chồng của em. "
Nghe được câu này, Jihoon hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại nhận ra: "Từ góc độ pháp lý mà nói thì đúng là như vậy."
Nhưng những lời này dường như không làm cho đối phương hài lòng, chiếc cốc càng ngày càng gần, Jihoon đành phải cầm lấy và uống cạn nước trong cốc.
Lee Sanghyeok vẫn chưa đi, anh đứng trước mặt cậu, đợi cậu uống nước xong liền hỏi: "Tại sao lại muốn kết hôn với Moon Hyeonjoon?"
Jihoon sửng sốt: "Sao anh biết tên cậu ấy..."
Cậu nhìn xuống cổ tay mình, thời gian cho thấy cậu đã ngủ ba giờ, trong ba giờ này cũng đủ để người đàn ông trước mặt tìm ra một chút chân tướng, nhưng cậu vẫn cố gắng giãy dụa: "Anh đã kiểm tra cậu ấy chưa? Kết hôn với cậu ấy ... Tất nhiên em muốn bắt đầu lại, mà sau đó cũng cảm thấy cậu ấy là một người đàn ông tốt..."
"Đàn ông?"
Nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng điệu của người kia, Jihoon cắn môi nói: "... Cho dù là thiếu niên, nhưng cậu ấy cũng đã hơn mười tám tuổi rồi, lúc em kết hôn với anh không phải cũng là độ tuổi ấy sao?"
Lee Sanghyeok nói: "Nhưng hai người hôm nay mới gặp mặt lần thứ hai, lần đầu tiên gặp mặt là ngày hôm qua."
Jihoon hoảng sợ: "Làm sao anh biết? Cậu ấy nói với anh rồi?"
Lee Sanghyeok nói: "Không sai, có nhân chứng nhìn thấy. Hai người mới lần thứ 2 gặp mặt đã dự định kết hôn. Lý do là gì? Không phải em cũng định nói với tôi hai người đây cũng là nhất kiến chung tình đi?"
Không hiểu vì sao, Jihoon cứ cảm thấy chữ "cũng" trong lời nói của anh cực kì chói tai, cậu lấy tay che bụng dưới chăn bông, dũng khí trong lòng tràn ra: "Đúng vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên thì đã làm sao? "
Lee Sanghyeok nghe được câu trả lời của cậu, sắc mặt anh thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn: "Tôi không nghĩ cậu ta sẽ lập hôn ước một cách qua loa như vậy."
Jihoon nói: "Như anh điều tra thấy rồi đấy, gia đình cậu ấy rất nghèo. Cậu ấy chỉ có một người mẹ và một cô em gái, cậu ấy đang rất cần tiền. Vì vậy, em đã nói dối cậu ấy, lừa cậu ấy em cần phải kết hôn ngay lập tức. Rồi em đưa cho cậu ấy một khoản tiền, để cậu ấy cùng em đi đăng ký kết hôn, dùng cái này để trói buộc cậu ấy. Lý do này có được không? "
Cậu gần như cam chịu, từ bỏ chính mình: "Dù sao em cũng chính là loại người như vậy! Em đã từng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, thế nên rất muốn cưới anh, mà gia đình em lúc đó có thể uy hiếp được anh cho nên mới dùng cách đó. Nhưng hiện giờ gia đình em đã phá sản rồi, chỉ còn cách lừa dối cậu ấy thôi! Nhưng em không thể nào hiểu nổi tại sao rõ ràng là em đã nộp đơn ly hôn với anh mà đơn vẫn chưa được thông qua!? Lee Sanghyeok , anh hãy nói cho em biết, anh không phải rất muốn ly hôn với em sao? Tại sao đơn vẫn không được thông qua? "
Biểu tình kích động của cậu khiến Lee Sanghyeok có chút ngạc nhiên, nhưng anh không thể hiện quá nhiều ra ngoài, chỉ nói: "Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với em."
Jihoon dường như sắp ngã quỵ, cậu lớn tiếng hét lên: "Vậy anh nói cho em biết! Trước khi trở về anh nói muốn đưa em đi đâu?"
Nước mắt cậu trào ra, mang theo uất ức khôn nguôi: "Anh chắc chắn không thể nào là dẫn em đi tham dự một bữa tiệc nào đó đi? Anh trước giờ chưa từng muốn xuất hiện cùng một chỗ với em!"
Lee Sanghyeok nhìn cậu, im lặng vài giây, sau đó mới trả lời: "Đưa em đi mở tài khoản chung. Mở tài khoản chung cần sự có mặt của cả hai vợ chồng mới có hiệu lực."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro