Chương 4
Sau hai năm làm việc, Jihoon đã trở nên rất quen thuộc với Siwoo. Đối phương là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi với vẻ ngoài lanh lợi, tính cách thông minh, nếu không sẽ không thể nâng cấp từ nhân viên bán hàng lên vị trí quản lý cửa hàng ở một khoảng thời gian ngắn. Anh ta nhìn thấy Jihoon thì thản nhiên vẫy tay, "Vừa mới có đơn muốn tìm cậu."
Jihoon ngay lập tức trở nên vui mừng, giá tiền công của "đơn đặt hàng" so với đơn thông thường cao hơn, hơn nữa có thể mang về nhà làm.Trong hai năm qua, để kiếm tiền, cậu đã chăm chỉ học cách sử dụng kim chỉ, hai mươi tư cách đan, thậm chí còn học làm túi da. Thỉnh thoảng, tùy ý tô điểm thêm một chút cho một chiếc váy nào đó, người đặt hàng đã hết lời khen ngợi, Siwoo phát hiện ra vị thiếu gia này đối với thiết kế có một chút thiên phú. Siwoo là người rất có đầu óc kinh doanh, ngay lập tức đóng gói Jihoon thành bậc thầy, bí danh là Rila, hơn nữa còn cho cậu đơn đặt hàng riêng. Nhưng một khi có khách hàng muốn gặp cậu, anh ta liền nói cô Rila là tiểu thư quyền quý, hay có hàm tước cao quý nên không tiện gặp gỡ mọi người.
Đại phú hào đều là có hàm tước có tiền, bọn họ ít nhiều có phần ghen tỵ với người có hàm tước, bây giờ biết người may quần áo cho mình lại là một vị "quý tộc" thì liền tự cao tự đại, cho nên thông qua sự lăng xê của vị tiểu thư đó, người đến cửa đặt hàng "Rila" ngày càng nhiều. Chỉ là Siwoo cũng không hẳn là đắt hàng, lại cố ý đặt số lượng đơn hàng rất ít, mỗi tháng thường chỉ có một đơn hàng. Hành động của anh ta không những không khiến các tiểu thư, thiếu gia từ bỏ mà còn khiến bọn họ phát cuồng. Giờ đây trong bữa tiệc, nếu ai sở hữu một món đồ handmade do "phu nhân Rila" làm thì chắc chắn sẽ trở thành niềm ghen tị của người khác.
Jihoon không biết về điều này. Cậu chỉ biết rằng đến đây để làm "lao động đen" khi không có tiền và tính tiền lương bán thời gian của chính mình sau khi sản phẩm hoàn thành. Những người giàu có mà cậu quen trước đây sau khi biết tin gia đình cậu phá sản liền tránh xa, không còn ai mời cậu đến những bữa tiệc đó nữa, nên cậu thậm chí còn không biết mình đang "hot".
Đơn đặt hàng Siwoo đưa ra là một chiếc váy, một chiếc váy đặc biệt được đặt làm riêng, đối phương không chỉ yêu cầu chất liệu và kiểu dáng, hơn nữa còn mang đến một hộp đựng những hạt pha lê màu xanh lam. Siwoo cho biết: "Khách hàng đã yêu cầu hạt pha lê phải được làm thành một món đồ trang sức. Kiểu dáng là do cậu thiết kế. Nó phải bắt mắt". Anh ấy cũng nghiêm nghị nói: "Hạt pha lê xanh này là một khoáng chất quý và giá cả đắt đỏ. Cậu đầu tiên kiểm tra lại số lượng."
Jihoon trịnh trọng cầm lấy chiếc hộp, khi chiếc hộp được mở ra, viên pha lê bên trong toát ra một sắc xanh lam u quang, một màu đặc biệt tinh khiết, giống như màu xanh của bầu trời . Thấy cậu ngẩn ra, Siwoo cố ý nói: "Sao? Tiểu thiếu gia chưa từng thấy bảo vật tốt như vậy sao? Phải biết giá trị của một hạt là 10 triệu won, vì số lượng tinh thể này quá ít, trước đây nó chỉ được tìm thấy trên một hành tinh xa xôi và tổng số không vượt quá 1.000. Cậu phải nhặt nó cẩn thận, nếu cậu làm mất một cái, cậu sẽ gặp rắc rối lớn, đến lúc đó tôi cũng không giúp được cậu."
Jihoon hồi phục lại tinh thần, cẩn thận đếm, sau khi đếm xong mới nói: "Là 148 hạt"
Siwoo: "Không sai. Đến khi khách hàng kiểm tra, nhất định không được thiếu biết không? Thời hạn là nửa tháng, nhưng hy vọng trong vòng mười ngày cậu có thể giao cho tôi. "
Jihoon giữ chặt chiếc hộp trong tay và nói: "Được." lại hỏi, "Em có thể đến nhà kho để lấy một số tài liệu được không?" Trong đầu cậu đã có ý tưởng sơ bộ về chiếc váy, cũng tin tưởng vào bản thân có thể hoàn thành trong mười ngày.
Siwoo nói, "Đi đi."
Sau khi trở về nhà với một túi đồ lớn, robot thông minh đã mở cửa cho cậu và điều chỉnh nhiệt độ trong phòng ở mức dễ chịu nhất. Jihoon vươn tay sờ sờ đầu của nó, rất nghiêm túc cảm tạ, người máy nhỏ vui mừng nói: "Không cần khách khí, chủ nhân, ngài thật sự ngày càng có lễ phép rồi."
Jihoon cười nhẹ, trước đây cậu rất thô lỗ, có lẽ từ nhỏ đã quen trả tiền cho người khác nên không bao giờ biết rằng đó là những điều cần được cảm ơn và coi đó là điều hiển nhiên. Chỉ sau khi bị Lee Sanghyeok chán ghét, cậu mới biết tính cách của mình có bao nhiêu khuyết điểm.
Đến mức bây giờ cậu vẫn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về điều đó.
Sau đó, cậu bắt đầu thay đổi, nỗ lực thay đổi, bắt đầu từ việc cho giúp việc trong nhà nghỉ việc, trước khi họ rời đi còn hướng từng người "cảm ơn", một vài người trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, có một chút hoảng loạn. Jihoon cũng nhận ra hành vi xấu của mình trước đây, lôi kéo băng nhóm, còn bắt nạt người khác... Từng việc từng việc, sau khi hiểu ra, Jihoon liền biết tại sao Lee Sanghyeok không thích cậu.
Tuy nhiên, ngay cả khi khi cậu bây giờ thay đổi, cũng sẽ không thay đổi bất cứ điều gì.
Jihoon đi tắm, sau đó bước vào "phòng làm việc" của mình,bắt đầu vẽ,vẽ ra ý tưởng trong lòng, sửa đi sửa lại mấy lần, cuối cùng cũng có được mẫu của váy, thời gian đã trôi qua 12 giờ. Cậu ngủ trên giường 6 tiếng và thức dậy sau khi chuông báo thức vang lên, mặc dù cơ thể vẫn còn hơi mệt và cơn buồn ngủ vẫn chưa biến mất, nhưng bây giờ cậu sẽ không được ngủ biếng nữa.
Cậu bắt buộc phải chống đỡ !
Cá sống đặt trước khi đi ngủ được giao đến tận nơi, Jihoon vừa nấu súp vừa uống một phần nhỏ nước bổ dưỡng. Cậu trước đây không biết nấu ăn, hoặc nói cách khác là chưa bao giờ vào bếp, sau này tâm huyết muốn làm một cô vợ biết nấu ăn giỏi nghĩ sẽ làm thay đổi cách nhìn của Lee Sanghyeok đối với mình, nhưng vẫn làm không tốt, cuối cùng dứt khoát không biết xấu hổ biến món ăn của đầu bếp thành của mình đưa tới trước mặt Lee Sanghyeok, theo đó là sự vạch trần lạnh lùng của đối phương. Sau khi bị "bẽ mặt", cuối cùng đã học được cách nấu ăn.
Canh cá đun sôi thành màu trắng đặc, rắc một ít kỷ từ đỏ tươi, canh và thịt cá được cho vào hộp giữ nhiệt, sau đó chỉ sửa lại dung mạo, Jihoon cầm hộp cách nhiệt và đến bệnh viện quân y.
Bệnh viện đã bao gồm danh tính của cậu trong giấy phép "có thể đến thăm", vì vậy Jihoon có thể vào trực tiếp mà không cần ai đón. Thượng tướng Lee Sanghyeok thân phận quan trọng, được bố trí tại tầng yên tĩnh và an ninh nhất, khi Jihoon bước vào, cậu cần trải qua năm lần quét tia hồng ngoại.Nhưng đợi cậu đến cửa phòng bệnh, mới nhận ra mình không phải người tới đầu tiên, bởi vì cậu nghe thấy bên trong có người nói chuyện.
Nghe không rõ bên trong nói cái gì,Jihoon do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc sau, cửa được mở ra, những đường nét lộ ra ngoài khiến Jihoon sững sờ.
Rất đẹp!
Làn da trắng như tuyết, ngũ quan thâm thúy, lông mi dài và dày như một chiếc bàn chải nhỏ,đôi môi giống như màu cánh hoa hồng. Anh ta có một mái tóc dài màu vàng, được tết thành bím sau đầu, khiến cả người anh ta trông không thể phân biệt trai gái.
Nhưng vì anh ấy cao, nhìn thoáng qua Jihoon có thể nhìn thấy phần ngực bằng phẳng, vì vậy cậu có thể chắc chắn rằng anh ta là một người đàn ông.
Nhưng có lẽ cũng là một "giống cái mới" giống cậu đi?
"Giống cái mới" xuất hiện cách đây gần hai trăm năm, tỷ lệ sinh vào thời điểm đó thấp hơn bây giờ, khi người đàn ông đầu tiên có thể sinh ra sự sống đã gây náo động trên toàn cầu người đàn ông đã được đưa đến viện nghiên cứu để kiểm tra. Kiểm tra kết luận là thân thể để anh ta so với đàn ông bình thường không quá khác biệt, sự khác biệt duy nhất là có một khoang sinh sản trong cơ thể.
Vào thời điểm đó, có rất ít phụ nữ. Có hay không thông qua luật sinh sản nhân tạo trẻ sơ sinh đang gây ồn ào, sự việc này xuất hiện, làm thay đổi tương lai của nhân loại. Các nhà khoa học bắt đầu lo lắng rằng đây chỉ là một trường hợp đơn lẻ, nhưng sau khi xuất hiện trường hợp thứ 2, thứ 3 nam nhân mang thai, điều tra gen, liền phát hiện hiện những trường hợp này đều có một điểm giống nhau, từ đó đó tạo ra "thiết bị sàng lọc" ,những người đàn ông được công cụ xác định là có thể mang thai sẽ được ghi trên giấy khai sinh, bộ phận đàn ông này được gọi là "giống cái mới".
Sự xuất hiện của "giống cái mới" đã làm tăng tỷ lệ sinh, đặc biệt là trên tinh cầu lạc hậu, số lượng trẻ sơ sinh tăng vọt, chỉ có trên htinh cầu Đế quốc, phần lớn thanh niên đều tham lam hưởng thụ, thay vào đó lại vô cảm với việc kết hôn và sinh con, vì vậy tỷ lệ sinh không lạc quan.
Jihoon ngẩn ra khiến người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh bất mãn, ho khan lấy mu bàn tay áp lên môi một cái khiến Jihoon tỉnh táo lại. Jihoon cảm thấy xấu hổ, nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi thật thô lỗ."
Người đàn ông tóc vàng cười ấm áp và nói: "Không sao." Sau đó anh ta tự giới thiệu: "Tôi là Kim Kyukkyu, thuộc hạ của thượng tướng Lee Sanghyeok, đồng thời là người cộng tác tốt nhất của anh ấy. Anh ấy cũng là vị cứu tinh của tôi, nếu không có anh ấy, tôi đã không thể quay lại lần này. Chỉ tiếc là bây giờ anh ấy không còn nhớ đến tôi ".
Jihoon sửng sốt, "Anh ấy là... cứu tinh của anh?" Cái tên "Kim Kyukkyu" khá quen thuộc, Jihoon nhanh chóng nghĩ về lý do tại sao mình cảm thấy quen thuộc, là vì trong quang hình của Lee Sanghyeok mà anh nhìn thấy ngày hôm qua, tên của người thứ hai trong hàng là Kim Kyukkyu.
Lúc đó cậu nghĩ đó là một phụ nữ.
Kim Kyukkyu nói: "Đúng vậy, lúc đó tôi đã quá bất cẩn. Tôi không phát hiện ra một con mẫu trùng cái đang tiến lại gần mình. Khi tôi để ý thì đã quá muộn. Nếu không có anh ấy thì tôi đã không có thể đứng đây nói chuyện với anh. "Anh ta nhanh chóng nhớ ra điều gì đó," Nhân tiện, cậu là... "
Jihoon liếc nhìn Lee Sanghyeok đang nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ, chỉ vì trong đầu đột nhiên nghĩ ra một chuyện gì đó.
Kim Kyukkyu nghe cậu nói biểu cảm không hề ngạc nhiên, ngược lại cười nhẹ nói: "Tôi vừa nãy đã đoán ra rồi." Anh ta quay đầu nhìn Lee Sanghyeok đang ngồi trên giường, "Lão bạn của tôi hình như bởi vì chúng ta nói chuyện quá lâu nên sốt ruột rồi."
Jihoon nhìn vẻ mặt của Lee Sanghyeok , chồng cậu quả thực có chút không kiên nhẫn, sau khi mất trí nhớ, khuôn mặt luôn nghiêm nghị của anh giờ đã lộ ra rất nhiều biểu cảm, cả người cũng tươi tắn hơn rất nhiều.
Nhưng Jihoon không quen lắm.
Lúc bước đến giường bệnh, Jihoon trước ánh mắt bất mãn của Lee Sanghyeok vô thức xin lỗi , "Xin lỗi, anh đợi lâu chưa?"Nhưng khi hỏi câu này, anh lại cảm thấy không thích hợp, dù sao từ trước tới nay đục đào chưa bao giờ đợi cậu.
Trước giờ đều là cậu theo đuổi đối phương, dùng đủ mọi phương pháp, ngược lại đẩy đối phương ngày càng xa.
Ngoài dự tính của cậu, thượng tướng Lee Sanghyeok lại dùng giọng điểu có chút uỷ khuất nói: "Là đợi rất lâu rồi". Anh vươn tay nắm lấy vạt áo của Jihoon , còn lắc lắc: "Không phải nói là sớm đến thăm anh sao? Kết quả người vào đầu tiên không phải là em, còn có canh đâu?"
Phản ứng của anh khiến người khác không nói nên lời, Jihoon tròn mắt ngạc nhiên, ngược lại Kim Kyukkyu nhìn một màn này rất buồn cười, trên mặt nở một nụ cười nghiền ngẫm. Jihoon lại bị lắc lắc, mặt cũng đỏ lên, tay bận chân loạn lấy đồ mình đem đến: "Em mang canh tới, bây giờ có thể ăn." Cậu mở lắp, bởi vì có thể cảm nhận ánh nhìn nóng bỏng của Lee Sanghyeok, cậu còn căng thẳng hơn cái lúc lừa dối Lee Sanghyeok bằng cách sử dụng thành quả của người khác như sức lao động của chính mình.
Sau khi mở nắp, mùi thơm của canh cá tràn ra khiến người ta thèm ăn. Jihoon đưa một thìa qua, "Anh nếm thử đi, có thể không ngon, còn hơi nóng, phải thổi trước khi uống." Cậu chợt nghĩ đến Kim Kyukkyu đang đứng bên cạnh, vội hỏi: "Kim tiên sinh, anh, anh có muốn không?"
Kim Kyukkyu ban đầu không muốn thử, những nhìn dáng vẻ bảo vệ đồ ăn của lão bạn hữu cấp trên của mình, trong lòng liền nảy ý xấu, "Thật sự có thể nếm thử sao? Vậy thì tôi thực sự rất vinh hạnh! Cảm ơn, Jeong tiên sinh "
Jihoon hơi ngạc nhiên, cậu nói: "Không, không có gì đâu". Cậu thực sự chỉ là mời xã giao, nghĩ Kim Kyukkyu sẽ không ăn đồ linh tinh, không ngờ lại thực sự muốn nếm thử. Nhưng lời đã nói ra, cậu cũng không thể rút lại được, cũng may là có đủ canh.
Nhưng cậu vui lòng, thượng tướng Lee Sanghyeok lại không quá vui lòng như vậy, anh nhìn chằm chằm vào động tác múc canh cho Kim Kyukkyu của Jihoon , đôi mắt đầy vẻ lên án, còn đem theo một chút đau lòng, mỗi lần cậu xúc một thìa, ánh mắt lại nhìn theo. Jihoon vốn dĩ muốn xúc thêm, nhưng khi bị anh nhìn chằm chằm như thế vậy, cậu cảm thấy như đang cướp đồ ăn của trẻ con, không làm được, cuối cùng chỉ đưa cho Kim Kyukkyu một nửa bát.
Người đàn ông tóc vàng khẽ cười, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hứng thú. Jihoon có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Hai người, hai người thử xem..."
Súp trắng được đưa vào miệng hai người gần như cùng một lúc, một lúc sau, hai người nam nhân cũng gần như nói hai chữ "uống ngon" cùng một lúc. Jihoon không thể tin được, khi nhìn Lee Sanghyeok , trái tim hơi kích động, "Thật sao ... ngon không?"
Cậu còn nhớ lúc đó cậu muốn học nấu ăn, chỉ muốn được nghe những lời khen ngợi của chồng. Chỉ là lúc đó tâm tư không đúng, cũng không có kiên nhẫn, cuối cùng tự chuốc lấy thất bại.
Lee Sanghyeok gật đầu, uống một ngụm canh thứ hai, "Thật sự ngon!"
Kim Kyukkyu cũng cười nói: "Là rất ngon, tài nấu nướng của Jeong tiên sinh thật tuyệt!"
Anh ta nếm xong canh, thấy Lee Sanghyeok đang nhìn chằm chằm vào mình một cách phòng bị, trong lòng bật cười nói: "Được rồi, tôi cũng sắp đi rồi. Dù sao thì tôi ở lại đây. Có vẻ như ngài thượng tướng không muốn."
Jihoon vội vàng nói: "Làm sao, làm sao có thể..."
"Tôi có thể cảm nhận được." Kim Kyukkyu vui vẻ cười, "Mặc dù bây giờ thượn tướng không nhớ tới tôi, nhưng tôi nghĩ anh ấy so với trước kia còn đáng yêu hơn."
Jihoon sững sờ, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh bảo; "Đáng, đáng yêu?"'
"Đúng vậy, đáng yêu." Kim Kyukkyu vẫy tay với Lee Sanghyeok , "Tôi đi trước, lão bạn hữu, hẹn gặp lại lần sau."
Lee Sanghyeok biểu tình vô cảm nhìn anh. Kim Kyukkyu cũng không để ý, vừa bước ra ngoài vài bước, chợt nghĩ đến điều gì đó liền dừng lại, "Đúng rồi, Jeong tiên sinh, nếu thượng tướng xuất viện, lúc đó tôi sẽ đến thăm nhà, được không?"
Jihoon vội vàng gật đầu, "Đương nhiên là được!"
Ngay sau người rời đi, Lee Sanghyeok dường như cảm thấy được khủng hoảng được giải tỏa, động tác uống canh cũng chậm lại, vừa nhẹ nhàng vừa nhã nhặn. Lee gia cũng là "bản địa" của tinh cầu Đế quốc, nhưng không lâu đời, cũng không có quyền cư trú vĩnh viễn. Hàm tước cuối cùng trong dòng họ biến mất sau khi ông nội qua đời, con cháu sau này sẽ trở thành người thường và nếu số dư không đủ sẽ bị trục xuất, mãi cho đến sau này Lee Sanghyeok trở thành một quan sĩ, mới không bị hạn chế số dư.
Vì vậy, Lee Sanghyeok đã học phép xã giao rất tốt từ khi còn nhỏ, cho dù ngồi trên giường uống canh, người anh vẫn có khí chất bất phàm. Sau khi uống xong, lại khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát sau khi bị mất trí nhớ: "Tại sao lại đồng ý cho cậu ta đến nhà?" Anh đột nhiên nhíu chặt lông mày và trông rất cảnh giác, "Em có phải hay không muốn vượt tường?"
Jihoon đang đóng gói hộp giữ nhiệt, nghe câu này, ngay cả thìa cũng bị vang ra, vội vàng cầm lên, mặt đỏ bừng, "Em không có!" lại nói: "Trung tướng Kim nói rằng là muốn thăm anh, không liên quan đến em."
"Nhưng anh không đồng ý"
"Nhưng người ta chủ động nhắc đến việc từ chối là hành vi xấu đúng không?" Jihoon cuối cùng cũng thu xếp xong đồ đạc, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, "Nhưng mà anh làm sao biết cái từ "vượt tường"?" cậu nghĩ thầm trong lòng, nếu một trong hai người vượt tường thì đó sẽ là Lee Sanghyeok đúng không?
Rốt cuộc cậu mới là người yêu chồng minh đến không còn thuốc để cứu chữa, không bao giờ nghĩ đến việc có bất kỳ mối quan hệ nào với những người đàn ông khác, ngay cả khi "cô đơn trống rỗng" trong thời gian dài.
Lee Sanghyeok đem quang hình của mình bật lên, trong màn hình lớn, có thể nhìn thấy những vẫn đề mà anh đã tìm kiếm. Jihoon liếc nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy khó tin, bởi vì Lee Sanghyeok tìm kiếm vấn đề hôn nhân và tình yêu.
__Luật hôn nhân của tinh cầu Đế quốc.
__Lý do tại sao bảy năm kết hôn không có con?
__Ngoại tình là gì?
__Vượt tường có biểu hiện gì?
__Hành vi như thế nào khiến cho bạn đời thoả mãn?
Các mục tiếp theo có lẽ là được tạo tự động, càng ngày càng trở lên đồi truỵ, chẳng hạn như "cách thức làm tình thoả mãn nhẩt", "điểm nhạy cảm của giống cái mới ở đâu", có có các lại như "giống cái mới là gì". Jihoon đỏ mặt nhìn, cuối cùng anh quay mặt đi vì xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Anh làm sao lại xem cái này..."
"Bác sĩ nói, hiện tại anh đang bị bệnh, những thứ lưu lại trong đầu không có nhiều, vì vậy phải học." Từ ngữ chính đáng, anh cầm một vật bên cạnh làm ví dụ, hỏi Jihoon , "Cái này gọi là gì? "
Jihoon sửng sốt, "quả vô thuỷ" Đó là một loại quả mọng, nói là vô thuỷ, quả thật rất nhiều nước và ngọt, là loại quả mà hầu hết mọi người đều thích ăn.
Lee Sanghyeok nói: "Nhìn đi, em biết cái này gọi là gì, nhưng anh không biết." Anh bấm vào quang hình của mình, "Phải thông qua tìm hiểu mới biết được. Mặc dù thời kỳ này chỉ trong vòng 6 đến 8 tháng, nhưng anh không muốn sống những ngày mà đầu óc trống rỗng, anh phải học. Nhưng thư kí của anh__nghe nói là thư kí của anh, Seo Jinhyeok nói bây giờ anh không cần ra chiến trường, bên trên đã cho anh 8 tháng nghỉ phép có lương, vì vậy cuộc sống sau này của anh sẽ cùng em trải qua, vì vậy anh phải tập trung vào việc học tập nên sống với em như thế nào." Anh còn bổ sung thêm câu, "Ý nghĩa của kỳ nghỉ có lương cũng đã được Seo Jinhyeok giải thích cho anh, nếu không anh không có cách nào hiểu được, mặc dù anh có thể nói ra."
Jihoon mở to hai mắt, Lee Sanghyeok đưa ra kết luận, "Cho nên, bây giờ em vẫn cảm thấy anh không nên xem những cái này sao?"
Jihoon hoàn toàn bị anh thuyết phục, nam nhân lại nhướng mày, "Hoặc là có những thứ em có thể dạy anh?"
Giọng của anh trầm thấp và mơ hồ, bởi vị chất giọng quá từ tình, đến tai Jihoon , quả thật có hiệu quả ma sát, khiến cậu rất nhanh lại đỏ mặt.
Vì vậy, Jihoon đã dành gần như cả ngày để "giải đáp nghi vấn" cho Lee Sanghyeok . Sau khi trải qua nụ hôn chia tay đỏ mặt và thót tim một lần nữa, Jihoon lên xe buýt về nhà và bắt đầu may chiếc váy đắt tiền đó vào buổi tối.
Thể chất của thượng tướng Lee Sanghyeok rất tốt, sau một tuần nữa nằm trong bệnh viện, ngoài việc anh không còn trí nhớ, thì không có vấn đề gì khác về thể chất và được thông báo rằnganh có thể xuất viện. Vào ngày anh xuất viện, bà nội cũng đến, bà rất muốn đưa anh về nhà cũ nhưng Lee Sanghyeok từ chối, bà không còn cách nào khác đành phải nhìn cháu mình đi cùng Jihoon .
Jihoon đã bán những thứ có giá trị của mình, và không có phương tiện di chuyển, nhưng may mắn thay, Seo Jinhyeok cũng đến, và anh ấy lái xe tới. Cất hết hành lý vào trong cốp xe, Jihoon bày tỏ sự cảm kích, "Cảm ơn, không phải là anh đặc biệt đến đây, chúng tôi thật sự phiền não khi trở về."
Seo Jinhyeok liếc nhìn người đàn ông cao lớn đã an vị ở băng ghế sau, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chuyện này không là gì, vốn là nhiệm vụ của tôi."
Jihoon có chút tò mò, "Anh ấy đang nghỉ phép, anh vẫn cần đi làm sao?"
Seo Jinhyeok dường như vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, không nhịn được cười, "Đương nhiên là cần, Jeong tiên sinh." Anh ta dừng lại, đột nhiên nói: "Trên thực tế, ba tháng trước, thượng tướng đại nhân nhờ tôi mua một cái xe."
Jihoon không hiểu nhìn anh.
Seo Jinhyeok nói: "Đó là một chiếc xe tư gia."
Xe của tinh cầu Đế quốc chia làm 3 loại, một loại dùng cho phương tiện giao thông công cộng, một loại dùng cho quân sự và loại còn lại dùng cho mục đích cá nhân. Lee Sanghyeok có chức tước và cấp thượng tướng, anh có xe và phi thuyền nhỏ, nhưng chúng đều là biển số quân sự, nói đúng ra, chúng chỉ có thể sử dụng cho anh và không thể sử dụng cho người khác. Tương ứng, cá nhân anh không thể sở hữu một chiếc xe tư gia.
Sau khi nghe lời giải thích, Jihoon đã vô cùng sửng sốt.
Seo Jinhyeok hình như cảm thấy có chút khó mở lời, chần chừ một lúc rồi nói: "Xe mua được 10 ngày rồi, bởi vì thượng tướng không có nói sẽ tặng cho ai, tôi cũng không biết xử lý làm sao. Bây giờ Jeong tiên sinh có chút bất tiện, tôi nghĩ, có lẽ trước tiên nên đặt xe tại nhà của cậu và thượng tướng?"
Thư kí là hoàn toàn tốt bụng, nhưng Jihoon chỉ cảm thấy khó chịu.
Với sự ác cảm của Lee Sanghyeok với cậu trước đây, cậu chắc chắn sẽ không tự đa tình khi nghĩ rằng chiếc xe này là Lee Sanghyeok đặt tặng cho mình.
Nhưng nó dành cho ai?
"Vâng, cảm ơn." Jihoon hồn bay phách lạc mím môi, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Anh Seo Jinhyeok, anh cũng không biết anh ấy tặng cho ai sao? Trong lòng anh...có hay không...người nào?" Lee Sanghyeok không yêu cậu, nhưng có thể yêu người khác, Jihoon đã tưởng tượng ra điều này rất nhiều lần. Nhưng khi thực sự phải đối mặt, trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
Seo Jinhyeok ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, giọng điệu cũng bình tĩnh, nói: "Tôi không biết, xin lỗi, Jeong tiên sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro