Chương 39: Đón em về nhà
Sau khi về đến nhà, Jeong Seongwoong cũng đã trở về, đang ngồi trước đống lửa vừa đọc sách vừa nấu trà mà người hàng xóm tặng cho, cả căn phòng tràn ngập hương thơm. Nhìn thấy hai anh em cùng nhau ra ngoài, ông có chút khó hiểu: "Muộn như vậy rồi, các con đi đâu thế?"
Jihoon đang định trả lời, Wangho đã lên tiếng: "Nhà hết gia vị rồi, nên bọn con đến cửa hàng mua một ít."
"Không mua được à?"
"Vừa mới hết." Wangho dễ dàng nói dối.
Jeong Seongwoong giảu môi phàn nàn: "Ở đây có điều này không ổn. Có quá ít đồ, mà cái gì cũng đều rất khó mua."
"Đúng vậy, suy cho cùng, nền kinh tế ở đây vẫn còn rất yếu kém."
Sau khi trò chuyện vài câu, Jihoon đã bị anh trai kéo lên lầu, vào đến phòng ngủ, Jihoon hỏi: "Anh Wangho, tại sao anh lại nói dối cha? Chuyện này ... Anh không nói cho cha biết sao?"
Wangho nói: "Anh hy vọng có thể nói với cha sau khi em đã suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định, nếu không anh sợ rằng thái độ của cha sẽ ảnh hưởng đến em."
"Thái độ của cha?"
Wangho nói: "Em không thấy bây giờ cha đã quen với cuộc sống ở đây sao? Cha rất vui khi mỗi ngày đều được ra ngoài, giống như có ý định dành nốt nửa đời còn lại ở đây. Hơn nữa, cha cũng không thích Lee Sanghyeok, nếu để cha biết việc này, lựa chọn duy nhất chính là tìm một người đàn ông khác kết hôn với em." Giọng Wangho dịu lại một chút," Em trước giờ luôn chưa từng có chủ kiến, anh sợ em sẽ vì thái độ của cha mà đưa ra lựa chọn trái với lòng mình. "
Jihoon cười khổ, nhẹ nhàng nói: "Em thật sự không có chủ kiến gì ..."
Cậu ngồi xuống, từ từ bỏ chiếc mũ trên đầu ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết tan trên đó: "Nhưng em cũng không thể lấy đứa nhỏ ra để ràng buộc anh ấy."
Cũng giống như cuộc hôn nhân ép buộc lúc ban đầu, nếu cho cậu một cơ hội bắt đầu lại, cậu nhất định sẽ không làm như lúc trước, cậu sẽ nỗ lực để giành lấy hảo cảm của đối phương, kể cả không thành công cũng sẽ lùi ra xa một chút, chứ không phải cưỡng đoạt lấy những thứ vốn dĩ không hề thuộc về mình.
"Bảy năm, em đã ép buộc anh ấy quá lâu."
Wangho nhẹ xoa đầu em trai, một lúc sau mới nói: "Vậy thì tìm người kết hôn giả đi."
Jihoon sững sờ, ngây người nhìn anh: "Kết hôn giả? Còn có thể như vậy sao?"
"Có thể." Wangho dáng vẻ kiên quyết. "Kể từ khi ban hành điều luật này đã hình thành một ngành công nghiệp nhỏ là cung cấp đối tượng kết hôn giả. Tất nhiên đây là phạm pháp, nhưng miễn là cả hai bên ký kết hiệp ước riêng, ai có thể tìm ra sơ hở? "
Jihoon vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý tùy tiện tìm một người kết hôn, nhưng không ngờ lại còn có cách như vậy, cậu vui mừng khôn xiết: "Như này ổn không ạ? Người chắc khó tìm lắm anh nhỉ?"
Wangho sờ mặt em trai, khẽ cười nói: "Anh sẽ lo liệu, em cứ yên tâm đợi ở nhà đi."
Jihoon được lời nói của anh trai làm an tâm, vội vàng gật đầu.
Wangho đi rất nhanh, sau một tuần anh mang về một người đàn ông xa lạ. Trước đó, chuyện Jihoon mang thai cũng đã được thú nhận với cha, quả nhiên, thái độ của cha giống hệt như anh trai đoán, ông cực lực phản đối việc cậu tái hôn với Lee Sanghyeok, cũng hy vọng rằng cậu có thể tìm được một người đàn ông mới, nhưng khi đến chuyện "kết hôn giả", ông không những không phản đối mà ngược lại còn đồng ý.
Ông nói: "Sinh em bé nhà ta cũng đủ khả năng nuôi tốt. Sau này đứa nhỏ chính là con cháu Jeong gia, Jeong gia coi như cũng có đời sau rồi."
Người đàn ông mà Wangho đưa về là người địa phương, lúc mới vào nhà còn có chút rụt rè, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, khi nhìn thấy Jihoon, cậu ta sửng sốt, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười ngượng ngùng.
Jihoon nhanh nhẹn rót trà nóng, rồi để cậu ta ngồi ở vị trí ấm nhất. Cậu ta bẽn lẽn ngồi, đợi uống xong một ngụm trà nóng rồi mới nói: "Chào, chào cậu." Jihoon cười nói: "Xin chào." Sau đó cậu nhanh chóng mang những chiếc bánh quy nhỏ vừa nướng ra mời khách ăn. Cậu ta nhìn đĩa bánh rồi ngửi thấy hương vị ngọt ngào, đôi mắt liền mở to, do dự một lát rồi mới đưa tay ra lấy một miếng, nâng niu chiếc bánh mà ăn.
Wangho cởi chiếc áo khoác dày cộp, giới thiệu: "Cậu ấy tên là Moon Hyeonjoon, thợ sửa ống nước ở thị trấn bên cạnh. Năm nay vừa tròn tuổi kết hôn."
"Mới 18 tuổi?" Jihoon hơi kinh ngạc: "Vẫn còn quá nhỏ đi?"
"Tôi, tôi không còn nhỏ tuổi nữa, có thể lĩnh giấy đăng ký kết hôn!" Moon Hyeonjoon vội vàng nói, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, tựa hồ sợ Jihoon không hài lòng.
"A ..." Jihoon nhìn bộ dáng của cậu ta, cũng không biết nói gì thêm.
Wangho ngồi xuống giải thích: "Những người đã kết hôn mấy lần nếu lại đi đăng ký kết hôn, việc xét duyệt sẽ nghiêm ngặt hơn. Còn cậu ấy thì sẽ dễ dàng hơn một chút. Mà cậu ấy cũng đồng ý rồi, đợi đến khi em sinh con được sáu tháng thì có thể nộp đơn ly hôn, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa. Cậu ấy sẵn sàng ký hiệp ước riêng tư, không cần phải ở chung, sau khi nhận giấy chứng nhận, lúc sinh con chỉ cần cậu ấy xuất hiện là được rồi."
Moon Hyeonjoon vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, tôi... tôi sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào cho anh đâu, anh cứ yên tâm. "
"Kết hôn giả" đương nhiên là có rủi ro, vì lo lắng đối phương lúc kết hôn rồi lại không đồng ý ly hôn, hoặc khi ly hôn lại tham lam đòi thêm tài sản, hoặc có hành vi xúc phạm đối phương trong hôn nhân, trong trường hợp này, kể cả có đưa nhau ra tòa cũng không có được kết quả tốt đẹp. Loại chuyện này đã từng xảy ra nhiều lần.
Dĩ nhiên, Jihoon rất yên tâm về sự lựa chọn của anh trai, cậu nói: "Được rồi, tôi tin cậu."
Wangho đi soạn thảo thỏa thuận riêng, để lại hai người trong phòng khách.
Jihoon nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của đối phương, ánh mắt hết lần này đến lần khác rơi vào đĩa bánh quy vừa mới gắp ra đĩa, cậu nói: "Cậu ăn đi, cứ tự nhiên ăn hết cũng không sao"
"Cám, cám ơn."
Moon Hyeonjoon nhịn xuống không dám đưa tay ra cầm, mà hỏi: "Vậy tôi có thể mang về hai cái bánh không?"
Cậu ta thấy Jihoon sững sờ, tưởng Jihoon không đồng ý, vội vàng nói: "Tôi, tôi muốn mang về cho mẹ và em gái tôi, đặc biệt là em gái tôi. Em ấy chưa từng được ăn món ngon như vậy."
Jihoon nhìn vào đôi mắt trong sáng của đối phương, trong lòng có chút chua xót, cười nhẹ: "Để tôi gói cho cậu một ít. Cậu có thể ăn hết những cái bánh này trước."
Nghe được những lời này, Moon Hyeonjoon rốt cuộc mới dám ăn bánh, không biết là vì đói hay là vì bánh quy rất ngon, cậu ta ăn ngấu nghiến.
Jihoon thấy quần áo của cậu ta hơi rách rưới, nghĩ đến gia cảnh cậu ta không tốt mới phải lựa chọn hy sinh cuộc kết hôn đầu tiên của mình, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Wangho viết xong bản thỏa thuận, Moon Hyeonjoon ký tên vào đó, sau đó hỏi: "Khi nào thì đi đăng ký kết hôn?"
Wangho nói: "Ngày mai."
"Được, được."
Ngược lại là Jihoon có chút kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"
Wangho nói: "Bụng em đã nhô lên rồi, đương nhiên là phải đăng ký càng sớm càng tốt."
Jihoon bèn không phản đối gì nữa, trước khi Moon Hyeonjoon rời đi, cậu đưa cho cậu ta một gói bánh quy lớn và thêm một chiếc áo len.
Nhận thấy đối phương nghi hoặc, Jihoon nói: "Vốn dĩ áo này trước kia là cho cha tôi, nhưng kích thước nhỏ quá không vừa, nên cậu lấy mặc nó đi."
"Thật vậy ư? Trông nó ấm áp quá... " Ánh mắt thiếu niên vừa ngạc nhiên vừa thích thú, có chút không dám nhận lấy.
Jihoon cười nhẹ, nói: "Ừ, bây giờ cậu có thể mặc vào luôn. Ngoài trời khá lạnh, mặc cái này vào chắc sẽ ấm hơn một chút."
"Cảm ơn, thật sự rất... cảm ơn anh." Moon Hyeonjoon quả thực rất lạnh, dù sao áo khoác của cậu ta cũng không đủ ấm, sau khi cởi áo khoác ra, chiếc áo mặc bên trong cũng có vẻ hơi mỏng. Cậu ta cẩn thận mặc chiếc áo len vào, chiếc áo len màu xám đậm không ngờ lại rất phù hợp với cậu, hơn nữa còn khiến cậu trông dễ nhìn hơn một chút.
"Thật ấm áp." Moon Hyeonjoon mừng rỡ không biết phải làm sao, cũng không dám sờ vào chiếc áo, lại nhìn Jihoon, trong mắt đều hiện lên vẻ biết ơn: "Cảm ơn anh."
Jihoon có chút không quen khi được cảm ơn như vậy, nhưng cảm giác này đúng là không tệ chút nào.
Sau khi Moon Hyeonjoon rời đi, Jihoon hỏi anh trai mình mới nhận ra chi phí kết hôn giả cũng rất thấp, thấp đến mức khiến cậu có chút xấu hổ. Suy nghĩ trong lòng viết hết lên trên mặt, Wangho bóp mặt cậu nói: "Bây giờ trước hết hãy tạm gác lại lòng đồng cảm của em đi, chúng ta cũng chưa kiếm được nhiều tiền, sau này khấm khá hơn chúng ta sẽ bồi thường cho cậu ấy một chút."
Jihoon khẽ gật đầu, nói: "Tinh cầu này ... thực sự quá nghèo túng rồi."
Wangho nói: "Thế nên anh phải làm việc thật chăm chỉ để phát triển kinh tế nơi đây."
Khi đã định đoạt xong thời gian đăng ký kết hôn giả, Jihoon không phải là không dằn vặt, chỉ là mỗi khi trong đầu nghĩ đến những điều không nên, lý trí của cậu lại nhẫn nhịn áp chế. Cậu nhắm mắt ép mình vào giấc ngủ, tự nhủ đây là sự lựa chọn tốt nhất, không thể lặp đi lặp lại sai lầm, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, anh trai đưa cậu đến văn phòng ở trung tâm thành phố từ sớm, Moon Hyeonjoon đã đợi sẵn ở đó. Phụ trách việc đăng ký kết hôn ở tinh cầu Địa Nhiệt là do nhân viên, không giống như ở tinh cầu Đế Quốc, chỉ cần nộp đơn trực tuyến. Bọn họ phải đợi rất lâu mới thấy nhân viên đến làm việc, mà làm thủ tục lại chỉ có hai người bọn họ, vì vậy cứ tự nhiên ngồi xuống không cần phải xếp hàng.
Sau khi hỏi họ có đến làm thủ tục kết hôn hay không, nhân viên trước tiên hỏi số chứng minh nhân dân của Moon Hyeonjoon. Số chứng minh nhân dân mỗi người trên thế giới đều có, đây là mã ID duy nhất của mỗi người, từ lúc sinh ra đã có, thẳng đến khi qua đời mới bị xóa đi.
"Mới bước sang tuổi mười tám thôi à? Trông có vẻ rất vội nhỉ" Nhân viên làm thủ tục vui vẻ nói. Tinh cầu Địa Nhiệt dân số ít, tính cách lại đơn giản, không hề nghi ngờ rằng đây chỉ là cuộc kết hôn giả.
Moon Hyeonjoon mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng, thậm chí cũng không dám nhiều lời.
Nhân viên thủ tục mỉm cười, quay sang nói với Jihoon: "Hãy đọc số chứng minh nhân dân của cậu lên."
Jihoon siết chặt ngón tay, nói một dãy số, nhìn người kia gõ bàn phím một cái, nhớ lại lúc nộp đơn đăng ký kết hôn với Lee Sanghyeok, trái tim cậu một trận đau nhói, liền nhanh chóng áp chế xuống.
Đó không phải là một kỷ niệm đẹp đẽ gì, thế nên sẽ khiến cậu đau lòng.
Thực tế bây giờ nghĩ lại, giữa cậu và Lee Sanghyeok, ngoại trừ quãng thời gian anh bị trúng độc, chỗ thời gian còn lại cũng không có một chút ký ức tốt đẹp nào.
Bởi vậy, buông tay là lựa chọn tốt nhất!
Hít một hơi thật sâu, khi Jihoon nghĩ rằng mình sẽ nghe được câu "Thủ tục hoàn tất rồi", người nhân viên lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào màn hình máy tính, vài giây sau, anh ta lại nhìn Jihoon với ánh mắt kỳ lạ, nói: "Ngài không thể kết hôn lần nữa. "
"Tại sao?" Jihoon không hiểu, suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu là màn kết hôn giả của bọn họ đã bị lộ.
Nhân viên chuyển màn hình sang phía cậu để Jihoon có thể nhìn rõ dòng thông báo trên đó. "Truy vấn cho thấy cuộc hôn nhân của ngài vẫn còn hiệu lực. Nếu ngài muốn kết hôn với cậu Moon, trước tiên ngài cần phải nộp đơn ly hôn, được thông qua rồi mới đăng ký kết hôn lần nữa được."
"Không có hiệu lực?" Jihoon sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được. Trên màn hình quả nhiên có đầy đủ thông tin kết hôn của cậu, trên dòng vợ chồng hiển thị rõ ràng tên "Lee Sanghyeok". Jihoon siết chặt ngón tay, run rẩy nói: "Có phải...... Hệ thống nhầm lẫn rồi chăng? Tôi rõ ràng đã nộp đơn ly hôn, mà trường hợp của tôi, không thể bị từ chối..."
"Do thẩm quyền của chúng tôi quá thấp, cho nên ngài có thể liên hệ với chồng ngài để hỏi rõ tình huống cụ thể." Nhân viên có lẽ đã nhìn thấy hàm cấp chức vụ trong thông tin của cậu và Lee Sanghyeok, giọng điệu cũng kính cẩn hơn, thái độ có chút kinh ngạc.
Cuối cùng, trong lòng cô suy đoán, Jihoon thế mà lại từ bỏ hôn nhân với một vị thượng tướng đại nhân, thay vào đó chọn kết hôn với một chàng trai nghèo. Loại chuyện này đúng là khiến người ta kinh ngạc không thôi.
"Cái này..." Jihoon vẫn chưa hết ngạc nhiên, một lúc sau mới hỏi: "Vậy chúng tôi hiện tại không thể làm thủ tục kết hôn sao?"
"Đúng vậy, trùng hôn cũng là phạm pháp."
Moon Hyeonjoon hiển nhiên cũng sợ hãi, nghi ngờ nhìn Jihoon, không khỏi thì thào nói: "Phải làm sao đây..."
Hai người chậm rãi bước ra khỏi phòng đăng ký kết hôn, Moon Hyeonjoon căng thẳng, mà Jihoon lại hoảng loạn đến tột cùng, bước chân có chút vô lực. Moon Hyeonjoon nhỏ giọng hỏi: "Anh Jihoon, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em, vậy em..."
"Cảm ơn cậu.", Jihoon miễn cưỡng đứng dậy mỉm cười với Moon Hyeonjoon: "Cảm ơn vì đã đi cùng tôi tới đây, khiến cậu mất công một chuyến rồi. Tôi thực sự xin lỗi. "
Sự lễ độ của cậu khiến cho Moon Hyeonjoon đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống nói: "Không sao đâu, em cũng đâu có giúp được gì. Nếu đã không đăng ký kết hôn được, em, em sẽ trả lại tiền cho anh..."
"Không, không cần trả lại đâu." Jihoon thấy Moon Hyeonjoon muốn trả lại tiền, bèn nói: "Thật sự không cần, dù sao nguyên nhân cũng là tại tôi."
"Nhưng em cũng không thể lấy tiền không của các anh như này được. Mẹ mà biết sẽ mắng em mất, em sẽ quay về lấy tiền ngay." Cậu ta vừa nói xong mới bỏ chạy được mấy bước thì đã bị Wangho đang đứng bên ngoài chặn đường. Wangho hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Jihoon đang muốn giải thích, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ những người gần đó, bên tai vang lên tiếng gầm rú xa xăm của động cơ. Cậu sửng sốt, vô thức nhìn về phía mà những người khác đang nhìn, ngẩng đầu liền phát hiện có thứ gì đó đang tới gần.
Tinh cầu Địa Nhiệt hiếm khi được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, Jihoon thị lực khá tốt nên có thể nhìn rõ thứ gì đang đến gần.
Đó là một phi cơ quân sự nhỏ.
Đây là phương tiện di chuyển thông thường trên tinh cầu Đế Quốc, nhưng trên tinh cầu Địa Nhiệt thì cực kỳ hiếm thấy, Moon Hyeonjoon lớn đến tuổi này mà cũng chỉ được thấy qua một hai lần, nên khi tận mắt chứng kiến chiếc phi cơ lạnh lẽo đang tiến đấn gần, hai mắt cậu ta sáng lên, gần như tỏa ra các đốm nhỏ, trong cổ họng thốt lên đầy phấn khích: "Là một phi thuyền!"
Hầu như tất cả mọi người ở các cửa hàng xung quanh đều chạy ra xem, Jihoon nhìn chiếc phi thuyền càng lúc càng tới gần, trong lòng chợt dâng lên một tia cảnh giác, sau khi nhìn thấy logo quen thuộc in trên phi thuyền, cảm xúc trong lòng chợt rơi lộp bộp, cả người cậu khẽ run lên.
Sao có thể? Sao logo in trên phi thuyền lại có thể là của quân đội do Lee Sanghyeok quản lý?
Người đến... là anh ấy ư? Nếu đó thực sự là anh ấy ...
Jihoon nghĩ đến đáp án này, theo bản năng muốn tránh đi, thế nhưng không biết tại sao, hai chân cậu nặng như đeo chì, một phút cũng không cử động được, tim đập "thình thịch", cảm xúc ngổn ngang, nhưng cũng có một chút cảm giác vui sướng đang thực sự lan tỏa.
Người mà cả đời này cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại, hiện tại lại có khả năng sẽ xuất hiện, sao có thể không vui mừng cho được?
Nhưng mà, nhưng mà cũng không nhất thiết là anh ấy ...
Phi thuyền chậm rãi đáp xuống bãi đất trống trung tâm, làm tuyết xung quanh văng tung tóe, sau khi dừng lại, trên phi thuyền một chiếc thang dài được kéo ra, trên đó nhanh chóng xuất hiện một bóng người cao lớn.
Mặc một bộ quân phục phẳng phiu khoác với áo choàng, dáng người anh cao lớn thẳng tắp, cực kỳ anh tuấn, làm người khác phải lóa mắt.
Rõ ràng là mới hơn một tháng không gặp nhau, nhưng Jihoon lại cảm thấy tựa như đã qua một thế kỷ. Cả người cậu run lên vì sự xuất hiện của Lee Sanghyeok, ánh mắt, gò má, đôi môi, tim phổ và thậm chí cả tứ chi, toàn bộ đều không kiểm soát được.
Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang sải bước đi tới, Moon Hyeonjoon không khỏi thì thào: "Đẹp trai quá ... Chắc hẳn là một vị tướng cấp cao nhỉ? Trông anh ta uy lực như vậy." Rồi lại ngưỡng mộ nói tiếp: "Đến lúc nào em mới có thể trở thành một người giống như vậy?"
Nhưng cậu ta dần nhận ra có điều gì đó không ổn. Mục tiêu của đối phương dường như đang tiến về phía cậu ta. Điều này khiến Moon Hyeonjoon có chút căng thẳng, lo lắng không biết có phải mình đã phạm tội gì không. Trong lúc hoảng loạn, cậu ta bắt gặp biểu tình của Jihoon. Một ý nghĩ táo bạo nảy ra, cậu ta rất muốn hỏi nhưng khi thấy người kia đi đến càng lúc càng gần, lại không dám hỏi tiếp, thậm chí còn lén lui sang một bên.
Tay chân Jihoon cứng đờ, trong khoảnh khắc này, cả thế giới của cậu chỉ có một mình Lee Sanghyeok, nhịp tim cậu tăng mạnh, khi Lee Sanghyeok đứng cách cậu chỉ hai mét, Jihoon thậm chí còn nghi ngờ rằng tim mình sẽ ngừng đập.
Bốn mắt nhìn nhau, một người vẫn lạnh lùng cứng rắn, mà người kia chỉ tận lực nghĩ muốn trốn tránh.
Thấy người đàn ông không có ý muốn nói gì, Jihoon rốt cuộc lắp bắp hỏi: "Anh, sao anh lại ở đây?"
Lee Sanghyeok nhìn cậu chằm chằm, đôi môi mỏng khẽ mở, nhưng giọng nói lại kiên định mạnh mẽ: "Đón em về nhà."
"Về, về nhà ..." Jihoon sững sờ, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lee Sanghyeok sẽ coi nơi đó là "nhà", cậu còn cho rằng chỉ có mình cậu mới nghĩ như vậy. Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ tràn đầy nước mắt vì vui sướng không thôi, nhưng hiện tại có quá nhiều lo lắng và sợ hãi mà cậu không thể đáp ứng ngay lập tức.
Sau một lúc, Jihoon thu hết can đảm nói: "Nơi đó ... không phải là nhà." Cậu nắm chặt tay, trong ngữ khí không hề có bất kì trách móc nào, thậm chí còn thận trọng nói: "Chỉ có một mình em... thì cũng không tính là nhà, nên em sẽ không trở về... "
Lee Sanghyeok sau khi nghe xong lời này của cậu, ánh mắt dường như lạnh đi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, anh nói: "Quyết định của em không được tính. Chúng ta hiện vẫn đang trong thời kỳ tiếp tục cuộc hôn nhân. Em cần phải cùng anh trở về."
Jihoon có chút hụt hẫng, cậu lúc đối mặt với cường thế của Lee Sanghyeok luôn là như vậy, trước kia nhất định phải thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, bây giờ cho dù muốn cứng rắn kiên quyết cũng không biết nên dùng cách gì.
Cậu muốn cầu cứu anh trai giúp đỡ, nhưng khi cậu quay đầu lại thì thấy anh trai không biết đã rời đi từ lúc nào, điều này khiến cậu càng thêm luống cuống. Những gì Lee Sanghyeok vừa nói lại vang lên trong đầu cậu, hai chữ "thời kỳ tiếp tục hôn nhân" và "cần" chồng lên nhau, khiến cậu đưa ra kết luận: "Là do liên quan đến đơn xin ly hôn vẫn chưa được thông qua có phải không? Em, em sẽ cùng quay lại làm thủ tục. "
Lòng cậu rối bời, cảm thấy vô cùng khó chịu: "nhưng trước tiên em phải trở về báo một tiếng với cha và anh hai đã. "
Lee Sanghyeok nói: "Có thể cùng đưa bọn họ về nhà"
Jihoon lắc đầu, không dám nhìn anh, trước tiên tạm biệt Moon Hyeonjoon đang sững sờ đứng ở cách đó không xa, sau đó đi bộ về nhà. Nhưng mới đi được vài bước, Lee Sanghyeok đã nắm lấy cổ tay cậu, đối phương cứng rắn hỏi: "Nhà ở đâu? Anh đưa em về."
Jihoon muốn nói "không cần đâu", nhưng cậu biết tính người đàn ông này, anh ấy một khi đã quyết định sẽ rất hiếm khi rút lại, vì vậy cậu đành gật đầu.
Không gian trong phi thuyền không lớn, thật ra còn có hai người đang ngồi bên trong, nhưng Jihoon không quen biết họ. Cậu thận trọng chào hỏi rồi ngồi xuống hàng ghế sau, khi Lee Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh, cậu lại hoảng sợ.
Trước khi phi thuyền cất cánh, Lee Sanghyeok hỏi: "Địa chỉ?"
Jihoon nói địa chỉ của nhà mình, cậu nhìn thấy người phi công ngồi phía trước nhập địa chỉ và màn hình biểu thị rằng có thể tới trong năm phút nữa, từ đáy lòng không khỏi có chút cảm thán.
Suy cho cùng, cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ ngồi xe trượt tuyết họ mới có thể tới được nhà.
Kính của tàu vũ trụ trong suốt, sau khi bay lên, Jihoon mới có thể coi như nhìn thấy hầu hết nơi mà cậu đang sinh sống hơn một tháng. Khắp nơi gần như bị gió và tuyết bao phủ, mênh mông một mảng trắng xóa, về cơ bản màu sắc của những ngôi nhà là màu của gỗ nguyên tấm, tinh cầu này trông thực sự rất đơn điệu. Lần bay cao này giúp cậu thấy được thì ra sau lưng thị trấn của họ dựa trên một ngọn núi khổng lồ, toàn bộ đỉnh núi cũng bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa, gần như hòa quyện với bầu trời. Mà cậu trước đây cũng chưa từng để ý đến, do thời tiết không được tốt cho lắm, nên cậu mới không nhận ra.
Khi phi thuyền đi được nửa chặng đường, Jihoon mới nhớ ra hỏi: "Anh làm sao mà... tìm được nơi này?" Cậu mím môi dưới: "Bibo đã kể với anh rồi sao?"
"Em thấy sao?" Lee Sanghyeok nhìn sang, giọng điệu lạnh như băng, Jihoon thậm chí có thể nghe thấy sự khó chịu trong câu nói.
Trong lòng Jihoon có chút cảm giác áy náy, cậu nhỏ giọng giải thích: "Lúc đó em cũng đã nghĩ đến việc nói với anh, nhưng lại thấy ... tốt hơn hết là nên yên lặng, mà anh cũng chưa chắc muốn em nghe nói..."
"Cái tính tự cho mình đúng của em vẫn không thay đổi chút nào."
Giọng điệu đả kích khiến Jihoon càng cảm thấy áy náy, cậu rụt cổ nói: "Em xin lỗi." Cậu không dám hỏi thêm nữa, sợ mình sẽ lại chọc vào cơn tức giận của người đàn ông, cậu không muốn thấy dáng vẻ Lee Sanghyeok lại coi thường cậu. Bởi vì ngay cả ký ức thôi cũng đủ khiến cậu bầm dập cả người.
Nhưng khi phi thuyền chuẩn bị hạ cánh, Lee Sanghyeok đột nhiên lại hỏi: "Mới qua hơn một tháng mà em đã tìm được mục tiêu mới rồi à?"
Đối mặt với lời chỉ trích của anh, Jihoon có chút không thể giải thích được: "Mục tiêu mới nào?"
Lee Sanghyeok mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Cái người vừa rồi, không phải sao? Hai người còn không phải đang định kết hôn sao?"
"Sao anh lại ..." Jihoon nghĩ đến mình vừa đứng ở nơi treo biển "Phòng đăng ký kết hôn", liền vội vàng ngậm miệng lại.
"Lý do?"
Câu hỏi ngắn gọn khiến Jihoon bị áp lực rất lớn, càng không dám nhìn đến đối phương, cậu siết chặt ngón tay. bắt đầu nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi này. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm nói: "Em muốn bắt đầu lại, mà cậu ấy trông rất đơn thuần, có lẽ sẽ phù hợp với em hơn. "
Cậu không dám nói ra lý do thực sự, nếu trở về lần nữa cũng chỉ là lặp lại vòng xoáy của quá khứ. Lee Sanghyeok không yêu cậu, mà cậu cũng đã chịu đựng quá đủ cuộc sống hôn nhân không tình yêu của mình. Thay vì đối mặt với sự thờ ơ lạnh nhạt của người kia , chi bằng dứt khoát cắt bỏ hoàn toàn!
"Nên mới vội vã vậy sao? Mới có bốn mươi hai ngày mà thôi."
Giọng điệu của người đàn ông chứa đựng một sự hờn giận mà ngay cả Jihoon cũng có thể nhận ra.
Jihoon không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy, chỉ có thể lý giải đó là do lòng tự tôn của đàn ông, bèn nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, em vẫn luôn rất nóng lòng. Khi xưa em theo đuổi anh, ép buộc anh phải kết hôn với em không phải cũng vội vã như vậy sao? "
Sau khi nói xong, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhìn Lee Sanghyeok, bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn đến toàn thân rùng mình, nhưng vẫn cố nói tiếp: "Nên anh đến tìm em, vừa hay cũng đúng ý em, nếu không em với cậu ấy không thể kết hôn được. Lee Sanghyeok, sau khi trở về, chúng ta hãy ly hôn đi. "
Dù trái tim đau đớn đến rỉ máu, nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài, Jihoon giờ đã hiểu được điều này.
Người đàn ông bên cạnh khí thế cường hãn, vẻ mặt vô cảm dường như chưa từng mỉm cười. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt Jihoon, khiến cậu tự hỏi liệu có phải cậu đã chạm vào vảy ngược của anh rồi không, nhưng nghĩ kỹ lại, những gì cậu vừa nói chính là những gì người kia muốn nghe cơ mà, cậu thấy có gì đó không thể giải thích được.
Qua một lúc sau, Lee Sanghyeok ra lệnh cho phi công: "Dừng hạ cánh, trực tiếp quay trở về tinh cầu Đế Quốc."
Điều này có nghĩa là anh đã đồng ý ly hôn với cậu? Dù biết đối phương luôn có suy nghĩ như vậy, nhưng Jihoon vẫn không thể kiềm chế được cảm giác khó chịu trong lòng khi cả hai cùng nhau đi đến bước này.
Cậu cắn môi thì thào: "Anh nóng lòng đến vậy sao? Nóng lòng đến mức không cho em thời gian báo với cha và anh hai một tiếng?"
"Tôi sẽ phái người đến giải thích cho bọn họ sau." Lee Sanghyeok không tiếp tục nhìn cậu nữa mà nhìn về phía trước, đột nhiên nói: "Tôi không có ý định ly hôn với em. Tôi chỉ đến đón người bạn đời đã tự ý rời đi mà không được sự cho phép của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro