Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Mang thai

"Em không chấp nhận việc này!" Đột nhiên có một tiếng rống đầy giận dữ phát ra trong một căn phòng làm việc nào đó ở quân bộ. Người rống lên câu này ngũ quan vốn dĩ cực kỳ tuấn tú lại ẩn chứa sự hung ác, đôi mắt hằn đầy tơ máu, đôi môi nứt nẻ do thiếu nước, bộ vest cao cấp được thiết kế riêng trên người đã trở nên nhàu nhĩ vì mặc quá lâu ngày, thậm chí còn bị thủng một lỗ ở chỗ nào đó do bị hắn kéo rách.

Park Jaehyuk nhìn đứa em trai của mình, biểu cảm bình tĩnh nói: "Giám sát lối lên tàu cho thấy ba cha con Jeong gia đã lên chuyến tàu đó, cũng có những người trên cùng toa đã xác nhận sự có mặt của bọn họ. Mà sau khi người của quân bộ lẻn vào tàu và bị phát hiện, thuộc hạ của Indira bắt đầu lấy con tin làm lá chắn để trốn thoát. Một số người đã chết trên con tàu, một số khác bị cuốn vào không gian gấp. Không tìm thấy di hài của ba người bọn họ trên tàu, vì vậy khả năng duy nhất là cả ba người họ đã bị rơi vào không gian gấp và biến mất không dấu vết."

Khóe môi Park Dohyun run lên, tròng mắt hơi lồi ra vì sợ hãi, lớn tiếng nói: "Em không chấp nhận kết quả này! Em cần người của anh đi tìm anh ấy cho em! Em không tin anh ấy lại chết như thế này!"

"Thiết bị giám sát trên tàu đã bị thuộc hạ của Indira làm hỏng hoàn toàn. Hồ sơ gốc không thể phục hồi được. Bọn chúng muốn lợi dụng điểm này để thoát khỏi tội danh giết người. Tuy nhiên, chỉ có duy nhất suy luận này là đúng. Nếu không, em nói cho anh biết làm sao bọn họ có thể sống sót trong không gian gấp?" Park Jaehyuk bỗng chốc ngừng lại, giọng nói chợt lạnh đi: "Không ai có thể tìm thấy người đã biến mất trong không gian gấp. Anh không thể đưa mệnh lệnh này cho cấp dưới của mình."

"Không thể nào! Một trăm mười năm trước, hai ngàn người đó cũng từng được cho là đã biến mất, nhưng kết quả thì sao?! Bọn họ không phải là vẫn còn sống sờ sờ đó sao? Vì vậy anh ấy chắc chắn chưa chết!" Park Dohyun gầm lên. Khi hắn không nói gì, hai hàm răng nghiến chặt đến mức máu chảy ra giữa hai kẽ răng, trào ra khỏi khóe miệng, trông giống như hắn đã nôn ra máu vì tức giận.

"Kết luận của em không có cơ sở. Anh không thể nghĩ ra lý do làm sao bọn họ vẫn còn sống được."

"Ba cái máy truyền tin đó!" Park Dohyun đột nhiên lớn tiếng nói: "Nếu bọn họ bị cuốn vào không gian gấp, không có lý do gì bọn họ phải tạm thời cởi thiết bị truyền tin khỏi cổ tay! Kể cả nếu như không cẩn thận làm rơi ra, cũng không có lý do gì ba người cùng lúc làm rơi! Vì vậy, bọn họ chắc chắn đã tự tháo thiết bị truyền tin để tránh sự theo dõi của thuộc hạ Indira rồi tẩu thoát!"

Park Jaehyuk nói: "Theo như phân tích của quân bộ, hành vi này của bọn họ quả thực giống như đang muốn trốn, nhưng bọn họ có thể trốn ở đâu? Vì vậy giải thích hợp lý nhất là bọn họ đích xác muốn trốn, hoặc là nói có nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng không thành công do đã bị rơi vào không gian gấp và mất tích." Anh ta dừng lại, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn một chút: " Dohyun, anh hy vọng em không phát điên nữa. Nếu nháo đến tai cha, để ông ấy biết em yêu đàn ông, ông ấy sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. "

"Em mới không thèm cần ai cho phép! Em thích ai thì thích, ai cũng không quản được!" Park Dohyun nắm chặt tay: "Nếu anh đã không muốn giúp em, em sẽ tìm một tổ chức phi chính phủ. Cho dù có phải cưỡng chế mở ra lối vào không gian gấp em cũng phải đi tìm anh ấy!"

"Em dám! Em nếu dám nói ra những lời này, anh hiện tại có tư cách bắt em!" Park Jaehyuk đập bàn đứng lên.

"Em sợ anh à?" Park Dohyun chế nhạo, xoay người bước ra ngoài.

Park Jaehyuk thực sự vô cùng tức giận, nhưng lại lo lắng em trai mình kích động, vội vàng nói: "Em trở về đây!"

Park Dohyun dừng bước, quay đầu nhìn anh. Park Jaehyuk nghiến răng nói: "Bây giờ anh sẽ nộp đơn lên cấp trên, em ngoan ngoãn cho anh! Nhưng anh nói cho em biết, tìm kiếm người trong không gian gấp cơ bản là việc không thể nào, cho dù em mời ai cũng vô dụng thôi. Nhiều nhất là anh để em lên tàu đến nơi đó một lần nữa. "

Park Dohyun vẻ mặt cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nói "được".

Đơn của Park Jaehyuk được gửi đi rất nhanh và thời gian xét duyệt thậm chí còn nhanh hơn anh ta nghĩ. Anh ta cho rằng sự việc này cũng phải mất vài ngày mới được cấp trên phê duyệt, bởi suy cho cùng, Indira vẫn đang bị xét xử. Mọi thứ trên tinh cầu Thực Nghiệm đều đang tạm thời bị niêm phong để làm bằng chứng cho tội ác, và toàn bộ không gian gấp đã được ra lệnh tạm thời ngừng sử dụng. Nhưng đến lúc xuất phát, anh ta nhìn thấy Lee Sanghyeok đứng một bên liền hiểu ra lý do.

Có vẻ như anh ta không phải là người duy nhất gửi cấp trên lá đơn này mà còn có cả Lee Sanghyeok, và có lẽ người kia đã gửi trước cả anh.

Park Jaehyuk và Lee Sanghyeok không quá quen biết nhau, dù sao hai người họ cũng hơn kém nhau vài tuổi, mà con đường thăng tiến của Park Jaehyuk đã được vạch sẵn, không thiếu sự hỗ trợ từ gia đình, không giống như Lee Sanghyeok chỉ có thể tự dựa vào năng lực và trình độ của bản thân. Hai người về cơ bản hoàn toàn khác biệt. Nhưng bọn họ cũng không phải hoàn toàn xa lạ, thi thoảng gặp mặt cũng sẽ vẫn chào hỏi nhau.

Nhưng thượng tướng Lee Sanghyeok vào lúc này ít nhiều khiến anh có phần ngạc nhiên.

Anh ta cho rằng đứa em trai của mình đã đủ xấu hổ rồi, Park Dohyun hiện giờ đứng ở bên ngoài trông không giống một thiếu gia nhà giàu mà giống như một kẻ lang thang, ngay cả râu cũng mọc rất nhiều. Nhưng Lee Sanghyeok còn có vẻ khó tin hơn Park Dohyun một chút. Không phải là ngoại hình của anh đã thay đổi, anh vẫn rất tỉ mỉ, quân phục chỉnh tề, gương mặt rất sạch sẽ, nhưng đôi mắt đỏ hoe kia cho người ta biết anh đã mất ăn mất ngủ bao nhiêu ngày đêm, đôi gò má tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc cũng khiến cho người ta biết vết thương của anh hầu như chưa từng hồi phục.

Nhưng cũng bởi vì anh bị thương gần như chí mạng trên bụng do những khẩu súng tinh nhuệ của đối thủ xuyên thủng không được chữa trị kịp thời - anh nhất quyết phải chế ngự được tất cả thuộc hạ của Indira trước khi được đưa đến bệnh viện. Ngay cả khi bác sĩ chuyên gia hàng đầu tiến hành phẫu thuật và chữa trị cho anh bằng loại thuốc tốt nhất trên thế giới mới có thể mang mạng anh từ chỗ nguy hiểm trở về, cũng không thể giúp anh bình phục chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Park Jaehyuk hơi ngạc nhiên về điều này, anh ta cũng đã từng nghe nói về cuộc hôn nhân của Lee Sanghyeok, anh ta nghĩ sự thật đúng như những lời đồn đại, nhưng thật không ngờ Lee Sanghyeok lại quan tâm đến người bạn đời của mình như vậy.

Suy cho cùng, nếu chỉ đơn thuần là để hoàn thành nhiệm vụ, làm đến mức này quá là liều mạng rồi.

Hai người chào nhau, sau khi bàn bạc kế hoạch tìm kiếm, Lee Sanghyeok nói: "Thượng tướng Park, cảm ơn anh đã giúp đỡ."

"Tôi cũng hết cách rồi." Park Jaehyuk khóe miệng giật giật, liếc mắt nhìn em trai: "Nếu tôi không đến, em trai tôi có thể sẽ bị áp giải đến tinh cầu Địa Ngục vì vi phạm pháp luật."

Lee Sanghyeok không hề tỏ ra nghi ngờ về điều này, nghiêm túc nhìn bản đồ chỉ đường trước mặt rồi nói: "Khi không gian gấp được xây dựng, tổng cộng chỉ có bốn đường, tất cả đều được kết nối với tinh cầu Đế quốc, nhưng hiện tại có một con đường thứ năm mà chúng ta không biết. Sau khi tiến vào không gian gấp, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy hình ảnh bên ngoài, không phải bởi vì tàu đóng cửa, mà là do bên trong cơ bản đều là hư không, cho nên thực sự gần như không thể tìm thấy ... bọn họ. "

Park Dohyun tức giận: "Anh làm sao vậy? Còn chưa bắt đầu tìm kiếm anh đã nhụt chí rồi? Thế anh còn tới đây làm gì?"

Park Jaehyuk cực kỳ không hài lòng nhìn chằm chằm em trai, đang định giảng hòa, Lee Sanghyeok đã nhìn thẳng vào mắt Park Dohyun, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi muốn xem xét tính khả thi của một tuyến đường thứ sáu."

"Con đường thứ 6?" Park Dohyun sửng sốt, nhanh chóng nói: "Kể cả tồn tại một tuyến đường thứ 6, nhưng nếu lúc đó bọn họ không có phương tiện đi lại thì có thể rời đi bằng cách nào?

Lee Sanghyeok mím môi, đột nhiên nói: "Nếu họ có thì sao?"

Lần này đến cả Park Jaehyuk cũng phải sửng sốt, anh ta cau mày nói: "Làm sao có thể có..."

Không tính đoàn tàu đã "biến mất" cách đây 110 năm, có thể đi vào không gian gấp chỉ có 4 con tàu, đều được chế tạo bằng công nghệ cao cấp nhất, chi phí rất lớn nên khó có thể triển khai sản xuất hàng loạt. Mà các đoàn tàu thông thường muốn đi vào bên trong đều có khả năng bị nuốt chửng bởi các phần tử không xác định.

"Hoàn toàn có thể!" Lee Sanghyeok khẳng định chắc nịch: "Sau khi Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa được tạo ra thành công, cậu ta đã từng tính toán để tinh cầu Thử Nghiệm tiếp xúc với thế giới. Cậu ta đã sử dụng thiết bị để quay chụp mọi thứ ở đó, rồi sau đó kết nối nó với internet của thế giới bên ngoài. Ngay sau khi đoạn video được phát hành, Indira đã phát hiện ra nó trước tiên và sau đó cắt bỏ trước khi nó được lan truyền rộng rãi. Chúng ta đều biết rằng tinh cầu Thực Nghiệm có một thiết bị phát tín hiệu chống nhiễu sóng, ở đó, cậu ta không thể kết nối với internet bên ngoài, vì vậy cậu ta chắc chắn đã ra được bên ngoài. "

Park Jaehyuk nói: "Rất có thể cậu ta đã lặng lẽ lên tàu của Indira rồi ra ngoài? Dù sao thì cậu ta cũng là một chú tắc kè hoa có thể dung hòa với môi trường xung quanh. Muốn lẻn vào thì quá đơn giản."

"Nhưng lần đó khi chúng tôi đang theo dõi chuyến tàu chở con tin, cậu ta đột nhiên xuất hiện trong tàu của chúng tôi." Vẻ mặt của Lee Sanghyeok vô cùng nghiêm túc. "Lúc đó, chúng tôi khởi hành trên một con tàu trống được chọn bất kỳ, quyết định chọn chỉ ba phút trước khi xuất phát. Nếu cậu ta lẻn vào ngay từ đầu thì sẽ không bao giờ có thể nhanh được như vậy. Vì vậy, chỉ có khả năng cậu ta đã lẻn vào giữa chừng. "

Ngoài hệ thống an toàn tự động, con tàu còn có một lối ra vào được ẩn giấu đặc biệt dùng cho quân nhân di chuyển nếu xảy ra tai nạn trong không gian gấp , nhưng do chưa được sử dụng nên ít người biết đến.

"Nếu cậu ta lẻn vào giữa chừng, cậu ta phải có phương tiện đưa đón của riêng mình." Lee Sanghyeok kết luận. Park Jaehyuk vẫn đang xem xét khả năng xảy ra kết quả này, nhưng mắt Park Dohyun đã sáng lên, hắn nói: "Rất có thể là như vậy! Không phải trước đây Khảm Hợp Thể đó đã từng tiếp xúc với Jihoon rồi sao? Vậy có khả năng bọn họ đã được tìm thấy trên tàu và được giải cứu từ trước! Vậy chúng ta cần đến đây hỏi thăm làm gì? Chỉ cần trực tiếp đi hỏi Khảm Hợp Thể đó là được."

Cậu ta bây giờ là một nhân chứng được quân đội bảo vệ, rất khó để gặp được cậu ta." Lee Sanghyeok nói," Tôi đã nộp đơn xin gặp cậu ấy, nhưng không nhận được câu trả lời như mong muốn. "

Park Dohyun như bị dội một gáo nước lạnh: "Cậu ta phủ nhận?"

"Cậu ta nói - 'Tôi không biết.'" Lee Sanghyeok không cảm thấy mất mát gì khi nói điều này, ánh mắt vẫn rất kiên định: "nhưng tôi tin chắc rằng cậu ta biết!"

Vì vậy, miễn là tìm ra con đường thứ sáu, thì có thể biết bọn họ đã được đưa đi đến đâu.

"Chung quy vẫn chỉ ở trên bảy mươi hai tinh cầu sao?" Park Dohyun đột nhiên nắm chặt tay: "Vậy thì tôi sẽ đăng thông báo tìm người. Nếu bọn họ vẫn còn sống, không có lý do gì không ai nhìn thấy bọn họ. Cho dù có là ở đâu, tôi đều có thể tìm ra bọn họ!" Hắn nghiến răng, nhắm mắt lại, thì thào nói:" Tìm thấy rồi, sẽ không ngu ngốc đến mức buông tay anh ấy lần nữa. "

Nghĩ đến quyết định trước đây của mình, hắn lại muốn đánh cho mình một trận. Park Dohyun không phải là không để ý rằng Wangho muốn rời đi, thậm chí hắn còn biết ngày anh đặt vé, anh đã đổi bao nhiêu tiền trong ngân hàng, thậm chí còn biết điểm đến của anh ở đâu.

Nhưng hắn vờ như không biết.

Cho anh một chút hi vọng, cho anh nghĩ có thể thực sự trốn khỏi hắn, xuất hiện ở trước mặt anh khi anh đang thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn bóp chết hy vọng của anh, cho anh hiểu được anh sẽ không bao giờ có thể trốn khỏi hắn, đó không phải là cách chơi đùa tốt hơn sao?

Park Dohyun đã sắp đặt tai mắt của mình ở tất cả những nơi Wangho có thể đi qua trước đó, chờ đợi anh từng bước bước vào cái bẫy mà hắn đã giăng ra.

Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng đã xảy ra sai sót ngay từ bước đầu tiên.

Khiến hắn phải hối hận.


Cơ sở hạ tầng của tinh cầu Địa Nhiệt thực sự rất kém, bởi vì quá lạnh nên rất nhiều thứ không thể xây dựng được ở đây, tín hiệu internet thậm chí còn tồi tệ hơn và ngay cả thị trấn nơi Jihoon sinh sống cũng không được kết nối Internet đầy đủ.

Wangho sớm đã đăng ký lắp đặt internet trong trấn, nhưng phải đến nửa tháng sau mới có người đến lắp đặt một tháp tín hiệu nhỏ.

Lúc đó, Jihoon đã đan một số đồ vật nhỏ xinh và chụp ảnh, đợi lắp Internet xong liền xin mở cửa hàng trực tuyến của mình rồi thiết kế sắp đặt trên đó làm hàng mẫu. Nhưng đến khi đã lắp xong, trải nghiệm lướt web tốc độ rùa bò vẫn khiến cậu có chút phát cáu, không khỏi thầm mắng: "Sao lại chậm như vậy a..."

"Hết cách rồi, tinh cầu của chúng ta không có tiền, cho nên tốc độ mạng cũng rất chậm." Người thợ lắp đặt tốt bụng giải thích: "và phạm vi bao phủ cũng không toàn diện. Hiện chỉ có một phần ba hộ dân cư trên tinh cầu Địa Nhiệt có thể sử dụng máy tính và một số khu vực chỉ có điện và hệ thống sưởi cơ bản nhất. "

Wangho cũng hơi cau mày nói: "Nhưng tôi nhớ rằng mỗi tinh cầu đều có quỹ xây dựng riêng. Tinh cầu Địa Nhiệt có dân số tuy ít, nhưng cũng không đến mức không thể đáp ứng được ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất."

"Đó là bởi vì để bảo vệ sự an toàn của mọi người, chi phí lớn nhất đã được bỏ ra cho việc bảo vệ ngôi nhà." Người thợ lắp đặt mỉm cười, sau đó cầm bộ đồ nghề của mình lên: "Được rồi, tôi phải đi trước, nếu không kịp bắt xe trượt tuyết, tôi sẽ phải đi bộ để về nhà mất. Nếu kết nối internet bị ngắt, anh có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần dùng chiếc điện thoại mới được lắp đặt là được. "

Jihoon tiễn người thợ ra về, khi cậu quay lại thì Wangho đã tạo một cửa hàng ảo cho cậu, tuy tốc độ mạng chậm nhưng vẫn hoạt động bình thường. Jihoon tò mò hỏi: "Anh à, bảo vệ nhà mà họ vừa nói là gì vậy? Nhà của chúng ta làm bằng gỗ, chi phí bảo trì chắc không cao đúng không?"

"Hiện tại anh cũng không biết." Wangho nghiêm túc nhìn màn hình máy tính: "Em muốn đặt tên gì cho cửa hàng trực tuyến?"

Xin mở cửa hàng trực tuyến không khó, đăng thông tin bán hàng cũng dễ, nhưng vì tốc độ mạng thực sự không nhanh nên cả hai anh em phải mất cả ngày trời mới xong. Các cửa hàng trực tuyến không cần xác thực tên thật và thậm chí lựa chọn phương thức thanh toán cũng rất đa dạng. Wangho chọn phương thức thanh toán là tiền giấy qua đường bưu điện, anh nói: "Thanh toán như này, mặc dù có chút chậm, nhưng lại thuận tiện hơn cho chúng ta. Nơi này cách ngân hàng rất xa, mà người đưa thư đều đi qua đây mỗi ngày. "

Lưu thông hàng hóa trên toàn thế giới đều rất thuận lợi, ngay cả tinh cầu Địa Nhiệt cũng tương đối ổn, chỉ là phải mất nhiều thời gian hơn một chút.

Cửa hàng trực tuyến lúc đầu hoạt động không mấy suôn sẻ, không biết là do mới mở hay do chưa được nhiều người biết đến. Rất ít người đến hỏi, nhưng Jihoon không thiếu đơn đặt hàng, bởi vì có một lần Jihoon đeo khăn quàng cổ và găng tay cậu tự đan ra ngoài đã được rất nhiều người trầm trồ khen ngợi, sau đó cậu nhận được khá nhiều đơn. Mặc dù giá của những đơn hàng này không cao nhưng đó là một khởi đầu rất thuận lợi đối với Jihoon, và nó cũng giúp cậu thành thạo một số kỹ thuật đan mới mà cậu học được từ cuốn sách từ bà nội tặng.

Sự nghiệp của cậu từ từ bắt đầu, mà sự nghiệp của Wangho cũng dần bắt đầu.

Không biết từ hôm nào Wangho bắt đầu đi làm, nơi làm việc của anh là ở ban tuyên giáo trung tâm thành phố, văn phòng được đặt bên cạnh văn phòng của ông lão làm thủ tục nhập cư cho họ. Nội dung công việc của anh là cải thiện nền kinh tế của tinh cầu Địa Nhiệt.

Jihoon mới nghe xong thì hơi ngạc nhiên, hỏi: "Anh ơi, sao anh lại đến đó làm việc vậy? Nội dung công việc... có vẻ hơi mơ hồ, cải thiện kinh tế ở đây sao? Nhưng ở đây trời rất lạnh mà còn có tuyết nữa, giao thông bên ngoài cũng không quá thuận tiện. Cải thiện bằng cách nào thế ạ? "

Wangho cười nói: "Vấn đề em đang nói đến đều là những điều mà anh muốn giải quyết trong tương lai. Nơi này đúng là vô cùng lạnh lẽo, nhưng cũng có 'đặc sản' mà các tinh cầu khác không có. Mà việc bọn anh hiện đang làm là phát huy hết khả năng của ưu điểm này. Thực ra, anh cũng không được coi là đang đi làm, anh chỉ hợp tác với chính phủ ở đây và sử dụng khả năng của mình để mua cổ phần mà thôi."

"Đặc sản ạ?" Jihoon nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ và tự hỏi khi nào tuyết sẽ lại rơi "Tuyết cũng là đặc sản ư?"

"Tại sao lại không được? Thế giới của những tác phẩm điêu khắc từ băng, sân trượt tuyết,... mọi thứ đều có thể thu hút khách du lịch, hơn nữa chúng ta còn có suối nước nóng."

Nói đến suối nước nóng, Jihoon mắt sáng lên, vươn eo cười: "Suối nước nóng ở đây tốt thật. Ngày nào cũng tắm thoải mái quá anh à, chúng ta cùng nhau đi tắm đi. Anh em mình bây giờ đi ngâm suối nước nóng đi. Anh ngày nào cũng ra ngoài, lâu rồi em không được tắm với anh."

Wangho nhìn cậu cười cưng chiều, nói: "Được, em giúp anh đi lấy quần áo."

Jihoon vội vàng đi lấy quần áo của hai người, bọn họ cùng nhau đi ra sân sau. Thời tiết rất lạnh, nhưng nơi gần suối nước nóng lại vô cùng ấm áp, vẫn còn một lớp sương mù trên bể suối nước nóng, hòa lẫn với tuyết rơi, trông cực kỳ xinh đẹp.

Vì là sân nhà nên bọn họ không lo bị ai nhìn thấy, liền cùng nhau cởi sạch quần áo. Lúc cởi quần áo ra vẫn còn lạnh, Jihoon rùng mình một cái, nhanh chóng xuống nước, vẫn cảm thấy lạnh cho đến khi thân dưới bị nước nóng bao quanh mới thấy dần dần ấm lên. Cậu đang định đắm mình vào thì đột nhiên nhận thấy ánh mắt của anh trai có gì đó không ổn, dường như anh đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên cơ thể cậu. Jihoon có chút khó hiểu, dọc theo tầm mắt của anh trai nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy phần bụng hơi phồng lên của mình, cậu ngượng ngùng dùng tay che lại rồi nói: "Có lẽ gần đây em cuối cùng cũng có thể ăn đồ ăn bình thường, cho nên không nhịn được ăn nhiều một chút... "

Ăn nhiều đến phát phì cả bụng rồi!

Vẻ mặt Wangho vẫn có chút căng thẳng, anh hỏi: "Không có gì khác thường sao?"

Khuôn mặt Jihoon trở nên mờ mịt: "Không có ạ."

Wangho hầu kết nhấp nhô, giọng nói căng thẳng: "Anh nhớ thời gian này em...đặc biệt hay buồn ngủ."

Jihoon đắm mình trong nước nóng, đầu tiên là thoải mái thở dài một hơi, sau đó nói:" Chắc là do cuối cùng em cũng thích ứng được với nhiệt độ nơi này, với cả máy sưởi có vẻ nóng hơn một chút, anh lại mua cả túi nước nóng cho em, buồng ngủ cũng không còn lạnh nữa, nên ngủ nhiều hơn chút... Anh ơi, sao thế ạ? "

Wangho nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên nói:" Jihoon, em chưa từng hoài nghi... em có khả năng đã mang thai rồi?"

Nghe xong những lời này, Jihoon như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, tim đập dữ dội.

Mang thai? Cậu mang thai?

Cậu vô thức chạm vào phần bụng đang phình to hơn trước của mình. Da thịt nóng lên, ngay cả khi ấn tay vào cậu cũng không cảm nhận được thứ bên trong.

Không phải là Jihoon chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ mang thai, dù sao cậu cũng là "giống cái mới", nhưng đó đã là điều cậu tự mình tưởng tượng ra từ mấy năm trước rồi, cậu còn mơ mộng sau khi mang thai có thể đổi lại được sự đối xử đặc biệt của chồng, nên mỗi lần được thấy anh cậu đều cố gắng hết sức, hy vọng được Lee Sanghyeok làm đến mang thai.

Nhưng sau đó cậu biết tình cảm của mình là vô vọng, còn chủ động tránh xa chuyện này, trong mấy tháng làm chuyện đó với Nhân cách thứ hai, cậu đã uống thuốc tránh thai, theo lý mà nói thì cậu lẽ ra sẽ không ...

Hai anh em cứ như vậy nhìn nhau, vẻ mặt Jihoon ban đầu từ kinh ngạc đã chuyển sang hoảng sợ, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Em lẽ ra sẽ không..."

"Nhưng các triệu chứng tương tự như có thai, phải không?"

Ánh mắt của Wangho rơi vào bụng cậu: "Em là do anh một tay nuôi lớn. Em chưa bao giờ béo cho dù có ăn bao nhiêu đi nữa. Chúng ta đến đây một tháng đều ăn súp dinh dưỡng, mới trở lại bữa ăn bình thường được năm ngày nay, nhưng chủ yếu là món chay, không thể làm cho em béo lên được. "

Jihoon vẫn không thể nào tiếp nhận, cố gắng tìm lý do chống chế: "Nhưng buổi trưa em thực sự ăn rất nhiều, chắc là do em đã ăn quá nhiều thôi..."

"Từ trưa nay đến bây giờ đã là gần năm giờ rồi. Bình thường thức ăn trong dạ dày em đã tiêu hóa hết rồi." Wangho bước tới gần cậu: "Bảo bối, mặc quần áo vào rồi anh sẽ đưa em đi khám. Nếu em thật sự mang thai thì không thích hợp tắm suối nước nóng đâu. "

Buổi tối không có xe trượt tuyết công cộng, nhưng Wangho được phân cho một chiếc xe trượt tuyết tư nhân, vì vậy hai anh em không phải đi bộ đến bệnh viện ở trung tâm thị trấn. Dọc đường đi cả hai người đều vô cùng im lặng, riêng Jihoon tâm trạng rối bời, đầu óc hỗn loạn, cả người vì câu hoảng sợ "có lẽ đang mang thai" mà rơi vào hoảng sợ.

Đúng vậy, là hoảng sợ. Cậu giờ đã ly hôn với Lee Sanghyeok, nếu cậu thực sự mang thai, đứa trẻ sẽ không cách nào được sinh ra, trừ khi phục hôn.

Luật hôn nhân do tinh cầu Đế quốc ban hành được áp dụng trên toàn thế giới, việc quản lý trẻ em ngoài giá thú cũng vô cùng nghiêm ngặt, sinh con ngoài giá thú chính là phạm tội, mà nếu sau khi ly hôn mới phát hiện mang thai, cần phải ngay lập tức phục hôn, hoặc là phải tìm một người bạn đời mới để kết hôn, để đứa trẻ trong bụng trở thành đứa con hợp pháp.

Có thể nói, điều kiện duy nhất để đơn thân sinh con chỉ có thể là trong trường hợp bạn đời qua đời đột ngột, nếu không sẽ không được phép. Một khi bị phát hiện, người mẹ sẽ phải đi tù, còn đứa trẻ sinh ra sẽ bị đem đi nuôi dưỡng ở nơi khác. Hơn nữa, việc phá thai cũng bị cấm trên toàn thế giới, trừ khi thai nhi trong bụng có tật và không thích hợp để sinh ra. Những quy định này, cho dù là người ngốc nghếch như Jihoon cũng nắm rất rõ. Càng đến gần bệnh viện, Jihoon càng hoảng sợ, không nhịn được cắn chặt môi.

Wangho thấy vậy, không nhịn được nói: "Đừng lo lắng, nếu thật sự có thai rồi, em vẫn còn có hai sự lựa chọn."

Jihoon bất đắc dĩ nhếch môi: "Tái hôn với Lee Sanghyeok, hay là tìm người đàn ông khác kết hôn?" Không đợi anh trai trả lời liền nói: "Hai cái này... đều không phải là lựa chọn tốt."

"Tái hôn với Lee Sanghyeok là lựa chọn tốt nhất." Wangho liếc cậu một cái: "Em không phải vẫn còn không nỡ rời xa cậu ta sao?"

Jihoon không cảm thấy xấu hổ khi bị anh trai nhìn thấu suy nghĩ của mình. Cậu thì thầm: "Em không nỡ ... Trước đây em từng nghĩ đến dùng đứa trẻ trói buộc anh ấy, suy cho cùng nếu như có con, cuộc hôn nhân này toàn bộ đều do em định đoạt. Chỉ cần em không muốn ly hôn, anh ấy viễn viễn không bao giờ ép buộc được em. Nhưng bây giờ không được, em không thể chung sống cùng một người không hề yêu mình."

Cậu sụt sịt, giọng nói đầy ủy khuất: "Anh ơi, anh có biết không? Sau khi trải qua cảm giác được anh ấy yêu thương sâu đậm, rồi sau đó lại nhận hết sự lạnh nhạt của anh ấy, em không thể chịu đựng được nữa ... nhưng anh ấy sẽ không bao giờ yêu em ...... " Cậu thực sự rất muốn khóc, nhưng cố gắng kìm lại không để nước mắt chảy xuống.


Xe trượt tuyết dừng lại, Wangho đỡ cậu xuống xe, tiến vào trong bệnh viện ấm áp. Không có nhiều bệnh nhân trong bệnh viện nên rất nhanh liền đến lượt Jihoon. Khi biết cậu đến khám thai, y tá nhanh chóng đưa cậu vào phòng khám, yêu cầu cậu nằm thẳng trên giường rồi dùng thiết bị siêu âm. Thời gian kiểm tra chỉ mất vài phút mà Jihoon lại có cảm giác như một thế kỷ trôi qua, khi nghe tin mình đã mang thai hơn ba tháng, ngón tay cậu gần như đã bấu chặt vào thịt, tâm tình đặc biệt phức tạp.

"Trang thiết bị của chúng tôi không phải là loại tiên tiến nhất, thiết bị thử thai tiên tiến nhất mới có thể đo được thời gian thụ thai chính xác." Vị nam bác sĩ trung niên cầm danh sách kiểm tra xem xét một chút, sau đó bắt đầu tán gẫu với Jihoon, nói:" Thể chất của cậu hẳn là tốt, đứa nhỏ rất ổn định, không có gì bất thường, nhưng mà để cho an toàn, cậu hãy đến đây vào ngày mai để làm kiểm tra toàn diện. "

"Ồ ..." Lòng Jihoon rối bời, chỉ nghe được một nửa lời bác sĩ nói, ngược lại Wangho tỏ ra bình tĩnh hơn. Anh hỏi: "Ăn uống, vận động có phải hạn chế gì không? Đúng rồi, có thể tắm suối nước nóng được không?"

"Tốt nhất không nên đi tắm suối nước nóng." Bác sĩ nghiêm túc nói: "Về phương diện khác, như ăn uống, súp dinh dưỡng có thể không đầy đủ đối với khẩu phần ăn của người mang thai. Tốt nhất là nên ăn nhiều đồ bổ. Nếu trong sinh hoạt gặp khó khăn, có thể liên hệ ủy ban khu phố để nhận trợ cấp. Hai người mới nhập cư ở đây phải không? Tôi chưa gặp các cậu bao giờ. "

Wangho nói: "Đúng vậy, chúng tôi mới chuyển đến đây được hơn một tháng."

"Vậy thì đúng rồi." Bác sĩ cười dịu dàng: "Ở đây trợ cấp dành cho người trong thời kỳ mang thai cũng được lắm. Mỗi ngày đều sẽ được nhận đồ ăn tươi ngon bổ dưỡng, hai cậu có thể đi làm đơn xin. Trong thời gian mang thai và sinh nở, các loại viện phí cũng đều được miễn phí. "

"A, như vậy là quá tốt rồi."

Bác sĩ nhìn họ, tò mò hỏi: "Cho tôi hỏi mối quan hệ của hai người là gì ..."

"Anh em."

Vẻ mặt của bác sĩ trở nên tế nhị hơn: "Vậy bạn đời của cậu ấy đâu?"

Jihoon hoảng sợ, cũng may là Wangho bình tĩnh, anh nói với giọng tự nhiên: "Chuyện này cậu ta còn chưa biết, một lúc nữa mới qua được."

"Ồ, chuyện này cần được biết càng sớm càng tốt, lúc sinh con cần có chữ ký của bạn đời nữa."

Nhờ các bác sĩ và y tá, Wangho giúp em trai ra khỏi cửa bệnh viện. Một cơn gió lạnh thổi qua, cả người Jihoon rốt cục thanh tỉnh một chút, liền nhận ra hai bàn tay mình đang run rẩy, nhìn về phía anh trai bên cạnh, không khỏi hoảng loạn nói: "Anh ơi ... "

Wangho nói: "Về nhà rồi hẵng nói tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro